Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước chân ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, tôi nghe nóng bức, cái không khí oi bức và sự náo nhiệt của Sài Gòn đúng là không đụng hàng với bất cứ noi nao. Tôi dõi mắt nhìn xung quanh. Xe của công ty nói đến đón mà sao tôi vẫn không thấy vậy kìa . Vẫn biết người Việt Nam xài giờ giây thun, nhưng không lẽ làm ăn cũng vậy sao?  Giờ này mà được về hotel ngủ một giấc thì hay quá . Thôi không đón mình thì mình đón taxi về hotel ngũ . Vẫy tay cho một chiếc taxi chạy tới, người lái taxi bo hành lí cua tôi vào cop và mỡ cửa ch tồi vào . Mệt quá, tôi cũng không nhìn coi là ai nữa . Thì ai cũng như ai, cũng lái taxi. Quan tâm chi cho mệt .

-Xin lỗi, chị muốn đi đâu?

Tôi ngạc nhiên. Giọng của người con gái, thật thú vị . Con gái cũng lái taxi.

-Cho tới khách sạn Caraven giùm, cảm ơn

Tôi nhìn xung quanh, Sai Gòn đông đúc quá, xe chạy tấp nập . không biết đã bao lâu rồi tôi không về lại quê hương. Nếu lần này không phải dzo công ăn việc làm tôi cũng không về . Công việc bên đó đã cướp đi hết thời gian của tôi . Tôi bất giác cảm thấy thú vị . Mọi chứ như rất mới mẽ dối với tôi. Tôi nhìn lên đằng trước, cô tài xế này im quá . Tôi lắng tai nghe tiếng nhạc

-Tới rồi chị

Tôi nhìn khách sạn . Wow đẹp hơn tôi tưỡng rất nhiều . Vôi bước xuống . Tôi lại đỡ hành lý với cô lái taxi, nhưng cô bé không cho

-Được rồi chị, em quen rồi

Tôi bất giác mỉm cười . Bây giờ mơi' có dịp ngắm kĩ gương mặt của cô bé . Thất là dễ thương . Nhìn không giống cô lái taxi chút nào . Giống như một cô bé nhà giàu hơn . Nhưng đâu ai có thễ nhìn bên ngoài mà đánh giá được . Tôi quay sang nói với cô bé

-Cảm ơn em

Người nhân viên khách sạn chay ra giúp tôi đem hành lý vào . Như sực nhớ ra chuyện gì đó, tôi quay lại nói với cô bé

-Em có thễ tới chỡ chị đi chiều nay không?

Cô bé suy nghĩ một chút rồi trả lời

-Cũng được

Tôi thấy thôi lỡ rồi nên nói luôn

-Em có thễ chỉ chỡ mình chị trong vòng một tháng tới không? Chị bao xe em luôn

Cô bé trợn măt lên nhìn tôi

-Cái này, không biết được không. Hay chiều nay em tới đón chị rồi trả lời luôn

-Cảm ơn em, Chị Tên là Dã Quỳ, em gọi khách sạn nếu như cần gặp chị vì chị chưa có cell phone

Tôi không hiểu sao mình lại giai thích dài dòng như vậy Đó không phải là tính cách của mình chút nào .Thấy quê quê tôi vội chào cô bé và bước vào khách sạn . Thiệt ra tôi đã có xe công ty rồi, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn cô bé chỡ . Trong tôi có sự tò mò, tôi muốn biết thêm về em . Chắc cô bé mà biết chắc cười tôi quá . Tôi nghe hai má minh' nóng bừng . Lần đầu tiên tôi lại quan tâm đến một người con gái . Thiệt không hiễu nỗi

Còn Đông Diệu lái xe mà miệng cứ tủm tỉm cười . Cô không biết chút nữa đây Lệ Giang có chịu cho cô lái xe trong vòng 30 ngày sắp tới không . Và còn mẹ nữa, bà mà biết con gái cưng của mình lái xe taxi không biết bà có bị đứng tim không nữa . Đông Diệu nghĩ đến chút nữa Lệ Giang sẽ la mình mà cười khúc khích . Năn Nỉ nhỏ gần nữa ngày mới cho mình thữ lái ngày hôm nay. Nhưng sẽ cố gắng năn nĩ . Không biết tại sao người đó lại có sức thu hút đối với Đông Diệu như vậy . Trước ngừoi ta cô thấy mình nhỏ nhoi quá . Chạy xe tới nhà Lệ Giang, Đông Diệu nhanh chân bước vào trong

-Lệ Giang ơi, lệ giang à

Cô bé mặc bộ đồ lững màu xanh trên tay cầm miếng bánh bước ra

-Kêu gì mà um sùm vậy nhỏ kia, sao về sớm vậy ???

Đông Diệu kéo tay Lệ Giang ngồi xuống

-Sáng giờ chỉ có một người khách thôi

Lệ Giang cười tủm tỉm

-Tiểu thơ nhà họ Lâm Hoàng chịu cực không nỗi chứ gì

Đông Diêu lie(c' bạn

-Xin lỗi à, tôi chịu cực quen rồi . Tại về tìm nhỏ có chuyện này quan trọng lắm nên mới về thôi

Lệ Giang tò mò cầm tay bạn lắc lă'c

-Kễ nghe đi nhỏ , chuyên gi?

Đông Diệu gãy đầu

-Thiệt ra thì nhờ nhỏ chuyện này

-Mà chuyên gì mớI được

-Nhỏ có thễ cho ta mượn cái xe taxi của nhỏ trong vòng một tháng được không?

-Không bao giờ -- Lệ Giang lắc đầu đứng lên bước vô nhà . Đông Diệu chay theo bạn

-Ta nan nỉ nhõ mà , chỉ một, tháng thôi

-Mà nhỏ làm gì vói chiéc xe của ta trong vòng một tháng . Nhỏ định cho ta đói hả

-Thì ta sẽ đưa hết tiền lương trong vòng một tháng cho nhõ . Người ta bao xe ta mà

-Để ta suy nghĩ chút --- Lệ giang chóng càm ra vẻ đăm chiêu

-Đi nhõ, nghĩ lâu quá à

-Mà mẹ nhõ biết chắc giết ta quá

-Cả hai đứa không nói sao biết được

Như sựt nhớ ra chuyện gì Lệ Giang nhìn chằm chằm vô Đông Diệu

-Nhỏ nói ta nghe, ai bao xe nhỏ , là aiiiiiiiiiiiii

-Có cần kéo dzai' vậy không ? Thì là nguòi ta

-Người ta là ai? nhỏ không nói thì đừng hòng ta cho nhỏ lái

-Thì .... thì là ....

-Là ai, lên tiếng mau

-Thì cái chị kia

-Cha chã, chị nào, khai ten họ mau

-Ta cũng đâu biết, chĩ biết cái tên thôi . Ỡ nuóc ngoài về

Lệ Giang giơ tay rờ trán Đông Diệu

-Nhỏ trúng tà hả, tự nhiên hông quen biết cũng đồng ý , thôi đi

-Ta nan nĩ mà, một tháng thôi . Nhaaaaaa, làm ơn maaa'

-Thôi được rồi, sợ nhỏ luôn.

Đông Diệu vui mừng hôn vô má cô bạn

-Nhỏ là dễ thương nhất, thôi ta đói quá, vô bếp ăn đã

Lệ Giang nhìn cô bạn lắc đầu . Có ai mà lái taxi tướng nhìn như tiểu thơ vậy đâu. Và Lệ Giang băng khuân, ai có thễ làm cho Đông Diệu có cảm tình như vậy cà, nhưNg thôi kệ miễng nhõ vui , Lệ Giang cũng nhanh chân chạy xuống bếp

-ĐợI ta với, đừNg ăn hết phần của ta à

*******

Dã Quỳ tắm rữa xong, cô nằm xuống giường . Thật là thoải mái quá, trong đầu Dã Quỳ lúc này, gương mặt cô bé đó đang dần dần hiện ra trong trí cô . Chút nữa đây mình sẽ thấy cô bé rồi . Dã Quỳ nghe lòng vui . Cô với tay định lấy chiếc điện thoại gọi cho công ty thì điện thoại lại reo

-Hello

-Honey, Là anh đây, em tới nơi có khỏe không

-Dạ em cũng khỏe lắm, chút nữa sẽ vào công ty

-Vây tốt rồi, anh đi ngủ đây, sẽ goi em sau, I love you honey

-I love you to, bye

-Bye em

Cúp phone xong, Dã Quỳ nghe lòng trùng xuống , không hiễu tại sao cô lại có cảm giác kỳ quặc này , đáng lẽ ra cô phải vui khi nghe tiếng Nam, cô và anh đã đám hỏi rồi, chỉ chờ ngày đám cưới thôi . Chắc dzo mình mệt quá . Cô nhủ thầm như vậy

-Thôi chết rồi, tơI giò đi

Chạy vội lại chiếc tũ , tôi lấy bộ vest đầm và đi vào phòng tắm . Nhìn vào gương, tôi ngắm mãi khuôn mặt của mình . Đôi mắt to, mũi cao, nhìn cũng không tệ lắm . Tôi điểm nhẹ một ít make up lên mặt rôi mang đôi giày cao gót vào . Bước ra ngoài, trời vào chiều, không khí bớt ôi ức, tôi nhìn quay tìm em. Hy vọng em sẽ đến , tôi cảm thấy mình kì lạ quá . Kì lạ đến nỗi trong lúc này, không biết tôi đang nghĩ gì .

-Chị Dã Quỳ

Tôi nghe ai gọi tên mình, nhìn qua tôi thấy em . Lần này em mặc quần áo bụi hơn lúc sáng . Tôi đi lại bên em .

-Chị tìm em nãy giờ, tưỡng em không tới

Tôi muốn lấy lại nhưng lời nói này nhưng không đựoc rồi . Tại sao mình có thễ nói ra những lời như vậy . Tôi cảm thấy quê nên chui vô ngồi im lặng .

-Xin lỗi, tại lúc nãy em phải ghé mua đồ chút nên đến trễ

Tôi gượng cười

-Không có sao

Em quay xuống nhìn tôi cười

-Bây giờ chúng ta đi đâu

-Chị sơ ý quá, nãy giờ quên nói với em. Em cho chị đến công ty XXX giùm

-okay liền

Tôi mỉm cừoi . Em vẫn chăm chú lái xe, nhưng tay lại đưa cho tôi một bịch sơ ri và nói

-Em có mua rơ ri nè, trái này em thích lắm, không biết chị thích không? Nhưng ăn đỡ cho vui.

Tôi cầm lấy bịch rơ ri trên tay em, tay chúng tôi chạm vào nhau, và tôi có cảm giác thật lạ .

-Cảm ơn em, chị cũng thích nhất là sơ ri

-wow, vậy giống em rồi

-Lần sau chị ngồi ỡ trên với em được không ??

Không nghe em trả lời, tôi không biết em đồng ý không. Thấy như làm phiền em quá tôi nói

-Nếu không cũng không sao

-hihi', được mà . Em chọc chị thôi . Khách hàng là thượng sách mà . À mà chị nè, rãnh cái tay thì bõ giùm trái sơ ri vô miệng em với

Tôi cười khúc khích, cái cô bé này lém quá . Tôi bỏ trái sơ ri vô miệng em và em cắn tay tôi một cái

-Ui dza, cho em rồi còn bị cắn , không cho ăn nũa

-Em lỡ mà, không có ý cắn đâu . Người lớn rộng lượng tha thứ

-okay, nhưng không có lần sau đâu

Em ngắm tôi qua cái kiếng chiếu hậu , tôi cũng nhìn lại em . Bất giác em nỡ nụ cười

-Chị về đây bao lâu ??

-Chị về một tháng thôi

-Chỉ một tháng thôI hả , sao không ỡ chơi thêm chút

-Chị có công việc bên đó không thễ ỡ lâu được

Chúng tôi im lặng . Nghe ông chủ nói từ hotel cua tôi đến công ty không xa lắm, nhưng nãy giờ sao vẫn chưa tới . Tôi nhìn mọi người đang chạy xe xung quanh, sài gòn lúc nào cũng đông .

-Nếu chị ỡ lại thêm chút nữa, em sẽ dẫn chị đi chơi

-Em không cần đi làm hả, lái chị đi chơi rồi em phải làm sao

-Thì ăn bánh mì thôi . Không sao hết

Tôi vén mái tóc sang một bên

-Em nhìn trẻ lắm, lái xe bao lâu rồi

Em giơ một ngón tay lên

-Một năm hả

Em lắc đầu

-Mới hôm nay thôi

Tôi ngạc nhiên

-Đừng nói chị là ngừoi khách đầu tiên của em nha

Em cười thật to

-Đúng rồi

-Cảm thấy mình đặc biệt ghê --Tôi pha trò

-Còn phải nói, hihihi

Em chảnh một cách thật dễ thương . Ỡ bên em tôi thấy thoãi mái . Nói chuyện với em một hồi, xe đên' côn ty lúc nào không hay . Em bước ra mỡ cữa xe cho tôi . Tôi bước xuống

-Em xin lõi nha, thiệt ra nãy giờ em chạy lòng vòng chứ công ty chị khôgn có xa vậy đâu

-Không sao, chị cũng đoán ra

-Sao chị không nói gì hết

-Vì chị cũng như em, thích được ngồi xe lâu một chút

Em nhìn tôi đá long nheo

-Có phải muôn' ngồi nói chuyên với em không?

Tôi gật đầu

-Một phần

-Thôi chị vào trong đi, không sẽ bị trễ mất . Em ỡ đây đợi

-Em cứ chạy lòng vòng đi, chút nữa quay lại cũng được

-Không em sẽ ngòi đay đợi mác cong chị ra rồi không thấy em

-Vậy cũng dược, chị sẽ ra sớm

Tôi bước vào trong.
Ngồi trong phòng họp mà tôi muốn cho thời gian trôi mau để được ra ngoài . Ngồi nhìn những con số và dòng chữ trước mặt mà tôi không còn ham thích như trước nữa . Giờ này tôi đang nghĩ về em, chắc tôi không có em gái, nên cảm thấy mến em . Tôi biện hộ cho cái cảm giác đang nẫy nỡ trong lòng tôi.

-Chúng ta kết thức ỡ đây .

Tôi thỡ phào nhẹ nhõm khi nghe ông tỗng giám đốc nói xong câu đó , dzon. lại bài vỡ bỏ vào cặp táp tôi bước ra ngoài thì bị gọi lại

-Dã Quỳ, tôi có chuyện nói với cô một chút

Tôi quay lại nhìn ông

-Dạ bác gọi cháu

Ông nhìn tôi cười đôn hậu

-Bác có cho xe tới đón con, nhưng sao không thấy con vậy ?

Tôi lí nhí

-Con xin lỗi, con nhờ người bạn lái đi, nên không cần nữa , bác không giận con chứ

Ông lắc đầu

-Con chịu về đây giúp bác là bác mừng lắm rồi , sao giận con được . Nhưng mà nè, sao không về nhà bác ỡ , bà nhà bác mong con lắm

Ông nói và đi về phía tôi . Tôi nắm cánh tay ông và bước ra

-Nói với bác gái con sẽ thăm bác mà

-Tối nay tới nhà bác ăn cơm . Nhớ đó, con mà không tới là bác phải nghe cã ca cẫm cả đêm

Tôi cười

-Dạ vâng, tối nay con sẽ đến

-Thôi được rồi, con đi chơi đi, cho biết sài gòn

Tôi chào ông bà bước ra ngoài . ông là bạn thân của ba cô, lần này cô về vì ông cần cô giúp đỡ công ty của ông .

Tôi bước ra ngoài, em đang ngồi đó an kem . Tôi mỉm cười định đi lại sau lưng em hù, nhưng em đã quay lại . Thấy tôi em chạy lại

-Chị xong rồi hả , sao nhanh vậy ??

-Hôm nay họp nhanh thôi --tôi tra lời em

-Ủa, vậy chị xong hôm nay rồi hả

Tôi nhìn em gục đầu, em nắm lấy tay tôi và đi về xe

-Vậy hay quá, em sẽ chỡ chị đi chơi

Tay tôi trong tay em nghe ấm áp quá, tôi cũng đã nắm tay Nam và nhiều tay nữa, nhưng cái cảm giác này tôi chỉ có với em thôi .

-Em cho chị về khách sạn thay bộ đồ được không?

Em nhìn tôi thắc mắc

-Em thấy đồ này đẹp rồi mà

Tôi đỏ mặt nhìn em

-Chị thay cái đầm này ra

Em như hiểu và mỉm cười

-Hay là vậy, chị thích ngồi xe máy không ??

Tôi gục đầu

-Chị muốn học lắm đó , nhưng cũng thấy sợ sợ vì đường sài gòn đông người lắm

Em mỡ cữa cho tôi

-Không có đâu, dễ ợt à, em sẽ dạy cho chị lái

Rôi như sựt nhơ" chuyện gì em quay qua nhìn tôi

-Hay là em về nhà lấy xe gắn máy đén đon chị nha , đi chơi như vậy vui hơN

Tôi gục đầu nhìn em

-Được đó, nhưng có phiền em không ???

Em trớn mắt nhìn tôi

-Không phải em được chị bao cả tháng sao

-hihihi, đúng rồi chị quên mất, nhìn tướng em không giống người lái taxi chut nào

-Vậy em giống gì ???

-Giống như một cô tiểu thư hơn

Em phá lên cười

-Em mà là tiểu thơ gì, em giống lọ lem hơn

-NhưNg lọ lem cũng là một công chúa đẹp mà

Em gục đầu

-Nhưng em chỉ muốn làm lọ lem của một người thôi

Tôi trêu em

-Đúng rồi, của chàng hoàng tữ nào thôi phải không

Em bỏ một ngón tay lên miệng

-Bí mật

-Không bật mí cho chị biết sao

-KHông được

Xe tới khách sạn lúc nào tôi không hay . Ỡ bên em, thơi gian trôi qua nhanh quá . Em định bước xuống mỡ cữa xe cho tôi, nhưng tôi ngăn lại

-Chị xuống được rồi, em đợI chị chút

-Chị cứ từ từ

Tôi đi vào trong, còn em vẫn đứng đó , tìm cho mình một cái quần Jean và chiếc áo hai giây màu trắng , tôi vội thay đồ . Đột nhiên tôi nghe đau bụng, không biết tại sao nữa . Chắc có lẽ đau bao tữ . Tôi ngồi ôm bụng thì nghe tiếng gõ cửa . Chắc là nhân viên ỡ đây đi dzon. dzep. Tôi đi lại mỡ cữa , em đứng đó nhìn tôi

-Chị sao vậy ? cái mặt xanh lè à

Tôi gương cười

-Chị đau bụng quá , chắc chị bị đau bao tữ rồi

Em diu tôi ngồi xuống giường

-Em đợi chị lâu quá nên vô coi, cũng may vô đúng lúc

-Chị xin lỗi

Tôi nhìn em, trong đôi măt đó tôi thấy được sự lo lắng . Tôi mỉm cười . Tự dưng tôi đưa tay lên vén những sợi tóc trên trán em . Tôi và em nhìn nhau . Lúc này tôi không còn thấy đau bụng nữa . Tôi chợt nhận thức ra rằng, hình như có một tình cảm đang dần dần xuất hiện trong lòng tôi . Tôi không biết đó là tình cảm gì nữa , nhưng tôi biết mình nên ngăn lại . Tôi sợ nó sẽ tiến xa hơn . Tôi vội đứng dậy . Bước đến bên cửa sổ, tôi nhìn ra ngoài . Thành phố đã lên đèn . Tôi nói với em

-Chắc chị không đi chơi với em được rôi1, chị xin lỗi

Mắt vẫn nhìn về hướng cửa sổ, nhưng tôi nghe tiếng bước chân em đi lại bên tôi

-Chị không sao chứ

Tôi quay lại cười trấn an em

-Chị không sao, chỉ thấy mệt một chút thôi

Em nhíu mài nhìn tôi

-Có cần em ỡ lại với chị không

Tôi lắc đầu

-ồ, không cần đâu , em về đi

-Hình như chị sợ một cái gì đó phải không? Em có làm gì sao?

Tôi chưa kịp trả lời em thì em có điện thoại

-Hello

-Mẹ đây, con đang ỡ đâu đó

Em nhìn tôi tra lời

-Con đang ỡ nhà Trúc Giang mẹ ạ

-Về nhanh nhé, mẹ có chuyện muốn nói với con

-Vâng con về liền, chào mẹ

Em cúp phone và cười với tôi

-Em phải về rồi, khi khác sẽ đưa chị đi chơi . Chị đi nghĩ đi

Em đi ra cửa và tôi nhìn theo cho đến khi em đóng cửa lại . Ngã mình xuống giường, tôi cứ nghĩ đến cái cảm giác này . Với tay điện thoại cho Nam, tôi mong rằng nói chuyện vớI Nam có thễ làm cho tôi quên đi . Nhưng Nam khôNg bắt máy, chắc anh đang bận . Tôi nhắm mắt lại cố ngũ . Mơ mơ màng màng tiếng điện thoại làm tôi giựt mình thức giấc

-Hello

-Dã Quỳ hả con, là bác đây . Có phải phá giâc' ngủ của con không

-dạ không có đâu, bác gái khỏe không?

-Bác khỏe lắm, nhưng sao không thấy con qua thăM bác đây .

-Dạ con xin lỗi , tối mai con sẽ qua thăm bác

-Vậy tối mai bác sẽ nấu cơm tối, đợI con qua ăn . Con bé nhà bác cứ nhắc con hoài

-Dạ vâng

-THôi con đi ngủ đi . Chào con

-Chào bác

Nhin lên đồng hồ, đã 5 giờ sáng . Giờ này tôi lại ngũ không được nữa . Đầu óc trống rỗng . Bóng em lại hiên. về trong trí tôi .

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA'

Tôi la thật to, bật dây, tôi lấy bộ quần áo và vào phòng tắm .

***

Công việc ngày hôm nay đã xong, tôi nói với em đưa tôi đến nhà bác

-Em vào chung với chị nhé

-Thôi chị ạ, chị vào đi . Chút nữa gần xong thì gọi em

Chưa kịp để tôi nói tiếng nào, thì em đã bỏ đi mất . Tôi bước vào trong

-Dã Quỳ đến rồi hả, vào trong đi con

Tôi chào hai bác . Căn nhà đẹp quá, như một cái biêt. thự .

-Con đói chưa ??

Bác gái nắm bàn tay của tôi

-Càng lớn càng xinh . Lần cuối bác gặp con là con chỉ có chút xíu vậy thôi . Còn con bé nhà bác thì mói được 3 tuổi . Giờ đứa nào cũng lớn hết

Nghe bac nói, tôi mới nhớ lại . Đúng rồi, bác có một người con gái, nhỏ hơn tôi ít tuổi . HỒi nhỏ hay đi theo tôi lắm . Cô bé có một cái tên rất dễ thương " Tí Nị " .

-Tí nị đâu rồi bác

-Con còn nhớ cái tên đó hả ? , vậy mà mỗi lần bác gọi vậy là nó giận .

Nhắc đến cô con gái, gương mặt bác thật rạng rỡ . Chắc cô bé này được mẹ cưng lắm đây . Tôi cũng cảm thấy muốn gặp cô bé, xem thữ bao nhiêu năm rồi, cô bé ra sao

-Để bác lên kêu con bé xuống . Con vào nói chuyện với bác trai đi

Tôi đi đến bên bác trai . Ông đang chơi cờ tương; với một người con trai .

-Dã Quỳ hả con, ngôi đó đi . Bác phải hạ cho được cậu này mới thôi

Tôi quay sang chào nguòi đó, và được đáp lại bằng một nụ cười . Người con trai trước mặt tôi rất đẹp trai . Đi được một nước ông quay sang nói với tôi

-Đây là Phong, Bạn trai của Tí Nị đó con , còn đây là Dã Quỳ con gái của một người bạn thân của bác .

-Chào chị, về đây rồi thấy Việt Nam ra sao ??

Chưa kịp trả lời thì tôi nghe có tiếng chân bước . Quay lại tôi xững sờ . Em đang cùng mẹ đi đến bên chúng tôi

-Tí Nị, chào chị đi con

Em nũng nịu

-Mẹ cứ tí nị hoài , nghe kì quá đi

Tôi như người đang đi trên mây. Là em, tại sao em lại làm như vậy

-Chiếu tướng, thua rồi nhá, con gái của ba ra là ba thắng

Tiếng bác trai và cả nhà cười thật to, nhưng lúc này tôi không còn nghe gì nữa hết . Em lay cánh tay tôi

-Chị không sao chứ

-Chị không sao

Em nói nhỏ vào tai tôi

-Giận em hả ?

Tôi lắc đầu .

-Chúng ta xuống ăn đi các con .

Phong đi lại nắm bàn tay Tí Nị và đi xuống dưới . Em cười thật tươi, thật rạng rỡ . Ngồi vào bàn ăn, em nháy mắt mỉm cười với tôi, tôi cười lại nhưng nụ cười không tự nhiên cho lắm . Tôi cảm thấy hụt hẫng như mình đang đánh rơi một thứ gì rất quí giá , giá như tôi đừng đến đây thì hay biết mấy . Cái cảm giác trong lòng tôi dến chính tôi cũng không hiễu vì sao

-Dã Quỳ nè, hay là con dọn vô ỡ với hai bác và Tí Nị đi

Không đợi tôi trả lời, em nói nhanh

-Đúng rồi đó chị Dã Quỳ, dọn vô ỡ chung với em và ba mẹ đi . Chị ỡ một mình ỡ ngoài cũng buồn lắm

Em lay cánh tay tôi

-Cái con bé này, đễ cho chị ăn cơm

Bác trai mắng yêu em

-Dạ thưa bác, chắc con....

Chưa nói hết lời, tôi quay sang bắt gặp ánh mắt thất vọng của em nhìn tôi, lý trí trong tôi tự nhiên bay mất đi

-Dạ được rồi, con sẽ làm phiền bác dài dài đó

Bác gài nhìn tôi đôn hậu

-Có gì đâu nè, bác xem con cũng như tí nị thôi

-Hay quá

Em reo lên như một đứa trẽ , tim tôi như thắt lại

-Dĩ nhiên là em vui rồi, lại có thêm một người nữa cho em nhõng nhẽo

Phong trêu em, em quay sang ôm tôi

-Anh đừng hòng ăn hiếp em nữa, em đã có đông' minh rồi .

Vòng tay em ôm tôi thật ấm, nhưng tim tôi lại không ấm chút nào . Tôi cũng không biết mình dọn vào có phải la đều tôt không nữa, mặc dù ỡ gần em, tôI hy vọng mình sẽ điều khiễn được lý trí của mình

****

HÔm nay tôi dọn vô nhà em. Em giúp tôi bõ những thứ vào cho ngăn nắp . Tôi đang dọn dẹp những quyển sách thì nghe em hỏi

-Chị Dã Quỳ, đây là chồng hứa của chị phải không

Em giơ tấm ảnh lên cho tôi thấy, là hình tôi chụp chung với Nam, tôi nhíu mày

-Sao em biết là chồng hứa

Em vẫn nhìn vào tám ảnh trả lời

-Vì em có nghe mẹ nói , mà chị Dã Quỳ nè, chị rất là đẹp

Tôi nhún vai

-Không bằng em

Giơ tay vuốt những cộng tóc lòa xòa trước trán, em nằm dài lên giường tôi

-Em nói thật mà, không phải em mà cả Phong cũng nghĩ như vậy

Tôi đi lại ngồi xuống bên em

-Bộ Phong không biết là khen một người phụ nữ khác trước mặt bạn gái của mình là không nên sao?

Em ôm cánh tay tôi

-Khen ai thì không được, nhưNg khen chị thì không sao, vì chị là chị của em mà

Tôi gỡ tay em ra và đứng dậy

-Chị đi tắm đây, chút nữa em ra ngoài thì khép cữa giùm chị

Nước xối vào người tôi nghe mát rượ, nếu mà nưo(c' có thễ cuốn trôi luôn cái cảm giác này của tôi thì hay biết mấy . Tôi nghĩ đên Nam, tôi có lỗi với anh nhiều quá . Đi ra khõi restroom, tôi đến ngay bên chiếc điện thoại và gọi qua cho Nam.

-Chào em honey

-Hello anh

-Em sao vậy, nghe giọng em hình như không được khỏe

-Em không sao hết, chỉ nhớ anh thôi

-Anh cũng nhớ em nhiều lắm

.....

...
.....

Nói phone với Nam xong, tôi nghe lòng mình thanh thản, chợt nghe tiếng phone tít, chắc là Nam msg cho tôi đây. Tôi mỡ ra, chợt bồi hồi, thì ra là của em

-Chị tắm xong chưa, chị nhớ xáy tóc trước khi ngủ đó, chúc chị ngủ ngon, hôn chị một cái, mại gặp

Tôi tắt phone và không msg lại cho em. Em lại làm xáo trộn cái cảm giác bình yên trong tôi rồi, lần đầu tiên tôi ngũ mà đễ tóc ước, nụ cười và cái msg của em đưa tôi vào giấc ngũ lúc nào không hay

Mây; ngày hôm sau, tôi cô tránh mặt em. Tôi thức dậy đi làm thật sớm, và đến khi về nhà thì em đi học chưa về hoặc đi chơi với Phong. Đến khi em về thì tôi đã tắt đèn đi ngũ . Qua ngày thứ 4, vữa mỡ cữa phòng đễ đi làm thì em tôi thấy em đứng trước cữa, ánh mắt em nhìn tôi như dỗi hờn lẫn trách móc

-Sao mấy hôm nay chị không gặp em, mà em msg cũng không thấy chị msg lại

Tôi lách người khõi em và bứoc xuống cầu thang

-Chị rất bận, nên không có thời gian

Em bước theo sau

-Ba nói là do chị đòi làm thôi

-Chị chỉ muốn làm xong công việc của mình thôi. Không phải em cần phải đi học sao

Em chận trước mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi em nói

-Em cho dù có bận cũng có thời gian cho chị hoặc msg chị, hình như chị đang tránh mặt em có phải không, em đã làm gì sai sao?

-Chị đã nói rồi, chị rất là bận, em đừng có trẻ con nữa , bây giờ có tránh ra cho chị đi làm không

Em né người và nhìn tôi

-Em rất nhớ chí, nếu em làm gì thì cho em xin lỗi

Em chạy thật nhanh lên lầu, tôi định gọi em nhưng lai. thôi . Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn

Ngồi trong công ty làm việc nhưng đầu óc tôi cứ nghĩ về em, ánh mắt của em ám ãnh tôi mãi . Mình có làm gì sai ư ?? MÌnh phải làm sao mói đúng, làm sao mới tốt cả cho em và tôi . Nhìn lên đồng hồ, đã bãy giờ rồi, hôm nay tôi sẽ gặp em. Mấy hôm rồi không gặp em tôi nhớ em da diết . Kêu chú tài xé ghé ngang tiệm trái cây và quán bánh kem. Tôi mua một cái bánh kem dâu tây và một bịch sơ ri, món khoái khẫu của em đây

Tôi kêu chú tài xế đậu xe bên ngoài, vì tôi muốn cho em ngạc nhiên. Tôi bước nhẹ đi vào nhà . Nhưng tôi khựng lại . Em đang ngã đầu vào vai Phong, hai người đang nói gì mà em lại phá lên cười giòn tan. Tôi quay lưng đi ra ngoài, kêu chú tài xế chỡ tôi đén quán bar

-Chú về trứoc đi, chút con về sau

Chú tài xế lắc đầu

-Không đựoc đâu, tôi không bõ cô lại đây được

-KHông sao đâu, con về đươc mà

Chú tài nhìn tôi thật lâu và cho xe chạy . Đi vào trong, tôi tìm cho mình một chỗ thật khuất và ngồi xuống . KÊu cho mình một chai rượu, tôi nhấp nhap' nỗi buồn của mình . Một nỗi buồn do chính mình tạo ra . Tôi muốn khóc, nhưNg nước mắt lại không ra. Tôi cảm thấy đầu óc chóng váng, tôI nhức đẦu quá, chợt tôi nghe tiếng một người con gái bên cạnh

-Nè, bạn có muốn uốNg chung vớI mình không

Và lần này tôi lại nghe tiếng của em

-oh xin lỗi nha, đây là bạn của mình, mình phải đưa bạn mình về rồi

-oh vậy thì thôi

Người con gái đó bõ đi, em đỡ tôI đứng dậy,

-Chị đi đươc rồi

Tôi hất tay em ra, và loang chaong. ra ngoài

-Em đi xe honda, chị có ngồi đước không

Tôi gúc đầu, tôi vòng tay qua ôm eo em, em lái một tay, còn một tay nắm chạt 2 cánh tay tồi lại . Và em dìu tôi lên lầu, chợt tôi nghe người mình mát ruou., em đang lau người giùm tôi, như không kìm chế đưoc mình, tôi kéo em xuống và ôm em, em tè dài lên người tôi, và tôi mệt mõi quá ngũ thiếp đi . Sáng ngày thức dây, vữa mỡ mắt ra, người đầu tiên tôi thấy không phải là em mà là Nam, Nam đang nhìn tôi, tôi bật mình ngồi dậy

-Nam

Nam nhìn tôi cười hiền hòa

-Em ngạc nhiên lắm phải không, nhớ em quá nên chạy về

-Còn công việc của anh

Nam vút tóc tôi

-Công việc có thễ thay thế được, nhưNg em thì không. Anh phải lựa cái quan trọng nhất chứ

Tôi cứ giương mắt mình ra nhìn Nam

-Sao nhìn anh hoài vây, không cho anh một cái ôm sao

Tôi ôm chầm lấy Nam và bật khóc, chĩ trước mặt Nam, tôi mới cảm thấy mình nhõ bé, Nam cười

-Nhõng nhẽo rồi phải không, sao lại khóc

Tôi thút thít- Em không sao cả, chỉ nhớ anh mà thôi

Hôn lên trán tôi, Nam nói

-Hay mình về lại Mỹ nha em, chúng ta cưới nhau đi, cứ như vậy hoài anh chịu không nỗi

Tôi im lặng, phải nói như thế nào với Nam đây. Nói với Nam rằng em đã thay đỗi, hay nói với Nam trái tim em bây giờ đang có một hình bóng khác đang ngự trị, mà là một người con gái, Nam sẽ nghĩ như thế nào về tôi, chắc Nam thất vọng lắm . Thấy tôi im lặng, Nam tiếp

-Anh không muốn hối em, thôi thì chuyện này tính sau. Anh về đây được 2 tuần, em hãy đưa anh đi chơi, rồi sau đó hãy cho anh biết ý định của em

Tôi gật đầu . Hy vọng Nam về lần này sẽ làm cho tôi có thêm sức mạnh . Tôi sẽ vượt qua được chính mình .

-Dậy đi, chúng ta cùng nhau đi ăn nha. Anh đói lắm rồi

Tôi thôi ôm Nam

-Em xin lỗi, mà anh đến Việt Nam khi nào ??

Nam nheo mắt nhìn tôi

-Anh đến vào tối hôm qua, sợ phá giấc ngũ em và 2 bác nên sáng nay anh mới đến

Tôi đứng dậy lựa cho mình một bộ đồ và nói với Nam

-Anh muốn ăn gì ??

Nam đi vòng lại ôm eo tôi

-Anh muốn ăn cá lóc nướng cuốn bánh tráng, lâu rồi anh khôNg được ăn

Tôi gỡ tay Nam ra

-Vậy đợi em đi thay đồ

Tôi vội vã vào restroom . Vòng tay Nam không còn cảm giác như ban đầu nữa

Đi xuống dưới lầu, cả nhà đang nói chuyện với nhau . Nhìn thấy em, tôi ngượng hết sức, nhưng em nhìn tôi nháy mắt cười

-Công chúa của chúng ta xuống rôi --- em chọc

Bác gái nắm tay tôi

-Ngủ ngon không con

Tôi xấy hỗ

-Xin lỗi hai bác, hôm nay con dậy trễ quá

Bác gái nhìn tôi cười

-Con tí nị nhà bác thường ngày không đi học còn ngũ nhiều hơn vậy nữa

Em nhăn mặt

-Mẹ cú nói xấu con

-Thì mẹ nói đúng mà - Phong nói

-Mẹ của em chứ đâu phải mẹ của anh

-Thì trước sau cũng của anh

Em nguýt Phong, tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những cữ chỉ âu yêm' của Phong và em. Nam đang nhìn tôi, và tôi đọc trong mắt Nam một chút gì đó thật lạ . Không biết có phải gương măt tôi đã nói lên đều gì hay không

-Dạ thưa hai bác, con xin đưa Dã Quỳ, Phong và Tí Nị đi chơi chút

Bac Trai quay sang vỗ! vai Nam

- Các con đi chơi đi, đi chơi vui vẽ

-Nhớ đi cẫn thận nha- Bác gái nói

Chúng tôi bước ra ngoài, Phong lái Nạm, tôi và tí nị trêN chiếc xe du lịch của mình . Đễ cho Nam ngồi trước vớI Phong, em xuống ngồi kế bên tôi. Em nói nhỏ chỉ đễ cho tôi và em nghe

-Chị còn mệt không

Tim tôi đập mạnh

-Chị không sao, cảm ơn em nhiều lắm

-Sao hôm qua mua bánh và sơ ri sao không cùng em ăn mà lại đi ra quán bar uống vậy, chi có chuyện phải không?

Tôi lắc đầu

-Chị khôNg sao hết, cảm thấy muốn uống vậy thôi

Tôi quay sang nhìn ra ngoài như muốn chấm dứt câu chuyện của em. Em không nói gì, chợt tay tôi nằm gọn trong tay em. Em nắm tay tôi thật chặt, tôi rút ra nhưng không được .

-Cho em mượn tay chị một chút thoi---Em nói nhõ vào tai tôi

Rồi tôi đễ yên tay mình trong tay em. Nếu em biết cảm giác đang dâng trào trong tôi như thế nào, chắc em sẽ không làm như vây. Phong cũng đang nói chuyện với Nam, nhưng tôi giờ này không còn nghe gì nữa

-Em có cái này hay lắm, tối nay về sẽ cho chị coi

-Là cái gì

-Bí mật, tối nay chị sẽ biết

Cử chỉ của em trông thật đáng yêu, tôi bật cười, em cũng cười theo tôi

-Hai người đẹp cười gì đó ---Phong hõi

-Anh lo lái xe kìa, chuyện của phụ nữ anh không được biết

Phong quay sang Nam

-Chắc nói xấu mình đó anh Nam

Nam chỉ cười rồi quay xuống nhìn tôi. Nam nhìn thấy tay tôi trong tay em, tôi rút tay lại . Nam quay lên

-Đến nơi rồi, ỡ đây là bán cá lóc nướng cuốN bánh tráng ngon nhất đó . Chúng ta vào đi

Chúng tôi bước vào trong . Cảnh quán trang trí thật đơn sơ, nhưng đẹp mắt . Thật là một nơi lý tưỡng . Ngồi vào bàn, Nam quay sang nói nhõ vào tai tôi-Hôm nay em trông như một thiên thần

Tôi nghe Nam nói quay sang nhìn anh cười . Rồi tôi thầm vào tai Nam

-Cảm ơn anh

-Bây giờ chúng ta ăn gì đây, cho anh Nam đi chợ --- Tí Nị mỡ đầu

Nam nhìn menu

-hmm, hay chúng ta mỗi người chọn một món . Anh chọn món cá lóc nướng cuốn với bánh tráng chấm mắm nêm.

Tí Nị chầm ngâm

-Bây giờ đến em, em chọn món óc, còn chị Dã Quỳ chọn gì ??

Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn không biết chọn món nào, ỡ đây nhìn có vẽ đơn sơ, nhưNg đồ ăn thì nhiều quá, toàn là những món ăn quê hương

-Hay Phong chọn trước rồi chị chọn sau

-Vậy Phong chọn món bún chả Hà Nội

Tôi vẫn không biết kêu món nào, nên chọn đại

-Vậy Dã Quỳ gọi món óc len sào dùa

-hihihihi, không món nào giống món nào hết ---tí nị nói

-không sao, mình ăn mỗi thứ một chút cho biết

Sau khi gọi đồ ăn, Nam và Phong ngồi nói chuyện với nhau về chuyện làm ăn, còn tôi và Tí Nị ngồi nghe. Ngồi một hồi tôi đứng lên

-Dã Quỳ đi vệ sinh tí

Tôi đi về phía phòng vệ sinh. Đang rữa tay tôi nhin qua kính thấy Tị Nị đứng sau lưng mình . Tí Nị mỉm cười nhìn tôi

-Em muốn rữa tay không

-Dạ

Tôi nhường chỗ cho Tí Nị .

-Anh Nam về dẫn chị qua Mỹ lai hả ?

Tôi ngạc nhiên khi nghe Tí Nị hõi

-Sao em lại hỏi vậy ?

Tí Nị lau tay nhìn tôi

-Em không biết, em nghĩ chắc anh Nam về vì lý do đó thôi, phải không?

Em nhìn tôi như chờ đợi câu trả lời

-Không có đâu, anh Nam chỉ về chơi thôi

-Vậy chị có về với anh Nam luôn không?

Nghe em hỏi, tôi cũng không biết trả lời làm sao. Em lại cầm tay tôi

-Em mới có được cái cảm giác có một người chị, em không muốn mất cái cảm giác đó đâu

Tôi trấn an em

-Nếu chị có về bên đó lại, thì em vẫn là em gái của chị mà

Em lắc đầu

-khác chứ, chị ỡ xa em quá, không có như bây giờ, mỗi lần em nhớ chị, em có thẽ gặp chị, nói chuyện và đi chơi

Tôi cười buồn

-Chị cũng đâu có thẽ ỡ vói em hoài được, em còn có Phong nữa , mai mót em lấy chông rồi, chị cũng sẽ một mình

-Chị có anh Nam, nếu mà 4 người mình ỡ gần nhau thì hay biết mấy

Tôi thơ dài

-KHông phải cuộc sống lúc nào cũng xoay theo cái vòng mình vẽ sẵng, cuộc sống có nhiều cái không như mình mong muốn đâu.

Cảm thấy không khí buồn quá, tôi nắm tay em kéo ra ngoài

-Đi ăn đi, cái chuyện này tính sau, chị đói quá

Tôi và em bước ra ngoài, cũng là lúc đồ ăn lên. Nhìn thấy tôi và em, Phong chọc

-Đúng là con gái anh Nam ha, đi môt cái là gần nữa thế kỹ

Nam cười

-Vì có nhữNg cai đó nên con gái mới đặc biệt . Con trai lúc nào cũng chê, nhưng lại yêu những thứ đó nhất

Tôi thầm cảm ơn Nam, trong mọi tình huống, anh đều làm tôi cảm thấy dễ chịu .

-Chúng ta ăn đi ----Em nói

Tôi nhìn em cười, em nháy mắt với tôi và cùng ăn. Đồ ăn còn nhiều, nhưng cả 4 người không ăn nỗi nữa . Bụng tôi no cứng, Nam cứ gấp thức ăn cho vào chén tôi khôNg ngừng

-Em ăn nhiều chút, ốm quá rồi ---Nam nói

-Em ăn hét nỗi rồi ---Tôi lấy cái chén cua mình ra chỗ khác

Sau khi ăn xong, cả bốn kéo nhau đi hát karaoke. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp hát . Không hiểu sao nãy giờ em lại im lặng, hình như em đang sũy nghĩ về chuyện gì đó

-Tí Nị, chị chưa được nghe giọng em , hay em hát một bài nha

Em cầm lấy cái microphone tôi đưa và chọn bài " Mot Khoang Troi Bo Vo". Giọng em thật ấm và hay, tôi thật không ngờ . Em vừa hát xong, Nam nói

-Giọng Tí Nị hay quá, hay hơn ca sĩ nữa

Em cười

-Em mà hát hay hơn ca sĩ thì em làm ca sĩ rồi

Phong chen vào

-Tí nị khiêm nhường thôi, chứ hồi học trung học, Tí nị là một cây văn nghệ của trường dó, đàn piano và hát hay lắm

Em cho tôi những ngạc nhiên thật thú vị . BIết nhà bác có cây đàn piano, nhưng tôi tưỡng là của bác gái vì lâu lâu tôi thấy bác đàn, nhưng chưa bao giờ nghe em đàn cả

-Chị Dã Quỳ hát đi

Tôi từ chối

-Chị mà hát thì chỉ có vịt nghe

-Làm gì có, nghe mẹ nói hồi nhõ chị hát hay lắm

-Đó là chuyện hồi nhỏ thôi

Em đưa microphone lại cho tôi

-Không được, em hát rồi, đến chị đó

-okay, vậy đễ chị hát bài, hát dở không được cười đó . Tôi chọc cho mình bài " Đến Sau một người"

-Wow, chị dã quỳ hát cũng không thua gì Tí Nị

Tôi mắc cỡ

-Phong đừng có chọc chị

-Anh Phong nói đúng đó, chị hát hay thật

Nam nắm tay tôi siết nhẹ

-Nhận đi em, không phải anh vẫN thường nói em hát hay nhất đó sao

-Vậy thì Dã Quỳ xin nhận vậy, cảm ơn nhiều

Chung tôi đi chơi với nhau đến 12 giờ mớI về đến nhà, đưa tôi và em đến trước cữa, Phong chỡ Nam về hotel cua Nam. Tôi và em cỡi giày ra và đi nhè nhẹ vào trong. Chợt đầu gối em đụng trúng cạnh bàn em la lên

-Á, đau quá, chân của em

Tôi đi lại bên em

-Em có sao không?

Em nói khẽ

-Chết rồi, em la lớn quá, không biết ba mẹ có nghe không

Tôi dìu em lên lầu

-Không sao đâu, đễ len đó chị coi đầu gối em coi có sao không

Em quàng tay qua ôm eo tôi

-Eo chị nhỏ quá, ôm đã ghê

Tôi mắng yêu em

-Ôm riết mất eo của chị bây giờ

Em cười khúc khích

-Cái đó là anh Nam chứ đâu phải em

Tôi đưa em vào phòng của em, định coi chân cho em, nhưng em nói tôi về phòng đi. Do dự một chút rồi tôi cũng về phòng mình . Tắm rữa xong, ra khõi phòng tắm, tôi thấy em đang ngồi trên giường, trong tay còn cầm một cái gì đó. Thấy tôi ra, em giấu vội dưới gối . Tôi giả vờ như không biết

-chị tắm xong rồi hả

Tôi đi lại lấy móc treo chiếc khăn ướt lên

-Đúng rồi, đầu gối em đâu đưa chị xem

Tôi đi lại bên giường nơi em ngồi và kéo óng quần ngủ em lên mà quên hỏi ý kiến của em mất . Đến khi nhớ lại tôi giật mình

-Xin lỗi em.....

-Không sao hết ---- em nhìn tôi cười

Tôi quay xuống nhìn vết bầm nơi đầu gối em, tôi chận nhẹ lên trên đó, em kêu khẽ

-Đau em

Tôi quính quáng

-Sorry em, chị sorry

-Em không sao đâu, lâu lâu em cũng hay bị lắm, mẹ cứ la tội hậu đậu của em

Tôi lấy thuốc thoa đều lên chỗ bầm, tôi vừa thoa vừa thỗi

-Chị làm em nhột quá

Tôi ngước lên nhìn em, nhìn em nhăn mặt tôi phá lên cười

-Chị quên mất là em rất sợ nhột hihihi

-Chị còn cười nữa, nhưng cũng cảm ơn chị đã xoa thuốc cho em

Em rờ lên lái tóc ướt đẫm của tôi

-Chị đi xáy tóc đi

Tôi lắc lắc mái tóc của mình

-Chị không sao, chút nữa cũng được, giờ có thễ cho chị biết cái bí mật mà hồi sáng em nói được không

-hihihi em tưởng là chị quên rồi chứ

Tôi vỗ nhẹ lên má em

-Chưa có quên dễ vậy đâu, bây giờ cho chi, biết chưa

-Cho ôm cái đi rồi em cho biết

Tôi nhướng mắt nhìn em

-Diều kiện gì kì vậy

Em cười giòn tan

-KHông phải điều kiện, tại chị thơm quá, em muốn ôm cái thôi

Không đơi tôi nói gì, em ôm chầm lấy tôi, em thỡ vào cỗ tôi. Tim tôi đập thật mạnh và má mình nóng bừng, rồi em hôn lên má tôi một cái

-Muachh

Tôi vẫn chưa hoàn hồn thì em nói

-ok, bây giờ em sẽ cho chị xem cái bị mất này

Rồi em lấy dưới gối ra một cái khăn và một cái chìa khóa ,nhưng hành động của em luôn làm cho tôi suy nghĩ và thích thú, không biết bây giờ em giở trò gì nữa

-Cái này đễ làm gì

-Í, không được lên tiếng, chỉ được làm theo

Rồi em dùng khăn bịt mắt tôi lại

-Có chặt lắm không, nếu đau thì cho em biết

- chị okay

Rồi em giơ ngón tay lên và hỏi tôi

-Số mấy

Tôi giả đò suy nghĩ rồi trả lời

-Số không

-hihihihi, bây giờ chị dưa mặt chị về phía trước một chút

Tôi tò mò

-Chi vây?

-Em đã nói không được hõi mà

Tôi giơ tay lên đầu hàng

-Tuân lệnh

Rôi tôi nhướng mặt mình lên phía trước, miêng tôi đụng vào má em

-Cái cô bé này

-hihihi, em chọc chị thôi, bây giò là sự thật nè, đi theo em nha, coi chừng té đó

Em cầm hai tay của tôi và dắt đi, vừa đi vừa nói luôn miệng . Tôi cũng hồi hộp không biết cái bí mật em nói như thế nào đang bước ra cửa, thì điện thoại tôi reo, chắc là của Nam

-Chị đợi đi, em đi lấy phone cho chị

Em bỏ tôi đứng đó, chạy lại lấy phone, tôi nói với theo

-Chắc anh Nam đó, em nói giùm chị đi

-Hello

-Hello Quyncy

-oh, sorry, ím not Quyncy

-I'm sorry, i think i called the wrong number

-Hold on

Tôi ngạc nhiên, ai lại kêu tên mỹ của mình, chắc là mấy người bạn ỡ bên đó

-Chắc bạn chị đó

Em bỏ phone vào tay tôi rồi tháo cái khăn trên mặt tôi xuống

-Hello

-Quyncy?? is that you??

-uhuh, hello lindsay

- how are you

- ím good thanks Lind, what are you doing now

-nothing much

Tôi trở ngược lại phòng mình, em lẽo đẽo theo sau

-so, are you in vietnam right now?

-yeah íve been here almost 3 weeks already

-how long do u plan to stay there?

Tôi quay sang nói với em

-Chị xin lỗi

Em lắc đầu

-không sao

Em leo lên giường tôi nằm xuống, ôm chiếc gối vào lòng, tôi nằm xuống kế bên

-Quyncy, are you there?

-oh i'm sorry, what did you just say?

-How long are you gonna be there?

-oh i plan to go for a month, but now i have a lot of stuff to do, so i don't know how long

Em bỏ gối ra và vòng tay ôm bụng tôi, rồi em lấy một cái tay tôi gác đầu vào

-Khi nào mõi nói với em

-Who is that, I heard some voice---lindsay ask

-oh, no one, so how's ur work?

-It's good, hey, i have a surprise for you

-For me?

-Of course

-okay, tell me wut it is

-tell me where u live, then i will send you the surprise

- okay, I stay at my parents' friends, the house is at *********,

-that's good, you will have your surprise soon

-hihi okay thanks Lind

-you'r welcome. íts late in VN now, go go sleep, i'll talk to you soon

-Okay. i talk to you later, bye

Cúp phone với Lindsay xong, quay sang nhìn em, thì tôi thấy em đã ngũ từ lúc nào, tôi thò tay vặn nhõ ngọt đèn lại . Tôi nhìn em ngủ, cái cảm giác ôm em trong vòng tay nghe thật hạnh phúc, cảm giác mà ngày xưa Nam cho tôi. Tôi cảm thấy mình tội lỗi, không những với em, mà với Nam và tất cả mọi người xung quanh tôi. Ngày xưa Lindsay cũng đã một lần nói yêu tôi, nhưng tôi chỉ cười và nói: " i'm not a lesbian", nhưng bây giờ tôi là gì đây? Làm sao tôi đối diện với những người thân quanh tôi. Nhưng tình cảm tôi giành cho em không phải chỉ là mới đây, mà tôi có cảm giác là như đã yêu em lâu lắm rồi . Lần đầu tiên tôi gặp em khi nào nhĩ? Đúng rồi, lúc tôi 8 tuỗi, còn em chỉ mới 4 tuỗi thôi. Lần đầu tiên theo mẹ về vietnam, cái gì đối với tôi cũng lạ hết . Tôi là một người con gái rất là nhút nhát lúc nhỏ , bên mỹ ngoài những bạn thân và Nam ra, tôi ít khi tiếp xúc với ai hết, dần dần lớn lên thì khác . Rồi gặp em, tự nhiên em lại nắm tay tôi và dắt đi

- Đi coi vườn của em nè, đẹp lắm

Tôi đi theo em, em dắt tay tôi ra sau hè, vòng quanh qua những viên đá sỏi và những chiếc ghế, chúng tôi đến xem khu vườn nhỏ xíu của em

- Vườn của em đó

Em tự hào nói với tôi như vậy . Và rồi tôi và em trở thành bạn. Sau khi qua mỹ lại, tôi lại quên em, quên mất rằng mình còn một cô bạn nhõ . Bây giờ nhìn em, nhìn gương mặt ngây thơ đang nằm ngủ trong vòng tay của tôi, tôi bất đầu nhớ lại . Tôi giơ tay lên lấy đi những cọng tóc lòa xòa trên má em và đặt lên chót mũi em một nụ hôn. Tim tôi rạo rực, em cựa mình rồi ngủ thiếp đi. Tôi cố trấn an mình, rồi dỗ mình vào giấc ngủ . Em ôm tôi chặt hơn, rồi em gát chân mình lên chân tôi. Mặt em đễ sát cỗ tôi và thở đều . Tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi không thích ngủ chung với người ta và cũng không thích ai ôm mình, tụi bạn thường nói tôi khó chịu, nhưng quen rồi . Nhưng giờ đang được em ôm, tôi lại không muốn đẩy em ra. Người em thật mềm . Tôi thích cái cảm giác này . Dùng ngón tay của mình, tôi xoa nhẹ trên môi emDùng ngón tay của mình, tôi xoa nhẹ trên môi em. Rồi cúi xuống hôn vào đôi môi đó . Môi em thật mềm và ngọt . Cái cảm giác này không giống khi Nam hôn tôi. Tôi thích cảm giác này hơn vì cảm xúc trong tôi đang dâng tràn . Tôi tham lam ôm em chặt hơn và em cũng đáp lại, tôi hôn vào cổ em và nghe em gọi

-Phong, không được đâu

Tôi dừng lại và đẫy em ra. Tôi đang làm gì đây? Tôi cảm thấy mình dơ nhớp . Nhưng tim lại thấy đau. Trong tim em chỉ có mình Phong mà thôi. Tôi là gì ?? Là một người chị ? người bạn ? hay là ai đây? Tôi biết mình càng lúng sâu vào thì mình càng khỗ nhưng tôi phải làm sao đễ thoát ra đây ? Càng ỡ gần bên em, tôi mới biết mình cần em biết bao. Lặng lẽ, tôi bước xuống giường và ra ban công ngồi . Gió thổi vào mặt tôi thật rát . Nếu gió có thễ làm cho tôi tĩnh thì hay biết mấy . Ngồi đó bao lâu thì tôi không biết, chỉ biết khi tĩnh dậy thì Nam đang nhìn tôi chăm chú . Đây là lần thứ hai tôi thức dậy và có Nam bên cạnh .

-Nam

-Ngủ dậy rồi hả công chúa, hôm qua tại sao không ngủ trên giường mà lại ra ban công ngủ . Muốn làm bạn với muỗi phải không

Tôi ôm chầm lấy Nam. Giá như tôi đừng về Việt Nam thì tôi chắc chắn mình sẽ rất hạnh phúc bên anh. Nam hôn vào trán tôi dỗ dành

-Thức dậy đi bé cưng, chúng ta tính chuyện đi chơi nữa chứ . Anh không có ỡ lại Việt Nam lâu được

Tôi nhỏe miệng cười nhìn Nam phụng phịu

-Chúng ta đi Đà Lạt chơi được không? Em về đây bấy lâu mà chưa được đi

Nam nhóe mũi tôi gục đầu

-Em muốn sao cũng được, bây giờ chúng ta đi ăn sáng nhé . Sao sáng nay không thấy Tí Nị vậy ??

Nhắc đến em tôi lại cảm thấy bồi hồi . Cũng may là hồi tối em ngủ say không biết là tôi chứ nếu không tôi không biết phải đối diện với em ra sao. Nam thấy tôi im lặng, anh lên tiếng

-Em khôgn sao chứ

Sợ Nam phát hiện ra ý nghĩ của mình, tôi lãng sang chuyện khác
-Em không sao, em đi đánh răng súc miệng đã

Tôi đi vội vào phòng vệ sinh. Ngắm mình trong gương, tôi bất giác thỡ dài . Yêu một người sao mà khỗ quá . Vậy mà ngày xưa tôi cứ nghĩ ai khỗ chứ không đến phiên mình . Vì tôi có Nam. Nhưng bây giờ thì mọi thứ đều khác rồi vì tim tôi có hình bóng của em.

Đánh răng rữa mặt xong, tôi chọn cho mình bột bộ đầm trắng dài đến đầu gối và mặc vào . Vừa bước xuống nhà thì tôi thấy Lindsay đang ngồi nói chuyện với Nam

-Công chúa, ngủ nướng dữ hả

Lindsay chạy lại ôm tôi, cái ôm thật chặt làm tôi muốn nghẹt thỡ .

-Lindsay về hồi nào vậy ?

-2 ngày rồi

-Sao không cho Quyncy biết

Lindsay nháy mắt

-Muốn Quyncy bất ngờ mà

-Về chơi hay có công chuyện vậy

-Lindsay về có công việc và tiện thễ thăm một người vì nhớ quá

Biết Lindsay nói đến mình, nên tôi lãng sang chuyện khác

-Ủa anh Nam, hai bác đi đâu rồi ??

-Bác trai đi làm còn bác gái đi chợ rồi . Chúng ta đi ăn sáng nhé

-dạ

Chúng tôi vừa đi ra cữa thì em cũng từ ngoài bước vào

-Chào anh Nam, chào chị Dã Quỳ, còn đây là

Tôi quay sang Lindsay giới thiệu

-Đây là Lindsay bạn chị, còn đây là Tí Nị, con của 2 bác mà Quyncy đang ở

-Chào chị

-Chào em, tên nghe dễ thương quá

Em cười hiền nhìn chúng tôi. Nam quay sang nói với em

-Anh chị đi ăn sáng, em có đi chung không??

Em lắc đầu

-Dạ thôi, hôm nay em có công chuyện rồi . Anh chi. đi ăn vui vẽ

-Vậy anh chị đi trước, bye em

Em chào chung tôi rồi bước vào nhà . Tôi không còn háo hức muốn đi nữa . Tôi muốn quay vô nhà trỡ lại với em. Lắc đầu cho cái ý muốn điên cuồng của mình rớt ra, tôi lặng lẽ bước theo Nam và Lindsay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro