Chương 6- Tuyết Tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cuối Thu, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Lâm Tu khoát thêm áo da cừu, trong phòng dù đốt thêm một lò than vẫn không tránh được cái lạnh thấu xương thổi vào. Nàng rùng mình, bạc hồng cánh môi càng thêm trắng, một đầu tóc đen tuỳ ý phát sau lưng.

" A Tu."

Lâm Tu ngước mắt nhìn, trong thấy Giai Ý đẩy cửa vào, nàng vươn tay, Giai Ý thuận thế sà vào lòng nàng.

" Hôm nay nàng không đi tiêu cục sao?"

Trên trường kỷ hai người dựa sát vào nhau, lặng lẽ thì thầm.

" Trời lạnh quá."

Lâm Tu chống cằm lên mái tóc mượt mà của Giai Ý, lười biếng nheo mắt đáp.

Trong mắt Giai Ý xẹt qua tia bất đắc dĩ, đầu ngón tay di từ vành tay Lâm Tu, lại từ gương mặt rơi xuống môi nàng.

" A Tu, ngày mai trong thành có tổ chức yến tiệc, các quý nữ..."

Lâm Tu nghe hai chữ này, lập tức mở bừng mắt, bắt lấy tay của Giai Ý không nhanh không chậm niết trong tay.

" Ý Ý ngoan, không nhắc đến chuyện này được không?"

Giai Ý con ngươi phiếm hồng, trong lòng từng đợt cuộn đau, ngay cả âm thanh cũng mang theo nức nở.

" Thế nữ, xin ngài đi một chuyến được không?"

Lâm Tu đau lòng hôn lên khoé mắt phiếm hồng kia, vòng tay ủng người vào trong ngực.

Nàng phát hiện, nữ nhân này chỉ cần muốn cầu xin hay làm sai cái gì đều đặc biệt ái gọi nàng 'thế nữ'.

" Hảo hảo, chẳng phải một bữa tiệc thôi sao, ta đi là được."

Ái nhân càng ôn nhu, Giai Ý càng cảm thấy khó chịu, nàng xác thật chịu không nổi cảm giác đẩy người mình yêu cho nữ nhân khác.

Nữ nhân là ích kỷ.

Nhưng nàng không thể.

————————————

Trời vẫn còn hạ tuyết, Giai Ý vận tơ lụa chế thành váy áo cùng với áo choàng lông cừu, nhìn qua phá lệ tinh xảo.

"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc." Lâm Tu lẩm bẩm ngâm một câu thơ, tay nàng ôm lấy nữ nhân eo.

Nàng ấy rất nhẹ, Lâm Tu chỉ cần dùng chút lực là có thể dễ dàng ôm trọn nàng vào ngực.

" A Tu, nhanh đi đi." Nữ nhân có thể từ trong miệng của ái nhân được đến đôi ba câu thơ khen ngợi là một kiện cỡ nào hạnh phúc, Giai Ý ngâm ngâm cười cẩn thận chỉnh lại áo ấp cho Lâm Tu, nhẹ giọng thúc giục.

Lâm Tu thật sâu nhìn Giai Ý, nặng nề gật đầu.

" Lâm Chiến, Lâm Trực, đi thôi."

" Là."

" Là."

Mùa đông lạnh giá, xe ngựa chậm rãi xử ra Lâm gia trang viên.

" Chủ tử, chúng ta thật sự đi dự tiệc sao?" Lâm Chiến ngồi ngoài xe ngựa, nhịn không được quay đầu vào trong hỏi.

Lâm Trực một bên đánh xe cũng không khỏi tò mò lắng tai nghe.

" Đi tiêu cục."

Âm thanh nhạt nhẽo từ bên trong truyền ra. Hai huynh đệ nhìn nhau, âm thầm thở dài.

Lâm Tu lần này treo đầu dê bán thịt chó, nàng ngao trong tiêu cục một ngày trời, đợi cho trời gần sập tối mới về phủ.

Lẫn lộn ba phải đáp lại câu hỏi của Giai Ý, nàng xem như thoát được một kiếp.

" A Tu, bên ngoài tuyết vẫn không ngừng."

Trong thư phòng, tiếng than đốt 'tanh tách' vang lên không ngừng, sưởi ấm cả căn phòng.

" Ân." Lâm Tu khép lại thư, thần sắc tràn đầy sầu lo.

Giai Ý bồi bên cạnh nàng, trông thấy chân mày nàng nhíu chặt, nàng vươn tay nhẹ vuốt phẳng.

" Tuyết nếu cứ rơi mãi như thế này, vụ mùa đầu Xuân e là khó thu hoạch."

Vụ mùa thất bát, lương thực tăng cao, hơn nữa hiện tại thời tiếc càng lúc càng lạnh, giá than cùng bông tăng không kiểm soát.

Bao nhiêu đó làm sao không khiến Lâm Tu sầu kia chứ.

" Tuần trước ta gọi người nhập kho 700 cân than, hơn nữa lương thực hai điền trang gửi tới vẫn có thể căng 2 tháng, trong khoản thời gian ngắn hẳn là đủ dùng."

Lâm Tu gật đầu, nàng thả thư trong tay xuống bàn.

" Ngày mai có chuyến tiêu quan trọng phải chuyển hàng đến Đồng Phủ, lần này ta đính thân đi."

Giai Ý nhíu mày dò hỏi: "Không thể giao cho Lâm Chiến đi sao?"

" Không được, đây là lương thực cùng than đá của triều đình cung cấp cho quân doanh Đồng phủ, chuyến tiêu lần này không thể sai sót."

Bất an lẩn quẩn trong lòng, Giai Ý thấy Lâm Tu đã quyết ý, nàng cũng không tiện ngăn cản.

Nàng than nhẹ một hơi, rũ đầu tựa vào vai Lâm Tu.

" Ý nàng đã quyết, ta cũng sẽ không cản trở, nhưng nàng phải tự chăm sóc bản thân mình, mọi việc đầu phải lấy an toàn của bản thân đặt lên trên hết."

" Ta biết, lần này ta chỉ dẫn theo Lâm Trực đi, Lâm Chiến lưu lại trong phủ. Có việc gì nàng cứ việc phân phó hắn."

Biết Lâm Tu không an tâm lưu nàng một người trong phủ, cố ý để lại thủ hạ thân tín bảo hộ bản thân, Giai Ý trong lòng như có một hồ nước ấm trải qua, nàng nhu thuận gật đầu.

" Ân, ta biết."

Sáng hôm sau, Lâm Tu dẫn theo thủ hạ trước tiên đến tiêu cục, sắp sếp tiêu sư cùng hàng hoá chuẩn bị cho chuyến đi dài.

Tiêu cục lần này tổng cộng có 40 tiêu sư đi theo, 10 chiếc xe ngựa chở hàng, đoàn người ổn định xong, bắt đầu lên đường.

Thời tiết giá lạnh, ai cũng ăn mặc dài cợm, mai mắn bọn họ đều là người tập võ, thân cường thể tráng hơn nữa có nội lực hộ thể, đi giữa trời tuyết rơi cũng như thường.

Đoàn tiêu vừa ra khỏi thành không lâu, tiêu sư đi đường đã vội thúc ngựa trở về.

" Gia chủ, phía trước tụ tập rất nhiều người, bọn họ đã chắn ngang đường đi, ta trước tiên trở về thông báo cho ngài, còn hai huynh đệ vẫn ở bên kia trông chừng." Tiêu sư Châu Thụy Ngọc báo.

Biết sự tình không đơn giản, Lâm Tu cao giọng phân phó.

" Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ, Lâm Trực, gọi thêm vài người theo ta."

" Là."

Hơn 10 người ta rồi thúc ngựa đi về phía trước, quả nhiên đi không được bao lâu, liền nhìn thấy rất nhiều người chắn ngang đường lớn , mỗi người đều mặc vải bố rách nát, da vàng như nến, run rẩy đứng trên nền tuyết, hai tiêu sư ngồi trên lưng ngựa đứng không xa quan sát, thấy Lâm Tu đến, chấp tay hành lễ.

" Gia chủ."

Lâm Tu gật đầu, cau mày nhìn đám người kia.

" Lâm thiếu, ngươi đại nhân đại lượng, cứu lưu dân chúng ta a." Trong đám người có người mắt sắt phát hiện Lâm Tu, lập tức gào khóc cầu xin.

Lâm Tu không biết bọn họ làm sao nhận ra nàng, trong lòng nghi vấn càng sâu.

" Tuyết mới rơi chưa đầy nguyệt, các vị đã vào thành làm loạn, nếu thiếu lương, đáng ra các vị phải đến chỗ quan gia thỉnh mở kho thóc, có lý nào lại vây giữa đường lớn gào khóc!" Lâm Tu ngôn ngữ sắc bén, hơn nữa khí thế áp người, nhất thời vài chục nạn dân cứng họng không gì để nói.

" Nông dân chúng ta vốn thô lỗ, không biết nhiều như vậy, năm nay mất mùa, hiện tại tuyết rơi dày đặt, người chết rét ở khắp nơi, huyện chúng ta vốn nghèo nàn, hiện tại tiêu cục các ngươi còn áp lương thực đi, kho thóc còn để mở sao?"

Có người đi đầu mở lời người phía sau lập tức gật đầu phụ họa, đám đông ồn ào đáp lại Lâm Tu, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ trách cứ.

Lâm Tu cũng bị lời lẽ chính đáng của nam nhân kia khí cười, áp tiêu lần này, là do quan phủ trực tiếp ủy thác, người biết đến không nhiều. Trước kia nàng còn nghi ngờ không chừng, hiện tại có thể chắc chắn có người âm thầm bày mưu đặc kế.

Nói trắng ra là muốn nàng mang tiêu cho bọn họ.

" Các vị thật buồn cười, tiêu này là cho quân doanh ngoài biên cương, từ triều đình gửi xuống, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm vận đến huyện phủ, còn kho thóc của huyện, chúng ta chưa từng chạm đến." Lâm Trực lạnh giọng giảng.

Nạn dân hai mặt nhìn nhau, trong đám người, nam nhân đầu túc bù xù ban đầu hô lên danh tính của Lâm Tu âm thầm nghiến răng, tàn nhẫn gào.

" Các ngươi thật nhẫn tâm, thấy chết mà không cứu sao ?"

Nạn nhân chung quanh đói đến mờ mắt, bất chấp lý luận gào khóc theo.

Hiện tại chơi bài đạo đức ?

Lâm Tu đau đầu nhìn những người trước mặt.

" Ta có thể chuyển lời đến huyện nha giúp các vị cầu huyện phủ đại nhân phát lương cứu tế, hiện tại các vị có thể tan."

Lời ôn nhu đã nói hết, người không nghe. Lâm Tu trực tiếp đưa mắt ý bảo Lâm Trực.

" Đông Phục tiêu cục áp tiêu, cản đường giả, giết không tha." Dứt lời Lâm Trực rút đao.

Hơn mười tiêu sư phía sau nghe lệnh, đồng loạt rút gương.

Nạn dân chưa từng đối mặt thật đao thật gươm , thấy vũ khí sắc bén ra vỏ, khí thế ác liệt, đoàn người bị dọa phá gan, ba chân bốn cẳng tứ tán khắp nơi.

" Bắt lại nam nhân kia." Lâm Tự chú ý đến tên đầu đàn rất lâu, lúc này thấy hắn chạy, nàng lập tức phân phó Lâm Trực.

Lâm Trực không nhiều lời, phi thân xuống ngựa đuổi theo vào trong khu rừng gần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro