Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm xong, em xứt thuốc cho tôi rồi cả hai đi ra ngoài . Tôi và em xuống bếp . Trên bàn đã đễ sẵng đồ ăn. Chắc là Lindsay làm đây. Tôi thầm cảm ơn vì có một người bạn thật tốt . Tôi đi hâm đồ ăn lại . Em đi lại mỡ nhạc .

-Lãng mạng không chị Dã Quỳ

Tôi giơ tay hun gió em

-Rất lãng mạng

Hâm đồ ăn xong, tôi đem lại đễ lên bàn, rồi đi đốt hai cây đèn cày rồi tôi tắt đèn .

-Mời em

-Mời chị

Em nhìn tôi tủm tĩm cười . Không biết trong cái đầu nghịch ngơm của em lại muốn giỡ trò gì nữa . Ăn xong dọn dẹp, tôi và em về phòng . Đánh răng xong, em nhãy lên giường nằm . Tôi cũng đi lại nằm xuông kế bên em. Em kéo tay tôi và ngã đầu lên đó . Em thỏ thẻ

-Hôm nay em buồn lắm . Giống như trái tim bị ai đạp lên vậy

Tôi hôn lên trán rồi lên mũi và dừng lại trên môi em thật lâu. Hôn lỗ tai em tôi thì thầm

-Chị không đễ em buồn nữa đâu

Em vùi mặt vào cỗ tôi

-Nhưng đêm nay em hạnh phúc lắm . Cho dù mai có xa nhau nhưng em cũng vui

Tôi xoa nhẹ lưng em

-Khờ quá, làm sao mình xa nhau được . Em tin chị không

-Em tin chị mà

-Ngoan ngủ đi

Tôi hát dỗ em vào giấc ngủ . Nhìn em ngủ say tôi thỡ dài . Con đường phía trước của tôi và em không có dễ dàng như trong chuyện cỗ tích có bà tiên hiện ra giúp đỡ . Bà Tiên của tôi là ai đây? Ôm ghì lấy em. Tôi cũng dỗ mình vào giấc ngũ .

Đến nữa khuya em giựt mình dậy . Nghe tiếng cựa mình của em tôi cũng dậy . Em nhìn tôi rồi chủ động hôn vào cỗ tôi. Từ khi quen em, không phải đây là lần đầu tiên chúng tôi ân ái, nhưng có lẽ đêm nay đặc biệt hơn. Nhìn thân thễ của em hoà vào ánh đèn cày tôi mỉm cười . Em của tôi thật đẹp, đẹp như một cô công chúa .

Trời vừa hừng sáng thì Nam gọi cho tôi

-Hello anh Nam

-Dã Quỳ, em về lẹ nhé , mẹ kêu chị tư lên gõ cữa mấy lần rồi

Tôi ngồi bật dậy

-Em về sao em vô nhà đây

-Anh sẽ tìm cách không làm cho ba mẹ chú ý, em đi ngõ sau vô chị tư mỡ cữa cho em rồi chạy lên lầu vào phòng nhé . Anh sợ mẹ em sẽ vào phòng bất chợt đó

-Em biết rồi, cảm ơn anh Nam, bye nhé

-Bye em, cho anh chào Tí Nị

-Dạ

Cúp phone với Nam xong, tôi dậy thay vội quần áo vào . Em còn ngáy ngủ nhìn tôi hỏi

-Chị đi đâu vậy ?

Tôi quay lại hôn vào má em

-Chị phải về rồi , em ngủ thêm chút đi nhé

Em gật đầu

-Bye chị

-Bye em

Đi ra khõi nhà, tôi chạy về nhà mình . Cũng may cả hai nhà gần nhau. Nếu không thì không biết làm sao.

về đến nhà, tôi len lén vào ngõ sau và chạy tót lên giường . Thay vộ bộ đồ ngủ và nằm xuống giường . Chưa được nghĩ mệt thì mẹ gõ cữa

-Dã Quỳ, dẬy đi con, trễ quá rồi

Tôi chưa kịp trả lờI thì mẹ mỡ cữa đi vào

-Dậy đi công chúa, ngũ quá, đã có chồng rồi đó

-Dạ

Tôi thức dậy cùng ba mẹ và Nam đi ăn sáng . Ba mẹ đang bàn chuyện đi hữong tuần trăng mặt của tôi.

-Các con định đi đâu đây?

Tôi nhìn Nam nhưng anh nói

-Con đễ cho Dã Quỳ quyẾt định

Mẹ quay sang nhìn tôi

-Con muốn đi đâu Dã Quỳ

-Con muốn đi Nha Trang, Đà Lạt và Buôn Mê Thuộc

-Vậy cũng được . Các con có 2 tuầN đễ đi

Tôi hớn hỡ, vậy là có thễ đi chung với Tí NịĐang hí hững với cái ý nghĩ có em cho riêng mình trong hai tuần thì mẹ tiếp

-Mẹ hy vọng các con đi chơi vui vẽ rồi mau về mỹ

Lòng tôi chùng xuống, cái cảm giác trong lòng xốn xang. Nhưng dành chịu thôi. Ăn với ba mẹ xong, chúng tôi đến nhà em đễ cảm ơn hai bác . Tôi nhìn quanh mà không thấy em đâu, muốn hỏi bác nhưng lại ngại . Thấy tôi không ngồi yên, Nam lên tiếng

-Con xin phép cho con và Dã Quỳ ra ngoài một chút

-Các con đi đi, nhớ cẫn thận

Tôi nhìn Nam cười cảm ơn. Cả hai vừa bước ra khỏi nhà, tôi lấy phone gọi cho em

-Hello

-Tí Nị, em đang ỡ đâu đó

Em vừa ngáp vừa nói

-Em còn đang ngũ ỡ nhà của chúng ta

-Có thiệt không? Giờ này còn ngủ, em ăn gì chưa?

-Chưa, em đói quá, Dã Quỳ mua gì cho em ăn nha.

-Thiệt là làm biếng, hôm nay nghĩ lớp sao??

-hihi', hôm nay không quan trọng, em trốn

-Hư quá à, Dã Quỳ mua đồ ăn cho em nhé . Dậy rữa mặt sạch sẽ đi , bye em

-Bye chị

Tôi tắt phone, quay sang thấy Nam nhìn mình, cảm thấy như quá đáng tôi lí nhí

-Em xin lỗi

Nam cười, nụ cười thật bao dung

-Khờ quá, anh hiễu mà, bây giờ anh chỡ em đi mua đồ ăn cho Tí Nị, rồi chỡ em đến đó . Anh phải đến công ty chút . Khi nào muốn về gọi anh nhé

Tôi đi lại nắm cánh tay mình

-Cảm ơn anh Nam

-Có một ngừoi em gái cũng tốt phải không Dã Quỳ

Tôi ngạc nhiên khi nghe Nam nói vậy, nhưng hình như hiểu ý tôi gật đầu

-Dạ anh hai

-Em gái ngoan

Tôi và Nam nhìn nhau cười . Đi mua bánh canh cho em, Nam chỡ tôi xuống nhà . Chào anh xong, tôi đi vào trong. Bõ đồ ăn vào bếp tôi lên lầu tìm em. Thấy em còn nằm trên giường ngủ, tôi giựt mền em và mỡ cữa sỗ cho mặt trời lùa vào . Chói mắt em quá, em che mặt lại

-Ahhhh', đau mắt em

-Dậy đi, sáng lắm rồi em biết không. -Cho em ngủ một chút đi mà

Tí Nị giỡ giọng nhõng nhẽo .

-Không được, nếu em không dậy ăn chị sẽ đi về

Câu nói của tôi như có tác dụng , Tí Nị đứng dậy thật nhanh.

-Em ăn liền mà, dọa người ta hoài

Tí Nị ngúng ngẩy đi vào trong xúc miệng . Tôi nhìn theo em lắc đầu . Đi lại xếp mền lại cho ngay ngắn . Tôi nhìn tấm hình của em và mình cười thật tươi . Lấy khăn lau khung hình . Em đi lại đằng sau ôm ngang hông tôi. Hôn vào cỗ tôi em hỏi

-Nhìn kĩ vậy hả . Người trong hình với người ỡ ngoài có khác nhau sao?

Vỗ nhẹ vào má em, đây là cữ chỉ mà tôi thích làm với em nhất . Tôi nói

-Trong ngoài gì cũng là một người . Nhìn nụ cười của em thôi . Lâu rồi chị không có thấy nó .

Em nhe răng giã bộ cười

-Phải nụ cười này không chị ???

Tôi ôm em, kéo nhẹ em vào lòng mình . Cứ đứng như vậy một hồi, tôi thả em ra

-Xuống ăn đi nào

Em nắm tay tôi đi xuống dưới bếp . Ngồi vào bàn ăn tôi hỏi em

-Chị sắp đi hưỡng tuần trăng mặt rồi . Đi với chị nhé

Em nhìn tôi nhíu mày rồi lắc đầu

-Em không đi được . Công việc học và công ty của ba bận rộn quá . Em phải thay chị giúp ba rồi .

-Vậy không sao, em lo công việc trước đi

-Rôi chị ...

Em ngập ngừng

-Rồi chị đi với anh Nam hả

-Dĩ nhiên rồi, đi với chồng chị mà

Em ngừng ăn, nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại . Em quay xuống cầm muỗn ăn tiếp không nói gì

-Chị phải đi Tí Nị à, chị sẽ về nhanh lắm .

-Em hiểu mà , không sao. Hai người đi chơi vui vẻ là được rồi . Nhớ mua quà cho em đó

Biết em buồn, nhưng tôi biết phải làm sao hơn. Sao mỗi lần nhắc đến chuyện này là không khí của căn nhà này như chùng xuống . Vì sao nhỉ ?

-Tí Nị nè, đi hưỡng tuần trăng mặt về, chị sẽ nói rõ với ba mẹ chị .

Em giương mắt tôi, lấy giấy lau miệng , em nói

-Chị suy nghĩ kĩ chưa? Nếu cảm thấy chưa tới lúc thì không nên nói . Chị đừng sợ em buồn vì em hiểu mà

Tôi lắc đầu

-Không phải chị sợ em buồn, nhưng chị muốn sống thật với bản thân mình . Rồi phải nghĩ đến anh Nam nữa . Anh Nam cũng có cuộc sống của ãnh nữa . Đâu thễ nào cứ làm phiền người ta hoài như vậy được

-Nhưng em sợ bác không chịu .

-Thì cũng phải chịu . Chị với anh Nam sẽ tìm cách nói cho mẹ hiểu .

-Em hy vọng là bác hiểu và không ngăn cấm chị em mình nữa

Ngồi với em môt. chút, tôi gọi cho Nam đến đón . Em cũng đi về nha của mình . Nằm trên giường tôi suy nghĩ tìm cách nào đẽ nói cho mẹ hiểu . Nam thấy tôi ngồi tư lự anh đi đến hỏi

-Em có chuyện gì vậy Dã Quỳ, từ lúc anh chỡ em về đến giờ em cứ như vậy .

-Anh Nam à, anh ngồi xuống em có chuyện muốn nói với anh

Nam ngồi xuống chờ đợi

-Em nói đi

Cắn môi suy nghĩ tôi đáp

-Em định sau tuần trăng mặt của hai đứa mình em sẽ nói với mẹ chuyện chúng ta lấy nhau là giã và em muốn sống chung với Tí Nị

-Em đã nghĩ kĩ chưa?

-Em nghĩ kĩ rồi, đợi tuần sau ngoại về mỹ lại em sẽ nói với mẹ .

Nam cầm lấy bàn tay tôi

-Nếu vậy anh sẽ ủng hộ em.

Tôi cười, nụ cười thật tươi

-Cảm ơnh anh

-Thôi được rồi, đi ngủ đi .

Nam lấy mền gối lại nằm trên ghế sofa ngủ . Tôi xót xa cho anh. Phải nói với mẹ thôi. Để trả lại cho Nam cuộc sống của riêng anh. Lấy mền đắp lên ngục, tôi nhắm mắt lại ngủ . Sáng dậy sớm, tôi và Nam chuẩn bị quần áo và ra đi. Tôi nhắn tin cho em biết là mình đã đi sáng nay, nhưng không thấy em nhắn tin lại . Ôm ba mẹ xong, tôi và Nam lên xe.

-Em ngủ chút đi Dã Quỳ, đến Nha Trang anh sẽ gọi em dậy .

Tôi ngã đầu lên thành xe, nhưng Nam kéo đầu tôi lại nằm trên đùi anh. Đắp nhẹ tắm khăn cho tôi, Nam lấy sách ra đọc . Tôi nhắm mắt lại ngủ ngon lành . Đến nơi, Nam lay vai tôi dậy . Chúng tôi vào hote Sunrise Beach Resort Nha Trangl. Sau đó chúng tôi đi vòng vòng Nha Trang. Tôi chưa bao giờ ra Nha Trang cả cho nên cũng không biết Nha Trang đã thay đổi ra sao, chỉ biết răng Nha Trang rất đẹp . Nhất định tôi sẽ dẫn em đi vào một ngày gần đây. Chúng tôi đến nhà hàng ăn uống . Ỡ Nha Trang, tôi và anh đi Hòn Chồng rồi đi Tháp Bà . Sau đó anh và tôi đi biễn . Biễn nha Trang thật đẹp . Mai mốt ra đây mua nhà ỡ mới được Tôi nói với anh mai mốt hùng tiền mua căn nhà ỡ chung, anh cười lớn

-Đợi anh có vợ đã chứ, nếu ỡ chung với hai em mà độc thân, anh sẽ rất tủi thân.

-Anh khỏi lo, em sẽ tìm cho anh một người con gái vừa đẹp vừa duyên dáng nhé

Rôi tôi chỉ tay đằng xa

-Cô kia được không??

Anh nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhưng không thấy vì phía trước nhiều cô quá

-Cô nào

-Cái cô mặt áo hồng hồng đó, dễ thương lắm . Em với anh lại làm quen nha

-Em nói cái cô bán chè ỡ đó hả

Tôi gục dầu kéo tay anh

-đi lẹ lẹ

Anh và tôi đến đó . Kéo ghế ngồi, tôi gọi hai ly chè . Khi cô gái đem chè lại, tôi giã bộ hất ly chè

-Xin lỗi nha

Cô gái xua tay

-Dạ không gì đâu, chị đễ em lau đựoc rồi, em lấy cho chị ly khác nhé

-Ủa mà em bao nhiêu tuổi mà xưng em ngọt xớt vậy ? Bộ Dã Quỳ nhìn lắm hả

-Dạ không có, em không biết tuổi nên gọi thôi. Em 28 tuổi rồi .

-Em tên gì vây? quán chè này lâu chưa? sao chị ít thấy

-Dạ em tên Vân, quán này được một năm rồi đó chị

Như sực nhớ đến Nam tôi quay sang nhìn anh rồi nói với Vân

-Anh hai của Dã Quỳ đó, tên Nam

-Chào anh

-Chào em

Nam quay sang nhìn tôi lắc đầu . Tôi tủm tỉm cười . Nói chuyện với Vân một hồi, có khách đến, Vân đi làm, tôi và Nam xin phép về trước . Xin được số phone của em, tôi dúi vào tay Nam . Đi một khoảng xa rồi, Nam cốc nhẹ vào đầu tôi

-Em lém vừa thôi nha , có vợ nào mà đi cua gái giùm chồng không?

-Vì em là cô vợ tốt mà . Có phone rồi đó, nhó về gọi nha

Ỡ Nha Trang được một tuần, định đi ra đà nẵng, nhưng tôi bị bệnh nên Nam nói thôi về Sài Gòn . Đêm đó em gọi tôi, tôi làm biếng cầm cái phone lên đễ cho em gọi đến mấy lần mới bắt phone. Vừa mới băt phone em la

-Sao nãy giờ không bắt phone em, chị có biết em lo lắm không? Người ta gọi thì phải bắt chứ

Nghe em la tôi hết hồn . Em làm sao vậy ? Đôi lúc tôi cũng đâu có bắt phone em, nhưng em đâu có làm như vậy

-Em có sao không Tí Nị ? Sao la chị vậy ?

-Em không có la, nhưng chị phải bắt phone chứ

-Chị xin lỗi, tại chị mệt quá

Bây giờ em mới nhận ra cái giọng khác biệt của tôi, em hỏi

-Chị bị bệnh hả

-Dạ chị Tí Nị, em bị bệnh nhưng câu đầu tiên em nghe là chị la em.

-hihihi, kêu chị ngại quá, tại em lo cho chị mà gọi phone không bắt .

-Lo cho chị ? Sao lại nói vậy ? Có chuyên gì hả

-Không gì, thì em lo vậy thôi

Em đánh trống lãng sang chuyện khác

-Chị đi chơi vui không??

-Cũng bình thường . Nhưng chắc ngày mốt chị về lại . Chi. mệt quá, nhớ em rồi bệnh luôn

-Hì hì nghe thấy thương quá à, em cũng nhớ chị lắm . Thôi chị ngủ sớm đi. Mà nè, có lấy cái bức tranh giùm em chưa?

-Chị quên mất , mai chị đi nhé

-Dạ chị giữ gìn sức khỏe nha. Em đi ngủ đây, nhớ chị quá

-Chị cũng nhớ em, bye Tí Nị

Tắt phone với em xong, tôi ngồi dậy thay đồ và kêu taxi đến chỗ tiệm tranh. Tôi muốn lấy cho em.

Nam đi về đến nhà, tìm Dã Quỳ nhưng không thấy . Anh gọi phone cũng không được . Chợt Tí Nị gọi cho anh

-Hello anh Nam

-Chào em Tí Nị

-Có chị Dã Quỳ ỡ đó không anh Nam

-Không có em, anh cũng tìm nãy giờ, gọi phone không thấy bắt

-Vậy chẾT rồi, chị Dã Quỳ có chuyện rồi, anh Nam về Sài GÒn lại đi, em sợ quá

-Tí Nị, bình tĩnh lại đi, em nói rõ đầu đuôi cho anh biết đi. ChuyỆn gì xảy ra

-Em nghĩ là do Phong, Phong có goi cho em. Em rối quá, anh Nàm về Sài Gòn đi, em nói rõ hơn. Em phai đi gọi chị Lindsay

Cúp phone với Nam Xong, Tí Nị ngồi thừ raNam lái xe về trong đêm. Anh lo lắng cho Dã Quỳ . Theo như Ti Nị nói thì Nam nghĩ chắc Dã Quỳ đã bị bắt cóc rồi mà người đó chắc có lẽ là Phong. Nam mặc kệ trờI tối, anh lái xe thật nhanh. Vì bây giờ đối với anh, tính mạng và sự an toàn của Dã Quỳ là trên hết . Khi đến nơi, Nam chày về hướng nhà của Tí Nị và Dã Quỳ . Anh đâu xe và chạy vào trong. Lindsay cũng đang có mặt ỡ đây.

-Nam, về rồi hả ?

Nam nhìn Tí Nị

-Cho anh biết chuyện gì đang xãy ra?

-Em cũng không biết nữa . Hồi hôm qua Phong gọi nói với em là cho em cơ hội cuối cùng đễ quay về với Phong. Nhưng em nhất quyết từ chối . Rồi Phong nói em sẽ hối hận . Sau đó, em sợ chị Dã Quỳ có chuyện, nên gọi cho chị Dã Quỳ, vẫn nói chuyện bình thường, rồi nữa tiếng sau Phong gọi lại nói lẫn nữa, và nói nếu em không đồng ý làm đám cưới với Phong, anh ta sẽ không tha cho chị Dã Quỳ, giờ em rối quá

Lindsay trấn an Tí Nị

-Bình tĩnh lại chút Tí Nị, mình phải tìm cách coi có phải Dã Quỳ bị Phong bắt hay không

Nam im lặng giờ mới lên tiếng

-Anh nghĩ là 90% Dã Quỳ bị Phong bắt cóc rồi, cách tốt nhất là phải coi Phong muốn gì đã . Rôi chúng ta mới hành động được . Phong chỉ liên lạc vơi Ti Nị thôi. Em cố gắng nói sao đừng đễ Phong làm khó Dã Quỳ .

Mọi người còn đang bàn tán thì điện thoại của Ti Nị reo .

-Là Phong gọi em

Nam nhìn Tí Nị như trấn an . Ti Nị bắt phone

-Hello

-Tí Nị, em đã suy nghĩ về lời đề nghị của anh chưa?

-Lời đề nghị nào ??

-Anh không có thời gian giỡn với em đâu. Trong một tháng em không chịu anh sẽ không biết mình làm gì với Dã Quỳ nữa

-Như vậy anh đã bắt cóc chị Dã Quỳ

-Nói bắt cóc thì hơi khó nghe đó, chĩ mời đi nghĩ mát thôi

-Chị Dã QUỳ có gì, tôi không tha cho anh đâu

-Coi sao đã , em có ngoan không. Anh cần câu trả lời của em đễ ba mẹ anh quà gặp ba mẹ em liền .

-Chúng ta sẽ không có hạnh phúc, tại sao anh phải làm như vậy ??

-Anh không cần biết

-Nhưng chị Dã Quỳ với em không còn gì nữa, chị Dã Quỳ đã có chồng rồi . Em nghĩ anh nên thả chị Dã Quỳ ra đi

-Anh đã nói rồi, em cho anh câu trả lời đi, ngây bây giờ

Nam với Lindsay ra dấu cho Tí Nị đừng đồng ý, nhưng Tí Nị phớt lờ

-Em đồng ý, anh đừng làm khó chị Dã Quỳ

-Tốt, tối nay ba mẹ anh sẽ qua , bye em

Cúp phone rồi, Tí Nị bình tĩnh nói

-Em hết cách rồi

Lindsay lắc vai Tí Nị

-Em không cần phải đồng ý, anh chị sẽ có cách cứu Dã Quỳ

Nam suy nghĩ rồi nói

-Nếu như vậy cũng là cách tốt, anh và Lindsay sẽ tìm cách cứu Dã Quỳ trước khi ngày cưới của em .

Tí Nị không còn quan tâm nữa, thật hay giã đối với cô bây giờ không quan trọng, tính mạng cua Dã Quỳ quan trọng hơn. Và không bao giờ hết, Tí Nị hiễu được tinh tình của Phong. Một con người lắm thủ đoạn . Vậy mà có lúc cô đã nghĩ mình rât yêu Phong. Giờ nhớ lại cảm thấy rùng mình . Tôi tỉnh dậy trong căn phòng lạ hoắc . Nhìn quanh không thấy Nam đâu, tôi bắt đầu lo. Cố gắng nhớ lại coi chuyện gì đã xãy ra, nhưng tôi chỉ nhớ là mình đi lấy tranh cho em, sau khi ra khỏi tiệm có người đi sau lưng mình và rôi tôi không còn nhớ gì nữa . Tôi rời khõi giường, nhưng vừa đứng lên tôi thấy chóng mặt . Giống như mình đã uống thuốc ngủ vậy . Đi từng bước chậm, tôi đi lại mỡ cữa, nhưng cữa đã bị khóa . Chuyện gi xảy ra đây? Tôi cố gắng đập cữa nhưng không nghe tiếng ai hết . Đi lại bên giường tôi nằm suy nghĩ . Không lẽ mình bị bắt cóc . Không thễ nào đâu? Còn đang suy nghĩ lung tung thì chợt có tiếng mỡ cữa . Tôi bật dậy thật nhanh. Chị người làm bước vào với mâm cơm . Tôi hỏi

-Ỡ đây là đâu vậy ? Tại sao tôi ỡ đây ??

Cô người làm nhìn tôi rồi bỏ mâm cơm xuống

-Ăn đi, cô đã ngủ hết 2 ngày rồi .

Cô ta nói rồi đi thật nhanh ra cữa và không quên khóa lại . Tôi chạy lại nhưng không kịp nữa . Bây giờ trong bụng không thấy đói, chỉ thấy lo mà thôi. Tôi phải bình tĩnh lại mới mong có thễ thoát khỏi nơi đây

Còn về phần Tí Nị, ba mẹ Phong đã qua bàn với ba mẹ Tí Nị về việc cưới hỏi của hai người . Tí Nị chỉ biết ngồi nhìn Phong một cách căm ghét và cái nhìn đó không qua khỏi cặp mắt của mẹ Tí Nị và bà linh cảm được chuyện gì đang xảy ra. Vì bà biết tính con gái của bà . Trong lòng có nhiều ngỗn ngang, nhưng bà không thễ lên tiếng bây giờ được .

Mẹ Phong quay sang nói với Tí Nị

-Ngày mai con và Phong đi coi mua đồ cưới đi. Các con quyết định gấp quá, cho nên phải chuẩn bị liền nếu không sẽ không kịp .

Tí Nị lí nhí

Dạ

Sau khi ba mẹ Phong và Phong về rồi, Tí Nị đi lên phòng của mình . Cô nhớ Dã Quỳ thật nhiều . Cuộc tình của hai người thật có nhiều bất chất xảy ra. Tí Nị thì thầm

-Em sắp lấy chồng rồi chị có biết không? Chị ỡ đâu rồi ? Em rất cần có chị

Nước mắt lăn dài trên má Tí Nị . Cô không buồn lau nó . Vì nó chảy ra từ trái tim cô.

Nam và Lindsay chạy ra Nha Trang, đi đến chỗ tiệm tranh và hỏi người làm ỡ đó . Họ nhớ Dã Quỳ vì tối hôm đó chỉ có mình Dã Quỳ đến lấy tranh và họ còn thấy một người đàn ông dẫn Dã Quỳ lên xe. Họ tưỡng Dã Quỳ quen biết với người đó . Nam hỏi coi họ có nhớ xố xe hoặc gì không? Nhưng họ lắc đầu . Lindsay gọi cho những người bạn của cô đễ giúp đỡ . Nam nói với Lindsay

-Chúng ta hãy về lại Sài Gòn, hỏi Tí Nị xem chỗ nào Phong thường đi, và Phong có nhà ỡ đâu nữa không? Chúng ta cứ tìm như vậy, anh cảm thấy mong manh quá

Lindsay thỡ dài

-Còn tuần sau là đến ngày cưới của Tí Nị và Phong rồi, chúng ta phải tìm cho ra Dã Quỳ thôi. Lindsay sợ Dã Quỳ có chuyện quá .

Nam cho xe chạy và trấn an Lindsay

-Chúng ta không thễ nói suy nghĩ này trước mặt Tí Nị được . Anh tin rằng Dã Quỳ sẽ không sao. Nhưng chúng ta phải nhanh tay hơn mới được

Nam và Lindsay lái xe về cấp tốc . Đến nhà Tí Nị, cả hai chạy vội vào . Tí Nị nhìn từ trong thấy hai người nên chạy ra

-Có tin của chị Dã Quỳ không

-Chúng ta vào nhà đã rồi tính - Nam nói

Cả ba đi vào, ngồi xuống ghế Nam nói

-Tí Nị, em cho anh biết Phong có căn nhà nào khác ngoài Sài Gòn, hoặc có bạn bè gì ỡ đâu không?

Tí Nị ôm đầu

-Em không nhớ gì nữa hết

-Tí Nị hãy bình tĩnh lại, vì cái này rất quan trọng . Em cố nhớ xem

Tí Nị trầm ngâm rồi cô nói

-Hình như Phong có một căn nhà ỡ Vũng Tàu . Nhưng vẫn còn đang sữa nên em chưa bao giờ ra đó

Lindsay và Nam nhìn nhau. Rồi Lindsay hỏi

-Mấy hôm nay Phong có nói gì với em không?

-Phong và em chỉ đi sắp đồ cưới rồi về thôi. Em không có nói chuyện nhiều với Phong

Nam nhìn Tí Nị anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô

-Cố gắng lên Tí Nị nhe, anh nhất định sẽ đem Dã Quỳ về bên em. Hãy tin anh

-Nhưng bây giờ chúng ta phải biết Dã Quỳ đã ỡ đâu nữa . Dã Quỳ bị bắt cóc đã gần một tháng rồi . Chúng ta ....

Lindsay chưa nói hết câu thì mẹ Dã Quỳ từ ngoài đi vào . Đi sau là Ba Dã Quỳ và Ba mẹ của Tí Nị . Bà hốt hoảng

-Các con nói sao? Dã Quỳ bị bắt cóc ? Chuyện này là thế nào , nói rõ cho bác biết

Nam, Lindsay và Tí Nị nhìn nhau. Như biết không còn dấu được nữa thì Tí Nị lên tiếng

-Chị Dã Quỳ đã bị Phong bắt cóc rồi . Và Phong buộc con phải làm đám cưới với Phong nếu không là sẽ không tha cho chị Dã Quỳ

Bây giờ mẹ Tí Nị mới lên tiếng, bà giận dữ

-Mẹ biết là các con có chuyện mà, mẹ không nghĩ con chịu Phong nếu như Phong không ép buộc con. Mẹ sẽ nói với họ bãi bõ đám cưới này

Tí Nị ngăn

-Mẹ à, không hủy bõ được, nếu làm vậy sẽ nguy hiễm đến tánh mạng của chị Dã Quỳ . Nếu vậy con thà lấy Phong

Nam nhìn mẹ Dã Quỳ anh từ tốn nói

-Bây giờ con cũng muốn nói thật cho mọi người biết, thật ra con và Dã Quỳ chỉ làm đám cưới giã thôi. Vì chúng con sợ mẹ buồn, nên đành phải làm vậy . Thật ra người Dã Quỳ thương là Tí Nị

Mẹ Dã Quỳ chùi nước mắt quay sang nói với Tí Nị

-Bác thật xin lỗi con, bác làm cho hai đứa khỗ rồi . Chỉ cần lần này Dã Quỳ về lại bác không cản hai con nữa

Tí Nị cười trong nước mắt

-Con cảm ơn bác, con cũng mong chị Dã Quỳ đựoc bình an.

Ba Dã Quỳ lên tiếng

-Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta phải tìm cách cứu Dã Quỳ thôi , hay báo cảnh sát vậy

Tí Nị lắc đầu

-Không được đâu, Phong nói nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ giết chị Dã Quỳ . Con sợ Phong sẽ làm thiệt đó

Mẹ Dã Quỳ nức nỡ

-Nếu không chúng ta phải làm gì ? Em không thễ mất Dã Quỳ đâu

-Em bình tĩnh lại đi, con sẽ không sao đâu. Anh sẽ tìm cách

-Đúng rồi mẹ à , con và Linsday sẽ tìm được Dã Quỳ về trước ngày đám cưới của Tí Nị .

Cả nhà rối bời, đêm hôm đó mọi người suy nghĩ và bàn tính làm sao đễ biết được Dã Quỳ ỡ đâu.

Nhưng mọi người đều thất vọng . Lindsay và Nam có đi ra Vũng Tàu, nhưng vẫn không thấy tâm hơi của Dã Quỳ đâu cả . Hôm nay là ngày đám cưới của Tí Nị, bây giờ Tí Nị và Phong đang đứng trước nhà thờ làm lễ . Cha hỏi

-Con có bằng lòng lấy Đông Diệu làm vợ .............

Phong mạnh giọng

-Con đồng ý

Rồi cha quay sang hỏi Tí Nị

-Con có bằng lòng lấy Phong làm chồng ....

Tí Nị thỡ dài

-Con

-Khoan đã

Tí Nị quay lại, Nam và Lindsay bước vào . Phía sau còn có Dã Quỳ nữa . Tí Nị gỡ cái lúp cô dâu ra và chạy lại, nhưng Phong giữ chặt tay cô lại .

-Chúng ta đang làm lễ

-Buôn tay em ra, buông ra

Tí Nị đánh mạnh vào tay của Phong, nhưng phong vẫn không thả ra . Lúc đó cảnh sát bước vào, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Cảnh sát đi lại bên Phong và nói

-Xin lỗi ông Nguyên Phong, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một dụ bắt cóc và xin hãy đi với chúng tôi.

Phong thả nhẹ tay Tí Nị ra. Tí Nị lao về phía tôi. Em rờ gương mặt tôi và nói

-Chị ốm quá

Tôi định nói gì, nhưng không còn đủ sức nữa đành xĩu trong tay Nam.

Lúc tỉnh dây, tôi đang nằm trong phòng của em, em đang nằm ngũ trên bên cạnh . Mùi hương quen thuộc từ tóc em thỗi vào . Tôi thấy thương quá đỗi . Bộ đồ cưới vẫn chưa được thay ra. Tôi kéo em lại gần và làm em thức dậy

-Chị xin lỗi đã làm em thức

Em nhoẻn miệng cười ôm tôi thật chặt

-Em cứ nghĩ là không còn được ôm chị nữa . Em nhớ chị thật nhiều

Tôi cắn nhẹ môi em

-Khờ quá, làm sao chúng ta xa nhau được . Không phải chị đã nói rồi sao

Em ngã đầu lên ngực tôi thì thầm

-Em mừng lắm khi nhìn thấy chị . Giống như thế giói đang chìm trong một màu đen thì đã sáng dậy .

Rồi em ngẫng mặt lên

-Nhưng cho em biết làm sao anh Nam và chị Lindsay tìm ra chị vậy

Tôi vút tóc em trả lời

-Lúc chị tỉnh dậy nhìn xung quanh và cùng nghi là mình bị bắt cóc, nhưng không biết ai làm . Tình cờ nghe chị người làm ỡ đó gọi tên Phong nên chị nghĩ chắc là Phong đã giỡ trò . Sau đó, chị tìm cách ra ngoài nhưng không ra được . Ngày hôm qua, sau khi chị người làm đem đồ ăn vào phòng chị, chĩ đã trốn phía sau cữa và chạy ra ngoài . Hình như trong đồ ăn có thuốc ngũ nên người chị rất yếu . Chị chạy chưa ra khỏi nhà thì bị chị người làm kẹo lại, chị lỡ tay hất chị ra cái và chị ta té xuống . Chân va vào bàn, lúc đó không nghĩ gì nữa, chị chạy lại và gọi phone cho Nam. Xong ngồi yên ỡ đó luôn. Lúc Nam đến nói cho chị là Em và Phong đang làm đám cưới, chị kêu Nam chỡ về trước khi hai người làm lẽ . Cũng hên là về kịp, nếu không là mất em rồi

-Hên quá chị há . Em mà cưới Phong chắc giống như sống trong địa ngục

Tôi mỉm cười

-Nhưng chúng ta phải nói với mẹ chị nữa, cái tuần đi trăng mật với Nam chị nói với anh ấy chị sẽ nói với mẹ . Hy vọng mẹ sẽ chịu . Bây giờ thì lại không biết nói với mẹ làm sao

Em nhướng mặt

-Chị khõi lo, mọi việc đã giải quyết xong, mẹ đã không ngăn cấm chị em mình nữa rồi, sau khi chị bị bắt coc', mẹ đã suy nghì và thông cảm cho chúng ta

-Vậy thì hay quá, nhưng mẹ của chị mà đâu phải mẹ của em, làm gì gọi ngọt sớt vậy

-hihi, của ai cũng vậy mà

Em thọt léc tôi, tôi la lên

-A, em làm chị đau

Em quính quáng

-em xin lỗi, em không cố ý , đau chỗ nào em hôn cho hết đau nhé

Tôi nhéo mũi em

-Chị chọc em thôi, bé cưng

Em trề môi và chúng tôi cùng cười . Hạnh phúc bao trùm cả căn phòng .


+++++

2 năm sau

Trong bệnh viện sản khoa
Nam cứ đi qua đi lại làm cho hai bà mẹ chóng mặt . Mẹ Dã Quỳ nói

-Các con đừng có đi qua đi lại nữa, mẹ chóng mặt quá

-Nhưng con của con, con lo quá, mong mẹ tròn con vuông

Mẹ của Tí Nị mỉm cười

-yên tâm đi Nam, không sao đâu, con ngồi xuống đi

Mẹ Dã Quỳ nói

-Con thấy đó, Dã Quỳ là mẹ mà còn ngồi yên kìa, đâu có quính quáng như con

Nam nhìn Dã Quỳ và anh cười phá lên

-Mẹ không biết chứ Dã Quỳ run quá không đứng dậy được nữa

Hai bà mẹ nhìn Dã Quỳ cười khúc khích . Cũng đúng thôi, Tí Nị đang trong đó mà, không lo sao được . Con là con của Dã Quỳ và Nam, nhưng Tí Nị là người 9 tháng 10 ngày cưu mang. Đúng là bây giờ khoa học cái gì làm cũng được . Không cần phải quan hệ tình dục với nhau mới có con được .

Cả nhà còn đang hồi họp thì bác sĩ bước ra

-Xin chúc mừng gia đình, cô Đông Diệu đã sinh được mốt bé gái và mẹ tròn con vuông.

Dã Quỳ và Nam thỡ phào nhẹ nhõm . Dã Quỳ đi vào . Cô đi lại bên Tí Nị và con rồi nói

-Con dễ thương quá, nhưng đủ rồi nha em, môt đứa thôi.

Tí Nị mệt mõi, nhưng nụ cười thì rất tươi

-Muốn nữa em cũng không chịu đâu. Lúc đó em già và xấu chị bõ em sao

Dã Quỳ mỉm cười ôm Tí Nị

-Cảm ơn em

Nam đi lại và nói

-Cho anh ẫm chút, anh cũng có phần mà

-Đâu có ai dành hết của anh đầu nè

Nam ôm đứa bé vào lòng . Tuy anh không có được ỡ bên cạnh Dã quỳ suốt đời, nhưng anh và cô có một đứa con với nhau. Như vậy cũng tốt rồi

-Chúng ta đặc tên cho con nhé

Tí Nị nói

-Anh Nam đặc đi

Nam suy nghĩ một hồi rồi nói

-Đặc là Diệu Vy nhé

Cả nhà đều táng thành . Phòng bệnh bây giờ đông đảo tiếng cười của mọi người . Vì bây giờ có thêm một thành viên mới trong gia đình .


++++++++++ HOÀN ++++++++++++

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro