Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày tháng: 2013-09-25

Đi tới nhà hàng trước giờ hẹn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ mà chúng tôi trước đây hay ngồi, nhân viên phục vụ đem thực đơn và nước lại, tôi tâm thần bất định đứng ngồi không yên, hai tay cầm chặt ly nước, đầu cứ không nhịn được hướng ngoài cửa sổ trông ngóng.

Thời gian đến 7 giờ càng mau thì càng khẩn trương, chờ mong cùng chú gặp mặt, nhưng càng sợ hãi và lo lắng là ông ấy muốn cùng tôi trò chuyện gì, lần này trở về có phải hay không khuyên tôi đối với Yen hết hy vọng? Hoặc là đơn giản ăn cơm trò chuyện mà thôi? Nếu như là trò chuyện vậy hẳn là sẽ gọi bọn tỷ muội a! Càng nghĩ thì càng cảm thấy bữa cơm này làm cho người tôi thấy bất an, lần này chú trở về Yen vì sao không có nói cho tôi? Lòng rất loạn! Tôi chưa từng thử qua cùng ông ấy một mình ăn cơm.

"Mạt Mạt!" Chợt cái một tay từ phía sau tôi khoác lên trên vai tôi, tôi sợ đến bật người đứng bật dậy.

"Chào chú!" Tôi ngây ngốc cứ nhìn thẳng vào lối vào trước mặt mình, sơ sót phía sau còn có một thang máy có thể đi lên, sau khi gặp chú, tôi giống như gặp thủ trưởng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bật người đứng thẳng dậy, nhịp tim tăng nhanh.

"Xin lỗi! Làm con sợ rồi." Chú thấy tôi bộ dạng giống như mất hồn vội vàng xin lỗi.

"Ha ha! Không có!" Tôi cười ngây ngô.

"Nửa năm không gặp, con dường như dè dặt với ta a ?! Ngồi đi! Đừng mãi đứng." Chú để xuống túi công sở, tay phải để ở trước ngực đỡ cà vạt thân sĩ ngồi xuống, ông ấy thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, toàn thân tỏa ra hương vị người đàn ông thành công, lòng tôi càng căng thẳng hơn, trước đây cùng chúng tôi ăn cơm ông ấy đều mặc bình thường, hôm nay mặc âu phục rất chính thức, làm tôi có cảm giác khoảng cách, ông ấy cười híp mắt cùng tôi nói, tại sao tôi cảm giác có kiểu tiếu lý tàng đao? Oh my god! Doãn Hạ Mạt, ngươi bình tĩnh chút, đừng hoảng hốt! Ngươi suy nghĩ nhiều! 

"Ah!" Giống như nghe xong chỉ thị của lãnh đạo, đặt mông ngồi xuống.

"Con gầy a! Trong khoảng thời gian này có khỏe hay không? Ở đại học dạy học vất vả hay không?" Chú vừa nói vừa cởi áo vest bên ngoài, tay đem cà vạt nới lỏng, cởi ra cúc áo sơ mi thứ nhất, tôi biết ông lúc này khi đối mặt với tôi là muốn cho hai bên đều thả lỏng. 

"Cảm ơn chú quan tâm, con rất tốt, công việc học ở trường không bận, ngược lại dành nhiều thời gian hơn để làm thêm." Nhìn ánh mắt ấm áp của ông ấy, cảm giác trở lại trước đây ông ấy đối với tôi rất tốt, vẫn là chú của trước kia, trái tim hồi hộp dần dần thả lỏng.

"Con phải ăn nhiều một chút, đừng chỉ lo kiếm tiền, không thì.. . không thì ba mẹ con sẽ đau lòng." Ba Yen hơi nhăn mày, nói một câu tiếp theo dừng một chút lại nói tiếp, ánh mắt tránh né để cho tôi cảm giác câu nói sau cùng còn có ý tứ khác.

"Con mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm, hơn nữa còn so trước đây ăn nhiều đây, ha ha!" Những lời này đặc biệt cường điệu một chút, tiểu tâm tư là, không biết ông có thể hay không cùng Yen nói, tôi nghĩ chắc có lẽ không đi.

"Vậy là tốt rồi! Mặc dù là có chút gầy, nhưng tinh thần trạng thái rất tốt, đói bụng không? Chúng ta trước gọi món ăn lại từ từ trò chuyện, chú nhớ kĩ con thích ăn bánh tôm phô mai nơi này nhất, trước gọi một phần không?" Thân thể chú hơi chút nghiêng về phía trước nhìn tôi, lộ ra giống như người cha nở nụ cười thương yêu, có chút thụ sủng, ông ấy trước đây cũng là đối với tôi như vậy đấy, đối với tôi rất tốt. Trước khi mối quan hệ với Yen bị phát hiện, mỗi cuối tuần tôi trở về nhà ông ấy, tủ lạnh đều để thức ăn tôi yêu thích, đi công tác trở về mang quà lưu niệm cũng sẽ dành một phần cho tôi, nhưng từ sau khi mối quan hệ bị lộ, tôi cũng không còn đến nhà ông ấy, tuy rằng gặp mặt ông ấy vẫn như cũ rất tốt với tôi, nhưng cảm giác cứ là lạ cùng bối rối. Ngày hôm nay mới ban đầu cũng có cảm giác được không được tự nhiên, nhưng vừa mới nụ cười kia cùng ánh mắt quen thuộc làm lòng tôi bỗng nhiên cảm giác thật ấm áp.

Hai người ăn không hết nhiều đồ như vậy, nhưng chú vẫn là gọi rất nhiều tôi thích ăn, khi đợi mang thức ăn lên, ông ấy hỏi thăm ba mẹ, còn hỏi tôi tình huống công tác cụ thể, tôi không khác gì như báo cáo cho lãnh đạo, tỉ mỉ lại nói nhiều, nói đến trong công tác gặp phải một ít chuyện mới lạ sẽ càng nói càng kích động, chú thì cười nhìn tôi, món ăn lên rồi, tôi mới ngừng miệng. Tiếp theo, chú nói tình huống hiện tại của công ty, lần này trở về có rất nhiều chuyện vặt vãnh cần giải quyết, đại khái phải hơn một tuần lễ sau mới quay về Canada.

Bữa cơm trò chuyện rất thoải mái, cơm ăn đến hơn phân nửa, ông ấy căn bản không có nhắc tới Yen, không có nhắc tới người nhà của ông ấy, trong lòng có chút buồn rầu, tôi nghĩ chú là lo lắng nhắc tới sẽ làm hai bên xấu hổ, không nhắc đến cũng được, coi như lần này là thuần túy gặp mặt trò chuyện tôi đã rất vui vẻ.

"Trò chuyện lâu như vậy, con cũng không hỏi thăm Tiểu Bảo?" Cuối cùng khi đang ăn trái cây, mới vừa rồi vẫn còn nói chuyện các sự kiện lớn trong xã hội, chú đột nhiên hỏi.

"A??? Con..." Tôi thiếu chút nữa nghẹn, mạnh mẽ đem một viên cà chua bi toàn bộ nuốt chửng, trong cổ họng nhỏ nháy mắt giống như bị căng ra, khó chịu a ! Để xuống dĩa ăn, giả vờ không có việc gì, trái tim sắp nhảy ra ngoài, cà lăm nói không ra lời.

"Ha ha! Không dám hỏi?" Chú thả lỏng một chút thân thể, hai tay đan nhau đặt ở trên bàn cơm nhìn tôi, ánh mắt đang nói cho tôi biết, ông ấy biết tôi đang suy nghĩ gì.

"... Dạ!" Mặt nóng lên vô cùng, sau khi do dự một chút, đặc biệt xấu hổ gật đầu, theo sau đầu như bị đồ vật rất nặng đè, không nhấc lên nổi, không dám nhìn thẳng ông ấy.

"Thật ra thì ta một mực chờ con mở miệng hỏi, cũng đoán được con sẽ không dám hỏi, dù sao..." Chú đem thân thể dựa vào trở về trên lưng ghế, một câu cuối cùng không nói tiếp, tôi hiểu ý của ông ấy, vì vậy bầu không khí đột nhiên chuyển biến lớn, không khí giống như dừng lại vậy, lúc này hai người đều không nói chuyện, tôi chỉ cảm thấy tiếng tim đập của tôi đặc biệt mãnh liệt, nhanh đến chóng mặt.

Đầu óc bắt đầu nghĩ lung tung, không lẽ ông ấy là muốn cho tôi ăn no, sau khi ăn được một chút thì tiếp nhận ông ấy "tử hình" sao? Chiêu này cũng quá độc ác đi! Còn chưa kịp chuẩn bị mà! Trong lòng hò hét!


----------------------------------------------

Các ngươi đừng quạu tôi ha! Tôi không phải cố ý ngừng ở đây đâu, phía sau có một đoạn dài là lời nói chân tình trong lòng ba Yen, tôi suy nghĩ tinh tế rồi sẽ hồi tưởng viết lại, ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro