Chương 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Dao buổi sáng rời giường, nguyên bản định đưa Thư Thanh Thiển ra sân bay lại bị Thư Thanh Thiển cự tuyệt, nói chính mình một người không thành vấn đề, để Tề Dao đến công ty đi làm, không cần phiền toái như vậy.

Tề Dao chưa bao giờ sẽ cự tuyệt lời nói của Thư Thanh Thiển, cho nên nàng ngoan ngoãn đi công ty.

Nhưng tới công ty rồi, Tề Dao căn bản không có tâm tình làm việc, ngay cả khi mở họp cũng có chút thất thần.

Nàng không biết vì sao, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm hoảng loạn.

Đúng lúc này, bí thư đột nhiên tiến vào, "Tề tổng, vừa mới công bố tin tức chuyến bay buổi sáng mà Phùng tổng ngồi xuất hiện sự cố..."

Tề Dao chợt nghe thấy tin tức này, song đồng không khỏi phóng đại, trái tim bởi vì co rút mà tạm dừng, mờ mịt vài giây, ngay cả văn kiện trong tay rơi xuống cũng không phát hiện.

Bí thư thấy Tề Dao tái sắc, vội vàng tiếp tục nói: "Bất quá hiện đã an toàn hồi sân bay, trên phi cơ không có nhân viên tử vong, chỉ có người bị thương thôi."

Biết phi cơ an toàn đáp đất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Tề Dao vội vàng gọi điện cho Thư Thanh Thiển để xác nhận.

Điện thoại thực mau liền chuyển được.

"Tôi không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi, em đừng lo lắng."

"Em hiện tại lập tức tới sân bay đón chị, chị chờ em nha."

Nói xong, Tề Dao cúp điện thoại trực tiếp ra khỏi phòng họp.

Dọc theo đường đi Tề Dao đều suy nghĩ, chính mình không nên đồng ý Thư Thanh Thiển đơn độc đi lữ hành, nàng nên vĩnh viễn lưu đối phương bên người.

Lái xe một đường bão táp đến sân bay, nguyên bản một tiếng lộ trình chỉ trong nửa tiếng liền tới.

Nhưng nàng không ngờ chính mình tới sân bay, nhìn thấy cư nhiên là Thư Thanh Thiển máu đầy người ngã vào trong lòng Sở Ngưng Tuyết, ngực trát một phen chủy thủ, bác sĩ đang sốt ruột cứu chữa.

Sở Ngưng Tuyết ôm thân thể Thư Thanh Thiển, cảm giác đối phương càng ngày càng lạnh, nàng tâm cũng càng ngày càng lạnh.

Nàng nôn nóng kêu gọi, "Chồi non, cậu đừng chết. Cậu đừng làm mình sợ."

Thư Thanh Thiển căn bản nói không nên lời, nàng nhìn giao diện nhân vật, giá trị sinh mệnh từ 26% điên cuồng hướng lên trên trướng, thực mau liền đến 99%.

Tề Dao thấy hết thảy trước mắt giống như sét đánh giữa trời quang, mờ mịt thất thố nhìn trước mặt, giương miệng, hồi lâu nói không nên lời.

Vì sao?

Không phải nói gặp sự cố phi cơ chỉ bị thương nhẹ sao, tại sao lại như vậy?

Không, này không phải thật...

Đây là ảo giác!

Tề Dao điên cuồng lắc đầu, không dám tin tưởng, nàng nỗ lực che lại miệng mình không cho mình khóc, nước mắt lại ngăn không được chảy ra.

Thư Thanh Thiển thực mau được đưa đến bệnh viện, Tề Dao ở phòng cấp cứu nôn nóng đợi mấy tiếng đồng hồ. Nàng vẫn luôn không ngừng cầu nguyện, cuối cùng bác sĩ trầm trọng đi ra lắc đầu.

Trong nháy mắt không bờ bến lãnh hướng chính mình trong thân thể toản, đau tê tâm liệt phế như muốn nghiền nát tâm mình, Tề Dao rốt cuộc nhịn không được gào khóc.

Cảnh sát thực mau bắt được phạm nhân, thẩm vấn ra nguyên do. Nguyên lai người nọ trước kia ở quán bar bị Thư Thanh Thiển cùng Sở Ngưng Tuyết đánh một trận, lúc ấy Sở Ngưng Tuyết còn cử báo hắn cắn thuốc, hắn bị giam một đoạn thời gian, sau khi ra tới làm trầm trọng thêm, còn oán hận hai người. Lần này hắn ở tin tức nhìn thấy các nàng, vừa lúc hắn ở phụ cận nên tới trả thù.

Sau khi Tề Dao biết, xoay người hung hăng tát Sở Ngưng Tuyết một cái bạt tai.

Sở Ngưng Tuyết không tránh, nàng đến bây giờ vẫn không dám tin, Thư Thanh Thiển trước đó còn sống sờ sờ liền đi rồi.

Lễ tang cử hành vào một ngày đại tuyết bay tán loạn, người tới rất nhiều.

Ai đều không nghĩ đến, Thư Thanh Thiển đã sớm lập di chúc, mà mọi người càng không nghĩ tới nàng nguyên bản có 40% cổ phần công ty, trong đó 20% thế nhưng chuyển nhượng cho Tề Dao.

Tề Dao nghe được luật sư gọi tên bản thân, lại rơi lệ đầy mặt lần nữa.

Qua mấy ngày sau, Tề Dao ở phòng Thư Thanh Thiển sửa sang lại di vật. Nàng không nghĩ tới cư nhiên ở trong ngăn kéo phát hiện một cái notebook, bên trong là nhật ký Thư Thanh Thiển viết mỗi ngày, Tề Dao như đạt được chí bảo.

Mở notebook ra, Tề Dao ban đầu có chút xem không hiểu, sau đó mới hiểu được thế nhưng nàng đang đối thoại với chính mình.

Cái này làm cho Tề Dao nhớ tới một năm này, nàng thường thường bồi bên cạnh Thư Thanh Thiển, nàng ngẫu nhiên sẽ quên một chút sự tình. Tỷ như khi mình đi thỉnh giáo vấn đề với nàng, nàng luôn luôn hỏi một câu, ngày hôm qua đã giảng đến đâu?

Tề Dao thực thông minh, lúc trước nàng không nghĩ nhiều nhưng hiện tại nàng thực mau ý thức đây là có ý gì.

Tề Dao yên lặng chảy nước mắt, mang notebook đi, trước khi đi nàng còn nhìn thấy một cái hộp màu hồng nhạt trên giá sách.

Mở hộp ra, bên trong có bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao, Tề Dao biết đây là quà Thư Thanh Thiển muốn tặng cho Sở Ngưng Tuyết, chẳng qua lúc trước nàng không đưa ra.

Tề Dao mang hộp theo tìm được Sở Ngưng Tuyết, tinh thần Sở Ngưng Tuyết vẫn hoảng hốt, còn chưa hoãn lại đây.

"Đây là đồ vật chồi non để lại cho chị, chị chậm rãi xem đi." Tề Dao buông hộp, lạnh nhạt rời đi.

Sở Ngưng Tuyết mở hộp ra, thấy bên trong có mười cái bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao. Nàng mở cái chai lấy ngôi sao ra, mỗi mặt trên đều viết một câu âu yếm, Sở Ngưng Tuyết khóc như mưa.

...

Thành phố vừa đến mùa đông liền bắt đầu âm lãnh, sương mù cũng trở nên nghiêm trọng.

Sở Ngưng Tuyết thật lâu không ngủ một giấc ngon, nàng cơ hồ đã quen mỗi ban đêm từ trong ác mộng tỉnh lại.

Nhìn trần nhà, Sở Ngưng Tuyết rất nhớ người kia.

Nàng đã từng thích yên lặng theo sau lưng mình, chính mình cũng không để ý. Nàng hướng mình thổ lộ, chính mình quả quyết cự tuyệt. Rồi đến khi chính mình rốt cuộc hiểu được kỳ thật có chút thích đối phương, muốn vãn hồi, nhưng đối phương đã chết trong lòng mình rồi.

Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, vĩnh biệt khó quên.

Sở Ngưng Tuyết rời giường mặc áo ngủ, mở hộp hồng nhạt ra.

Mười bình thủy tinh, bên trong đầy ngôi sao.

5200 cái.

Mỗi một ngôi sao đều tràn ngập lời âu yếm, hiện giờ lại thành một cây đao, một đao trát tâm, vỡ tan.

Sở Ngưng Tuyết mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, từ từ tiều tụy. Nàng biết tâm lý mình xuất hiện vấn đề, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn liên hệ một vị bác sĩ tâm lý nổi danh, Trương Uyển Bình.

Bác sĩ Trương có một đôi mắt tựa như có thể nói, thực ôn hoà, thực dễ dàng khiến người khác nói hết dục.

Chậm rãi, Sở Ngưng Tuyết nói hết lòng mình, bác sĩ Trương như cũ sắc mặt mang theo nhàn nhạt mỉm cười.

Trương Uyển Bình lẳng lặng nghe, đãi đối phương nói xong, nàng mới mở miệng, "Phùng tiểu thư đã qua đời lâu như vậy, cô vì sao không lựa chọn buông?"

Sở Ngưng Tuyết cười khổ, "Tôi biết, nhưng tôi lại như thế nào phóng hạ nàng."

Thanh âm Trương Uyển Bình mềm nhẹ ấm áp, "Sở tiểu thư chi bằng thử thôi miên xem."

"Thôi miên?"

"Thôi miên có thể cho người ta quên đi một chút sự tình, có lẽ có thể trợ giúp cô quên hoặc là làm nhạt đoạn ký ức này."

Sở Ngưng Tuyết do dự thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Trương Uyển Bình lấy ra một cái xích bạc tử, mặt trên có một viên thủy tinh màu trắng tròn xoe, lưu quang bốn phía, chậm rãi đong đưa làm người choáng váng, Trương Uyển Bình thấp giọng nói bên tai nàng, "Thả lỏng chính mình, nhìn nó."

Ôn hoà thanh tuyến thúc giục người đi vào giấc ngủ, đáng tiếc đôi mắt Sở Ngưng Tuyết lại càng mở to hơn, có lẽ nội tâm nàng căn bản không muốn quên đối phương.

Trương Uyển Bình lắc thật lâu cũng không thể thành công thôi miên Sở Ngưng Tuyết, đành phải bất đắc dĩ nói: "Xem ra Sở tiểu thư cùng Phùng tiểu thư giống nhau, đều là người ý chí kiên định."

Đồng tử Sở Ngưng Tuyết lập tức co lại, "Cô nói cái gì? Chồi non nàng cũng tới tìm cô?"

Trương Uyển Bình ý thức được chính mình trong lúc vô tình lỡ miệng, đối phương luôn mãi ép hỏi mới đành phải nói ra chân tướng, "Phùng tiểu thư trước kia xác thật tới tìm tôi thôi miên, bởi vì nàng có hai nhân cách, nàng hy vọng tôi có thể giúp nàng thôi miên một nhân cách khác, đáng tiếc tôi thất bại, sau đó Phùng tiểu thư cuối cùng không tới nữa."

"Hai nhân cách?" Sở Ngưng Tuyết khiếp sợ nhìn Trương Uyển Bình, không thể tin tưởng, "Nàng có hai nhân cách? Vì sao tôi không biết?"

Trương Uyển Bình giải thích, "Kỳ thật người có hai nhân cách ngụy trang rất tốt, người khác chỉ cảm thấy tính cách đối phương có chút thiện biến mà sẽ không nghĩ nhiều, không bị phát hiện cũng thực bình thường."

Sở Ngưng Tuyết rốt cuộc minh bạch Phùng Miêu Miêu đã từng vì sao biến đổi tính cách thất thường, có khi đối với chính mình rất nhiệt tình, có khi lại rất lạnh nhạt. Tỷ như ngày kia ra tay đánh nàng, hôm sau lại dường như không có việc gì tới tìm mình; có một đoạn thời gian luôn nhắm vào Sở thị, sau đó lại dừng tay.

Buồn cười, lúc ấy Sở Ngưng Tuyết còn tưởng rằng đối phương cố ý trêu đùa chính mình, đối mặt với đối phương thực không kiên nhẫn.

...

"Tích, sinh mệnh kết thúc, ký chủ tử vong, hiện tại bắt đầu truyền tống hồi không gian hệ thống."

Sau khi Thư Thanh Thiển trở lại không gian hệ thống, bởi vì hai ký ức tự nhiên dung hợp, nàng lâm vào ngủ say.

Trong lúc ngủ say, một nữ tử chậm rãi hiện ra thân hình trong hư không.

Nàng kia thấy không rõ dung nhan, chỉ có một đôi mắt đen nhánh như đêm, cố nếu sao trời, nàng xuyên một bộ váy dài đơn giản thuần trắng, khinh bạc như sa, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, màu đen thẳng phát như vẩy mực khoác ở sau người, chân trần đi đến bên cạnh Thư Thanh Thiển.

Nàng nhìn Thư Thanh Thiển ngủ sau, hơi nhíu mày, môi đỏ trương khải, thanh âm linh hoạt kỳ ảo thanh triệt vang lên, "Thế giới lần này rốt cuộc sao lại thế này? Nàng vì sao sẽ có hai nhân cách?"

"Tích, đại khái là vì ngài mạnh mẽ gia tăng nội dung nhiệm vụ, chứ trước kia chưa từng xuất hiện loại tình huống này."

Khoé miệng nàng lộ ra một mạt cười khổ.

Nguyên bản thế giới này Thư Thanh Thiển chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tránh cho công ty phá sản. Nàng lại có tư tâm mà bóp méo nội dung nhiệm vụ, lại không nghĩ rằng sẽ tạo thành loại tình huống này.

Nàng cùng Thư Thanh Thiển không giống nhau, nàng ở mỗi thế giới không có hệ thống, không thể có được ký ức trước lúc xuyên qua nên mới bóp méo nhiệm vụ của Thư Thanh Thiển, biến thành làm Sở Ngưng Tuyết yêu Thư Thanh Thiển. Lại không nghĩ rằng Thư Thanh Thiển phân liệt thành hai nhân cách, chỉ có một nhân cách trong đó bảo lưu tình yêu đối với Sở Ngưng Tuyết.

Hơn nữa nàng không nghĩ tới chính mình sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.

Sở Ngưng Tuyết cùng Tề Dao là chính mình.

Nàng khẽ hôn lên mặt Thư Thanh Thiển xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới một sự kiện khiến nàng đau khổ một phen, nàng đặc biệt dặn dò, "Hệ thống, thế giới tiếp theo mi chọn thân thể cho nàng, giá trị vũ lực không cần quá cao."

"Tích, ghi vào thành công."

Trong không gian hệ thống là đọng lại, cũng không biết trải qua bao lâu, Thư Thanh Thiển rốt cuộc từ trong ngủ say tỉnh lại.

Nàng thật sự không nghĩ tới sẽ có thế giới hố như vậy, nguyên bản nàng chưa bao giờ nói thô tục, lần này thật sự nhịn không được.

Hệ thống mặc không lên tiếng, làm bộ chính mình không tồn tại, dù sao nó chỉ là một trình tự giả thuyết.

"Tôi muốn khiếu nại, vì sao sẽ có loại nhiệm vụ này, mi cố ý hố tôi chứ gì."

"Tích, ký chủ xuyên qua thế giới tùy cơ lựa chọn, tôi chỉ là công cụ phụ trợ thôi." Hệ thống không nhanh không chậm giải thích.

Thư Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin, sau đó mở ra giao diện nhân vật của mình.

Nhân vật: Phùng Miêu Miêu.

Giá trị sinh mệnh: 100/100 (đã tử vong).

Nhiệm vụ một: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, tránh cho công ty phá sản.

Nhiệm vụ hai: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, làm Sở Ngưng Tuyết yêu mình.

Độ khó nhiệm vụ: S.

Độ hoàn thành nhiệm vụ một: 100%. Đánh giá: B. Tích phân: 500.

Độ hoàn thành nhiệm vụ hai: 95%. Đánh giá: C. Tích phân: 300.

Tích phân đã tích lũy: 284420.

Không nghĩ tới cư nhiên mới 800 tích phân, Thư Thanh Thiển có chút bất đắc dĩ, thế giới này không chỉ có nhiệm vụ không hoàn thành, hơn nữa đánh giá còn kém rối tinh rối mù.

Làm công nhân ưu tú của bộ xuyên việt, bắt được đánh giá này nàng quả thực không thể tin được.

Thư Thanh Thiển còn nhớ rõ chính mình nguyên bản là người bình thường trên địa cầu, sau đó ngoài ý muốn tử vong, lại xuất hiện ở một địa phương gọi là tương lai.

Nhân loại tương lai đã và đang nắm giữ kỹ thuật xuyên qua thời gian cùng không gian, còn chuyên môn thành lập một bộ xuyên việt, mà chức nghiệp của nàng là một xuyên việt giả.

Ban đầu, Thư Thanh Thiển còn có vài phần hoảng loạn, căn bản không rõ đây là có chuyện gì. Sau đó hệ thống của nàng nói nội dung công tác cho nàng, yêu cầu nàng ở các loại thế giới song song sắm vai nữ phụ, hoàn thành nguyện vọng của vai phụ. Sau đó căn cứ đánh giá đạt được tích phân, tích phân cũng chính là tiền tệ giao dịch ở thế giới tương lai.

Năng lực thích ứng của Thư Thanh Thiển rất mạnh, nàng bắt đầu xuyên qua các thế giới song song, lần lượt sắm vai nữ phụ và hoàn thành nhiệm vụ. Hiệu suất công tác mỗi lần của nàng đều thực mau, cấp bậc đánh giá cũng rất cao, thực mau tích phân tích lũy phóng qua mọi người, trở thành công nhân ưu tú của bộ xuyên việt.

Nhiệm vụ làm nhiều, Thư Thanh Thiển cũng dần dần minh bạch mục đích tồn tại của bộ xuyên việt kỳ thật là tu chỉnh thế giới. Có thế giới sắp mai một, có thế giới xuất hiện điểm cong đều yêu cầu tu chỉnh, mới có thể càng tốt phát triển tiếp.

---------------------------------------------------------------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: vậy là xong thế giới hai, còn xuất hiện kẻ-mà-ai-cũng-biết-sẽ-là-vợ-tương-lai-của-chị-3T nữa ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ

Tui đã nói rồi mà, con đường sủng vợ của chị 3T đã bắt đầu. Vợ mình đã làm đến mức độ này rồi, phải bất đắc dĩ chấp nhận rồi sủng vợ tiếp thôi (⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro