[BH] Võ Tắc Thiên chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 - Câu dẫn

Hai vị hoàng tử tranh nhau săn bắn lấy lòng Thượng Quan Uyển Nhi, nơi nào còn có cơ hội lấy lòng, Thiên hậu thay Uyển Nhi tìm lý do đuổi bọn họ đi.

Thượng Quan Uyển Nhi thì không thích hai hoàng tử lấy lòng nàng, lửa trên thân thể còn chưa hoá giải, huống chi bây giờ Thiên hậu lại hợp tác như vậy, nàng sao có thể không nắm lấy cơ hội ?

Võ Chiếu cùng Thượng Quan Uyển Nhi về tới Cam Lộ điện, tất nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi muốn đích thân hầu hạ Thiên hậu tắm rửa thay y phục, Võ Chiếu đỡ tay Thượng Quan Uyển Nhi, không để nàng chọc mình bốc hoả lần nữa.

"Uyển Nhi, ta tự mình làm là được rồi, ngươi đi trước nằm trên giường, hôm nay mệt mỏi cả ngày, một lát ta liền đến." Võ Chiếu ôn nhu nói, hình như nàng một chút cũng không cảm thấy trong lời nói của mình có chỗ không ổn, trái lại Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này giống như là được ngọt quá mức, mặt đỏ không thôi, nghe lời đi ra ngoài.

Thiên hậu để cho nàng đi nằm trên giường trước, rõ ràng Thiên hậu để cho trước nàng đi nằm trên giường? !

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi càng lúc càng nóng lên, rốt cuộc là bởi vì phát bệnh hay còn vì nguyên nhân gì khác? Vì cái gì thân thể của mình càng ngày càng nóng ?

Nhớ tới tại trường săn bắn Thiên hậu dung túng mình như thế nào, chiếm hữu môi nàng, như là đem thứ tốt nhất dâng hiến đến trước mặt nàng. Mà ngay cả cổ Thiên hậu trắng ngần nhẵn bóng cũng bị nàng hôn lên, xương quai xanh lộ ra bên ngoài nàng cảm thấy như hồ điệp cốt đẹp nhất, cứ như vậy để cho nàng lấn tới, một chút cũng không có phản kháng.

Thiên hậu đem chính mình hoàn toàn thả tại trước mắt mình, nàng một chút cũng không cảm thấy cưỡi ngựa là chuyện khó chịu đến dường nào, mà ngay cả khi lắc lư cũng giống như tuyên cáo lòng của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi thật muốn để cho Thiên hậu nhìn thấy tim mình là vì nàng mê muội đến cỡ nào, vì Thiên hậu kịch liệt nhảy lên như muốn thoát ra.

Sư tử thông hung mãnh dữ dằn, hôm nay tuy là già rồi cũng không còn dũng mãnh như năm đó, nhưng là vẫn như trước càng già càng dẻo dai, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy tâm nàng hiện tại còn không vì những lắc lư kia mà dừng lại. Thiên hậu ngay lập tức sẽ tới, lòng của nàng cũng theo đó mà nhảy nhót không thôi.

Mình hết che giấu tất cả a, để cho Thiên hậu yêu mình, phụ bạc hai đứa con trai nàng, để cho con gái nàng cũng oán hận nàng! Mình cũng là báo thù ! Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng đè nén xao động bất an trong lòng mình, như vậy một lần lại một lần an ủi mình, toàn bộ cũng là vì báo thù! Toàn bộ cũng là vì báo thù! Chỉ có làm cho mình có cảm giác mình thật sự thích Thiên hậu, mới có thể để cho Thiên hậu không chút nghi ngờ mình!

Rốt cuộc trong này có bao nhiêu chuyện là Thượng Quan Uyển Nhi tự vì mình kiếm cớ, có lẽ ngay cả nàng cũng không biết!

Thiên hậu vào đúng lúc này xuất hiện, Thiên hậu còn chưa xuất hiện trong tầm mắt Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi liền biết rõ Thiên hậu đến đây, bởi vì nàng nghe thấy mùi hương của Thiên hậu, đó là Thiên hậu độc hữu, mùi hương thuộc về Thiên hậu. Những người khác cũng sẽ không có, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gia tốc.

Nàng không biết cảm giác lúc phi tử tiếp nhận Hoàng Thượng lâm hạnh ra sao, nhưng là hiện tại nàng cảm thấy mình chính là bộ dáng này! Lo lắng không yên, muốn khước từ, sợ hãi mà lại hưng phấn .

"Uyển Nhi, còn chưa ngủ?" Võ Chiếu chậm rãi đi tới, một chút cũng không có dấu hiệu bối rối, nhưng trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi hỗn loạn không thôi.

"Thiên hậu còn chưa ngủ, Uyển Nhi làm sao dám nghỉ ngơi trước Thiên hậu." Ngươi không phải để cho ta chờ ngươi trên giường sao, ngươi không phải để cho ta chờ ngươi trên giường sao, trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi oán giận vô hạn, chẳng lẽ Thiên hậu lại tính "Quên" ? !

"Uyển Nhi thật sự là khéo hiểu lòng người." Võ Chiếu liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, thấy nàng tóc đen tán lạc tại trên giường phượng, hai cánh tay trắng nõn như củ sen như đang vẫy gọi, như vậy không chút cố kỵ loả lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn như tuyết nhiễm một tầng đỏ ửng nằm trên giường lớn trải màu trắng, chỉ có Uyển Nhi là điểm hồng duy nhất trong tuyết trắng. Nhìn nàng từ góc độ này, là góc độ thích hợp nhất, đột nhiên thật muốn hôn lên khuôn mặt Uyển Nhi.

Tuy là đang đắp chăn , nhưng Võ Chiếu nhớ lại Thượng Quan Uyển Nhi mặc dù có chút gầy, thân thể cũng không thiếu không thừa một phân. Đã từng như vậy dán hợp chặt chẽ trên người mình, mỗi lần trêu chọc nàng hơi ngứa, luôn là đến đó thì ngừng lại. Quạt gió thổi lửa, Uyển Nhi luôn luôn đắn đo rất chính xác!

"Thiên hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi thanh âm nũng nịu, quả thực kích thích tâm Võ Chiếu, nơi nào thấy dáng vẻ Thượng Quan Uyển Nhi như vậy! Dùng hết khả năng câu dẫn! Nàng không dám tưởng tượng nếu Thượng Quan Uyển Nhi đối với hai đứa con trai mình kêu lên một tiếng như vậy, sợ là làm cho bọn họ vì nàng buông bỏ ngôi vị hoàng đế, gió lửa hí chư hầu cũng không là việc khó!

"Uyển Nhi không đợi kịp sao?" Võ Chiếu ngước mắt phượng lên, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng càng rung động, chẳng qua là một câu kế tiếp cũng làm cho nàng như vào hầm băng ."Uyển Nhi ngủ trước đi, ta còn muốn xem tấu chương một chút."

Võ Chiếu cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi chính là độc dược, một khi nàng dính vào, liền không thể rời khỏi, giống như Tiêu Thục phi năm đó, nếm hương vị của nàng một lần, mười bảy năm sau, Võ Chiếu thật không quên vị! Gối đầu một mình khó ngủ!

Cho nên, nàng không muốn để cho mình rơi vào tay địch quá sớm, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tiêu Thục phi đều giống nhau một khi nếm lần thứ nhất, liền cũng không quên được nữa , mình còn thời gian mười bảy năm để quên hương vị một người sao? ! Huống chi, đến nay nàng vẫn chưa quên được Tiêu Thục phi!

Một người khi có ý với mình, liền trở thành nhược điểm. Tiêu Thục phi là một nhược điểm của nàng, nàng cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ, cho phép Thượng Quan Uyển Nhi như thế!

Thượng Quan Uyển Nhi giờ phút này xác thực là như tiến vào hầm băng, mình tràn đầy nhiệt tình, dùng tất cả khả năng của mình, bị Thiên hậu nói một câu như giội nước ướt đẫm. Tựa hồ cuối cùng là chính mình cưỡng cầu, vậy ban ngày tại trường săn trên lưng sư tử thông là chuyện gì xảy ra? Nàng không tin mình lại không thể làm cho Thiên hậu yêu mến nửa phần! Rõ ràng Thiên hậu đáp lại nhiệt tình như vậy, rõ ràng thân thể Thiên hậu nóng rực như vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Thượng Quan Uyển Nhi không cam lòng để tim của mình bị Thiên hậu chà đạp như vậy, mình cam nguyện đem tất cả của những gì mình có hiện lên trước mặt Thiên hậu, nhưng Thiên hậu vẫn muốn thờ ơ sao? Rõ ràng thân thể đã có cảm giác, hay là mình làm Thiên hậu mất hứng hay là mình làm gì không tốt ?

Buông tha, chưa từng xuất hiện dưới ngòi bút Thượng Quan Uyển Nhi, tự nhiên cũng sẽ không hiện ra trong lòng nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng vượt qua, thành bại tại đêm nay!

Choàng một tầng y phục mỏng, ban đêm trời đông giá rét, Thượng Quan Uyển Nhi một chút cũng không biết lạnh, trái lại toàn thân luôn tuôn ra một cổ khí nóng, vui vẻ dần dần thấm vào tâm một lòng muốn chinh phục Thiên hậu .

Khóe môi Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, mị nhãn như tơ, dáng đi nhẹ nhàng, đến gần bên cạnh Thiên hậu.

Võ Chiếu phiền muộn nhìn xem tấu chương, trong tấu chương chẳng qua lại là ở đâu khô hạn, ở đâu lũ lụt, ở đâu gặp tai hoạ, tham quan ô lại, dùng quyền thế làm việc tư, không để ý vương pháp, chuyện này mỗi ngày đều dâng tấu. Những sự tình này giao cho Uyển Nhi là thỏa đáng, đã không cần mình hao tâm tổn trí sầu tư. Nàng phát hiện dường như cuộc sống của mình đã bị Thượng Quan Uyển Nhi chiếm hết , không có Thượng Quan Uyển Nhi, mình có thể thích ứng được hay không? Có thể cảm thấy tịch mịch hay không ...

"Thiên hậu, đêm lạnh, uống chén trà nóng, ấm áp thân thể." Thượng Quan Uyển Nhi bưng trà, có danh nghĩa, đường hoàng.

"Uyển Nhi, sao ngươi lại tới đây? Không phải nói ngươi không cần chờ ta sao?" Còn mặc ít như vậy, là muốn làm ta đau lòng đúng không? Võ Chiếu bắt đầu hoài nghi động cơ của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cười một tiếng, phong thái yểu điệu: "Thiên hậu vất vả vì việc nước, Uyển Nhi làm sao dám đi nghỉ ngơi trước để Thiên hậu một mình vất vả."

Nàng cũng đau lòng Thiên hậu, lại sợ người không tin, chỉ phải một mình giấu kín trong tim.

"Chính là..." Ngươi ăn mặc ít như vậy, lại muốn như thế nào?

"Uyển Nhi không có việc gì, Thiên hậu nhịn được, Uyển Nhi cũng nhịn được." Thượng Quan Uyển Nhi rất khéo hiểu lòng người, lời nàng nói không hề sơ hở, làm cho tâm Võ Chiếu có chút đau.

Lòng của mình đã thiên sang bách khổng (trăm ngàn vết thương), làm sao để cho Uyển Nhi khổ vì mình. Không đáng...

"Uyển Nhi, ngươi tới." Võ Chiếu kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi, làm cho nàng ngồi tại trên đùi mình.

"Thiên hậu..." Hết sức ủy khuất, là Thượng Quan Uyển Nhi muốn truyền đạt cho Thiên hậu, cũng may, nàng truyền đến, Võ Chiếu ôn nhu ôm Thượng Quan Uyển Nhi. Hô hấp lấy hương vị trên người nàng, cực kỳ an tâm.

"Uyển Nhi muốn?" Võ Chiếu nhàn nhạt nhìn đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt bình tĩnh như ao tù nước đọng. Soi thẳng đến trái tim Thượng Quan Uyển Nhi , lạnh giá lạnh giá.

Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới ý thức được hình như mình ăn mặc có chút phong phanh, toàn thân đều rét run.

Thật giống như lòng của mình vậy trong sáng không che đậy hiện lên trước mặt Thiên hậu , lại còn muốn kéo Thiên hậu vào thử nghiệm. Thiên hậu không tin nàng, đúng vậy, Thiên hậu hẳn là không tin nàng. Bởi vì ngay cả chính nàng, giờ phút này còn thù hận! Có phải là để cho mình quên đi tất cả hận thù, mới có thể để cho Thiên hậu tin tưởng mình ?

Đúng, đúng, nhất định là như vậy . Cho nên, Thượng Quan Uyển Nhi định quên, những thù hận kia !

"Thiên hậu, biết rất rõ tâm ý Uyển Nhi. Uyển Nhi không cầu khác..." Lời Thượng Quan Uyển Nhi chưa nói ra hết khỏi miệng bị đầu ngón tay Võ Chiếu ngăn lại, tầm thường như vậy, hảo cho một câu nói của mình liền có thể làm cho nàng sống nàng chết, tâm Võ Chiếu đau đớn.

"Uyển Nhi, ngươi là một cô nương tốt." Võ Chiếu nhẹ nói.

Thượng Quan Uyển Nhi im lặng không nói, chỉ còn chờ kết quả của Thiên hậu, cho nên , cho nên ?

"Ngươi còn có thể có lựa chọn khác." Võ Chiếu không nhìn đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ sợ mình buông lỏng một chút, Uyển Nhi liền nhân cơ hội tiến vào trong lòng mình.

"Nếu Uyển Nhi không muốn?" Thượng Quan Uyển Nhi khiêu mi, trực tiếp nói ra lời chân thành tha thiết nhất trong lòng.

"Nếu Uyển Nhi cam nguyện ?" Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng, tâm ý của mình, rốt cuộc Thiên hậu muốn đợi cho khi nào mới có thể nhìn thẳng vào nàng!

"Uyển Nhi không cầu khác, chỉ muốn Thiên hậu ." Thượng Quan Uyển Nhi có chút tránh ra sự trói buộc của Thiên hậu, nàng cảm thấy cho dù là mình móc trái tim giao ra, cũng chưa chắc Thiên hậu tin tưởng.

Huống chi nàng chưa từng ý thức được Thiên hậu là nữ tử, mà nàng cũng nữ tử, chuyện hai nữ tử có phải là không tuân theo luân lý đạo đức ? Vì cái gì những thứ này chưa bao giờ hiện ra trong lòng mình ?

Có lẽ ngay từ đầu Thượng Quan Uyển Nhi đã biết được, Thiên hậu độc nhất vô nhị, nam nhân nữ nhân trên đời đều sẽ vì nàng khom lưng. Chính mình bất quá cũng là một người trong chúng sinh, mà thôi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro