Chương 47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường bắc thượng, đoàn người suốt hoa gần một tháng thời gian, cuối cùng tới Mạc Bắc.

Bởi vì ven đường có Tiêu gia quân hộ tống, không phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, thậm chí giữa đường xá thuận đường tiêu diệt mấy chỗ sơn tặc.

Lúc này đã là giữa hè, Mạc Bắc đều không nóng bức khó chịu, ngẫu nhiên phơ phất gió lạnh thổi tới thật thích ý, rộng điểu xướng chi đầu tần dễ nghe, hoa khai hương khí nhiều lần tập người.

Thư Thanh Thiển vẫn luôn cảm thấy nhiệt độ không khí ở Mạc Bắc giá lạnh, nhất định là do không trung mở mang hoang vắng, nhưng thực tế không cằn cỗi như trong tưởng tượng. Trong đất nam cày nữ dệt, ngẫu nhiên xuất hiện dê bò thành đàn, nơi này nếu không có chiến sự, mọi người sinh hoạt rất nhàn nhã, phảng phất thế ngoại đào nguyên.

Chờ tới chạng vạng, các nàng cuối cùng cũng vào thành Lĩnh Bắc.

Thành Lĩnh Bắc ở Đại Tề nhất bắc bộ thành thị, cùng Kim Quốc giáp giới. Trấn Thiên Lang từ xưa đến nay chính là trọng trấn của quân sự, địa lý vị trí hiểm yếu, dễ thủ khó công, là vùng giao tranh của binh gia. Ngày thường thời điểm không có chiến sự, Tiêu Tòng Vân liền ở thành Lĩnh Bắc.

Tiêu Tòng Vân mới vừa tiến vào thành Lĩnh Bắc, bá tánh đứng đầy hai bên con đường, bọn họ biết Tiêu gia quân trở về, sớm chờ ở chỗ này, đường hẻm hoan nghênh. Tuy đã biết Tiêu tướng quân nguyên lai là nữ tử, nhưng đối với bọn họ cũng không có gì khác nhau, rốt cuộc Tiêu tướng quân mới là người chân chính cứu bọn họ với nước lửa.

Còn nhớ rõ mười năm trước, địa phương này của bonk họ mỗi khi đến mùa đông phải nơm nớp lo sợ, bởi vì kim nhân tùy thời đều có khả năng lại đây cướp bóc, nơi nơi đều là thê ly tử tán, trôi giạt khắp nơi. Ít nhiều nhờ có Tiêu tướng quân đuổi kim nhân ra ngoài, bọn họ mới trải qua an ổn nhật tử.

Dân phong thành Lĩnh Bắc cùng kinh thành không hề giống nhau, trên đường nam nữ đều tùy ý đi lại, náo nhiệt phi phàm.

Thư Thanh Thiển ngồi trong xe ngựa, nhìn Tiêu Tòng Vân cưỡi trên lưng ngựa khí phách hăng hái bên ngoài, thâm chịu bá tánh kính yêu, không khỏi lộ ra nụ cười.

Đúng lúc này, đột nhiên có nam tử cầm một bó hoa ném về phía Tiêu Tòng Vân. Nụ cười trên mặt Tiêu Tòng Vân cứng đờ.

Thư Thanh Thiển ngốc hạ, sau đó nhớ tới nàng lúc trước ở trong sách nhìn đến phong tục về Mạc Bắc, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Nơi này dân phong cởi mở, nếu nam tử ái mộ nữ tử liền có thể ném mạnh hoa tươi tỏ vẻ tình yêu, đồng dạng nếu nữ tử có ý với nam tử sẽ trao đổi khăn tay.

Ban đầu mọi người đều cho rằng Tiêu tướng quân là nam tử, liền có không ít người kính ngưỡng. Nhưng hiện tại biết Tiêu tướng quân là nữ tử, không ít người động tâm tư, thấy có người đi đầu ném hoa tươi, bọn họ cũng sôi nổi ném hoa tươi trong tay mình qua.

Bên cạnh nữ tử vây xem không vui, cũng ném khăn tay của mình về phía Tiêu Tòng Vân.

Hai sóng người thậm chí còn sảo lên.

“Trước kia cho rằng Tiêu tướng quân là nam tử các ngươi ném liền tính, như thế nào hiện tại còn ném.”

“Mặc kệ Tiêu tướng quân là nam hay nữ, ta đều muốn cưới đó làm sao?”

Trong xe ngựa, Liên nhi lần đầu tiên nhìn thấy náo nhiệt như vậy, không khỏi cười nói, “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Thư Thanh Thiển nhắm mắt lại không nói chuyện.

Hảo, thực hảo, tình địch của mình thật nhiều.

Trong lúc nhất thời, bên cạnh Tiêu Tòng Vân đầy các loại hoa tươi và khăn tay, nàng cực kì bất đắc dĩ, đành phải chật vật tăng tốc độ chạy trốn rời đi, hướng nhà mình mà chạy.

Bất quá đương lúc Tiêu Tòng Vân trở lại phủ nhìn thấy khí phái của phủ đệ tướng quân, còn tưởng rằng chính mình đi nhầm nơi.

Tiêu Tòng Vân có chút mê mang nhìn bảng hiệu cửa mới tinh.

Quản gia đã sớm ra nghênh đón, Tiêu Tòng Vân vội vàng hỏi: “Quản gia, đây là có chuyện gì?”

Quản gia vui tươi hớn hở trả lời: “Các bá tánh biết Tiêu tướng quân sẽ về, chủ động sửa chữa tướng quân phủ một lần.”

Thư Thanh Thiển xuống xe ngựa, tiếp theo lại ra tới mấy hạ nhân lấy tất cả hành lý của các nàng vào. Tiêu Tòng Vân còn có một ít sự vụ phải xử lý, liền đi sảnh ngoài.

Thư Thanh Thiển cùng Liên nhi đi theo quản gia chậm rãi dạo trong tướng quân phủ.

Quản gia nói với Thư Thanh Thiển, “Phòng của Thư cô nương đã thu thập xong rồi.”

Thư Thanh Thiển đáp, “Đa tạ, bất quá ta còn có chuyện muốn phiền toái quản gia.”

Quản gia nói, “Cô nương không cần khách khí, thỉnh giảng.”

Thư Thanh Thiển nhu hoà nói: “Ta vừa mới xem tủ y phục của Tiêu tướng quân hình như đều là nam trang, không có nữ trang.”

Quản gia chụp hạ đầu mình, “Ít nhiều nhờ Thư cô nương nhắc nhở, lão nô thiếu chút nữa đã quên Tiêu tướng quân đã khôi phục thân phận nữ nhi, ta đây liền đi mua chút xiêm y nữ tử cho tướng quân.”

Quản gia hiệu suất thực mau, đêm đó sai người mua không ít trang phục trở về, thậm chí còn chuẩn bị thoa hoàn trang sức phóng vào phòng tướng quân.

Hôm sau.

Tiêu Tòng Vân sau khi tỉnh ngủ định rời giường thay y phục như thường ngày, mở tủ ra thế nhưng nhìn thấy bên trong tất cả đều là nữ trang.

Tiêu Tòng Vân hơi nhíu mày, mặc lại y phục trước đó, “Quản gia, y phục trước kia của ta đâu?”

“Không cần hô, là ta để quản gia thay đổi cho ngươi.”

Lúc này Thư Thanh Thiển xuất hiện tựa cửa, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Tiêu Tòng Vân có chút hoang mang, “Vì sao?”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển câu ra một mạt ý cười, “Hiện giờ mọi người đều biết Tiêu tướng quân là nữ tử, tất nhiên không cần lại xuyên nam trang. Ta nghe nói trước kia Tiêu tướng quân ở Mạc Bắc chính là nam tử sở hữu nữ tử muốn gả nhất đấy.”

Tiêu Tòng Vân thấy biểu tình này của Thư Thanh Thiển, lập tức ý thức được đối phương đây là đang ghen sự tình hôm qua, sủng nịch cười cười, “Được rồi.”

Tiêu Tòng Vân đành phải mở tủ y phục ra lần nữa, ở bên trong chọn lựa đã lâu, những xiêm y diễm lệ, nàng cuối cùng từ bên trong chọn ra một cái áo váy trông thuần tịnh nhất.

Tề ngực áo váy này vô cùng rườm rà, Tiêu Tòng Vân mấy năm nay sớm đã quen xuyên nam trang, đối mặt nữ trang hoàn toàn không biết nên xuyên như thế nào, thật vất vả mặc vào.

Tiêu Tòng Vân từ bình phong ra tới, Thư Thanh Thiển nhìn Tiêu Tòng Vân xuyên xiêm y lung tung rối loạn, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ta tới giúp ngươi xuyên đi.”

Tiêu Tòng Vân cởi y phục ra, Thư Thanh Thiển lúc này mới nhìn thấy trước ngực đối phương cư nhiên còn dùng vải bố trắng buộc ngực, gắt gao bọc.

Thư Thanh Thiển nhìn vải bố trắng ánh mắt hơi ám, “Về sau đừng bọc cái này nữa.”

Tiêu Tòng Vân nhĩ tiêm ửng đỏ, sau đó gật đầu.

Vải bố trắng bị một tầng tầng cởi bỏ, Thư Thanh Thiển lần đầu tiên thấy cơ thể của đối phương. Da thịt nàng không phải thực trắng nõn hoạt nộn, mà là nhợt nhạt mật sắc, thậm chí còn có chút vết thương, đều là nàng đã từng lần lượt trải qua sinh tử bên cạnh chứng kiến.

Thư Thanh Thiển vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người đối phương, trong lòng dâng lên muôn vàn suy nghĩ.

Bất quá nàng chưa nói cái gì, chỉ là giúp đối phương mặc yếm vào.

Trong lòng Tiêu Tòng Vân vẫn luôn bồn chồn, mười năm nay nàng chưa từng xuyên qua thứ này, như thế nào tổng cảm thấy có chút biệt nữu.

Cuối cùng Thư Thanh Thiển giúp Tiêu Tòng Vân mặc tốt tề ngực áo váy, lại vì nàng chải búi tóc, hợp một nửa tóc hướng lên trên lại kết với đỉnh cắm thượng ngọc trâm, dư lại một nửa tóc dài khoác sau người, lược thi phấn trang, một mỹ nhân khuynh thành liền xuất hiện trước mắt mình như vậy.

Tiêu Tòng Vân thay nữ trang tăng vài phần nhu mỹ, Thư Thanh Thiển rất vừa lòng, sau đó kéo đối phương ra phủ, dọc theo đường đi không ai phát hiện.

Ban đầu Tiêu Tòng Vân còn cảm thấy mất tự nhiên, bất quá dần dần cũng quen, bồi Thư Thanh Thiển cùng dạo biến lĩnh bắc thành.

Trong một góc đường phố nào đó, có hai người khe khẽ nói nhỏ.

“Ê, ngươi thấy sao? Hai cô nương vừa mới đi qua kia trông không tồi, khẳng định có thể đại kiếm một bút.”

“Này không tốt lắm đâu, hôm qua Tiêu tướng quân đã trở về, ngươi động thủ dưới mí mắt nàng, đến lúc đó bị Tiêu gia quân bắt lấy chúng ta liền xong đời.”

“Sợ cái gì, chúng ta trực tiếp đem người mua được Kim Quốc, cách nơi này rất xa, không ai phát hiện ra đâu, có làm hay không?”

Một người khác có chút ý động, phun cọng rơm trong miệng ra, “Làm.”

Vì thế hai người liền trộm theo sau Tiêu Tòng Vân cùng Thư Thanh Thiển.

Tiêu Tòng Vân thực mau phát hiện có người theo dõi, bất quá lại bất động thanh sắc, muốn nhìn xem người đằng sau chuẩn bị làm gì.

Thư Thanh Thiển dần dần cũng phát hiện không thích hợp, “Làm sao vậy?”

“Có người theo dõi, bất quá võ công không cao, không có vấn đề gì.”

Thư Thanh Thiển cười cười, kéo Tiêu Tòng Vân càng đi càng hẻo lánh, cuối cùng đi vào một hẻm nhỏ không người.

Hai người kia thấy có cơ hội, vội vàng theo vào.

Thấy hai nữ tử kia đứng bất động, bọn họ đắc ý nụ cười dâm đãng, “Tiểu cô nương đừng sợ, ngoan ngoãn làm hai anh em chúng ta kiếp cái sắc.”

Tiêu Tòng Vân cười lạnh, “Ta sợ?”

Dứt lời, nàng xoay người đá vào một người trong đó. Người nọ căn bản không hề có sức phản kháng, đau tức khắc thét chói tai.

Một người khác ý thức được không ổn, nhận ra đối phương là cao thủ, vội vàng xoay người chạy, kết quả không chạy được vài bước đã bị đuổi theo, bị cuồng tấu một đốn.

Thư Thanh Thiển ngồi xổm xuống, nhìn đồ vật trên người hai người, cư nhiên còn mang theo bao tải cùng dây thừng, còn có mê dược, xem ra hẳn là không phải đơn thuần cướp sắc như vậy.

“Nói, hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Hai vị nữ hiệp tha mạng, chúng ta chính là thấy hai vị cô nương xinh đẹp nên thực thích mới theo dõi, không có ác ý.”

Thư Thanh Thiển híp hai mắt lại, không tin, “Không có ác ý, vậy các ngươi mang bao tải cùng dây thừng chuẩn bị làm gì?”

“Hai chúng ta chính là vào thành làm buôn bán, bao tải này là chúng ta dùng để chứa hàng hóa.”

Thư Thanh Thiển chống cằm, “Để ta ngẫm lại, hai người các ngươi không phải là bọn buôn người chứ?”

Hai người kia âm thầm kinh hãi, lại liên tục phủ nhận, “Không phải, chúng ta thật sự không phải.”

Một bên Tiêu Tòng Vân đột nhiên lên tiếng, thanh âm lạnh băng, “Các ngươi nói hay không?”

Hai người kia bị khí thế của Tiêu Tòng Vân dọa đến, thấy đối phương lại giơ chân lên, nhớ tới toàn thân đều đau, vội vàng nhận tội, “Cô nương nói rất đúng, chúng ta xác thật là bọn buôn người, định mê choáng các ngươi mang ra khỏi thành mua được Kim Quốc.”

Thư Thanh Thiển nhíu mày, ý thức được không thích hợp. Theo nàng biêt Lĩnh Bắc thành này tuy có nha người, nhưng phần lớn buôn bán chính là một vài tội nhân hoặc là tù binh, trước mắt hai người này trực tiếp ở trên đường cái trói người thật sự hiếm thấy, hơn nữa còn mua được Kim Quốc.

“Kim Quốc?” Tiêu Tòng Vân nghe được lời này, giận tím mặt, dùng sức đá hai người, “Lá gan các ngươi lá gan thật lớn, cư nhiên dám làm như thế, ta xem các ngươi là không muốn sống nữa.”

Hai người kia nơi nào có thể thừa nhận trụ nội lực của Tiêu Tòng Vân, bắt đầu miệng phun máu tươi.

Cũng may, cuối cùng Tiêu Tòng Vân táo bạo bị Thư Thanh Thiển ngăn lại.

Tiêu Tòng Vân trói hai cái tấu cùng đầu heo dạng người lại mang về tướng quân phủ, để thủ hạ nghiêm tra là chuyện như thế nào.

Vì sao nàng mới rời khỏi Lĩnh Bắc thành không bao lâu, cư nhiên xuất hiện loại lái buôn này, thật sự đáng giận.

Sau đó lại tra ra hai người này thực tế là kim nhân, hơn nữa còn là binh lính kim nhân.

Không chừng hai người bọn chúng ở ngoài thành còn có đồng lõa, một đám người giả làm thương nhân trà trộn vào Đại Tề các nơi, ngầm làm hoạt động này, trộm bắt cóc nữ tử từ Tề quốc sau đó bán sang Kim Quốc.

Kim Quốc chỗ phương bắc, xa không bằng Tề quốc phồn hoa. Bọn chúng nơi đó gió cát đại, nữ tử làn da thô ráp, tính cách đanh đá, xa không bằng nữ tử kiều nhu Tề quốc, cho nên Kim Quốc quý tộc thường rất thích mua mỹ nhân Tề quốc làm cơ thiếp.

Trước kia Đại Tề biên quan phòng thủ tướng lãnh vô năng, Kim Quốc thường đoạt đồ ăn cùng nữ nhân Tề quốc, không nghĩ tới sau đó Đại Tề xuất hiện Tiêu Tòng Vân. Tiêu Tòng Vân đánh giặc lợi hại, bọn chúng bị đánh sợ, không dám chính diện giao phong, vì thế liền nghĩ ra loại biện pháp này.

Nguyên bản bọn chúng rất ít động thủ ở Lĩnh Bắc thành, bất quá hôm nay thấy hai mỹ nhân thật sự khó được, cho nên mới nhịn không được ra tay, kết quả đụng vào Tiêu Tòng Vân.

Tiêu Tòng Vân từ trên tay bọn chúng cứu được tổng cộng mấy chục nữ hài. Nhìn những nữ hài áo rách quần manh, Tiêu Tòng Vân nhìn phương bắc cười lạnh.

“Xem ra bọn chưng lại muốn đánh trượng rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro