Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Tôi là Tô Vận Huyền, là một sinh viên năm tư của khoa Tâm Lý, học đến năm tư này thì vấn đề tôi vướng phải là tiếng Anh, thế nên tôi thường ghi trên giấy note là phải nhớ 'trau dồi', nhớ nhớ nhớ nhưng rồi cũng quên, vì vậy lần này không thể quên được, cho nên tôi phải đi học tiếng Anh với năm nhất.

Lớp tiếng Anh năm nhất của trường đại học này nổi tiếng khó vào, thật không biết tiếng Anh thựa sự quá khó khăn hay công việc sau này đòi hỏi phải dùng tiếng Anh, cho nên khóa học nào cũng đầy các sinh viên từ năm nhất rải rác đến năm tư, 'cấp độ' nào cũng đều có, hơn nữa mỗi khóa đều rất đông người đăng ký, dù tôi có muốn chọn cũng không phải chuyện dễ.


Trước tình hình như vậy, tôi chỉ đành ghi danh đại vào tất cả các khóa, hi vọng còn một chỗ dành cho mình.

Rất may mắn, tôi được tuyển vào một khóa tiếng Anh, giáo viên giảng dạy là cô Thạch Bình thuộc bộ môn tiếng Anh trong trường, ngày nhận được thông báo trúng tuyển, tôi ngay lập tức đến 'Lịch công tác' của bộ môn Anh văn vì muốn biết nàng là một giáo viên như thế nào.

Chăm chú nhìn trên tấm bảng thông báo một hồi, sơ bộ hiểu được một chút, học sinh đều nói các khóa học của cô rất phong phú, là người tốt, thế nhưng cũng rất nghiêm túc, thời gian làm việc tuyệt đối phải ra làm việc cũng là một giáo viên tận tâm. Nhìn những điều đó, tôi thật chờ mong ngày học mau đến.

Nói đến điểm liệt tiếng Anh ở năm nhất,tôi nghĩ chuyện này không đúng tí nào! Tôi vốn không phải là một đứa kém tiếng Anh, mỗi lần làm kiểm tra thì tốt xấu gì cũng được 85 điểm, hà cớ gì tôi lại bị điểm liệt?

Chắc là vì lúc còn ở năm nhất, tôi chọn nhầm một giáo viên tiếng Anh nổi tiếng là 'máy móc', làm gì cũng theo nguyên tắc, mỗi ngày lên khóa đều điểm danh, hơn nữa nội dung giảng dạy lại khô khan nên đâm ra học sinh chán nản đến ngủ gật... Haizz! Mà lúc đó tôi còn tuổi trẻ nên hết sức lông bông, chọn gì không chọn là chọn cách ngu ngốc là ------ cúp tiết. Chắc chắn những ai chọn cách này sẽ chẳng có kết cục tốt, kết quả là bài thi tiếng Anh của tôi chỉ có 58 điểm.

Nói chung, thay vì ngồi hồi tưởng những điều vô dụng này, chẳng thà chờ mong khóa tiếng Anh sắp tới.

Quả nhiên, Thạch Bình lão sư rất tận tâm, sau hai ngày có thông báo kết quả tuyển khóa, tôi đã nhận được email của cô, cô ấy nói muốn học sinh nói tên tiếng Anh của mình cho cô, còn hỏi mọi người muốn học nội dung gì. Đối với nội dung học, tôi không có ý kiến quá lớn, chỉ cần có thể giúp tôi tốt nghiệp là tốt rồi, cho nên tôi nhắn lại cho cô tiếng Anh của mình là Patricia, Tô Vận Huyền.

Ngày đầu tiên đi học, tôi đã đến muộn, không những vậy lại còn quên mang cả mắt kính, thật là hỏng bét.

Len lén vào lớp từ cửa sau, hoàn hảo, giáo viên vừa mới bắt đầu điểm danh.

Giọng nói của nàng rất êm tai, nhưng tôi lại không thể nhìn rõ dung nhan của nàng, thế nhưng tôi chắc chắn nàng là một mỹ nữ, phán đoán chỉ từ giọng nói a~

Tôi nhìn giáo trình nàng phát ra, đích thực là một giáo viên tận tâm, nàng giảng rất tỉ mỉ, giáo trình cũng rất trật tự, tôi phát hiện mình thật vừa lòng với cách dạy của nàng, hay là vừa lòng với giọng nói của nàng nhỉ?

Đây là giờ học đầu tiên tôi không buồn ngủ, lão sư canh thời gian rất chính xác, đại khái khi tiếng chuông hết giờ vang lên thì nàng cũng đã giảng xong trọng tâm bài học của giáo trình rồi.

"Buổi học hôm nay đến đây, nếu có gì thắc mắc các bạn có thể tìm tôi thảo luận, nội dung bài tập trong giáo trình hẳn đã rất rõ ràng rồi, có chuyện gì thì cứ đến phòng nghiên cứu hỏi tôi, hoặc dùng email, nhất định tôi sẽ trả lời." Lão sư đứng trên bục giảng nói.

Tan học, phòng học chia thành hai nhóm, nhóm đầu thì đang ở bục giảng hỏi chuyện với lão sư, còn tôi lại là một trong nhóm đi ra khỏi phòng.

Đây là khóa tiếng Anh đầu tiên, nên tôi đối với nàng không có ấn tượng gì quá sâu sắc, mà nàng đối với tôi cũng chẳng có gì ấn tượng. Tôi nghĩ như vậy.

Bất quá, sau đó tôi biết rằng mình đã sai rồi.

Chương 2

______________________________________________________

Lần thứ hai đi học, vì để tránh phát sinh tình huống đi trễ như lần trước thì lần này tôi sẽ đi sớm hơn 10 phút, đương nhiên là có mang cả mắt kính.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn rõ nàng, tuy lời này có hơi cũ rích nhưng khi nhìn nàng thì trong đầu liền có bốn từ để hình dung - Kinh Vi Thiên Nhân*. Lão sư có làn da rất trắng, tóc nàng đen dài sáng bóng và nhìn chúng thật mềm mại, những bước đi của nàng luôn có sự tự tin, mang theo khí chất ung dung, dung nhan được bảo dưỡng kỹ càng khiến người ta không thể đoán ra tuổi thật của chủ nhân.
[* Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc cả trời người.]

Tại nơi này chỉ trong nháy mắt, tôi có thể hiểu vì sao trên phim thường sẽ có cảnh quay chậm xuất hiện, bời vì chỉ khi quay chậm thì mới có thể giúp khán giả ghi nhớ tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, lưu thẳng vào hồi ức đến vĩnh viễn cũng không quên.

Được rồi, nói cho rõ ràng một chút là tôi đã bị tiếng sét của lão sư đánh trúng rồi.

Nhưng tôi phải thanh minh rõ ràng lần nữa rằng từ xưa đến nay tôi không phải loại người đễ bị 'tiếng sét' đánh trúng, trong ấn tượng xưa nay thì không bất cứ kẻ nào theo đuổi tôi có khả năng khiến tôi nhìn một lần mà có cảm giác 'chính là hắn'. Lão sư chính là người đều tiên, nhưng mà, nàng là giáo viên của tôi.

Nàng là giáo viên, tôi là học sinh. Một mối quan hệ rất tàn khốc. Suy nghĩ này đánh tôi về với thực tế chỉ trong một giây, lập tức lâm vào một bầu không khí u ám.

"Bạn ơi, đơn ký tên." Bạn học phía sau vỗ vai tôi.

'Ah, xin lỗi, tớ không chú ý.' Tôi vì chuyện mình thất thần mà cảm thấy xấu hổ, đưa tay tiếp nhận phiếu ký tên rồi tiếp tục chuyền lên người phía trước.

Lão sư đã bắt đầu giảng bài, tôi ép buộc bản thân đặt tâm sự rối rắm kia sang một bên, bày ra 'thái độ' mà theo tôi nghĩ rằng khi học cần phải có, cây bút trong tay bắt đầu ghi ghi chép chép.

Nhưng khi ánh mắt tôi chăm chú lên bảng đen, nhất định nó sẽ vô ý mà len lén phiêu đến trên người lão sư.

Rốt cục, khi ánh mắt tôi đang 'bay loạn' thì có một ánh mắt khác 'đụng' phải, tôi và lão sư bốn mắt nhìn nhau.

Lão sư mỉm cười với tôi, tôi ngây ngẩn cả người, không biết phải phản ứng thể nào. Giây tiếp theo, ánh mắt nàng một lần nữa quay trở về bản đen.

Là nàng nhìn tôi cười sao? Tôi lén nghĩ, cho dù là không phải, tôi cũng sẽ coi là đúng.

Sau đó tôi mới hiểu được, hóa ra câu 'Nai con loạn chàng *' là chuyện thật.
[*Nai con loạn chàng: Ý chỉ tâm tình vui sướng, trái tim đập loạn.]

Thời gian đột nhiên trở nên rất nhanh, hơn nửa tiếng đồng hồ sau thì khóa học kết thúc.

Tôi thực sự khó hiểu, không biết lão sư đã làm như thế nào để có thể khống chế tốt thời gian đến vậy, không sớm hơn một phút, cũng chẳng sớm một giây, luôn luôn kết thúc khóa học cùng lúc khi tiếng chuông vang lên.

"Giờ học hôm nay tạm đến đây, mọi người nộp lại bài tập lên bàn cho tôi trước khi ra khỏi phòng, nếu bạn nào có chuyện thắc mắc thì có thể đến tìm tôi, đừng quên vào tuần tới cũng có bài tập về nhà." Lão sư nói.

Vẫn như cũ, mọi người bắt đầu di chuyển ra khỏi phòng, chỉ là thêm một động tác 'nộp bài tập' mà thôi.

Tuy rằng tôi rất muốn 'tiếp cận' nàng, nhưng tôi luôn là một 'Tục lạc'* , cho nên tôi chỉ để lại bài tập trên bàn cho nàng rồi rời khỏi phòng.
[* Tục lạc : còn gọi là 'Tốt tử', ý chỉ loại người không có can đảm, hoặc là chỉ loại người bình thường rất hung hãn rất lưu manh nhưng khi đụng chuyện thì không thấy mặt đâu. 'Cừu đội lốt hổ' là ý chỉ loại này.]

Lúc tôi ra khỏi phòng, trong đầu vẫn đang suy tính nên tìm cách nào để nàng chú ý tới tôi, hoặc có thể giúp tôi đến gần nàng một chút, xem ra hiện nay vẫn chưa có cơ hội.

Tôi yên lặng giấu cảm giác này vào trong lòng, không nói với bất cứ một ai.

Kỳ thực, tôi vốn không có ai để nói.

Tôi học hệ Y, tính cách rất trầm và hướng nội hơn nữa lại không thích tính cách social, đối với những người bạn cùng lớp có thể nói là không quen, cho dù có thì cũng không quen thuộc đến mức có thể nói ra những điều này.

Tôi hẳn là người cô độc. Luôn luôn một người 'độc lai độc vãng', đã quen với tập quán sinh hoạt một mình rồi. 

Chương 3

Tan học ngày đó, tôi lại đến bệnh viện như thường lệ, đã quên nói, mẹ tôi mắc bệnh ung thư và hiện bà đang phải hóa trị ở đây.

"Nha đầu, hôm nay tốt chứ?" Mẹ vừa thấy tôi liền nói.

'Rất tốt a! Hay nói giỡn, tiếng Anh của con không bị điểm liệt nữa đâu.' Vừa lấy ra thức ăn tôi vừa nói.

"Phải thuận lợi tốt nghiệp đó." mẹ cười.

'Con sẽ, mẹ! Mẹ cũng phải cố gắng trị liệu để còn tham gia ngày lễ tốt nghiệp của con nữa nha.!' Tôi mang thức ăn đưa đến cho mẹ.

"Ừ, mẹ biết, mẹ sẽ.'" Mẹ cười cười, gương mặt tái nhợt của mẹ khiến tôi đau.

'Hôm nay mẹ có khỏe hơn chút nào không?' Tôi hỏi.

"Có, so với hôm qua thì tốt hơn, hôm qua vừa làm xong trị liệu, thực sự là khó chịu." Trong giọng nói của mẹ không giấu được suy yếu.

'Mẹ uống một chút canh đi, con nấu theo cách của mẹ đó.' Tôi múc một bát canh, bắt đầu dút cho mẹ uống.

"Không biết Tiểu Kiệt hôm nay thế nào?" Mẹ vừa uống vừa nói.

'Nó nói tan học sẽ qua đây.' Tiểu Kiệt là em trai tôi, tên Tô Vĩ Kiệt.

"Thực là khổ cực cho hai con, sớm không có cha, bây giờ mẹ lại sinh bệnh. Hai người chúng tôi thực là những người cha người mẹ thất bại." Bà khổ sở mà nói, năm năm trước ba ba tôi đã mất trên đường trở về sau khi đi công tác nước ngoài.

'Mẹ à, sao lại nói hai người thất bại chứ? Nếu hai người thất bại thì chúng con làm sao ưu tú như thế này? Không phải đùa đâu, hai đứa con của mẹ một người học ở đại học C, người còn lại học trường Y đó, con xem rất là khó để tìm ra hai đưa con tốt như vậy.' Tôi cố ý đùa với mẹ.

"Đúng vậy, đúng vậy, các con thật rất ưu tú, mỗi lần hộ sĩ tới đều khen các con, mẹ nghe rồi lại kêu ngạo.' Mẹ thật sự cười.

Tôi đút xong canh, mẹ quay người nằm xuống giường nghỉ ngơi, còn tôi thì lấy bài tập ra làm bài, còn phải đọc cả sách nghiên cứu nữa.

Tôi vốn có kế hoạch là sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại đi học nghiên cứu, nhưng khi mẹ bệnh thì tôi cũng không còn muốn xuất ngoại sau khi tốt nghiệp nữa. Dù sao, ra nước ngoài là chuyện lúc nào cũng có thể làm, nhưng mẹ của mình thì chỉ có một.

Cũng may, khi ba tôi mất còn để lại tiền bảo hiểm, còn thêm tiền bồi thường của công ty hàng không cùng tiền an ủi trong công ty, đếm lại toàn bộ thì mẹ tôi có thể an tâm chữa bệnh, sinh hoạt của hai chị em chúng tôi cũng không thành vấn đề.

Tôi nghĩ, như thế này cũng coi như là một loại hạnh phúc đi. Mẹ thường nói, chúng ta nên vì có được mọi thứ mà tri ân.

Tôi lắc lắc đầu, ép buộc bản thân mình chuyên tâm vào bài học, mới lấy ra cuốn giáo trình, lập tức nghĩ đến tư thái lúc lão sư giảng bài, thực sự, tôi rất muốn lão sư quen tôi.

Nhưng tôi lại không muốn tiếp cận nàng bằng tư cách học sinh, lại không biết phải làm thế nào để khắc sâu ấn tượng với nàng. Cuối cùng tôi nghĩ, loại học sinh khiến giảo viên 'chú ý' nhất chỉ có hai loại ---- Biểu hiện khi đi học cực kì hoàn hảo, còn lại là học sinh lúc nào điểm danh cũng không thấy đâu.

Tôi không muốn cúp tiết, bởi vì làm vậy sẽ không được thấy lão sư. Mà loại học sinh gương mẫu hay giơ tay phát biểu bài hay ý kiến thì chưa bao giờ tôi muốn làm.

Thở dài, chắc tôi chỉ có thể im lặng ngắm nhìn nàng mà thôi.

Khi đó suy nghĩ của tôi là như thế.

"Chị, nghĩ cái gì mà đờ ra thế?" Tiểu Kiệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.

'Tan học rồi à?' Tôi phục hồi lại tinh thần rồi hỏi nó.

"Không phải thì làm sao lại đứng ở chỗ này." Nó trả lời.

'Ăn cơm chưa?' Tôi lại hỏi.

"Rồi, tình trạng hôm nay của mẹ thế nào?" Nó gật đầu, nhìn mẹ ngủ say.

'Khá hơn so với hôm qua, uống xong bát canh thì ngủ.' Tôi nói.

"Vậy là tốt rồi, bác sĩ có đến chưa?" Nó hỏi.

'Còn chưa, không biết tôi nay có đến hay không nữa.' Tôi nói.

"Tiểu Kiệt, con đã tới rồi?" Mẹ đột nhiên tỉnh.

"Vâng ạ, hôm nay mẹ có khỏe hay không?" Tiểu Kiệt ngồi bên giường hỏi mẹ.

"Khá hơn, còn con? Hôm nay ở trường học ra sao?" Mẹ hỏi.

"Tốt a, kiểm tra giải phẫu của con được 89 điểm đó!" Nó cười đắc ý.

"Cao điểm thế sao, tiếp tục nỗ lực lên." Mẹ hài lòng nói.

'Nó cũng rất thông minh mà, chỉ là trước đây có chút đần độn thôi.' Tôi tức giận nói.

Tiểu Kiệt từ nhỏ cũng rất thông minh, nhớ hồi làm trắc nghiệm IQ nó đạt 165, so với 120 ~ 130 của người bình thường đã là cao rồi, nhưng cũng tại nó ỷ lại không chịu học tập chăm chỉ, không chịu đọc sách làm bài, vạy mà trước mấy ngày kiểm tra lại chỉ cần tùy tiện học bài vài lần đã có thể làm kiểm tra rất cao điểm, đó chính là điều khiến tôi bất bình rất lâu.

"Phải phải, bây giờ em biết sai rồi mà, cũng bắt đầu nỗ lực a." Nó nói thật vô tội.

Từ lúc mẹ bệnh nằm viện, Tiểu Kiệt đã trưởng thành hơn, không còn là Tiểu Kiệt trước kia khi về nhà liền leo lên máy đánh ma thú, trước kì thi hai ngày mới bắt đầu học bài, hay đứa học sinh chờ tới ngày nộp báo cáo mới chịu viết.

"Có nỗ lực là tốt rồi, còn phải cố gắng hơn nữa." Mẹ kéo tay Tiểu Kiệt nói.

"Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng, nhất định con sẽ trở thành bác sĩ ưu tú." Tiểu Kiệt nắm chặt tay mẹ.

Ba người chúng tôi ở trong phòng bệnh cho tới khi có hộ sĩ đến mời về, Tiểu Kiệt lưu luyến về nhà, ngày mai nó còn phải đi học nữa.

"Hai đứa các con là lễ vật tuyệt nhất mà ông trời ban cho mẹ." Trước khi ngủ mẹ đã nói như vậy.

Tôi thay mẹ chèn lại chiếc chăn, nhẹ nhàng lấy quần áo đi tắm.

Chương 4

Tôi tắm rửa xong, lấy ra máy vi tính, muốn trước khi đi ngủ lên PTT*, nhận một tin, xem facebook.
[*PTT một trang diễn đàn chia sẻ của Đài Loan, tuy vậy PTT lại rất nguyên thủy, chỉ có thể chia sẻ văn bản mà không thể chia sẻ hình ảnh.]

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Chị ~~~~~~~~~~~~

【Tôi vừa mới lên MSN thì thấy tin nhắn của Tiểu Kiệt bay đến.】

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Cái gì?

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Không có a, tại hôm nay ít nói chuyện với chị thôi.

【Tình cảm của hai chị em chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, hầu như trước đây mỗi buổi tối chuẩn bị đi ngủ đều sẽ nói chuyện phiếm từ nữa tiếng đến một giờ đồng hồ.】

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Ha ha, em còn nói thì chị sẽ nghĩ em rất muốn chị nha.

【Tôi cười cười xao gõ bàn phím.】

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Đúng vậy, em ở nhà một mình rất cô đơn nha.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Oh phải, này, báo cáo với paper của em không chơi cùng với em à?

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Người ta không thèm chơi với bọn họ a

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Hết cách rồi ah, hay là đi tìm bạn gái đi.

【Tiểu Kiệt tuy rằng không quá tuấn tú, thế nhưng theo tôi được biết thì từ lúc còn học cấp hai nó đã có nữ sinh thầm thương trộm mến rồi.】

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Đừng có giỡn, em muốn gả chị đi trước cơ.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

ㄟ, nói thật, gần đây chị đang suy nghĩ một chuyện, chị có phải là đồng tính hay không?

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Gì a? Thật vậy chăng? Cực giỏi nha!

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Phản ứng cái kiểu này là sao? Chị nhà ngươi đồng tính mà hưng phấn dữ vậy?

【Đối với phản ứng của nó, thật khiến tôi không kịp trở tay.】

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Không phải, ai da, thật không biết nói thế nào nữa, nói chung là em nghĩ chuyện này không có gì a.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Phải không? Bất quá chắc là mẹ sẽ không ok đâu?

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Em nghĩ, chị không nên kích thích tới mẹ là ổn rồi.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Chị hiểu mà, chỉ cần không nói cho mẹ là được.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Ừ, À, làm sao chị phát hiện ra ?

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Thì...từ nhỏ chị chỉ yêu nhìn mỹ nữ a, đối với con trai chưa từng có cảm giác.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Hình như thực là có chuyện như vậy, nhớ hồi chị học cấp hai có học trưởng theo đuổi chị, còn chị thì chẳng thèm quan tâm tới hắn mà ngược lại còn sùng bái nữ huấn luyện viên dạy bơi 'của mình'.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Dĩ nhiên đối với hắn là không cảm giác, còn huấn luyện viên lại rất 'đẹp trai'! Ha Ha!

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Đúng vậy, từ nhỏ cũng chỉ nghe chị nói nữ sinh này rất xinh đẹp, nữ sinh kia rất tuấn tú, chứ chưa từng nghe qua nam sinh.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Thế nhưng chị thấy Takeshi Kaneshiro và Johnny Depp rất đẹp trai a.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Cái đó thì không giống, chỉ như một fans hâm mộ thôi.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Thế tại sao em biết chị đối với huấn luyện viên và học tỷ là không phải sùng bái?

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Bởi vì chị có nói qua rằng nếu có thể làm con trai nhất định chị sẽ làm bạn trai của các cô gái đó.
Thế nhưng cho tới bây giờ chị chưa bao giờ nói qua muốn làm vợ Johnny Deep hay bạn gái...

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Vậy sao, sao em nhớ kỹ vậy... thật quá khủng khiếp...

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Cho nên chị chắn chắn là đồng tính.

【Nó kết luận.】

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Cảm tạ nhà ngươi đả giúp chị đây kết luận nha.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Không cần khách sao XD

Gần đây chị lại có mục tiêu mới à?

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Hôm nay chị phát hiện, giáo viên tiếng Anh trong trường chị rất tốt nha.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Tôi đây thấy chị không chỉ đơn thuần là đồng tính, còn kiêm thêm incest chị em hoặc mẹ con nữa nha!

Lần nào cũng nhìn trúng mấy người già hơn chị.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Phải a! Ha ha! Nhưng chị đây prefer em dùng "Thục nữ khống" để gọi.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Thích cái này hơn sao? Hai cái đều như nhau...

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Không biết.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Cho nên mục tiêu lần này là 'Giáo viên tiếng Anh'?

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Mục tiêu? Không thể nói chắc là mục tiêu, cũng chỉ là... muốn tới gần nàng mà thôi...

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Vậy thì tới gần đi, giáo viên rất quan tâm người khác mà.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Không biết cách nào để tiếp cận, nói thử đi!

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Hừ ! Đừng quan trọng, phải có cách nhìn nhận vấn đề!

Hôm nào đó tùy tiện viết một cái email gởi cho cô ta, gởi nhiều lần thì nhất định sẽ chú ý tới chị thôi.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Em trai thật sự rất sáng kiến nha!

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Cái này không phải ý kiến dễ nhất sao? Ta đây tranh thủ hạnh phúc cho bà chị yêu quý đấy mà!

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Tạ ơn nhà ngươi nhiều! Nhìn vậy mà cũng biết suy nghĩ cho chị hai.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Đương nhiên rồi! Quan trọng là tìm một người đến chiếu cố chị a!

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Chị có khả năng tự chăm sóc tốt bản thân mình, em lo cho mình trước đi!

Nếu nhà ngươi còn không đi chuẩn bị paper báo cáo, để chị xem hôm nay nhà ngươi ngủ thế nào được.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Chết tiệt! Lại sắp tới 12 giờ rưỡi...

Được rồi, em thực sự phải chăm chỉ đây!

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Nỗ lực lên a!

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Chị có cái gì tiến triển nhớ nói cho em biết nha! Có co hội em cũng muốn nhìn mỹ nữ lão sư của chị.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Không có tiến triển, cũng không có cơ hội cho nhà ngươi nhìn mỹ nữ lão sư, ha ha ha!

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Ô ô, chị hai xấu! Chỉ giỏi khi dễ người ta.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Được rồi, đi học bài đi, chị còn phải chuẩn bị đi ngủ.

《Thay đổi triệt để để làm sinh viên tốt》:

Được rồi được rồi, nhớ khi ngủ phải đắp chăn cẩn thận, không nên cảm lạnh.

《Tôi ở bệnh viện, không rảnh nói chuyện phiếm》:

Tạ ơn đã nhắc nhở!

Em cũng vậy, đi ngủ sớm một chút! Ngủ ngon!

【Tôi đăng xuất, tắt máy tính, nằm trên giường dành cho người thân của bệnh viện nhìn trần nhà, suy nghĩ những điều Tiểu Kiệt nói.】

【Hình như từ nhỏ đến lớn, tôi thực sự không có cảm giác với nam sinh. Mà nữ sinh, mặc dù có mấy người 'Những người quan trọng' sẽ làm tôi có cảm giác muốn 'độc chiếm', nhưng mà cuối cùng hình như đều không giải quyết được gì.】

【Kỳ thực ngay cả đối với bản thân mình tôi cũng không quá hiểu rõ, rốt cục là thích con trai hay con gái. 】

【Chuyện này đều là những chuyện dĩ vãng. 】

Chương 5

Chỉ có tiếng Anh khóa muốn lên   đại ngũ, hẳn là là rất nhẹ nhàng  , nhưng là hứa là bởi vì vì mụ sinh bệnh   quan hệ, ta cuối cùng là nghĩ áp lực rất lớn.

Ta thủy chung nhớ kỹ mụ đã từng nói qua: "Các ngươi khi còn bé ta đều nói cho bản thân không thể sinh bệnh, bởi vì sinh bệnh   sẽ không biện pháp chiếu cố các ngươi, hiện tại các ngươi trưởng thành, ta sinh bệnh không cần lo lắng không ai chiếu cố các ngươi, nhưng tiếc nuối không có biện pháp thấy các ngươi tốt nghiệp đại học, sau đó kết hôn sống chết."

Lý nên tốt nghiệp   ta, bởi vì rất điểu   nguyên nhân duyên tất, ta biết mụ muốn tham gia ta   tốt nghiệp điển lễ, nàng tưởng cân ăn mặc học sĩ phục   chúng ta chụp ảnh. Ta đổng, mụ là một ái chụp ảnh   nhân.

Bởi vì ... này dạng, cho nên ta càng cảm thấy đắc khiếm cứu ba.

Ta không có nhiều lắm social   thời gian, bình thường không phải đi trường học đi học, hay tại y viện, thỉnh thoảng tiểu kiệt tương đối dễ dàng   thời gian hội hoán hắn tới, ta về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, này thành ta vòng đi vòng lại   sinh hoạt.

Ta nghĩ từng lễ bái để cho ta hài lòng   thời gian, hay thượng tiếng Anh khóa, khả dĩ thấy lão sư, còn có mỗi lần tan học giao tác nghiệp, nàng cho ta   dáng tươi cười. Kia nhượng ta   sinh hoạt, tại bình thản trung hơn điểm kẻ khác rung động   màu sắc.

Tiểu kiệt tam bất ngũ tình hình đặc biệt lúc ấy hỏi ta "Mỹ nữ lão sư"   tình hình gần đây, ta năng nói cho hắn  , thực sự chỉ có từng lễ bái đi học lão sư tại giảng bài chi dư, xen kẽ   nói chút cái gì đề lời nói với người xa lạ, như vậy mà thôi.

Mãi cho đến, ta thu được lão sư ký tới e-mail.

"Dear Patricia:

Please contact with me as soon as possible, I receive some document about your graduation from the school.

Frances Shih "

Khi ta thấy lão sư   tin xuất hiện tại ta   hộp thư lý, lập tức có "Đã chờ mong lại sợ bị thương tổn"   tâm tình, bất quá biết là hòa tốt nghiệp hữu quan gì đó thì, cũng rốt cuộc cười không nổi  .

Ta nhất định phải tốt nghiệp a.

Hoàn hảo, cách thiên thì có tiếng Anh khóa, tan học lúc đi tìm lão sư, hẳn là sẽ không quá muộn.

Vì vậy ta hồi âm cấp lão sư, cân nàng nói ta ngày mai tiếng Anh khóa sau khi kết thúc sẽ đi tìm nàng.

Ngủ tiền ta cân tiểu kiệt nói về lão sư muốn tìm chuyện của ta, hắn tựa hồ so với ta hoàn "Chờ mong" cân lão sư "Gặp mặt" .

Ta bản thân hình như không có đặc biệt   cảm giác, ta lo lắng chính là có thể hay không tốt nghiệp.

Cách bầu trời khóa, lão sư tại điểm danh   thời gian, thuận tiện theo ta nói tan học nhớ kỹ muốn-phải lưu lại.

Ta gật đầu, lão sư bắt đầu đi học.

Tan học chung hưởng thì, vẫn đang có tốp năm tốp ba   cùng học vây bắt lão sư hỏi một chút đề, mà ta thì yên lặng   biên thu đông tây biên chờ lão sư.

"Xin lỗi cho ngươi đợi lâu." Cùng cấp học đều đi, lão sư đem đông tây thu hảo, cười đối ngã thuyết.

『 sẽ không lạp, hoàn hảo. 』 đây là lão sư lần đầu tiên đơn độc theo ta nói chuyện.

"Ngươi năm nay muốn-phải tốt nghiệp sao?" Lão sư hỏi ta.

『 ân, ta không muốn tái tha  . 』 ta thành thật trả lời.

"Trường học mấy ngày hôm trước truyện   một phong e-mail cho ta, theo ta nói còn không có thu được ngươi tốt nghiệp tiếng Anh kiểm định   thành tích, ta nghĩ nói muốn hỏi ngươi một chút." Lão sư nhìn ta nói.

『 ta hẳn là đại nhất   thời gian thì khảo qua a, trung cao cấp anh kiểm sơ thí không phải khả dĩ  ? 』 ta vấn lão sư.

"Ngươi khảo qua? Kia tại sao có thể như vậy? Ngươi kế tiếp có việc sao?" Lão sư xem ra dĩ ta còn lo lắng.

Ta lắc đầu.

"Vậy ngươi theo ta quay về nghiên cứu thất một chút, ta xem một chút rốt cuộc vấn đề ra ở đâu." Lão sư biên cầm lấy của nàng đông tây biên vãng phòng học ngoại đi.

『 ác hảo, lão sư ta bang ngài nã đông tây. 』 ta theo lão sư phía, biên tiếp nhận nàng trên tay tràn đầy   giáo trình hòa tác nghiệp.

"Cảm tạ." Lão sư cũng không có cự tuyệt, để ta cầm đại bộ phận   giáo trình.

Tại tiếp nhận đông tây   trong nháy mắt, tay của ta đụng phải lão sư   thủ, kia trong nháy mắt, ta sửng sốt một chút, phát hiện bản thân tưởng khiên lão sư   thủ.

"Làm sao vậy?" Lão sư xoay người vấn đột nhiên dừng lại   ta.

『 không có. 』 ta nhanh lên theo sau.

"Ta xem   của ngươi học hào, ngươi năm nay hẳn là là đại ngũ ba?" Lão sư chủ động mở trọng tâm câu chuyện.

『 ác, bởi vì ta đại nhất tiếng Anh chưa từng có, muốn-phải trùng tu. 』 ta thành thật trả lời.

"Thế nhưng ta xem của ngươi tác nghiệp, của ngươi tiếng Anh trình độ rất không thác a, thế nào sẽ bị đang?" Lão sư kế tục vấn.

『 ta là bởi vì khiêu khóa nhiều lắm, lão sư khó chịu, coi như   ta. 』 ta nói.

"Như thế ái khiêu khóa?" Lão sư   mang theo cười hỏi ta.

『 kỳ thực cũng hoàn hảo, khi còn bé không hiểu chuyện, không thích lão sư thì mãnh khiêu khóa, cho nên hiện tại tao báo ứng lạp! 』 ta cũng cười nói.

"Ác? Cho nên thượng đến ta   khóa là báo ứng la?" Lão sư cầm lấy ta   lỗi trong lời nói;lỗi ngôn ngữ hỏi tiếp.

『 đều không phải lạp đều không phải lạp, ta là nói niệm đến lớn ngũ là báo ứng, cân lão sư không sao lạp. 』 ta vội vàng giải thích.

"Ha hả! Đậu ngươi rất thú vị." Lão sư cười đến rất hài lòng.

『 ác... 』 ta chẳng nên nói cái gì.

Bất tri bất giác chúng ta đi tới rồi lão sư   nghiên cứu thất.

"Đông tây phóng sô pha thượng là tốt rồi." Lão sư mở cửa, đi tới vị trí thượng mở máy vi tính.

Lão sư   nghiên cứu thất rất ngăn nắp sạch sẽ, vừa vào cửa tay phải biên là một loạt   giá sách, giá sách đối diện lão sư thả một cái ba người sô pha, phía trước còn có một cái tiểu bàn trà, mặt trên phô   trác khăn, hoàn xiêm áo kỷ chi hoa nhỏ. Lão sư   bàn cũng rất chỉnh tề, ngoại trừ máy vi tính ở ngoài, kỳ dư   không gian, mặc kệ là thư, giáo trình chính tác nghiệp, bài thi, đều ngay ngắn có tự   đặt ở thuộc về chúng nó cai tại   địa phương.

"Thế nào lạp? Thế nào choáng váng?" Lão sư nhìn đem đông tây buông, chung quanh nhìn xung quanh   ta.

『 không có gì, lão sư   nghiên cứu thất hảo chỉnh tề. 』 ta nói.

"Đó là ta tiền một trận tử mới vừa chỉnh lý quá, lâu cũng không phải có chuyện như vậy." Lão sư nói.

『 cho nên là ta tới thời gian vừa vặn la? 』 đến lượt ta mang theo tiêu khiển   ngữ khí vấn lão sư.

"Đúng vậy, không phải ta không dám tìm học sinh tới." Lão sư tựa hồ cũng không thế nào lưu ý.

『 ta đây thực sự là vinh hạnh, khả dĩ tới tham quan lão sư   nghiên cứu thất. 』 ta hình như không như vậy khẩn trương  .

"Đúng vậy... Ác, trường học nói muốn-phải ba năm trong vòng   thành tích, của ngươi thoạt nhìn hẳn là là quá thời hạn  ." Lão sư nhìn ta nói.

『 kia còn kịp bổ sao? 』 ta có chút khẩn trương.

"Khả dĩ a, bất quá ngươi muốn-phải khảo người?" Lão sư hỏi ta.

『 ta cũng không biết... 』 ta thành thực   trả lời.

"Sau đó nghĩ ra quốc sao?" Lão sư lại hỏi.

Ta gật đầu.

"Vậy TOEFL hoặc GRE tuyển một cái ba?" Lão sư nhìn ta nói.

『 ta hẳn là không nhanh như vậy xuất ngoại ba. 』 ta nghĩ tới rồi tại y viện   mụ mụ.

"Ác? Vì sao?" Lão sư nghi hoặc   vấn.

『 trong nhà có chút nhượng ta không có biện pháp lập tức xuất ngoại chuyện. 』 ta không thích nói cho người khác mẹ nó sự.

"Ác, như vậy a, kia không phải ngươi thì khảo TOEIC được rồi, TOEIC rất đơn giản, chỉ là đề mục hơn điểm." Lão sư không có hỏi nhiều.

『 hảo, ta đã biết, cảm tạ lão sư. 』 ta cười nói.

"TOEIC   tư liệu hẳn là tốt tìm, nhu muốn ta giúp ngươi tìm sao?" Lão sư cười vấn.

『 không cần, ta khả dĩ bản thân tìm, cảm tạ lão sư! 』 ta là thực sự không có ý tứ phiền phức lão sư.

"Vậy ngươi nỗ lực lên la! Có chuyện tùy thời hỏi ta." Lão sư   dáng tươi cười thực sự tốt khán.

『 ân, cảm tạ lão sư! Kia ta đi trước. 』 ta đột nhiên không biết cai cân lão sư nói cái gì, hơn nữa phát hiện thời gian cũng không sớm, ta cai mau nhanh đến y viện nhìn mụ  .

"Hảo." Lão sư đứng lên giúp ta mở cửa.

『 lão sư tái kiến. 』 ta đi ra môn, cũng thuận lợi nhẹ nhàng   giữ cửa đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro