Chương 40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Thư Vị Nghiên rời Thư phủ, Thư Thanh Thiển đảo cũng lạc thanh nhàn.

Theo thời tiết biến ấm, nàng hiện tại cơ thể cũng hảo không ít, không cần xuyên những váy áo bông nặng nề nữa mà thay xiêm y đơn bạc.

Hôm nay, Thư Thanh Thiển trong lúc vô tình nghe được một tin tức, đó chính là nhị hoàng tử trong vây săn cứu hoàng đế, lập hạ công lớn.

Nguyên bản nhị hoàng tử bởi vì sự tình hoang dâm vài ngày trước bị hoàng đế mắng một trận, rất là không mừng, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên liều mình cứu phụ, hoàng đế thực cảm động, càng thêm sủng ái đứa con trai này, mọi người đều sôi nổi nghị luận nhị hoàng tử rất có thể được lập làm Thái Tử.

Nàng yêu cầu hảo hảo lý một lý hôm nay nghe được tin tức này.

Ngón tay xanh nhạt ngọc nộn của Thư Thanh Thiển gõ gõ trên bàn, kêu hệ thống ra.

Căn cứ cốt truyện hệ thống, hoàng đế lần này nguy cơ rõ ràng được Tiêu Tòng Vân hóa giải, không nghĩ tới hiện giờ nhị hoàng tử chặn ngang một chân.

Thư Thanh Thiển trong lúc nhất thời cảm thấy có chút khó hiểu, này trung gian rốt cuộc ra vấn đề gì?

Trăng lên đầu cành.

Thư Thanh Thiển tắm gội mặc xong quần áo, một đầu tóc dài đến eo như mực tùy ý khoác sau người, còn mang theo chút hơi ẩm.

Thư Thanh Thiển ngồi bên cửa sổ tùy ý cầm quyển sách xem, Liên nhi ở sau người giúp lau khô tóc cho mình.

Liên nhi chậm rãi chà lau, còn thừa phát tiêm có chút ướt át, Thư Thanh Thiển lại đột nhiên nói: “Liên nhi, ngươi không cần lau, sớm một chút đi ngủ đi, còn lại ta để ta tự lau.”

Liên nhi có chút không yên tâm, “Tiểu thư, ngươi nhất định phải lau khô mới có thể ngủ được.”

Thư Thanh Thiển cười cười, “Ngươi yên tâm, ta biết.”

Liên nhi thấy tiểu thư bảo đảm, lúc này mới ra ngoài.

Liên nhi vừa mới xoay người ra ngoài, Tiêu Tòng Vân đã từ cửa sổ xoay người tiến vào.

Mấy ngày nay Tiêu Tòng Vân thường xuyên buổi tối trở về tìm Thư Thanh Thiển, cho nên Thư Thanh Thiển cũng đã sớm quen. Nàng vừa thấy thân ảnh Tiêu Tòng Vân bên ngoài liền bảo Liên nhi đi, để đối phương tiến vào.

Tiêu Tòng Vân vừa tiến đến liền thấy Thư Thanh Thiển lười biếng ngồi bên cửa sổ, cau mày.

Đi ra phía trước, Tiêu Tòng Vân kéo Thư Thanh Thiển đứng lên, dịu dàng nói: “Mới vừa tắm xong đừng ngồi bên cửa sổ, tiểu tâm cảm lạnh.”

Thanh âm Tiêu Tòng Vân tuy mềm nhẹ nhưng động tác lại rất kiên quyết, kéo Thư Thanh Thiển tới mép giường ngồi xuống.

Thư Thanh Thiển tùy ý đối phương dắt tay mình không cự tuyệt, ngược lại ngẩng đầu cười cười, "Được rồi.”

Tiêu Tòng Vân thấy Thư Thanh Thiển ngồi xong, lúc này mới giúp đối phương lau khô đuôi tóc, động tác mềm nhẹ.

Tóc rất là nhu nị hoạt thuận, xuyên qua đầu ngón tay mình, tản ra một cổ nhàn nhạt u hương, mũi Tiêu Tòng Vân ngửi thấy, nàng có ti tim đập nhanh.

Thư Thanh Thiển ở trong mắt nàng tựa như lưu li gốm sứ, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không tinh xảo, luôn khiến nàng nhịn không được muốn ôm đối phương vào trong lòng, rồi lại sợ hãi một chạm sẽ toái, chỉ có thể dịu dàng đối đãi, tỉ mỉ che chở.

Thư Thanh Thiển nhớ tới chính mình ban ngày nghe được tin tức, liền hỏi: “Ta nghe nói hôm nay nhị hoàng tử cứu hoàng đế, lập hạ công lớn?”

Tiêu Tòng Vân đốn hạ động tác trong tay, sau đó gật đầu, “Đúng vậy.”

Thư Thanh Thiển quay đầu, nhìn Tiêu Tòng Vân, nghiêm túc nói, “Ngươi có thể nói cho ta một chút tình huống lúc đó được không?”

Tiêu Tòng Vân hồi tưởng tình huống lúc đó, “Hôm nay Hoàng Thượng nguyên bản định đi bãi săn, lại không nghĩ trên đường gặp thích khách ám sát. Lúc ấy ta ở phụ cận định tiến lên cứu giá, bất quá nhị hoàng tử đã sớm xuất hiện bên cạnh Thánh Thượng, thế Hoàng Thượng ngăn trở một mũi tên, sau đó loạn đảng bị tru sát, nhị hoàng tử bị chút thương nhẹ.”

Thư Thanh Thiển hơi híp mắt, “Ngươi nói nhị hoàng tử đã sớm ở bên cạnh?”

Trong lòng Tiêu Tòng Vân có chút nghi hoặc, “Xác thật, lúc ấy nhị hoàng tử tựa như dự đoán được có thích khách, thời cơ vừa lúc, thế Hoàng Thượng ngăn trở một mũi tên. Ban đầu ta tưởng nhị hoàng tử an bài diễn, bất quá sau đó lại điều tra rõ xác thật cùng nhị hoàng tử không quan hệ, là người của nước láng giềng.”

“Hiện giờ nhị hoàng tử chỉ sợ chắc chắn rất đắc ý, Đông Cung chi vị dễ như trở bàn tay.”

“Đó là tất nhiên, Hoàng Thượng hôm nay rất cảm động, trực tiếp hồi cung kêu sở hữu ngự y vì nhị hoàng tử trị liệu.”

Thư Thanh Thiển thở dài, xem ra độ khó nhiệm vụ lại gia tăng rồi.

...

Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Hoành lại lần nữa danh dương thiên hạ, bất quá lần này lại bởi vì hiếu nghĩa.

Chính cái gọi là bách thiện hiếu vi tiên, hành vi nhị hoàng tử lần này liều mình cứu phụ khiến cho mọi người sôi nổi tán thưởng. Hơn nữa, thủ hạ của nhị hoàng tử quạt gió thêm củi, trong lúc nhất thời thanh danh vang dội, đến nỗi vận sự phong lưu trước kia không đáng giá nhắc tới.

Hoàng Phủ Hoành gần đây sủng Thư Vị Nghiên lên trời, ít nhiều Thư Vị Nghiên biết trước, lúc này mới có thể làm hắn xoay người, hắn hiện tại đối với lời nói của Thư Vị Nghiên vô cùng tín nhiệm.

Nửa tháng sau, không xuất chúng người dự kiến, nhị hoàng tử được chính thức sách phong làm Thái tử Đông Cung.

Ngày này, trong cung tổ chức bách hoa yến hội, mở tiệc chiêu đãi quan viên gia quyến sở hữu tứ phẩm trở lên trong kinh. Tuy rằng trên danh nghĩa là mời mọi người ngắm hoa, nhưng trên thực tế mọi người đều biết là tuyển Thái Tử Phi.

Hiện giờ Thái Tử trong cung chỉ có một vị trắc phi, không có chính cung, đúng là thời cơ tốt.

Vì thế trong kinh thành không ít quan viên đều ngo ngoe rục rịch, mang đích nữ nhà mình vào trong cung.

Tôn thị tất nhiên cũng trong danh sách khách mời.

Tôn thị cầm một bộ váy lưu màu ám hoa vân cẩm phết đất để Thư Thanh Thiển thay.

Thư Thanh Thiển hơi bất đắc dĩ, “Mẫu thân, thật sự phải trang điểm dày đặc như vậy sao?”

Tôn thị điểm điểm đầu nữ nhi, “Nha đầu ngốc, hôm nay phải vào hoàng cung thì sao có thể không trang điểm xinh đẹp được.”

Thư Thanh Thiển lẩm bẩm, "Nhưng con lại không muốn trở thành Thái Tử Phi.”

“Cho dù con không muốn trở thành Thái Tử Phi, bất quá trong hoàng cung nhiều người như vậy, chúng ta cũng không thể bị so đi xuống, cho cha con mất mặt.”

Thư Thanh Thiển đành phải thay, Tôn thị lại tự mình chải búi tóc phi thiên cho nữ nhi, trên đầu cắm bộ diêu châu thoa, trên lỗ tai treo Nam Hải trân châu, trang điểm cực kỳ hoa lệ.

Làn váy cực kỳ dài kéo sau người lay động, Thư Thanh Thiển thật cẩn thận đi tới phía trước, cuối cùng cũng lên xe ngựa.

Tới cửa cung, Thư Thanh Thiển lại xuống xe ngựa, đổi thành bộ liễn, mấy thái giám nâng bộ liễn vào nội cung, cuối cùng ngừng ở Ngự Hoa Viên.

Lúc này trong Ngự Hoa Viên đã có không ít người, đình trung gian có một nữ tử y phục cung trang dị thường hoa lệ, đó là Trương quý phi.

Tôn thị tuy không phải lần đầu tiến cung, bất quá vẫn tiểu tâm hành sự, lãnh nữ nhi mình gặp qua đối phương.

Trương quý phi là mẹ ruột của Hoàng Phủ Hoành, hiện giờ con trai bà được phong làm Thái Tử, chính cái gọi là mẫu bằng tử quý, bà trong hậu cung địa vị tất nhiên không thấp, thậm chí ẩn ẩn thay thế được Hoàng Hậu.

Nhi tử Hoàng Hậu đã sớm chết, vẫn luôn lại không con, hiện giờ mỗi ngày ở Phật đường sao chép kinh thư, không hỏi thế sự, sự tình trong hậu cung này có thể nói tất cả đều là Trương quý phi một người định đoạt.

Trương quý phi nhìn thấy Thư Thanh Thiển, rất vừa lòng, “Không nghĩ tới cô nương Thư gia thế nhưng xinh đẹp như vậy, bổn cung vẫn là lần đầu gặp, thật là nhìn thấy mà thương.”

Thư Thanh ở một bên nhợt nhạt cười, không có đáp lời, chỉ có Tôn thị cùng Trương quý phi hai người nói chuyện với nhau.

Thư Thanh Thiển đưa mắt nhìn bốn phía, thực mau nhìn thấy Hoàng Phủ Hoành đi tới, bên người còn có một nam tử trung niên mặc long bào.

Mọi người nhìn thấy hoàng đế, sôi nổi quỳ lạy, Thư Thanh Thiển cũng đi theo quỳ xuống.

Sau khi hành lễ, Hoàng Thượng để mọi người bình thân, “Mọi người không cần câu thúc, coi như là yến hội bình thường liền hảo.”

Nữ tử khác nhìn thấy Thái Tử, sôi nổi lộ ra biểu tình thẹn thùng, trộm đánh giá Thái Tử gia.

Hoàng Phủ Hoành cùng hoàng đế lập tức đến bên cạnh Trương quý phi, vào ngồi.

Thực mau yến hội bắt đầu, cung nhân trên cửa đồ ăn.

Trong bữa tiệc các vị tiểu thư tranh kỳ đấu nghiên, có người biểu diễn ca, có người khiêu vũ, còn có người làm thơ, đều triển lãm sở trường tuyệt sống của mình ra tới.

Biểu tình trên mặt Thư Thanh Thiển bất biến, như cũ treo nhợt nhạt nụ cười, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Đúng lúc này, một thái giám thượng đồ ăn trong lúc vô tình đụng vào Thư Thanh Thiển, chiếu dầu mỡ vào xiêm y Thư Thanh Thiển.

Tôn thị thấy vết bẩn trên y phục nữ nhi mình, nhíu mày nói: “Ai, đều làm dơ, này nhưng như thế nào cho phải?”

Lúc này, tiểu thái giám kia nói, “Thiên điện có Thượng Y Cục trước đó đặt xiêm y, chi bằng tiểu thư theo ta đi chọn một thân thích hợp lần nữa đi.”

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, “Ngươi dẫn ta qua đi.”

Nhìn thân ảnh Thư Thanh Thiển rời đi, khoé miệng Hoàng Phủ Hoành câu ra một mạt ý cười, sau đó tìm lý do rời đi.

Cô nương khác thấy Thái Tử gia không đãi bao lâu liền rời đi, sôi nổi tiếc hận, mất đi động lực biểu diễn, không biết Thái Tử gia rốt cuộc coi trọng ai.

Thư Thanh Thiển đi theo thái giám kia một đường đi phía trước, nàng lần đầu tới hoàng cung, tất nhiên không quen thuộc.

Thái giám kia đưa Thư Thanh Thiển tới thiên điện liền dừng lại, đứng ở cửa nói, “Thư tiểu thư ở trong này chậm rãi tuyển đi, nô tài không hảo theo vào.”

Lại không ngờ Thư Thanh Thiển vừa mới bước vào, thái giám kia liền ở sau người khoá phòng lại, động tác cực nhanh. Thư Thanh Thiển còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã biến mất vô tung vô ảnh.

Thư Thanh Thiển gõ cửa, không bất luận kẻ nào trả lời.

Thư Thanh Thiển thực mau ý thức không thích hợp, nhưng cửa sổ phòng này tất cả đều bị phong bế, chính mình căn bản không có biện pháp chạy đi.

Quả nhiên không bao lâu, cửa phòng bị mở ra, tiến vào lại là Hoàng Phủ Hoành.

Thư Thanh Thiển nhìn Hoàng Phủ Hoành không có ngoài ý muốn, chỉ bình tĩnh nói, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Hoàng Phủ Hoành đi đến bên cạnh Thư Thanh Thiển, nhấc cằm đối phương lên, thô nặng hô hấp phun ở trên mặt, “Làm cái gì? Tất nhiên làm sự tình trước đó ở Lưu Tiên thi xã không có làm xong, ngày đó để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi tổng chạy không thoát đi.”

Thư Thanh Thiển thấy động tác trên tay đối phương càng ngày càng làm càn, trực tiếp nhổ xuống trâm trên đầu mình đối với Hoàng Phủ Hoành.

Thực cảm tạ sáng nay Tôn thị cho mình cắm đầy đầu thoa.

Bất quá Thư Thanh Thiển tuy động tác kỳ mau, nhưng Hoàng Phủ Hoành biết võ công, trực tiếp duỗi tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của đối phương, không thể nhúc nhích.

Thư Thanh Thiển đối với cơ thể mình có chút vô ngữ, đành phải lạnh như băng nhìn đối phương, trong miệng phun ra hai chữ, “Buông tay.”

Hoàng Phủ Hoành nhìn trâm trên tay Thư Thanh Thiển, trong mắt mang theo châm biếm, “Ha ha ha, ngươi cảm thấy thứ này có thể giết bổn cung sao?”

Thư Thanh Thiển dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn đối phương, “Ai nói trâm này để giết ngươi?”

Hoàng Phủ Hoành sửng sốt, “Vậy ngươi có ý gì?”

Thư Thanh Thiển chuyển trâm trên tay, không chút để ý nói, “Ngươi cảm thấy chút nữa đích nữ Thượng thư ly kỳ tự sát chết ở trong cung, Hoàng Thượng hẳn sẽ xử lý thế nào?”

Hoàng Phủ Hoành không nghĩ tới Thư Thanh Thiển tàn nhẫn như vậy, “Ngươi dám sao?”

Trong mắt Thư Thanh Thiển không hề có ý cười, “Có lẽ ngươi có thể thử xem?”

Hoàng Phủ Hoành buông Thư Thanh Thiển ra, sửa sang lại y quan của mình, “Hảo, thực hảo, Thư Thanh Thiển, xem ra bổn cung coi thường ngươi, bất quá ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, bổn cung không vội với này nhất thời đâu.”

Dứt lời, Hoàng Phủ Hoành mở cửa phòng ra xoay người rời đi.

Thư Thanh Thiển nhìn đối phương dễ dàng rời đi như vậy, thực mau ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nàng đổi hảo y phục, một lần nữa trở lại trong yến hội, lại không nghĩ rằng Hoàng Phủ Hoành đã cùng Hoàng Thượng nói chính mình đã lựa chọn đích nữ Thư gia.

Một đạo thánh chỉ xuống dưới, hoàng mệnh làm khó.

Cho dù Thư Thanh Thiển có thiên đại năng lực, nàng cũng không thể không gả cho đối phương.

Người khác đều hâm mộ, nguyên bản nhị nữ nhi Thư gia đã gả cho Thái Tử làm trắc phi, tuy lúc ấy thanh danh không tốt lắm nhưng ngày sau cũng ít không được vinh hoa phú quý, hiện giờ đích nữ lại thành Thái Tử Phi, kia về sau chính là Hoàng Hậu, dưới một người trên vạn người.

Thư Thanh Thiển cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia hàn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro