[BH] Võ Tắc Thiên chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 - Thư oán

Bao giờ cũng vậy, yêu nhiều khổ nhiều, không ngờ lại yêu mến nhất đại Thiên hậu, Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Rõ ràng nàng yêu mến Thiên hậu, Thiên hậu là một nữ tử, còn là kẻ thù giết cha diệt tộc nàng!

Thành tựu nàng, cũng chẳng khác nào hủy nàng.

Lời nói của Nghĩa Dương luôn nhắc nhở nàng, cái gì nên làm. Chính là Nghĩa Dương chưa bao giờ nói cho nàng biết cái gì không nên làm, cho nên Thượng Quan Uyển Nhi phải động tâm tự kiếm cho mình một lý do.

Mình tin tình cảm của mình là chân thật, mới có thể nghe nhìn lẫn lộn a.

Thượng Quan Uyển Nhi thường tự an ủi mình, mình chỉ là muốn báo thù, trực tiếp tiếp cận nàng, mới có thể để cho Thiên hậu ít nghi ngờ, thành tựu nàng, cũng chẳng khác nào hủy nàng.

Tìm một cách giải thoát cho tình cảm cấm kỵ này, cũng thuận tiện miễn đi gông xiềng trói buộc của thế tục, nhưng mà bất quá tất cả chỉ là nhất đại tài nữ Thượng Quan Uyển Nhi tự thôi miên mình.

Nếu như cảm tình là giả, vì sao mỗi đêm khi Thiên hậu ôm nàng vào lòng, nàng đều muốn thân mật tiếp xúc nhiều hơn. Vì sao thân thể vừa chạm vào thân thể mềm mại của Thiên hậu, liền không nhịn được run rẩy, dường như từng tế bào trong thân thể đều muốn vui mừng.

Ban đêm luôn muốn chạm vào môi mềm mại của Thiên hậu, lại càng muốn cùng thân thể Thiên hậu thân mật dán hợp .

Tuổi trẻ yêu thích được thân thể mềm mại ôm trong ngực, không cách nào an phận thủ thường rồi lại không thể không giả bộ như thờ ơ. Kì thực tình đầu đã đến, mong ước luôn ở bên cạnh người..

Nếu bị Thiên hậu được biết được tà niệm (ý nghĩ xấu) của mình, sợ là không thể được nàng ôm trong ngực nữa.

Trong nội cung Cam Lộ điện nhiều nhất chính là sách, Thiên hậu thích đọc sách, Thượng Quan Uyển Nhi cũng thích đọc sách. Trong lúc vô tình lục thấy một quyển sách cung xuân càng làm cho Thượng Quan Uyển Nhi thay đổi phong cách khác ngày xưa, lén lén lút lút chạy về phòng mình đã dính chút bụi đất một hơi đọc hết. Kết quả Thiên hậu còn tưởng rằng Thượng Quan Uyển Nhi mất tích, mãi cho đến khi ăn tối mới thấy Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt không bình thường đi ra.

Thượng Quan Uyển Nhi nhớ lại hình ảnh trong sách làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô đã cảm thấy toàn thân phát hoả, lại còn giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra. Trong sách không chỉ viết chuyện nam nữ, lại còn viết long dương chi hảo. (đằng sau câu này là cả một câu chuyện, mà tóm lại là ý chỉ chuyện đồng tính)

Tâm tư thi nhân luôn nhạy bén, Thượng Quan Uyển Nhi lại là một thi nhân có tài hoa, bây giờ mỗi ngày đều hướng về người mình thích, nhưng cũng chỉ nhìn được ăn không được.

Từ sau hôm Thượng Quan Uyển Nhi bày tỏ, dường như Thiên hậu có chú ý tới nàng. Không chỉ để nàng làm chưởng quản chiếu lệnh trong cung, một bước trở thành nữ quan được sủng ái nhất.

Thiên hậu cho nàng học những gì nàng muốn, chính là duy chỉ không hồi báo cho nàng bất cứ tia cảm tình nào.

Thiên hậu biết rõ Thượng Quan Uyển Nhi yêu mến Thiên hậu, sùng kính Thiên hậu, nhưng vẫn như vậy bỏ mặc tình cảm ngày càng lớn của Thượng Quan Uyển Nhi.

Gần ba năm trôi qua như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi đã trưởng thành càng thêm mê người, Thái Tử Lý Hiền cùng thất hoàng tử Lý Hiển càng tranh đấu gay gắt, tranh nhau lấy lòng Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không biết người Thượng Quan Uyển Nhi yêu là mẹ của bọn họ.

Thượng Quan Uyển Nhi đã nhịn đói khát đối với Thiên hậu rất lâu rồi, đối với thân thể nàng nhớ nhung đã bắt đầu phát ra oán giận.

Đêm nay cao hứng mà viết 《 Thái thư oán 》 nói thay lòng mình.

Diệp hạ Động Đình sơ, tư quân vạn lý dư.
Lộ nùng hương bị lãnh, nguyệt lạc cẩm bình hư.
Dục tấu Giang Nam khúc, tham phong Kế Bắc thư.
Thư trung vô biệt ý, duy trướng cửu ly cư.

(Lá cây rụng xuống Động Đình, nhớ chàng ngoài chốn muôn nghìn dặm xa.
Chăn hương lạnh bởi sương sa, bình phong trống để trăng tà chênh vênh.
Giang Nam khúc nhớ trổi lên, thư chàng Kế Bắc ngày đêm mong chờ
Trong thư biệt ý vô bờ, sống xa nhau mãi, bao giờ gần nhau.)

Rõ ràng Thiên hậu cũng là thi nhân, càng yêu thơ tiếc tài, làm sao nàng không hiểu được ý tứ trong thơ. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy Thiên hậu cố ý bỏ đói nàng, đối với nàng lúc gần lúc xa, rõ ràng nàng đã viết rất chi tiết.

Thái thư oán, đề mục cũng đã nói cho Thiên hậu biết nàng oán hận rất sâu. Rõ ràng Thiên hậu lớn tiếng liền đọc ba lần vẫn không nắm bắt được trọng tâm, phải biết rằng so với ba năm trước đây Thiên hậu đọc thơ của mình hai lần đã phá kỷ lục. Sự thật chứng minh oán khí của Thượng Quan Uyển Nhi không có chút nào truyền đến tai Thiên hậu, làm thơ lưu loát chỉ làm cho Thiên hậu như có điều suy nghĩ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nhiều hơn vài lần mà thôi!

"Uyển Nhi, một buổi chiều đều không tìm được ngươi, thì ra ngươi chính là làm bài thơ này sao?" Võ Chiếu buông thơ của Thượng Quan Uyển Nhi xuống, mỉm cười nhìn nàng. Cũng không ngại làm cho người ta đỏ mặt.

"Uyển Nhi chuyết tác (tác phẩm vụng về)." Thượng Quan Uyển Nhi trốn tránh ánh mắt Thiên hậu, rõ ràng là muốn cho nàng biết mình oán niệm, nhưng vì sao lại không dám nhìn thẳng.

Ai bảo hiện tại trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí trong lòng cũng nghĩ chuyện nữ nữ, Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng quen thuộc thân thể Thiên hậu, hầu hạ Thiên hậu tắm rửa, trên cơ bản đều là Thượng Quan Uyển Nhi tự làm.

Trước kia chỉ là yêu mến, rõ ràng hiện tại Thiên hậu ăn mặc rất trang nghiêm, chính là ở trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi lại không nhìn thấy Thiên hậu như thế. 

Từ ba năm trước đây khi Thượng Quan Uyển Nhi đến Cam Lộ điện, đã cảm thấy hình dáng Thiên hậu một chút cũng không thay đổi, ngược lại chính mình đã sắp cao hơn Thiên hậu, vóc người đã trọn.

Rốt cuộc Thiên hậu bao nhiêu tuổi ? Ba năm trước đây so với mẫu thân của mình đầu 30 tuổi trẻ hơn rất nhiều, giờ đây càng phong vận vô biên. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Thái Bình công chúa đều bị mê hoặc.

Thượng Quan Uyển Nhi sớm đã ý thức được, Thái Bình công chúa là tình địch số một của nàng. Thảo nào từ lúc ở Dịch Đình cung, Thái Bình công chúa chỉ lên tiếng châm chọc nàng. Thì ra có một số người đã định trước là không được bình thường.

Tình địch, là từ đầu đến cuối đều không cùng tồn tại.

Có đôi khi Thái Bình công chúa hầu như muốn mỗi ngày quấn lấy Thiên hậu, cũng may Thái Bình công chúa vẫn là rất có tự chủ, biết rõ Thiên hậu bận rộn triều chính, cũng thường đến thay Thiên hậu phân ưu là được.

Chỉ là mỗi lần Thượng Quan Uyển Nhi chứng kiến bộ dạng đắc thắng của Thái Bình công chúa liền tức giận, nàng không cố kỵ gì mà ngồi trên đùi Thiên hậu, ôm cổ Thiên hậu thân mật như vậy... Tóm lại những chuyện Thái Bình công chúa đã làm, Thượng Quan Uyển Nhi đều phải làm một lần!

"Uyển Nhi thật có tài hoa." Võ Chiếu thật lòng khen ngợi, thoáng một cái Thượng Quan Uyển Nhi đã ở bên cạnh nàng ba năm, mười bảy tuổi tuổi cũng lúc đẹp nhất. Thái Bình cũng mười bảy tuổi, đến lúc nên tìm cho nàng một nhà khá giả .

"Uyển Nhi, yêu mến người nào ? Không bằng ta làm chủ, đem ngươi hứa gả cho người kia như thế nào?" Võ Chiếu biểu hiện tràn đầy hứng thú, thiếu chút nữa Thượng Quan Uyển Nhi thổ huyết tại chỗ mà chết.

Thiên hậu đây là đang nói đùa a, hay nói giỡn a! ! !

Cái gì gọi là "Yêu mến người nào", rõ ràng nàng yêu mến chính là Thiên hậu là Thiên hậu! Cái gì gọi là "Làm chủ đem ngươi hứa gả cho người kia" ! Thượng Quan Uyển Nhi không thể tin trừng mắt Thiên hậu.

"Uyển Nhi không biết Thiên hậu nói lời này là có ý gì." Thượng Quan Uyển Nhi buồn bực nói, nàng cảm thấy trước nay chưa từng thất bại thế này!

"Ngoại trừ ba con trai ta ra, Uyển Nhi tuỳ ý chọn." Võ Chiếu hỏi thử một chút, chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi không nói phu quân của nàng là được. Chỉ là trong lòng có chút chua xót, là chuyện gì xảy ra đây?

"Thiên hậu! Uyển Nhi không muốn xuất giá! Uyển Nhi muốn cả đời đi theo bên người Thiên hậu!" Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, đè nén rất nhiều tức giận cùng ai oán đang sinh ra.

Ai bảo nàng thật sự yêu mến Thiên hậu , còn là Thiên hậu kẻ thù của nàng!

Kẻ thù! Có đôi khi Thượng Quan Uyển Nhi đã nhanh quên chuyện nàng là kẻ thù của mình!

"Như vậy sao được? Hiện tại các đại thần đều nghị luận, Uyển Nhi cũng đến tuổi xuất giá. Thái Bình bằng tuổi ngươi, đây là lúc nói việc hôn sự với các ngươi, cũng không có ý luôn dính ở bên cạnh ta." Võ Chiếu đánh ngáp, triều chính cả một ngày xem như xử lý xong, mà mình cũng tùy ý hỏi mấy câu, đêm nay sẽ có người không ngủ được.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình làm người quá thất bại , mình tại sao có thể thất bại như vậy .

Thì ra Thiên hậu đem lời mình thổ lộ lúc trước cho rằng chỉ là lời nói bình thường ? Chính mình không biết chuyện đi nhăn nhó khẩn trương ba năm qua!

Đột nhiên Thượng Quan Uyển Nhi biết được mình thật lãng phí ba năm, thật không ngờ Thiên hậu không hiểu phong tình. 

Hôm nay không giống ngày xưa, ai bảo Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhìn xuân cung đồ, trong lòng vẫn còn nhiệt huyết sôi trào. Đúng lúc Thiên hậu tắm rửa sạch sẽ hương thơm đưa tới cửa.

Muốn âu yếm, muốn mây mưa thất thường...

Như thế, lúc Võ Chiếu tiến vào liền ngửi được hơi thở của dã thú, giống như là có ai nhìn chằm chằm nàng. Đối diện với đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi, tự nhiên nở một nụ cười ôn hoà.

Thượng Quan Uyển Nhi thật là một trợ thủ tốt, thông minh hiếu học, ba năm qua rất hợp tâm ý nàng. Chẳng qua cũng là bởi vì quá thông minh, cho nên tuyệt đối không thể làm con dâu của nàng!

Ngoại trừ trở thành con dâu của nàng, cũng có thể... tin tưởng Uyển Nhi cũng sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

"Uyển Nhi, còn không hầu hạ ta thay y phục!" Võ Chiếu gõ đầu Thượng Quan Uyển Nhi, giống như thói quen cùng Thượng Quan Uyển Nhi thân mật như vậy, ba năm qua không ly khai nàng.

"Dạ."

Mọi ngày đều là Thượng Quan Uyển Nhi thay y phục cho Thiên hậu, chỉ là đầu ngón tay chạm đến da thịt mềm mại của Thiên hậu, tâm như đổ lửa. Thượng Quan Uyển Nhi hay là Thượng Quan Uyển Nhi, chẳng qua nàng chỉ so với ngày xưa xem qua một quyển xuân cung đồ mà thôi!

Sự thật chứng minh tác dụng của sách vở là vô cùng lớn đặc biệt đối với hài tử hiếu học như Uyển Nhi mà nói, càng cố gắng đem từng câu từng chữ trong sách nghiên cứu hiểu thấu đáo, càng khó hiểu càng không thể dễ dàng bỏ qua! Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại liền muốn thử xem, có phải tất cả đều đúng như trong sách viết.

"Uyển Nhi? Uyển Nhi?"

Võ Chiếu hảo tâm nhắc nhở Thượng Quan Uyển Nhi, nàng cởi quá nhiều y phục. Đã bắt đầu mùa đông của năm, thời tiết đã bắt đầu lạnh, rốt cuộc Võ Chiếu chỉ mặc áo lót là không thể sánh bằng thân thể trẻ tuổi như Thượng Quan Uyển Nhi, nàng không muốn ngược đãi chính mình. Cũng không biết thân thể sớm được người nhìn trộm thèm muốn vô số lần .

"Chẳng lẻ Uyển Nhi thật muốn nhìn thân thể lão nhân gia một chút, sợ sẽ phải làm cho ngươi thất vọng." Võ Chiếu rốt cục không nhịn được cầm tay Thượng Quan Uyển Nhi, đôi tay này lại lần thứ hai như vậy muốn cởi đồ lót của mình xuống. Là ảo giác hay là?

Võ Chiếu buồn cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, như có như không chạm vào như điểm hoả, như vậy chính mình gần đây không cùng người thân mật qua. Tay Uyển Nhi chạm nhẹ khiến cho lòng nàng rạo rực, thật là không nên.

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này nhụt chí chạy đi ấm giường, Thiên hậu luôn thích giội nước lạnh nàng, hết lần này tới lần khác bị nàng ôn nhu kéo vào trong ngực. Hết lòng che chở. Làm cho nàng như thế nào cũng không nổi giận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro