Chương 14: Tu La tràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Người tới! Vịn ta đứng dậy!” Trùng trùng điệp điệp uy áp phía dưới, Mẫn Thi Nhị đứng dậy không nổi, nhanh chóng gọi đệ tử trong các hỗ trợ, vốn các sư huynh đệ đối với nàng a dua nịnh hót lại không ai đến nâng.

Mẫn Thi Nhị cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn người mới phát giác đám tông môn đệ tử cũng như nàng bị uy áp áp chế, nhao nhao quỳ trên mặt đất. Chợt cảm thấy vô cùng nhục nhã, Mẫn Thi Nhị cắn răng, ngẩng đầu nhìn lên những danh môn đệ tử kia, nói một cách mỉa mai: “Nguyên lai tưởng rằng đại môn phái đều là người chính trực vô tư, không ngờ cũng sẽ ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ nhìn thấy cha ta qua đời, liền ý định chiếm trước bí bảo trong các?”

"Phụt.” Liễu Thanh Hòa nhịn không được cười ra tiếng.

Thu được ánh mắt như dao găm của Mẫn Thi Nhị, nàng nhịn cười, cáo tội nói: “Xin lỗi, ta nhịn không được. Phụ thân ngươi...”

“Thanh Hòa."

Thu được Thẩm Thanh Lan khuyên bảo, Liễu Thanh Hòa ngoan ngoãn thối lui đằng sau.

Mẫn Thi Nhị trong nội tâm vui vẻ, lường trước Thượng Thanh thủ đồ biết chuyện, nàng đưa ánh mắt bay tới Thẩm Thanh Lan, lại phát giác Thẩm Thanh Lan y nguyên treo thần sắc xa cách, hỏi ra cũng là thanh thanh đạm đạm, “Thiếu các chủ, niệm phụ thân ngươi một mảnh ái nữ chi tâm, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi biết sai chưa?”

Mẫn Thi Nhị cảm thấy buồn cười, lúc này làm sao có thể nhận? Nàng kiên quyết không nhận, cười khẩy nói: “Thẩm đạo hữu, ta thấy ngươi là bị yêu nữ Minh Cô Nguyệt kia mê hoặc. Ngày ấy ngươi cũng thấy, yêu nữ không xuất ra chứng cớ, chỉ không khẩu vu oan, hơn nữa nàng ngay từ đầu còn nói mình cùng Từ sư đệ không quen, hôm nay Từ sư đệ lại nói sớm đã tâm duyệt với nàng. Như vậy nữ tử không thể tin!”

Minh Tịnh Tâm lại bị nàng mạt một câu sợ tới mức thân thể mềm mại run lên, nàng không nhớ mình từng nói qua cùng Từ sư đệ không quen, nhưng nàng nhớ rõ chính mình xác nhận một chuyện về Từ Bác Uyên, cùng Thẩm Thanh Lan vung qua dối. Ngón tay trèo lên tay áo Thẩm Thanh Lan, nàng nhẹ nhàng lay động, ngập ngừng nói: “Thẩm Tiên Tử, ta biết sai rồi.”

Thẩm Thanh Lan vỗ nhẹ tay của nàng, ôn nhu nói: "Không việc thiện nào hơn biết sai sẽ sửa.”
Minh Tịnh Tâm nhu thuận gật đầu, "Vâng!”

“...”

Mẫn Thi Nhị sửng sốt, hướng đi này không thể tưởng tượng được, hay là lúc này thừa nhận có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có?

Mím môi, nàng cũng sửa lại ý, giả trang một bộ hối hận tự trách, che miệng khóc ròng nói: “Thẩm đạo hữu, ta cũng là bị phụ thân uy ép, mới không dám phản kháng. Ngươi cũng biết cha ta một lòng trông mong ta thành tiên, ta bất nhẫn đánh gẩy hảo ý của hắn. Ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi, hu hu hu.”

Làm nàng thất vọng chính là, ánh mắt Thẩm Thanh Lan lộ ra tiếc nuối, “Thiếu các chủ, qua mà không thay đổi, gọi là qua rồi.”

Mắt thấy đầu ngón tay Thẩm Thanh Lan ngưng tụ chân khí, Mẫn Thi Nhị sợ tới mức toàn thân phát run, hu hu cầu đạo: “Thẩm đạo hữu, nuôi dưỡng lô đỉnh chính là cha ta, ta chưa bao giờ làm. Hôm nay ta đã biết việc này làm ác cử, tất không dám làm! Ngươi tha ta, được không? Tha ta...”

Thần sắc Thẩm Thanh Lan bất động, đầu ngón tay điểm mấy cái đại huyệt trên người Mẫn Thi Nhị. Chân khí tu luyện gần trăm năm lập tức biến mất vô tích, đầu đầy tóc đen hóa tóc trắng, kiều nộn khuôn mặt như tiều tụy, Mẫn Thi Nhị co quắp trên mặt đất, giống như một bãi bùn nhão, lại trừng mắt con ngươi gầm rú, “Thẩm Thanh Lan! Ngươi lại dám phế tu vi của ta?!”

Minh Tịnh Tâm thấy nàng tóc tai bù xù muốn đánh về phía sư tôn, vội vàng ngăn tại trước mặt Thẩm Thanh Lan, trách mắng: “Ngươi ý đồ nuôi dưỡng lô đỉnh, giết hại đồng môn, lại cấu kết ma đạo yêu tu, vọng tưởng sát hại chính đạo tu sĩ. Dựa vào Thượng Thanh Môn quy, ngươi phạm phải những chuyện này xử lý coi như nhẹ rồi.”

Trong lời nói Minh Tịnh Tâm không đề cập chuyện Mẫn Thi Nhị hãm hại nàng, Thẩm Thanh Lan ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn, nàng trở tay đẩy Minh Tịnh Tâm đến một bên, đối với Mẫn Thi Nhị thở dài: “Minh cô nương nói không sai. Nếu tại Thượng Thanh, ngươi như vậy chấp mê bất ngộ là phải vào Thận Giới Đường.”

“Đúng, đúng vậy, đi tới đó ít nhất lột mất một lớp da.” Liễu Thanh Hòa xen vào.

Mẫn Thi Nhị nghe được toàn thân phát run, không biết là đau đến hay là tức giận đến.

Người Từ Bi Môn tiếc hận nói: “Mẫn cô nương, chúng ta vừa rồi dùng Tố Hồi Chú đã nhìn thấy, ngươi từng cùng phụ thân muốn một cái lô đỉnh, còn cùng hắn nói, Thẩm đạo hữu phát hiện bí mật của ngươi, không thể không trừ. Hai người các ngươi còn ý định hướng một yêu tu cầu người khác âm tính thể chất.”

Thiệu Thanh An đi theo thở dài: “Đạo tâm không thành, mặc dù thăng giai cũng khó trốn Thiên Đạo kiếp số. Mẫn cô nương, nhìn qua ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Con đường tu tiên không đường tắt, bách niên tu luyện hóa Yên Vân.

Mẫn Thi Nhị liếc chính mình phát run tay, nhìn thấy thượng diện nếp nhăn, run càng phát ra lợi hại.

Đôi tay đã như thế, mặt của nàng sẽ là bộ dáng gì? Run run xoa chính mình hai gò má, cảm nhận thô ráp nếp uốn làm cho nàng hoảng hốt.
Thanh xuân của nàng, mỹ mạo của nàng, cũng bị mất sao.

Đục ngầu con ngươi không loé ánh sáng, tĩnh mịch trong nàng đột nhiên kêu hô một tiếng, đầu nghiêng một bên ngất đi.

Sự kiện vớ vẩn buồn cười lại cất giấu âm quỷ đến tận đây rơi xuống màn che.

Thẩm Thanh Lan với tư cách khách Thượng Thanh đến thăm, cũng muốn về môn phái tiếp tục tu tập.

Minh Tịnh Tâm có chút không bỏ, đưa tay tóm tay áo nàng, khẽ mở miệng, thanh âm nhuyễn như cục bột nếp, “Tiên tử, ngươi phải đi sao?”

Thẩm Thanh Lan xoay người nhìn nàng, “Việc này đã xong, ta cũng phải trở về.”

Minh Tịnh Tâm không muốn nàng đi, lại lắc tay áo nàng, cầu đạo: "Vậy ngươi dẫn ta cùng nhau trở về, được không?”

Liễu Thanh Hoà ở một bên đang trông xem thế nào trong mắt loé sáng. E sợ nàng lại nói lung tung, Thiệu Thanh An thò tay kéo người đi, dùng ánh mắt bảo nàng: Câm miệng.

Liễu Thanh Hòa hừ một tiếng, lại hào hứng bừng bừng trông xem thế nào.

“Ngươi không thể cùng nàng đi!”

Vốn hai người đang ấm áp thiên địa, bởi vì Từ Bác Uyên tham gia, sinh ra Tu La tràng. Từ Bác Uyên bước nhanh đi đến bên cạnh Minh Tịnh Tâm, thò tay muốn kéo ống tay áo đối phương, lại bị Minh Tịnh Tâm nghiêng người né tránh, hắn có chút nôn nóng, nắm tay lại buồn bực nói: “Ngươi đã đáp ứng chúng ta, muốn mang chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, sao có thể nói chuyện không tính toán gì hết vậy?”

Đầu khẽ rũ xuống, thanh âm Từ Bác Uyên càng ngày càng nhỏ, “Chúng ta... chúng ta trước khi chạy đều lo lắng cho ngươi, chờ ngươi trở lại.”

???

Cô Nguyệt tổ tông ngài gây hoa đào khoản nợ hại người nha!

Minh Tịnh Tâm có chút xoắn xuýt, thiệt tình mà nói, mấy người này đều không trọng yếu bằng Thẩm Thanh Lan, nhưng nàng bây giờ là Minh Cô Nguyệt, không phải Minh Tịnh Tâm. Minh Tịnh Tâm có thể tùy hứng đuổi theo Thẩm Thanh Lan, nhưng Minh Cô Nguyệt thì không được. Minh Cô Nguyệt phải xử lý sự tình cho tốt, lại đi truy Thẩm Thanh Lan.

Điểm này, hiển nhiên cùng ý niệm trong đầu Thẩm Thanh Lan không mưu mà hợp. Thẩm Thanh Lan cùng nàng nói: “Minh cô nương, ngươi đã quyết định bỏ ác theo thiện, một lần nữa bắt đầu, liền thiệt tình chịu.”

Minh Tịnh Tâm ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, chỉ là tay y nguyên không buông ra.

Thẩm Thanh Lan lại nhìn nàng, trong mắt tiểu cô nương vận lấy hơi nước như ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ, nàng nhìn không hiểu lắm. Cũng may, nàng có một tiểu sư muội xem minh bạch, Liễu Thanh Hòa không màng sư huynh ngăn trở, đi tới, thấp giọng nói: “Sư tỷ, nàng không nỡ ngươi. Nếu không ngươi lưu lại Thông Tâm Kính?”

Thông Tâm Kính là pháp khí Liễu Thanh Hòa tự chế, lấy tự liên hệ tâm sự, hai mảnh gương thành đôi sử dụng, hai bên chỉ cần xuất ra tấm gương là có thể tùy thời tùy chỗ khai triển, mở rộng trao đổi, thập phần nhanh và tiện. Đây là công cụ Liễu Thanh Hòa chuyên môn dùng để cùng thân cận đồng môn tâm sự. Minh Tịnh Tâm cũng từng có một cái. Nghe xong tiểu sư muội nhắc tới, nàng liền gật đầu, ý bảo cử động lần này rất hay.

Thẩm Thanh Lan nhìn ra tiểu cô nương muốn, trong lòng có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt kia bức thiết, nàng liền tâm mềm, đưa Thông Tâm Kính tới.

Minh Tịnh Tâm vội vàng hai tay tiếp nhận, cùng Thẩm Thanh Lan nói lời cảm tạ, lại lấy ánh mắt nhìn Liễu Thanh Hòa.

Liễu Thanh Hòa rộng lượng khoát tay, trên mặt mang cười, “Không cần cám ơn, coi như là thù lao ngươi mời ta xem cuộc vui."

Minh Tịnh Tâm cùng nàng cười cười, vẫn nhìn nàng.

Liễu Thanh Hòa không lý giải được, “Ngươi muốn gì?”

Minh Tịnh Tâm mỉm cười đáp, “Liễu đạo hữu, có thể đưa cái mặt còn lại trong tay ngươi giao cho Thẩm Tiên Tử được không?”

Liễu Thanh Hòa bĩu môi, vừa đưa cái gương của mình cho sư tỷ, vừa nói thầm, “Ngươi biết còn rất nhiều.”

Minh Tịnh Tâm cười mà không nói.

Sự tình hạ màn, Từ Bi Môn, Phái Thiên Sơn chờ đệ tử chuẩn bị trở về tông môn, mấy người nhao nhao đến đây cùng Thẩm Thanh Lan bọn người cáo biệt.

“Thẩm đạo hữu, nhân tâm khó dò, lần này may mắn có ngươi, chúng ta mới không trợ trụ vi ngược.” Người Từ Mi Môn chắp tay nói.

“Đúng thế, đúng thế.” Phái Thiên Sơn có đệ tử phụ họa.

Làm cho Liễu Thanh Hòa nghi hoặc chính là, đệ tử Phái Thiên Sơn kia lúc trước khi gặp sư tỷ lời nói tối đa, kiệm lời hết sức, vậy mà con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cách đó không xa Minh Tịnh Tâm. Nàng cảm thấy không đúng, cảnh giác nhìn về phía hai người, phát giác Minh Tịnh Tâm chỉ tập trung tinh thần trên người sư tỷ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cây vạn tuế sư tỷ vừa mới nở hoa, sao có thể làm hai đóa hoa chính mình thấu một đôi! Còn tốt còn tốt.

Thẩm Thanh Lan lại không biết suy nghĩ của nàng, chỉ cùng mấy người xã giao vài câu, hẹn nhau tại Luận Đạo Đại Hội gặp lại.

Theo mấy vị hắn phái đệ tử rời đi, Thẩm Thanh Lan bọn người cũng gọi ra trường kiếm, lăng không mà lên.

Minh Tịnh Tâm ngẩng đầu, trời cao mênh mông, Thẩm Thanh Lan giẫm trường kiếm, khẽ cúi đầu nhàn nhạt nhìn nàng, “Minh cô nương, tạm biệt.”

Trong lòng một sáp, Minh Tịnh Tâm dựa theo sư đồ lễ tiết, khom người đưa tiễn, dấu nước mắt trên khoé mi, nàng khụt khịt một tiếng, hô: “Đa tạ Tiên tử trượng nghĩa tương trợ, ngày sau ta ổn thỏa hối cải để làm người mới, một lần nữa làm người! Hãy chờ ta!"

Nguy nga phía chân trời, trường kiếm Liễu Thanh Hòa bỗng dưng lảo đảo, nàng vụng trộm nhìn, lại phát hiện sư tỷ xưa nay bạc tình bạc nghĩa vậy mà vận thanh ý cười yếu ớt.

Hồi lâu sau, Minh Tịnh Tâm chậm rãi thẳng người. Khi quay người muốn đi, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân, tưởng rằng sư tôn trở lại, nàng cười hồi thân, sau đó thất vọng chuyển qua.

Người đứng sau nàng không phải Thẩm Thanh Lan, mà là một đệ tử Phái Thiên Sơn lạ mặt.
Đệ tử kia bị nàng vừa rồi liếc nhìn mà kinh sợ, trì hoãn một lát, lại đuổi theo, chần chừ chào hỏi,
"Chào Minh đạo hữu, ta là Phái Thiên Sơn Phí Hồng Chí.”

Phí Hồng Chí???

Vẻ mặt ôn hoà của Minh Tịnh Tâm lập tức đạm mạc, người nam nhân này không phải là người ngả ngớn trong miệng tiểu sư thúc nói trước yêu Mộ sư tôn, sau lại dời tình luyến Cô Nguyệt cô nương sao?!

Hảo cảm độ lập tức rớt đáy cốc, Minh Tịnh Tâm mặt lạnh, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước, “Ta không tốt, đi thong thả không tiễn!”

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mừng nữ nhân vật chính đạt được tiểu sư thúc tài trợ đính ước tín vật x1~

Minh Tịnh Tâm: Sư tôn, ngươi dẫn ta cùng đi!

Liễu Thanh Hòa: Sư tỷ, mau dẫn nàng đi!

Từ Bác Uyên: Không được, ngươi không thể đi!

Thẩm Thanh Lan: ... Ngươi giải quyết cho xong đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro