Chương 53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương hoàng hôn một mạt quang huy cuối cùng biến mất ở phía chân trời, khu rừng này chính thức nghênh đón đêm tối, ban đêm rừng rậm quá mức van tĩnh, không có tằm minh điểu kêu, chỉ có tiếng gió gợi lên thanh âm lá cây.

Rừng rậm không thiếu nhất chính là nhánh cây, Hứa Kiệt bậc lửa những nhánh cây khô mà mọi người nhặt được.

Đại khái độ ấm ánh lửa làm mọi người cảm giác được ấm áp, lại hoặc là do nhiều người tụ tập bên nhau như vậy làm người ta có cảm giác an toàn, bầu không khí chậm rãi hòa hợp, mọi người khẩn trương hồi lâu đã thả lỏng lại.

Lúc này Hứa Kiệt mở miệng nói, “Hảo, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, trời bên ngoài đen như vậy, sát thủ cũng không hảo di động. Chúng ta người nhiều, đối phương một mình tới gần chúng ta khẳng định có thể phát giác.”

Hứa Kiệt là đầu lĩnh của mọi người, thân cao gần 1m9 làm cho người ta cảm thấy áp bách. Hắn ngũ quan rõ ràng, tính cách thành thục ổn trọng, lúc này ngồi ở trong đám người có thể nói là chú mục, mọi người bất tri bất giác lấy Hứa Kiệt làm trung tâm.

Mọi người cảm thấy lời này có lý, đều ngồi xuống, vây quanh đống lửa bắt đầu tự giới thiệu, cũng coi như là nhận thức lẫn nhau.

Vương Lộ Lộ nhìn Hứa Kiệt, vội vàng chọn vị trí gần mà ngồi qua.

“Anh Hứa, em có điểm sợ hãi, đêm nay em ngồi cạnh anh có được không?”

Hứa Kiệt gật đầu, Vương Lộ Lộ ngồi bên trái hắn, Trương Văn Bác thì ngồi bên phải, trong lúc đó vẫn luôn cùng Trương Văn Bác thảo luận sự tình.

Không có ai để ý đến Vương Lộ Lộ, nàng ta bĩu môi, có chút không cao hứng.

Người ngồi bên trái Vương Lộ Lộ là Tưởng Băng, nàng thấy Thư Thanh Thiển đi tới, vội vàng chỉ vào vị trí bên cạnh mình, ý bảo Thư Thanh Thiển ngồi xuống.

Thư Thanh Thiển yên lặng quan sát hành động của mọi người, đột nhiên một cổ u hương xông vào mũi, “Xin chào, tôi tên là An Nguyệt, tôi có thể ngồi bên cạnh cô không?”

Thư Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn An Nguyệt, trên mặt đối phương lập tức lộ ra tươi cười, mi mắt cong cong, ba quang trong mắt lưu chuyển, khóe miệng hơi nhếch, giương lên độ cung mỹ lệ, có chút làm người ta vô pháp dời đi ánh mắt.

Thư Thanh Thiển còn chưa nói gì, An Nguyệt đã chủ động nhích lại gần, cổ u hương trên mũi càng rõ ràng.

Hướng Hân thấy An Nguyệt đã ngồi xuống, nàng ta cũng vội vàng theo An Nguyệt mà ngồi xuống, tiếp theo bên trái nàng ta chính là Phùng Phi, bên trái Phùng Phi là Trang Vinh, bên cạnh Tranh Vinh chính là Trương Bác Văn.

Lần này tổng cộng tiến vào mười sáu người, trừ bỏ ba người đã bị đào thải, còn thừa mười ba người. Bất quá nơi này chỉ có chín người, cái này cho thấy còn có ba người bên ngoài.

Lúc này sắc trời đã tối, mọi người mệt nhọc một ngày đều thực mỏi mệt, đều bụng đói kêu vang, giờ phút này rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, lúc này mới từng người lấy ra đồ ăn bắt đầu ăn gì đó.

Thư Thanh Thiển tất nhiên cũng không ngoại lệ, nàng liếm đôi môi có chút khô ráo của mình, lấy ra nước khoáng uống một ngụm to, môi bởi vì dễ chịu mà trở nên đỏ thắm, nhìn qua cảm giác thực mềm mại.

Tưởng Băng lắc lắc đầu, ném văng ý tưởng kì quái trong đầu mình ra, đẩy đẩy kính đen của mình, sau đó mở ba lô lấy ra một cái bánh mì đưa cho Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển lại lắc đầu cự tuyệt, “Tôi có rồi, chính cô ăn đi.” Dứt lời, nàng liền lấy ra bánh mì từ trong ba lô của mình, mở túi đóng gói bên ngoài ra.

Hệ thống tuy là tùy cơ phân phối đồ ăn, nhưng trong ba lô của đại bộ phận chỉ có bánh nén khô, thứ này ăn một khối uống nước thực khai liền cảm giác thực no, chỉ là vị thực bình thường, có điểm ngạnh.

Thư Thanh Thiển nguyên bản cũng chỉ có bánh nén khô, bất quá nàng từ mấy cái ba lô của những người chơi đã đào thải tìm được bánh mì, ăn lên cũng không tệ lắm.

Đúng lúc này, An Nguyệt từ ba lô của mình lấy ra đồ hộp, đưa tới mọi người sôi nổi ghé mắt, thậm chí có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm có người nuốt nước miếng.

Đồ ăn của mọi người đều không sai biệt lắm, trên cơ bản đều là chút bánh quy bánh mì, lúc này xuất hiện một cái thịt hộp, uy lực của nó tất nhiên là vô cùng.

An Nguyệt ở ánh nhìn chằm chằm của đám đông lại đưa đồ hộp tới trước mặt Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển hơi nghiêng đầu, nhìn An Nguyệt bên cạnh, “Làm gì?”

Trên mặt An Nguyệt mang theo ý cười như cũ, “Chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Thư Thanh Thiển nhìn đồ hộp trong tay đối phương, lại nhìn bánh mì trong tay mình. Tuy bề ngoài thoạt nhìn thực bình thường, bất quá trong bánh mì này có chét mứt trái cây, hương vị còn ổn.

Thịt hộp của đối phương lúc này rất có lực dụ hoặc, nhưng Thư Thanh Thiển vẫn cự tuyệt, “Cảm ơn, tôi không cần, đã đủ rồi.”

An Nguyệt nói, “Cô đừng cùng tôi khách khí, nếu cảm thấy không đủ tôi nơi này còn có.”

Thư Thanh Thiển quả quyết cự tuyệt như cũ, trong lòng âm thầm cảnh giác, An Nguyệt này rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?

Nàng rõ ràng đã đoán được thân phận của mình nhưng lại không nói ra, thậm chí còn làm bộ cùng chính mình rất quen thuộc, rốt cuộc rắp tâm ra sao.

An Nguyệt thở dài, haiz, không nghĩ tới Thư Thanh Thiển cư nhiên còn ghét bỏ.

Bất quá không sao cả, lúc này mới ngày đầu tiên, đồ ăn của mọi người còn đầy đủ, nếu chờ qua hai ngày chính mình lấy ra, Thư Thanh Thiển khẳng định sẽ không cự tuyệt, nói không chừng còn sẽ nói thật thơm.

An Nguyệt đang nghĩ ngợi làm thế nào để thái độ của Thư Thanh Thiển đối với mình mới có thể hòa hoãn xuống dưới, lúc này Phùng Phi đang nhai bánh nén khô mắt trông mong nhìn An Nguyệt, “Chị đại, em cũng muốn ăn nữa.”

Trang Vinh dùng khuỷu tay đỉnh đỉnh Phùng Phi, đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn đừng nói lung tung.

Phùng Phi lúc này mới chú ý tới Hướng Hân bên cạnh, Hướng Hân giờ phút này hơi suy sụp, gục đầu xuống, rõ ràng có chút không cao hứng.

Hướng Hân nuốt bánh quy trong miệng xuống bụng, lúc này mới rầu rĩ nói: “An Nguyệt, sao chị không hỏi em ăn hay không chứ? Đồ hộp này vốn là của em mà.”

An Nguyệt đốn hạ, nhìn đồ hộp trong tay, khó hiểu nói, “Nhưng trước đó tôi cứu em, không phải em đã nói xem đồ hộp này coi như thù lao mà tặng cho tôi ư?”

Hướng Hân vẫn có chút không cao hứng, tuy đồ ăn đã đưa cho đối phương, xử trí như thế nào cùng chính mình không quan hệ, nhưng nàng chỉ muốn cấp An Nguyệt ăn, hiện tại nhìn thấy An Nguyệt lấy lòng một người như vậy, trong lòng nàng có chút khó chịu, vì thế nói: “Xem chị cùng Thư Thanh Thiển quan hệ tốt như vậy, các chị trước kia có nhận thức sao?”

An Nguyệt cười cười, thâm tình nhìn Thư Thanh Thiển, “Có lẽ đi?”

Hướng Hân cảm thấy nụ cười của đối phương có chút chói mắt, có điểm rầu rĩ không vui.

Nàng xem ánh mắt của An Nguyệt liền biết, An Nguyệt thật sự thích đối phương.

Nàng không thể không thừa nhận vóc dáng của Thư Thanh Thiển so với chính mình cao điểm, dáng người hảo điểm, mặt đẹp điểm, trừ cái này ra không có bất luận ưu điểm gì, luôn lạnh lẽo, mặt vô biểu tình cùng mặt than không sai biệt lắm, có cái gì để thích chứ.

An Nguyệt thấy Hướng Hân nhìn chằm chằm vào đồ hộp trong tay mình, còn tưởng rằng đối phương rất muốn ăn, đành phải đưa đồ hộp qua, kết quả Hướng Hân xoay đầu, “Không cần.”

An Nguyệt thấy Hướng Hân không cần, đành phải bỏ đồ hộp vào ba lô lại, xoa đầu Hướng Hân, xem nàng coi như tiểu muội của mình.

Đãi mọi người ăn qua một ít đồ ăn điền no bụng rồi, lại trò chuyện một lát, lúc này ước chừng đại khái buổi tối hơn 9 giờ, mọi người đều mệt nhọc một ngày, vẫn luôn lo lắng đề phòng, cho nên lúc này thả lỏng lại đều có chút mơ màng sắp ngủ.

Hứa Kiệt thấy mọi người đều có chút nhấc không nổi tinh thần, chủ động mở miệng nói, “Hảo, chúng ta sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, đêm nay thay phiên gác đêm đi, nếu không một nam một nữ tổ hợp, cũng hảo có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Vương Lộ Lộ trước hết gật đầu, “Được ạ được ạ, anh Hứa, em muốn cùng anh một tổ.”

An Nguyệt lúc này lại nói, “Tôi nghĩ như vậy không ổn.”

Hứa Kiệt nghi vấn, “Có cái gì không ổn sao?”

An Nguyệt lúc này lại lộ ra nụ cười, dưới ánh lửa chiếu ứng có vẻ có chút thần bí, “Là cái dạng này, tuy chúng ta hiện tại tụ tập bên nhau, nhưng trên thực tế không ai từng thấy bộ dáng chân chính của sát thủ, vạn nhất sát thủ đã trà trộn vào bên trong chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Thư Thanh Thiển nghe thấy lời này của An Nguyệt, bối cứng đờ, đã làm tốt tính toán tùy thời rời đi.

Quả nhiên, đối phương chuẩn bị nói ra thân phận của mình sao.

Bất quá chỉ bằng lời nói một phía của An Nguyệt, người khác không nhất định sẽ trước tin tưởng.

An Nguyệt lời này vừa ra, mọi người đều có chút trầm mặc, tựa hồ cũng nghĩ đến loại tính khả năng này.

Lại không được An Nguyệt chuyện vừa chuyển, “Đương nhiên, chúng ta nơi này đều có đồng bạn, tôi còn tin tưởng chúng ta đều là người chơi bình thường, nhưng vì phòng ngừa ngoài ý muốn, tôi cảm thấy để những người có giá trị vũ lực tương đương cùng nhau gác đêm càng thích hợp hơn, như vậy cho dù trong đó có một người là sát thủ, một người khác cũng có thực lực đánh trả, kéo dài thời gian đánh thức mọi người chúng ta, cũng không đến mức bị sát thủ lặng yên không một tiếng động mà xử lý.”

Hứa Kiệt gật đầu, cảm thấy An Nguyệt nói có lý, “Như vậy đi, phụ nữ các cô thủ nửa đêm trước, nửa đêm về sáng đàn ông chúng tôi thủ.”

Thư Thanh Thiển không nghĩ tới An Nguyệt cư nhiên sẽ đưa ra loại ý kiến này, hơi nhíu mày, này xác thật sẽ gia tăng độ khó cho mình.

An Nguyệt quay đầu nhìn Thư Thanh Thiển rồi chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.

Thư Thanh Thiển không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn An Nguyệt.

Bởi vì suy xét đến ba người Vương Lộ Lộ, Tưởng Băng cùng Hướng Hân có giá trị vũ lực tương đối thấp, để ba người họ kết bạn gác đêm trước, rồi sau đó là Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt, Phùng Phi cùng Trang Vinh, cuối cùng là Trương Bác Văn cùng Hứa Kiệt.

Trải qua một phen thảo luận, bọn họ có chín người, mỗi tổ thủ hai tiếng, một đêm thực mau liền đi qua.

Sau đó mọi người đều không nói chuyện nữa, từng người liền ngủ, cũng may nơi này độ ấm thích hợp, còn có đống lửa châm đảo cũng không sợ lạnh.

Vương Lộ Lộ cùng Tưởng Băng, Hướng Hân cũng không thể nói gì hơn, ba người ngồi quanh đống lửa, thêm chút củi lửa bảo đảm không tắt, trong trời đêm chỉ có ngẫu nhiên thanh âm củi lửa thiêu đốt tách tách truyền đến.

Bởi vì hai cô gái các nàng lại cùng tổ, cho nên hai người ngủ rất gần, An Nguyệt cơ hồ có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi giống như lông chim của Thư Thanh Thiển, cong cong nhếch về phía trước, theo hô hấp hơi hơi rung động.

An Nguyệt nhìn tư thế ngủ an tĩnh của đối phương, nhớ tới bộ dáng ngủ trong lòng mình của đối phương ở thế giới trước , nhịn không được trong lòng vừa động muốn ôm đối phương vào trong lòng.

“Thanh Thiển, cô ngủ chưa?”

Sau khi Thư Thanh Thiển nhắm mắt lại không bao lâu, thanh âm của An Nguyệt liền nhẹ nhàng vang lên bên tai mình.

Bất quá Thư Thanh Thiển lại làm bộ không nghe thấy, cũng không động, không biết đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

An Nguyệt xê dịch về phía Thư Thanh Thiển, thân mình gắt gao dựa lại đây.

Thư Thanh Thiển đột nhiên mở mắt ra, “Cô muốn làm sao?”

Tay của An Nguyệt đang nguyên bản giơ lên một nửa đốn ở không trung, mặt hơi hơi đỏ lên, “Kỳ thật tôi……”

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng thét chói tai của Vương Lộ Lộ truyền đến.

“Aaaaaa sát thủ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro