Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 7: Chuyến Đi Rừng Thú Vị

---

Lời hứa ở Y tự nàng làm sao có thể quên, vừa sáng ngày hôm sau tinh thần sáng suốt thức dậy từ sớm, chuẩn bị hai bộ quần áo cho hai người, dự định sẽ đến Y tự chơi tới tối mới trở về, mang theo những thứ cần thiết như tinh dầu bạc hà và khăn tắm, đó là đồ dùng của đại ngốc.

Người cô thơm tho suốt ngày là như vậy, đồ dùng của nàng cũng tương tự, thêm túi kẹo mềm nữa là xong, bỏ tất cả vào ba lô của cô, nàng muốn cô mang nó thay nàng.

Chuẩn bị đâu vào đấy, nàng lên giường gọi cô, tâm tình vui vẻ lại gian ác giở trò xàm bậy.

"Khiết Khiết! Dậy nào!" một ngón tay non nõn khẽ di động, kéo dài từ quai hàm xuống tới cổ, đại ngốc sợ nhột, xem ra chiêu thức nhéo mũi buổi sáng đã bị nàng cho là lạc hậu, chính sách mới áp dụng triệt để cho tới khi ngón tay gian manh linh hoạt nằm bên hõm cổ, lúc đó Khiết Khiết mới tỉnh, nằm lăn qua lăn lại trên giường.

Chu Bách Yên xảo trá bụm miệng cười, di người khom thấp xuống khều khều. Nàng còn chưa bắt kịp tình hình thì đã biến thành con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng cô, bị cô ôm không còn đường thoát thân, ai mà ngờ đại ngốc đột nhiên xoay người ôm mình chứ, Chu Bách Yên trách bản thân dại dột, dùng ý chí của mình quyết tâm một lần gỡ tay cô, gỡ được tí ti thì bị ôm trở lại, đành dở khóc dở cười thầm rủa mình mà thôi. Cơ thể đại ngốc quả nhiên ấm áp, một khi đã dính vào thì hệt như keo dính chuột, khó gỡ, mà nàng... Không đủ ý chí tách ra, trách ai? Chỉ có thể trách vì sao cô ấm như vậy.

Lần thứ hai, nàng luyện ý chí sắt thép, gạt bỏ cảm giác ấm áp nằm trong lòng cô, nỉ non ở bên tai cô nói khẽ.

"Khiết Khiết! Đã tới giờ thức dậy rồi, dậy nào"

Lần này có vẻ có công dụng, Khiết Khiết mơ màng mở mắt, hàng mi dài động đậy một hồi mới chịu ngưng.

"Yên Yên! Buổi sáng...!" cô hơi ngạc nhiên nhưng sau đó đã trở về với thần sắc dại khờ vốn có, mi tâm khẽ nhíu, chớp mắt ngắm nàng ở cự ly gần cô nhất.

"Yên Yên!... Làm gì?"

Sao thế? Khi cô đã tỉnh thì nàng lại muốn an thân, xem kìa, nằm gối đầu trên cánh tay cô, cũng ngắm cô nữa.

Nàng đang hưởng thụ?

"Yên Yên muốn nằm một chút, có được không?"

"...."

Bạch Khiết cô nghe có vẻ hiểu, nằm yên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh làm cho nàng nhắm mắt an tĩnh mà miệng cứ cười toe toét.

Đồ ngốc! Sợ nàng không thoải mái sao?

Ở bên phía nam rừng trúc mọc thành từng khóm, từng cây trúc xanh biếc đậm màu tươi tốt, bước vào không bao lâu trên đầu chỉ thấy toàn màu xanh lá, lá xanh ngắt mát mẻ nồng đậm mùi thiên nhiên, Chu Bách Yên sau khi được "ủ ấp" thì tinh thần phấn chấn đến lạ, đường đi trong rừng trúc thẳng một lối cho tới khoảng sân dài rộng của Y tự cho nên nàng cứ thông thả ngắm cảnh tươi xanh, hít một hơi tràn đầy lồng phổi mới quay lưng lại xem đại ngốc thế nào.

"Ngắm gì vậy?" thật lạ, nàng trông thấy cô đang ngoái đầu nhìn đâu đó, ở phía khóm trúc kia có vật gì sao?

"...." Bạch Khiết lẳng lặng hết nhìn nàng rồi nhìn nơi mình chăm chú, bất giác ngón tay trỏ chỉ về hướng ấy, trên mặt không bất an cũng không lo sợ, cách biểu đạt này của cô khiến nàng nghi hoặc tới hồ đồ. Suy nghĩ lại những chuyện đã qua, bắt đầu từ sáng hôm qua đã là vậy rồi, nàng liên tưởng như có ai đang theo dõi mình, mà đại ngốc hành sự kiểu bí hiểm như thế.... Chu Bách Yên ngờ ngợ phát giác, thân thể tuông đượm mồ hôi lạnh.

Có ai muốn hại nàng và Khiết Khiết à?

Bỗng dưng âm thanh nào đó vừa quen tai vừa lạ lẫm phát ra từ một khóm trúc mọc dày đặc phía sau bên phải bọn nàng, không phải là chỗ đại ngốc ngó tới, đúng là mọc dày đặc thật, một số nhánh trúc nhỏ run rẩy, trời đâu có gió!

"Ẳng ẳng, grừm..."

Là tiếng một con chó nhỏ?!

"Yên Yên? Quái vật sao?" Khiết Khiết ngoái đầu lại hỏi nàng, đôi mày đen đậm khẽ nhíu, kỳ thực vẻ mặt hình sự nghiêm túc cực kỳ, cô sẽ đứng ra chắn quái vật, Yên Yên chạy mau.

Bách Yên có đôi mắt to tròn vành vạnh làm thế nào không nhìn ra ý tứ trong lời nói của đại ngốc, tim nàng châm lửa ấm, màng hơi ấm hoá thành sương mù dâng lên tận hai mắt, sắp khóc tới nơi rồi, cho nên nàng hết sức dịu dàng, kéo cô lại gần, đưa tay chỉ về khóm trúc rậm rạp không ngừng phát ra tiếng kêu "ẳng ẳng" ấy.

"Không phải, quái vật đâu nhát gan nấp trong khóm trúc như vậy, đó là tiếng gì? Tiếng gì Khiết Khiết còn nhớ không? Lúc ở nhà Yên Yên thường hay mắng nó là tiếng tạp chủng tây tạng đó"

Bạch Khiết nôn nóng ra mặt, ậm ừ rồi ậm ừ, khổ sở lục tìm ký ức lúc cô còn ở nhà Yên Yên, lát sau khoái chí, nói:

"Chó!... Milu?" ặc ặc, dường như Khiết Khiết rất nhớ Milu yêu quý, hễ gặp "con" nào là chó liền mang tên Milu thần thánh ra mà đặt, chó già Milu sau khi hay tin thì sẽ buồn lắm đấy.

Điều này cũng làm nàng có một tí thắc mắc nho nhỏ.

Kỳ lạ, con chó già nhà hàng xóm gần nhà nàng cũng đã từng bị đại ngốc chỉ vào mặt nói nó là Milu.

Chu Bách Yên không vội hỏi han, ưng ý gật đầu ý bảo "chính xác", ngày trước những con chó giống tây tạng má lớn hay nuôi rất đáng ghét, cái mặt nhìn thôi đã muốn vã cho xệ mõm rồi, đã vậy hễ lúc nào nàng dắt đại ngốc đi ngang thì vểnh mồm lên sủa vang rền, thật muốn nàng tống vào nồi hấp thành bánh bao nhân thịt chó mà nhưng nàng không làm vậy, miệng toả ý cười ác ôn không thể nào tả nổi, đâu cần làm thịt bọn chúng, cứ hàng ngày lượn lờ trước mặt chúng nó, cho chúng nó sủa khan cả họng, nàng thong thả không vội, mang cốc nước đứng trước chiếc cũi sắt, nhem nhem hớp từng ngụm, từng ngụm một, nhìn tụi chó thè lưỡi ra thèm thuồng mà nàng cười lớn...

Moahaha!

Lúc đó nàng thực là ác ôn, nàng còn thừa nhận nữa mà.

Tiếng của con chó nhỏ ngày một khan đi, điều đó chứng tỏ nó đang lâm vào tinh thần mất hy vọng, không rõ cô suy nghĩ gì, một bước đi thẳng tới chỗ khóm trúc dày đặc ấy chẳng chút kiên dè ló đầu vào xem.

Cái đồ ngốc này! Không sợ bị cắn mất đầu ư?

Cũng may đó không phải là một con quái vật miệng to như bàn trà, răng nanh lởm chởm, nước bọt chảy lỏm tỏm mà là một con chó nhỏ vừa bằng bàn tay, nó vừa nhìn thấy nàng ló đầu vào liền im bẳn, đuôi bé tí ngoắc ngoắc liên hồi, trưng ra bộ mặt đáng yêu chết đi được, bởi vì trong này toàn là thân trúc nhỏ bằng đôi đũa gộp lại, lại còn mọc chen chúc khá dày, những cây trúc ép bụng chó nhỏ thấy mà tội nghiệp.

"Này! Khiết Khiết..."

Chưa kịp nói hết lời đại ngốc đã chen vào bên trong, hai tay đưa ra phía trước đưa đẩy những thân trúc một cách cực nhọc, Chu Bách Yên hiểu là cô muốn cứu con chó này, môi cong cong cũng xong vào đồng hành cùng cô, ây da lúc nàng thoát ra đầu tóc đã rối bù, nhìn sang bên cạnh đã thấy cô ôm con chó trên tay miệng nở ra nụ cười toả sáng, răng trắng khoe ra gần hết luôn này.

Nhìn có vẻ Bạch Khiết rất mẫn cảm với táo tàu và la hán quả, nàng trong lúc trò chuyện với thúc thúc canh đương quy thì thả cho cô tự do đi lại trong khuôn viên Y tự không ngờ cô chạy đến khay thuốc đông y, hai mắt như ngưng động chằm chằm nhìn vào khay táo tàu của người ta, nửa điểm không di dời, sự tình ngốc nghếch ngây ngô của cô mọi người đã rõ, vị trung niên tên Đường Bác cười cười lấy một quả táo tàu khô thả vào trong lòng bàn tay cô, nàng ngồi bên này cách chỗ cô không xa mấy, thú vị quan sát nét mặt Khiết Khiết không bỏ sót điều chi.

Ban đầu có chút trầm ngâm, kế tiếp ngẩn mặt ra nhìn chú Đường Bác, ông chú cũng đần mặt, hai người nhìn nhau đắm đuối, bỗng nhiên cô khờ mỉm cười tuy là mỉm lên một tí nhưng nét cười cực kỳ thuần khiết mang thêm vẻ thân thiện.

"Cái đó ăn được, ăn thử đi, ngọt lắm" chú Đường Bác miệng cười hiền, táo tàu là vị thuốc đông y ứng dụng vào rất nhiều bài thuốc, ăn vào chỉ có lợi chứ không có hại đâu.

"Chú này! táo tàu này ăn được sao? Thế hôm qua chú chẳng cho con một quả ăn thử" Chu Bách Yên không biết từ khi nào đã chạy tới đây, trách móc ông chú tại sao thiên vị như vậy, hả? Nàng nói vậy rồi đưa mắt sang ngó đại ngốc, cô bỏ vào miệng còn thích thú độn qua độn lại kia kìa.

"Con so bì à? Khiết Khiết cứ đứng nhìn táo tàu chăm chăm, cho ăn thử một quả cũng đâu mất mát, này thì cho con một quả đây" chú Đường Bác bấm bụng cho nàng một quả, sau đó trông thấy đám cỏ mật trong cái rỗ phơi ngoài sân đã héo đi mới đi ra ngoài mang vào, vừa lúc bàn tay rục rịch nào đó cứ chọc chọc vào những trái la hán quả, một trái đen nhẻm.

"Chú Đường ! Đây là quả gì? Dường như bên trong ruột nhỏ nhỉ? Lắc lắc còn phát tiếng kêu" nàng cầm trái đen đen trên tay hiếu kỳ lắc lắc, bên cạnh Khiết Khiết cũng bắt chước. 

Chỉ là động tác lắc của cô dữ dội hơn nàng nhiều...

"Đó là la hán quả, trong thang thuốc sâm dùng nấu nước mát uống cũng có mà, con không để ý sao?" chú Đường Bác đang phân phó thuốc, ngước mặt trả lời nàng rồi cúi xuống tiếp tục phân thuốc.

"À... Cái này trong như lục lạc to vậy" cũng giống lắm chứ có điều khi lắc không phát ra tiếng đing đang thôi, cảm thấy nơi đây không còn gì thú vị nữa nàng quay qua nói đại ngốc cùng theo nàng ra phía sau Y tự xem chó nhỏ đã thức chưa, cô mới nghe thôi đã có phản ứng lập tức ra sức gật đầu.

Buổi sáng chim hót líu lo, Y tự phía sân sau cảnh sắc thanh bình đến nao núng, xung quanh bìa rào chắn trồng rất nhiều cây tràm vàng to lớn, gió thoảng qua thôi những hạt hoa nhỏ màu vàng cứ theo gió bay đi, cảnh tượng vô cùng nên thơ. Con chó nhỏ bị Khiết Khiết ôm trên tay thế mà vẫn có thể ngủ ngon như thường, bọn nàng lựa một băng ghế đá gần nhất ngồi xuống, lục lọi trong ba lô lấy ra viên kẹo sữa mềm, lột vỏ bỏ vào miệng cô, Khiết Khiết khi không được thưởng kẹo tâm tình xáo trộn lộ ra ngoài mặt, đôi con ngươi chăm chú nhìn nàng, lắp bắp:

"Không làm gì... Kẹo?"

Đối với câu nói quá mức thành thật này nàng hết sức cao hứng, nhích tới gần cô, đôi mắt to tròn chớp chớp một cách linh hoạt đáng yêu, nói với ngữ khí nhắc nhở việc nào đó mà cô đã quên bén đi rồi.

"Lúc trong rừng trúc chẳng phải Khiết Khiết đã cứu chó con sao? Đó là việc tốt cho nên Khiết Khiết được thưởng"

Chu Bách Yên nói xong thuận tay tự thưởng cho mình kẹo ngọt, chép chép viên kẹo mới vào miệng, bộ dạng thư thái vuốt vuốt má cô, cười tinh nghịch nhét thêm vào miệng cô một viên kẹo sữa mềm, sau tầm mười giây cô nheo mắt với nàng tỏ vẻ khó hiểu cực kỳ.

"Thưởng?....Đâu có làm... Gì"

"Đó không phải là thưởng, là Yên Yên cho Khiết Khiết mà thôi, có ngọt không?" đại ngốc tưởng nàng keo kiệt ư? Dùng kẹo để dụ dỗ cô nghe lời nàng cũng không phải cứ đợi khi nào cô làm được việc gì tốt thì mới cho cô ăn, Khiết Khiết thích đồ ngọt, đôi khi không phải là kẹo mà là điểm tâm nàng cũng tự nguyện cho cô, miễn là tâm tình cô vui vẻ hoạt bát lên chút ít là được.

Vị ngọt trong miệng lan toả khắp đầu lưỡi, thơm ngon như thế, ngọt ngào như thế, cô thành thật gật đầu, đối với ánh mắt nhu tình của gấu nhỏ Yên Yên thần kỳ khiến cho ánh mắt cô không dời đi đâu được, bên lòng ngực trái cảm giác vị ngọt chảy khắp toàn thân, âm ấm, nhưng mà ngây ngô thì làm sao chứ, tất nhiên cảm giác đó cô không hề tỏ tường chi tiết, khoé môi đỏ hồng cong lên, hai lúm đồng điếu nho nhỏ như ẩn như hiện thế mà in sâu vào trong tâm ai rồi, Chu Bách Yên toàn thân nhộn nhạo bị nụ cười kia phút chốc mê hoặc nàng, khuôn mặt đang nhu tình đột nhiên chuyển đổi, nàng ngây người không nhúc nhích, tim bé nhỏ tội nghiệp đập mạnh mẽ.

Cứu! Nàng sắp thở không nổi.

Nàng bừng tỉnh, đôi mắt láo liên khắp nơi, ừm vắng vẻ đấy, tâm can trở thành màu xám xịt, âm u cười cười, nàng nhìn đăm đăm gương mặt hoàn mỹ thanh tú trước mắt, hai tay nhẹ nhàng áp mặt cô, đôi môi Khiết Khiết đỏ hồng mỏng manh, khoé môi cười, thật làm nàng say đắm...

"Khiết Khiết! Môi dính xốp kẹo này"

Chu Bách Yên nhìn đôi môi trước mắt một cách ngây ngẩn, không hiểu vì sao sức hấp dẫn nào đó lôi kéo nàng, lôi kéo nàng càng thêm chăm chú vào môi cô... Nhích lại từ từ.

Đôi mắt xám trong sáng hết kinh ngạc rồi đến ngây người, trong lòng đại ngốc ồ lên một tiếng.

Yên Yên thật tốt, môi cô dính xốp kẹo, Yên Yên liếm hết ngay.

Sự tình diễn biến quá đột ngột, Chu Bách Yên sau khi làm nên chuyện hôn hít nội tâm liền dấy lên xúc cảm kỳ lạ. Rõ ràng khi hôn, tim nàng đập kịch liệt như sắp hấp hối tới nơi.

Hai má nàng hồng lên từ lúc nào không biết.

"Yên Yên... Cũng dính" ặc lần này đại ngốc thật thà nói thẳng, lúc Yên Yên rời khỏi môi cô, cánh môi nàng bóng lưỡng, đỏ mộng, Khiết Khiết chẳng qua có lòng tốt dùng chính cách nàng vừa làm, không e dè tiến tới...

Liếm!!!

Nhưng Bạch Khiết không như nàng, liếm cũng cực kỳ thận trọng, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra, mềm mà mạnh mẽ giảo hoạt liên tục liếm mút môi nàng, Chu Bách Yên thoáng chốc không khỏi đỏ mặt, trong lòng liền nghĩ tới những chuyện đen tối, đầu lưỡi thật không giống với chủ nhân của nó à, tại sao linh hoạt đến thế?

Giây phút ngượng ngùng sau khi cô rời ra, liếm môi còn vô tư trong sáng khen ngọt, điệu bộ như vừa nếm được thứ gì ngọt ngào lắm, mỉm cười thật tươi.

Tình cảnh bây giờ nàng phải làm sao a?

"Hai chị cũng đã tới đây sao?" đợi đến khi giọng nói mới vừa vỡ tiếng phát ra từ đằng xa, nàng quay ngoắc mặt xem thử, là chú tiểu a Lặc mà, cậu bé này cũng đi chơi giống bọn nàng ư? Tình trạng được cứu vãn đúng lúc, Chu Bách Yên xoa xoa má mình đứng lên ngồi xích lại đại ngốc một tí, chừa lại một khoảng trống cho a Lặc ngồi, như thế lòng nàng vừa dịu xuống lúc này lại nhộn nhạo.

Trời ạ! Không biết chú tiểu này có thấy nàng hôn đại ngốc không đây? Lâm râm khấn vái đi, nàng cầu mong làm ơn không thấy nha.

"Đến chơi tới tối, các chú các thím nơi đây rất vui vẻ thân thiện, tụi chị lại thích không khí nơi đây... Ách... Chó con bị rớt này" không cần gấp gáp, nàng cố giữ cho giọng mình không run, lúc liếc qua cô mới phát hiện chó con bị rớt xuống đất từ đời nào, mà kẻ ngốc kia dường như không hay biết, cứ ngẩn ra nhìn môi nàng, này đừng thế chứ, a Lặc thấy sẽ sinh nghi.

Không cần nghĩ nhiều, Bạch Khiết mơ mơ màng màng cảm nhận trong tay trống không lại bị lời nói của Yên Yên làm cho mù mịt tỉnh giấc, theo ánh mắt trong veo của nàng mà nhìn, đôi mắt sáng khẽ chớp nháy bĩu môi phả ra một câu.

"Không ngoan..."

Ý cô đang trách con chó nhỏ này không ngoan gì cả, không nằm yên trong tay cô nha.

"Hai người thử nói xem, có phải con chó này bị rớt tới chết rồi không nhỉ?" a Lặc ngồi kế bên nhăn nhó, miệng lẩm bẩm, khoảng cách ngồi cũng giữ gìn cẩn trọng với Bách Yên, đơn giản bởi vì cậu ấy thoát tục đối với nữ giới phải chú ý giữ khoảng cách.

Nghe a Lặc nói như vậy bên kia Khiết Khiết sợ hãi run người thấy rõ, mắt nhìn con chó nhỏ đang bất động dưới chân mình, điều này Yên Yên làm sao không nhận ra cô đang sốt ruột chứ, đành cười bình ổn an ủi đại ngốc kia một câu.

"Không phải đâu, nó vẫn còn hô hấp mà, thím Nương nói con chó này sau khi ăn no thì ngủ như chết, có chặt đầu nó ra cũng không tỉnh dậy..." nàng nói xong vội chìa tay khom người ôm nó lên, bên cạnh nàng có một ánh mắt vô cùng trông ngóng vì thế liền mang chó con đặt vào tay Khiết Khiết cho cô an tâm, tiện thể quay qua hỏi a Lặc.

"A Lặc! Thế em đến đây là lấy thuốc cho thầy sao?"

"Cái này chỉ đúng phân nửa, từ tờ mờ sáng em đã đến lấy thuốc mang về cho thầy rồi, bây giờ đến đây là đợi cô chú trong đoàn lát nữa cùng nhau đi tìm hái thuốc" a Lặc sờ sờ mũi, ra giọng người lớn.

"À... Đi hái thuốc ư? Chút nữa bọn chị cũng muốn đi" Chu Bách Yên cười nhẹ, đi hái thuốc, vậy là đi theo sườn núi và tiến thẳng vào rừng, nàng thật muốn thử đi thám hiểm cho vui, sẵn tiện giúp mọi người hái những lá thuốc dễ phân biệt, lập chút đức. Nhưng lúc nhìn sang đại ngốc, tâm tình đột ngột lay chuyển, mang theo cô không quá bất tiện, cùng lắm đem giây cột tay hai người vào nhau như thế chắc chắn không sợ bị lạc.

"Thế sao? Trong rừng sau núi đường rất dễ đi, có điều chim chóc khá nhiều, nhất là chim cút, ổ trứng của chúng nó nằm dưới đất, lúc đi chị phải cẩn thận chút, nếu như giẫm trúng tan nát trứng hết thì rất tội nghiệp đó" chú tiểu này nghiêng đầu dặn dò, sự việc này a Lặc đã từng trải qua, lúc còn thơ ấu có lần đi hái thuốc vô tình giẫm trúng ổ trứng chim, nát bét hai quả, làm cho nguyên ngày hôm đó cậu buồn rười rượi cơm cũng chả thiết ăn.

"À..." trong lòng Yên Yên thầm thán phục cậu bé, đúng là một chú tiểu điển hình a, tấm lòng nhân ái vô lượng quá đi.

Xem a Lặc cũng không phải quá ít nói, biết tin nàng cũng muốn đi trong chuyến tìm hái thuốc lần này, tốt bụng cho nàng biết một số điều cần nên lưu ý khi đi rừng, tuy nhiên có đôi lúc cậu ta cũng liếc qua nhìn Khiết Khiết, đôi mắt ngang hẹp hiện lên tia sáng muốn làm thân.

Thúc thúc canh đương quy tên thật là Luyện Minh, điều này nàng biết cũng vì trong lúc đi trên đường đến sau núi vô tình biết được nhưng nàng vẫn thích gọi ông ấy là chú đương quy.

Đại ngốc trên đường đi cứ mãi cắm cúi âu yếm nhìn chó con bé nhỏ nằm gọn trong sọt trúc treo trước ngực cô, chẳng qua lúc các nàng chuẩn bị dụng cụ để lên đường, cô cứ bịn rịn không muốn xa con chó nhỏ, thím Nương trông thấy cảnh này cười rộ lên mấy tiếng, chuẩn bị một cái sọt trúc vừa đủ có quai đeo đem cho cô bỏ chó con còn đang ngơ ngác vào, bảo không cần buồn bã, có thể mang theo nó nhưng đừng để nó chạy lung tung là được.

Chu Bách Yên đứng kế bên cứ chọc chọc má cô, sau cùng đem ba lô bỏ lại hai bộ quần áo chừa lại một số đồ dùng cá nhân của hai người, thản nhiên cho cô đeo lên lưng, mà Khiết Khiết lúc đó miệng cười thoả mãn không còn để tâm tới nàng gì nữa, mắt cứ ngó vào sọt trúc đăm đăm, lúc đi trên đường thoáng chốc ngẩng lên nhìn phong cảnh rừng rú, nhìn Yên Yên rồi lại nhìn chó con bên trong cái sọt đeo trước người, hành vi như xâu chuỗi đều đặn lặp đi lặp lại như thế, nháy mắt đã tới giữa trưa, nhóm người ở Y tự cũng đặt chân trên mảnh rừng ở thân núi.

Chung quy mà nói, giữa núi rừng xanh thẫm một màu xanh biếc như thế này nàng lại ôm ấp lo sợ có thú dữ chạy tới ăn thịt mình, tinh thần cảnh giác cực kỳ cao độ, tâm căng ra như sợi dây thun.

"Bách Yên này! Làm gì nơm nớp lo sợ thế? Ở đây không có thú dữ gì đâu, yên tâm nghỉ trưa chút đi" chú đương quy ngồi trong tấm nhựa trải picnic dường như đã nhìn thấy cảm giác của nàng, cười tới miệng giãn rộng ra mấy phân, đưa cho nàng cốc nước hoa quả rót ra từ trong bình giữ nhiệt, cũng không quên cô khờ Khiết Khiết, đặc biệt rót cốc đầy đưa tới trước mặt cô.

Bây giờ là giữa trưa lại đang mùa hè nóng bức, có một cốc nước hoa quả uống vào thật là mát bụng. Nhóm người họ cùng lắm là muốn nghĩ chân một tí, một tấm nhựa trải to lớn có thể chứa nhiều người như thế quả là một điều vui vẻ hết sức, cây cối trong rừng đa số không rõ cao mấy mét, chỉ cần ngẩng mặt lên hiếm khi nhìn thấy tia chói loá của ánh mặt trời, trừ khi xen qua từng kẽ lá, gió nơi đây cũng thật quá tốt bụng đi, thỉnh thoảng ùa đến một tầng mát mẻ nói không nên lời, sự mệt mỏi trong thoáng chốc đã bị cuốn đi sạch.

"Thật tốt, con cứ sợ từ nãy giờ, mà chú à! Rắn có phải cũng không có?" mồ hôi trên trán đã được gió hong khô, nàng ngờ vực hướng mắt tới ông ấy mà hỏi, này này trong rừng nói sao cũng phải có con đó chứ, vừa nghĩ tới thân mình thon thon dài dài làn da trơn bóng lạnh ngắt ấy thôi nàng đã nổi da gà hết rồi này, còn nói đại ngốc tuy là luôn dính sát bên nàng nhưng chân cũng đâu phải không chạm mặt đất, cô mà bị rắn táp, người nào lo lắng đau khổ nhất đây? Là nàng chứ còn ai.

Chú đương quy miệng hơi giật giật nhưng rồi lại cười trừ, lấp liếm hớp ngụm nước rồi mới đáp.

"Đừng lo, lúc nãy chẳng phải mọi người đã thoa lá thuốc kỵ rắn rồi sao?! Nếu có rắn, ngửi thấy mùi thuốc ấy bảo đảm chúng sẽ vắt đuôi lên cổ mà chạy, haha"

Theo giọng cười của lão ấy cả đoàn người cười rần lên, thím Nương ngồi sau lưng nàng cũng mỉm cười đưa cho nàng miếng mức táo, dịu dàng nói.

"Con không biết phân biệt lá thuốc, thế đừng làm mọi người lo âu, khu rừng giữa núi này táo rừng cùng nho rừng rất nhiều còn có trứng chim cút nữa, lát nữa thím chỉ cho mà lấy, đừng khi dễ mấy quả trứng rừng đó a, trứng chim cút ăn vào cũng chẳng thua gì trứng gà, trứng vịt, nhặt bỏ vào sọt mang về chần nước sôi, cho cô khờ này ăn" lời vừa dứt, phía đối diện truyền tới tiếng nói cứ như tiếc nuối của vị chú tiểu điển hình a Lặc.

"Chị nếu muốn ăn thì lấy vừa đủ thôi, ít nhất cũng phải chừa lại ổ mấy quả cho chúng nó phát triển sinh sôi"

Chu Bách Yên biết cậu bé có tấm lòng từ bi, cho nên không hề có ý gì nói a Lặc keo kiệt, nhớ ra hôm nay mọi người đông vui đi hái thuốc như vậy, vắng mặt a La huyên náo hay nhảy nhót quả là một chuyện đáng lưu tâm.

"A La bận học bài à? Sao không thấy nhóc đi cùng em?"

"Hôm qua không thuộc bài cho nên bị thầy phạt nguyên ngày hôm nay phải ở trong thư phòng luyện chữ, a La tính tình còn ham chơi từ năm 6 tuổi mãi cho tới nay chỉ mới biết viết biết đọc chưa rành rọt mà thôi" a Lặc chóng cằm rầu rĩ.

"Ồ..." ngẫm nghĩ gì đó, nàng nhìn qua cô, Khiết Khiết ngồi kế bên, lưng xem như dính vào nàng, thoải mái đùa giỡn với chó con ấy.

Khiết Khiết không biết đọc chữ, viết lại càng không, cho dù ngốc cũng nên biết viết chữ sau này còn có việc dùng tới, nàng nghĩ cũng nên tranh thủ tìm một ngày nào đó xuống núi đi vào chợ mua bút viết cùng tập vở cho cô thôi.

Chu Bách Yên không hiểu nơi rừng rậm như thế này tại sao phong cảnh cứ như rừng tiên, dây nho rừng oằn trái trải dài từ ngọn xuống tận thân, trái tròn nho nhỏ màu sắc tím ngọt lịm, căng mịn đến không tin được, trong lúc nàng đang dùng ánh mắt háo sắc chiêm ngưỡng những chùm nho lủng lẳng trên thân dây, thân dây ôm sát một cây rừng to lá, chốc chốc lại có mị lực hấp dẫn người nhìn.

Thím Nương trông thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu, nho rừng thôi mà, xem chút nữa táo rừng xuất hiện trước mắt nàng sẽ làm thế nào a? Nói thật, quả rừng ở nơi đây không ai chăm sóc nhưng mà theo tự nhiên chúng sinh sôi có năng xuất hẳn hoi, nho rừng chín mọng, táo rừng xanh um, còn có vô số quả dại khác. Càng không thể trách ánh mắt trưng cầu của nàng được, trước kia chẳng phải bà cũng như thế này sao, ăn đến mức ngán muốn xanh mặt.

Xung quanh mọi người đang chăm chỉ vạch tìm bụi rậm, cây thuốc đào được liền được bỏ vào sọt trúc treo trên lưng, đôi khi đào được khoai rừng này nọ, họ cũng không lãng phí ném đi, bỏ vào sọt mang về làm lương thực.

"Khiết Khiết! Đến đây, mang sọt đến nữa, chúng ta hái nho này" nước miếng chảy à chảy à, Chu Bách Yên say mê tới nỗi đưa tay ngoắc ngoắc cũng không quay mặt lại ngó đại ngốc một cái, nho rừng đại nhân xin nằm yên! Ta tới đây.

"....."

Cô không nghe, chính xác là không có tâm trạng mà nghe, chó con cắn cắn ống quần cô lấy hết sức mà ghị, tiếng grừm grừm nghe sao mà vui tai đến thế, Khiết Khiết ngẩn người ngắm nhìn nó, nó đáp trả nhiệt liệt cắn này cắn nọ, hai mắt to bằng viên bi lóng loáng nghểnh lên quan sát như thể muốn dùng tận tâm tận lực lôi cuốn hấp dẫn sự chú ý của cô a.

Nàng phía bên này gọi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, bèn quay đầu lại, cánh môi hồng xinh mím mím, chạy tới chỗ đại ngốc kia, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Có nghe không?" sao đó đưa mắt trừng chó con một trận.

"Chó hư hỏng" nàng biết, nàng biết đó nha, tại vì con chó này mà đại ngốc không để ý lời nàng.

"Ả?" thấp giọng đáp, Khiết Khiết ngây ngô ngẩng đầu, đồng tử đờ đẫn ngắm nàng một hồi.

"Đi hái nho, đằng kia!" sau đó nàng chỉ tay về hướng cái cây thân to lại quay mặt xem thử cô có đồng ý không, hừ không đồng ý thử xem, nàng liền mang theo con chó đi xa, xem cô còn có cái để làm lơ nàng không.

Khiết Khiết cố gắng vận động đôi mắt lừ đừ theo hướng tay nàng, ngơ ngáo một chập, miệng cười lộ ra răng trắng gật gật đầu, cái kia là cái gì? Cô quả nhiên không biết, có điều Yên Yên muốn cô đi cùng, thành thật không phản đối đâu.

Thế là chó con lần này bị bỏ rơi ở gốc cây đa con, ở cổ được đeo dây chuyền xích, dưới sự giám sát của chú Đường Bác nó không hề quậy phá hét la, ngoan ngoãn gác mõm lên hai tay, mắt hướng về hai người nọ.

Nho này vừa chua vừa ngọt, Chu Bách Yên hái một quả lấy vài miếng giấy ăn lau lau sau đó bỏ vào miệng, nhai. Woa chua chua ngọt ngọt! Ở kế bên có cặp mắt dõi theo nàng chằm chằm, ngay cả động tác phun hạt cũng ngây ngô không bỏ sót.

"Há miệng!" bộ mặt cô như vậy làm nàng buồn cười chết đi được, khẽ lườm một cái, tay nàng đã chìa ra chọn một quả to to màu tím đậm, lau chùi một chập mới an tâm đưa tới trước miệng cô.

Oầy, trái này ngọt, cái miệng cười của ai kia đã chứng minh điều đó, thế mà Yên Yên nàng không chịu thua, tiếp tục hái thêm quả khác, lần này còn cố tình chọn quả hơi tím nhạt.

"A... Chua~" Bạch Khiết khổ sở nhăn mặt lắc đầu ngoầy ngoậy, trước loại biểu cảm phản ánh đáng yêu này nàng xấu bụng còn đứng đó cười cô, cười đã đời mới nhét vào miệng cô một viên kẹo, riêng mình kéo cô nhích tới gần, hai tay bận rộn hái nho thải vào sọt trúc.

Haiz nàng bận bịu quá mà!

Mảnh rừng nơi đây tương đối ít cây thuốc, nho rừng thì thỉnh thoảng gặp vài dây, Chu Bách Yên vì cảm thấy ăn đã đủ, hơn nữa bên trong sọt trúc đã quá phân nửa chứa toàn nho tươi, nàng làm sao đành lòng cho đại ngốc mang nặng, nàng để ý một chuyện vừa buồn cười vừa buồn bực chính là chuyện của con chó nhỏ kia a, Khiết Khiết không ngại nặng nhọc, trên vai mang một sọt trúc chứa nho, hai tay phía trước ôm lấy chó con thỉnh thoảng ngoái đầu ra sau nhìn nàng cười ngây dại, những khi ấy nàng cười đáp trả, mắt dáo dác xung quanh len lén không ai để ý kéo tay cô hôn lên má, chỉ thấy người nào đó nghệch mặt ra một hồi, vành tai đỏ ửng.

Nàng biết, đó là đại ngốc ngượng ngùng xấu hổ nha!

Hành trình băng rừng kế tiếp đi đến một khu toàn là bụi tranh cùng cỏ thân chỉ, rừng thưa dần cho đến khi ánh nắng mặt trời lồ lộ ra trước mắt, đoạn xa xa có một con suối nhỏ, thoang thoảng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cùng âm thanh của chim chóc vanh vảnh bên tai, gió ri rít thổi qua tai nàng, một lát lại mát mẻ một cơn.

Thím Nương đi phía trước đại ngốc đột nhiên quay lại, éo le gặp ngay hiện cảnh Chu Bách Yên nhéo nhéo chóp mũi cô khờ, bà ngượng nghịu quay về hướng cũ, đã nghĩ rồi mà giữa hai cô gái này rõ ràng không bình thường, nhưng cũng không trách được rõ ràng cô khờ kia ai bảo dung mạo thanh tú, người gặp người mê, thím Nương đây chỉ biết thở dài.

"Đoạn này có rất nhiều ổ chim rừng, ở trong mấy bụi cỏ tranh đấy, nhưng cũng cẩn thận trong mấy bụi rậm đôi lúc sẽ có rắn" chú Đường Bác thảy sọt trúc xuống đất, xoay hông mấy bận rồi nói với nàng.

"Lúc nãy đã thoa thuốc trị rắn! Con chỉ sợ bọ cạp mà thôi"

Nói xong ngó khắp xung quanh, nàng kéo Khiết Khiết ngồi xuống một hòn đá cuội gần bờ suối, tiện tay vọc nước vui vẻ, hất nước tung toé lên, bọt nước văng vung vãi lên cao một lát sau tóc của cô đã lớm chớm vài chỗ ướt, trên vai áo cũng xuất hiện những đóm nước li ti.

"Milu! Tắm..." nước suối trong veo thấy cả đàn cá uống lượn bơi lội, Khiết Khiết thích thú ngâm hai tay trong làn nước mát lạnh, tiếng ư ử của chó con ấm ức phát ra kế bên cô, đại ngốc đương nhiên di dời sự chú ý đem hết thảy ánh nhìn soi nó một lượt, trên lông tơ màu trắng mượt mà kia dính vài vệt bùn đất, có lẽ dính lúc ở mảnh rừng, cô tự hiểu bẩn phải tắm, bèn chìa tay ôm con chó nhỏ trụng xuống.

"Ách..." xong rồi, nàng cản không kịp, đợi tới lúc nàng phát hiện ra thì con chó đã bị đại ngốc trụng xuống mặt nước, duy nhất chừa lại cái đầu mà thôi.

Chó nhỏ oằn mình mấy lần, tiếng ư ử chuyển thành âm thanh la ăng ẳng hoảng hốt, sau đó dường như cảm nhận được làn nước kia mát mẻ vô ngần, nó mới thôi rên rĩ, bộ mặt bắt đầu biết hưởng thụ.

"Cho nó lên bờ đi, ngâm lát nữa nó sẽ bệnh" nàng lắc lắc tay cô, ở kế bên nói nhỏ, thú thật nàng không ưa con chó này nổi nhưng Khiết Khiết thích nó như thế, nàng biết làm sao hơn, nàng cũng không nhẫn tâm tận mắt chứng kiến cái cảnh Khiết Khiết ngâm nước nó như ngâm củ cải, khuyên nhủ cô một lần vậy.

"...À!" nghe nàng nói, cô ngoan ngoãn nghe lời, đem chó con nhất lên trực tiếp đặt lên bờ đá, con chó này còn hư hỏng vẩy lông run người làm cho bọt nước văng tung toé khắp nơi, một thân một mình ủn ỉn vác mông đi tìm chỗ nắng, chà sát, lăn tới lăn lui.

"Yên Yên à! Lấy trứng chim không? Ở đây có những hai mươi mấy quả này, nhiều thật"

Chu Bách Yên định há miệng mắng con chó kia một trận nào ngờ phía bụi cỏ đằng kia chú đương quy lên tiếng gọi, nàng sáng mắt rất nhanh nhẹn đã chạy tới chỗ ông ấy, bỏ lại cô ngơ ngáo nhìn theo.

"Woah! Nhiều thật đấy" cái ổ làm bằng thân cỏ rơm rạ gì gì ấy, nó to bằng cả nồi cơm điện, bên trong đặc ngật toàn trứng với trứng, ây nha nàng chưa bao giờ ăn món trứng chim luộc nha.

Lúc Yên Yên định thu thập những quả trứng tròn trịa cũng là lúc chú tiểu a Lặc vừa chạy tới, không đợi nàng lấy trứng liền cảnh báo.

"Phải chừa lại vài quả!"

"Biết rồi, biết rồi!" mắt nhìn thấy trứng chim cơ hồ tựa như thấy trân châu đá quý, Chu Bách Yên lại hô lên gọi đại ngốc cùng đến nhặt trứng, đại ngốc ấy vô cùng háo hức chạy đến, phản ứng đầu tiên là nhìn chằm chằm sao đó chìa tay sờ thử, ưm trơn bóng nhẵn mịn, cô mỉm cười, nhìn Yên Yên nhặt trứng bỏ vào túi nhỏ cũng bắt chước nàng làm theo y hệt.

Buồn cười nhất ngay lúc Chu Bách Yên với vẻ mặt hoan hỉ trên tay cầm túi vải chứa đầy trứng chim cút kéo cô đi, cô nuối tiếc điều gì đó cứ ngoái đầu lại mãi, nàng không rõ cô muốn cái gì, dừng lại đợi cô tỏ bày.

"Việc gì sao. Khiết Khiết?"

Cô ngốc hết nhìn nàng rồi nhìn túi vải lợm cợm trứng chim kia khoé môi mím chặt như đang suy ngẫm điều gì đó cuối cùng mở miệng.

"Trứng!"

Nàng mơ hồ một lát, miệng cong lên cười dịu ngọt, tay cầm túi vải trứng đưa lên quơ quơ trước mặt cô.

"Đúng, đây là trứng, khi về luộc cho Khiết Khiết ăn nha, ngon lắm"

"... Ư... Chưa đủ" cả khuôn mặt trắng mịn bày ra vẻ bất mãn không thôi, nói cũng không đợi nàng và mọi người kịp phản ứng thì đã cầm lấy túi vải trong tay nàng một đường đi tới ổ trứng kia...

Nhặt trứng!

Lúc đi ngang qua a Lặc, không biết đại ngốc cô đây có cố ý hay không, vừa cười vừa đắc ý nói.

"... Đủ rồi"

Chưa đợi cô tới chỗ mình, Chu Bách Yên gấp rúc chạy tới mang cô ra bờ suối, trước đó cũng đã len lén liếc nhìn sắc mặt của a Lặc, hắc hắc cậu ấy xanh mặt luôn rồi.

Mọi người thì khỏi phải nói, cười lộ ra ngoài hết sức không nể tình cười chọc quê a Lặc một trận.

Ít nhất đại ngốc không làm sai chuyện gì, chỉ là thu gôm trứng không chừa lại lấy một quả, chắc chắn chim mẹ khi về sẽ buồn lắm đây, nàng không trách cô còn cẩn thận nắm tay cô đi tới bờ suối, dịu dàng cởi giầy của cô, sau đó cởi luôn giầy mình, nàng thấy cô trưng ánh mắt ngơ ngác ra nhìn, đơn giản hối thúc nói với cô rằng.

"Nào, chúng ta ngâm chân đi, nước rất mát, mát lắm"

Rốt cuộc nàng cùng đại ngốc ngâm chân bên bờ suối, thỉnh thoảng lấy vài quả nho rừng ra lau sạch bỏ vào miệng hưởng thụ vị ngọt chua tự nhiên nhất, đôi khi đại ngốc ăn phải quả chua, nhăn mặt khổ sở vô cùng, cũng có lúc ăn trúng quả ngọt lịm, tâm trạng bỗng cao hứng mà nở nụ cười mỉm đáng yêu.

Chặn đường kế tiếp thẳng tiến sâu vào rừng nữa, thím Nương mách cho nàng biết từ con suối nhỏ đi thẳng vào sâu trong rừng có vài cây táo rừng gốc to ơi là to, mà quả của nó chua ngọt dễ ăn, nàng cười đến tươi hơn ánh nắng, hào hứng nắm tay cô siết nhẹ, Khiết Khiết lần này bớt chú ý tới chó nhỏ trong lòng, ngoan ngoãn đi theo nàng, nếu nàng cười, cô cũng ngu ngốc cười theo.

Táo rừng ư?

Nếu bây giờ trước mắt nàng có thúng táo xanh to mộng và thúng táo rừng nho nhỏ thì nàng sẽ bưng lấy táo rừng ấy chạy đi tìm chỗ giải quyết hết một thúng mới thôi, tất nhiên cũng không vì táo mà bỏ quên đại ngốc, sẽ kéo cô đi cùng, vui vẻ chia một nửa số táo cho cô.

"Giòn quá a, thật ngon" giống như lúc này, nàng vô tư đứng dưới gốc cây táo um tùm lá, quả của nó mọc đều trên những cành cây chứa đầy gai nhọn, đúng a táo rừng có gai, nếu không cẩn thận sẽ trầy xước đến rớm máu luôn, cho nên khi Khiết Khiết muốn nhào tới hái thì đã bị nàng ôm lại.

Này! Có người còn mê hái táo hơn nàng nha.

Sau một hồi giải thích cho cô hiểu về những cái gai, nàng mới an tâm thả cô ra, dùng ngón tay trỏ thon mảnh chỉ vào cành táo gần mình nhất.

"Thấy không? Cành nào cũng có gai hết, Khiết Khiết phải chú ý biết chưa? Thôi thôi đừng có hái, chẳng may trầy xước, chút nữa nhờ a Lặc là được, cành này chìa ra ngoài rất dễ hái, để Yên Yên hái nha, hái xong liền cho Khiết Khiết ăn thử" nàng đứng cạnh cô, bàn tay kia nắm tay đại ngốc không buông.

Khiết Khiết ngắm nàng, đôi mắt xám nhìn gương mặt bầu bĩnh trước mình đây, mơ hồ cảm giác được Yên Yên thật sự lo cho cô, tay bỗng dưng giơ giữa không trung, trực tiếp chạm vào mặt nàng.

Yên Yên lúng túng túm tay cô giữ lại, liếc nhìn xung quanh vô cùng cảnh giác.

Phù phù, may là không ai rảnh rỗi nhìn bọn nàng.

Quay mặt liền tặng cho cô cái bĩu môi, tim nhỏ nhe nhóm tư vị ngọt ngào mà ấm áp, nàng sẽ không ngượng, mặc dù cảm giác hai má hơi nóng ran, mỉm cười đáp lại cô.

Táo rừng quả thì xanh cũng có vài quả đã chín chuyển thành màu đỏ nhưng mà quả đỏ sẫm sẽ ăn không được, bên trong mềm oằn chẳng còn tí gì giòn xốp nữa. Nàng đưa tay hái lấy mấy quả liền, quả đầu tiên vừa xanh vừa to, nàng lau chùi sạch sẽ mới nhét vào miệng đại ngốc, Khiết Khiết nhai nhai sau đó mím môi cười lắp bắp nói ngọt, quả thứ hai là của nàng, tuy rằng không to nhưng ngọt lắm, trong lúc hái thêm vài quả nữa chẳng may bị gai nhọn đâm trúng ngón cái, cô rất thính tai, nghe thấy tiếng nàng rên rĩ nhỏ cũng lo lắng xanh mặt.

"Không sao!" trông sắc mặt đại ngốc nghiêm túc đến dị thường, trong lòng thầm oán không có gì xảy ra đó chứ? Giống như lần giật râu của lão bá bán kẹo vậy, khi đó nét mặt cô nghiêm túc thế này này. Nàng vội vã trấn an cô, tuy là không sao nhưng đó là da thịt a ngoài ra còn có tí máu, máu đó nha!

Dường như cô không để tâm lời nàng, mà nói trắng ra cô có nghe nhưng không để ý, cầm ngón tay cái của Yên Yên trân trọng như cầm báo vật, há miệng ngậm lấy ngón tay nàng trong nháy mắt.

Nàng thề, về sau sẽ không cho cô "nghiêm túc" như vậy.

"Làm gì thế? Ngại chết người ta rồi" dù gì chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa cũng không thể rút tay về, cái đầu ngốc đó không biết đang nghĩ gì nữa, ngậm lấy ngón tay nàng không chịu nhả ra. Nàng biết thẹn thùng nha, xấu hổ tí ti quay mặt nhìn dáo dác.

Không xong rồi, chú Đường Bác nhìn thấy rồi.

"Yên Yên!" giọng nghe như tha thiết gọi tên nàng, vẻ mặt cô lúc này xót xa thấy rõ mà ngón tay của nàng trông giây phút được cô "thả" ra ngoài.

"Hửm?" Chu Bách Yên cố gắng kéo cô vào gốc cây dại kế bên, hôm nay do nàng sơ suất hay là xui xẻo a? Bị bắt gian hai lần.

"Hết... Đau? Hết đau?!" nói xong đặc biệt ôn nhu tiếp tục đem ngón tay bị cô làm cho hồng hào ngậm vào miệng.

Sự tình gì thế này hả? Hả?

Nàng muốn động tâm, động tâm với cô ngay lúc này, đại ngốc kia chính là lo cho nàng, sợ nàng đau ư?! Chu Bách Yên thời khắc này sóng nước dào dạt đẩy đưa, trái tim lơ lửng rung rinh không ổn. Nàng cũng từng nghĩ qua, sau này nếu yêu ai thì phải nhất định chọn người yêu nàng, quan tâm nàng và đặc biệt phải luôn luôn có nàng trong mắt, trong tim cũng phải thế, Chu Bách Yên không phân biệt giàu có hay nghèo hèn, chỉ cần trái tim có mình nàng mà thôi, ở đây đại ngốc... Nàng chẳng biết cô như nàng không? Bởi vì ngốc, ngốc làm sao thể hiện tình yêu chân thật nhất, chỉ là nàng chờ cô mà thôi. Thiết nghĩ nàng có nên dạy đại ngốc... Yêu hay không?

"Hai người đang làm gì đấy? Đến giờ ăn trưa rồi này, mau đến đây" tiếng nói đanh đanh nổi trội kia còn không phải chú đương quy, bị gọi đến giật mình nàng mới tỉnh táo trở lại, sợ hãi giật ngón tay trở lại một mạch kéo đại ngốc đi ra khỏi, một hơi thẳng tiếng tới chỗ nhóm người bọn họ, giờ nàng mới để ý thật ra ngoài ánh mắt nghi hoặc của thím Nương và chú Đường Bác thì còn rất nhiều tia mắt hồ nghi của mọi người khác. Tim nàng đột ngột nhảy tưng lên.

Khiết Khiết buồn bực một mặt làm cái đuôi đi theo sau nàng, hình như vẫn còn bất mãn chuyện lúc nãy, mím môi chẳng nói năng chi.

Bữa trưa đã do thím Nương và vài cô dì nữa chuẩn bị từ sớm, đồ ăn toàn là đồ mặn, họ cũng chuẩn bị cho chú tiểu a Lặc một phần ăn chay. Khiết Khiết từ sáng giờ ăn nho ăn táo, cái bụng của cô bớt quá ăn được phân nửa phần cơm sau đó thì không ăn nổi nữa, ngồi ở kế bên Yên Yên vuốt ve chó nhỏ, thỉnh thoảng khều khều nàng một cái, Yên Yên sẽ cười hào phóng cho chó con miếng thịt nhỏ.

Ngày dần tàn, cái sọt trúc trên lưng cô ngày càng nặng trịch, nào nho nào táo đầy cả sọt chứ chẳng chơi, trước kia thể lực Bạch Khiết yếu ớt không vận động chẳng qua người nhà cưng chiều cô, không dạy cô tiếp thu làm những việc đơn giản nhất vả lại đồ ăn mà mẹ cô cho ăn toàn những thứ nhất thiết phải có trong thực đơn, kiên kỵ tinh bột và nhiều thứ khác, sau khi ở bên Yên Yên phải nói rằng Bạch Khiết tiến bộ lên rất nhiều, cô được ăn một khẩu phần ăn như mọi người, ăn đủ chất lại tinh thần thường vui vẻ, nàng dạy cô từng chuyện nhỏ nhặt, hướng dẫn cô tiếp xúc với thiên nhiên vì thế thể lực tăng lên cũng là phải chưa kể có lẽ cân nặng cũng tăng lên được một vài cân.

Sọt trúc ở trên lưng cho dù có nặng nhưng cô cố chấp mang nó không buông, tuy là mệt nhưng kiên trì giữ vững, Yên Yên nàng nhìn thấy vẻ mặt đại ngốc ngày càng tệ, nàng hiểu rõ cái sọt kia không như lúc ban đầu nữa, lúc này chỉ hận mình ham hố trái cây ngon.

"Có mệt không? Chúng ta nói với mọi người dừng lại nghĩ ngơi chút" tạm thời nương theo mặt trời lửng thửng chạm xuống thân cây, trời bắt đầu tắt nắng, nhóm người hái thuốc đã làm xong việc của ngày hôm nay, trên lưng ai ai đều có sọt trúc đầy ắp lá thuốc, đại ngốc của nàng cũng không ngoại lệ chỉ khác ở chỗ... Trên lưng cô toàn là trái cây nàng thích.

Nàng liếc nhìn xung quanh, mọi người vì nguyên ngày thu thập thuốc mà ai nấy bây giờ uể oải mệt phờ người, tình thế an toàn nàng làm liều lấy khăn tay níu cô lại lau mặt một chập, trên trán Khiết Khiết mồ hôi tứa ra không ít, nàng biết cô rất mệt, cô nhìn nàng sau đó mím môi lắc đầu, Chu Bách Yên chỉ đành nỉ non bên tai cô lời dịu ngọt.

"Thế chúng ta cố gắng lên, lát nữa về tắm rửa rồi về phòng nghĩ ngơi, Yên Yên sẽ luộc trứng chim cút, ăn cũng rất ngon" nàng cầm túi vải trong tay lắc lắc trước mặt cô, túi vải chứa đầy trứng, nàng nhặt trứng nhiều hơn cả táo rừng, nàng cũng cực nhọc nặng nề vác đi đó thôi.

"... Ừ... Cho Yên Yên" Khiết Khiết nhẹ nhàng mỉm cười, không biết từ đâu đem chó nhỏ đặt vào trong lòng nàng, đáng thương cho nàng a, cứ tưởng đại ngốc cho mình cái gì, thứ mà cô cho... Nàng không thèm! Nói đi cũng phải nói lại, nhìn cô vác nặng như thế trên tay còn ôm theo chó con, nàng không muốn cũng vô lực nhận lấy "cướp biển" từ tay cô, đáng ghét thật mà, biết trước phiền phức như thế này nàng đã ngăn cô mang theo chó con rồi.

Vì trời dần biến sắc, con đường lúc trước trong khu rừng âm u mờ mịt, nhóm người chú đương quy quyết định đi bằng con đường khác, thím Nương phía trước bảo đoạn rừng này thường xuất hiện nấm, nấm trong nhà ăn cũng là do người hái nó về. Nàng đi được một đoạn mới thật sự tin lời thím ấy, đúng là trên thân cây mục nát mọc ra nấm, nàng giơ tay muốn hái thử liền bị chú đương quy ngăn lại, lát sau nghe chú ấy giải thích vì sao nàng không thể đụng vào nấm, thì ra có nhiều loại nấm độc không ăn được, nấm mà nàng chú ý có màu sắc sặc sỡ lạ kỳ, giờ mới ngộ ra kỳ thực nàng nên tự kiềm chế bản thân thôi.

Chạng vạng tối, nhóm người của bọn nàng mới thoát ra khỏi khu rừng sau núi, thong thả đi trên con đường dẫn tới phía sau Y tự, đại ngốc mệt mỏi thấy rõ, vừa mới đặt sọt trúc xuống sàn nhà lập tức thở dốc, lúc nàng mang cốc nước đến cô vô cùng nể mặt uống tới cạn kiệt.

Mệt mỏi kia đâu riêng hai người nàng, các cô các chú mệt tới nỗi vừa về đã hối hả rót nước trà uống lại sức, ngồi một hồi mới có hơi nói chuyện.

"Yên Yên này! Lát nữa ở lại cơm tối rồi mới được về nha" thím Nương tay cầm miếng khăn lạnh đưa cho nàng, bảo nàng chút nữa ở lại, cả ngày hôm nay mệt mỏi như thế rồi còn gì.

"Có lẽ chúng con phải về tắm rửa, còn về cơm tối thì tiếc thật, đường từ Y tự đến khu phòng tập thể không có đèn điện, chúng con bận đi bận về cũng mất cả tiếng đồng hồ, vì bọn con mà mọi người ăn tối trễ thế thì thật ngại" Chu Bách Yên cẩn thận xé bao bì, đem khăn lạnh trực tiếp đắp lên mặt, cảm giác mệt lã đã vơi đi phân nửa, nói xong khoé mắt liếc tới chỗ bàn ghế gỗ, Khiết Khiết ngồi ôm con "cướp biển" vô tư cười ngốc nghếch, có một chú già kia đưa cho cô miếng bánh, cô tuyệt nhiên không để ý ai vào mắt, trước đôi mắt mong chờ của chú già ấy thẳng tắp đứng dậy tay bưng chó nhỏ đi tới chỗ nàng.

Chậc chậc, khi về phòng nàng phải nên dạy Khiết Khiết chút lễ nghi a.

Ngốc thì ngốc nhưng không để người ta mắng mình không ai dạy.

Huống hồ nhớ lại từ ngày đại ngốc về bên nàng, nàng cũng chưa lần nào thật sự nghiêm chỉnh chỉ dẫn cô chút phép tắc, lúc còn ở Chu gia suốt ngày không trong phòng xem phim cũng là rong chơi ngoài đường ăn quà vặt, trong nhà chỉ có Nhan thẩm là người lớn tuổi tiếp xúc trò chuyện với cô, ấy thế cô khờ cũng nể mặt, không biết nói chuyện nhưng biết dùng vẻ mặt xin xỏ đi sát sau lưng Nhan thẩm muốn ăn bánh bột ngô, người lớn trong nhà từng tiếp xúc với cô ngoài thím ấy ra cũng chả còn ai nữa, mà nàng có chút ganh tị nha, Nhan thẩm thương đại ngốc, nếu cô cứ suốt buổi đi theo sau bà, bà liền biết cô muốn ăn bánh bột ngô, xem xét đã rảnh việc thì tự tay tìm nguyên liệu làm bánh cho cô ăn, Nhan thẩm thương cô bất chấp cô ít mở miệng, Chu Bách Yên ngày ấy cứ nghĩ đem cô về bao bộc là xem như xong chuyện, thường ngày quanh quẩn bên nàng không rời nửa bước, lễ nghi phép tắc với người lớn nàng không có cơ hội dạy cô. Bây giờ khác xưa, bọn nàng ở nơi của người ta cho nên phải biết điều một tí.

Chu Bách Yên trông mắt lên đồng hồ treo tường, đã sáu giờ, bụng nàng và Khiết Khiết liên tục sôi lên ùng ục, bây giờ trời đã tối, tuy đường đi lối rẽ đều có đèn chiếu sáng nhưng vắng vẻ hẩm hiu đáng sợ, chỉ đi ra khỏi khu phòng tập thể mới có vài vị hoà thượng đi qua đi lại, nàng suy nghĩ một hồi đôi mắt sáng bay tới cửa phòng tắm, dịu giọng gọi ai kia.

"Tắm lâu vậy?"

"..." ai kia im lìm.

"Mau mau lên, tắm lâu sẽ nhiễm bệnh" nàng nằm trên giường, mắt ngẩng lên nhìn trần nhà tới xuất thần, cuộc sống tại Phật Nhạc không phải bất tiện nghi cũng không quá cực nhọc, nàng cảm thấy nếu sống nơi đây mà không bỏ ra chút tiền thì thật là kẻ vô lương tâm, lúc chiều nghe thím Nương nói, tháng sau chùa tổ chức lễ Vu Lan, nàng ngẫm nghĩ dành ra một số tiền xem như là công hoả đi, ăn uống nơi đây mặc dù chay tịnh nhưng cơm và thức ăn cũng không phải khi không mà có, đều dùng tiền mà mua. Suy đi nghĩ lại, nên trích ra một ít nữa phụ giúp nhà ăn của chùa cũng tốt.

"Khiết Khiết chẳng nghe lời gì cả" nàng chu môi bất mãn trách cô, đại ngốc từ cửa phòng tắm ngơ ngác không hiểu nàng nói gì, bộ dạng vừa mới tắm xong lại vô cùng ủ rũ tiến lên giường.

"Tại sao không lau khô tóc đi" chính mắt trông thấy ánh mắt đại ngốc vương ra nét khó hiểu to bự, nàng nhăn mày tay cầm khăn vắt trên cổ Khiết Khiết nhẹ nhàng chòm tới lau tóc cho cô, tư thế nửa ngồi nữa quỳ trước mặt cô, khụ khụ nàng không ý tứ chút nào a, ngày càng một gần cô hơn, hình ảnh thân mật hôn hít sáng nay đột ngột hiện ra trong đầu nàng, bất giác e thẹn lùi lại, đôi mắt không thay đổi, lạc vào ánh mắt thất hồn lạc phách.

"... Yên Yên! Đói..." Bạch Khiết nhăn mặt nói, tay xoa xoa bụng. Gương mặt trắng mịn lộ ra nét xanh xao, nàng thấy cô như thế lòng đau lên từng chập, mấy ngày qua ở trong chùa không thể dùng thịt cá, đại ngốc xanh xao cũng là phải.

"Ừ... Lau khô tóc chúng ta đi ăn" hai tay nàng bận bịu lau tóc cho Khiết Khiết, bộ chỉ có mình cô đói hay sao, nàng cũng giống cô thôi, đói sắp xỉu tới rồi. Lòng nàng cố gắng ghi tạc, ngày mai nhất định phải xuống núi ăn một bữa thật hoành tráng a.

"Trứng... Luộc trứng, ăn." cô nháy mắt vài cái, miệng nhắc nhở nàng, Yên Yên đã từng hứa, khi về phòng sẽ luộc trứng chim, trứng đâu? Trứng chim luộc đâu?

"Được được, luộc rất nhiều trứng cho Khiết Khiết ăn" ai nói cô ngốc? Hừ hừ còn nhắc nhở nàng luộc trứng kia kìa, háo ăn quá đi.

Bữa ăn tối ngày hôm ấy đơn giản không cầu kỳ, nàng và đại ngốc mỗi người một bát mì gói, dì Phiến thương tình rọ rạy nấu thêm hai phần trứng ốp la nóng hôi hổi, không gian yên tĩnh như thể vạn vật sắp ngủ đông tới nơi. Nhờ dì Phiến rảnh rỗi ngồi ngay bàn của nàng xôn xao vài chuyện vặt như thế nàng mới nhân tiện hỏi thăm những người hàng xóm bên trong khu phòng ấy, dì Phiến có vẻ thông thạo hết từng người, mang cho nàng cốc nước rồi ngồi xuống ghế.

"Cô gái tên Hương Hương dường như là người mẫu hay diễn viên gì ấy, có mấy lần dì mở lời trò chuyện cô ta chỉ nói một câu đáp trả rồi sau đó yên lặng ăn cơm, uổng phí thật, người thì xinh xắn thế mà kiêu ngạo hết biết"

"Không lẽ nào, mấy hôm trước a La cùng đi với bọn con tới phòng chị ta, tuy là không quá hưng phấn nhưng tiếp chuyện tử tế lắm, có điều... Hay nhìn Khiết Khiết chăm chăm, hôm ấy con cũng mặc kệ, Khiết Khiết cũng không để ý tới" nhắc lại nàng vẫn còn thấy bất ổn đây, dáng dấp của cô ấy cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo có vài nét giống với người lai, đặc biệt... Thường xuyên nhìn Khiết Khiết của nàng a.

Trên đời này làm gì có loại người vô liêm sỉ giữa thanh thiên bạch nhật đi ngắm... Gái?

Nhưng nàng cảm thấy cô gái Hương Hương này chưa tới nỗi nào, mắt nhìn đại ngốc cũng không quá say đắm, chỉ là, chỉ là nàng thấy bực bội mà thôi.

Dì Phiến chống tay lên cằm rầu rĩ nhìn Khiết Khiết hồi lâu, miệng phun ra mấy chữ khiến nàng bất an vô cùng.

"Nói không chừng... Là người ta tưởng cô khờ này là thanh niên tuấn mỹ đấy, thời nay không như ngày trước, con gái phụ nữ đều mê trai đẹp hết rồi" nói xong chiêm nghiệm lại có chỗ sai sai, vội vàng bổ sung.

"Trừ dì ra"

"A... Trừ đi con nữa" bên này Chu Bách Yên ngừng đũa, vểnh miệng lên bào chữa.

"Cũng không cần con lên tiếng, này xem bên cạnh chẳng phải có một người thanh tú thế này ư? Dì thấy cô khờ Khiết Khiết xét về dáng dấp lẫn gương mặt đều ăn đứt mấy thanh niên trong vùng này rồi" ngắm Bạch Khiết, dì Phiến cười cười.

"Thế a? Đẹp thì có đẹp, có điều hại con muốn hụt hơi đây, nhưng cũng có lúc tốt lắm, biết quan tâm người ta" nàng gắp đũa mì đưa vào miệng, nhai hết, đem mắt liếc sang nhìn cô, ý tứ trong câu nói mang vẻ chăm chọc lại ưng ý không có điểm không vừa lòng, thật sự là thế mà, đại ngốc tốt lắm.

"Mà... Dì Phiến? Ngày mai dì có đi xuống núi mua thực phẩm này nọ không?" chợt nhớ ra điều gì đó, Chu Bách Yên ngừng đũa đầu cũng ngẩng lên hỏi dì ấy.

"Có, mà chi vậy? Con muốn xuống núi mua gì ư?" dì Phiến xoay người giật cái quạt máy cho nó khởi động, lúc quay mặt về đã thấy rõ nàng đang nhìn Bạch Khiết đến thất thần.

"... Vâng ạ, mua vài thứ linh tinh, đúng rồi, lúc cùng nhóm người Y tự đi hái thuốc, con nhặt rất nhiều trứng chim cút, dì có thể đun nước luộc chín số này không?" lời vừa dứt, một túi vải tròn ủn ỉn đã đặt lên bàn, bên trong chắc chắn là trứng.

"Nhiều thế? Luộc hết số này e rằng một lúc ăn không hết đâu" dì Phiên hơi há mồm đánh giá, cái túi vải này căng cứng toàn là trứng bên trong, không ít cũng cả trăm quả. Cùng một lúc ăn không hết lại lãng phí.

"Dì luộc vài trứng thôi, số còn lại nhờ dì cất giữ khi nào muốn ăn con sẽ đến tìm dì" ăn đũa mì cuối cùng, nàng đặt đũa xuống bàn hai tay xoa xoa bụng, thế là đã no.

"Ừ... Như thế cũng được, tụi con đợi chút đi" vấn đề đã rõ, dì Phiến cười hiền tay ôm túi trứng đi hướng xuống phía bếp, luộc trứng thôi mà đâu gây khó dễ gì bà được, đun chút nước cho sôi lên thế là thả trứng vô, chuyện dễ.

Nàng ăn so ra nhanh hơn Bạch Khiết cho nên ngồi kế bên cầm cốc nước lên uống một vài ngụm.

"Trứng?... Đâu rồi?" bởi vì từ lúc ăn mì, Khiết Khiết chỉ lo cúi mặt mà ăn, ăn xong thì ngẩng mặt lên, phát hiện ra một mất mát thật là to lớn kinh khủng khiếp.

Đâu rồi? Trứng của cô đâu rồi?

"Đã đưa dì Phiến mang đi luộc" Chu Bách Yên lấy giấy ăn lau lau khoé miệng cho cô, nét mặt ngây ngô của đại ngốc thật làm nàng nổi lên tí hứng thú.

"Dì... Phiến?" mặt cô càng ngây ngô hơn, cái gì, thì ra cô hoàn toàn không để ý tới người này, dì Phiến mà biết sẽ giận cho xem.

"Không nhận ra cũng không sao cả, nhưng sau này phải để ý... Đó là dì Phiến" nàng thông cảm cho cô, dẫu sao đại ngốc cũng không linh hoạt trong việc nhớ đến ai, thường xuyên mân mê lục lạc, thường xuyên ngẩn người mà nàng không hề biết cô có suy nghĩ gì trong đầu, nếu cô không nhớ nàng sẽ chịu khó kiên nhẫn chỉ dẫn, ví như lúc này đây, ngón tay thon nhỏ đang chỉ vào phía bếp.

Cô làm ra bộ mặt "a hiểu rồi" để đánh lừa nàng, ngoan ngoãn ngồi yên ngây ngẩn trong giây phút, dì Phiến ư? Dì Phiến sẽ giống thẩm chứ? Làm bánh bột ngô cho cô ăn.

Sau khi no bụng và tráng miệng bằng vài trứng cút luộc còn nóng hổi, Chu Bách Yên ăn ít trứng, không phải vì nàng hảo tâm nhịn cho cô ăn mà quả thật bụng nàng đã không chứa nổi nữa, thầm nghĩ thật lạ, lúc trước nàng ăn nhiều lại chưa từng kén ăn như thế đến chùa này bụng ngày càng khác đi, ăn cũng ít lại, chẳng lẽ nguyên ngày nay mệt mỏi cho nên thế chăng?

Đêm đó, nàng ngủ sớm hơn thường lệ, đại ngốc trông cũng đã mệt lắm, vừa đặt lưng xuống nệm đã nhắm mắt ngủ ngay, nàng cũng như vậy mà tịnh dưỡng.

Qua ngày hôm sau nàng tỉnh lại vào lúc 7 giờ, nhìn sang bên cạnh tận mắt bắt gặp đại ngốc đang ngắm mình, e thẹn nhéo chóp mũi cô đến đỏ lửng mới chịu buông tha, sáng đó nàng thu gôm đồ đạc bỏ vào ba lô, tìm cho cô một bộ quần áo giản dị, màu da trắng mịn rất dễ phối đồ, mặc cho là màu sắc sặc sỡ hay nhẹ nhàng thanh lịch thì Khiết Khiết vẫn luôn đẹp đẽ tươi sáng. Không ngoài dự kiến, lúc hai người tới nhà ăn là lúc dì Phiến chuẩn bị xuống núi, mà xe hàng đã dừng trước khoảng sân của nhà ăn rồi.

Thực phẩm dì Phiến mua dự định sẽ rất nhiều, dì cũng không phản đối bọn nàng đi cùng chỉ căn dặn khi xuống núi đừng đi lung tung kẻo lạc nhau, nàng nghe thế cái đầu gật gật, miệng cong lên nắm tay kéo đại ngốc Khiết Khiết lên sau thùng xe hàng, chỗ nào rộng rãi nàng liền ngồi ngay chỗ ấy không quên chừa chỗ cho cô.

Mặt trời bắt đầu lên cao, đường núi cũng bắt đầu xuống dốc dần, dì Phiến ngồi ở ghế phụ lái không biết nói gì với tài xế mà cười nghiêng ngã quên đi bộ dạng ý tứ thường ngày, Chu Bách Yên đại loại đưa mắt ngắm cây ngắm cảnh, một hồi không biết làm sao mắt chuyển qua nhìn đại ngốc lúc nào chẳng hay, ở góc độ nhìn nghiêng đúng thật sườn mặt của Khiết Khiết trông như tinh xảo dị thường, sóng mũi cao lại thẳng, nàng chính mình còn thừa nhận bản thân nàng ngưỡng mộ cái mũi của cô, ngắm một hồi không phải trái trắng đen bị mê hoặc đưa tay tới sờ, Khiết Khiết ban đầu có phản ứng, nàng làm cô giật mình nhưng rồi tiếng vu vu của gió đã trấn an cô lại, cô còn nhìn nàng mỉm cười, nụ cười mỉm mà Yên Yên vẫn hay ngây ngất.

Xe hàng chở đồ dừng lại trên một khoảng đất rộng bên trong thị trấn, dì Phiến cùng bọn nàng chia ra hai hướng, hẹn khi 1 giờ chiều sẽ gặp lại tại nơi này. Đây là lần thứ hai nàng nắm tay đại ngốc cùng nhau bước đi giữa dòng người xa lạ nơi đây, đi tới một cửa hàng tiện lợi liền hớn hở rẽ vào, nàng mua rất nhiều đồ ăn, đa số là đồ ăn mặn, giống như khô bò, bánh nack, cá đống hộp những thứ có thể để lâu ăn dần nàng liền mua lấy mua để, đợi tới lúc tính tiền mới khổ sở trưng mắt ra nhìn đóng túi xách dưới sàn nhà, Khiết Khiết bình thường ngốc một tí nhưng trong trường hợp này lại chẳng ngốc chút nào, đem hết túi xách máng trên tay, hai tay máng không hết thì dùng tới vai và cổ, kế bên còn có nàng đang rưng rưng mắt nhìn cô vô cùng cảm kích, bọn họ bước ra khỏi đó bị vây trong những ánh mắt lạ lẫm của nhiều người, Chu Bách Yên ngại muốn chết lập tức nắm tay cô kéo đi.

Nàng qua loa chọn một cửa hàng di động ven đường, lúc mua cũng không để ý điện thoại hiệu gì, mua đại một cái có thể nghe gọi nhắn tin nhưng sau đó lại đổi ý, mua một điện thoại giá không quá đắc nhưng chụp ảnh thì vô cùng rõ nét. Kế đến đi vào quán ăn nhỏ, gọi hai tô cháo thập cẩm cho nàng và cô, Khiết Khiết dường như không hợp khẩu vị, ăn được phân nửa đã rưng rưng mắt nhìn nàng, nàng không ép cô ăn, dịu dàng đưa cho cô túi khô bò, cái này Khiết Khiết ăn rất được nháy mắt một cái đã ăn hết hai phần ba, ở trên núi không thường xuyên xuống thị trấn mua đồ, nàng cố nghĩ ra mình cần mua món gì nữa thì Khiết Khiết đã chỉ vào máy quạt trong tiệm thịt nướng cạnh đó rồi.

Đúng a, trong phòng bọn nàng vẫn chưa có máy quạt, thời tiết dạo này oi bức hẳn, nên mua nó thôi.

Dạo quanh trong thị trấn, lần lượt hai tay, cổ và vai Bạch Khiết đã không còn trống trải như lúc trước nữa, nàng cũng xót cho nên quyết định không mua gì thêm. Đến giữa trưa vào quán thịt nướng nằm gần bãi đỗ xe, ngoài bảng hiệu có đề rõ ràng, nơi đây nổi tiếng nhất là thịt dê nướng, nàng căn bản không kiên nể gọi ra hai phần, gọi thêm đĩa thịt bò nữa.

Khiết Khiết đăm chiêu lần lượt nhìn tay nàng gắp thịt bỏ lên khay nướng, tiếng xì xèo kèm mùi hương thơm đến ngạt thở.

"Ăn thịt này" một miếng thịt bò nướng từ khay bay lượn vào trong bát của cô.

Cô lại không chú ý, nhìn tay nàng chằm chằm, lát sau non nớt cầm đũa gắp một miếng thịt sống bỏ vào khay nướng, tận mắt chứng kiến miếng thịt dần dần chuyển màu làm cô cứ thích thú mãi chẳng ngưng. Đối diện là ánh mắt như hổ chừng mồi của ai kia dõi theo cô từ nãy giờ.

"Khiết Khiết! Ăn thử đi, thịt dê ngon lắm đấy" lại một miếng thịt được gắp vào bát của cô nhưng lần này là thịt dê.

Bạch Khiết lầm lì trừng thịt dê trong cái bát trân trân, ảo não ngẩng lên kéo tay nàng.

"Không thích..."

Thế mà Chu Bách Yên làm như không biết, táo bạo gắp thêm cho cô vài ba miếng thịt dê, mắt thấy đại ngốc ngơ ngác nhìn mình, nàng giả vờ nghiêm túc gõ gõ bát.

"Phải ăn, ăn mỗi thịt bò không tốt đâu, Khiết Khiết cũng không được chau mày, vui vẻ ăn được hay không?" Chu Bách Yên làm ra vẻ mặt năn nỉ cùng kiên quyết, nàng biết trước kia chắc hẳn Bạch Khiết được cưng chiều tới hư, có vài món ăn cô kén nên không thèm đụng đến, nàng đây cũng đâu phải nghiêm khắc, mọi chuyện cũng là do muốn cô không còn kén món ăn mà thôi, ăn nhiều một chút thì sức khoẻ tràn trề, giúp nàng biết bao nhiêu chuyện.

Khiết Khiết bị chột dạ, đầu không dám ngẩng lên, mím môi nhìn miếng thịt dê nướng vàng vàng.

"Ăn cũng ngon mà, ngon hơn thịt bò nhiều, há miệng ra nha" trông thấy cô ngồi im lìm không cử động, nàng nhận thấy sự kiên định trông bộ dáng này của cô, không thể ép uổng càng không thể ra tay, chỉ biết năn nỉ.

Nghe giọng nói ngọt ngào đi ra từ phía đối diện, Khiết Khiết chân mày khẽ giật môi càng mím chặt hơn, ngã đầu ra sau, nhắm mắt há miệng. Cô chẳng muốn ăn, không thích ăn, Yên Yên cứ ép.

"Ngoan, như thế mới tốt" nhìn bộ mặt của cô khổ sở, nàng bật cười lộ ra niềm vui trên mặt, chồm người tới dịu dàng xoa xoa hai má đại ngốc, thật may chỗ bọn nàng nằm trong một góc khuất, quán ăn cho dù có nhiều người cũng không thấy nổi. Như thế, Chu Bách Yên thêm táo bạo, miệng cười hết sức gian trá tay vén tóc hôn lên trán cô rõ to, sau đó cứ như sói đội lốp cừu, ung dung ngồi về chỗ cũ, thư thái ăn thịt.

Có lúc, nàng tự thấy bản thân đối với đại ngốc sinh ra yếu tố kỳ quái, chẳng hạn như lúc này lại muốn ôm cô cùng hưởng thụ bữa ăn.

Còn lại nửa tiếng là lúc bọn nàng phải đứng ngay chiếc xe chở hàng cho nhà ăn, nàng luyến tiếc mãi chẳng ngưng, gấp gáp nhớ ra cần mua đồ dùng học chữ cho cô, tay nắm tay kéo vào hàng xá gần nhất, mua đồ dùng cần thiết ví như sách vở, bút viết này nọ, đợi đến lúc nàng trong tay ôm một chồng sách vở định tới quầy tính tiền đột ngột sững sờ, người cũng cứng đơ.

Khiết Khiết đâu???

Lúc nãy còn đứng sau lưng ngắm nàng mà, Chu Bách Yên trơ mắt, xanh cả mặt, đôi mắt to tròn đen láy ngó dáo dác xung quanh, bỗng dưng một bàn tay nhẹ nhàng khều khều nàng.

Trước mắt nàng, gương mặt Bạch Khiết phóng đại gần kề, mà người ta đối với nàng lại là ánh mắt khác.

"Hồng hồng, xanh xanh, được không?" trong tay cô cầm một tập giấy phác thảo, bìa của nó làm bằng giấy cứng phủ một lớp bóng sáng ngời tạo cho người nhìn một cảm giác mềm mại mà cứng cáp, màu hồng quả lựu đẹp đẽ bao trùm toàn bộ hai mặt bìa, còn trong lòng bàn tay cô là một cây bút mực màu xanh biếc, thoang thoảng ngửi thấy được mùi ngọt ngào của quả nho. Khiết Khiết đem hai vật mình mới chọn được đưa tới trước mặt nàng, giọng điệu cứ như khẩn cầu nàng, muốn nhận được sự đồng ý. Mà vẻ mặt của cô trưng trưng toàn sự chờ mong, đôi mắt xám hiện lên tầng lóng lánh.

Chu Bách Yên thiếu điều muốn nhào vào lòng cô, ngay lúc tâm tình sốt ruột tìm kiếm hình hài quen thuộc, cô xuất hiện giữa muôn vàng sự chờ mong, sự thật Chu Bách Yên sợ cô ngày nào đó cứ như lúc xuất hiện trong đời nàng, đột ngột mà biến mất, nàng rất sợ lại không rõ bản thân mình tại sao sợ đến như thế này, nhưng rồi sau đó, đại ngốc trước đôi mắt sắp khóc của nàng thình lình xuất hiện còn mang theo bộ dạng cầu xin, nàng nhìn lướt qua vật phẩm được cô cẩn thận ôm vào lòng, không cần suy nghĩ lập tức lau đi khoé mắt rơm rớm nước gật đầu cái rụp.

Nàng không quan tâm nó đắc bao nhiêu, dưới ánh mắt như thiêu đốt tâm can kia làm sao nàng nỡ nhẫn tâm từ chối?!

"Khóc? Mít ướt... Đừng khóc" thấy mắt nàng ngấn lệ, nàng ở trong lòng cô hơi thở hít vội, cô tâm can cơ hồ như sáng suốt lên đôi chút cũng biết dành cho nàng cái ôm, cũng biết dỗ dành nàng, bàn tay gầy trắng trẻo đưa lên sờ mặt nàng, ở khoé mắt có chút nước, cô liền nhận ra nàng mít ướt đó nha.

"Đồ ngốc này! Cũng là do ai hết thảy hả? Giờ còn chê bai ai mít ướt thế?" tự dưng nàng cười phì, trong lòng chợt lắng lại. Đúng, sao nàng mít ướt thế này, Khiết Khiết biến mất rồi đột ngột xuất hiện như vậy đã làm nàng sắp khóc, vậy... Đồ ngốc này quả thật quan trọng đến mức không thể thiếu ư?

"Ai?" Khiết Khiết chau mày, đôi mày đậm sắp dính vào nhau, bị lời nói của nàng hại cho đầu ốc vốn trì trệ hoạt động hết mức nhưng kết quả chẳng hiểu thông câu nói của nàng, chỉ đành mờ mịt hỏi nàng mà thôi.

"Ai ngốc tự hiểu" nói xong, Chu Bách Yên cong cong khoé miệng tự động thoát ra khỏi cô, đem hai vật trên tay cô cầm lấy, chẳng ngoái đầu lại, dùng giọng vui vẻ nói:

"Đi thôi"

Nhưng là, cô ngốc ấy đứng lặng người một lúc lâu, nhìn theo bóng lưng nàng bằng nét mắt rất là kỳ lạ.

**

Qua mấy ngày sau, Chu Bách Yên nhăn nhó khổ sở ngồi trên mép giường chống cằm rầu rĩ muốn rơi lệ, theo ánh mắt nhìn dáng lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở góc phòng, là đang vẽ vời cái gì đó.

Đã ba ngày kể từ khi chuyến đi xuống núi trở về, Khiết Khiết có biểu cảm lẫn hành động lạ lẫm, ít mở miệng cũng không nhìn nàng bằng đôi mắt lấp lánh như lúc trước. Suốt ngày ngồi bên cái bàn xếp nhỏ, vẽ cái gì đó, khi nàng tới gần thì cứ như sợ phát hiện ra cái gì to lớn lắm, tốc độ nhanh như chớp gấp tập giấy lại, bằng không ngồi đó thẫn thờ chưa từng quay đầu tìm nàng.

Điều đáng lo lắng nhất ở đây, buổi tối lúc đi ngủ tư thế ngay thẳng khác thường, chẳng như trước kia, cô sẽ ôm ngang eo nàng đi vào giấc ngủ hoặc là sờ tóc nàng, sờ mặt nàng.

Mặc dù tư thế buổi sáng ngày hôm sau có thay đổi, lúc nào tấm lưng dài kia cũng quay về hướng nàng.

Cho hỏi, nàng đã làm gì nên tội hả?

--7--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro