Chương 13: Đao Bén Chém Loạn Quân Giáo Mác Kèm Ngựa Sắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giấc mộng có thể kéo dài bao lâu? Tỉnh mộng rồi sẽ quên hết hay lưu luyến?

Chiếc giường nhỏ trong phòng vẫn còn lưu lại hương thơm của Liên Đào. Đêm qua, hai người nằm ở đây, tay đan chặt vào nhau, tận hưởng thời gian quý báu trước khi nàng lên đường ra trận.

Đứng trước gương đồng, hình ảnh tân lang mờ mờ hiện lên. Mũ phù dung viền đỏ có thêm hai dây buộc nhỏ, ngoại bào thuê hình con lân bay lượn, đôi hài đen dấu dưới tà áo dài, trên ngực là bông hoa đỏ lớn. Hôm nay, nàng và Liên Đào sẽ bái đường.

"Phò mã, giờ lành sắp đến rồi. Chúng ta phải nhanh lên." Tịnh Bảo Vương sốt ruột đứng bên ngoài chờ. Người này giống như cô nương thay y phục lâu quá.

Khúc Thi mỉm cười, hô: "Được, được, ta ra ngay."

"Phò mã, người không định bỏ trốn chứ?" Tịnh Bảo Vương bắt đầu nhăn nhó. Hắn sắp chịu đựng không nổi rồi. Một canh giờ, đứng dưới nắng một canh giờ!

Khúc Thi vội vàng đẩy cửa chạy ra. Nàng không biết nói gì chỉ cười một cái rồi nhảy lên ngựa. Tâm trạng hồi hộp vui sướng, chỉ muốn thúc ngựa chạy thẳng đến hoàng cung chứ không phải từ từ chậm rãi như thế này.

Trống kèn nhộn nhịp vang xa, đánh thức Liên Nguyệt. Cả người nàng rã rời, không có sức, chẳng lẽ đã chết?

Liên Nguyệt nhìn đến người đang ngồi châm cứu cho mình mới nhớ chuyện hôm qua. Nàng khẩn trương muốn ly khai thì bị Hoa Vấn giữ lại. Hai tay ấn Liên Nguyệt nằm xuống giường, giọng nói có chút bực bội: "Độc của ngươi vừa mới giải nên phải dưỡng bệnh, đừng nghĩ đến chuyện khác."

"Tại sao ngươi cứu ta? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn giết Mộc Phong?" Liên Nguyệt dùng sức muốn ngồi dậy nhưng thân người như khúc gỗ cứng đờ.

Hoa Vấn cầm chén thuốc đặt sẵn trên bàn uy cho Liên Nguyệt. Nàng thật khâm phục nữ nhân dám yêu dám hận này, khác hẳn với những người từng gặp.

"Ta sẽ không giết Mộc Phong nhưng bù lại ngươi phải làm mọi chuyện ta yêu cầu."

Liên Nguyệt gật đầu đáp ứng: "Chỉ cần không hại đến Tịnh Hầu Quốc và Mộc Phong, điều kiện gì ta cũng đồng ý."

Hoa Vấn cười nhẹ nhàng, tò mò hỏi: "Ngươi vì nam tử xa lạ mà chịu phục tùng ta?"

"Chúng ta chỉ là trao đổi thôi." Liên Nguyệt nuốt ngụm thuốc đắng mỉm cười. "Ngươi muốn ta làm gì?"

"Chưa biết..." Hoa Vấn không nghĩ trưởng công chúa cao quý lại dám vì Mộc Phong mà rất nhanh đồng ý yêu cầu mình đưa ra. Nàng bắt đầu có hứng thú với nữ nhân này rồi. "...Ngươi trao thân cho ta, được không?"

Liên  Nguyệt trợn trừng mắt. Nàng nghe nhầm sao? Một nữ nhân lại muốn nữ nhân khác trao thân cho mình. "Không được!"

Hoa Vấn vẫn thong thả cười hi hi, nói: "Ngươi đã đồng ý sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ta đưa ra. Bây giờ muốn nuốt lời sao?"

"Ta..." Liên Nguyệt nhắm mắt miễn cưỡng gật đầu, dù sao tự nàng chuốc lấy không thể trách kẻ khác.

Hoa Vấn thấy dáng điệu đầy cứng nhắc liền cười lớn hôn nhẹ môi Liên Nguyệt. Trưởng công chúa thú vị a. Hóa ra, chỉ cần nhắc đến "Mộc Phong" thì ngươi chuyện gì cũng đáp ứng.

Hoa Vấn nắm tay của Liên Nguyệt xoa bóp cho máu lưu thông nhanh hơn như thế mới mau bình phục. Nàng thấy sắc diện của công chúa đỏ hồng trong lòng cảm thấy an tâm hơn.

"Chuyện lễ phật đã dời lại. Công chúa nên nghỉ ngơi... Chuyện lúc nãy chỉ là nói đùa thôi... Tiểu Yến lui trước." Hoa Vấn đặt tay của Liên Nguyệt vào lại chăn, bưng khay thuốc rời khỏi.

Liên Nguyệt thở dài nằm trên giường, nước mắt lại rơi xuống. Bên tai, tiếng pháo nổ liên hồi. Hôm nay, người nàng yêu nhất sẽ cưới hoàng muội nàng thương nhất.

oOo

Tiếng pháo nổ lốp bốp vang xa mấy mươi dặm trong kinh thành vừa dừng lại thì hai hàng binh mã đã sắp ngay ngắn trước cổng thành. Đoàn tùy tùng theo sau đôi uyên ương mới cưới mà lòng thương xót. Khăn hỉ còn chưa vén lên, rượu hỉ còn uống cạn, mà người đã đôi ngã đôi nơi.

Họ nhìn công chúa nắm chặt tay phò mã, ánh mắt cố gắng lưu lại hình bóng của chàng. Hôm nay, phò mã ra trận chưa thể nói trước kết quả. Nếu may mắn, phò mã sẽ trở về còn không thì sẽ là linh vị của chàng.

Chiếc phù điêu nhỏ trên cổ của Khúc Thi là do Liên Đào tặng. Nàng nói nó rất linh nghiệm, có thể bảo vệ chủ nhân. Và mong rằng, với niềm tin này, Khúc Thi sẽ bình bình an an trở về bên cạnh nàng.

"Liên Đào, nàng nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Ta sẽ nhanh chóng trở về." Khúc Thi hôn lên mái tóc búi cao bằng cây trâm ngọc xanh biếc.

"Nhớ phải trở về bên thiếp..." Liên Đào khẽ nói. Nàng cố giấu đi giọt lệ bi ai để Mộc Phong có thể an lòng mà lên đường.

Khúc Thi gật đầu đáp: "Ta hứa với nàng... Ta sẽ trở về.." Nàng lưu luyến hôn lên môi Liên Đào. Trong các bộ phim, hồi hộp và bi ai nhất chính là khoảnh khắc nhìn người mình yêu ra trận. Họ có thể trở về bình an, cũng có thể mãi mãi không trở lại hoặc là trở thành kẻ mất trí. Những tình tiết này rất quen thuộc này khiến Khúc Thi cảm thấy bất an vô cùng.

Nàng nén đau khổ gắng gượng nở nụ cười như hoa, rồi xoay người, cỡi ngựa chạy như bay ra khỏi kinh thành. Khói bụi tạo khung cảnh mù mịt tang thương, binh lính phía sau hì hục đuổi theo. Người dân đứng dọc bên đường buồn bã dõi theo họ, cho đến khi đằng xa chỉ còn những chấm li ti.

"Mộc Phong, thiếp đợi người trở về. Đừng quên, người từng hứa sẽ cùng thiếp làm lễ Chu Công, cùng thiếp bạc đầu giai lão."

oOo

Ánh tà dương như bức màn vàng cam phủ lên hoàng cung hoa lệ. Từng bậc thang đều là đá trắng trạm trỗ hình rồng. Nhưng ai cũng biết, rồng bay trên trời cao, nó lúc nào cũng cô độc. Ai có thể sánh bằng rồng chứ, nó là loài đứng nhất trong tứ linh kia mà.

Cớ gì đứng trên bậc thềm này, Liên Nguyệt lại thấy tâm nghẹn ngào. Là ai? Là ai đã dùng tay bóp nát nó? Trong vô thức, lệ từ khóe mắt rơi xuống. Giọt nước mắt lấp lánh như pha lê, rơi xuống khăn tay màu lam nhạt.

Liên Nguyệt ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hoa Vấn. Nàng ta nâng khăn tay lau hàng nước mắt lả chả, khóe miệng hơi cong lên: "Mọi người đã đi tiễn phò mã, người muốn khóc có thể khóc lớn lên. Cứ xem như Tiểu Yến không có ở đây."

"Ta rất nhớ chàng..." Bả vai của Liên Nguyệt run từng hồi khiến Hoa Vấn đau lòng mà ôm lấy. Mái tóc mượt mà thơm ngào ngạt phảng phất trong không khí. Với Hoa Vấn mà nói, trưởng công chúa tựa như hoa quỳnh, chóng nở chóng tàn, luôn mang nét bi thương khó kể. Nàng rất mỏng manh yếu đuối, trái ngược hoàn toàn với nét tinh nghịch, hoạt bát của tứ công chúa. Hoa Vấn thực sự muốn nâng niu đóa hoa đó trong tay, muốn che chở nó khỏi phong ba hồng trần. Tiếc rằng đóa hoa đã có chủ, nhưng chủ nhân lại không biết giữ gìn mà mải mê với hoa đào ngát hương.

Hoa Vấn quá phận ghì chặt Liên Nguyệt trong lòng khẽ nói: "Nếu nàng muốn thì có thể đem ta trở thành Mộc Phong. Ta tình nguyện làm vật thay thế cho hắn."

Ta thực sự rất thích nàng. Chính nét kiên cương ẩn giấu trong vẻ nhu mì mềm yếu đã khiến chú ong nhỏ là ta đây không thể cưỡng lại. Ta biết mình là nữ nhân, ta cũng biết nữ nhân thích nữ nhân là chuyện trái luân thường. Nàng xa lánh ta cũng được, ta không chấp nhất.

"Ngươi không phải Mộc Phong, ta đem ngươi trở thành chàng sẽ không công bằng với ngươi. Tiểu Yến, đa tạ." Liên Nguyệt tựa vào lòng Hoa Vấn thì thầm. Nàng tuy rằng đau khổ nhưng không yếu ớt đến độ phải dựa vào kẻ khác. Khi chấp nhận lùi ra xa để Mộc Phong hạnh phúc bên Liên Đào, nàng đã biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Nếu nàng không thể tự đứng vững trên đôi chân bản thân thì làm sao có thể bước tiếp con đường sau này.

"Không cần đa tạ. Công chúa cứu ta một mạng, bây giờ chỉ là trả lại ân tình mà thôi." Lời nói thật gãy gọn, không chút sơ hở. Chính là tâm đau đớn quá độ, hiện tại nó không còn cảm giác nữa. Hoa Vấn tưởng chừng giống lục bình trôi vô định trên dòng sông.

Công chúa cự tuyệt ta, ta hiểu. Từ nay, ta sẽ không nhắc đến nữa. Nếu nàng rơi lệ thì ta vẫn như cũ lau đi nước mắt đó, cho nàng mượn bờ vai nghỉ ngơi.

Dõi theo bóng lưng của Liên Nguyệt, Hoa Vấn nén thống khổ mà mỉm cười. Nụ cười giả tạo trông rất quái dị.

oOo

Hoàng cung lạnh lẽo ngột ngạt, chiến trường đau đớn bi thương. Hai bức tranh tưởng chừng đối lập lại đột nhiên đồng bộ đến mức kinh ngạc. Mọi thứ đều có linh hồn và chúng muốn cảnh báo đến con người, một cuộc chiến không thể tránh khỏi.

Tiếng ngựa rầm rập vang xa mười dặm, đất bụi theo đó mà tung bay cao. Những gì Khúc Thi thấy chỉ có máu và xác người. Hôm nay là ngày cuối cùng mà nàng giao hẹn với hoàng đế, dù cho mất mạng, nàng cũng phải lấy đầu của Triệu Quảng về.

Quân lính hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, truy quét quân giặc đến tận cùng. Binh lực của hai bên đều mất hơn một nửa.

"Triệu Quảng! Mau đầu hàng đi!" Khúc Thi giơ cao trường thương chỉ về phía đại tướng quân đang cưỡi hắc mã. Tính theo tuổi tác, Triệu Quảng là trưởng bối của nàng, còn là người thạo chiến trận. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hơn nửa quân lực đều bại trong tay ông ta. Nếu nàng không nắm chắt binh pháp thì đã sớm chầu Diêm Vương rồi.

"Oát con! Ngươi mau chịu thua đi!" Triệu Quảng cười lớn, vẻ mặt rất đắc ý. Ông cứ tưởng tam thiếu gia của Mộc gia có gì ghê gớm, hóa ra chỉ là tiểu bạch kiểm thôi. Thế mà, mấy kẻ trên triều dùng hết văn chương ca ngợi hắn, bảo hắn là cái gì thiên tài, là một chiến thần. Bây giờ diện kiến, ông mới biết hắn chỉ là trẻ con hỉ mũi chưa sạch.

Hắc mã theo tiếng "Tra" của chủ nhân mà hí vang. Đôi mắt nó đỏ như nham thạch, đôi chân dậm mạnh xuống đất, nhắm hướng Khúc Thi mà lao tới.

Khúc Thi chẳng những không hoảng sợ mà còn cười tươi. Bạch mã của nàng vẫn yên lặng tại chỗ, một chút động thái phản công cũng không có. Nàng đang chờ cái gì sao? Phải, nàng chờ chính là thời khắc Triệu Quảng phi nước đại đến đây.

Mũi thương giơ lên cao. "Bắn tên!"

Hiệu lệnh đưa ra, lập tức bên triền núi, hàng ngàn mũi tên từ bụi cây bắn ra. Triệu Quảng hoảng sợ muốn quay đầu lại liền phát hiện dưới chân mình, cát ngày càng dâng cao.

Thì ra, tiểu quỷ kia giả bộ thua chạy dụ hắn đến hẻm núi này. Binh lực của hắn còn rất ít, nếu giáp công trực tiếp thì sẽ bại trận. Tiểu bạch kiểm này đúng là không tầm thường. Cố tình để ông đắc chí mà tự phụ - chiêu này đúng là lợi hại.

Nhưng hắn biết đề phòng, ông cũng vậy. Mặc dù cát ngập đến nửa người nhưng Triệu Quảng không hề sợ hãi. Từ tay ông, một móc câu phóng ra, nhằm đến triền đá, cắm sâu vào trong. Triệu Quảng giật mạnh sợi dây nối, dùng nó tạo đà để kéo mình ra khỏi cát lún.

Ông lao ra khỏi chỗ cát, quay đầu nhìn lại chỉ thấy xác binh lính nằm ngổn ngang. Xem ra ông không thể ra khỏi đây nữa. Nếu đã vậy, chi bằng chôn chung với tam thiếu gia, coi như có bạn an ủi lúc xuống Cửu Tuyền.

Triệu Quảng phóng ám khí về phía Khúc Thi, buộc nàng phải nhảy khỏi ngựa để né tránh. Ông ta dùng một chưởng giết chết một binh lính đang ở gần mình rồi đoạt lấy thương đánh về phía Khúc Thi.

Từng chiêu của Triệu Quảng đánh ra đều đâm vào chỗ hiểm. Lực dùng thương không nhiều, có phần uyển chuyển. Triệu Quảng bẻ cong thương rồi đánh bật về phía Khúc Thi khiến nàng ngã xuống chỗ cát lún.

Cùng lúc, vết thương cũ vốn chưa hoàn toàn bình phục, bị một lực lớn tác động mà rách ra, máu chảy không ngừng. Khúc Thi chịu chấn động mà phun ra ngụm máu. Binh lính bốn phía chạy tới yểm trợ nhưng đều bị đánh bật trở ra.

Chỗ cát càng lúc càng sâu, hơn nửa người của Khúc Thi ngập trong cát. Ý thức của nàng mơ hồ, tất cả giống như chìm vào màn đêm. Nàng mệt mỏi muốn khép mắt lại nghỉ ngơi, nhưng trong vô thức lại nghe thấy giọng nói của Liên Đào.

"Nhớ phải trở về bên thiếp..."

"Liên Đào, ta sẽ về..." Khúc Thi mệt mỏi gắng sức mở hờ đôi mắt. Nàng thấy một bóng đen đang hung hăng lao về phía mình. Nàng thực muốn ngủ a. Hai ngày rồi, nàng chưa được chợp mắt. Nàng rất mệt, thực sự quá mệt.

"Nhớ phải trở về bên thiếp..."

"Mộc Phong, thiếp đợi người trở về. Đừng quên, người từng hứa sẽ cùng thiếp làm lễ Chu Công, cùng thiếp bạc đầu giai lão."

"Ta không quên.." Khúc Thi nén lệ trong lòng, vẫn ngây ngốc nhìn Triệu Quảng lao đến.

Mũi thương vừa chuẩn bị đâm vào người, Khúc Thi đã nhanh trí nắm lấy cán thương, dùng nó làm đòn bẩy nâng mình lên. Vết thương cũ càng chảy nhiều máu hơn. Nàng dùng lực quá mạnh nên vừa đáp đất đã phun ra máu.

Triệu Quảng lúc này giống như con hổ dữ muốn nuốt lấy Khúc Thi. Móng vuốt của nó sắc bén nhưng lý trí không còn tỉnh táo. Điều này đối với tướng quân là đại kỵ nhưng với Khúc Thi đó chính là cơ hội. Nàng từ từ rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, chờ mãnh thú kia ngoan ngoãn lại gần, đâm thật mạnh vào tim nó.

"Tiểu tử giỏi lắm. Lão phu thua ngươi rồi..." Triệu Quảng thì thào bên tai Khúc Thi.

Cây thương cắm xuống đất, chỉ cách Khúc Thi vài cm. Nàng thở dốc, cố đẩy thi thể của Triểu Quảng đang nằm đè lên mình ra. Một cơn đau nhức ào tới như cơn thác dữ dội cuộn lấy nàng.

Đôi mắt vô thần nhìn bầu trời cao vời vợi, mọi thứ bắt đầu xoay tròn rồi rơi vào hố đen vũ trụ. Bạch giáp trên người bỗng nhuốm một màu đỏ như Mạn Đà Sa Hoa. Nàng có phải đã chết không?

Không! Nàng không thể chết. Nàng đã hứa với Liên Đào sẽ trở về. Nàng không được thất hứa...

"Mộc Phong... tỉnh lại đi... Mau nhìn thiếp đi!" Liên Đào ngồi bệt xuống đất, mái tóc dài của nàng phủ lên giường, rối loạn như tâm trí nàng hiện giờ.

Ba ngày, tin thắng trận truyền về, nàng được một phó tướng phi ngựa nước đại về báo, phò mã trọng thương, tình hình hết sức nguy cấp. Hiện giờ, phò mã đang được các thái y chữa trị trong cung.

Liên Đào đứng sau điện nghe tin như sét đánh ngang tai. Nàng vội vã chạy đến Y Các. Hình ảnh đầu tiên hiện lên chính là thân thể đầy máu của Khúc Thi và đáng sợ nhất là thân phận của nàng đã bại lộ.

Ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng đầy tức giận. Hắn không ngờ phò mã của công chúa lại là một nữ nhân. Nàng thấy đôi tay hắn nắm chặt, chỉ hận không thể giết chết Khúc Thi.

Liên Đào lao đến bên giường lông đã nhiễm một màu đỏ tươi. Nàng ôm lấy phò mã của mình mà gào khóc: "Mộc Phong, tỉnh lại! Ngươi đã hứa sẽ trở về tìm ta mà! Ngươi tại sao không giữ lời chứ?"

Thấy con mình đau khổ rơi lệ, hoàng hậu thở dài tiến đến chỗ hoàng thượng, nhỏ nhẹ nói: "Bệ hạ, nếu chàng giết chết phò mã thì chúng ta sẽ mất đi nữ nhi..."

Hàng lệ từ khóe mắt tuôn trào mang theo đau khổ. "Thiếp biết chuyện kia thật hoang đường... nhưng chàng cũng nhìn thấy... Mộc Phong vì Liên Đào vào sống ra chết, ngay cả mạng cũng không cần. Chàng nghĩ xem, trên đời này, liệu có ai yêu hoàng nhi của chúng ta hơn vậy? Hoàng thượng, chàng là người hiểu Liên Đào nhất, chàng muốn nhìn nó đau khổ sao...?"

"Ta tự biết cách. Nàng đừng lo nhiều nữa." Hoàng đế cao giọng nói. "Sau khi chữa trị xong, nàng bảo tất cả thái y đến thư phòng gặp ta." Rồi bỏ đi.

Nếu hắn còn tiếp tục nhìn cảnh bi ai kia thì nhất định không nhịn được mà giết tên nữ nhân đáng ghét kia. Vì cái gì? Tại sao nàng ta dám khiến tứ hoàng nhi hắn yêu quý biến thành bộ dạng bi thương! Nhìn con như vậy, cha mẹ nào không đau lòng.

Cước bộ của hắn dừng lại, đau đớn quay đầu nhìn hoàng nhi như kẻ vô hồn gọi "Mộc Phong".

Nếu hắn thật sự giết chết nữ nhân kia thì Liên Đào sẽ trở thành người như thế nào? Liệu có trở nên điên dại rồi tự sát theo nàng ta sao?

"Phụ hoàng... xin cha tha cho phò mã..." Liên Nguyệt đứng bên cửa lo lắng nói. Nàng khi biết phò mã bị thương liền tức tốc tới đây.

Khung cảnh kia từ đầu đến cuối nàng đều thấy hết. Trái tim nàng như ai cắt thành nhiều mảnh. Nàng đau lòng không phải vì người kia là nữ nhân. Nàng rơi lệ vì thấy người kia sắp rời khỏi trần gian này.

Nhìn khóe mắt còn ươn ướt, hoàng đế biết nếu mình giết nữ nhân kia thì không chỉ Liên Đào làm chuyện ngu xuẩn, còn có trưởng nữ Liên Nguyệt cũng vậy. Rốt cuộc, hắn đã làm gì sai mà hai nữ nhi lại yêu cùng một nữ nhân?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro