Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầm trú ẩn thành phố B có rất nhiều năm lịch sử, kho vận khu ở trung tâm thành thị mặt bắc vốn là để chuẩn bị chiến tranh sử dụng, lại không nghĩ rằng có một ngày địa cầu sẽ tận thế buông xuống, nơi này trở thành chỗ tránh nạn của nhân loại.

Mà lúc này, bên trong hầm trú ẩn tụ tập vạn người, tràn ngập dơ loạn cùng tanh tưởi, càng có sự tình dơ bẩn bất kham nhiều lần phát sinh. Bởi hiện tại nơi này chính là một "thế giới" không có pháp luật, không có trật tự, tội ác nảy sinh khắp nơi.

Tận thế chỉ là kẻ yếu tận thế, đồng thời cũng có vài người cuồng hoan.

Triệu Hiểu Hiểu chỉ là sinh viên đại học thành phố B, sau tận thế nàng cùng các bạn học trốn đến căn cứ an toàn thành phố B. Bởi vì nàng là người thường, không có kích phát dị năng nên vẫn luôn làm công việc khổ mệt nhất, so với nam tử cũng không nhận thua, dùng để đổi lấy ít ỏi đồ ăn.

Chẳng qua ba tháng thời gian, nàng từ một trăm cân gầy cho tới hiện tại là 70 cân hơn, đơn bạc phảng phất gió thổi qua liền đảo. Triệu Hiểu Hiểu nhìn tay mình, cuối cùng nhịn không được mà khóc, bàn tay thon dài đã từng mười ngón không dính dương xuân thủy, hiện giờ đã đầy vết chai.

Tuy nhiên, này còn chưa phải đáng sợ nhất.

Liền vừa mới, khuê mật của nàng bị một đám nam tử cưỡng hiếp trước mặt mọi người. Mặc cho nàng quỳ xuống đau khổ cầu xin, những người đó cũng chỉ cười ha ha, ở trước mặt mọi người tùy ý hiếp bằng hữu mình, một lần lại một lần đùa bỡn.

Thời gian tránh ở hầm trú ẩn càng dài, tội ác bắt đầu nảy sinh ở mỗi góc. Mấy ngày nay, hầm trú ẩn thỉnh thoảng sẽ phát sinh loại sự kiện này, mọi người đều có mắt không tròng, tiếp tục làm việc của mình.

Bởi vì đám người kia là dị năng giả, vô cùng lợi hại, không ai dám chọc. Đó là đàn chó điên, đôi khi đói cực kỳ liền thịt người đều sẽ ăn.

Lạnh nhạt, tự bảo vệ mình mới là thái độ bình thường ở tận thế, càng đừng nói bọn họ đã sớm đói không được, thể lực chống đỡ hết nổi, sao có thể đối phó cường đại dị năng giả, cho nên loại chuyện này đã sớm nhìn quen.

Thực mau, âm thanh bạn tốt giãy giụa xin tha càng ngày càng yếu, cuối cùng chỉ có thể không tiếng động nằm trong vũng máu.

Triệu Hiểu Hiểu nhìn hai tay vô năng của mình mà vô cùng thống hận. Vì sao, vì sao bản thân không thể có dị năng như người khác? Dựa vào cái gì những kẻ cặn bã kia có thể trở thành con cưng của trời? Trời cao thật không công bằng.

Nhìn đám kia người tiếp tục đi tới chính mình, Triệu Hiểu Hiểu tuyệt vọng, có lẽ đây là số mạng của nàng.

Nàng chỉ muốn tồn tại thật tốt, vì sao lại khó như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì?

Nàng tình nguyện dùng hai tay của mình để làm việc, chẳng sợ ở ít ỏi đồ ăn, đáng tiếc trời cao không cho nàng cơ hội này.

Chẳng lẽ liền bởi vì bản thân yếu hơn người khác, cho nên không xứng có tôn nghiêm, không xứng sống ở trên thế giới này sao?

Khi Triệu Hiểu Hiểu cho rằng chính mình khó thoát một kiếp, đột nhiên hầm trú ẩn bị người mở ra. Có ba người từ phía trên nhảy xuống, hai nữ một nam, nữ tử đi trước hai mắt đảo qua, thấy tình cảnh trước mắt, mặt hoá băng sương, trên người lại toát ra hôi hổi ngọn lửa.

Thời điểm Thư Thanh Thiển mới tiến vào hầm trú ẩn còn không nhịn được mà nhíu mày, bởi mùi bên trong quá khó ngửi. Rốt cuộc nhiều người ăn uống tiêu tiểu đều ở bên trong này, không khí cũng không quá lưu thông, thực sự khiến người ta khó chịu.

Đôi mắt thực mau thích ứng bên trong tối tăm, Thư Thanh Thiển lại không nghĩ rằng chính mình vừa xuống dưới liền thấy một màn tàn nhẫn như vậy. Nàng không chút do dự vươn tay, một ngọn lửa màu tím từ đầu ngón tay tinh quang bắn ra, bay thẳng tiến vào cơ thể mấy nam tử.

Ngôi sao mồi lửa dừng ở trên người mấy nam tử kia, thực mau hừng hực lửa lớn bốc cháy. Mấy người kia còn chưa phản ứng kịp, trừng lớn đôi mắt không thể tin tưởng, sau đó liền không cam lòng chết đi, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn.

Triệu Hiểu Hiểu xem đến ngây người, nhất thời chưa phản ứng kịp. Nàng còn tưởng rằng chính mình hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng đột nhiên từ trên trời giáng xuống một người cứu vớt nàng, hết thảy giống như nằm mơ.

Người thường khác của thành phố B nhìn thấy mấy người Thư Thanh Thiển tiến vào cũng hoảng sợ, hơn nữa không nghĩ tới Thư Thanh Thiển lợi hại như vậy, ra tay liền thiêu chết mấy tên dị năng giả.

Trong lúc nhất thời cũng không biết đối phương là địch là bạn, khiến cho một trận rối loạn, mọi người lại không dám tiến lên, quyết định tĩnh xem biến này.

"Bạn không sao chứ?” Nhạc Linh Nhi tiến lên nâng Triệu Hiểu Hiểu dậy, tìm bộ quần áo cho nàng mặc vào, trong lòng có chút khó chịu.

Tuy nói hiện tại là tận thế, nhưng nàng ban đầu liền kích phát dị năng không gian, dựa vào không gian trốn tránh. Sau đó có Triệu Trí Hằng chiếu cố, cũng không chịu quá lớn ủy khuất, không ngờ nguyên lai cuộc sống của người tầng chót là như vậy, trong lúc nhất thời rất chấn động.

“Cảm ơn các ngươi, mình không sao rồi.” Triệu Hiểu Hiểu lau khô nước mắt, làm chính mình tỉnh táo lên.

Vương Thắng Tuấn không ngờ chính mình mới đi không lâu cư nhiên đã xảy ra loại chuyện này, hắn phía trước ở thành phố B cũng coi như có địa vị nhất định, chẳng qua cùng người nào đó chính kiến bất hòa, cho nên mới mang theo huynh đệ của mình rời đi. Không ngờ chính mình rời đi bất quá ngắn ngủn mấy ngày, cũng đã sa đọa thành cái dạng này.

Thư Thanh Thiển thấy đối phương bình tĩnh lại, liền mở miệng hỏi: "Cô biết giáo sư Dương ở đâu không?”

"Chị là nói Dương lại hưng giáo thụ sao?” Thấy ân nhân cứu mạng của mình gật đầu, Triệu Hiểu Hiểu vội vàng nói: "Em biết, ông ấy hiện tại ở phòng phía trước, em mang anh chị đi.”

Thực mau, Thư Thanh Thiển liền gặp được giáo sư Dương trong phòng, hệ thống cũng truyền đến âm thanh nhắc nhở: Tích, nhiệm vụ chi nhánh thành công.

Thư Thanh Thiển cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cùng giáo sư Dương mặt ngoài chính mình ý đồ đến, lại lần nữa điều ra giao diện nhân vật của mình:

Nhân vật: Thư Thanh Thiển.

Giá trị sinh mệnh: 75/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng của nguyên chủ, tiêu diệt tang thi, thế giới hoà bình.

Độ khó nhiệm vụ: SSS.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn thành 40% đãi đánh giá.

Thư Thanh Thiển không ngờ giáo sư Dương quan trọng như vậy, cư nhiên trực tiếp tăng độ hoàn thành nhiệm vụ cùa mình lập tức tới 40%, xem ra đây là nhân vật mấu chốt. Phải biết rằng nàng phía trước giết nhiều tang thi như vậy, tiến độ cũng mới hoàn thành 5% mà thôi.

Giáo sư Dương là một lão nhân hơn 50 tuổi, hai tóc mai bạch, bất quá thoạt nhìn vẫn còn tinh thần phấn chấn. Đại khái là bởi vì giáo sư Dương có thân phận đặc thù, cho nên đãi ngộ của ông còn tương đối tốt. Ông cùng học sinh của mình có được một phòng riêng, bất quá mặt khác không có đặc thù đối đãi gì.

Thấy giáo sư Dương, Thư Thanh Thiển còn có một việc muốn xử lý.

"Người lãnh đạo của hầm trú ẩn hiện tại là ai?” Thư Thanh Thiển đột nhiên hỏi.

Giáo sư Dương thở dài, "Haiz, hiện tại chung để ngang phụ trách.”

Vương Thắng Tuấn sắc mặt biến đổi, “Sao lại để chung để ngang phụ trách? Tiểu tử hắn cũng xứng? Tả Hạt đâu?”

Giáo sư Dương lắc đầu, "Cậu đi, vốn là Tả Hạt phụ trách, bất quá chung để ngang âm thầm mượn sức nhất bang dị năng giả giết Tả Hạt, sau đó chính mình làm lãnh đạo.”

“Đáng giận.” Vương Thắng Tuấn trăm triệu không ngờ chung để ngang ác độc như vậy. Tại đây loại sống chết trước mắt cư nhiên còn chơi tâm cơ, thật sự quá đê tiện.

Thư Thanh Thiển không nói một lời đứng dậy đi ra ngoài, Vương Thắng Tuấn nhìn thấy cũng vội vàng theo sau. Thực rõ ràng hai người cùng đi tìm chung để ngang tính sổ, Nhạc Linh Nhi đành phải lưu lại chiếu cố giáo sư Dương.

Phòng của chung để ngang dễ tìm, phòng thông gió tốt nhất lớn nhất chính là nơi hắn ở.

Có vài người cho dù ở tận thế cũng không thay đổi tính xấu, hơn nữa vì có được lực lượng cường đại, càng thêm sa vào thanh sắc hưởng thụ, bởi đây là hắn trước kia làm không được.

Trước tận thế, chung để ngang chỉ là lưu manh bình thường, cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi, lại không nghĩ rằng sau tận thế kích phát dị năng hệ lôi. Năng lực công kích của dị năng hệ lôi vô cùng cường đại, hơn nữa hắn còn một đường thực thuận lợi lên tới cấp bốn, ở căn cứ an toàn thành phố B bài trừ được vài tên.

Ban đầu, lão đại thành phố B là dị năng giả hệ kim cấp năm, mọi người còn miễn cưỡng chịu phục. Nhưng hắn lại chết ngoài ý muốn do xuất hiện tang thi hệ phong cấp sáu, toàn bộ thành phố B trở thành rắn mất đầu, dư lại vài tên dị năng giả cấp bốn đều ngo ngoe rục rịch. Cuối cùng Vương Thắng Tuấn giận dỗi rời đi, Tả Hạt lợi hại nhất bị chính mình xử lý, hắn liền chân chính thành người lợi hại nhất thành phố B.

Sau khi trở thành lãnh đạo thành phố B, chung để ngang liền bắt đầu phóng túng thủ hạ, đây cũng là hắn lúc ấy mượn sức đối phương mà hứa hẹn, dù sao không phải mỗi dị năng giả đều nguyện ý tiếp thu ước thúc. Đối với bọn họ, chính mình có năng lực mạnh như vậy đương nhiên nên được hưởng thụ.

Đồng thời chính hắn cũng như thế, sở hữu đồ ăn tốt nhất, rượu ngon, nữ tử xinh đẹp trong căn cứ đều tập trung lộng lại đây chính mình sử dụng.

Lúc Thư Thanh Thiển chạy vào, bên trong đang ca vũ thăng bình, chung để ngang đang kéo tay mỹ nữ uống rượu, nhìn thấy Thư Thanh Thiển tiến vào còn chưa kịp phản ứng, tưởng thủ hạ tiểu đệ lại đưa mỹ nữ hiếu kính.

“Ui, này nữu lớn lên không tồi, chân dài khẳng định hăng hái.” Chung để ngang sắc mê nhìn chằm chằm Thư Thanh Thiển, đẩy người trong ngực mình ra. Đang định tiến lên, lại đột nhiên nhìn thấy Vương Thắng Tuấn sau lưng Thư Thanh Thiển, nhất thời kinh hãi.

“Vương Thắng Tuấn, sao mày lại ở đây? Mày không phải đi rồi sao?”

Bất quá chung để ngang bình tĩnh lại, hiện tại Vương Thắng Tuấn chỉ có một người, không đáng sợ hãi. Ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ dị năng giả bao vây Vương Thắng Tuấn, “Liền tính mày hôm nay tới cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại toàn bộ thành phố B đều bị tao khống chế rồi.”

Chung để ngang thấy Vương Thắng Tuấn có chạy đằng trời, lúc này mới cười tủm tỉm quay đầu đối với Thư Thanh Thiển, “Đại mỹ nữ, đêm nay buổi tối bồi ông đây ngủ một giấc thế nào? Ông đây bảo đảm cưng về sau đều sẽ không đói bụng.”

Thư Thanh Thiển không nói chuyện, trên mặt nhìn không ra biểu tình. Thư Thanh Thiển cẩn thận đánh giá chung để ngang, cuối cùng hỏi: "Mày không biết hiện tại bên ngoài nơi nơi đều là tang thi sao? Mày định cả đời đãi ở chỗ này làm hoàng đế vương quốc ngầm?”

Nàng thật sự không thể lý giải suy nghĩ của loại người này.

Chung để ngang cười ha ha, "Cưng nói rất đúng, nơi này chính là vương quốc của ông đây, hiện tại bên ngoài tang thi quá nhiều chúng ta sao có thể đánh thắng được. Không bằng trốn đi, chờ tang thi tìm ăn không thấy, chúng nó tự nhiên sẽ rời đi, đến lúc đó chúng ta lại ra ngoài cũng không muộn.”

Thư Thanh Thiển nói: “Vậy mày chuẩn bị chờ bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay tựa như con lão thử sống dưới đây cả đời? Nếu có một ngày tang thi tiến hóa, trực tiếp vọt xuống, mày định làm gì?”

"Xú kỹ nữ câm miệng cho ông đây, mày thì biết cái gì.” Chung để ngang sắc mặt xanh mét, thẹn quá thành giận, nâng tay lên định một tát lên mặt Thư Thanh Thiển, kết quả Thư Thanh Thiển dễ dàng tiếp được. Thư Thanh Thiển trở tay bẻ cong cánh tay đối phương xuống, sau đó trực tiếp một chân đá vào đầu gối đối phương, chung để ngang liền thẳng tắp đông một tiếng quỳ xuống.

Chung để ngang kinh ngạc, lúc này mới phát hiện nguyên lai đối phương lợi hại như vậy. Nguyên bản còn muốn phản kháng, kết quả lôi điện lòng bàn tay còn chưa tập hợp lại, một ngọn lửa mạc danh truyền từ trên tay Thư Thanh Thiển tới trên người mình.

“A a a a đừng mà, tha mạng a a a a.” Chung để ngang rốt cuộc biết sợ, trừng lớn hai mắt không cam lòng, chỉ thực mau, hắn đã bị thiêu đến khô tịnh, thi cốt vô tồn.

Thư Thanh Thiển không thích nói nhảm nhiều, xuống tay sạch sẽ lưu loát. Thủ hạ chung để ngang ngây ra như phỗng, không ngờ chung để ngang cư nhiên không sống qua mấy chiêu của đối phương đã bị đốt thành tro tàn.

Này thật sự quá đáng sợ, đối phương rốt cuộc bao nhiêu cấp!!!

Thực mau, bọn họ cũng đều tự thể nghiệm, bởi vì Thư Thanh Thiển thậm chí đều không có động thủ, chỉ liếc mắt một cái, trên người bọn họ đều bốc cháy lên màu đỏ lửa, như thế nào cũng tắt không được, liền thiêu sống như vậy.

Chiêu thức ấy của Thư Thanh Thiển trấn trụ sở hữu vây xem, vây cánh bên ngoài chung để ngang nguyên bản chưa phản ứng kịp.

Lúc này, Thư Thanh Thiển hẹp dài mắt phượng híp lại, cả người khí thế lăng liệt như một thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén rút ra khỏi vỏ, thế không thể đỡ.

Dạo bước ra bên ngoài, nhìn mọi người đang sợ ngây người, cất cao giọng nói: “Hiện giờ tang thi cấp sáu bên ngoài kia đã bị tôi giết chết, mọi người ai nguyện ý tiếp tục tồn tại liền cùng tôi đi lên đánh tang thi, trừ lão nhân cùng nhi đồng, cùng thành lập căn cứ an toàn thành phố B một lần nữa. Không muốn thì tiếp tục ở hầm trú ẩn này, cả đời không được ra ngoài!”

----------------------------------------------------------------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: xem biết bao truyện tận thế vẫn thấy tởm mấy kẻ như vậy ಠ⁠_⁠ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro