Chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng 7 giờ.

Ngoài cửa sổ ngày mới vừa tờ mờ sáng, thời gian còn rất sớm, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Thư Thanh Thiển bị đánh thức.

Xoa xoa giữa mày, cảm thấy quá mức rầm rĩ sảo, từ trên giường bò dậy tắt đồng hồ báo thức đi.

Thư Thanh Thiển thuận tay ném vào thùng rác.

Bởi vì đêm qua mẹ Phùng bảo hôm nay bồi mẹ đi dạo phố, nên Thư Thanh Thiển cho rằng đồng hồ báo thức này nàng đặt ở phòng mình.

Đêm qua rõ ràng 10 giờ hơn liền ngủ, vì sao nàng cảm giác chính mình hiện tại thực vây, tựa hồ có chút giấc ngủ không đủ.

Bất quá nếu bị đánh thức, dù sao cũng ngủ không được, vì thế dứt khoát sớm một chút rời giường.

Thời điểm Thư Thanh Thiển xuống lầu, bảo mẫu đang bày biện bữa sáng, cha Phùng đang xem bản tin buổi sáng. Khi ông thấy nữ nhi của mình xuống lầu còn có chút ngoài ý muốn, “Chồi non, hôm nay sớm như vậy đã dậy rồi à.”

Thư Thanh Thiển ngồi xuống cười với cha, “Chờ lát nữa sắp bồi mẹ đi dạo phố, cho nên dậy sớm một ạ.”

Cha Phùng gật đầu, không nói cái gì nữa, tiếp tục xem tin tức.

Thực mau mẹ Phùng cũng xuống lầu, thấy nữ nhi của mình đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng, vừa lòng nhéo nhéo tiểu viên mặt của nữ nhi.

Sau đó, người một nhà an tĩnh ăn xong bữa sáng, cha Phùng đến công ty đi làm, Thư Thanh Thiển liền bồi mẹ cùng nhau ra ngoài dạo thương trường.

Này một dạo chính là cả ngày, Thư Thanh Thiển cảm giác chính mình đều mau kiên trì không được, mẹ Phùng lúc này mới buông tha nữ nhi của mình, cho nàng đi chơi, bà còn hẹn tỷ muội tốt uống ngọ trà. Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng giải thoát, nhanh chóng tìm quán cà phê nghỉ ngơi, sau đó click mở hệ thống.

Không ngờ trải qua thổ lộ ngày hôm qua, độ hảo cảm chỉ đáng thương 5%, xem ra Sở Ngưng Tuyết xác thật không thích mình.

Thư Thanh Thiển thở dài, thật không nghĩ tới nàng ngày hôm qua đào tim đào phồi thổ lộ với Sở Ngưng Tuyết một phen, độ hảo cảm của đối phương với nàng vẫn thấp như vậy.

Nghĩ nghĩ, Thư Thanh Thiển cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục đến bệnh viện vấn an Sở Ngưng Tuyết.

Xe một đường chạy đến bệnh viện, Thư Thanh Thiển ngựa quen đường cũ đi vào phòng bệnh ở tầng cao nhất, trong không khí tràn ngập khí vị nước sát trùng nhàn nhạt, hành lang không một bóng người khắp nơi im ắng.

Thư Thanh Thiển đi vào phòng bệnh, phát hiện phòng bệnh chỉ có Sở Ngưng Tuyết một người.

Sở Ngưng Tuyết thấy Thư Thanh Thiển lại tới nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua không nói chuyện, sau đó tiếp tục nhìn máy tính.

Giường bệnh bị diêu lên cao đến một nửa, Sở Ngưng Tuyết dựa vào ngồi, trước mặt phóng một cái máy tính bàn, mười ngón bận rộn gõ động notebook.

Thư Thanh Thiển cười nói, “Sở tổng cậu liều mạng quá đi, mới ngày hôm sau liền bắt đầu làm việc. Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày nữa đi.”

Sở Ngưng Tuyết cau mày, vẫn luôn gõ bàn phím, căn bản không có tâm tình trả lời Thư Thanh Thiển.

Đêm hôm qua đột nhiên có hacker thần bí đột nhiên xâm nhập internet công ty mình, mà người trong công ty thế nhưng vẫn luôn không ai phát hiện, thẳng đến sáng hôm nay mới phát hiện ra.

Buổi sáng trợ lý thật cẩn thận nói tin tức này cho nàng, lúc ấy Sở Ngưng Tuyết biết xong liền phát một đốn hỏa, nhưng bộ kỹ thuật trong công ty đều tỏ vẻ đối với ngựa gỗ này bó tay không biện pháp, đành phải đi thỉnh cao thủ. kết quả đối phương lộng sáng sớm cũng chưa giải quyết được, nói còn cần mấy ngày thời gian.

Nàng hiện tại đang phiền, không biết đối phương rốt cuộc đánh cắp bao nhiêu tư liệu, tình thế nghiêm trọng, nơi nào còn có thể lại chờ mấy ngày.

Sở Ngưng Tuyết không nói chuyện, Thư Thanh Thiển đảo cũng không cảm thấy không cao hứng, tuy đối phương không phản ứng chính mình, bất quá Thư Thanh Thiển cảm thấy này cũng coi như là tiến bộ nho nhỏ.

Ít nhất không giống ngày hôm qua thấy chính mình liền mắng.

Thư Thanh Thiển thấy biểu tình nghiêm túc của Sở Ngưng Tuyết, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?”

Sở Ngưng Tuyết liếc Thư Thanh Thiển, tức giận nói, “Hỏi nhiều thế làm gì? Dù sao cô cũng không hiểu.”

Sở Ngưng Tuyết nói lời này không sai, bởi vì trong trí nhớ của nàng, Phùng Miêu Miêu ngày thường rất ít đến công ty làm việc. Bất quá nhà nàng có tiền, dù sao áo cơm vô ưu cả đời.

Thư Thanh Thiển nhướng mày, sau đó tiến đến trước giường bệnh xem màn hình máy tính. Máy tính Sở Ngưng Tuyết dừng lại hệ thống quản lý tài vụ công ty, bất quá toàn bộ giao diện cưỡng chế bắn ra một đại emoji buồn cười biểu tình đồ, Thư Thanh Thiển nhịn không được phụt cười ra tiếng.

Sở Ngưng Tuyết mặt bá một chút đen, cao ngạo ngẩng đầu nhìn Thư Thanh Thiển, hai mắt híp lại, thanh âm nghe tới có chút khàn khàn nguy hiểm.

“Có gì buồn cười hả?”

Thư Thanh Thiển thu liễm tươi cười, xoay người cấp Sở Ngưng Tuyết đổ ly nước sôi đặt ở trên bàn máy tính.

“Máy tính cho tôi, để cho mình tới đi.”

Sở Ngưng Tuyết hoài nghi nhìn Thư Thanh Thiển, "Cô có thể không? Đừng không hiểu mà vờ hiểu.”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển gợi lên một mạt tự tin mỉm cười, "Để mình thử xem.”

Thư Thanh Thiển lấy máy tính qua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn phím xem cũng chưa xem, mười ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ động trên bàn phím, tựa như con bướm nhẹ nhàng khởi vũ, tốc độ tay nhanh đến mức lưu lại tàn ảnh, tự phù trên màn hình nhanh chóng chớp động, hoa cả mắt.

Sở Ngưng Tuyết có chút giật mình nhìn Thư Thanh Thiển, nàng chưa bao giờ biết đối phương nguyên lai lợi hại như vậy.

Thực mau liền giải quyết xong ngựa gỗ, Thư Thanh Thiển lại ý đồ tìm địa chỉ IP đối phương, chỉ tiếc đối phương thực giảo hoạt, Thư Thanh Thiển cuối cùng đành phải từ bỏ, tùy tay tu bổ lỗ hổng tường lửa công ty các nàng, lúc này mới trả máy tính cho Sở Ngưng Tuyết.

Một tiếng.

Sở Ngưng Tuyết tận mắt nhìn thấy Thư Thanh Thiển chỉ tốn một tiếng đã giải quyết xong, nội tâm chỉ có thể dùng chấn động tới hình dung.

Thật là lợi hại!

Thư Thanh Thiển đại ân giúp công ty mình, Sở Ngưng Tuyết tất nhiên không phải là người không biết tốt xấu, đối với Thư Thanh Thiển cũng khách khí vài phần, không hề ác ngữ tương hướng, nghĩ đến thái độ ban đầu của mình, Sở Ngưng Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lần này Thư Thanh Thiển mở hệ thống ra nhìn, không ngờ độ hoàn thành nhiệm vụ lập tức tăng trưởng không ít, hiện giờ đã 20%, Thư Thanh Thiển mỉm cười nói, “Không cần khách sáo.”

Lúc sau Thư Thanh Thiển bồi Sở Ngưng Tuyết cùng ăn bữa tối, quan hệ hai người tạm thời coi như hòa hoãn.

...

Thư Thanh Thiển lại một lần nữa tỉnh lại vào buổi tối, nàng rốt cuộc nhận thấy một tia không thích hợp.

Thư Thanh Thiển ban đầu hoài nghi chính mình có chứng thích ngủ, nếu không vì sao thời gian ngủ của mình luôn dài như vậy, nhưng dần dần nàng liền phát hiện không thích hợp.

Bởi vì đồng hồ báo thức trong phòng không thấy.

Thư Thanh Thiển cuối cùng tìm thấy đồng hồ báo thức ở thùng rác, trong lúc nhất thời lâm vào thật sâu trầm tư.

“Hệ thống, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Tích, ký chủ quyền hạn không đủ, thỉnh tự hành thăm dò.”

“...”

Thư Thanh Thiển lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng ra khỏi phòng mình.

Lúc này đã là buổi tối 9 giờ, mẹ Phùng còn chưa ngủ, đang truy phim truyền hình, thấy nữ nhi của mình đột nhiên từ trong phòng ra tới còn có chút kỳ quái, “Chồi non, con không phải nói mệt nhọc muốn đi ngủ sớm một chút à, sao lại dậy rồi?”

Thư Thanh Thiển chấn động trong lòng, bất quá trên mặt vẫn bất động thanh sắc, “Con đột nhiên có chút khát nước, dậy uống nước thôi ạ.”

Thư Thanh Thiển uống nước xong, lại về phòng mình.

Đóng cửa lại, hít sâu mấy hơi, nàng mới bình tĩnh lại.

Này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ trong thân thể mình còn có một người khác? Người kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, nguyên chủ còn chưa rời đi thế giới sao?

Trong lòng Thư Thanh Thiển liên tiếp nghi vấn, đáng tiếc không người giải đáp, sau đó nàng mở máy tính ra, tiếp tục lập nghiệp theo dõi.

Vì phòng ngừa người ngoài tiến vào, bốn phía biệt thự Phùng gia đều trang bị theo dõi thăm dò, bất quá biệt thự không có trang bị. Thư Thanh Thiển click mở cổng lớn theo dõi, kéo thời gian hồi buổi sáng, quả nhiên thấy chính mình từ biệt thự ra tới, sau đó ngồi xe ra ngoài, mãi cho đến buổi tối mới trở về.

Thư Thanh Thiển tới tới lui lui theo dõi mấy đoạn ngắn, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Cuối cùng Thư Thanh Thiển trang theo dõi đến phòng mình, tiểu tâm ngụy trang che giấu lên, chuẩn bị tối mai nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Vẫn luôn bận rộn đến rạng sáng bốn giờ, Thư Thanh Thiển mới nhắm mắt ngủ, nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ mất ngủ, lại không nghĩ rằng thực mau liền ngủ rồi.

Lần này Thư Thanh Thiển một giấc ngủ tỉnh, lấy ra khởi di động xem thời gian, quả nhiên phát hiện chính mình lại đến tối hôm sau.

Hiện tại đã là buổi tối 10 giờ.

Thư Thanh Thiển bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy, mở máy tính ra.

Theo dõi chính mình vẫn luôn ngủ, thẳng đến giữa trưa đối phương mới tỉnh, bất quá mình ban ngày tựa hồ còn chưa phát hiện thân thể này dị thường, cũng không phát hiện trong phòng có theo dõi, thập phần tự nhiên rời giường ra cửa, thẳng đến buổi tối 9 giờ về nhà ngủ, mà chính mình sau khi đối phương ngủ mới có thể xuất hiện.

Thư Thanh Thiển xanh mét mặt mày, gắt gao cau mày.

Như vậy đi xuống chính mình vẫn luôn buổi tối xuất hiện, căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cũng khó trách thế giới này là cấp S.

Cần thiết nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Thư Thanh Thiển vì phòng ngừa chính mình ngủ, vẫn luôn làm việc ngao đến rạng sáng 6 giờ, uống  vài tách cà phê, càng về sau cơn buồn ngủ càng dày đặc. Nàng thật sự vây không được liền đi phòng tắm tắm bằng nước lạnh, cường đánh lên tinh thần, thấy sắc trời bên ngoài hơi lượng, nàng lái xe đi trước công ty.

Lúc này mới buổi sáng 6 giờ rưỡi, chân trời vừa mới phiên khởi bụng cá trắng, xe trên đường thưa thớt, bảo vệ cửa trực ban đánh ngáp uể oải buồn ngủ, tiếp theo nhìn thấy một chiếc xe tư gia màu trắng tiến vào.

Bảo vệ còn có chút tò mò ai sớm như vậy đã tới công ty, kết quả cửa sổ xe rơi xuống, gương mặt Thư Thanh Thiển lộ ra, vươn tay xoát một chút tạp, bảo vệ quả thực đều kinh ngạc.

“Phùng tổng, ngài hôm nay sớm như vậy liền tới công ty hả?”

"Ừ, hôm nay có một số việc muốn xử lý, tới sớm một chút.”

Thư Thanh Thiển lễ phép gật đầu hồi cười, sau đó chạy xe đến ngầm bãi đỗ xe, một đường thang máy đến lầu 28, đi vào văn phòng của mình.

Nguyên chủ trước kia rất ít tới công ty đi làm, tuy là CFO công ty nhưng hết thảy sự vụ đều giao cho chú hai, cho nên mới để Phùng Chính Hạo có cơ hội thừa nước đục thả câu, tham ô công khoản.

Thư Thanh Thiển hoa hai giờ hạch toán hai năm báo biểu công ty một lần nữa, rõ ràng phát hiện vấn đề.

Phùng Chính Hạo to gan lớn mật, cư nhiên vẫn luôn đứt quãng tham ô công khoản, lại còn làm giả trướng, hiện giờ đã tham ô gần ngàn vạn kim ngạch.

8 giờ hơn, công ty lục tục có người tới đi làm, một đám đều giật mình thấp giọng thảo luận Tiểu Phùng tổng hôm nay lại đi làm sớm như vậy, quả thực chính là mặt trời mọc từ hướng Tây.

Bí thư thấp thỏm ngồi bên ngoài.

Không xong.

Làm sao bây giờ, hôm nay chính mình tới quá muộn hay không, đợi Phùng tổng hội sẽ không phát hỏa, đúng lúc này điện thoại vang lên, nàng vội vàng tiếp nhận.

"Ngươi đi thông tri bộ tài vụ, nửa tiếng sau mở họp.”

Bí thư nhìn thời gian, vội vàng nói: "Vâng, Phùng tổng.”

“Đúng rồi, pha cho tôi ly cà phê, mỹ thức.”

"Tôi đi liền.”

Bí thư trước tiên phát tin trên đàn, sau đó cấp Thư Thanh Thiển pha ly cà phê đưa vào, cuối cùng lại chạy đến bộ tài vụ dưới lầu tự mình thông tri một lần.

Thực mau, tin tức Thư Thanh Thiển mở họp truyền khắp toàn bộ công ty. Ngày thường Thư Thanh Thiển chuyện gì cũng mặc kệ, nhiều nhất ký tên, không biết hôm nay muốn làm gì.

Thư Thanh Thiển đảo ánh mắt qua.

Mọi người không khỏi run rẩy, có chút nơm nớp lo sợ, không ngờ tiểu viên mặt của Phùng tổng cư nhiên cũng có khí thế như vậy, ánh mắt thật là đáng sợ, cùng ngày thường bộ dáng cười tủm tỉm hoàn toàn bất đồng.

Thư Thanh Thiển đầu tiên không chút khách khí mắng bọn họ một trận, lại chỉ ra sai lầm trên báo biểu, chuẩn bị chủ động bổ tề thuế, để mọi người một lần nữa làm trướng, đặc biệt chỉ ra những người có liên quan tới Phùng Chính Hạo, cần thiết từ nguyên thủy bằng chứng bắt đầu tra.

Một tiếng sau, bộ tài vụ bộ từ trong phòng hội nghị ra ngoài, một đám như sương đánh cà tím ủ rũ cụp đuôi.

Xem ra bọn họ gần đây phải suốt đêm tăng ca rồi.

------------------------------------------------------------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: có ai đoán được chị 3T bị gì chưa nào =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro