Chương 5: Sống Chết Vào Thời Khắc Đó Hào Khí Mãi Tỏa Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đọc nhiều sách sử, tìm ra không ít di tích cổ xưa nhưng không đâu có ghi lại sự tồn tại của Văn Linh Quốc, không đề cập đến triều đại bi tráng này, không hề có bất kỳ liên hệ nào. Uổng công nàng tự cho mình là tinh thông lịch sử, không gì không biết, thế mà lại xuyên không về một nơi không rõ lai lịch, chẳng biết kết quả sẽ ra sao, chỉ đành nương theo bánh xe thời gian mà sống mà diệt.

Núi Tì Hưng rộng lớn, nguy hiểm, bão cát xảy ra thường xuyên, độc trùng kêu ra rả suốt ngày. Nếu không chứng kiến trận đánh hôm nay thì có chết nàng cũng không tin có một quân đội hùng mạnh như thế. Ngự quân của hoàng gia được đào tạo bài bản quả thật không tệ, mới đánh một trận mà quân lính nàng mang đi đã mất hơn một phần ba. Cứ tiếp diễn thế này, nàng không biết ngày mai có phải là ngày cuối cùng còn nhìn ánh sáng mặt trời hay không?

"Mộc Quyền, ngươi có biết chỗ nào đóng quan tài tốt không?"

Câu hỏi bất chợt làm Mộc Quyền ngớ người nhìn chủ nhân mình chằm chằm.

"Ta muốn đóng một cái thật tốt để sâu mọt không vào đục khoét, ngươi có biết chỗ nào không?" Khúc Thi đứng trước tấm bản đồ bày binh bố trận chậm trãi hỏi như dó là chuyện rất bình thường.

Mộc Quyền cười như khóc mang chén thuốc mới sắc đến bên cạnh, nói: "Thiếu gia, chuyện này để cho các tướng lĩnh khác nghe e là không hay."

"Chuyện này trước sau gì cũng phải làm, ta chỉ tính toán cho bản thân thôi." Khúc Thi không để ý đến khói bốc nghiêng ngút của bát thuốc nóng, một hơi uống cạn mà không có biểu hiện gì khiến Mộc Quyền lại ngẩn ra nhìn.

Khúc Thi cau mày hỏi: "Lại chuyện gì nữa?"

"Thiếu gia, chén thuốc... còn rất nóng làm sao người uống được?"

"Thuốc nóng..." Khúc Thi nhìn vào bát thuốc còn nóng nhưng tay và môi không hề có cảm giác gì. Tại sao kỳ lạ vậy? Mấy hôm nay, nàng không có cảm giác gì với mọi thứ xung quanh từ lạnh đến nóng.

Hai người nhìn nhau đầy thắc mắc, đột nhiên một lính canh từ bên ngoài chạy vào lều báo: "Tướng quân, có hai người đến bảo là đến hỏi tướng quân thuốc còn dùng được không?"

"Thuốc?" Khúc Thi nhớ đến hai người ở Tịnh Hầu Quốc vội vàng ra lệnh, "Mau, mau triệu họ vào."

"Vâng."

Tên lính vừa đi khỏi, Khúc Thi liền bảo Mộc Quyền rời khỏi và truyền lệnh bảo quân lính canh gác xung quanh cẩn thận đề phòng quân địch đánh lén.

"Tuân lệnh."

oOo

Bóng ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong căn lều đơn sơ chỉ có chiếc giường đơn cùng bản đồ chuyên dùng bày binh với những lá cờ nhỏ màu xanh và đỏ cắm ngổn ngang. Khói bốc nghiêng ngút từ chén trà vừa pha, hương thơm thanh mát, Khúc Thi uống một chút, nói: "Hai người đến chỗ này làm gì?"

"Đến bốc thuốc cho ngươi." Cô nương Liên Đào nghịch ngợm giật giật dây áo choàng của Khúc Thi. "Mấy hôm trước, ta phát hiện hàn khí trong người ngươi bắt đầu bộc phát nên tức tốc đến đây."

Khúc Thi tỏ ra khó chịu vì bị chọc phá nên giữ chặt bàn tay của Liên Đào nghiêm nghị nói: "Hai người có biết nếu có người biết chuyện hai người đến đây thì cái mạng của ta sẽ không giữ được không? Ta đã bất chấp chuyện đó cho các ngươi vào đây, vì vậy hãy nói vào việc chính, không thì rời khỏi đây ngay."

"Xem ngươi giận dữ kìa, trông giống tiểu miêu rất đáng yêu." Liên Đào vẫn giọng điệu bỡn cợt đáp. "Chuyện ta nói đều là thật. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện dạo gần đây xúc giác của mình không bình thường sao?"

Khúc Thi hơi ấp úng: "Chuyện đó quả thật...là có."

Liên Đào tiến sát lại khuôn mặt của Khúc Thi đắc ý nói: "Lần đến phủ xin thuốc, ta phát hiện chén rượu trong ly rất nóng nhưng ngươi uống nó rất bình thường. Do đó, ta đoán lọ thuốc năm đó ta đưa ngươi vẫn chưa dùng đến."

Thấy hai người trước mặt quá thân mật, người thanh niên kia ho mấy tiếng ra hiệu cho họ tách ra. Mặt cả hai đỏ ửng xấu hổ lùi xa nhau một chút rồi người mới lên tiếng: "Chúng ta tức tốc đến đây để chữa bệnh cho tướng quân. Hàn khí của sông Thủy Hàn rất mạnh nếu không chữa trị kịp, nó sẽ dần dần đóng băng các mạch máu trong người tiếp theo là tim và cuối cùng chết vì tức nghẽn kinh mạch."

"Sở dĩ bệnh của ngươi bây giờ mới phát tác mạnh vì ba năm trước ta đã pha Hồng Tụ Huyết - loại thuốc bí truyền của dòng họ - tác dụng đả thông kinh mạch ngăn khí lạnh - cho ngươi uống, công hiệu thuốc này chỉ duy trì được tối đa hai năm, muốn chữa hết phải uống thường xuyên. Đưa ngươi dược tưởng ngươi chịu uống, ai dè chỉ để làm cảnh."

"Ngươi không nói làm sao ta biết phải uống đều đều."

"Ai nghĩ ngươi không biết quý mạng mình như thế!"

"Do ai ta mới ra nông nỗi này hả?!"

"Ta..." Liên Đào đuối lý không trả lời được, tức giận mà giẫm lên chân Khúc Thi rồi cười ha ha.

"Ngươi... ngươi..." Khúc Thi muốn mắng nàng ta mấy câu không ngờ huyết khí trong người đảo lộn, cảm giác khó thở, cố gắng vỗ mạnh vào ngực để thông khí, không ngờ lại thổ một tràng huyết. Chỗ máu trên mặt đất lập tức đóng băng khiến Khúc Thi kinh ngạc lẫn hoảng sợ. Không ngờ, chuyện chỉ có thể xem trên ti vi lại là sự thật.

Hai người kia cũng sợ hãi không kém, vội lấy ra một gói bột nhỏ màu tím bỏ vào trà khuấy đều đưa cho Khúc Thi uống, sau đó liền dùng kim châm vào thiên đỉnh của nàng để loại bớt hàn khí. Làn khói bóc lên chạm vào đâu liền đóng băng đến đó.

"Tạm thời cái mạng này của ngươi giữ được thêm hai tháng nữa. Nhưng muốn chữa hết phải đến chỗ ta điều trị một năm." Liên Đào lau mồ hôi trên trán cằn nhằn.

Khúc Thi trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự là ai? Làm sao biết thân phận của ta?" Năm lần bảy lượt giúp đỡ, hơn nữa còn biết nàng là tướng quân trấn ải dù từ trước đến giờ mình chưa từng để lộ thân thế.

"Muốn biết..." Liên Đào ghé sát tai Khúc Thi khẽ nói, "...hãy đến Tịnh Hầu Quốc tìm ta."

Gương mặt Khúc Thi dường như hơi đỏ hồng. "Các ngươi định về bằng cách nào?"

"Đi bằng cửa chính." Thanh niên kia cất đồ đạc vào tay nải bình thản đáp, "Đám thám tử ở ngoài đã ngủ say rồi. Đến mai, chúng mới dậy được. An tâm đi, ta hạ độc không ai phát hiện ra đâu."

"..." Các ngươi muốn hại ta chết phải không?

oOo

Ngự quân của Đồng gia vây kín núi, thung lũng Tì Ngưu hình dạng phễu lõm, rất  nguy hiểm, có thể nói dẫn dụ địch vào trong liền chiếm thế thượng phong. Thế nhưng, ai đủ bản lĩnh làm mồi nhử Đồng Quách vào bẫy? Câu hỏi này hỏi hết các tướng sĩ, họ đều lắc đầu không dám nhận chuyện không nắm chắc phần thắng.

Khúc Thi thở dài, mặt không chút lo âu nói: "Nếu... các ngươi không nhận thì ta đành phải làm mồi nhử thôi."

"Tướng quân?"

Khúc Thi vẫn bình thản nói tiếp: "Mộc Quyền, Nguyên La, Ngụy Thương, ba ngươi bao vây quanh núi, thấy địch lập tức lăn đá xuống."

Mộc Quyền lo lắng hỏi: "Tướng quân còn người phải làm sao?"

"Tì Ngưu hiểm trở nhưng đập nước Nguyệt Thượng có lối thông ra sau núi, có thể dùng đường này mà trốn thoát. Các ngươi chỉ cần làm tốt việc ta giao là được."

"Tuân lệnh." Các tướng soái ôm quyền đồng thanh hô.

Khúc Thi vẫy tay ra lệnh: "Tốt. Lui hết đi. Mộc Quyền ở lại ta có việc cho ngươi."

"Tướng quân có chuyện gì sai bảo?"

Đợi lều không còn ai nữa, Khúc Thi mới chậm rãi đứng dậy, đập nhẹ vai Mộc Quyền nói nhỏ vào tai: "Nếu thấy ta đến đập Nguyệt Thượng, ngươi... hãy mở cửa cho nước tràn vào, mặc kệ ta thoát ra được hay không, biết chưa?"

Mộc Quyền hoảng sợ lắp bắp: "Thiếu gia, chuyện này... chẳng phải khi nãy..."

"Ngươi nghĩ tại sao quân của Đồng Quách có thể đánh quân ta tan tát?"

"Nội gián..."

Khúc Thi vỗ nhẹ vai Mộc Quyền trầm giọng nói: "Đúng vậy, ta nghĩ tên lính kia đã truyền tin rồi. Nhưng hắn không ngờ ta dám đi bước này... Dù sao sau trận chiến này ta khó có thể trở về nên ngươi hãy chăm sóc mẫu thân giúp ta."

"Thiếu gia..." Hàng lệ rơi xuống, Mộc Quyền quỳ sụp dưới đất nhìn theo bóng dáng cô quạnh của chủ nhân mà nghẹn lời.

oOo

Mưu kế nói hay cỡ nào cũng chỉ là trên lý thuyết còn thực tế lại khác hoàn toàn. Mười vạn quân đến gần thung lũng Tì Ngưu nhanh chóng chia thành ba tốp, chín vạn quân di chuyển lên đỉnh núi, một nhóm năm người tin cậy cùng Mộc Quyền lén trốn ra sau đập Nguyệt Thượng, một vạn quân cảm tử theo Khúc Thi tiến vào bẫy do Đồng Quách giăng sẵn. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, vừa tiến vào hàng vạn tên đã bắn thẳng về phía nàng, trước mặt là một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, đôi mắt đầy uất hận có thể thiêu rụi cả thế gian, người đó là Đồng Quách - bạn cùng sinh ra tử nhiều năm của nàng và nhị ca.

Nhớ ba năm trước, nàng bỏ nhà ra trận dẹp giặc, chính hắn từng bước từng chút dạy nàng làm sao cầm kiếm, giảng nàng đạo lý ra chiến trường người không chết thì ta chết, hơn nữa trong thế giới phải có kẻ thắng người bại, phải có kẻ vong người sống. Hắn là người thầy dạy nàng làm sao thế nào trở thành người không thẹn trời không thẹn đất. Mọi thứ hôm nay, bản lĩnh bây giờ đều là hắn chỉ bảo nàng. Chỉ tiếc, hôm nay, nàng và hắn phải phân kẻ bại người thắng.

Khúc Thi nắm chặt dây cương hét lớn: "Đổng Quách hãy đầu hàng đi!"

"Đầu hàng cũng chết, đánh nhau cũng chết. Ta thà chết trên sa trường cho xứng đáng là nam nhi còn hơn chui rút dưới chân kẻ khác."

"Hôm nay, nếu một trong hai ta sống thì hãy mai táng người kia trên đỉnh Tì Hưng để có thể ngắm nhìn quê hương mà mình lớn lên."

"Được. Dù ai sống cũng sẽ làm vậy." Đồng Quách giương cao ngọn thương bạc hô to, "Giết!!"

"Giết!!"

Khúc Thi cưỡi bạch mã mặc hàn ngọc băng giáp dẫn theo binh lính xông đến quân địch. Từng người từng người là chiến hữu, là bằng hữu, là người từng ca múa, là người hay trêu chọc nàng lần lượt ngã xuống dưới kiếm của mình. Cảnh tượng đau lòng đến nhói tim sợ rằng suốt đời cũng không thể quên được.

Một người lòng đã chết bây giờ có thể thực hiện ước nguyện kết thúc cuộc đời một cách anh dũng còn gì phải hối tiếc. Ngọn giáo nhọn của Đồng Quách đâm xuyên qua chiến mã làm nàng ngã xuống đất nhưng thanh kiếm nhanh chóng đâm mạnh vào tay trái làm hắn hét lên đau đớn ngã theo.

Giữa chiến trường được tô điểm bằng máu của binh sĩ, gió thổi xào xạc lay động rừng cây, đàn quạ đen kêu báo tử, những cảnh thê lương của địa ngục hiện lên rất rõ nét. Chợt, từ xa, tiếng sáo ngọc trong veo thổi đến. Đó là bài đồng dao mà quận chúa thường hay thổi cho nàng nghe mỗi lần nhớ đến Mộc Uy, người cầm sáo trong tay rơi lệ buồn, nói:"Thế gian này nếu cho ta được chọn một người bên cạnh mình đến cuối đời, ta sẽ lựa đệ."

"Lựa đệ sao? Tỷ thích đùa thật. Đệ đâu phải người tỷ yêu."

"Đâu cần cứ phải bên người mình yêu đến cuối đời mới được. Ta chỉ cần một người hiểu mình, quan tâm mình thôi."

"Quận chúa tỷ tỷ..."

"Vì thế, đệ phải bảo trọng, phải sống thật tốt, biết chưa?"

Đây có phải là Oanh Nhi hiện hồn về muốn nhắc nàng đã từng hứa gì với tỷ ấy không? Có phải nếu gặp mình dưới hoàng tuyền thì Oanh Nhi sẽ rất tức giận?

Đôi mắt trong ngần dần đỏ hoe, lệ không hiểu rơi từ lúc nào, Khúc Thi đột nhiên nhặt thanh kiếm bị Đồng Quách đánh rớt, tiến đến như vũ bão, chém thật mạnh xuống khiến cây thương gãy làm đôi.

Đổng Quách hơi ngạc nhiên nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, dùng tay không giết chết một tên lính rồi đoạt lấy cây giáo của hắn nhắm thẳng mục tiêu mà đâm như tên bắn.

Khoảnh khắc mũi giáo gần đâm vào người Khúc Thi, nàng chợt nhận ra một điều, nếu mình không rời khỏi Văn Linh Quốc thì suốt đời chỉ có thể ở sa trường chờ đợi cái chết. Nàng nhận ra mình vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, vẫn còn luyến tiếc hồng trần, trái tim tưởng chừng đã chết ba năm trước mới chợt sống lại, giành giật sự sống từng phút một.

Ở đâu đó xa xôi, ai đó vẫn đợi nàng. Khi chia tay, Liên Đào đã gõ nhẹ vào đầu nàng nói: "Ngươi đừng quên đã hứa sẽ đến Tịnh Hầu Quốc tìm ta."

"Ta nhớ rồi. Lúc đó, ngươi nhất định phải cho ta biết thân phận của ngươi là gì đó."

"Móc tay phải giữ lời, nếu không phải thành rùa rụt cổ."

"Được."

Không thể chết, nhất định không được chết, nàng phải giữ lời hứa với cô nương đó. Nàng không muốn chết đi đầu thai làm rùa rụt đầu đâu.

"Ta không được chết." Khúc Thi lẩm bẩm câu nói trong miệng, xoay người né mũi giáo, chém dọc kiếm xuống, uy lực mạnh đến nỗi giáp trụ của Đồng Quách rách thành từng mảnh. Máu của hắn bắn cả lên giáp của nàng.

Tuy Đổng Quách bại trận nhưng hắn vẫn nở nụ cười trước khi nhắm mắt. "Ta bại dưới tay của đệ tử mình cũng không quá xấu hổ..."

"Sư phụ..." Khúc Thi quỳ dưới đất, ngửa mặt lên trời mà khóc lớn, tự hỏi bản thân đã làm sai gì để chính mình phải đi đến nước này.

Tiếng reo hò sung sướng men sườn vang lên: "Tướng quân thắng rồi! Đổng Quách chết rồi!"

Tàn quân vừa nghe liền sợ hãi bỏ kiếm đầu hàng, chỉ có một số trung thần theo Đồng gia tự sát. Khúc Thi quỳ bên cạnh thi thể Đồng Quách rất lâu. Hàng lệ tưởng chừng không thể rơi lại tuôn trào. "Sư phụ, đồ nhi xin lỗi. Đồ nhi sai rồi."

oOo

Đứng trước nấm mộ nhỏ vô tự đặt nơi khuất ở núi Tì Hưng, mặt bia hướng về phía Văn Linh Quốc, Khúc Thi nhìn xa xăm vô định không rõ là mong nhớ quê nhà hay nhớ cố nhân.

"Sư phụ, đồ nhi chỉ có thể làm đến đây. Nếu kiếp sau gặp lại thì chúng ta vẫn là sư đồ..."

Trận chiến diễn ra hết mười ngày, cuối cùng cũng chấm dứt, không biết từ nay ai còn muốn xâm chiếm Văn Linh Quốc không nữa? Dù là ai thì nàng cũng không thể ra trận trấn áp nữa.

Đêm qua, một đạo thánh chỉ truyền đến yêu cầu binh lính hồi kinh nghe sắc phong nhận chức. Xem ra, hoàng thượng muốn giam lỏng nàng trong cung, tránh cho uy tín của nàng ngày càng tăng cao. Vì thế, nàng chỉ còn cách lặng lẽ rời đi thật nhanh, chỉ kịp để lại phong thư nhỏ mà thôi.

"Trời cao bao la, ta biết dung thân chốn nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro