Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI YÊU MUỘN MÀNG!

"Tenoh Haruka..." Đó là tiếng gọi của cô gái. Cô ấy có mái tóc xanh biếc như biển khơi làm nổi bật cả chốn đông người tấp nập này.

Tôi khẽ nhíu mày và đáp lại lời gọi ấy:" cậu kêu tôi có chuyện gì?"

Chỉ thấy cô ấy cười khúc khích và nói với tôi :" Cậu khá nổi tiếng và tớ tò mò về cậu, các cô gái có ước mong được ngồi trên chiếc moto của cậu trong đó có tớ"
Tôi chỉ cười nhẹ và đáp lại:" Thế thì sao, trong hàm ý của cậu còn điều gì khác". Tôi đã để ý cách nói chuyện của cô ấy và đã hỏi thẳng.

Cô ấy chỉ nhìn tôi và đáp:" Tớ muốn cậu làm người yêu tớ trong nửa năm?" "Cậu yên tâm, tớ sẽ không xen vào chuyện riêng tư của cậu miễn cậu để tớ quan tâm chăm sóc như người yêu trong nửa năm"

Tôi khá ngạc nhiên cười nói :" Cậu thú vị thật đấy. Được thôi. Tôi đồng ý"
Tôi nhìn cô ấy như thể rất ngạc nhiên vì câu trả lời của tôi. Thật thú vị.

Và tôi hỏi tiếp:" Cậu tên là gì? Người yêu mình mà không biết tên thì thật xấu hổ!"
Cô ấy gạt bỏ biểu cảm bất ngờ kia bằng nụ cười tỏa nắng :" Michiru. Kaioh Michiru"

Nụ cười cô ấy làm tôi lệch 1 nhịp và tôi sẽ không thể ngờ rằng đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi được thấy...
Thời gian trôi qua.....
Đã được 5 tháng chúng tôi quen nhau trong thời kì nửa năm...
Trong quãng thời gian đó chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác đi ăn uống, nắm tay, dạo phố, đi chơi, mua sắm v.v....

Chỉ có điều chúng tôi chưa vượt qua ranh giới với nhau. Chỉ hôn môi và dừng lại đó. Vì sao ư....
Vì hằng đêm tôi hay đi chơi cùng bạn bè đến sáng. Bộ dạng của tôi say khướt đến khó tin. Michiru vẫn mỉm cười dịu dàng đối với tôi nhưng tôi nhận ra tận sâu trong đôi mắt ấy là nỗi buồn khó tả.

Do 1 phần cô ấy bảo sẽ không xen vào chuyện riêng tư nên tôi không mấy quan tâm đến cảm xúc của cô ấy và vẫn sa vào những đam mê của bản thân...

Và rồi, thời gian ấy cũng đến. Ngày chúng tôi chính thức không còn là người yêu của nhau. Tôi lê thân say mèm về nhà. Khi tôi gọi tên cô ấy. Đáp lại tôi chính là âm thanh do chính tôi tạo.

Hôm nay, sao lạ quá. Cô ấy đâu rồi nhỉ. Tôi tự hỏi rằng Michiru người con gái hay đợi tôi về đã biến đâu mất rồi. À tôi quên mất chúng tôi đã chia tay rồi mà. Bây giờ khi không thấy thân ảnh quen thuộc ấy. Gương mặt hay nở nụ cười đón chào mình về. Dường như có linh cảm không hay sẽ xảy ra với cô ấy. Tôi bất chợt cảm thấy run rẩy. Tìm kiếm thân ảnh ấy...

Tôi cố gọi vào số cô ấy nhưng không được. Bất chợt tôi thấy 1 lá thư và 1 chiếc hộp nhỏ gì ấy ở trên bàn. Tôi cầm lên mà bàn tay run từng đợt như sắp có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.
Vâng, tôi đã thấy nét chữ của cô ấy. Từng chữ từng chữ như khứa vào trái tim tôi. Dòng chữ cũng nhòe đi vì dòng nước mắt chua chát của tôi... Tôi cố nén cơn đau thắt ở tim để đọc bức thư mà người con gái ấy để lại cho tôi.

"𝐻𝑎𝑟𝑢𝑘𝑎. 𝐸𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡𝑟𝑎 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑖̀ 𝑔𝑖𝑎 𝑡ℎ𝑒̂́ ℎ𝑎𝑦 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑐𝑎̉𝑛ℎ. 𝑉𝑖̀ 𝑒𝑚 𝑐𝑎̉𝑚 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑛𝑜̂̃𝑖 𝑡𝑎̂𝑚 𝑡𝑢̛ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑎𝑛ℎ 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑐ℎ𝑎̣̆𝑛𝑔 đ𝑢𝑎. 𝐸𝑚 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑎𝑛ℎ ℎ𝑜̛𝑛 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑒𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎̀𝑚 𝑠𝑎𝑜. 𝐶ℎ𝑜 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 đ𝑖̣𝑛ℎ 𝑚𝑒̣̂𝑛ℎ đ𝑜́. 𝐸𝑚 đ𝑎̃ 𝑑𝑢̀𝑛𝑔 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑠𝑢̛̣ 𝑐𝑎𝑛 đ𝑎̉𝑚 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚 đ𝑒̂̉ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑡𝑒̂𝑛 𝑎𝑛ℎ. 𝐶𝑎́𝑖 𝑡𝑒̂𝑛 𝑐𝑜́ 𝑙𝑒̃ 𝑠𝑒̃ 𝑘ℎ𝑎̆́𝑐 𝑠𝑎𝑢 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎́𝑖 𝑡𝑖𝑚 𝑒𝑚 đ𝑜̛̀𝑖 đ𝑜̛̀𝑖 𝑘𝑖𝑒̂́𝑝 𝑘𝑖𝑒̂́𝑝. 𝐾ℎ𝑖 𝑒𝑚 𝑛𝑔𝑜̉ 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑒𝑚 đ𝑎̃ 𝑡𝑢̛𝑜̛̉𝑛𝑔 𝑎𝑛ℎ 𝑠𝑒̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑎́𝑝 𝑙𝑎̣𝑖 𝑣𝑖̀ 1 𝑐𝑜̂ 𝑔𝑎́𝑖 𝑙𝑎̣ 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑙𝑎̣𝑖 đ𝑢̛𝑎 𝑟𝑎 𝑦𝑒̂𝑢 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑣𝑜̂ 𝑙𝑦́ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡ℎ𝑒̂́. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑜̛̀ 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑦́ 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑣𝑢𝑖 𝑚𝑢̛̀𝑛𝑔. 𝐸𝑚 đ𝑎̃ 𝑛𝑜́𝑖 𝑙𝑢́𝑐 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐. 𝑆𝑎𝑢 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 ℎ𝑎̣𝑛 𝑛𝑢̛̉𝑎 𝑛𝑎̆𝑚. 𝐸𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑛𝑜́𝑖 𝑠𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑜 𝑎𝑛ℎ 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑣𝑎̀ 𝑙𝑖́ 𝑑𝑜 𝑡𝑎̣𝑖 𝑠𝑎𝑜. 𝑇𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑞𝑢𝑎 𝑒𝑚 đ𝑎̃ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑣𝑢𝑖 𝑠𝑢̛𝑜̛́𝑛𝑔 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑑𝑢̀ 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 𝑣𝑢̛𝑜̛̣𝑡 𝑞𝑢𝑎 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 ℎ𝑎̣𝑛. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑢̉ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑟𝑜̂̀𝑖. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝐻𝑎𝑟𝑢𝑘𝑎 𝑎̀, 𝑒𝑚 đ𝑎̃ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑐𝑜̂ đ𝑜̛𝑛 𝑎𝑛ℎ 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔. Đ𝑒̂𝑚 đ𝑒̂𝑚 𝑎𝑛ℎ đ𝑒̂̀𝑢 𝑣𝑒̂̀ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑏𝑜̣̂ 𝑐𝑎̣𝑛ℎ 𝑠𝑎𝑦 𝑥𝑖̉𝑛. Đ𝑖𝑒̂̀𝑢 đ𝑜́ 𝑘ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑒𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑣𝑢𝑖 𝑐ℎ𝑢́𝑡 𝑛𝑎̀𝑜. 𝐴𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑜 𝑐ℎ𝑜 𝑏𝑎̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑐ℎ𝑢̛́. 𝐿𝑜̛̃ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑒𝑚 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑠𝑎𝑜. 𝑁𝑜́𝑖 đ𝑒̂́𝑛 đ𝑎̂𝑦 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 1 𝑐ℎ𝑢́𝑡 𝑟𝑜̂̀𝑖 đ𝑢́𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔. 𝐸𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜̀𝑛 3 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 đ𝑒̂̉ 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝑈𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑔𝑖𝑎𝑖 đ𝑜𝑎̣𝑛 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖. 𝐻𝑜̛𝑛 𝑛𝑢̛̉𝑎 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑘ℎ𝑖 𝑒 đ𝑖 𝑘ℎ𝑎́𝑚. 𝐵𝑠 𝑛𝑜́𝑖 𝑒𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 9 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝐸𝑚 𝑠𝑜̂́𝑐 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑖 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑎𝑛ℎ. 𝐸𝑚 đ𝑎̃ đ𝑎̣̆𝑡 ℎ𝑖 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑣𝑎̀𝑜 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 đ𝑎̃ ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑐𝑎̉𝑚 𝑔𝑖𝑎́𝑐 𝑦𝑒̂𝑢, 𝑞𝑢𝑎𝑛 𝑡𝑎̂𝑚 1 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜. 𝐶𝑎̉𝑚 𝑜̛𝑛 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ 𝑐ℎ𝑜 𝑒 𝑐𝑎̉𝑚 𝑔𝑖𝑎́𝑐 đ𝑜́. 𝑁𝑢̛̉𝑎 năm đ𝑜̂́𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒 𝑞𝑢𝑎́ đ𝑜̂̉𝑖 ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐 𝑟𝑜̂̀𝑖. 𝑁𝑒̂𝑛 3 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑒𝑚 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 1 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑒. 𝐿𝑎̣̆𝑛𝑔 𝑙𝑒̃ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑏𝑖𝑒̂̉𝑛 𝑐𝑎̉ 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑟𝑜̛̉ 𝑣𝑒̂̀ 𝑣𝑜̛́𝑖 đ𝑎̂́𝑡 𝑚𝑒̣. 𝑇𝑒𝑛𝑜ℎ 𝐻𝑎𝑟𝑢𝑘𝑎........."

Đến đoạn cuối tôi đã không kiềm được mà nấc lên những tiếng khóc đau đớn. Đau đớn thay khi bây giờ tôi mới nhận ra tôi đã yêu em mất rồi. Đau đớn thay khi người con gái tôi yêu đang chịu sự hành hạ thể xác lẫn tinh thần mà tôi nào hay biết. Đoạn cuối đã bị xé mất như rằng cô ấy không muốn tôi biết được điều gì đó.

Trong 2 tháng qua, tôi đi hỏi những người bạn của cô ấy. Nhưng nhận lại chỉ là những ánh mắt lạnh lẽo đầy căm phẫn nhưng tôi nào quan tâm. Thứ tôi quan tâm bây giờ là Cô ấy. Nhưng may thay người bạn thân nhất của cô ấy đã rủ lòng thương mà cho tôi biết. Tôi xuýt xoa cảm ơn và tôi đã đến nơi người con gái ấy. Người con gái mà tôi đã nợ cô ấy rất nhiều.

Trước mặt tôi là 1 căn nhà nhỏ đơn xơ ngoài ngoại ô. Bước vào tôi đã thấy thân ảnh quen thuộc ấy nhưng sao tôi lại thấy khác thường. À đúng rồi, thời gian thật tàn nhẫn. Nụ cười ấy nay còn đâu. Chỉ còn những tiếng thở khó khăn cùng tiếng ho đau rát cổ họng.

Tôi quỳ xuống chỗ cô ấy nằm. Nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy giật mình nhận ra tôi và thốt lên rằng :" Haruka, sao cậu lại ở đây. Sao cậu biết mà đến". Cô ấy nhìn tôi 1 cách đây kinh ngạc nhưng đáp lại cô ấy là nụ cười dìu dàng :" Anh đến tìm em, Michiru"
Cô ấy bật khóc và nói :" Anh đã đọc bức thư rồi thì tại sao còn đến tìm em nữa". Tôi khẽ ôm cô ấy vào lòng như thế nếu mạnh quá cô ấy sẽ vỡ vụn ra mất. "Anh đến để thực hiện ước nguyện của em và anh muốn chăm sóc em quãng thời gian còn lại". Tôi nhìn cô ấy 1 cách yêu thương.

Có lẽ đối với cô ấy đây sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất nhưng đối với tôi nó sẽ là kí ức đau đớn nhất sẽ quấn lấy tôi đến suốt cuộc đời này.
Những ngày sau đó, tôi chở cô ấy trên chiếc moto yêu thích của tôi. Niềm ao ước của mọi cô gái nhưng đối với tôi chỉ có cô ấy Duy nhất và Mãi Mãi được đi trên chiếc này và do tôi chở. Cuộc sống của chúng tôi tuy ngắn quá đỗi hạnh phúc nhưng niềm vui nào có thể kéo dài mãi mãi...

Ngày ấy cũng tới, tôi ôm em vào lòng như bao ngày khác, tôi hôn môi em nhưng chỉ có điều hôm nay em nở nụ cười nhẹ bình thản. Khi đó toàn thân tôi run rẩy cố tiễn em đi trong yên bình. Gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn là cô ấy. Em đã rời xa thế giới trong vòng tay tôi. Đau đớn thay. Khi tôi cố nén đau thương thì tôi chợt nhận ra em đang giữ thứ gì đó ở tay. Tôi gỡ bàn tay e 1 cách nhẹ nhàng và trong đó là 1 mảnh giấy bị xé. Tôi cầm lên đọc mà bần thần...đó là đoạn bị xé trong bức thư.

"𝙏𝙚𝙣𝙤𝙝 𝙃𝙖𝙧𝙪𝙠𝙖, 𝙚𝙢 𝙢𝙤𝙣𝙜 đ𝙤̛̀𝙞 đ𝙤̛̀𝙞 𝙠𝙞𝙚̂́𝙥 𝙠𝙞𝙚̂́𝙥. 𝙀𝙢 𝙨𝙚̃ 𝙜𝙖̣̆𝙥 𝙡𝙖̣𝙞 𝙖𝙣𝙝 𝙫𝙖̀ 𝙡𝙖̀𝙢 𝙣𝙜𝙪̛𝙤̛̀𝙞 𝙮𝙚̂𝙪 𝙖𝙣𝙝 𝙢𝙖̃𝙞 𝙢𝙖̃𝙞... Không phải là trên danh nghĩa mà là người yêu thật sự"

Ôi, có phải chúa muốn cho con hình phạt đau đớn tâm can này không.
"Michiru, em ở bên kia chắc đang cô đơn đúng không? Đợi anh, anh sẽ nằm tay em và dẫn lối cho em"

Sau khi viết xong những dòng cuối này thì tôi cũng đã ra đi cùng em ấy. Vì tôi đã sử dụng quá nhiều thuốc ngủ và nằm an yên bên em ấy. Có lẽ đây mới là sự giải thoát cho tôi khỏi tội lỗi ấy.
"Đời đời kiếp kiếp mãi yêu em"
______________Hoàn_______________

Đây là chuyện mình tự viết về cp Haruka x Michiru. Mong mn đọc ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro