Chương 3: Huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, dưới lệnh của Kiều thị Linh Lan một lần nữa lại trở thành một phần của Đường Sơn Quán, tất nhiên Linh Lan vẫn như lúc xưa bị Đào thị gây khó dễ. Linh Lan biết rõ Đào thị, nàng ấy miệng lưỡi chanh chua nhưng khi chị em gặp nguy hiểm chính Đào thị lại là người xả thân để cứu bạn. Linh Lan khâm phục Đào thị, đối với nàng cũng không ghét bỏ như xưa

" Sắp tới chúng ta sẽ đóng cửa Đường Sơn Quán một thời gian" Kiều thị tập hợp mọi người 

" Cái gì chứ ? Chúng ta sắp kiếm đủ số rồi sao lại đóng cửa ?" Đào thị gấp gáp

" Hình như thị rất muốn mau chóng rời khỏi đây thì phải" 

" Đúng..." Liễu thị biết Đào thị lại sắp miệng nhanh hơn não, nàng đứng kế bên vội che miệng đối phương lại

" Chúng tôi do thị cưu mang, mạng này từ lâu đã là của thị" Liễu thị nhìn thấy Kiều thị sắc mắt không tốt vội nói

Kiều thị im lặng không nói, nàng bước ra khỏi Đường Sơn Quán nhìn xa xâm nơi bầu 

" Sau 4 tháng huấn luyện, ta sẽ trả tự do lại cho các thị. Lúc đó, ai muốn ở lại thì ở muốn rời đi thì đi" Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, Kiều thị rời đi về hướng bờ biển

Không khí phút chốc liền căng thẳng, mọi người dường như bàng hoàng với câu cuối của Kiều thị. Cả ba người Đào thị, Liễu thị và Mai thị gần như không tin được điều mình vừa nghe. Kiều thị huấn luyện cho bọn họ sau đó trả tự do cho bọn họ ?

Linh Lan nhìn theo bóng lưng Kiều thị rời đi, nàng nhân lúc ba người kia không chú ý thì âm thầm đi tìm Kiều thị. Vừa ra tới bãi biển, Linh Lan thấy Kiều thị đang ngồi trên một phiến đá to. Từng làn sóng tràn tới mang theo cơn gió thổi vào đất liền, nhìn người đó ngồi trên phiến đá mặc kệ gió thổi bay những sợi tóc tán loạn của mình

" Thị đến tìm ta có việc gì sao ?" Kiều thị lên tiếng

Biết mình đã bị phát hiện, Linh Lan cũng không trốn tránh, nàng nhẹ nhàng nhảy một cái lên phiến đá to Kiều thị đang ngồi " Sao thị làm vậy ?"

" Ta giữ họ lại cũng không thể bảo vệ được họ. Thay vì để họ chết vô ích, ta thà để họ tự do đi theo ước mơ của họ" Kiều thị đứng lên đi lại đối diện với Linh Lan " Nàng không thả trúc để báo tin cho phu quân nàng sao ?"

Linh Lan cắn môi. Nhưng sao nàng cảm thấy có chút chua vậy ? Đặc biệt là khi Kiều thị nhấn mạnh hai chữ " phu quân". Nhìn gió làm tán loạn mái tóc của Linh Lan, Kiều thị không nhịn được muốn đưa tay ra vén lại cho nàng. Nhưng tay vừa mới vươn đến, còn cách khuôn mặt của Linh Lan một khoảng cách rất nhỏ thì đối phương lại quay mặt tránh đi. Trái tim như có cái gì đó sướt qua, Kiều thị thu tay lại " Ta muốn yên tĩnh"

Linh Lan có chút gấp gáp, Kiều thị lại hiểu lầm, khi nãy nàng bị cát bay vào mắt nên mặt mới theo quán tính nghiêng đi không ngờ lại đúng lúc Kiều thị giơ tay muốn vén tóc cho nàng. Linh Lan khóc không ra nước mắt, thật quá oan ức mà. Linh Lan bực bội không chịu rời đi, nàng bướng bỉnh ngồi xuống cạnh Kiều thị

" Lúc nãy là do có cát bay vào trong mắt ta, ta chỉ muốn nghiêng người dụi mắt không phải ta muốn tránh thị" Linh Lan có chút ủy khuất nói

Kiều thị không trả lời Linh Lan, nàng chỉ tập trung nhìn đường chân trời phía xa. Khuôn mặt tuy vẫn giống thường không cảm xúc nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười

Những ngày kế tiếp, như lời đã nói, Kiều thị bắt đầu huấn luyện. Các chị em trong Đường Sơn Quán được một phen kêu la rên rỉ, nhất là Linh Lan luôn được Kiều thị " ưu ái chăm sóc". Đào thị, Liễu thị cùng Mai thị  ngán ngẩm lắc đầu có chút tội nghiệp Linh Lan. Sau một ngày bị vắt kiệt sức, tất cả mọi người gần như nằm la liệt trên giường. Linh Lan nằm trên giường cả người đều mỏi nhừ

" Thị không sao chứ ?" Người tiến vào là Mai thị " Ta mang rượu xoa bóp đến cho thị "

Linh Lan gật đầu nói lời cảm ơn, Mai thị là cô gái dịu dàng và chu đáo. Lúc mới đầu khi gia nhập nhóm nàng hầu như bị Đào thị cùng Liễu thị hợp nhau ăn hiếp đến thảm thương chỉ có Mai thị luôn âm thầm bảo vệ cho nàng

" Thị không thấy mệt sao ? " Linh Lan nằm trên giường để Mai thị xoa bóp cho mình

" Ta quen rồi, khi ta mới gia nhập còn thảm thương hơn rất nhiều. Ta cảm thấy thị bị như vậy còn nhẹ. Kiều thị là người nghiêm khắc nhưng ta thấy thị ấy rất quan tâm đến thị" Mai thị âm thầm quan sát cơ thể Linh Lan, đúng là tiểu thư nhà giàu có, da dẻ mịn màng, trắng trẻo

Nghe nhắc tới Kiều thị, Linh Lan im lặng không muốn trả lời. Từ sau khi gia nhập Đường Sơn Quán, Linh Lan được chuyển sang căn phòng đối diện với Kiều thị. Buổi sáng ngoại trừ lúc huấn luyện mới có thể thấy đối phương đến tối thì con người kia lại biến đâu mất.

" Kiều thị đối xử với thị rất đặc biệt" Mai thị thấy đối phương không trả lời bèn nói tiếp " Ta chưa từng thấy ai dám trừng mắt với Kiều thị, thị là người đầu tiên đó "

" Thị gia nhập Đường Sơn Quán trước ta vậy thị có biết Kiều thị từng yêu ai chưa ?" Linh Lan hỏi

" Ta không biết, tất cả mọi người đều không biết gì nhiều về Kiều thị. Chúng ta chỉ biết Kiều thị cũng giống thị từng là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng bị Quan Du hãm hại giết chết. Kiều thị tuy là nữ nhi nhưng tài giỏi không thua gì bọn nam nhân kia. Từ võ công, việc đặt bẫy đến mọi sinh hoạt hằng ngày đều là Kiều thị dạy cho bọn ta..."

" Muốn biết gì thị có thể trực tiếp hỏi ta" Kiều thị đứng ngoài cửa

Linh Lan và Mai thị bị dọa sợ. Kiều thị bước đi không tiếng động xuất hiện ở cửa phòng Linh Lan thình linh làm 2 người giật mình. Linh Lan cảm giác được bàn tay của Mai thị vừa rồi khẽ run, thầm nghĩ có lẽ thị ấy sợ rồi

" Thị về phòng trước đi, cảm ơn thị mang thuốc đến cho ta" Linh Lan ngồi dậy lấy áo choàng cạnh giường khoác lên người

Mai thị không nhúc nhích, ánh mắt về phía Kiều thị, đối phương gật đầu đồng ý Mai thi mới dám rời khỏi phòng

" Mấy ngày nay buổi tối thị đi đâu vậy ?"

Kiều thị không trả lời, nàng bước tới ngồi xuống bên cạnh Linh Lan, dựa sát vào người đối phương. Linh Lan có chút không quen liền nhích người kéo dài khoảng cách 2 người. Nhưng Linh Lan nhích người đi bao xa, Kiều thị cũng di chuyển theo nàng bấy nhiêu. Linh Lan khó chịu, nàng quyết tâm không chịu thua Kiều thị nhưng lần này khi một lần nữa dịch chuyển mông cô lại không như mấy lần trước tiếp xúc với giường

"A..." Kiều thị nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Linh lan để đối phương ngồi gọn trên đùi mình, cằm Kiều thị đặt lên vai Linh Lan, đôi tay lại như rắn quấn lấy eo nàng

Linh Lan run người, lạnh quá ! Người Kiều thị như một khối băng. Nàng mặc kệ 2 người hiện tại có bao nhiêu là kỳ quái, quay người đưa tay chạm vào trán Kiều thị " Sao người thị lại lạnh như vậy ?" Nhìn bên phải cổ cũng có một vết xước hình như là do vật sắc nhọn gây ra

" Rốt cuộc thị đã đi đâu ?"

Kiều thị không trả lời bất kì câu hỏi nào của Linh Lan, nàng để trán mình tựa vào trán đối phương khẽ thở dài " Linh Lan, để ta ôm nàng một chút "

Linh Lan cũng thôi động đậy, trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng nàng biết nếu Kiều thị đã không muốn nói dù nàng có cố gắng hỏi bao nhiêu lần cũng không cạy miệng được đối phương. Linh Lan không nhớ mình để Kiều thị ôm bao lâu, một lúc sau cơn buồn ngủ kéo tới nàng không chống được mà gục đầu lên vai Kiều thị mà ngủ thiếp đi

Kiều thị dịu dàng vén mái tóc qua một bên cho Linh Lan, nghiêng đầu đặt nhẹ lên trán một nụ hôn " Ngủ ngon" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro