[BH] Võ Tắc Thiên chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 - Kim ốc

"Thượng Quan Uyển Nhi, nếu ngươi không phải là Thượng Quan Uyển Nhi, nói không chừng chúng ta có thể là bằng hữu tốt ."

Nếu không phải ngươi cũng yêu thích mẫu hậu, chúng ta nhất định có thể trở thành bạn thân!

"Nếu trong lòng Công chúa và Uyển Nhi đã đúc một tòa kim ốc, liền muốn bảo vệ tốt, vạn lần không thể để cho người khác chiếm lấy." Thất bại trong tình cảm giống nhau, Thượng Quan Uyển Nhi có đôi khi cũng sẽ đối với Thái Bình công chúa sinh ra cảm giác thương cảm lẫn nhau.

Thái Bình cũng như thế, trong Đại Minh cung, chỉ có hai người bọn họ đọc sách này, xem như là đồng đạo. Mà hai người lại là cùng sinh ra tình cảm đối với một người, chỉ tiếc là tình địch, không thể sóng vai mà đi.

"Làm sao vậy, Uyển Nhi, vì sao đến cửa mà không vào?" Nghĩa Dương đẩy cửa đi ra, ngay từ nãy đã nghe tiếng ở bên ngoài, ở đây này cãi nhau cũng không tốt.

Giương mắt liền nhìn thấy một người bạch y bồng bềnh, trường thân ngọc lập, phóng khoáng tự nhiên nói không nên lời, cũng chưa từng gặp người mặc bạch y lại có dáng vẻ như vậy. Nghĩa Dương cảm thấy nàng đã lâu chưa từng gặp qua người ngoài , người này khí chất đầy cao quý rốt cuộc là ai?

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngày khác gặp lại sau!" Thái Bình hơi khom người đối người đang tới, xoay người thúc ngựa đi xa.

"Nàng là ai, giống như đã gặp qua ở nơi nào." Nghĩa Dương sâu kín hỏi, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng kia, tầm mắt không muốn rời khỏi.

"Mặt mày thanh tú, mặt như quan ngọc. Nếu là nữ tử trong cung, nhất định là muốn khuynh quốc khuynh thành ." Nghĩa Dương nhón chân lên, nhưng như thế nào cũng nhìn không tới người đang thúc ngựa rời đi.

Thượng Quan Uyển Nhi không rõ, như vậy trợn tròn đôi mắt Thái Bình công chúa xinh đẹp chỗ nào. Nghĩa Dương lại còn khen nàng như vậy, chưa bao giờ thấy Nghĩa Dương khen qua một ai như vậy, Uyển Nhi có chút ghen tị.

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ lại, chẳng lẽ là Nghĩa Dương thích Thái Bình công chúa ? Nếu như vậy, thật cũng không tệ.

Thái Bình công chúa lớn lên tương đối giống Thiên hậu, được trời ưu ái thân phận địa vị khí chất đều hơn người, tất nhiên là nên khen. Chẳng qua là ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, được sủng ái mà kiêu ngạo, hôm nay lại một bộ dáng không ngủ. Thái Bình công chúa nhất định là thức đêm đọc hết quyển sách, chính mình trái lại không điên cuồng như nàng, tuy nhiên cũng là đem sách đọc vài lần .

Vẫn muốn biết người giống như Nghĩa Dương, người trong lòng sẽ là người như thế nào? Nếu theo lời Thái Bình công chúa nói, Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình nghĩ quá nhiều, mình như thế, Thái Bình như thế, chưa chắc Nghĩa Dương cũng như thế.

Nghĩa Dương cúi đầu nhìn y phục của mình, quả nhiên là lãnh cung, nơi này không có màu sắc tươi sáng. Mà người một thân bạch y kia, cũng chỉ có thể là người trong mộng.

Chợt lóe rồi chợt biến mất, cuối cùng bất quá chỉ có duyên gặp mặt một lần a.

"Nghĩa Dương..." Thượng Quan Uyển Nhi thật sự không muốn quấy rầy Nghĩa Dương, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc như vậy, mình cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng như vậy.

Nghĩa Dương bước thẳng vòng qua Thượng Quan Uyển Nhi, bước chậm vài bước, thở nhẹ, từ trên mặt đất nhặt lên một quyển sách.

《 Kim ốc tàng kiều 》.

"Đây là sách các ngươi nói sao? Chuyện xưa của Trần hoàng hậu và Vệ hoàng hậu." Nghĩa Dương cẩn thận phủi bụi bám trong sách, cầm trong tay, yêu thích không buông.

Tựa như sách này còn nhiệt độ trong ngực người nọ, ấm áp muốn tới gần .

"Nghĩa Dương, sách này ngươi vẫn là không nên nhìn ." Thượng Quan Uyển Nhi đi tới, muốn đưa tay lấy sách từ Nghĩa Dương, bị Nghĩa Dương tránh được.

"Vì cái gì các ngươi đọc được, ta lại không đọc được?" Nghĩa Dương khiêu mi, đem sách vào phòng.

Thượng Quan Uyển Nhi trong mắt mỉm cười, Nghĩa Dương a Nghĩa Dương, mùa xuân của ngươi rốt cuộc đã tới sao? Hoặc là nàng thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Trong Cam lộ điện, yên tĩnh không tiếng động, hai người, ngồi đối diện nhau.

"Uyển Nhi, có sách gì hay sao ta không biết , Thái Bình chính là tìm được ngươi?" Võ Chiếu đánh vỡ yên lặng, Thượng Quan Uyển Nhi ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Võ Chiếu.

"Hồi Thiên hậu, bất quá là tiểu thuyết phàm tục, không đáng phải để ý. Uyển Nhi bất quá là tùy tiện nói, ngược lại công chúa đối với sách này rất cảm thấy hứng thú, liền đem sách cho nàng. Hiện tại ngay cả tên sách đều đã quên." Thượng Quan Uyển Nhi lau mồ hôi lạnh, không thể nói ra, bằng không di hoạn khôn cùng!

"Nga? Là thế này phải không? Ta lại muốn nhìn một chút xem sách gì thu hút Thái Bình, lại làm cho Uyển Nhi ngay cả tên cũng không nhớ." Võ Chiếu nhiều hứng thú quan sát Thượng Quan Uyển Nhi, trên thực tế dường như nàng đối với bất cứ chuyện gì của Thượng Quan Uyển Nhi đều biểu hiện tràn đầy hứng thú.

Gần đây Uyển Nhi dường như có thay đổi ở chỗ nào, lại nói không ra. Trái lại trong lòng càng ngày càng yêu mến nàng.

"Thiên hậu có thể hỏi công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười công chúa nhất định sẽ có một đáp án tốt, về phần đáp án kia là gì nàng cũng rất muốn biết.

"Thôi, sách các ngươi đọc, ta tuổi này dĩ nhiên là không đọc nổi." Võ Chiếu đau xót trong lòng, rồi lại không nói ra được là vì sao.

"Thiên hậu biết rõ ý Uyển Nhi không phải như vậy." Thượng Quan Uyển Nhi buông bút, suy đoán ý tứ trong lời nói Thiên hậu.

"Uyển Nhi, ngươi tới đây." Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm giác khác thường, dường như cảm thấy nàng đã không còn tiểu hài tử, đã trưởng thành.

Thượng Quan Uyển Nhi mím môi không nói, chỉ đứng dậy đi tới bên người Thiên hậu, mùi hương quen thuộc, duy chỉ một mình Uyển Nhi có mùi hương như vậy có thể làm cho nàng an tâm như thế.

"Thiên hậu?" Thượng Quan Uyển Nhi ôn nhu hỏi, Thiên hậu nhìn nàng quá lâu.

Võ Chiếu lúc này mới hồi phục tinh thần, thu hồi đôi mắt lưu luyến, giờ khắc này nàng hâm mộ nam tử, nếu là nam tử, nàng có thể làm hoàng đế, nàng có thể có hậu cung ba nghìn, Uyển Nhi có thể là phi tử của nàng.

Phi tử phi tử phi tử, Võ Chiếu cảm thấy đau đầu, nàng làm sao đối với Uyển Nhi sinh ra ý nghĩ này ? Thật sự là không nên, mình là nữ tử lại muốn đem Uyển Nhi chiếm thành của mình, hai đứa con trai mình thèm muốn Uyển Nhi, cũng chẳng có gì lạ .

"Uyển Nhi, ngươi tới xem qua tấu chương này." Võ Chiếu điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra chỉ chỉ vào tấu chương mình vừa phê duyệt.

"Dạ."

Thượng Quan Uyển Nhi thân thể có chút nghiêng dựa vào bàn, nơi mềm mại trước ngực nhô lên chính đặt ở trên cánh tay Võ Chiếu, mà Thượng Quan Uyển Nhi giống như là không có chú ý tới, ở tư thế này chuyên tâm nhìn tấu chương.

Hôm nay son môi Uyển Nhi không giống thường ngày, sắc môi tươi đẹp, trên đầu là trâm cài tóc, cái đó không phải là mình tặng cho nàng sao. Y phục màu xanh lá cây, thoạt nhìn so với ngày thường phong phanh hơn một chút, thời tiết này mà ăn mặc xinh đẹp như vậy, quả nhiên là chỉ cần đến Dịch Đình cung gặp người nọ, Uyển Nhi liền tỉ mỉ chọn trang phục. 

Hiện tại Võ Chiếu rất muốn biết rốt cuộc Uyển Nhi đến Dịch Đình cung gặp ai, người kia không phải là mẫu thân nàng, Võ Chiếu dám khẳng định. Thượng Quan Uyển Nhi môi đỏ mọng hé mở, tựa như gió mát lướt nhẹ qua, khí nóng tràn vào trên mặt Võ Chiếu, có chút ngứa lại còn muốn nhiều hơn. Đầu ngón tay Thượng Quan Uyển Nhi cầm trên tấu chương Võ Chiếu phê duyệt, hơi lạnh từ tay nàng quét qua lưng mình, rất thoải mái rất thích.

Càng kỳ quái hơn là, hiện tại Võ Chiếu rõ ràng không nghe thấy lời Thượng Quan Uyển Nhi đang nói, chỉ nhìn môi Uyển Nhi khẽ đóng khẽ mỡ, muôn vạn suy nghĩ .

"Thiên hậu... Thiên hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi hơi kéo ra khoảng cách, sắc mặt ửng đỏ, Thiên hậu nhìn nàng lâu như vậy. Ánh mắt nóng bỏng sẽ làm nàng ngộ nhận Thiên hậu cũng có ý đối với nàng. Mình bị Thiên hậu nhìn chăm chú như vậy cũng có chút hô hấp không yên.

"Uyển Nhi nói rất có lý." Kỳ thật Võ Chiếu không nghe thấy gì cả, bất quá vấn đề Uyển Nhi nói luôn luôn đúng trọng tâm.

"Như vậy?" Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy muốn đi trở về, tay bị người kéo lại.

"Uyển Nhi chớ đi, có Uyển Nhi đứng ở bên người, ta cảm thấy an tâm hơn. Ta sẽ nhớ lại những câu thơ hay, nhớ tới mình lúc còn trẻ." Võ Chiếu kéo tay Uyển Nhi, làm cho nàng và mình ngồi cùng một giường.

"Uyển Nhi cảm thấy Thiên hậu vĩnh viễn trẻ như vậy, độc nhất vô nhị." Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy Thiên hậu là độc nhất vô nhị, nếu dùng từ ngữ khác đánh giá nàng, nàng ngại là quá nhẹ.

"Uyển Nhi cũng thích Thiên hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi nhỏ giọng bắt đầu thổ lộ, từ bắt đầu đến hiện tại, thích Thiên hậu, đã ba năm .

"Ta biết rõ Uyển Nhi thích ta, giống như ta thích Uyển Nhi vậy." Võ Chiếu thoải mái cười nói, nàng chính là thích Uyển Nhi, nếu không thích, cũng sẽ không giữ nàng ở bên người ba năm.

Thượng Quan Uyển Nhi càng xấu hổ, mặc dù thích của Thiên hậu không giống với thích của nàng, chỉ là trò chuyện để giải sầu.

"Uyển Nhi, Dịch Đình cung, có người không thể không gặp sao?" Võ Chiếu ôn nhu hỏi, có chút oán khí bộc phát.

"Có." Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng.

"Đối với Uyển Nhi rất trọng yếu?" Võ Chiếu hơi ghen, nàng không muốn nghe trong lòng Uyển Nhi có người khác.

"Rất trọng yếu." Thượng Quan Uyển Nhi không có ý lừa gạt Thiên hậu, có điều trong Dịch Đình cung chỉ có hai người mà thôi, một người dĩ nhiên là mẹ của nàng, một người còn lại là Nghĩa Dương.

"A..." Võ Chiếu có chút buồn bực không vui , nàng cũng có chút không hiểu nổi mình khó chịu cái gì. Uyển Nhi nên có chút không gian riêng không phải sao? Nhưng thật là nhớ Uyển Nhi mỗi ngày ở bên người, thời thời khắc khắc chiếm thành của mình. Rất ít người hợp tâm ý mình như vậy, cho nên muốn giữ Uyển Nhi ở bên người. Trong lòng Võ Chiếu có chút không xác định được, loại cảm giác này đã từng có qua, lúc còn trẻ từng có.

"Mẫu thân Uyển Nhi còn đang ở Dịch Đình cung, Uyển Nhi không thể ở bên cạnh mẫu thân, chỉ đành phải tranh thủ lúc không bận đến thăm mẫu thân." Chẳng qua là thuận tiện nhìn Nghĩa Dương a.

"Ân." Võ Chiếu có chút buồn buồn, đi gặp mẫu thân mà mỗi lần đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp sao? Mặc dù Thái Bình mỗi lần đến thăm mình cũng mặc trang phục tỉ mỉ là được.

"Nếu Thiên hậu không thích Uyển Nhi đi, Uyển Nhi liền không đi." Thượng Quan Uyển Nhi thử nói.

"Thật?" Lời Võ Chiếu vừa ra khỏi miệng, mới ý thức lời của mình có chút kỳ quái , vội giải thích, "Uyển Nhi dĩ nhiên là muốn tận hiếu đạo, Uyển Nhi đi nói, để cho mẹ của ngươi miễn làm tạp dịch. Cũng làm ngươi bớt lo lắng."

"Uyển Nhi thay mẫu thân tạ ơn Thiên hậu." Thượng Quan Uyển Nhi lòng có chút cảm động, Thiên hậu quả thật vẫn đối với nàng rất tốt, nhưng tại sao phải giết chết tổ phụ cùng phụ thân của nàng! Đây là nút thắt cả đời này Thượng Quan Uyển Nhi không thể cởi bỏ! Nguyên lai nàng vẫn còn nhớ rõ mình cùng nàng có thù giết cha diệt tộc!

"Đứng lên đi, ta biết trong lòng ngươi vẫn là hận ta, lại hận không nổi, đúng không?" Võ Chiếu nắm tay Thượng Quan Uyển Nhi có chút chặt, tựa như sợ câu trả lời của Thượng Quan Uyển Nhi không phải như thế.

"Uyển Nhi không biết..." Rốt cuộc là hận là yêu...

"Nhưng ta là thích Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng thích ta." Võ Chiếu tự tin nói.

"Đúng vậy, Uyển Nhi thích Thiên hậu."

Thích nhất Thiên hậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro