Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

---

Chương 22: Tin Tức Nhỏ

Chu Bách Yên đến Hàng Châu chưa đầy một tuần, liên tục nhận được cuộc gọi từ Nhan thẩm và dì Tào.

Bọn họ đều lo lắng cho nàng, hỏi nàng sống có tốt không, dựa vào tình cảnh hiện tại, nàng chỉ dám âm thầm tự nhủ là ổn định. Ngoài ra Nhan thẩm bảo từ khi nàng rời đi, Chu lão công sức khỏe không tốt, lại gặp chuyện công ty cho nên nhập viện cho tới bây giờ, nàng là cháu gái dù sao từ nhỏ cũng đều là do ông thương yêu, nghe tin không khỏi đau lòng, nhưng lý do đó không thể khiến nàng quay trở về căn nhà ấy.

Sống ở đây được mấy ngày, lại quen biết thêm mấy người hàng xóm gần cửa tiệm. Một vị đại thẩm họ Ngô bán thịt nướng đối diện vài ba hôm lại gọi nàng sang chơi, gia đình bà ta côi cút, nhà có mỗi đứa con trai năm nay chỉ mới 9 tuổi, vài lần trò chuyện mới biết chồng thím Ngô mất cách đây không lâu.

Giữa Ngô đại thẩm và nàng dường như rất hợp ý, vì vậy tình cảm giao thiệp xóm làng với nhau tăng dần.

Đang là buổi chiều, Chu Bách Yên ngồi trong quầy tính tiền loay hoay với chiếc di động đời cũ của mình, ngẫm lại đây là lần túng thiếu nhất mà nàng gặp phải, ngay cả di động cũng phải đổi, số tiền dư ra vừa đủ để xoay sở chờ ngày có lương, nhưng cũng sắp tới rồi, mau thật, gần một tháng rồi này.

Trong thời gian qua, Hồ Tranh ban ngày xem nàng là biểu muội, ban đêm là chị em tốt, ngoài thời gian hắn đi tập gym ra những lúc rảnh rỗi sẽ đem cấp cho nàng đồ ăn ngon mà hắn đang ăn, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giúp hắn giặc quần áo và rửa bát đĩa. Cho nên Chu Bách Yên dù tiền tiêu vặt không được thoải mái nhưng bù lại không bao giờ sợ chết đói cả.

Hàng đêm nằm cuộn tròn trong chăn ấm, có lúc gặp phải ác mộng, nàng mơ thấy đại ngốc, mơ thấy gương mặt mơ hồ ngày hôm ấy. Tại sao nhìn nàng rồi rơi nước mắt, cuối cùng đứng trước cửa căn nhà nhỏ, quyện theo làn sương mờ biến mất. Chu Bách Yên điên tiết tìm cô, không ngừng đưa tay quờ quạng lấy phía trước, nhưng đến khi nàng cảm giác được cái thân thể ấy thì đã lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, môi kia đã thôi hướng nàng mỉm cười.

Cho dù biết đó chỉ là mơ sau khi tỉnh giấc, tim nàng vẫn bị cảm giác nghẹn đến khó thở.

Hoặc là có lúc buổi sáng tỉnh dậy, lại theo thói quen đưa tay sờ chỗ bên cạnh, trống rỗng, bàng hoàng.

Chu Bách Yên hối hận, vô cùng hối hận.

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, con đường màu xám ngoét và những bóng người qua lại. Cây liễu trước sân, mấy con cá nhỏ dưới hồ, sương giáng làm lu mờ cảnh sắc kia rồi, thế là không khí mùa đông đã bắt đầu.

Vừa đúng lúc cửa hàng có vài vị khách đến tham quan, nhìn cách ăn mặc của bọn họ dường như đây là những người thương gia giàu có.

Anh bạn Cáp Linh vội chạy ra chào đón, Nguyên Trảm thì đang lau sơ bức tượng đồng. Chu Bách Yên thừa nhận với tài khéo ăn khéo nói của Cáp Linh, một lát nữa thôi sẽ bán được rất nhiều đồ.

Tuy rằng mối quan hệ của bọn nàng không mấy thân thiết, nhưng một khi cửa hàng bán ra một món đồ, số phần trăm tiền thưởng sẽ được chia đều ra, Chu Bách Yên cảm thấy lương không nhiều bao nhiêu, tiền thưởng thì có thể làm nàng phấn khởi.

"Cái gì mà đắc thế? Ăn cướp à?"

Trong căn phòng không to mà không nhỏ này, giọng nói kia ví như một thanh đại pháo bắn xa, đùng một tiếng cho dù người điếc cũng cảm thấy tâm hồn hơi hơi rung rinh rồi.

Chu Bách Yên ở bên trong chỉ nghe bọn họ tranh cãi về giá cả, Cáp Linh vội vã dỗ ngọt, cơ mà một lúc sau tưởng như mọi chuyện êm xuôi trót lọt, một lão thương gia cố ý lớn tiếng đòi gặp chủ tiệm. Chu Bách Yên trong lòng than không ổn, Hồ Tranh đi vắng mấy hôm liền, chính nàng tự thân bước ra ngoài.

Thật sự, cái người mà nàng cho là lão kia sơ lượt nhìn cũng tầm ba mươi, gương mặt lởm chởm râu trong chẳng khác gì sơn tặc. Thôi đi, nàng không thể cứ ngồi yên một chỗ hưởng lương, đã đến lúc nàng báo đáp nhiệt tình của Hồ Tranh nha.

"Ông chủ hiện tại không có ở đây. Xin hỏi, vị đại gia này không hài lòng chỗ nào của cửa hàng chúng tôi?!"

Thật là lịch sự, nàng còn công nhận chưa bao giờ nàng lịch sự đến mức này.

Ban đầu, Chu Bách Yên đều nghĩ sau khi có một mỹ nhân thanh tú diễm lệ như nàng xuất hiện, hắn sẽ nguôi ngoai cơn bực bội trong lòng. Chưa đầy mười giây hắn nhìn nàng chăm chú, không nghĩ cái tên khùng này lên cơn, đem bình đồng trong tay nện thẳng xuống đất.

Bụp...

"Ôi mẹ ơi!'

"Cô Bách Yên!" Cáp Linh bụm miệng hô lên.

Chính xác là, chính xác là cái bình đồng kia rơi thẳng vào chân nàng, tên khùng điên tỏ ra rất nóng giận, hắn nói cửa hàng vốn là một đám ăn cướp cắt cổ người, vung tay quậy phá. Gặp chuyện không hay, Nguyên Trảm nhanh tay lẹ chân ngăn cản bọn người đang ném đồ vật điên cuồng, nhưng chỉ với sức mình hắn và Cáp Linh thì không chống chọi nổi, cuối cùng đem di động gọi cảnh sát khu vực đến, những tên lưu manh trá hình kia nghe tới cảnh sát biết khôn mà ngừng tay, chuồng nhanh một cách như cá chui.

Kết quả Chu Bách Yên bị chấn thương chân phải, không thể đi lại hai tuần.

Chuyện này sau khi Hồ Tranh trở về, hắn ta đắn đo đủ kiểu, chuyển phòng nàng xuống tầng dưới, mấy ngày sắp tới khăng khăng giấu Chu Bách Yên ở phòng trong, không cho nàng xuất đầu lộ diện.

Không biết a Tráng nghe tin làm sao, qua cái miệng nào đó nghe nhầm thành Hồ Tranh có chuyện, anh ta bỏ luôn công việc ngày đó, gấp gáp trở về.

Sự tình cửa hàng bị quấy phá lại thêm phần a Tráng xuất hiện, Hồ Tranh không biết phải làm sao, nhưng cũng là đêm đó đã sớm làm lành với người nọ, hai người đó lại không chút ý tứ, làm nháo loạn trong phòng, Chu Bách Yên coi như có tai mà không nghe, có mắt mà không thấy, buồn bã ở trong phòng vuốt ve cái chân đáng thương.

Gần như mọi chuyện yên ổn, cách đó vài ba ngày, bọn côn đồ kia lại đến làm một trận náo loạn. May thay thời điểm đó Hồ Tranh có mặt, a Tráng từ trong phòng ngủ chạy ra. Mấy tên ôn nhìn ra dáng dấp của hai người không dễ đối phó, một gã đàn ông trong đám người lộn xộn lộ mặt.

Cáp Linh sợ bất trắc, cố ý đứng gần bức tường treo đầy những thanh đồng dài năm tấc.

Không ngờ tên kia kề vai nói gì đó trông hay ho lắm với Hồ Tranh, cuối cùng bọn chúng rời đi với sự im lặng khó hiểu.

Cáp Linh cảm thấy lạ, nhưng chẳng có gan đi hỏi thẳng ông chủ của mình. Anh ta đành thu dọn lại mớ lộn xộn mà đám ôn dịch kia để lại, trong miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa.

"Hôm nay ai đến gây náo nữa sao? Tớ nghe ồn ào"

Chu Bách Yên đưa tay cầm lấy mâm cơm nhỏ Hồ Tranh đưa cho đặt xuống cái bàn xếp. Do cần phải nghĩ ngơi lại bị cơn đau dưới chân hành hạ, bác sĩ kê cho nàng toa thuốc giảm đau gây buồn ngủ, sau khi ăn trưa thì ngủ tới cuối buổi chiều, vừa kịp bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc, cảm giác dưới chân đã ổn đi nhiều, tranh thủ lúc Hồ Tranh đưa cơm vào phòng, muốn hỏi han một tí.

"Bách Yên này!" không hiểu vì sao sắc mặt của Hồ Tranh biến đổi, cái tay đầy cơ của hắn đặt trên vai nàng. Đúng là trong đôi mắt xuất hiện ra vài tia áy náy.

"Cậu rốt cuộc đã đắc tội với ai chứ?"

Chu Bách Yên đang ngậm cơm trong miệng, vốn đầu óc nhạy bén liền biết ngay lý do cửa tiệm này vì điều gì mà không yên ổn.

Nàng nhìn mâm cơm tươm tất rồi ngẩng đầu nhìn Hồ Tranh, giọng trầm xuống.

"Không sao đâu mà, nếu như không ổn, sau khi tớ đi lại được sẽ cuốn đồ đi ngay, không gây phiền phức cho cậu, bây giờ chưa cử động được..." Chu Bách Yên đột nhiên tuổi thân, chỉ biết cắm mặt, tinh ý chịu nhìn kỹ thì sẽ thấy hốc mắt nàng trào ra nước mắt, nhưng nàng đã không cho nó rơi xuống, cố nén ngược vào trong.

"Mấy ngày này thật phiền cho cậu... "

Nàng còn chưa kịp nói hết đã bị tên kia bóp cái mặt méo mó thành dạng gì rồi.

"Cậu bớt suy nghĩ lung tung lại đi, cậu nghĩ tớ vậy sao, hử? Vì dăm ba tên nhãi nhép mà đuổi cậu đi à" Cuối câu rõ ràng nghe thấy Hồ Tranh hừ một tiếng.

Chu Bách Yên cho dù lúc còn học cùng lớp ít giao thiệp với hắn, nhưng nàng lại là bạn thân của tiểu Ninh. Hắn chưa bao giờ thấy tiểu Ninh tin tưởng ai như nàng, lại nói trong thời gian làm cho cửa tiệm, nàng rất siêng năng, cái miệng ngọt không kém gì Cáp Linh đi câu dẫn khách hàng cả. Chỗ thân tình, làm sao có thể vì mấy ngày không an ổn buôn bán kia mà phũ bỏ nàng.

Ô, vậy là không bị đuổi!

Chu Bách Yên vui mừng nhanh chóng ngẩng đầu lau nước mắt, nhìn anh bạn bằng cặp mắt sáng như sao.

Hồ Tranh vuốt cằm suy nghĩ cái gì đó không rõ, tiến lại gần nàng, gần tới nỗi mặt có thể chạm lấy mặt, sau đó hệt như lúc hắn chưa hành động, cách xa nàng.

"Bây giờ có một tin xấu và hai tin tốt, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Chu Bách Yên cười không thấy mắt đâu.

"Tin tốt đi, đằng này tận hai tin tốt, tớ muốn nghe hết"

Hồ Tranh le lưỡi chê nàng là đồ tham lam, hắn hít sâu hơi thở, làm ra vẻ cực kỳ hệ trọng.

"Tin tốt thứ nhất, tiểu Ninh sẽ quay về với chúng ta"

Hồ Tranh dứt câu liền nheo mắt với biểu cảm há miệng thật to của nàng.

"Tin tốt thứ hai..."

Woah hắn nhìn cái miệng của Chu Bách Yên đã to hơn cái bát ăn cơm, liền nói ngay, sợ nàng rách miệng, cũng biết tin này vô cùng vô cùng có ích với nàng.

"Cái người mà cậu nói ngốc đó, đã có tin tức rồi"

Hồ Tranh vừa nói ra, cố ý nhìn cảm xúc nàng biểu lộ như thế nào.

Chu Bách Yên không biết có vì cái tin thứ hai kia làm cho bại liệt hay không, cả người không điểm tựa ngã về phía sau, sau đó Hồ Tranh bị tiếng hét như kêu gọi cô hồn của nàng làm cho suýt nữa thủng luôn cái màng nhĩ.

"Làm sao, làm sao, chị ấy đang ở đâu, ở đâu chứ, cậu mau nói!"

Chu Bách Yên mừng khóc không ra tiếng, chỉ biết ngồi bật dậy, dùng hết sức lực sót lại cầm cánh tay Hồ Tranh lắc lắc.

"Nào, bình tĩnh, cô ngốc gì đó của cậu vẫn bình an nha, bạn của tớ nói, thấy chị ta đang ở trong một khu dành cho doanh nhân nằm rất gần với thành phố Thâm Quyến, nhưng mà với những tấm ảnh cậu đưa cho... Trong cái khu doanh nhân đó có biết bao hộ gia đình, anh bạn của tớ chỉ biết có thế thôi, không xác định được địa chỉ cụ thể" nói nói, quay mặt nhìn nàng, Hồ Tranh bị cái gương mặt kia làm cho hoảng sợ.

Chu Bách Yên lôi thôi chết đi được, nước mắt, nước mũi đằm đìa, gương mặt bị khóc làm cho đỏ hồng kì cục.

"Bà dì, tránh xa thân thể của tớ ra" vừa nói vừa mở to mắt nhìn bàn tay dính đầy nước mũi của nàng đang chìa tới.

Ông trời cô phụ hắn, bị Bách Yên ôm một chập, hơn nữa còn dụi dụi mặt vào vai áo.

"Cậu là ân nhân của tớ đó cậu biết không?"

Chu Bách Yên mừng muốn điên lên được, cuối cùng cũng tìm ra cô, với vài thông tin nhỏ nhoi, vài bức ảnh chụp lúc còn ở Hoành Mã Tự, đối với nàng tìm ra cô là một chuyện không nhỏ, may là Hồ Tranh có quan hệ rộng rãi, rất nhiều bạn bè, cậu ấy giúp nàng quá nhiều rồi.

"Eo ơi ghê quá, còn tin xấu, cậu có muốn nghe không?" Hồ Tranh cố ý dùng lực vừa phải đẩy nhẹ nàng ra, hắn nhìn vai áo ẩm ướt, rồi lại nhìn nàng, tận mắt nhìn Chu Bách Yên gật đầu, mới dám nói tiếp.

"Tớ không biết trước kia cậu đã làm phật ý ai, nhưng mà từ nay tốt nhất đừng xuất hiện bên ngoài, sau khi chân đi lại được, cậu không cần ngồi trong quầy tính toán sổ sách nữa"

Vậy không phải là nàng thất nghiệp rồi sao?

"Nhưng tớ sẽ làm gì?"

"Tạm thời cậu cứ nghĩ ngơi cho chân mau lành lại, trong cửa tiệm này thiếu gì việc cho cậu làm"

Hồ Tranh suốt buổi mãi lo nói chuyện với nàng, đợi Chu Bách Yên ăn xong liền nhanh chút thu dọn, nhắc nhở nàng uống thuốc sau đó cũng trở về phòng của mình.

Chu Bách Yên đêm nay bồn chồn chẳng thể nào nhắm mắt, ít ra vẫn biết được đại ngốc sống tử tế, bình an khỏe mạnh, cũng có những khúc mắc về thân phận của cô.

Đại ngốc của nàng, tình yêu của nàng rốt cuộc là ai?

Ngày đó gặp nàng, một chút phòng vệ bản thân cũng không có. Cứ ngô nga ngô nghê như thế.

Chu Bách Yên dành ra một khoảng thời gian dài suy nghĩ, nao lòng vui đến không ngủ được. Càng nghĩ lại tự trách bản thân không được tốt, đánh mất cô một lần. Chu Bách Yên đến một giờ sáng mới ngủ, nàng cảm thấy liều thuốc giảm đau gây ngủ kia chẳng còn tác dụng gì nữa. Tinh thần coi như vực dậy được mười phần, thời gian này cần phải dưỡng sức thật tốt, nàng muốn gặp lại đại ngốc, muốn cô một lần thêm một lần nữa gọi Yên Yên.

Sáng nay ngoài trời xuất hiện tuyết đầu mùa, khí hậu Hàng Châu không gọi là tệ. Ngoài phố bây giờ đầy tuyết, cửa hàng thịt nướng của Ngô đại thẩm lại càng thêm đông khách.

Xem ra năm nay tuyết đầu mùa đến sớm hơn dự tính.

Sau một thời gian ngắn tịnh dưỡng chân đã hồi phục, cơ bản việc đi đi lại lại không làm khó được nàng nữa. Vì sợ Chu Bách Yên lại gặp bọn xấu gây chuyện kia, Hồ Tranh mang nàng xuống tầng hầm dưới nhà, giao cho công việc lau chùi đồ cổ. Nơi này là nơi tuyệt mật, là nơi cất giấu một phần lớn số hàng hóa lưu trữ, coi như Hồ Tranh quỷ quyệt tránh thuế, hắn làm ăn phát đạt cũng là nhờ cái mánh khóe này.

Hôm nay là ngày tiểu Ninh về nước sau mấy năm sống chốn quê người, a Tráng đã đi đón nàng ta. Hồ Tranh biết tiểu Ninh rất muốn gặp lại bạn cũ, dẫu cho hàng hóa dưới hầm chất đống cũng không màng tới, cho Chu Bách Yên nghỉ vài ngày, hắn sáng sớm đã đi siêu thị, đem về nhà không biết bao nhiêu là đồ ăn ngon.

Cửa tiệm đồ cổ Uyển Phù của Hồ Tranh tạm thời đóng cửa vài ba hôm.

Chu Bách Yên chẳng dám bước ra ngoài, ngồi trong sân trước nghịch tuyết cùng Hỏa Minh.

Vốn chuyện người liên tục đến sinh sự luôn khiến nàng bâng khuâng, liệu đó có phải là cha. Ông ta đã biết nàng đến đây, chỉ có thể là ông ấy, tiền bạc và địa vị luôn giúp ông ta tìm ra nàng bất kể ở đâu thì phải, còn muốn triệt luôn đường sống của nàng, thật là tàn nhẫn.

"Chị Bách Yên! Nhìn xem cái này có đẹp không?" cậu bé ngồi xổm trước mặt nàng, tay sửa lại ngôi nhà nhỏ làm bằng tuyết, nụ cười hồn nhiên trên gương mặt non trẻ không thể khiến người ta ghét bỏ.

Chu Bách Yên nhìn một hồi, cảm thấy những thứ cậu bé làm đều rất ngộ nghĩnh.

"Đẹp chứ, còn đây là ba con gấu sao?"

Nàng cẩn thận đưa ngón tay chỉ xuống ba cục tuyết không rõ hình thù, một ít bông tuyết rơi vào gáy, vội lấy khăn choàng siết nhẹ.

Nhắc tới gấu, trong lòng vương vấn chút hoài niệm về cô, đại ngốc thích nhất những thứ mang hình hài gấu con, nếu như ngày đó không có chuyện gì xảy ra, liệu bây giờ có phải sẽ được ngồi cạnh cô, vừa ôm vừa nhìn cô nghịch tuyết hoặc là làm thành những chú gấu dễ thương, cùng cô cười thật vui vẻ.

"Đâu phải, đây là ca ca lớn, là tiểu Minh và chị hai" cậu bé chẳng hài lòng với lời nói của nàng, nhăn nhó, cuối cùng nhìn thành quả của mình rồi cười vô tội.

"À~ vậy tại sao chị hai lại đứng xa tiểu Minh như vậy?" nàng nhìn rõ, tượng tuyết kia mặt quay về hướng khác, tách biệt với hai cái tượng còn lại.

Hỏa Minh ngước mặt nhìn nàng một cái, ánh mắt ngây ngô đáp:

"Chị hai đứng xa ca ca lớn, không phải đứng xa em, chị hai rất thương em mà"

Chu Bách Yên trong lòng dấy lên chút xíu gọi là cảm thông cho Ý Mân, có lẽ đối với em ấy, a Tráng chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ, không hơn không kém, máu mủ nhưng chẳng ruột rà.

Ý Mân không biết rằng, có được một người anh trai như a Tráng là tốt lành như thế nào. Giống như nàng, Chu Can Luân cho dù thấy nàng khổ sở, hắn sẽ quan tâm sao? Sẽ nghĩ tình anh em thủ túc sao?

Chu Bách Yên thôi không cùng Hỏa Minh chơi tuyết nữa, nàng cảm thấy nên làm chút gì đó phụ giúp Hồ Tranh một tay, trong bếp lộn xộn rất nhiều thứ, Hồ Tranh định nấu canh gà hầm thảo dược, nàng chuẩn bị xắn ống tay áo lại không ngờ bị hắn đuổi ra ngoài, hắn chê bai nàng, nói nàng chẳng giúp được gì đâu.

Chu Bách Yên bĩu môi, nàng cũng biết nấu ăn nha, nhìn thấy Hồ Tranh bận rộn tâm đều muốn giúp, bây giờ bị đuổi, hừ vậy đi quét bụi mấy cái tượng con vịt vậy.

Trong ký ức của nàng, tiểu Ninh là cô gái thông minh hoạt bát, tính cách so với nàng có nhiều điểm tương đồng. Mấy năm trước chạy sang canada làm ăn cái gì đó, từ ấy mất luôn tin tức.

Khi bọn nàng gặp nhau trong gian ngoài cửa tiệm, chỉ biết nhìn nhau thật là lâu.

Không khí trong căn nhà nhỏ của Hồ Tranh sôi nổi chẳng giấu được, coi là đãi tiệc ăn mừng tiểu Ninh trở về Trung Quốc, Ngô đại thẩm giao đồ ăn cũng bắt uống hết mấy chung rượu. A Tráng sợ em họ uống nhiều không tốt, thấy tiểu Ninh đỏ mặt liền tiếp lấy uống thay.

Chu Bách Yên không nói nhiều như thường lệ, chỉ biết ngồi ăn mồi ngon, vốn biết giao tình giữa hai anh em Ý Mân không tốt lắm, mà đằng này dường như với tiểu Ninh cũng chả lành mặt. Cô gái nhỏ ăn qua loa một ít thức ăn, ngồi chưa ấm mông rồi lại đi. Hỏa Minh theo chị hai, cậu bé trước đó bị a Tráng ép ăn một bụng.

"Bách Yên à~ tối nay nhất định phải ngủ chung với cậu nha, tớ muốn tâm sự với cậu"

Tiểu Ninh ngồi ngay cạnh nàng, nét mặt ngà ngà say, lại gắp cho nàng cái chân gà nướng. Kì thực, tiểu Ninh so với thời điểm trước kia có thay đổi, mái tóc thay đổi, nét vô tư hồn nhiên cũng thay đổi.

Chu Bách Yên sau khi gặp lại nàng ấy, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, đầu nghĩ có cơ hội sẽ tìm cách trò chuyện.

"Ây da, vậy cậu nên chú ý nghỉ ngơi đi, còn uống nữa sẽ say mèm" nhưng cách nói chuyện của nàng vẫn vậy, tự nhiên không cầu kỳ, Chu Bách Yên không nghĩ mấy năm không liên lạc kia làm cho giao tình giữa bọn nàng mờ nhạt.

"Sắc mặt của tiểu Ninh không tốt lắm, sau một lộ trình mới tới đây lại uống rượu, hay em đưa em ấy lên phòng giúp tôi, chỗ này cứ để tôi và tiểu Tranh là được rồi" A Tráng lên tiếng, Hồ Tranh đâu thua gì cô em họ của anh, hắn mắt mở muốn không lên, gắp cái phao câu gà để luôn vào trong ly rượu.

Ô đặt nhầm chỗ rồi!

"Nhờ anh một tay, em đưa tiểu Ninh vào phòng ngủ đã"

Chu Bách Yên nhìn hành động của Hồ Tranh cũng đã rõ hắn đang say, trong khi a Tráng lại vô cùng tỉnh táo, Hồ Tranh quả nhiên sinh ra đã định làm thụ, thôi đi, tốt nhất phải đưa tiểu Ninh đi nghỉ ngơi trước, bây giờ chỉ mới là buổi chiều.

Vì thời gian còn nhiều, tranh thủ sau khi dọn dẹp tàn cuộc, Chu Bách Yên giúp a Tráng nấu cơm và vài món đơn giản chuẩn bị cho bữa tối, sau đó lấy quần áo tắm rửa. Khí hậu Hàng Châu có vẻ dễ chịu hơn Quảng Đông, tờ mờ tối là lúc nhiệt độ hạ thấp thêm một ít, trong phòng Hồ Tranh đã lắp máy sưởi cho nên cảm giác rất dễ chịu.

"Tiểu Ninh! Dậy ăn tối này"

Lay nhẹ, cô bạn vẫn không có phản ứng, nàng kiên nhẫn gọi thêm vài tiếng, cuối cùng tiểu Ninh mới chịu mở mắt.

Quái lạ là mi mắt có tí sưng, Chu Bách Yên nhìn thấy khóe mắt nàng ta còn dính nước.

Cậu ấy khóc?

"Tiểu Ninh! Cậu không vui chỗ nào?"

Giống như thời đi học, tiến đến nhẹ nhàng ôm đối phương.

Tiểu Ninh như bị châm đúng huyệt, vô duyên vô cớ chảy nước mắt, không kiềm nén.

"Mấy năm qua cậu ra sao?" Chu Bách Yên hỏi, vẫn ôm nàng ta, tay vỗ nhẹ lưng.

Đáy mắt ngay từ lần đầu gặp lại sau nhiều năm của tiểu Ninh, kèm theo sự tình khóc lóc kia, đoán rằng mấy năm qua cô bạn đã gặp phải chuyện gì rồi.

"Bách Yên! Trở về gặp cậu thật tốt. Hức"

Cảm giác bàn tay của tiểu Ninh siết chặt tấm lưng nàng.

"Bách Yên à? Tớ ly hôn rồi"

"Cái gì? Cậu đùa với tớ sao? Cậu kết hôn khi nào mà ly hôn chứ?"

Chu Bách Yên ngạc nhiên bật người ngồi đối diện với tiểu Ninh, đôi mắt tròn vo. Không phải đùa chứ, trước đây khi còn đi học Tiểu Ninh chẳng yêu ai, nhưng trước đó có thích một nam sinh lớp cạnh bên, người ta đã có bạn gái, Tiểu Ninh hay tin cũng không cố chấp gì, lập tức buông bỏ hy vọng, không lâu thì cậu ta chuyển tới Canada. Năm ấy sau khi tốt nghiệp, nàng bị ép buộc thi vào trường kinh tế, không uy phục cuối cùng bị ông nội giam lỏng trong nhà, cũng là mốc thời gian đó, không còn nghe ngóng gì được tin tức nào nữa. Có lẽ cậu ta kết hôn vào khoảng thời gian định cư chăng?

"Đã 2 năm rồi, nhưng năm đó vì không nhớ rõ địa chỉ nhà cậu, tớ đã nhờ một người bạn mà ngày xưa gần nhà cậu ấy, nhờ cậu ta đưa thiệp mời. Kết quả trong ngày cưới không thấy cậu đến, sau đó chung cư bị hỏa hoạn, toàn bộ đồ đạc đều bị cháy. Bách Yên à! Vậy là cậu nghĩ tớ đi rồi quên cậu sao?" Tiểu Ninh hấp mũi, nắm lấy bàn tay nàng.

"Ý cậu là Từ Chí Đông? Ngày đó tớ bị ông nội quản thúc, chắc có lẽ vì không vào nhà được nên cậu ấy hết cách"

"Tiểu Ninh! Từ khi cậu rời đi, hãy kể tất cả cho tới biết"

Tâm trạng của tiểu Ninh thật sự nhìn ra được rất nặng nề, Chu Bách Yên không ngừng an ủi, mấy năm qua rốt cuộc cậu ta đã trải qua những chuyện gì, nét ngây ngô thời đó cớ sao lại biến mất như thế kia.

--22--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro