Chương 62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng cây, lại lần nữa rắc kim quang lên khu rừng này.

Đã là ngày thứ tư.

Vương Lộ Lộ là người đầu tiên mở mắt ra, còn có chút hoảng hốt, đứng dậy duỗi người.

Thư Thanh Thiển phát hiện Vương Lộ Lộ tỉnh lại, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, rồi tiếp tục xem máy định vị trong tay mình.

Mấy người bọn họ trải qua một đêm, lúc này bốn người trong đó vẫn cạnh nhau như cũ, một người khác cùng bọn họ tách ra, cách nhau khá xa, không biết là ai.

Vương Lộ Lộ thấy Thư Thanh Thiển ngồi ở đối diện, đột nhiên nhớ tới thân phận đối phương, nguyên bản tay đang duỗi đến một nửa thì dừng lại, trộm nhìn nàng hai mắt, thấy trong tay nàng đang cầm một cái đồ vật, không khỏi hỏi: “Đó là cái…”

Thanh âm Vương Lộ Lộ vang lên, Thư Thanh Thiển đột nhiên vươn ngón trỏ đè ngoài miệng, ý bảo im lặng.

Vương Lộ Lộ lập tức câm miệng không dám tiếp tục nói chuyện, nàng nhiều ít có điểm sợ hãi Thư Thanh Thiển, thật cẩn thận nhìn Thư Thanh Thiển, không biết bản thân nơi nào đắc tội đối phương.

Thư Thanh Thiển quay đầu nhìn An Nguyệt bên cạnh không có bị đánh thức, lúc này mới buông tay xuống.

Lại qua một lát, mọi người lục tục tỉnh lại, An Nguyệt cũng mở mắt ra.

Thấy Thư Thanh Thiển canh giữ bên cạnh mình, trên mặt An Nguyệt lộ ra mỉm cười cong cong đôi mắt, Thư Thanh Thiển giao ba lô đồ ăn cho An Nguyệt.

An Nguyệt từ bên trong lấy ra bánh quy cùng hai chai nước rồi giao cho Thư Thanh Thiển, “Ngươi cầm cái này đi.”

Thư Thanh Thiển buông một chai nước trong đó, “Tôi không dùng nhiều như vậy.”

Nàng rất rõ ba lô này tổng cộng dư lại ba chai nước, tuy kế tiếp còn phải đi truy tung bọn họ, nước có thể nói là quan trọng nhất, nhưng chỉ chừa một chai, nàng sợ không đủ.

An Nguyệt lại cố chấp bỏ chai nước vào ba lô của Thư Thanh Thiển, “Cô cần phải bảo trì thể lực.”

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, nhìn như bất lực cười một cái.

Thấy Thư Thanh Thiển phải đi, An Nguyệt dặn dò nói: “Cẩn thận một chút.”

Thư Thanh Thiển khựng bước chân, sau đó nói, “Tôi thực mau giải quyết xong, cô yên tâm.”

Thấy Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng đi, Vương Lộ Lộ lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Thư Thanh Thiển này thật là đáng sợ, nhớ tới bản thân mấy ngày trước nhiều lần cùng đối phương đối nghịch, nàng cư nhiên không giết mình, vận khí bản thân thật sự quá hảo.

Phải biết rằng Thư Thanh Thiển muốn giết ba người các nàng quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng nàng vẫn lựa chọn đuổi the mấy người đào tẩu kia, xem ra bản thân đã tránh được một kiếp.

.

Thư Thanh Thiển ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định tìm bốn người kia trước, dù sao bọn họ cách mình gần hơn.

Thư Thanh Thiển căn cứ máy định vị chỉ thị vẫn luôn đi về phía trước, đối phương hai sóng người đều cách chính mình rất xa, hơn nữa hành động lộ tuyến của bọn họ không phải cố định, thường xuyên đi tới, Thư Thanh Thiển mắt thấy muốn đuổi kịp, đối phương đột nhiên lại thay đổi phương hướng.

Thư Thanh Thiển biết bọn họ sợ chính mình bị đuổi theo, cho nên cố ý như vậy.

Chính ngọ, ánh mặt trời nhiều ít có chút nóng bức, Thư Thanh Thiển nhịn không được liếm môi, lấy ra nước uống khẩu.

Lại đi hơn một giờ, Thư Thanh Thiển luôn tính đuổi theo đối phương.

Phùng Phi thấy bốn phía tương đối trống trải, cây cối có chút thiếu không dễ dàng trốn tránh, liền tính là Thư Thanh Thiển tới chắc chắn có thể phát hiện trước, hắn bèn mở miệng nói, “Chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi.”

Trang Vinh nhíu mày, “Nhưng vạn nhất Thư Thanh Thiển đuổi theo thì làm sao bây giờ?”

Ngô Tề trực tiếp nằm liệt ngồi dưới đất không sao cả nói, “Dù sao tôi đi không được nữa, đêm qua vốn dĩ không ăn cái gì, hôm nay vẫn luôn đi, tôi hiện tại thật không đi được, nàng tới liền tới đi.”

Đại Nguyên thở hổn hển gật đầu, “Chúng ta nhiều người như vậy, cùng lắm thì đánh không lại liền chạy, tôi không tin nàng có thể làm được gì.”

Đại Nguyên vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy vèo một tiếng, tiếp theo một cổ tên bắn lén bắn tới, trực tiếp bay qua bên tai mình mà cắm trên mặt đất.

Mấy người khác khiếp sợ nhìn mũi tên đột nhiên xuất hiện này, có chút chưa lấy lại tinh thần, tựa hồ không quá có thể lý giải đây là tình huống như thế nào.

Đại Nguyên sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, nguyên bản tóc của hắn có chút dài, xem như ngang vai. Mấy ngày nay bởi vì không có biện pháp xử lý, đều lộn xộn, lúc này bị mũi tên gọt bỏ vài sợi sôi nổi bay xuống, hắn ngây ngốc nhìn tóc rơi xuống trên mặt đất.

Mũi tên tới từ nơi nào?

Mấy người khắp nơi nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn thấy Thư Thanh Thiển cách đó không xa, trong tay đối phương đang giữ một cây cung tiễn.

Trong lòng Trang Vinh vạn mã lao nhanh, nhịn không được mắng câu thô tục, “Đậu má, trong tay nàng sao có thứ này?”

Ngô Tề gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Đúng vậy, trong tay đối phương có loại đồ vật này chúng ta còn chơi thế nào, chúng ta chẳng phải chính là cái bia ngắm sống à.”

Thư Thanh Thiển buông tay lắc lắc, “Ngượng ngùng, tôi còn chưa dùng qua, tựa hồ bắn trật.”

Mặc dù Thư Thanh Thiển ở trước thế giới học bắn tên lý luận tri thức một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên sử dụng, có chút không quá quen.

An Nguyệt làm cung này bởi vì nguyên liệu tự nhiên tương đối có chút nhẹ, bất quá vẫn là một lần có thể bắn gần trăm mét.

Đại Nguyên nguyên bản còn muốn nói cái gì, nghe thấy lời này của Thư Thanh Thiển mà nói không nên lời, trực tiếp quay đầu liền chạy, Thư Thanh Thiển tiếp tục kéo cung bắn tên.

“Chạy!”

“Aaa.”

Một chi mũi tên vèo vèo tại bên người bay qua, bởi vì đối phương vẫn luôn chạy, cho nên Thư Thanh Thiển liên tiếp hai mũi tên đều bắn trật. Cũng may nàng thực mau thích ứng cung tiễn này, mũi tên thứ ba cuối cùng vừa lúc bắn trúng trái tim Đại Nguyên. Đại Nguyên ngã trên mặt đất, thực mau thanh âm hệ thống lại lần nữa vang lên.

[Người chơi số 2 đã bị đào thải.]

[Người chơi số 2 đã bị đào thải.]

Mấy người kia thấy thi thể Đại Nguyên hóa thành một đạo bạch quang, tức khắc sợ tới mức đàn điểu tán trạng. Nguyên bản bọn họ còn trông chờ mọi người ở cạnh nhau có thể trợ giúp lẫn nhau. Hiện tại thì hay rồi, trong tay bọn họ chỉ là chủy thủ, mà trong tay đối phương chính là cung tiễn, sao bọn họ đánh thắng được.

Vì thế ba người còn lại chạy trốn khắp nơi, Thư Thanh Thiển lúc này mới chậm rãi đi ra, nhặt mấy mũi tên trên mặt đất lên rồi thả lại chuẩn bị dùng tiếp.

Nàng nhìn mấy người đối phương, thấy Ngô Tề chạy chậm nhất, vì thế đi theo phía sau Ngô Tề.

Ngô Tề một đường chạy như điên hoảng không chọn lộ, không biết chạy bao lâu, thấy Thư Thanh Thiển trước sau không nhanh không chậm theo sau lưng mình, có chút hỏng mất, “Aaaa, sao cô không đuổi theo bọn họ, thế nào cũng phải đi theo sau tôi thế.”

Thư Thanh Thiển không nói gì, Ngô Tề cuối cùng chạy không được nữa, dứt khoát nằm trên mặt đất, “Tôi muốn ly khai, cùng lắm thì tích phân không cần. Cô giết tôi đi, cấp cái thống khoái, cũng coi như để tôi về sớm một chút.”

Thư Thanh Thiển mặt vô biểu tình kéo cung tiễn, trực tiếp kết thúc sinh mệnh đối phương.

[Người chơi số 11 đã bị đào thải.]

[Người chơi số 11 đã bị đào thải.]

Chỉ cách ngắn ngủn nửa tiếng, thanh âm hệ thống lại lần nữa vang lên, tất cả mọi người dừng lại bước chân, nghiêm túc nghe.

Phùng Phi nghe thấy thanh âm này trên mặt vui vẻ, “Thật tốt quá, nếu ta nhớ không lầm Thư Thanh Thiển đã giết đủ tám người, nàng hẳn sẽ không tiếp tục đi?”

Trang Vinh có chút phát sầu, “Chỉ mong thế.”

Nơi xa, Trần Hoành Tuấn cũng nghe thấy thanh âm hệ thống, tạm thời nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên đợi một hồi không còn truyền đến thanh âm hệ thống, Trần Hoành Tuấn cuối cùng cũng chân chính yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro