Chương 82: 😀😀😀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ nhân nói không sai, một đêm mặn nồng, tình nghĩa trăm năm. Từ sau bữa tối phóng đãng đến sáng hôm sau chân đi hai hàng, cô cũng không nghĩ sẽ một lần nữa rời xa tiểu bạch thỏ. Thay vì suốt ngày tự ti đẩy nó rời xa mình, cô càng cố gắng tập vật lí trị liệu. Từ 2-3 tiếng lúc trước đã trực tiếp tăng vọt lên 6-7 tiếng. Có khi cả ngày cô đều ở trung tâm trị liệu, đến khi trời sụp tối mới về lại tổ ấm của hai người.

Đối với chuyện này, nó nửa hài lòng nửa lại lo lắng. Hài lòng là bởi vì cô đã đồng ý ở bên cạnh nó, không nghĩ lại rời xa nó nhưng lại càng lo lắng cho sức khỏe của cô. Cường độ luyện tập dày đặc như vậy làm nó sợ cô chịu không nổi mà ngã quỵ. Nhiều lúc muốn khuyên cô bỏ cuộc, không cần ép buộc chính mình, nhưng khi nhìn đến gương mặt kiên nghị lấm tấm mồ hôi của cô, nó lại thôi. Có những đêm, nó chỉ vừa đi làm về đã thấy cô ngủ say, đến cả khi nó leo lên giường cô cũng không hay biết. Những lúc đó nó thấy thương cô vô cùng. Người nó yêu, nữ nhân từng tự tin như ánh mặt trời ấy, từ khi nào lại biến thành bộ dạng này đây?!

Chớp mắt cuộc sống bình lặng của cả hai đã qua hơn một năm. Hôm nay cũng như bao ngày khác, trong khi cô đang tập vật lí trị liệu thì chiếc điện thoại để ở một bên vang lên báo có cuộc gọi đến. Cô liếc mắt nhìn một cái rồi lại chuyển tầm mắt đi. Lisa ngồi gần đó thấy cô không để ý thì tò mò liếc mắt nhìn xem. Khi nhìn thấy tên hiển thị, Lisa liền cầm lên.

"Tiểu thư, là Rosie gọi."

Cô nghe thấy lần nữa liếc mắt qua, không có biểu hiện gì mà chầm chậm quay lại chỗ chiếc xe lăn. Tay cô đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn, cất giọng khàn khàn nặng nề trả lời lại:

"Cô nghe xem cô ấy nói gì."

Lisa gật gật đầu rồi nhấn nút xanh, đồng thời bật luôn loa ngoài. Tức thì giọng nói thanh lãnh có phần gấp gáp của đầu bên kia vang lên.

"Vương tổng, hôm nay có một bó hoa được gửi đến cho Agnes. Tôi đã xử lí tốt nhưng hình như chủ nhân của nó đuổi đến tận văn phòng của em ấy rồi. Vương tổng, cô mau đến đây đi."

Roseanne vừa dứt lời mày của cô đã nhăn lại thành một đoàn. Hay lắm. Hôm nay lại có kẻ không biết sống chết dám bén mảng đến la liếm nữ nhân của cô nữa cơ đấy. Hừ, xem ra phải mau chóng đem tiểu bạch thỏ đi lãnh chứng. Nếu không một ngày nào đó có thêm kẻ tặng socola, bánh kem...thì có mà chết à!

Cô ngồi trên xe, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Dẹp! Không có tập gì nữa hết. Tập tành gì đó có quan trọng bằng vợ không? Đi giữ vợ mới là quan trọng nhất.

"Đi thôi." Giọng cô có chút khàn khàn hướng về người bên cạnh. Lisa nghe thấy gì nhíu mày khó hiểu.

"Đi đâu cơ?"

"Đến công ty của tiểu An."

Nói đến đây Lisa liền hiểu ý định của cô. Cô thư kí cười cười, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng ok ta đây hiểu rõ làm cơn tức giận trong lòng cô tiêu tan hơn nửa, đáy lòng đột nhiên dâng trên một trận ngọt ngào.

Chiếc Ford Tourneo Limousine Dcar President đậu ngay trước cửa tập đoàn HLT chọc không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Mở cửa xe bước xuống là một nữ nhân có gương mặt góc cạnh lạnh lùng, dáng cao da ngăm bánh mật, dưới khóe mắt điểm nốt ruồi son ngạo nhân. Nữ nhân đi đến phía sau lấy ra một chiếc xe lăn rồi quay lại đỡ một nữ nhân khác ngồi lên đó. Một đường nước chảy mây trôi không lộ ra tia chật vật nào.

Lisa đẩy cô đến thẳng quầy tiếp tân, môi nâng lên thành nụ cười tiêu chuẩn nói:

"Xin chào, chúng tôi đến để gặp Tổng giám của các cô."

Cô tiếp tân ngay từ đầu đã bị đơ trước gương mặt sắc sảo của cô nghe thấy Lisa nói mới hoàn hồn lại, đỏ mặt lắp bắp trả lời:

"Ngài... Ngài Agnes ạ? Hai vị có hẹn trước không ạ?"

Lisa lắc đầu.

"Không có nhưng cô có thể gọi điện hỏi thư kí của cô ấy. Nói là Lisa cùng với Jess tiểu thư muốn gặp."

Cô thư kí nghe xong thì gật gật đầu. Nhấc điện thoại nội bộ gọi lên văn phòng của Roseanne. Sau khi được cô thư kí xinh đẹp xác nhận, lễ tân quay sang lễ phép đưa cho hai người một tấm thẻ màu đen, nói:

"Đây là thẻ vào thang máy. Hai vị đi thang máy lên tầng 27, ở đó có thư kí Roseanne đợi sẵn."

Lisa gật đầu cầm lấy tấm thẻ đen, đẩy chiếc xe lăn hướng đến thang máy. Cô lễ tân nhìn theo hướng của hai người rời đi, ánh mắt tiếc hận không thôi.

'Uổng công cô gái đó có gương mặt xinh đẹp đến vậy mà hai chân lại không tiện. Nếu như cô ấy có thể đi được sẽ còn hoàn hảo đến mức nào nữa chứ!'

Cô cùng Lisa đứng trước cửa đợi thang máy. Đợi một lúc thì cánh cửa sắt bật mở, một nam nhân lịch lãm thân cao m9 đã ở sẵn bên trong. Đôi mắt xám của hắn nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt bất thiện. Mà cô cũng đồng dạng giương nanh múa vuốt nhìn hắn, quanh thân tỏa ra lãnh ý bức người. Khí tràng cả hai lần lượt tỏa ra làm những nhân viên xung quanh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đại sảnh một mảnh im lặng.

Mất một lúc lại tựa như chỉ vài giây, hắn ta cao ngạo hất cằm ra khỏi thang máy mà Lisa cũng đẩy cô đi vào. Bất quá, lúc đi ra, có thứ gì đó ngáng ngang chân của hắn. Bị vướng chân, hắn loạng choạng thiếu chút nữa liền chụp ếch đập mặt xuống sàn nhà. Lảo đảo vài bước ổn định có thể, hắn trừng lớn mắt bộ dạng không thể nào tin được nhìn cô. Cô nhếch môi cười không nói, ánh mắt mang theo mười phần khiêu khích nhìn hắn ta.

Cánh cửa sắt đóng lại cũng ngăn luôn ánh nhìn hung ác của gã đàn ông kia. Ngay sau đó, khóe môi cô cũng hạ xuống, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống đất, không biết là đang nghĩ gì. Lisa nhìn thấy thì rùng mình một cái. Mỗi khi tiểu thư nhà mình có vẻ mặt này, cô nàng liền biết có kẻ sắp gặp xui xẻo.

Bất chợt, giọng nói mang theo ba phần âm dương quái khí của cô vang lên:

"Lisa, cô nói xem hắn ta có phải là kẻ đang có ý xấu với tiểu An không?"

Lisa nghĩ nghĩ một chút rồi mới dè dặt trả lời:

"Chuyện này tôi không chắc lắm. Nhưng nhìn vào tướng mạo của hắn ta, có lẽ là vậy."

Nói đến đây cô liền cười cười không nói nữa. Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên ngoài đã thấy cô nàng Sóc Chuột đợi sẵn. Roseanne mỉm cười nhìn hai người vừa tới, nghiêng người đưa tay làm cái thủ thế mời.

"Người kia vừa mới rời đi, tiểu thư vẫn còn trong văn phòng. Vương tiểu thư, tôi dẫn hai người đi."

Cô gật đầu không đưa ý kiến. Roseanne dẫn đầu đi trước, Lisa đẩy cô theo sau. Đến trước một cảnh cửa gỗ nhìn có vẻ sang trọng, Roseanne dừng lại, xoay người mỉm cười nói với cô:

"Tiểu thư ở bên trong."

Cô gật gật đầu nói:

"Lisa, cô cùng với Roseanne đi uống trà đi. Tôi vào một mình là được rồi."

Lisa nghe thấy cũng không kì kèo gì mà gật đầu, theo sau Roseanne rời đi. Còn lại một mình, cô ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt, môi nở nụ cười khó hiểu.

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của nó. Nhấc đầu ra khỏi mớ giấy tờ hỗn độn, nó đè thấp giọng làm ra vẻ uy nghiêm nói:

"Vào đi."

Cánh cửa màu nâu sáng bật mở, một bóng người xuất hiện làm nó ngạc nhiên đến há hốc mồm, tâm tình mới bình tĩnh lại đã không tiếng động nhảy vọt lên. Cô mở cửa đẩy xe lăn vào sau đó thuận tay đóng lại, xoay người vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nhìn nó. Nó vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi người xuống hôn lên môi chủ nhiệm đại nhân nhà mình.

Cô cũng không phản kháng mà đáp lại nụ hôn ngọt ngào của nó. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau cọ xát, tiếng mút mác có phần vượt đề-xi-ben vang vọng trong không khí. Đến khi nó hết hơi cô mới chủ động tách khỏi nụ hôn. Nó ngồi lên chân cô thở hổn hển, đầu tựa vào vai cô, thỉnh thoảng lại cọ cọ hai cái làm nũng. Cô vô cùng cưng chiều mà vuốt ve mái tóc dài suông mượt của nó, cầm lòng không đặng mà đặt lên đó một nụ hôn.

"Sao cô lại đột nhiên tới đây tìm em?"

Hồi sau khi đã lấy lại được nhịp thở, nó hỏi một câu như vậy. Cô vẫn mỉm cười vuốt vuốt tóc nó, cưng chiều hôn lên chóp mũi bé con nhà mình, sau đó lại dùng chóp mũi cọ cọ gò má non mềm, hàm hồ trả lời:

"Như thế nào? Tôi đến thăm vợ mình không được sao?"

Chữ "vợ" được cô đặc biệt nhất mạnh làm lòng nó tràn ra mật ngọt. Có chút ngại ngùng đánh yêu vào vai cô, nó thấp giọng nói lí nhí trong cổ họng:

"Ai là vợ cô chứ?!"

Cô nghe thấy thì cười cười trả lời:

"Ai mỗi tối ôm tôi ngủ là vợ tôi. Ai mỗi sáng ăn đồ tôi làm là vợ tôi. Ai vừa mới hôn tôi là vợ tôi. Còn nữa..." Nói đoạn, cô kê sát lại tai nó, mập mờ nói một câu: "Ai mỗi tối nằm trên giường rên rỉ tên tôi, cầu tôi làm nhanh hơn là vợ tôi."

Câu nói của cô trong nháy mắt làm mặt nó đỏ bừng như bị thiêu cháy. Cái người này... Sao mà nói chuyện sỗ sàng quá vậy?! Người ta cũng là con gái, cũng biết ngại có được không? Sao cô lại đem chuyện thân mật của hai người tự nhiên nói ra khỏi miệng như vậy chứ? Ngại chết nó rồi!!!

Nó đỏ mặt vùi đầu vào vai cô, nắm tay nhỏ nhắn đánh yêu vào đầu vai bên kia, thấp vọng lầm bầm:

"Không được nói, em không cho cô nói."

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó đưa lên miệng hôn một cái rồi quay sang nhìn nó, cười xấu xa.

"Tại sao lại không được nói? Những gì tôi nói bất quá đều là sự thật nha!"

Mặt nó lại càng đỏ lợi hại, rút ra bàn tay đang được cô nắm, nó đưa lên bịt kín miệng cô lại.

"Không được nói. Cô mà nói nữa thì tối nay ra sofa mà ngủ."

Cô nghe thấy thì gật gật đầu đáng thương nhìn nó. Đôi mắt cô mở to hết cỡ xin tha nhìn đáng yêu vô cùng. Nó chịu không nổi mà lấy tay ra, đáp lên môi cô nụ hôn, một cái chóc vang lên sau đó liền lui lại. Nó dùng tay vẽ vời theo từng đường nét trên mặt cô, ánh mắt lóe lên những tia sáng rực rỡ như chứa đựng cả dãy ngân hà.

Cô cũng im lặng nhìn nó. Đôi mắt lạnh như băng thường ngày đã được thay bằng vẻ nhu tình như nước, dịu dàng đến mức ai cũng nguyện ý trầm luân, dù biết phía trước là cạm bẫy nhưng vẫn vui lòng chui đầu vào rọ.

Hai người cứ vậy thâm tình nhìn nhau, lửa tình bắn ra tứ phía. Bất chợt, cô rướn người hôn lên đôi môi ngọt ngào của nó. Nó theo bản năng vòng tay qua cổ cô, môi hơi hé mở để đầu lưỡi cô tiến vào bên trong càn quấy.

Lửa tình từ cành cây truyền đến bụi rơm rồi cuối cùng bùng lên dữ dội. Bên ngoài trời đổ cơn mưa tuyết, bên trong căn phòng ấm áp triền miên.

**********

"Ba à, tự con đi tới tìm con bé là được rồi. Cần gì nhọc lòng ba phải đi theo tụi con như vậy chứ?!" Một người đàn ông trung niên vẻ ngoài đạo mạo, phong độ nói với người đang chống quải trượng ung dung đi phía trước.

Pattick Hiddleston tựa như không nghe thấy, bước chân vững vàng đi phía trước, gương mặt nở nụ cười hòa ái nói với người phụ nữ bên cạnh:

"Angela, lâu rồi con mới về đây. Ba đã kêu quản gia cho người làm Pudding Yorkshire mà con thích nhất rồi."

"Dạ con cảm ơn ba."

Patrick còn nói thêm gì đó nhưng Hà phu nhân đi bên cạnh đã không còn tâm trạng nghe nữa rồi. Bà quay đầu nhướng mày tỏ vẻ hối lỗi nhìn người chồng mới bị cho ăn bơ của mình, bất quá Hà Chính Khiêm vẫn cười cười, lắc đầu biểu thị không sao. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ông được ba vợ cho ăn bơ. Hà Chính Khiêm luôn biết ba vợ đối với mình có thành kiến là bởi vì mình đã cướp mất đứa con gái yêu quý nhất của ông mang đến đất nước châu Á xa xôi. Mà đối với chuyện này, Hà Chính Khiêm chỉ có thể lắc đầu cười khổ chứ không dám chống đối lấy một lời. Nếu đổi lại là ông, thấy con gái yêu bị một thằng ất ơ nào đó bắt cóc đem đi nơi khác hẳn là ông sẽ tức giận đến nổ tung mất thôi.

Thấy Hà Chính Khiêm không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi thái độ của ba mình, Hà phu nhân mới yên tâm quay lên câu được câu không trò chuyện với Patrick lão gia. Mấy người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến trước cửa văn phòng của nó.

Ngay lúc này, Hà Chính Khiêm nhanh chân tiến lên một bước, nắm lấy tay cầm, miệng nở nụ cười hòa nhã:

"Ba để con mở cửa cho."

Nói rồi dùng sức hạ xuống, khớp nối vang lên một cái cạch, dùng chút sức cánh cửa đã xê dịch.

....
....
....
....
....

Cảnh tượng bên trong căn phòng làm ba người trong nháy mắt câm nín. Mà hai người còn đang tình nồng mật ý kia cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng mà ngẩng đầu lên.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy thì...

Trong những tình huống khó xử thế này, chỉ cần nở nụ cười tự tin 😃😃😃

===== ^^ =====

Hé lu mụi ngừi, au đã trở lại gòi đây. Hic hic, mới đầu năm dô mà áp lực qtqd. Mệt mún xỉu nhưng au vẫn cố gắng đăng truyện cho mn đọc nè. Cần mụt cái ôm khích lệ a!!!

À mà mn cho au hỏi có ai đang chơi lq khum? Nếu có thì mn có thể kb với au để cày rank chung đựt khum? Chơi lq 2-3 mùa ròi mà chưa biết mùi vị cao thủ là gì. Hic hic, khók tiếng tró 😭😭😭

Mụi ngừi kb kéo au lên cao thủ với. Mà nếu không chơi rank thì mình vô đấu thường giao lưu tấu hề cũm đựt nè. Không qtrong bậc rank, vui vẻ là chính (tại au chơi cũng gà lắm 😢) Lưu ý: chái tym au nhỏ bé dễ tổn thưng, chơi chung mà au có ngáo quá thì nói tutu chứ đừng có chửi. Au bùn, au giựn là au drop truyện luôn nghen 😌

Kb với acc gêm của au: ☬GấuKa亗 Hoang nghênh các bn vào kb giao lưu. Cúi chào 90° 🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro