Chỉ Cần Là Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hy Nhi, vào nhà thôi".

Dù sao hai người vẫn đang ở ngoài đường, hai tên nam nhân đứng ôm nhau còn hôn môi, để người khác thấy chỉ có nước trốn về kinh thành.
Bích Chi gật đầu, hai người tay trong tay cũng vào trong.

Nhưng vừa mở cửa tay Vương Trúc Anh đã vội buông ra, nàng dù sao cũng còn chưa tiếp nhận được chuyện này thật tốt.
Sau khi tách ra cả đều về phòng của mình, Bích Chi trên mặt đều là ý xuân khóe môi bất giác mà cong lên không ngừng.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy thì lấy làm lạ, tuy công chúa nhà không keo kiệt nụ cười nhưng cũng không đến mức cứ cười không ngừng như bây giờ.
" Công chúa, người có chuyện gì vui sao ?
Bích Chi nhận lấy ly trà Tiểu Nguyệt dâng lên khẽ lắc đầu " Có một chút chuyện ".
" Công chúa vừa rồi về đến phủ Tử Y cô nương dường như đã khóc"
Bích Chi rủ mi mắt, nàng thở dài.

Vốn dĩ là có ý tốt muốn cứu giúp nàng, không ngờ lại làm nàng ấy hiểu lầm.

Bích Chi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn trầm ngâm một lát mới lên tiếng " Tiểu Nguyệt"
" Vâng ?"
" Ngày mai chuẩn bị cho ta y phục nữ, giúp ta ước hẹn Tử Y cô nương ở khung rừng thành đông "
" Chủ tử người muốn ..."
Bích Chi cười cười " Đại hội võ lâm đã xong, ta cũng nên trở lại thân phận thật của mình rồi".
Nàng nghĩ đến lúc Vương Trúc Anh lúc nhìn thấy mình sẽ như thế nào, nhưng người vừa rồi Trúc Anh hôn là Lý Hy Nhi là nam nhân, không phải Lý Bích Chi nàng, nàng là nữ nhân.

Người đó có khi nào là chỉ yêu thích nam nhân hay không ?
Nghĩ đến đây nàng cảm thấy sầu não, nàng sâu kín thở dài.

Nhắm mắt lại cố ép mình không nghĩ đến nữa, ngày mai sẽ biết kết quả thôi.
Bên này Vương Trúc Anh đã ngâm mình suốt nữa canh giờ trong bồn tắm, nàng muốn ngâm đến khi mình thông suốt thì thôi.

Trong lòng thầm mắng mình ngàn lần, Vương Trúc Anh nàng lần này gây họa lớn thật rồi, làm sao cứu vãn đây ???
Nàng lăn từ thành giường đến giữa giường rồi lăn tận vào trong cùng.

Lăn qua lộn lại suốt một đêm cuối cùng nàng dùng chăn kéo che tận đầu, chuyện nàng là nữ tử hay chuyện nàng động tâm với Hy Nhi đã là chuyện không thể thay đổi.

Trời có sập thì để sáng mai tính tiếp vậy.
Một người lo lắng người kia sẽ yêu nam nhân.
Một người là lo lắng người nọ không yêu nữ nhân, thật phức tạp mà.
Sáng hôm sau Bích Chi từ sáng sớm đã ra khỏi phủ đến miếu Nguyệt Lão chờ Tử Y.

Tiểu Nguyệt đã truyền lời nàng đến Tử Y vẻ mặt nàng ấy đầy nghi hoặc.

Lý công tử là có ý gì đây, tối qua vừa từ chối nàng hôm nay lại hẹn nàng gặp mặt.
Cả hai người cùng sống trong Cao phủ sao lại phải hẹn nàng ở miếu Nguyệt Lão.

Tuy khó hiểu nhưng nàng vẫn đến nơi hẹn.
Vương Trúc Anh sáng sớm đã không thấy Bích Chi đâu, nàng suy đoán lung tung trong đầu không lẽ là nàng ấy xấu hổ hay hối hận vì tối qua đã để nàng hôn.

Đến khi nghe gia nhân nói Lý công tử và Tiểu Nguyệt từ sớm đã ra khỏi phủ, cả Tử Y cô nương cùng đi sau không lâu.

Nàng liền có suy nghĩ chẳng lẽ hai người họ là đi cùng nhau.
Nàng đi tới đi lui trong phủ, hết suy đoán rồi lại từ mình phủ nhận.
Thật đau đầu mà.
Tử Y như ước hẹn đến khu rừng thành đông, ở đây có cả một rừng Trúc bao quanh.

Từng thân cây cao gió thổi xào xạc, nàng cất tiếng gọi Bích Chi.
Từ phía sau lưng một người bước ra " Tử Y cô nương"
Tử Y quay đầu nhìn thấy người nọ, ánh mắt mở trừng.

Nàng không dám khẳng định người trước mắt có phải là người mình đang tìm.

Người nó bước đến gần nàng vẫn là nụ cười nho nhã quen thuộc.

Nhưng người trước mắt là nữ nhân, làm sao có thể là người làm nàng động tâm đây.

Nữ tử một thân bạch y, mái tóc đen buông dài, mài công mi phượng môi hồng như cánh sen.
Mi mục như họa, lúc nàng cười tươi đủ khiến hoa lá trong khu rừng này thất sắc, Tử Y tự thấy mình cũng là một mỹ nhân nhưng đứng trước tư sắc này nàng cảm thấy mình không bằng một phần của nàng.
Dù nam trang hay nữ trang thì Lý Hy Nhi trong mắt nàng vẫn toát lên vẻ mê hoặc đến lạ.

Thần thái ung dung, nhan sắc mị hoặc này thật khó mà không động tâm tư.
" Ngươi, ngươi là....?".

Dù đã rõ ràng nàng ấy là ai nhưng Tử Y vẫn muốn nghe chính miệng người nọ nói ra.
Bích Chi mỉm cười " Tử cô nương không nhận ra ta ?"
Người vừa mở miệng Tử Y ngay phút chốc không còn chút hy vọng nào.

Nàng cười khổ " Lý công tử, à không ta phải gọi là Lý cô nương mới đúng.

"
" Thật xin lỗi, ta cũng không muốn gạt cô nương" .
Tử Y lắc lắc đầu " Cô nương có lỗi gì kia chứ, là do ta tự mình đa tình thôi "
" Cô nương là một cô gái tốt, ta tin tưởng nàng sẽ tìm được một người xứng đáng".
Tử Y quay người đi sang bên, im lặng lúc lâu bình phục tâm tư nàng mới cất tiếng hỏi " Có phải vì cô nương là nữ tử nên mới từ chối tình cảm của ta ?"
Bích Chi lắc đầu, nàng mỉm cười nụ cười như ánh ban mai xoa dịu trái tim cô gái " Ta thật sự đã có người mình thích "
" Người ấy có phải là Vương công tử ?"
Bích Chi không nói chỉ gật đầu.

Tử Y nhìn thấy lại một lần nữa tự giễu cười chính mình, thảo nào thảo nào nàng luôn có cảm giác giữa họ luôn có thứ tình cảm khác thường.
" Lý cô nương, nàng biết không cho dù cô nương đã từ chối tình cảm của ta, dù bây giờ ta đã biết nàng là nữ nhân.

Nhưng ta vẫn không thể ngăn được tâm tư của mình, nực cười quá đúng không ?"

Bích Chi thở dài " Thật xin lỗi.

Ta vẫn còn một chuyện đã nói giối cô nương ".

Tử Y nhìn nàng ánh mắt khó hiểu.
" Ta là Lý Bích Chi ".

Tử Y một lần nữa trợn mắt " Tam công chúa Lý Bích Chi ?"
Bích Chi gật đầu.

Tử Y không thể tin được, người này chẳng những là nữ nhân là còn là đệ nhất tài nữ Mục Triều tam công chúa Lý Bích Chi, người mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ.
" Công chúa điện hạ, sao người lại không ở trong cung tận hưởng vinh hoa phú quý lại đến nơi xa xôi này làm gì, sẽ làm nhiều người hiểu lầm người biết không ?!"
" Vốn dĩ hoa rơi hữu ý nhưng nước lại vô tình.

Bích Chi cũng không muốn, mong cô nương đừng nặng lòng".
Nói xong nàng phất tay áo xoay người rời đi.

Nữ tử như tranh vẽ thanh lệ thoát tục, bạch y màu trắng giữa rừng trúc xanh y như tiên tử hạ phàm.

Tử Y thẩn thờ nhìn theo bóng lưng nàng ấy, nàng nhăm mắt một giọt nước mắt rơi xuống.
" Lý Bích Chi có lẽ nàng sẽ không bao giờ biết ta sẽ không bao giờ quên nàng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro