Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ha ha ha ha!”

Trong căn cứ an toàn mỗ thị, Trương Trí Hằng ngửa mặt lên trời cười dài, nhìn cột nước trong tay mình lớn gấp đôi trước kia, trong lòng kích động không thôi.

Rốt cuộc!

Hắn trải qua hai tháng nỗ lực, cấp bậc dị năng của mình hiện giờ tăng lên tới cấp sáu, Trương Trí Hằng cảm giác chính mình hiện tại cả người tràn ngập lực lượng, đã gấp không chờ nổi muốn đi tìm Thư Thanh Thiển tính sổ.

Hiện tại hắn đã sớm hoàn toàn thay đổi, nếp uốn trên mặt tất cả đều bị phỏng lưu lại. Hắn thậm chí không dám dùng gương mặt thật gặp người, chỉ có thể mỗi ngày mang theo mặt nạ sinh hoạt, bất quá cũng may hắn dị năng còn ở, cho nên có không ít người còn muốn mượn sức mình, Trương Trí Hằng cũng thay đổi cái tên ở thành thị này sống sót.

Này hai tháng hắn vẫn luôn trốn đông trốn tây sợ hãi bị Thư Thanh Thiển phát hiện, chờ chính là ngày này.

Hiện giờ cả nước dị năng giả cấp năm cũng không vượt qua mười người, cấp sáu chỉ có hắn một người. Có thể nói trừ bỏ Thư Thanh Thiển, không có ai lợi hại hơn mình, nếu có thể giết Thư Thanh Thiển thì hắn chính là người lợi hại nhất trên đời này.

Trương Trí Hằng bởi vì đã giao thủ với Thư Thanh Thiển nên biết thực lực của Thư Thanh Thiển, hắn cảm thấy mình hiện tại hoàn toàn có năng lực đánh thắng đối phương. Trong mắt Trương Trí Hằng tràn ngập chắc chắn cùng điên cuồng, hiện giờ chính là thời cơ báo thù của hắn.

“Tao rốt cuộc phải về tới, Thư Thanh Thiển mày chờ đó cho tao.”

Trương Trí Hằng nhờ người nghe được vị trí của Thư Thanh Thiển, biết nàng chuẩn bị đi tiêu diệt tang thi G huyện, cách chính mình không tính quá xa. Nếu hôm nay xuất phát là ngày mai có thể đến, vì thế hắn gấp không chờ nổi mà xuất phát.

Trời xám xịt, gió lạnh kẹp tiểu tuyết hoa, trên mặt đất vẫn tích nổi một tầng tuyết hơi mỏng, mặt hồ cũng đều kết băng. Đường đến G huyện thật không tốt, lốp xe vẫn luôn trơn trượt, Trương Trí Hằng chạy đến một nửa, cuối cùng vẫn quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm trước.

Kế hoạch lần này của hắn rất chu toàn, tính toán trước tiên ở phụ cận G huyện tìm một chỗ giấu đi, chờ Thư Thanh Thiển tiêu diệt xong tang thi dị năng tiêu hao không sai biệt lắm tái xuất hiện, sấn Thư Thanh Thiển không chú ý giết chết nàng, khẳng định có thể thành công.

Trương Trí Hằng khai trong chốc lát rốt cuộc nhìn thấy trạm xăng dầu, trạm xăng dầu còn mạo yên, giống như còn có người đang nấu cơm, Trương Trí Hằng quyết định tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.

Trương Trí Hằng mang theo phong tuyết đẩy cửa ra, có chút giật mình.

Không ngờ trong phòng cư nhiên là người quen —— Nhạc Linh Nhi!

Trương Trí Hằng liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, lúc này Nhạc Linh Nhi đang nhóm lửa trong phòng, nhìn dáng vẻ là định nấu cơm. Sau khi nhìn thấy Trương Trí Hằng tiến vào, trên mặt chưa biến như không nhìn thấy, tiếp tục hướng đống lửa thêm sài.

Thời điểm Trương Trí Hằng nhìn thấy Nhạc Linh Nhi còn có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã vài tháng chưa thấy Nhạc Linh Nhi, không ngờ cư nhiên gặp nhau ở một trạm xăng dầu ven đường, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động, “Linh Nhi, em như thế nào ở chỗ này?”

Nhạc Linh Nhi không trả lời Trương Trí Hằng, hỏi ngược lại: “Anh như thế nào lại ở chỗ này?”

Bất quá Trương Trí Hằng cười ha ha, chính mình tìm ghế dựa ngồi cạnh đống lửa: "Tất nhiên là đi tìm Thư Thanh Thiển báo thù, anh nghe nói cô ta sẽ đến nơi này, lúc trước Thư Thanh Thiển hại anh, anh sẽ không tha cho cô ta.”

“Nguyên lai chị ấy cũng muốn tới G huyện sao?” Nhạc Linh Nhi nhàn nhạt cười một cái, rũ xuống mí mắt, không ngờ chính mình ngoài ý muốn từ trên người Trương Trí Hằng nhận được tin tức của nàng.

Trong thanh âm của Trương Trí Hằng mang hưng phấn, thấy Nhạc Linh Nhi chỉ có một người, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ngữ khí cũng trở nên có chút kém, “Em không biết ư? Vì sao em một người ở chỗ này? Thư Thanh Thiển đâu? Cô ta không phải thích em sao? Như thế nào các em không ở cùng nhau?"

Trương Trí Hằng thấy Nhạc Linh Nhi không trả lời mình, còn tưởng rằng bị chính mình đoán trúng, trong lòng âm thầm đắc ý, có loại mạc danh sảng khoái, không khỏi mang theo vài phần châm chọc, “Chẳng lẽ nói cô ta đuổi em đi rồi?”

Nhạc Linh Nhi mày không nghĩ tới chính mình cũng có hôm nay đi.

Nhạc Linh Nhi không nói gì, tiếp tục thêm sài, ngọn lửa nhảy lên xuống, dưới củi lửa phát ra tiếng tí tách, ánh lửa ấn trên mặt Nhạc Linh Nhi, thần sắc không rõ.

Trương Trí Hằng nhìn Nhạc Linh Nhi từ trên xuống dưới, nàng hôm nay mặc một thân áo lông vũ thuần trắng áo bao vây mình kín mít, trên cổ còn quấn quanh một khăn quàng cổ màu đỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, con ngươi tinh lượng trong vắt ấn cháy quang, trong lòng thoán khởi một cổ khô nóng khó nhịn, vì thế đột nhiên đi lên ôm chặt Nhạc Linh Nhi.

Nhạc Linh Nhi không động, chỉ là ngữ khí càng thêm lạnh băng, “Buông tôi ra.”

Trương Trí Hằng ngửi thấy u hương nữ tử trên người Nhạc Linh Nhi càng thêm kiềm chế không được, bắt đầu động tay động chân, thậm chí chuẩn bị dùng sức mạnh.

"Anh đã sớm nhớ đến em, Linh Nhi à. Anh trước kia đối tốt với em như vậy, tối nay có thể ở chỗ này gặp được cũng là chúng ta có duyên. Chi bằng tối nay em bồi anh ngủ một giấc, chuyện cũ quá khứ anh sẽ bỏ qua, về sau trở lại thành phố H sau anh vẫn sẽ che chở em. Tới, nói cho anh nghe một chút em có phải thật sự thích Thư Thanh Thiển không. Hai nữ tử các em ở bên nhau làm như thế nào được.”

Nhạc Linh Nhi lạnh lùng liếc nhìn Trương Trí Hằng, đồng tử đen nhánh, tựa như đang xem một người chết.

Trương Trí Hằng bị ánh mắt xa lạ của Nhạc Linh Nhi dọa đến, tiếp theo thân thể truyền tới một trận đau nhức. Hắn trì độn cúi đầu, mới phát hiện trái tim của mình đã bị Nhạc Linh Nhi nắm trong tay.

"Mày……”

Một câu chưa nói xong, Trương Trí Hằng cứ như vậy chết không nhắm mắt ngã xuống. Trước khi chết, Trương Trí Hằng không thể tin Nhạc Linh Nhi cư nhiên lợi hại như vậy, hơn nữa còn tàn nhẫn độc ác như thế.

Hắn không cam lòng, sinh mệnh của hắn, khát vọng lý tưởng của hắn cứ như vậy bị mai táng ở trạm xăng dầu nho nhỏ này.

Nhạc Linh Nhi giết Trương Trí Hằng xong, trong lòng cũng không có nửa điểm gợn sóng, xoa xoa tay, tiếp tục thêm củi lửa.

Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Trương Trí Hằng không phải là người nàng giết đầu tiên, cũng không phải là người nàng giết cuối cùng, sớm đã thành thói quen.

...

Thế giới này Thư Thanh Thiển nhật tử quá thực đơn điệu, nàng không phải đánh tang thi, chỉ ở trên đường đánh tang thi.

Xe một đường chạy đến G huyện, cách thật xa liền nhìn thấy một đoàn tang thi, Thư Thanh Thiển không do dự mà xuống xe.

G huyện là một huyện thành rất nhỏ, dân cư không nhiều. Khi tang thi tiến đến không thể làm bất luận chống cự gì, có thể trốn đều đã chạy trốn tới căn cứ an toàn phụ cận, hiện giờ toàn bộ thành thị trống rỗng chỉ có tang thi du đãng.

Thư Thanh Thiển mím môi, tay phải chém ra một mảnh biển lửa, chợt sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá nàng không dừng lại động tác, vừa đi vừa phóng hỏa, thực mau toàn bộ thành thị ngập trời ánh lửa.

Nhạc Linh Nhi vào G huyện trước một ngày, nàng xa xa thấy được ngọn lửa ngập trời ngoài thành kia, không khỏi nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một tia sương đen.

Không cần đoán, khẳng định là Thư Thanh Thiển tới, trừ bỏ nàng thế gian này còn có ai có dị năng hệ hoả lợi hại như vậy.

Trải qua tận thế, hết thảy đã thay đổi, cũng chỉ có Thư Thanh Thiển mỗi ngày chỉ biết đánh tang thi, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí của nàng.

Mấy ngày nay nàng phiêu linh bên ngoài, thật sâu ý thức được đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nàng ngộ ra không ít người có tốt có xấu, có không ít người xem diện mạo nàng cho rằng nàng nhu nhược hảo khinh, muốn cướp đồ ăn rồi bị nàng giết, muốn khinh nhục nàng cũng bị nàng giết.

Nhạc Linh Nhi giấu ở âm thầm, xa xa nhìn chăm chú vào Thư Thanh Thiển, không muốn bị nàng phát hiện.

Đại khái bởi vì Thư Thanh Thiển là dị năng giả hệ hoả, cho dù ở mùa đông cũng không sợ giá lạnh. Nàng như cũ mặc áo ngụy trang màu lục đậm hơi mỏng, dây lưng màu đen bên hông trát khẩn, trường ống quân ủng cột lấy cẳng chân, có vẻ toàn bộ chân lại tế lại cao, động tác thoăn thoắt, luôn có thể nhanh chóng tránh thoát tang thi công kích, tiếp theo tụ tập phụ cận tang thi lên, sau đó một phen lửa thiêu chết chúng nó.

Nhạc Linh Nhi nhìn Thư Thanh Thiển, trong mắt mang theo mê luyến. Ở trong mắt nàng, động tác của Thư Thanh Thiển như cũ soái khí, đôi mắt như cũ lăng liệt, tản bộ sân vắng du tẩu trong đàn tang thi, là bộ dáng nàng khát vọng ái mộ nhất.

Sau khi rời khỏi thành phố H, Nhạc Linh Nhi đi qua rất nhiều địa phương, nàng nguyên bản cho rằng chính mình có thể rất bình tĩnh đối đãi Thư Thanh Thiển, không nghĩ tới vẫn là không thể.

Nhạc Linh Nhi đã từng không biết chính mình vì sao sẽ yêu Thư Thanh Thiển, giờ khắc này nàng lại có chút minh bạch.

Trước kia chính mình thiên chân yếu đuối, sau đó nàng lại đi theo Thư Thanh Thiển đến thành phố B, lúc ấy toàn bộ thành thị đều là tang thi. Kỳ thật lúc ấy trong lòng mình tràn ngập sợ hãi, nhưng được che chở dưới cánh chim của nàng, tràn ngập cảm giác an toàn, Thư Thanh Thiển cường đại ở trong đầu nàng lưu lại thật sâu ấn ký.

Chậm rãi, nàng trong lòng tự nhiên mà ngưỡng mộ, trong mắt trong lòng đều là người này. Sau đó lại không tự hiểu mà muốn quan tâm, muốn tới gần.

Đáng tiếc Thư Thanh Thiển căn bản chính là con nhím, vô luận ai tới gần đều sẽ bị nàng trát cả người là huyết.

Hai tròng mắt Nhạc Linh Nhi trở nên càng ám, nhớ tới nụ hôn buổi tối ngày đó, vẫn luôn ở trong đầu nàng vứt đi không được. Mà cũng nhờ nụ hôn khiến nàng không thể quên được kia, làm nàng càng thêm minh bạch tâm ý của mình.

Thư Thanh Thiển tiếp tục đánh tang thi, kết quả lại không nghĩ rằng bụng nhỏ của mình đột nhiên một trận trụy đau, khó chịu muốn mệnh.

Thư Thanh Thiển ban đầu còn không có phản ứng lại, tình huống thân thể của nàng thực không xong, cho nên thứ này trước nay liền không đúng giờ, không nghĩ tới cố tình lúc này tới.

Sắc mặt tái nhợt dọa người, cho dù ở mùa đông thực mau đậu đại mồ hôi đều tích ra tới, cho dù tinh thần lực của nàng cường hãn cũng có chút nhịn không được.

Thư Thanh Thiển ôm bụng có chút buồn bực, vốn dĩ thân thể nàng đã có chút khó chịu, hiện tại càng đau như đao giảo, động tác đánh tang thi một đốn, ngay cả lửa trên tay cũng nhỏ vài phần.

Tang thi đối diện ngửi thấy mùi máu giống như đã chịu kích thích, càng thêm điên cuồng hướng tới Thư Thanh Thiển phác lại đây, thực mau hình thành thi triều.

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ, lộ ra cười khổ, lần đầu tiên lựa chọn đào tẩu, định trở về nghỉ ngơi mấy ngày trở ra đánh tang thi.

Nhạc Linh Nhi như suy tư gì nhìn Thư Thanh Thiển đang đào tẩu, nàng phát hiện thân thể Thư Thanh Thiển tựa hồ có chút vấn đề. Nhớ tới nàng đã từng gặp được một lần bộ dáng Thư Thanh Thiển đau đớn khó nhịn. Chẳng lẽ Thư Thanh Thiển thật sự có bệnh tật gì?

Tuy nhiên, nếu nàng thật sự có bệnh, vì sao chưa từng có biểu hiện ra ngoài? Cũng không đi chữa bệnh?

Trong mắt Nhạc Linh Nhi có khó hiểu, có mê mang, còn có một tia đau lòng.

Thực mau Thư Thanh Thiển đã lái xe rời đi, Nhạc Linh Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn thân ảnh đi xa của đối phương đi xa, quyết định theo sau, bất quá nàng không dám thân cận quá.

Chỉ dám ở rất xa theo phía sau, không ngờ Thư Thanh Thiển cũng không khai quá xa, chờ tới địa phương an toàn liền dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro