Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > >[Hacker] Ta lại tới đây! !> > >[Tiểu Bạch] Sao bạn cứ tùy tiện ra ra vào vào máy tính của mình vậy?> > >[ Hacker] Ngươi có thể trang bị tường lửa.> > >[Tiểu Bạch] Trang bị tường lửa thì bạn sẽ không vào được nữa sao?> > >[Hacker] À không, ta chỉ là muốn tăng thêm chút lý thú, khống chế máy tính của ngươi như thế này cảm thấy rất ngu ngốc.> > >[Tiểu Bạch] Nghe nói bạn có thể tạo ra vi-rút? !> > >[Hacker] Ờ.> > >[Tiểu Bạch] Bạn có thể khống chế máy tính của người ta?> > >[Hacker] Gần như vậy.> > >[Tiểu Bạch] Vậy bạn có thể hack mấy trang web kiakhông?> >>[Hacker] Đương nhiên, khôngnghe người khác gọi ta là "Hắc khách" sao?> > >[Tiểu Bạch] ... A~~~' Mình còn tưởng đó là do bộ dạng của bạn rất đen...> > >[Hacker] ...> > >[Hacker] Ta lại tới nữa!> > >[Tiểu Bạch] Bạn ngày nào cũngvào, không thấy phiền phức sao?> > >[Hacker] Đúng là rất phiền, máy tính của ngươi là cái máy tàn tạ nhất mà ta từng gặp.> > >[Tiểu Bạch] Không phải đâu, đây là nhãn hiệu nổi tiếng.> > >[Hacker] Ta là nói trong máytính của ngươi ngoài trò chơi trí tuệ kém chỉ có vi-rút thôi.> > >[Tiểu Bạch] A ~~ Vậy bạn có thấy cái game "Nhanh mắt" của mình phải không, không nhớ rõ sắp xếp nó ở đâu, đi kiếm rất lâu rồi.> > >[Hacker] ... Tạm biệt.> > >[Hacker] Này ~~~ Ta lại tới!> > >[Tiểu Bạch] Mấy ngày rồi không gặp, bị tường lửa của mình chặn rồi sao?> > >[Hacker] Ha ha, giỡn à, lên máy của ngươi còn dễ hơn lên máy của chính ta, không phải là nhớ ta rồi đó chứ.> > >[Tiểu Bạch] Mình muốn nhờ bạn giúp một việc gấp này.> > >[Hacker] Việc gì?> > >[Tiểu Bạch] ... Bạn có thể vào hệ thống điện lực chỉnh sửa số liệu một chút không?> > >[Hacker] Ngươi tính làm gì?> > >[Tiểu Bạch] Cầu xin bạn, hãy giúp mình giảm bớt tiền điện tháng này của nhà mình đi...> > >[Hacker] Ngươi đi chết đi! !> > >[Hacker] Ngươi chết ở cái xó nào rồi?!!!> > >[Tiểu Bạch] ... Đi ra ngoài vài ngày a, tìm mình làm gì.> > >[Hacker] Ta muốn tìm thứ kia.> > >[Tiểu Bạch] Tìm cái gì ở máy của mình chứ?> > >[Hacker] Vi-rút, tìm một vi-rút cũ của mấy năm trước, chỉ có trên máy của ngươi mới bảo tồn đầy đủ các loại vi-rút nhất thôi.> > >[Tiểu Bạch] Bạn là cao thủ sao ?> > >[Hacker] Có thể nói là vậy.> > >[Tiểu Bạch] Cao tới trình độ nào?> > >[Hacker] Ừm, khi ta buồn chán ta có thể tự hack đen thui máy nhà ta.> > >[Tiểu Bạch] Ha, cái đó mình cũng biết làm!> > >[Hacker] Ngươi cũng biết làm? !> > >[Tiểu Bạch] Đúng vậy, tắt phụt máy thì nó liền đen thui thôi...> > >[Hacker] ...> > >[Hacker] Khà khà, ta vừa làm một chuyện rất thú vị.> > >[Tiểu Bạch] Chuyện gì?> > >[Hacker] Ta đăng bài lên diễn đàn.> > >[Tiểu Bạch] Việc này rất bình thường mà.> > >[Hacker] Ta đăng lên lời tận tình mắng chửi các chủ đất là heo, thật hả giận.> > >[Tiểu Bạch] Oa, đã quá, mình chẳng dám, sẽ bị xử hội đồng đó.> > >[Hacker] Đúng vậy, đã bị xử hội đồng.> > >[Tiểu Bạch] Vậy còn gì mà thúvị?> > >[Hacker] Có chứ, là bởi vì ta dùng ID của ngươi.

-------------------

Duẫn Hạo là một tay hacker.

Ngày nay máy tính mọi nơi chủ yếu chỉ cần một người biết cơ bản thì có thể dùng lên mạng, ít nhất từng mở QQ tán gẫu một lần, gõ đôi dòng trò chuyện gì đó. Nhưng đương nhiên phần đông mọi người không đạt được trình độ hacker, huống chi trình độ của Duẫn Hạo lại "thâm" độc đến như vậy.

Dạo Duẫn Hạo mới tiếp xúc với máy tính, ngay cả phiên bản 95 buồn chán cũng chưa có, lại dùng máy tính rất ít. Tình trạng không giống như hiện tại, có hơn một nửa lên mạng mà ngay cả dos là cái gì cũng không biết, giống như bắt đầu thao tác là trên hệ điều hành 95 trở đi, nói rõ hơn là chỉ biết đến 98, 2000, XP thôi.

Duẫn Hạo là một hacker chúa ghét những kẻ mù tịt công nghệ thông tin, ở trong lòng gã, loại sinh vật mù công nghệ thông tin hết sức chướng mắt. Khi không có việc gì làm, gã thường lang thang trên mạng, ra vào máy tính của người khác. Nếu như phòng ngự của máy tính đối phương cũng không tệ (đương nhiên phòng ngự tốt không có nghĩa là gã không vào được, ngăn cản được gã không nhiều), gã sẽ đề nghị đối phương cải thiện, sau đó rời đi. Nếu như đối phương là một tên mù công nghệ thông tin chính hiệu, gã thường thường sẽ đe dọa – đùa giỡn – thả vài con vi-rút vào, có đôi khi thậm chí còn giúp đối phương dọn dẹp máy tính một chút – phá hỏng đến nỗi phải cài đặt lại.

Đêm gặp Tiểu Bạch, Duẫn Hạo đang hưởng thụ lạc thú phá hoại tường lửa. Loại kĩ thuật này cơ bản vốn là kết quả của cuộc đấu trí giữa nhân viên kỹ thuật và hacker, người trước thì cố hết sức làm cho tạo dựng vững chắc không khe hở có thể vào được, người sau thì lại khăng khăng không có gì kiên cố mà không phá nổi.

"Vào được... Chán ngắt, gỡ bỏ." Vừa lẩm bẩm tự nhủ vừa nhắp chuột, Duẫn Hạo hơi mất hứng.

Hi vọng tiếp theo sẽ khó hơn, Duẫn Hạo nghĩ như vậy.

...Dễ .., dễ quá!

Duẫn Hạo quấy nhiễu rất nhiều máy tính, nhưng dễ như vậy, tựa hồ cũng ít gặp. Hoàn toàn không có biện pháp phòng ngự, không có tường lửa, ngay cả chức năng tự phòng vệ của Windows cũng không mở. Cả chiếc máy cứ như thế bốn phía mở rộng để gã tiến vào, hào phóng cũng có trình độ.

Loại máy tính này... Vào được cũng không tính là có bản lĩnh a! Chỉ cần biết chút kĩ thuật cũng có thể tùy tiện ra vào, trình độ quả là đáng sỉ nhục.

Duẫn Hạo cảm thấy buồn rầu, giống như tướng sĩ mặc áo giáp chỉnh tề đến chiến trường chuẩn bị tiến đánh xâm lược thành trì rồi, đối phương lại chỉ là một tiểu binh cỡi con ngựa gầy. Tướng quân vừa rút đao ra, tiểu binh lập tức lăn xuống lưng ngựa kêu la xin hàng.

Buồn bực, nên sau đó gã bèn bắn một khung thoại qua cái máy tính kém trí tuệ kia: "Máy tính của ngươi đã bị ta khống chế."

Đối phương hồi lâu mới đáp lại một câu: "Khống chế? Khống chế như thế nào?"

Duẫn Hạo ban đầu còn tưởng tên kia không trả lời là bị dọa tới rồi, thậm chí là đi tìm người cầu cứu rồi, gã dọa rất nhiều người, có ngốc cũng biết tắt mạng đi trong hai mươi phút —— hoặc là cưỡng bách tắt máy ngay —— dĩ nhiên làm vậy thì cũng đã không còn kịp nữa.

Nhưng mà giống như vị này, đến vậy còn hỏi ngược lại, thật sự không nhiều. Duẫn Hạo có chút ngạc nhiên, không biết đối phương có phải ngốc đến trình độ này thật hay không, liền đáp: "Dùng trojan."

Có thể nhìn thấy từng chữ từng chữ được thong thả gõ ra: "Ở đâu? Mình không nhìn thấy."

"... Mở Task Manager của ngươi ra!" Tên này sẽ không thật sự đi tìm trojan đấy chứ?

"Task Manager là cái gì? Mở như thế nào cơ?"

"Dưới máy tính của ngươi..."

"Phía dưới?" Sau hai chữ này thì dừng lại một hồi, "Phía dưới máy tính của mình là ngăn hồ sơ..."

"||||||| Trên taskbar của ngươi nhắp phải..."

"Taskbar ở đâu cơ?"

"... ctrl+alt+del..."

"Để làm gì?"

"Nhấn mấy cái nút đó..."

Hồi lâu không thấy phản ứng, Duẫn Hạo hỏi: "Sao rồi? Tìm thấy chưa?"

"Chưa, năm nút này cách nhau xa quá, mình đang nghĩ cách làm sao để nhấn được..."

Duẫn Hạo vẻ mặt u ám, trực tiếp khống chế Task Manager máy tính tên kia, mở mục đang vận hành ra cho đối phương xem. Là một chương trình tên là yousb.exe gì đó.

"Thấy rồi, hay quá." Đối phương đáp lại.

"..." Hay quá...

"A, khuya rồi mình phải đi đây, ngày mai gặp lại." Tên tiểu bạch kia nói, sau đó dừng một chút, thong thả tắt phụt máy tính.

Ngay cả tắt máy tính cũng sai, người như thế lại có thể dùng máy tính cấu hình tốt như vậy, rõ ràng là một sự sỉ nhục cho máy tính a.

Thời gian tên tiểu bạch kia mở máy tính rất quy tắc, đều là khoảng chừng sau 7 giờ đến 11 giờ tối, hoạt động cũng rất nhàm chán, chỉ là lướt mạng, lên bbs, tán gẫu các thứ. Hơn nữa thao tác đánh máy chậm đến chết người, phòng chat cho dù có một hay hai người đáp lại cậu ta, cũng bị cậu tán gẫu với tốc độ chậm rãi.

Duẫn Hạo biết rõ điều này, là bởi vì khi gã không có việc gì thường đi xem lén — phải nói là ngông nghênh quan sát — tên tiểu bạch kia sẽ gặp phải trò hề gì.

Còn tưởng ngày đó sau khi cậu chạy trối chết sẽ tăng cường phòng bị, dù sao cũng trang bị một cái tường lửa ngăn chặn các loại, đặc biệt đợi gã đến xem độ khó thế nào, không nghĩ tên kia lại tiếp tục vẫn chưa sửa chữa gì, không che chắn gì cứ thế lên mạng.

Gã thẳng tay khống chế chuột của cậu ta, gõ trên bàn phím một dòng txt: "Này, ta là người hôm bữa."

"A! Bạn tới thật kịp lúc!" Lúc này đánh máy cũng đã nhanh hơn nhiều.

"Sao?"

"Mình vừa nãy lúc khởi động máy, nhìn thấy một hình ảnh rất đẹp, chính là có rất nhiều hoa xuất hiện trên màn hình... Sau đó mình lại không thấy đâu nữa, bạn có thể tìm giúp mình không?"

"..." Một cách phẫn nộ gã đáp, "ĐÓ LÀ VI-RÚT!"

"Hả? Đó là vi-rút trong truyền thiết sao? Rất đẹp a!" Giọng nói Tiểu Bạch thực sự phấn khích, "Bạn có thể lại mở nó lên được không?"

"..." Rất nhanh gã lại nhìn qua máy tính tên này một lần, rõ ràng... quả thực là vi-rút đầy máy! Thực không hiểu nổi máy tính này sống sót như thế nào nữa, "Ngươi rất muốn máy tính bị hỏng sao?"

Dĩ nhiên... Không phải không có khả năng sau khi trừ bỏ độc hại cuối cùng các loại vi-rút tự giết hại lẫn nhau thành ra máy tính không thiệt hại gì... Tuy là nghe có vẻ ngu ngốc chút..

Người như thế thực sự là... hạ độc chết máy tính của mình!

Chẳng qua nói thật thì máy tính của cậu ta cũng chẳng có cái gì quan trọng, chỉ có vi-rút...

Thế là gã cả buổi giải thích cho cậu biết cái gì gọi là vi-rút, giảng giải mối nguy và tổn hại vi-rút gây ra, nửa này trôi qua, Tiểu Bạch mới nói một câu: "Vậy bạn chính là hacker rồi ~"

"Đúng vậy a."

"Bạn gây ra cái kia phải không? Có thể loại bỏ độc hại đi, chỉ giữ lại những bông hoa kia không?"

"..."

"Giúp đi, hacker không phải rất lợi hại sao? Hay là bạn không làm được a? Hay là vậy rồi, nghe nói vi-rút đều rất phức tạp..."

Lại còn có thể nói như vậy... Bị Tiểu Bạch nói ngược lại là gã mới là "tiểu bạch" thật là sỉ nhục to lớn.

Tạo ra thứ này cũng không đơn giản, sau khi chỉnh sửa lại xong, liền đưa cho Tiểu Bạch xem.

"Bạn thực sự lợi hại a ^^" Tiểu Bạch rất cao hứng, gửi qua câu, "Mình chưa từng gặp ai lợi hại hơn bạn! !"

Nói lời vô nghĩa... Nếu đã gặp qua người lợi hại hơn, máy tính của ngươi còn có thể tàn tạ như thế sao? Máy tính tàn tạ như vậy, bên trong toàn là vi-rút, khiến cho gã chẳng có hứng thú phá nó đi

Ít nhất cũng phải đợi đến khi có người giúp cậu bảo vệ máy tính một chút, hack nó khó khăn một chút rồi hẵn tính.

Vì thế không hack Tiểu Bạch, hơn nữa thường xuyên lui tới máy tính của cậu, nhìn cậu dày vò máy tính của mình như thế nào. Vài ngày trôi qua, Duẫn Hạo cuối cùng hiểu được một điều, đó là: mù công nghệ thông tin đến trình độ của Tiểu Bạch, thì có quyết tâm cũng không thể xóa mù nổi.

Rồi một ngày kia Tiểu Bạch hỏi: "Tại sao bạn cứ ra ra vào vào máy của mình vậy?"

Đây là cơ hội tốt để chỉ dẫn cho cậu ta, Duẫn Hạo vội vàng trả lời: "Ngươi có thể trang bị tường lửa."

"... Vậy bạn sẽ không vào được nữa sao? Rồi ai sẽ giúp mình chơi trò Nhanh mắt đây?"

...Vì tên này cài một cái phần mềm dưới một thư mục không bao giờ nhớ rõ đã tạo ở đâu sao? "Ngớ ngẩn, ta làm sao có thể không vào được chứ, chỉ là muốn tăng thêm chút lý thú, khống chế máy tính của ngươi như vầy khiến ta cảm thấy rất ngu ngốc a..."

Ngay sau đó Tiểu Bạch vâng lời mua tường lửa, lại còn là bản chính hãng, trang bị cho máy cậu.

Nhưng để trang bị cho máy cậu thì sau khi đi mua về, cậu lại đợi Duẫn Hạo lên mạng, hỏi gã xem trang bị thế nào...

Trang bị tường lửa đúng là có hao tốn một chút, chẳng qua gã không tốn nhiều thời gian lại vào được, Tiểu Bạch mở txt trên màn hình, Duẫn Hạo thoáng chốc nhìn thấy Tiểu Bạch đánh lên mấy chữ.

"Bạn vẫn chưa vào sao?"

"Bạn đâu rồi? Vào nói với mình một chút đi!"

"Bạn thực sự sẽ không vào được nữa sao? Mình tháo cái tường lửa kia đi được không?... Nhưng mà tháo như thế nào vậy? Gỡ bỏ trực tiếp có được không?"

"T_T Mình không kiếm ra mình để tường lửa ở chỗ nào... Bạn lên giúp mình tắt nó đi..."

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, bạn lên nhanh nhanh đi a!"

Duẫn Hạo thoáng có chút bất ngờ, đánh một dòng chữ đáp lại cậu: "Này, gọi hồn à?"

"Mình còn tưởng bạn không quay lại được..."

"Nói đùa, tường lửa vặt vãnh có thể ngăn được ta?"

"Bạn về lại là tốt rồi, bạn nói zuma có rất nhiều mạng, mình kiếm không được... Chơi cả đêm cũng chỉ qua được cửa thứ chín T T"

...

"Tiểu Hắc bạn đâu rồi? Sẽ không bị tường lửa đá ra ngoài đó chứ? T T Mình đã nói không cần trang bị thứ kia rồi mà..."

Hai người qua lại với nhau cũng biết được đôi chút cuộc sống lẫn nhau, Duẫn Hạo mỗi lần định thẳng tay hack máy Tiểu Bạch, lại nhìn ra bộ dạng không năng lực của cậu ta mà cảm thấy, hack cậu cũng không mang lại cảm giác đạt được thành tựu gì ── thử nghĩ một máy tính bên trong toàn là vi-rút, nhiều đến nỗi có thể mở hội triễn lãm được, dù cho không hack nhất định cũng sẽ có một ngày nào đó máy tự động chết đi, hack nó ngược lại là giải thoát cho nó.

Duẫn Hạo nghĩ vậy, nhưng cũng không tìm ra trò vui nào khác, bèn chơi đùa với vi-rút trong máy của Tiểu Bạch. Biến đổi màn hình, đổi flash, khi Tiểu Bạch quay lại khởi động, Duẫn Hạo cũng thường đang lên, cuối cùng ngay thời điểm vi-rút phát tác kịp thời tiêu diệt nó, sau đó lại chỉnh sửa.

Dù sao ở trong mắt Tiểu Bạch, Duẫn Hạo có rất nhiều công dụng, từ việc nhỏ như xin id đăng kí diễn đàn đến chuyện lớn như diệt vi-rút, làm lá chắn bảo vệ vân vân, chỉ cần đánh txt thỉnh cầu, phía bên kia đều có thể thỏa mãn. Ngay cả khi đang chơi game online bị pk sắp chết thì cũng có thể không điều khiển chuột nữa, sau đó chuyển bại thành thắng ── dĩ nhiên, Tiểu Bạch thuộc chủng loại ngay cả npc cũng có thể đạp chết được?!

Nhân tiện, việc Tiểu Bạch yêu thích nhất khi lên mạng chính là lướt web và chơi game. Chơi game online đã là khá tiến bộ rồi, trên thực tế trò chơi Tiểu Bạch thích nhất trên mạng là ── game giả tưởng, game nhanh mắt, còn lưu rất nhiều RPG đã chơi qua ──một cái mê cung có thể đi cả đêm, rõ ràng vừa mới đi tới từ hướng bên phải, sau khi xông vào lập tức chiến đấu, trở ra lại sẽ quay lại đi từ hướng bên trái.

Càng kì quái hơn chính là đang chơi gặp tình huống mây to gió lớn, cư nhiên lại còn dám nửa chừng quay ra hỏi gã nên đánh như thế nào, rõ ràng khiến cho gã thêm patch vá lỗi cũng không được...

Thêm nữa, không biết cậu ta nghe nói ở đâu bảo là có loại phần mềm tán gẫu chất lượng tốt tên QQ, sau đó hưng phấn quấn quít lấy Duẫn Hạo nhờ gã giúp tìm cho mình một cái.

Giờ này mà còn có người không biết dùng QQ, Tiểu Bạch quả thực là "tiểu bạch" mà!

Tải và đăng ký ứng dụng xong ── thực ra cái gọi là đăng kí, chẳng qua không biết trước đây thuận tay đăng ký tên hiệu từ lúc nào, bây giờ tiện thể cho cậu ta ── sau khi Tiểu Bạch cuối cùng cũng lên được QQ, câu đầu tiên đánh trong txt là: không dễ bằng đánh máy ở trong này...

Ngay cả gửi hình ảnh, mặt cười cái gì cũng đều dựa vào Duẫn Hạo, mỗi lần cậu hỏi xong, Duẫn Hạo đều một đợt mắng cậu ngu ngốc, một đợt dạy cậu dùng như thế nào.

Thế nhưng có một ngày, Tiểu Bạch cũng thật cao hứng mà đánh máy rằng: "Nói cho bạn nè, mình phát hiện ra một việc một việc vô cùng thần kì..."

"Cái gì?"

"Bạn kéo QQ đến mép màn hình, nó sẽ dần dần mất hẳn không nhìn thấy nữa, thật thần kỳ a..."

..."Đúng vậy... Tốt, thần, kỳ, a..."

Duẫn Hạo lén xem Tiểu Bạch nói chuyện phiếm cùng người khác, phát hiện Tiểu Bạch vẫn là rất khác người bình thường, tên hiệu QQ đúng là nam giới, lại chưa bao giờ đi cua "mm", ngược lại thường xuyên tán gẫu một chút về những đề tài mà Duẫn Hạo thấy rất lung tung rỗng tuếch.

Khó trách người lên QQ vẫn luôn ít như vậy, Duẫn Hạo hỏi cậu: "Tại sao ngươi không đi cua mm?"

"mm là cái gì?"

Cậu tốt xấu thế nào cũng ngẫu nhiên nhìn thấy qua ngôn ngữ mạng chứ: "Mỹ mi, học sinh nữ. Tán gái."

Phía bên kia trầm mặc một hồi: "Còn có thể lên QQ tán... nữ sinh sao?"

"Nếu không thì dùng thứ này để làm chi!"

"... Nhưng mà tán như thế nào? Còn nữa sao mà biết được đối phương là nữ sinh?"

"... Bên trong có ghi giới tính, tuy rằng không thể gạt bỏ khả năng là gay..." Gã ngưng một chút, chợt nhớ ra, "Ngươi không phải là chẳng hề xem thông tin của đối phương đó chứ?"

"•_• Còn có thể xem thông tin của đối phương?"

"..."

Cho cậu ta xem thử một tiểu thuyết mạng, kết quả là đối phương sau khi xem xong, quấn quít lấy diễn đàn gã giới thiệu, sau đó mê say nói hươu nói vượn đăng bài rỗng tuếch.

Rõ ràng là Tiểu Bạch còn chạy tới ban quản trị diễn đàn đăng bài nhảm nhí gì nữa, nên bị người ta đuổi khỏi trang mất rồi?

Người đó cũng thật không biết kiềm chế, Tiểu Bạch nói chuyện khiêm nhường với hắn một chút, hắn cư nhiên lại còn chửi Tiểu Bạch... Người như thế cần gì phải nói trái nói phải với hắn nữa, hack thôi.

Duẫn Hạo suy nghĩ, trong lúc đó tay di chuyển, một chốc đã hack tận gốc đối phương. Tiểu Bạch kia ngay sau đó nhắn lại trong hộp tin của gã: "Tiểu Hắc, có đúng bạn phá máy của người kia rồi không?"

"Đúng là ta, rồi sao?"

"... Bạn làm cái gì vậy, cho dù tôi cùng người kia cãi nhau, bạn cũng không được hack người ta! Bạn làm như vậy là rất ngang ngược, hơn nữa còn hại tôi bị người khác xem thường."

Duẫn Hạo nổi giận, tên Tiểu Bạch này lại còn dám giáo huấn gã!

Ném qua máy cậu ta một con vi-rút, nhìn phía bên kia dần dần biến mất, Duẩn Hạo vẫn rất bực bội, nghĩ rằng nên sớm phá banh máy tên này, giữ cậu ta lại trong thời gian dài như vậy là gã đã tự chuốc buồn bực cho mình?

Tiếp tục hack người khác thôi, mặc kệ cậu ta đi.

Chẳng qua sau khi đã hình thành thói quen theo dõi ip cố định, cũng không dễ sửa được, rốt cuộc khi đang chơi đùa lại nghĩ đến bên kia có vấn đề gì hay không, Tiểu Bạch kia có lại gây nháo ra trò hề gì không, còn đánh máy như thế hay không... Sau đó nhớ tới chính mình đã hack cậu ta, hơn nữa dứt khoát không muốn gặp lại cậu ta nữa.

Tuy vậy, không còn nghe thấy tiếng ríu rít hỏi cái này hỏi cái kia, thật sự không quen.

Tuy là trên mạng đầy những tên mù công nghệ ra đấy, nhưng tức cười và mù tịt đến trình độ của Tiểu Bạch không có người thứ hai. Duẫn Hạo lại đi đe dọa máy tính của người khác, cái nào cũng ngay lập tức giật dây điện tắt phụt máy, không có ai ngơ ngác hỏi ngược lại như Tiểu Bạch.

Thật sự khó chịu, một tháng thì thành thói quen, hai tuần cũng đã thấy nghiện rồi.

Lăn lăn chuột, càng lăn càng tới gần ip xủa Tiểu Bạch, Duẫn Hạo cũng không phải không muốn gặp cậu ta, chẳng qua là thấy buồn chán... A, đúng rồi, là do muốn nhìn xem tên kia đối phó với việc không có máy tính như thế nào. Cái loại mù công nghệ như cậu bị gã hack đen thui, dám chắc trong khoảng thời gian ngắn không lên mạng được.

Rốt cuộc lén lút —— không phải, là quang minh chính đại đi vào, thấy địa chỉ của Tiểu Bạch không ngờ có liên kết, trong lòng khẽ động, xông xáo vào trong.

Ừ, quả nhiên hệ thống đã được cài đặt lại, bên trong trống rỗng, cái gì cũng bị mất. Tiểu Bạch qua loa dùng IE xem vài thứ, dường như cũng không có lên diễn đàn.

Không nhìn thấy txt trên màn hình, Duẫn Hạo có chút không vui, người này thoạt nhiên không hề nhớ gã, cũng không tính gọi gã. Gã ngẫm lại cảm thấy tức giận, khống chế máy tính Tiểu Bạch lại thiết lập một văn bản: "Đã lâu không gặp."

"A! Tiểu Hắc, bạn đã trở lại!" Tốc độ đánh máy của bên kia đã nhanh lên không ít, "Bữa đó sau khi máy tính của mình chẳng biết tại sao bị phá hư thì tìm bạn không được nữa, mình kiếm người ta cài đặt lại, nhưng mà bạn không bao giờ tới nữa T T"

... Cảm thấy cậu ta còn không biết trúng độc chính là kiệt tác của gã đây? Chẳng qua cũng khó trách, máy tính kia của cậu ta căn bản là một cái kho chứa toàn chất độc.

"Vậy mà ngươi cũng không thiết lập một cái notepad gọi ta."

"Chẳng phải bạn nói là có thể tạo cái mới ngay trên màn hình sao? Nhưng mà mình tìm rất lâu không thấy notepad a..."

"..." Còn sợ cậu không hiểu notepad mà gã nói đến... Xem ra cũng biết là đang đánh máy văn bản.

"Tiểu Hắc, mình hôm trước cũng không đăng nhập diễn đàn được..."

"Đó là vì ngươi đã ghi nhớ vào cookies rồi!"

"Mình lại lên QQ nữa, nhưng mà đăng kí không được..."

"Lại quên mật mã? Ta crack cho, tên hiệu là gì?"

"... Không, không nhớ nữa..."

Duẫn Hạo tự cảm thấy mình rất kỳ quái, hack thì cũng đã hack tên kia rồi, cư nhiên lại còn giúp cậu ta thiết lập lại.

"5555555555 game online của mình, hình ảnh của mình, văn bản mình lưu trữ và bài đăng của mình..." Thì là bởi vì mỗi ngày cậu ta ca thán khóc lóc như vậy khiến gã bỏ mặc không được, thành ra ngày nào cũng lại giúp cậu sắp xếp lại những thứ vặt vãnh.

"Không phải đều đã cài đặt cho ngươi rồi sao? Diễn đàn cũng đăng kí lại một lần nữa cho ngươi, mấy thứ linh tinh kia cũng tìm giúp ngươi một đống rồi, ngươi còn bất mãn cái gì nữa?"

"Nhưng, nhưng mà... mấy thứ đó không ở một chỗ! ! Mình tìm không được! ! ! !" Cậu ta đánh máy một cách khích động, "Bạn có phải từ đầu đến cuối chưa cài đặt trò Nhanh mắt cho mình không..."

"Cái trò Nhanh mắt vô cùng "tiểu bạch" kia của ngươi ở ổ D, chẳng phải ta đã cho ngươi phím tắt rồi sao?

"Nhưng mà... kiểu dáng không giống... vốn dĩ là hình đầu người cơ..."

"..."

"Mình muốn máy tính trước đây của mình cơ T T, máy tính bây giờ khó xài quá..."

"Có một vài thứ không biến chuyển đâu."

"Hả?"

"Vi-rút! ! ! ! Tại sao ngươi cài đặt lại máy tính rồi, cái gì cũng bị mất, vi-rút vẫn xấp xỉ trước kia?" Hơn nữa..."Ngươi không mua tường lửa? Tại sao vẫn còn nhiều vi-rút kém trí tuệ như vậy chứ?"

Thực sự là vô cùng thê thảm, dẫu cài đặt lại hệ thống có tốt hay không, chưa nghe nói qua cài đặt hệ thống xong cái gì cũng bị mất, máy tính lại có thể khôi phục lại vi-rút như cũ... Có một số vi-rút rất xưa rồi, không biết tên này lại chạy đến trang web lạc hậu nào mà bị dính.

"Mình... mình sai rồi, sau khi máy tính của mình bị phá hư bạn không tới tìm mình, nên mới cố ý không trang bị tường lửa mà..." Tiểu Bạch đánh một cái "T T", khóc lóc kể lể, "Bạn lâu như vậy cũng không hiện lên, mình nghĩ bạn tìm không được hoặc là vào không được, mới không dám trang bị. Mình nghe bọn họ nói sẽ phải sửa địa chỉ máy tính, ngộ nhỡ bạn lạc đường thì làm sao đây?"

"Ngươi tưởng ta là ngươi..."

"Mình còn chuẩn bị một cái màn hình nữa, bạn xem nè..."

"Sớm đã thấy rồi, ngốc muốn chết." Đó là một bức ảnh, tên tiểu bạch này viết dòng chữ "Tiểu Hắc, mình là Tiểu Bạch, mình đợi bạn trở lại" lên tờ giấy trắng, còn vẽ thêm một cái mặt hề, "Quả nhiên chỉ có ngươi "tiểu bạch" như vậy mới có thể làm các việc "tiểu bạch" như thế."

Tiểu Bạch lặng thinh hồi lâu không đếm xỉa đến gã nữa, Duẫn Hạo thầm nghĩ chả lẽ tên tiểu bạch này cũng biết phát cáu, xoay người một cái khinh thường cắt đứt kết nối.

Rốt cuộc vài ngày sau đó Tiểu Bạch cũng không mở máy tính, Duẫn Hạo ngoài miệng không nói, trong lòng thật sự thấy khó chịu, xem thử hệ thống máy tính nhà hàng xóm cậu ta, đều vẫn bình thường, có lẽ không phải là vì hệ thống mạng gặp vấn đề.

Ngươi thực sự tức giận rồi? Bố đây không quan tâm.

Nói những lời như thế, vậy mà bốn ngày sau Tiểu Bạch khởi động máy, Duẫn Hạo lại ngay lập tức nhảy vào: "Ngươi chết ở cái xó nào vậy hả? ! ! !"

"Đi công tác vài ngày a, tìm tôi làm gì?"

... Không ngờ là đi công tác: "Ta muốn tìm thứ kia."

"? ? ?" Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên, "tìm cái gì ở chỗ của tôi chứ?"

Dù lỡ miệng rồi vẫn còn cố cứng rắn: "Vi-rút, tìm một vi-rút cũ của mấy năm trước, chỉ có máy tính của ngươi bảo tồn được toàn bộ cái vi-rút nhất thôi."

"Máy tính của tôi mới mua có nửa năm..."

"Vậy thì càng kỳ quái, lúc ta mới vào cũng mới mua được mấy tháng thôi, vậy mà có thể chứa nhiều vi-rút như vậy, ngươi quả thực không phải là mù tin học bình thường a."

">_< còn nói tôi mù tin học..."

"Chẳng lẽ ngươi không thế à?"

"Con người ai không có điểm yếu chứ, không biết dùng máy vi tính cũng không phải là một cái lỗi không thể sửa chửa được."

Tiểu Bạch không ngờ cũng biết phản bác lại, Duẫn Hạo có chút bối rối.

Chẳng qua, mù tin học cũng rất đáng yêu.

Sau khi máy tính được cài đặt lại, Tiểu Bạch không có hứng thú nói chuyện phiếm nữa, chuyển sang chơi game online.

Tiểu Bạch chơi game online, kết quả có thể đoán được, mọi lần đều bị người ta đánh chết sau đó đầu thai. Cuối cùng khóc lóc kể lể với Tiểu Hắc.

"55555. . . Tiểu Hắc, bạn đâu rồi?"

Duẫn Hạo rất nhanh đánh trả lời: "Ở đây, sao vậy?"

"Bạn bảo mình chơi cái game online kia vui hơn , mình liền chơi cái game online bạn nói, nhưng mà vừa lên làm nhiệm vụ đã bị người ta lừa mất trang bị rồi."

Cha, tên khốn nào thấy cậu ta quá gà mờ mà ra tay ức hiếp? Không biết Tiểu Bạch có người có người bảo kê sao? Duẫn Hạo đánh trả lời: "Cái gì? Ngươi đợi đó, ta đi giáo huấn hắn."

"Cảm ơn bạn ~~~ còn nữa, nhất định phải giúp đoạt lại vợ cho mình ~~ nàng ta trước kia vẫn luôn chê mình cấp bậc thấp lại không linh hoạt, mình rất vất vả mới cầu hôn thành công..."

"..."

Duẫn Hạo rất nhanh lấy lại tên hiệu, vò đầu một chút mắng: "Ngươi tệ như vậy cũng đã cấp hai mươi —— mặc dù chắc đây là kết quả của khoảng thời gian chịu đựng và bị npc chém —— vậy mà lại đi cưới một tên hiệu bỏ đi chưa lên đến cấp mười! Tên hiệu này vừa nhìn qua không phải đã biết ngay chính là người ta tùy tiện tạo thôi sao? Ngươi có phải để cưới vợ mà còn tặng trang bị vũ khí không hả?"

"Sao bạn biết? Mình vất vả lắm mới tiếp được cú đánh..." Tiểu Bạch nói.

"... Bị bán còn giúp người ta đếm tiền! NND ta đi tra IP của người đó!" Duẫn Hạo biến mất trong chốc lát, rất mau đã trở lại, "Quả nhiên là dân đồng tính, ngươi thật sự là ngu xuẩn, nữ ở trên game online, mười người thì có đến chín rưỡi là đồng tính, ngươi ngu đần, ngơ ngáo như vậy bị người ta lừa rồi!"

"55555555555555 Tôi chỉ muốn có vợ thôi, có vợ là tốt rồi cho, dù là đồng tính cũng không sao, dù sao cũng chỉ nhìn tên chứ không có nhìn thấy người được..." Tiểu Bạch giống như đang lăn lộn trên mặt đất, "Bạn đừng có dọa người ta, giúp tôi cướp vợ về là tốt rồi T T"

"..."Duẫn Hạo chần chờ cả buổi, bên kia Tiểu Bạch đã rào rào ghi khắp notepad khuôn mặt khóc lóc, có vẻ như gã mà không đáp ứng sẽ không buông tha, Duẫn Hạo đành chịu, ngăn dòng đánh máy của cậu ta lại, "Được rồi, ta cho ngươi một người vợ mới là được chứ gì?"

"Ừ! Mình muốn mỹ nữ! ! !"

"Nói nhảm, ngươi có muốn mỹ nam, game online cũng không cho phép kết hôn đồng tính đâu!"

Vợ mới của Tiểu Bạch quả nhiên là một đại mỹ nữ, cấp bậc cao, trang bị tuyệt hảo, chỉ là thái độ không thân thiện lắm, Tiểu Bạch thăm dò bắt chuyện hơn nửa buổi, mới nói đúng hai chữ: "Tiểu Bạch."

"Ôi chao? Là Tiểu Hắc? Bạn dùng tên hiệu nữ sao? Chẳng lẽ bạn cũng là dân đồng tính?"

"... Tên hiệu nam của ta cấp bậc rất cao chơi chán rồi, thỉnh thoảng cũng luyện cái tên hiệu khác này."

"Hi hi, nói vậy mình cưới Tiểu Hắc a, gọi phu quân đi!"

"..." Tân Bạch phu nhân bay lên đá một cước vào Tiểu Bạch đang mặt đầy nước miếng đứng ngây ngốc.

<còn tiếp>

không ngờ lại "hắc" đến vậy.

điện bạch – không biết gì về các thiết bị điện tử. Ở đây mình dịch cụ thể hơn thành "mù công nghệ thông tin" ^^"

Do bị "điện bạch" – bị gọi là Tiểu Bạch (ngu ngốc về các khoản khác cũng hay bị gọi bằng biệt hiệu "Tiểu Bạch"). Ngoài ra, cậu ta cũng mang họ Bạch (được nó cụ thể hơn ỏ chi Hắc Bạch). Ngược lại, nhân vật Hacker Duẫn Hạo được gọi là Tiểu Hắc (do Hán Việt của Hacker là hắc khách).

Còn một điểm nữa không rõ mình suy đoán có đúng không nhưng hai biệt hiệu của hai nhân vật chính còn thể hiện máy tính họ đang dùng.

Tiểu Bạch = Macbook: máy tính của hãng máy tính Apple, bởi vì màu chủ đạo của sản phẩm Macbook là màu trắng thuần khiết, cao quý, tao nhã, giống như thiên sứ, nhận được sự yêu chuộng của đại chúng, một số người ưa thích Macbook ở Trung Quốc lấy Tiểu Bạch làm nick name cho loại máy tính này. (tham khảo:)

Tiểu Hắc = thinkpad: máy tính của IBM, màu sản xuất hàng loạt hầu hết là màu đen, chuyên dụng, thiết kế ổn trọng, an toàn, kĩ thuật vào loại hạng nhất, fans của IBM lấy Tiểu Hắc làm biệt hiệu cho loại máy tính này. (tham khảo:)

Tiếng khóc.

Một số thuật ngữ tiếng Anh được viết tắt: bbs (Bulletin Board System), pk (Player Killing), npc (Non-Player Character).

Rất nhều thuật ngữ tin học mình đều dịch sang tiếng Anh cho dễ hiểu, ví dụ như Trojan có từ tiếng Hoa tương ứng mang nghĩa là "ngựa gỗ".

♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫

[2]

Dưới sự trợ giúp của Duẫn Hạo, cấp bậc của Tiểu Bạch nhanh chóng thăng tiến, cậu ta dần cũng mất đi hứng thú với game online, chuyển sang nghe nhạc. Duẫn Hạo tìm được mấy cái trạm, kéo những ca khúc do ca sĩ Tiểu Bạch yêu thích trình bày xuống cho cậu.

"Hi hi, mình muốn mua một cái mp3 để nghe trên đường ^^"

Duẫn Hạo rất muốn nói dứt khoát đưa tiền cho ta, ta đi mua giúp ngươi, dù sao cũng cảm thấy Tiểu Bạch đi mua thiết bị điện là một chuyện rất nguy hiểm, xem máy tính cấu hình mạnh của cậu ta lại thường được dùng để cài đặt trò chơi Nhanh mắt thì cũng biết được cậu ta đi mua máy thế nào. Vì thế đặc biệt tìm rất nhiều những điều cần biết về mua mp3 đưa cho Tiểu Bạch, rồi mới để cậu ta đi mua ── dù sao mp3 cũng không phải là một thiết bị gì quá lớn, theo lý mà nói hẳn là không có việc gì mới đúng.

Thế mà...

"Tiểu Hắc T T"

"Ta đây."

"Mình rất đau lòng."

"Làm sao vậy?"

"Mình bị gian thương hảm hại rồi T T"

Đã nói không thể để tên này tự đi mua đồ rồi? Sắc mặt Duẫn Hạo hơi biến đổi: "Hãm hại như thế nào? Còn giữ biên lai chứ?"

"Mình nghe theo lời bạn, địa điểm và nhãn hiệu cũng đúng, sau đó nói với người bán mình muốn mua loại 256M, sau khi mua xong quay về nhìn xem, chỉ có 242M... T T"

"..."

"Còn nữa bạn nói chỉ cần đi tìm tải về, bỏ vào là nghe được, mình tải mấy bài xuống mp3, kết quả một nửa không nghe được T T"

"Ngươi cắm mp3 vào chưa?"

"Cắm rồi, vất vả lắm mới tìm được lỗ cắm."

Nhìn xem một chút, quả nhiên, bốn bài hát thì có đến hai bài là thuộc định dạng rm: "... mp4 cũng không thể chơi dạng này được..."

"Không phải chỉ cần là bài hát đều được sao?"

... Nói là mấy bài hát này là kiếm ra từ baidu, bốn bài mà có thể tìm được hai bài thuộc dạng rm, đây cũng là một loại tài năng.

Chẳng qua tên này không nghe nhạc trên đó sao? Rõ ràng ngay cả tải về và phát ra cũng không rành lắm...

Về sau mới biết Tiểu Bạch đúng là có nghe nhạc, chẳng qua là nghe đĩa CD, hơn nữa đĩa cậu ta mua có vẻ như đều là hàng thật.

Tên này quả thực hết thuốc chữa, có phải là lắm tiền quá không?

Kiếm bài hát trên baidu cũng có một khuyết điểm, chính là không cẩn thận sẽ kiếm được thứ gọi là ca khúc đã cover lại. Đôi khi nghe được những bài hát cover hiệu ứng tuyệt vời, giọng hát tệ hại này, Tiểu Bạch sẽ ngờ vực hỏi Duẫn Hạo, vì sao trình độ này cũng có thể bán được tiền a.

"... Đại đa số vẫn là lên mạng hát chơi một chút thôi, ngươi có thể nghe được là bởi vì chỗ của bọn họ vừa khéo được baidu tìm thấy."

"Nhưng mà trừ giọng không hay ra, so với các bài hát khác mình tải xuống không khác biệt mấy... Không phải là ca sĩ rock and roll gì đó mình nghe... vậy mà âm thanh cũng không khác nhau lắm... Tự mình hát không phải chỉ có tiếng mình mà còn có tạp âm sao, vậy nên, vẫn rất đáng phục a..."

"... Nếu mà không thể dùng để thêm nhạc đệm, thì máy tính dùng để làm gì..."

"Ôi chao, ôi chao, ôi chao? Lại còn có thể dùng máy tính biển đổi thành như vậy sao? Tiểu Hắc, bạn chỉ mình đi! !"

"..." Nếu mà không thì cậu ta còn tưởng là mấy bài hát kia đều là ghi âm ở studio à...

Ngay sau đó cài đặt phần mềm cho cậu ta, ngay cả trang web nhạc đệm cũng tìm giúp cậu, chỗ đăng lên cũng đăng kí xong xuôi, chỉ đợi Tiểu Bạch cất tiếng hát thôi.

Dĩ nhiên chủ động và nhiệt tình như thế cũng là có mục đích, thì chính là muốn nghe thử tiếng của Tiểu Bạch ── tất nhiên Duẫn Hạo sẽ tự nhủ với chính mình rằng, nghe thử giọng của cậu ta xem rốt cuộc ngây ngô đến mức nào.

Thế nhưng sau khi mọi thứ bố trí ổn thỏa xong, vẫn không nghe thấy âm thanh gì cả. Duẫn Hạo đợi đến khi không kiên nhẫn nổi nữa, đánh máy rất nhanh hỏi cậu ta: "Này, không phải ngươi muốn hát sao? Tại sao còn chưa mở miệng?"

"A? Mình đang hát mà?"

"Hát cái đầu ngươi! Trên quỹ đạo âm thanh không có hình sóng!" Duẫn Hạo rất giận, "Rốt cuộc ngươi có cắm microphone vào chưa hả?"

"Tôi cũng không phải ngu đần T T"

"Ngươi không phải thì ai phải? Chốt mở microphone mở chưa?"

"Mở rồi."

Kỳ quái, loại microphone này, gần như chỉ cần cắm vào là có thể dùng mà...

"Ngươi cắm tai nghe vào chưa?"

"Cắm rồi... A! !" Tiểu Bạch bỗng dưng đánh một loạt dấu chấm than.

Duẫn Hạo ôm đầu.

"Mình cắm hai cái ngược rồi..."

... Chỉ biết là như thế này...

Giọng của Tiểu Bạch khá cao, nghe có chút non trẻ, nhưng cũng rất đáng yêu. So với giọng của Duẫn Hạo hoàn toàn đối lập.

Thật sự thì Tiểu Bạch chỉ hát chơi vui trên mạng, không biết như thế nào lại hợp ý vài cô nữ sinh, lừa cậu vào một nhóm để cậu hát giúp giọng nam gì đó, kết quả lại giao cho Tiểu Bạch ca khúc căn bản là song ca nam nam...

Quan trọng là rất khó chọn người hát cùng, Tiểu Bạch trước sau nhiệt tình "bị bán còn giúp người ra đếm tiền" nóng lòng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lôi cả Duẩn Hạo vào.

Thực ra Duẫn Hạo vốn định nếu Tiểu Bạch tìm được người cùng hát thì sẽ hack card âm thanh ổ đĩa hoặc là phần mềm ghi âm của cậu...

"Cùng hát đi, giọng của Tiểu Hắc hẳn là không tệ nhỉ... Tuy rằng mình còn chưa nghe tiếng nói..." Tiểu Bạch cười hì hì đánh chữ, "Cùng hát đi, cùng hát đi mà ~"

... Gã đường đường là một hacker lại đi chơi cái trò kém trí tuệ đó? "Không được."

"Rất vui mà, thật đó ~"

"Không vui."

"... Tôi biết rồi, Tiểu Hắc hát rất khó nghe nên mới không chịu hát cùng chứ gì? Hay là giọng của bạn trẻ con quá a?"

"..." Lại còn dùng phép khích tướng, giọng của ngươi mới là trẻ con đấy!

"Không thèm đếm xỉa đến tôi, quên đi... Tôi đi thử camera, Tiểu Lục nói có thể dùng thứ này cắt hình sau đó đăng lên mạng, sẽ có nhiều người tới tham gia hơn..." Tiểu Lục hình như ngoài đời có quen biết với Tiểu Bạch, là cô ta xúi giục Tiểu Bạch cùng hát cho vui.

"Ngươi mua camera rồi?" Ngay lập tức đáp lại.

"Đúng vậy, ở trong nhóm có người luôn nói mà muốn nhìn thấy tôi qua video nói chuyện với anh ta."

"Ngươi sẽ dùng sao?" Lại còn muốn gặp mặt trước qua video với người khác, nếu gã để cho Tiểu Bạch kết nối với tên kia, danh hiệu hacker đem tặng kẻ khác cho rồi.

"Không phải cắm vào là có thể dùng được sao?"

"Trình điều khiển..."

"Tôi biết, bạn lần trước cũng nói với tôi rất nhiều lần, mà lần trước tôi mua mp3 không phải là đã tự cài đặt thành công rồi sao?"

...Cái kia của ngươi là thuộc hệ thống XP, sao mà dùng trình điều khiển của mp3 được?

Duẫn Hạo thấy cậu ta chậm chạp cài đặt trình điều khiển, cuối cùng kết nối được với camera, Duẫn Hạo ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh trên video.

Tiểu Bạch hoặc là quá ngu ngốc hoặc là không thích bản thân, bên trong máy tính hoàn toàn không có ảnh chụp của cậu —— không nên nghi ngờ điều này, phải biết rằng mọi thứ bên trong máy tính của Tiểu Bạch Duẫn Hạo còn biết rõ hơn cả cậu ta —— bởi vậy đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch

"Ngươi, ngươi, ngươi đang làm gì đó?" Duẫn Hạo bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, ngay cả đánh chữ cũng không xong.

"A? Tôi đang cắm camera vào a." Tiểu Bạch giật mình không biết Duẫn Hạo đã nhìn thấy cậu rồi, một tay cởi áo thun ra, một tay chầm chập đánh máy bằng một ngón tay. Dáng người có phần mảnh khảnh, bộ ngực gầy phơi trần, nóng đến nỗi mồ hôi ra rất nhiều, "Hôm nay nóng quá, thời tiết này mà còn bắt tôi đi mua camera, Tiểu Lục thật không biết suy nghĩ."

"A, bây giờ có thể nói chuyện rồi, tôi đi gọi Tiểu Lục, quên mất là ai muốn nói chuyện với tôi rồi..."

Chẳng lẽ định nói chuyện với người ta trong bộ dạng này? Nói giỡn sao? Tiểu Lục kia cũng thật, rõ ràng muốn lợi dụng Tiểu Bạch thực hiện mỹ nhân kế, Tiểu Bạch lại còn ngốc nghếch hồ đồ nghe theo lời cô ta nói!

"Ôi chao? Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, QQ của tôi sao không đăng nhập được thế này?"

Nói lời vô nghĩa, cho ngươi đăng nhập được ta còn là hacker sao: "Có lẽ internet có vấn đề rồi, ngươi cũng biết tencent thường xuyên bị lỗi đường dây mà."

"Ai, tôi đi tắm trước vậy." Nói xong đứng dậy, cũng không tắt máy tính, chạy sang một bên tìm quần áo. Vóc người cậu ta tuy rất gầy yếu, đường cong vẫn rất đẹp, cộng thêm khuôn mặt thuần chất thiên sứ kia, mọi chuyển động đều trông thật quyến rũ. Vẫn là hoàn toàn không hay biết bên máy tính kia có một người đang trơ mắt nhìn cậu, sau khi tìm thấy quần áo mang đi giặt, cậu ôm quần áo suy nghĩ một chút, để quần áo sang một bên, chìa tay, nhấc chân cởi quần dài ra.

Duẫn Hạo ngồi trước máy tính, bỗng dưng cảm thấy đầu óc nóng bừng, sau đó xoang mũi là lạ.

Không ngờ... chảy máu mũi rồi!

Không dám nhìn nữa, vội vàng đi tìm khăn giấy, đến khi quay lại trước máy tính, Tiểu Bạch đã vào phòng tắm rồi, không nhìn thấy người nữa.

May quá, may quá.

Nhưng mà hình như là... có đôi chút tiếc nuối?

Dịch vụ Internet lớn nhất Trung Quốc.

[3]

"Vẫn không thể lên được sao? Tiểu Lục gọi điện giục mình rồi này." Cậu trai xinh đẹp vừa mới tắm xong ngồi xuống trước máy tính đánh máy hỏi.

"..." Kỳ thực Duẫn Hạo cũng đã nghe thấy khi Tiểu Bạch nói chuyện rồi, cô gái kia rõ ràng thật sự nóng ruột. Ngắm nhìn Tiểu Bạch trước mắt, trắng nõn mịn mà, tuy rằng nghe nói là đã đi làm, nhưng bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy rất nhỏ tuổi, căn bản là một cậu con trai cực kì non trẻ.

"Ây? Nếu như Tiểu Hắc không lên, mình đã dứt khoát đi trực tiếp, Tiểu Lục nói hôm nay nhất định phải kiếm được người chịu song ca, mình lên QQ không được đành phải đến chỗ của chị ta vậy..." Tiểu Bạch không biết trọn vẹn những lời nói của cậu đã bị Duẫn Hạo nghe được rõ ràng, gã hơi nhức đầu, cậu lại lẩm bẩm nói một mình, "Kỳ thực hát cùng Tiểu Hắc thì quen biết hơn một chút, nhưng mà bạn ấy không muốn hát cũng không có cách nào. Hơn nữa Tiểu Lục nói giọng của mình thích hợp với hát bè, giọng Tiểu Hắc cũng chưa chắc lấn áp được giọng mình?"

Nói đến như vậy rồi, Duẫn Hạo mà để cậu đi, thì không còn là đàn ông con trai nữa: "Tiểu Bạch."

"Ôi chao? Ai đó?" May là hiện tại không ghi âm, dùng phát tiếng trực tiếp chứ không phải tai nghe, Tiểu Bạch mới có thể nghe thấy tiếng của Duẫn Hạo. Nhưng mà cậu ta rõ ràng không kịp phản ứng là ai gọi cậu, nhìn hết trái phải một hồi, mới kịp phản ứng đó là là âm thanh truyền ra từ bên trong máy tính, lúc này mới kinh hãi, "Tiểu Hắc? Vì sao mình có thể nghe thấy tiếng của bạn?"

"Nói nhảm, ta phát ra loa của ngươi, không nghe được mới là lạ..." A... đương nhiên, nguyên nhân chính yếu vẫn là máy tính hai người ở một góc độ nào mà nói căn bản là một máy...

"Ôi chao, giọng của Tiểu Hắc rất trầm a, nhất định là giọng nói của bậc cha chú rồi... Tại sao không hát cùng với mình a, Tiểu Lục tuyệt đối sẽ vừa ý giọng của bạn!"

Duẫn Hạo trơ mắt nhìn Tiểu Bạch nhào tới trước máy tính, dáng người tuyệt đẹp, đường cong duyên dáng phơi bày làn da trắng mịn ướt át có thể khiến cho ngay cả đám đàn ông bình thường... không quá "thẳng" phải chảy máu mũi, đương nhiên bao gồm cả Duẫn Hạo. Hết lượt này đến lượt khác tên kia vẫn không yên, cứ cọ cọ đầu vào máy tính: "Tiểu Hắc, bạn hát hai câu cho mình nghe đi, nếu được mình sẽ không đi tới chỗ Tiểu Lục nữa."

Ánh mắt biểu cảm vô tội mở lớn khẩn thiết cầu xin, điểm nhỏ hồng nhạt trên bộ ngực trắng ngần từ bả vai đến thắt lưng...

Khụ một tiếng, giọng nói hơi khàn: "Việc đó... Hát cái gì vậy?"

"Da ~ Tiểu Hắc đồng ý rồi ~" Tiểu Bạch cao hứng giơ tay hoan hô, càng để lộ ra nhiều hơn khiến cho Duẫn Hạo càng nhìn thấy rõ. Duẫn Hạo đầu nóng lên, căn bản là càng lúc càng thấy tự hổ thẹn.

Quên đi, quên đi, dù sao cũng là mình không tốt từ đầu chỉ cậu ta thu âm bài hát, cậu ta hát với mình, dù sao vẫn tốt hơn so với hát cùng người khác, bị một đám con gái biến thái YY tới.

Có camera rồi, sau đó còn biết hóa ra tai nghe microphone có thể dùng để nói chuyện trực tiếp, Tiểu Bạch hầu như không chịu đánh máy nữa —— dù sao tốc độ đánh máy của cậu ta cũng chậm. Không chỉ như thế, cậu còn quấn quít lấy Duẫn Hạo đòi gã đi mua camera. Duẫn Hạo một mặt tự hỏi hacker cần camera để là cái gì một mặt đi mua về cắm vào. Tất nhiên Tiểu Bạch không biết xem như thế nào, toàn bộ là do Duẫn Hạo vận hành.

"Mình còn tưởng bộ dạng hacker đều rất đen, rút cuộc bộ dạng bạn cũng khá tốt mà!"

"Vì sao hacker bộ dạng phải đen?"

"Nếu không thì các bạn sao lại bị gọi là "hắc khách"? Không phải là vì bộ dạng đen đúa, lại làm việc ở trong bóng đêm sao?"

"Ta không biết tại sao tụi ta lại bị gọi là hacker, ta chỉ biết là, ngươi bị gọi là Tiểu Bạch tuyệt đối không phải vì bộ dạng của ngươi trắng trẻo, lại làm việc buổi ban ngày..."

Người có thể ngốc đến loại trình độ này, cũng hiếm thấy a...

Bảy giờ.

Bảy giờ rưỡi.

Tám giờ.

Tám giờ rưỡi.

Cậu ta đâu rồi?

Duẫn Hạo ngồi trước máy tính, vô thức gõ ngón tay, đợi Tiểu Bạch đăng nhập.

Kỳ quái, bình thường giờ này đã sớm lên mạng rồi, tại sao hôm nay còn chưa thấy bóng dáng. Nói gì thì nói, sinh hoạt của Tiểu Bạch luôn luôn tuân theo quy luật, cho dù không theo quy luật cũng nói với mình một chút mới đúng a. Cứ như vậy không thấy chào hỏi gì, đến chín giờ cũng chưa lên, thực sự không giống phong cách của Tiểu Bạch.

Thật là, sớm biết thì đã hỏi cậu ta phương thức liên lạc rồi, dù tên Tiểu Bạch này ngay cả chút đề phòng cảnh giác cũng không có, nói chuyện phiếm ở trên mạng từ trước đến nay đều là người ta hỏi cái gì cậu ta trả lời cái đó. Chiều cao, tuổi tác, nơi làm việc Duẫn Hạo đều nắm rõ —— tuy gã đến giờ vẫn không thể tưởng tượng Tiểu Bạch kia dựa vào cái gì mà chui được vào một công ty tư nổi tiếng cả nước, cũng không biết rốt cuộc Tiểu Bạch làm cái gì ở công ty tư nhân kia, chẳng qua nghĩ là có lẽ cậu ta không làm gì khác ngoài nhân viên vệ sinh vặt vãnh gì đó. Nói cho cùng dạo gần đây máy vi tính thông dụng khắp nơi như vậy, người làm ở một công ty lớn như thế, làm sao mà ngay cả khởi động còn hay quên bặt công tắc màn hình.

Nhưng mà cũng nên đến giờ tan tầm rồi chứ, tại sao còn chưa lên nữa?

Đêm nay Duẫn Hạo không thể yên lòng, nhưng mà chờ đợi cậu ta như vậy, cũng không phải chỉ một buổi tối. Hai ngày, ba ngày, mãi đến khi Duẫn Hạo bắt tay vào tra số điện thoại nhà Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mới chậm rãi lộ mặt ở máy tính bên kia.

"Ngươi chết ở cái xó nào vậy? Tại sao nhiều ngày như vậy không lên? !" Tiểu Bạch vừa mới kết nối mạng, bên này Duẫn Hạo lập tức gửi qua một câu.

Camera rõ ràng còn chưa mở, cũng không biết là âm thanh chưa cắm vào, lập tức lên màn hình, đầu tiên tìm văn bản txt kia đã lâu chưa dùng tới, thuận tiện thiết lập lại một cái, sau đó đặt câu hỏi. Hồi lâu trong máy tính mới có âm thanh: "Tiểu Hắc, máy tính mình hai ngày trước bị hư."

Thừa lời, biết rồi: "Tại sao mà bị hư?"

"Hôm đó khi mình về thì không lên mạng được..."

"Sau đó?"

"Sau đó mình nghe bạn nói không lên được có thể là "miêu" chưa cắm chặt, vì thế mình..."

"Đi tìm con mèo?"

"Khinh người! Tôi đương nhiên biết "miêu" là modem."

"Cũng không biết ai lúc trước nói là "con 'miêu' mà gặp sự cố thì đi tìm con chuột' nữa à!"

"Dù sao mình cũng không làm vậy." Tiểu Bạch gãi gãi đầu, chuyển đề tài nói chuyện, "Nói chung nhất định là không kết nối được, mình nghĩ có lẽ là vấn đề về "con miêu", thế nên cắm lại dây điện một lần nữa."

"Ai, kỳ thực điện cũng thường xuyên dao động, không nhất định là vấn đề về "con miêu", chẳng qua ngươi làm như vậy cũng không sao, tiếp nữa?"

"Sau đó vẫn không được, mình nghĩ bạn nhất định đang đợi mình a, vì thế mình rất sốt ruột." Những lời này khiến cho Duẫn Hạo hơi cong khóe môi lên, nhưng đối với câu nói theo sau đó... "Mình nghe nói cũng có thể là ở chỗ cắm phía trong không chặt, vì thế mình liền... mở hộp máy ra cắm lại..."

Thì run rẩy: "Tự ngươi làm?"

"Đúng vậy a, mình cắm tới cắm lui vẫn không lên được..."

"Đợi chút!" Ngắt lời cậu ta, "Ngươi mở hộp máy ra thật chứ?"

"Đương nhiên rồi, nếu không làm sao mình biết là không được?"

"Ngu ngốc! ! ! Như thế máy tính không bị hư mới là lạ đó! ! ! ! ! !"

Tiểu Bạch bị dọa đến rụt người lại, mở camera rồi không dám che lỗ tai lại, đành nhỏ giọng nói: "Mình biết rồi, mình không nghĩ mọi chuyện lại phiền phức như vậy..."

"Xảy ra giật điện chết người cũng không ai biết được!" May mà bên trong hộp máy điện thế rất nhỏ, nguồn điện lại không dễ dàng mà tùy tiện đụng tới được, nếu không bị giật chết cũng không ai biết! Tên Tiểu Bạch này lại ở một mình, nếu thực sự xảy ra chuyện, sẽ tệ hại giống như trong tiểu thuyết, như phim trên TV vậy, mãi đến khi thối rữa đến bốc mùi mới...

Càng nghĩ càng thấy lo lắng, quay sang hỏi số điện thoại Tiểu Bạch, đồng thời đưa cho Tiểu Bạch số điện thoại của mình. Tiểu Bạch ngay sau đó liền mở mục ghi chép thông tin trên QQ ra, nhập vào trong.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Mình ghi nhớ số điện thoại của bạn a, về sau máy tính có vấn đề gì có thể dùng tìm bạn a."

"Ghi nhớ trên giấy hoặc là trong điện thoại di động!" Máy tính có vấn đề còn có thể mở QQ sao...

"A..." Tiểu Bạch đi ghi chép lại, sau đó oán trách, "Tiểu Hắc, bạn không biết mình cài đặt lại rất phiền toái, bọn họ nói tự mình mở hộp máy ra là không được rồi. Bắt mình trả tiền nhưng lại sửa chữa mất đến mấy ngày, thứ gì bên trong lại đều mất cả."

"Ta giúp ngươi trang bị lại..."Duẫn Hạo mệt mỏi, "Còn nữa, lần sau máy tính xảy ra vấn đề gì cứ tìm ta, đừng tự mình lộn xộn..."

"Ừ ^^"

Kết quả lần sau rất nhanh đã tới.

Chẳng qua đó là vào dịp cuối tuần, Duẫn Hạo thức khuya, ban ngày dậy trễ một chút, điện thoại của Tiểu Bạch đã gọi tới.

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, máy tính của mình trục trặc rồi, tính sao đây?"

"Xảy ra chuyện gì?" Duẫn Hạo vẫn còn đang ngái ngủ, mắt ngắm mắt mở cầm lấy ống nghe, "Lại không lên mạng được?"

"Không phải, vừa nãy mình đi tải tiểu thuyết về xem, chạy đến một trang web để tìm tải txt..."

"Sau đó?"

"Sau đó tải xuống một thứ kêu phải setup gì đó, mình liền làm theo..."

"Đã nói là TXT! Ngươi tải xuống cài đặt chương trình làm gì!"

Gã lớn tiếng, cậu cầm ống nghe ra xa một chút: "Tôi nghĩ đó là sách điện tử gì đó thôi, cũng không phải tôi muốn nó là vi-rút..."

Giọng nói rất ủy khuất, khiến cho người ta muốn tức giận cũng không được, Duẫn Hạo hạ giọng: "Miêu tả tình trạng hư hỏng một chút đi."

Thật vất vả hai người mới đối thoại thành công, Duẫn Hạo nhịn không được cau mày: "Xem ra nhất định phải cài đặt lại hệ thống rồi."

"Cài đặt lại, vậy không phải là những thứ bên trong sẽ lại bị mất sao? Hơn nữa mình không biết cách..."

"Ai bảo ngươi dính vi-rút làm gì! Rõ là một chút không nhìn tới ngươi sẽ xảy ra chuyện ngay!" Duẫn Hạo mắng Tiểu Bạch cả buổi, sau đó an ủi cậu, "Mấy thứ kia của ngươi ở chỗ ta đều có, yên tâm đi. Cài đặt lại rất đơn giản, huống chi của ngươi là hệ thống chính hãng..."

Kết quả nói nửa ngày Tiểu Bạch vẫn không hiểu, cuối cùng nói bằng giọng điệu không biết xấu hổ: "Mình thật sự không biết cách, không thì thế này đi, không phải bạn nói là trước tiên khởi động máy hay sao? Mình lên mạng bạn giúp mình cài đặt lại..."

"... tiểu bạch..."

"A?"

"Ta là nói ngươi thật là "tiểu bạch"! ! ! ! !"

Tiểu Bạch nhức đầu: "Tôi vốn chính là Tiểu Bạch a."

... "Ngươi đánh máy không được làm thế nào lên mạng? Ngươi lên mạng không được ta làm sao đi vào?"

"... Mình tưởng bạn có khả năng đó, bạn chẳng phải rất lợi hại sao?"

"Lợi hại hơn cũng không thế tự dưng thay đổi máy tính được? Ngươi... Còn nữa, giúp ngươi cài đặt lại máy tính, ngươi có bao giờ nghe nói từ xa cũng có thể cài đặt lại hệ thống giúp chưa?"

"Không thể sao?"

"Đương nhiên không thể! ! ! !"

"A, vậy hay là mình kiêng máy tính ra ngoài..." Tiểu Bạch ủ rũ nói, giọng điệu rầu rĩ.

"Việc đó, thực ra... Việc đơn giản như vậy có người giúp thì cũng giải quyết được." Duẫn Hạo nói, "bên cạnh ngươi không có ai thông thạo máy tính sao?"

"Chính là bạn, Tiểu Hắc." Tiểu Bạch trả lời, bỗng nhiên cao giọng, "Đúng rồi, còn có Tiểu Hắc! Tiểu Hắc, bạn ở thành phố B phải không!"

"Đúng vậy, rồi sao?" Vẻ mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng xao động có chút kịch liệt.

"Bạn tới giúp mình cài đặt lại đi! Không chỉ lợi hại cài đặt lại mà còn có thể lưu lại mọi thứ nữa!" Tiểu Bạch phấn chấn nói, "Vừa vặn hôm này là cuối tuần, bạn có bận gì không?"

"A... không bận lắm."

"Vậy cứ qua đây đi, mình cho bạn biết địa chỉ."

"Hừ, ngươi khiến ta qua thì ta liền qua à."

"Tiểu Hắc, bạn là người tốt, mình thích bạn nhất ~" Rên rỉ làm nũng, bộ dạng Tiểu Bạch xinh xắn, giọng nói lại trẻ con, như thế một người bình thường còn không chịu được, huống chi Duẫn Hạo cũng không thực tâm muốn cự tuyệt, bị cậu dây dưa một lúc thì đáp ứng.

Tiểu Bạch nói địa chỉ cho gã biết, kỳ thực Duẫn Hạo sớm đã biết nhà cậu ở chỗ nào, tìm địa chỉ với gã mà nói chỉ cần một cái nhấc tay, đương nhiên gã không nói ra những lời này, nói ra sẽ giống như mình quan tâm quá mức đến tên này.

"Vậy bạn qua đây nhanh lên một chút, mình ở nhà đợi bạn a."

"Biết rồi."

Hai mươi phút sau đó...

"Tiểu Hắc chẳng phải bạn nói bạn ở rất gần sao? Đã tới chưa? Mình đã báo cho bảo vệ ở dưới lầu rồi đó."

"... Ta còn chưa đi khỏi nữa..."

"55555 Tiểu Hắc bạn nhanh lên một chút đi, mình là lần đầu tiên gặp bạn trên mạng, bạn đừng để mình phải đợi lâu như vậy..."

Không phải là thấy mặt ở trên mạng rất nhiều lần rồi sao...

Gã cũng muốn nhanh lên một chút, nhưng mà...

"Mình nhớ rõ ràng là có một cái áo sơ-mi tơ tằm, biến đi đâu rồi..." Ai, ngày thường chẳng phải là ở nhà với máy tính hay là đi ra ngoài vận động, quần áo đều là áo thun với trang phục thể thao hay thứ tương tự gì đó sao, hoàn toàn không có bộ nào phù hợp với gặp mặt chính thức. Bình thường gặp mặt qua video trên máy tính một chút thì không sao, bây giờ là mặt đối mặt a, không ăn mặc trang trọng cũng có chút không phải.

"Kho báu, ta rất thích rất yêu rất quí, kho báu ta rất yêu rất quí ~" Điện thoại lại vang lên. tiếng chuông biến thái này là do Tiểu Bạch thu, nói đây là bản nhạc cậu vô cùng yêu thích, Duẫn Hạo tự nguyện thiết lập nhạc chuông báo gọi đến của gã thành thứ này.

"A lô, ừ, ta lập tức đi ra cửa... Ngươi hối thúc cái gì ta không phải là không đi... Được rồi, được rồi ta lập tức khởi hành, ngươi ở nhà đợi ta đi." Duẫn Hạo cúp điện thoại di động, gấp gáp thay bộ áo sơ-mi và quần jean, đi ra ngoài.

<còn tiếp>

Tác giả dùng từ tương đương với shota ở đây *o*

Như Tiểu Bạch nói, ở bên Trung Quốc modem có tên thông tục là "miêu" – 猫.

♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫

[4]

Chỗ ở của Tiểu Bạch là một khu xa hoa có tiếng, Duẫn Hạo toàn thân ăn mặc đơn giản qua lại nơi đó, cảm thấy có chút không tự nhiên, kỳ thực đương nhiên là không ai chú ý đến gã.

Xét đến bài trí căn phòng của Tiểu Bạch và máy tính phí tiền của cậu, cậu ta quả thực rất có tiền. Trái ngược với gã, hacker thì đúng là hacker, nhưng mà cho tới nay chưa từng dùng internet "kiếm" tiền, tuy là cũng có viết chút chương trình biên soạn phần mềm, chung quy chỉ là thu nhập nhiều hơn tiền sinh hoạt qua ngày đôi chút, so với mức sống của Tiểu Bạch dường như kém hơn rất xa.

Như thế nào đã có thứ suy nghĩ đó! Duẫn Hạo chợt lắc đầu, xua đuổi thứ suy nghĩ "kiếm tiền nuôi Tiểu Bạch trong nhà", bước ra khỏi thang máy.

"Tiểu Hắc ~~~~~~~~~ " Mới vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe một tiếng reo, rồi có một người mạnh mẽ bổ nhào tới. Tuy là người kia chiều cao, cân nặng không bằng Duẫn Hạo, nhưng mà tốc độ lao ra rất nhanh, sức đẩy vẫn cứ rất lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Duẫn Hạo.

Tiểu Bạch! Tiểu Bạch người thật! Ở ngay trước mặt ── hoặc cũng có thể nói là đang bám lấy trên người ── mà không phải là nhìn thấy ở trong camera, là Tiểu Bạch người thật a!

Duẫn Hạo bị nhiệt tình ôm sát gượng gạo giãy giụa: "Tiểu Bạch, ngươi buông ta ra!"

"Ừ..." Tuy là gật đầu, người vẫn không di chuyển chút nào, vẫn cứ dụi dụi vào Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc bạn nhìn gần càng đẹp trai hơn, so với gặp trong video có vẻ cao hơn."

Tiểu Bạch kỳ thực cũng không lùn, nhưng so với Duẫn Hạo dễ thấy kém hơn một chút. Cậu ta thuộc loại con trai xinh xắn hiếm thấy, còn Duẫn Hạo thì thuộc kiểu anh tuấn thường gặp. Hai người tuổi cũng xấp xỉ, chỉ có điều nhìn bề ngoài, Tiểu Bạch có bộ dáng trẻ hơn Duẫn Hạo rất nhiều. Vì vậy làm nũng như vậy vẫn lộ vẻ tự nhiên hết sức.

Trên mặt Duẫn Hạo không có biểu cảm gì lớn, trong lòng ngực đã nóng lên vì bị ôm quá chặt.

Người thật và trên phim nổi chính là rất khác nhau, xem qua trên máy tính rất nhiều lần, vẫn rất khác người đứng trước mặt sờ sờ, huống chi là ở tư thế thân mật như thế này. Duẫn Hạo bị cậu ta cọ tới cọ lui, sắc mặt không khỏi có chút đỏ lên.

"Tiểu Bạch, buông ra, ngươi còn muốn cài đặt máy tính hay không hả?" Đẩy nhưng lại không thể dùng lực, thoát khoải miếng dán dẻo dai này cũng không dễ dàng, hơn nửa ngày mới rời được Tiểu Bạch dính chặt trên người.

Tiểu Bạch kéo gã: "Mình gặp bạn rất vui mừng thôi mà, đương nhiên muốn cài đặt máy tính, vật dụng của bạn đều mang theo rồi chứ? Máy chỗ mình hình như có ổ đĩa hệ thống dự phòng..."

"Ta biết, XP của ngươi là hàng chính hãng." Duẫn Hạo theo sau Tiểu Bạch đi vào nhà cậu.

"Xoa Phách là cái gì?" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt lấp lánh có chút khờ khạo.

"Nickname của XP, giống như ta gọi ngươi là Tiểu Bạch." Nhà Tiểu Bạch quả thực rất lớn, khoảng đất mặt tiền có trồng cây, có thể đoán được làm vậy rất đắt tiền. Chỉ có điều bên trong kì thực có điểm gây thất vọng, nguyên là đồ dùng tốt lại bị quá nhiều thứ hỗn độn gì đó đặt quanh, nếu so với chỗ đổ rác thì oan ức cho chỗ đổ rác.

Tới căn phòng quen thuộc rồi, mở máy tính lên, lưu lại một số tài liệu, sau đó cài đặt lại. Máy tính của Tiểu Bạch ngày thường do gã trông coi, các thứ bên trong đã sớm phòng ngự rồi, không sợ mất tài liệu gì trọng yếu ── với điều kiện trước tiên là, nếu như bên trong máy tính kia của cậu ta có tài liệu gì trọng yếu...

Cài đặt lại hệ thống tương đối tốn thời gian, trong lúc chờ đợi, Tiểu Bạch chạy đến đưa một núi dưa, lê, đào cho Duẫn Hạo, vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn trong khi chờ đợi.

Ngắm nhìn người đẹp cũng có thể no bụng được, huống chi "người đẹp" này là lần đầu gặp mặt, Duẫn Hạo quên mất máy tính còn đang ngấp ngỏm, nói chuyện thật vui với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngu ngốc là thật, đôi khi nói chuyện lại lộ điểm ngớ ngẩn, nhưng mà thực sự trò chuyện, lại có thể nói chuyện nhịp nhàng với Duẫn Hạo. Ngay cả những điểm ngớ ngẫn phạm đến cũng thỏa đáng, khiến cho Duẫn Hạo không thể nhịn được cười.

Kết quả không chú tâm một chút thì đã chạng vạng tối, Duẫn Hạo mới nhớ ra bên kia vẫn đang cài đặt hệ thống, vội vàng trở lại trước máy tính, quả nhiên đã cài đặt gần xong. Liền vẫy tay một cái: "Tiểu Bạch, trình điều khiển."

Tiểu Bạch ngay sau đó mở ra một đống trình điều khiển, nào là phần cứng di động, camera kỹ thuật số, mp3: "Ở đây."

"Ta là nói trình điều khiển của bo mạch âm thanh, bo mạch âm thanh của ngươi trang bị chuyên dùng, hẳn là phải có trình điều khiển." Quả nhiên đối với bệnh mù công nghệ của cậu ta không thể ôm hoài bão, Duẫn Hạo lục tìm trong các ổ đĩa.

"Ôi chao? Không phải là cắm cái gì đó vào mới cần trình điều khiển sao? Mình nhớ bạn nói bo mạch âm thánh máy tính của mình được gắn ngoài mà." Tiểu Bạch hỏi.

"..." May mà đây là XP... Mở phiên bản phần cứng ghi nhớ của hộp máy, lên mạng tìm trình điều khiển.

"Máy chủ cũng không quản lí trình điều khiển mình cần, cũng không tháo gỡ. Tiểu Hắc có phải trình độ hacker của bạn chưa hoàn thiện a?"

Nói nhảm, máy chủ đương nhiên biết trong đây toàn là trò chơi gì đó, đương nhiên là có rất nhiều trình điều khiển.

Biết rằng có giải thích Tiểu Bạch cũng không hiểu, dứt khoát nhìn cậu khinh thường, tiếp tục sửa chữa máy tính. Rất nhanh đối phó được, tóm Tiểu Bạch đến trước máy tính: "Xong cả rồi, ngươi xem thử đi. Có vài thứ máy tính của ta đã phòng trước, ta hiện tại không bật máy ở nhà, quay về sẽ gửi cho ngươi."

"Ừ, trước tiên đăng nhập QQ... Tiểu Hắc số QQ của mình là bao nhiêu?"

"Ta cài đặt QQ ở ổ đĩa D, những thứ bên trong cũng không ít, tự mình xem đi." Duẫn Hạo cảm thấy hai người đều ở trước máy tính thật sự quá nóng, vì thế quay người sang ngồi ở bên cạnh.

Tiểu Bạch vâng lời: "Ôi chao? Thật kỳ quái, tại sao đánh không lên chữ số?"

Duẫn Hạo mí mắt không di chuyển: "Ngươi dùng bàn phím loại nhỏ?"

"Đúng vậy a."

"Đèn num sáng chưa?"

"Đèn num? Ở chỗ nào?"

"Ở phía trên bên phải bàn phím." Rõ ràng như vậy, cho dù "tiểu bạch" cũng phải nhìn thấy chứ?

"Có một numlock, nhưng mà không có chốt mở đèn a?"

... Quả nhiên không thể đánh giá cao chỉ số IQ của Tiểu Bạch, Duẫn Hạo đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, cúi người xuống ấn bàn phím: "Bây giờ có thể rồi đó."

"Tiểu Hắc quả thực rất lợi hại." Tiểu Bạch ngẩng đầu, cười hì hì nhìn gã. Rõ ràng là nụ cười ngốc nghếch ngờ nghệch, không biết vì sao kèm theo chút hương vị câu dẫn người, khiến cho Duẫn Hạo nhất thời ở đó ngây ngốc.

Tiểu Bạch chìa tay kéo gã, nửa kéo nửa lôi như ôm lấy một bên gã: "Tiểu Hắc mình tìm không được My Favorites a... Bên trong có rất nhiều thứ hay..."

Không có cách nào đành cúi người sao lưu lại, trước máy tính thì chỉ có một cái ghế như vậy, đợi Tiểu Hắc đáp ứng xong những yêu cầu kỳ quái khó hiểu của cậu ta thì phát hiện ra chính mình tựa như ngồi hẳn vào trong lòng ngực Tiểu Bạch. Vội vàng nhảy dựng lên: "Bây giờ gần xong rồi đó, ngươi đừng có bừa bãi lên mấy trang web gì nữa, đợi ta về nhà rồi tính tiếp..."

"Bây giờ đã trễ, mình đi chuẩn bị cơm, Tiểu Hắc bạn ở lại ăn cơm tối đi."

"... Không cần..." Tiểu Bạch chuẩn bị sao? Có phải là sẽ dùng dầu ớt thay dầu sa lát đấy chứ?

"Mình nấu ăn không khó ăn đâu a, thật đó." Tiểu Bạch lôi kéo gã, "Nếu như bạn sợ bóng tối mình có thể đưa bạn về, ở lại ăn cơm đi ~"

"Ai sợ bóng tối?" Mặt gã đen xì, cũng không phải con nít ba tuổi.

"Vậy là bạn đồng ý rồi nha, mình đi làm cơm." Tiểu Bạch nhảy khỏi ghế dựa, nhanh chân chạy đi.

A... Hi vọng là đồ ăn có thể cho vào miệng...

Đúng là cũng không tệ, màu sắc, hương vị đều tốt, ăn rất được. Rượu đỏ kèm thức ăn cũng rất ngon, Duẫn Hạo rõ ràng ăn cơm và uống rượu rất thoải mái, cho nên bất giác uống hơi nhiều, đầu có phần choáng váng.

"Giờ cũng đã trễ rồi thôi đừng đi về nữa, nhà của mình có mấy phòng trống cho khách, bạn ở lại ngủ đi." Tiểu Bạch nói, "hơn nữa máy tính mình mới cài đặt lại, bạn chơi với mình một chút đi ~"

Duẫn Hạo do dự, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn gã: "Bạn chẳng phải là ở một mình sao? Không quay về không có vấn đề gì chứ. Ở lại đi, ở lại đi ~"

Tiểu Bạch nói cũng đúng, hơn nữa chính Duẫn Hạo cũng không muốn rời đi như thế, thành thật gật đầu đồng ý. Bởi vì Tiểu Bạch đã làm cơm, gã rất tự giác chạy đi rửa chén, mãi đến khi Tiểu Bạch gọi gã.

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mau tới đây!"

Ngươi gọi ta tới ta liền tới à. Duẫn Hạo nghĩ, nhưng vẫn rất nhanh chạy qua: "Làm sao vậy?"

"Mình chơi game tìm không thấy phím bấm..."

... Mới vừa cài đặt lại máy tính xong thì chơi game, cái tên này.

"Lại cái gì nữa? Không khởi động được sao?" Thanh âm càng gần, Duẫn Hạo vào đến cửa phòng.

"Không phải... Màn hình máy tính nhảy ra "press anykey to continue." Tiểu Bạch nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn gã bằng ánh mắt đáng thương, "Nhưng mà mình tìm chỗ nào cũng không thấy nút anykey..."

"..."

"Chẳng lẽ bàn phím không tốt? Đáng ghét, còn nói là bàn phím hoàn chỉnh..."

Duẫn Hạo không chịu được, đưa tay tùy tiện nhấn một nút trên bàn phím, màn hình di chuyển rồi.

"Ngươi không phải có thể xem hiểu tiếng Anh sao? Tại sao không biết anykey là bất luận nút gì cũng được..." Cơ thể nghiêng về phía trước, nửa tựa vào cạnh người Tiểu Bạch, hàm răng Duẫn Hạo hơi nghiến lại, mắng cậu ta.

"Mình còn tưởng là giống như windows không phải là cửa sổ mà là hệ thống, zip không phải là khóa kéo mà là nén tập tin, tưởng anykey này là một nút bấm..."

"Nút bấm cái đầu ngươi... A?" Đang mắng chửi hăng say, chợt nhìn thấy trò chơi trên màn hình đã khởi động rồi, mà cái hình vẽ kia...

"Đây, đây là cái gì..." Tuy nói là... gã không quá thẳng, cũng ít nhiều tiếp xúc qua một vài thứ, nhưng, nhưng, nhưng... Đây là cái gì?

"Trò chơi người ta gửi cho mình a, nghe nói vui lắm." Tiểu Bạch nói, cau mày, "nhưng mà tại sao toàn là tiếng Nhật? A... tùy tiện nhấn là được rồi..."

Duẫn Hạo kinh hãi có chút đông cứng rồi, không phải chưa từng thấy qua thứ này, dù sao trên mạng cái gì mà không có, thứ này tính ra đã là cái gì. Nhưng mà... Tiểu Bạch ngây ngô như thế, cùng với thứ xấu xa kia, hoàn toàn không phù hợp a...

"Ôi chao? Hóa ra còn có thể như vậy sao? Tư thế này mà cũng có thể bày ra được, Tiểu Hắc bạn xem cái này có phải là rất buồn cười không, ôi chao? Còn có roi da... Không phải rất sáng sao còn lấy đèn cầy để làm chi?"

Người đông cứng một chỗ vẫn tiếp tục mặt mày đen xì, vì thế cái tên ngồi ở trên ghế kia thuận tay ôm lấy gã, cho gã ngồi trên đùi mình. Tuy nói về chiều cao và cân nặng, Duẫn Hạo ngồi như thế so với Tiểu Bạch càng lộ vẻ cao hơn, hoàn toàn giống như gấu túi ôm lấy thân cây, chẳng qua dầu gì cũng là ôm.

Nội dung chỉ dạy càng lúc càng khiến cho người ta xấu hổ đỏ mặt, tim đập dồn, Duẫn Hạo có chút choáng váng nhìn Tiểu Bạch thao tác lung tung, chỉ dạy rất bại hoại, quá bại hoại, nhưng mà...

Nhưng mà tay của tên kia đang làm cái gì đó? Hắn, hắn, hắn đang sờ ở chỗ nào kia?

"Tiểu Bạch, ngươi — " Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bạch, vốn rất ngây ngô. Tiểu Bạch cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như thiên thần thuần khiết, ngửa lên một góc bốn mươi lăm độ hoàn mỹ, biểu cảm rất ngây thơ, rất vô tội.

Như vậy, Tiểu Bạch là một người ngây ngô như vậy, phải là không biết rõ lắm trò chơi này là cái gì... Hắn, tay hắn...

"Tiểu Bạch, ngươi bỏ tay ra, cho ta xuống!"

Động tác đó không thể lấp liếm bằng ảo giác và nhạy cảm a! Nếu như đặt lên trên người phụ nữ chính là quấy rối tình dục nghiêm trọng, còn đặt trên người đàn ông...

Định rất nhanh đứng dậy, chỗ hiểm đã ở trong tay đối phương, Tiểu Bạch nhẹ nhàng sờ soạng, cũng chẳng dùng sức lực gì, Duẫn Hạo đã tê dại da đầu, thân thể không tự giác mà mềm nhũn xuống.

Tiểu Bạch tay phải buông chuột, tìm cách đến trước ngực Duẫn Hạo, ngón tay của cậu lộn xộn trước ngực gã, qua áo sơ mi nhẹ nhàng chạm vào vật nhỏ nhô ra trước ngực. Ghế ngồi máy tính Tiểu Bạch rất thoải mái, hơn nữa lưng ghế còn có đệm, hai người ngồi đúng là chật hẹp, nhưng mà hoàn toàn có thể di chuyển được.

Giãy giụa thoát ra lại không dễ, người Tiểu Bạch rất nhỏ bé nhưng sức lực lại không yếu, ôm gã vào trong ngực sẽ không thả ra. Duẫn Hạo hơi uống nhiều quá, tay chân có phần vô lực, hơn nữa hai người gần gũi như vậy, tay của Tiểu Bạch lại cư xử rất xấu, khiến cho Duẫn Hạo cũng có chút không dằn lòng được.

"Tiểu Hắc, tôi rất thích cậu." Cậu thấp giọng thầm thì vào tai gã, thanh âm cất lên nóng bỏng, ngọt ngào lại có chút tê dại là cố tình mê hoặc, lời nói ra lại càng làm cho khí huyết Duẫn Hạo sôi trào, "Tiểu Hắc, cậu có thích tôi không?"

"Ai thích..." Miệng vừa mở ra, đầu sau đó liền bị xoay nghiêng qua một bên, vật thể hình thoi màu hồng mềm mại bao phủ lấy miệng gã, thật sâu mà hung hăng hôn tới.

Khi đã tỉnh táo lại, khuy áo trên áo sơ-mi chỉ còn cài hai cái, mảnh lớn da dẻ bị phơi trần. Đai lưng quần jean bị tháo ra, cái mà bọn họ gọi là zip cũng bị kéo mở, bộ phần đàn ông được vỗ về chơi đùa, khi hai chân trong ý thức hỗn loạn bị đầu gối người phía sau tách ra, hoàn toàn ở trong trạng thái người nguyên thủy.

Sao... Sao bỗng dưng lại như thế này...

Cổ rát quá...

Định tránh ra, vừa khẽ động, người cuộn dưới thân đã thở hổn hển thật sâu, đè gã lại, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói: "Tiểu Hắc, cậu như thế này... Tôi không thể nhịn được nữa rồi..."

Có cảm giác vật cứng bị đè nén dưới thân kia, Duẫn Hạo thoáng chút đông cứng, cơ thể bị xoay qua, đối mặt với Tiểu Bạch. Thấy trong đôi mắt hẹp dài mà quyến rũ của đối phương toàn là dục vọng, trên khuôn mặt trắng ngần cũng đã ửng đỏ, lòng bỗng dưng mềm nhũn.

Tuy là ngoài miệng nói lời độc ác một chút nhưng gã kỳ thực từ trước đến giờ vẫn luôn chiều theo ý Tiểu Bạch, cần gì phải keo kiệt vào lúc này đây.

Tiểu Bạch ngẩng đầu, Duẫn Hạo cúi đầu hôn môi cậu, hai người ở trên ghế dây dưa một hồi, cuối cùng Tiểu Bạch mở nụ cười, ôm lấy Duẫn Hạo đi vào phòng ngủ.

A... Khiếm nhã, đừng nhìn kĩ, khiếm nhã, đừng nhìn kĩ...

"Qua đây đi, qua đây đi ~" Cọ tới cọ lui trên người Duẫn Hạo, "Ở riêng hai người phải thanh toán tiền đi lại, tiền thuê phòng, cậu xem ngay cả tiền mạng cũng hai phần... Hơn nữa, máy tính của tôi gặp vấn đề còn muốn cậu tới giải quyết, ở chung so ra tốt hơn rồi ~"

"Đường đường là chủ tịch còn để ý đến tiền sửa chữa máy tính sao? Hừ, còn chưa tính sổ việc ngươi lừa gạt ta!"

"Tôi lừa cậu cái gì? Tôi vốn là mù tịt các thiết bị điện mà. Ngoài cái máy tính này ra, máy vi tính trong tay tôi từ trước đến nay không có tuổi thọ vượt quá ba tháng..."

"Rơi vào tay một tên ngốc có thể nhổ phích cắm điện ra để tắt máy, máy tính cũng thật đáng thương..."

"Cho nên để cứu vớt máy tính trên thế giới, chúng ta hãy sống chung đi!"

"Ta vì sao lại muốn cùng cái thứ bề ngoài tiểu bạch bên trong trá hình gian tà nhà ngươi chung sống chứ..."

"55555555 Người ta có chỗ nào gian trá? Hạo Hạo, cậu thật vô tình bạc bẽo, lên giường xong sẽ ném người ta đi..."

"..." Ngươi còn mặt mũi nói!

"Cùng tôi sống chung đi, cậu tưởng tượng xem tôi như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó tay hacker nào không vừa mắt tôi, cho nổ máy tính nhà tôi, tôi chết ở nhà không có ai trông nom tôi... Hạo Hạo, cậu lương thiện nhất cậu sẽ bảo vệ tôi ~"

Tên này...

"Đi mà, đi mà, tôi ở chỗ này rất cô đơn lạnh lẽo... Cậu có biết tôi là cái loại con trai kế nhiệm thừa hưởng công ty của cha mình vô dụng lại là đồng tính luyến không ai muốn, về đến nhà một căn phòng quạnh quẽ, đành phải mở máy lên mạng nhưng mà lại mù tịt về các thiết bị điện tử... Tôi thật đáng thương..." Tiểu Bạch nắm úp sấp trong lòng Duẫn Hạo lăn qua lăn lại, "Mọi người bên trong công ty đều khinh thường tôi, cảm thấy tôi không biết dùng máy tính nhất định là thằng ngốc... Hạo Hạo, cậu tốt nhất, sẽ giúp tôi không bị người ta ức hiếp đúng không?"

Mắt ngập nước, biểu cảm khẩn thiết cầu xin, đầu óc Duẫn Hạo bắt đầu nóng lên, tán thành cho Tiểu Bạch và gã chung sống và cùng cậu ta đi làm ở công ty.

Đương nhiên về sau đến công ty của Tiểu Bạch mới biết, cả công ty từ trên xuống dưới hầu như có thể nói ngay cả gác cửa cũng biết máy tính, chỉ có chủ tịch của bọn họ là hoàn toàn mù tịt về các thiết bị điện.

Chẳng qua, dễ dàng nhận thấy rằng, chủ tịch mù tịt thiết bị điện và độc ác cũng không sao, việc gì đòi hỏi xử lí máy tính đều đã có thư ký làm rồi.

A, đương nhiên về sau gã còn biết, chủ tịch ở trong giới kinh doanh còn có một biệt hiệu, đó là "phẫn trư ăn lão hổ."

Nhưng khi đó thì gã đã bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn...

Bạch Hắc Bạch chi Bạch Hắc · HOÀN

♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫

Phiên Ngoi H

Chuyn phòng làm vic

Bạch hắc H phiên ngoại —— bạn công thất đích cố sự

"Chào ngài, đây là phòng máy tính."

"Trưởng phòng Duẫn có ở đó không? Đây là phòng chủ tịch, máy tính hư rồi."

"Có, lập tức cho người đến xử lí."

Đặt máy điện thoại xuống, quay đầu giao việc cho trưởng phòng Duẫn, thư ký chỉ thấy biểu cảm của trưởng phòng thay đổi mấy đợt, thực sự có chút xấu hổ.

Cũng khó trách, trưởng phòng Duẫn vào công ty hơn nửa năm, hầu như mỗi ngày đều phải đi đến phòng chủ tịch giúp chủ tịch sửa chữa máy tính, hơn nữa mỗi lượt đi đều tốn một lúc rất lâu. Lẽ ra loại việc nhỏ này tùy tiện cử một người trong phòng đi là được, nhưng chủ tịch không biết là có thù hằn gì với Duẫn Hạo không, vẫn cứ chỉ định trưởng phòng Duẫn, kiên quyết không cho những người khác chạm vào những vấn đề trở ngại máy tính kia của hắn.

A, rõ là "giết gà dùng đao mổ trâu" a.

Thư ký ở đó xúc động bùi ngùi, Duẫn Hạo chạy tới cửa phòng của chủ tịch, chào hỏi thư ký của chủ tịch, rồi đi vào trong.

Thắt lưng bị ôm lấy xoay tròn nửa vòng, Duẫn Hạo bị đẩy lên trên cửa, đồng thời môi bị mềm mại phủ lên, sau khi đã "cạch" một tiếng khóa chặt cửa.

Hôn môi thật kịch liệt, giống như có thể đem tất cả hút ra, đầu lưỡi quấn lấy lẫn nhau, môi cũng trượt lên nhau. Thân người phía trên đè ép quá chặt chẽ, phía sau là cửa kim loại vừa dày vừa nặng, phía trước là tình nhân nhiệt tình như lửa đốt.

Tay tình nhân bắt đầu lộn xộn.

Vẫn là áo sơ mi thật tốt a, kéo vạt áo mà không cởi bỏ cúc áo, bắt tay dò xét vào trong, chính là có thể kéo căng ra được.

Ôi chao, quả nhiên là trơn bóng lại còn có tính co dãn, đè xuống rồi còn có thể bật lên lại, xúc cảm thật tốt. Lại tiến lên trên, tìm được điểm đỏ nho nhỏ nhô ra, dùng đầu ngón tay khẽ kẹp lấy. Ngay sau đó điểm nhỏ vốn bình thường bắt đầu cương cứng, chủ nhân cơ thể khe khẽ "A" một tiếng. Cố gắng kiềm nén thanh âm lại, mặt gã có nét hưng phấn không che đậy được, khiến cho Tiểu Bạch vô cùng hài lòng, nhìn Duẫn Hạo bằng đôi mắt mị hoặc khiến gã càng thêm thất điên bát đảo.

Cúi thấp đầu xuống, cách áo sơ-mi ngậm vào quả thù du trên người người kia, lưỡi lộ ra liếm ướt áo sơ-mi, màu hồng anh đào cách lớp vải trắng từng chút lộ ra. Răng nhẹ nhàng cắn tới, tinh tế cọ sát.

Đầu nhũ cũng không phải là nơi mẫn cảm của mọi người đàn ông, nhưng là của Duẫn Hạo. Gã chỉ cảm thấy trước ngực vừa ngứa ngáy vừa tê dại, cảm thấy bứt rứt như vọt lên tới tận não, thanh âm rốt cuộc không khống chế được, dù tự nhắc nhở mình phía sau là phòng của thư ký, và thư ký đã trông thấy mình vào đây, nhưng khoái cảm là không thể dùng lý trí để kiềm chế được.

"Ngươi là một tên tiểu bạch đáng chết... A..."

Ngẩng đầu lên, phía sau lưng vẫn dựa lên cửa, trước ngực là tình nhân giống như một đứa trẻ liếm láp, mà tay không của hắn ta cũng không chịu nghỉ ngơi, trực tiếp hướng xuống phía dưới tiến công. Gọn gàng kéo phéc-mơ-tuya xuống, tay ngược ngạo luồn vào, cách quần lót vuốt ve dục vọng đã có phần cương cứng của Duẫn Hạo.

"Hạo Hạo, cậu cũng như thế mà còn ngang ngạnh." Tiểu Bạch ngẩng đầu cười, sau đó nửa quỳ xuống, dùng miệng kéo quần lót của Duẫn Hạo, đầu lưỡi lộ ra, liếm láp chóp đỉnh dục vọng của gã.

Trong đầu nổ tung rồi, nơi cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ khiến người máu nóng sôi trào, dục vọng càng lúc càng cương cứng. Khiến cho giữa lúc Tiểu Bạch dành thời gian ngậm đỉnh chóp, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy bên hông như nhũn ra, nửa thân dưới ngóc hẳn lên, chỉ có thể dựa sát vào sau cửa, thu hết sức lực để đứng vững.

Rõ ràng dựa vào cửa phòng chủ tịch, phía sau chính là phòng thư ký a, nhưng mà lý trí hoàn toàn không thể khống chế khoái cảm của thân thể, nơi mẫn cảm chính là nơi đang ấm nóng ẩm ướt, cái lưỡi mềm mại liên tục lướt qua lỗ nhỏ trên đỉnh chóp...

"Ta... Ta muốn chết..." Làn da màu lúa mạch ửng hồng, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt rã rời, Duẫn Hạo như thế không kháng cự được sự đáng yêu của Tiểu Bạch, mặc dù cậu ta với từ đáng yêu trên thực tế không hoàn toàn phù hợp.

Càng ra sức trêu đùa khiêu khích, bám chặt thô to của gã trượt lên trượt xuống, cho đến khi dịch lỏng trắng đục bắn ra.

Duẫn Hạo đứng không nổi nữa, miệng mở to thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn cơ hồ sắp ngã rồi. Tiểu Bạch hiển nhiên sẽ không để cho gã ngã, đứng lên ôm lấy gã, sau đó nhẹ nhàng lật người kia lại.

"Thằng khốn, ngươi muốn làm gì..."

Duẫn Hạo mắng ra một câu, Tiểu Bạch mặc kệ gã, ngón tay dính dịch lỏng thăm dò vào nơi riêng tư phía sau của Duẫn Hạo. Cơ thể Duẫn Hạo co rụt lại, dục vọng vừa mới phát tiết vì cảm giác quen thuộc này mà lại có chút xúc cảm.

Đáng hận...

Bôi trơn vậy là đủ rồi, Duẫn Hạo cũng nhanh chóng co rút rồi. Tên đáng hận kia vẫn không ngừng kích thích nơi đó, khiến cho thân thể gã cũng xịu lơ. Quả thù du được vuốt ve cách lớp áo sơ mi cọ xát với cánh cửa, kim loại lạnh lẽo càng kích thích thêm vị trí non mềm kia, khiến nó càng cứng rắn cương lên. Mà mỗi lần ngón tay tên đáng hận lướt qua phụ cận chỗ nào đó, Duẫn Hạo đều run lên, dục vọng trước người lại càng lớn hơn một chút.

"NND ngươi không để yên... A..." Một câu nói còn chưa dứt, dục vọng Tiểu Bạch đã đột nhiên xâm nhập, cắt ngang câu hỏi của gã thành tiếng kêu rên rỉ. Ngay sau đó gã lại lập tức nhớ tới tình cảnh lúc này, Duẫn Hạo cắn môi, không cho tiếng rên rỉ phát ra quá lớn.

Nhưng mà bên ngoài hình như đã nghe thấy rồi, thư kí tiến đến phòng chủ tịch ──trên cửa có lỗ mắt mèo, vừa vặn mắt Duẫn Hạo đặt ở đấy. Duẫn Hạo khẽ gọi: "Thằng khốn, ngươi dừng lại một chút đi... Ư... A a a a. . ."

Cơ thể vì động tác của người phía sau mà từ đầu đến chân không ngừng run rẩy, nơi mẩn cảm cũng ngóc dậy, vì thế rên khe khẽ chính là không thể kiềm chế được. Đầu óc một mảnh mơ hồ, khoái cảm không ngừng tăng lên.

Nhưng mà, trước mắt thì...

"Cọc cọc cọc." Thư kí của chủ tịch gõ hai cánh cửa, lẩm bẩm, "Vừa nãy nghe thấy tiếng động gì đó, không phải là trưởng phòng Duẫn cuối cùng chịu không nổi chủ tịch, tính toán xuống tay chém người rồi đấy chứ?"

Thấy không có phản ứng gì, cô ta lại gõ cửa vài cái, còn gọi hai tiếng. Thấy vẫn chẳng có phản ứng gì, đành xoay người quay về chỗ ngồi.

Ở thời điểm cô ta gõ cửa, Duẫn Hạo hồi hộp đến nỗi cơ thể cứng ngắc, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ có thể dùng tất cả sức lực ngăn phản ứng bản năng run rẩy và rên rỉ của bản thân lại. Hiện tại thấy cô ta rời đi rồi, lại thực sự không kiềm chế được nữa, thấp giọng kêu một tiếng bắn ra thứ dịch lỏng.

Tiểu Bạch bị gã kẹp chặt, cũng kích động vô cùng, không ngừng ra ra vào vào, cho đến khi gầm nhẹ một tiếng, bắn vào phía sau của Duẫn Hạo.

"Nnd ngươi là tên hỗn đản quanh năm động dục!" Được di chuyển qua ghế salon, Duẫn Hạo không khống chế được lên tiếng mắng, "Rõ ràng ta vừa tiến vào ngươi liền động dục, ngươi có biết bên ngoài còn có người không, các cô sẽ nghĩ như thế nào..."

"Nếu như một ngày không gặp như cách xa tam thu, tôi cũng đã một năm chưa gặp cậu rồi, đương nhiên nhớ cậu đến không nhẫn nhịn dằn lòng nổi." Tiểu Bạch rõ ràng vẫn rất oan ức, nằm trên ghế sa lon vô cùng lớn, tay còn sờ tới sờ lui trên người Duẫn Hạo.

"..." Quên đi, chịu phận bất hạnh đi, dù sao cũng đã quen rồi, "Máy tính của ngươi làm sao vậy?"

"Hôm nay tôi tải BT về. Kết quả lại không cho tôi lưu lại..." Tiểu Bạch bộ dạng uất ức.

Máy tính cá nhân cách đó không xa, Duẫn Hạo đứng dậy định đi xuống, Tiểu Bạch vội vàng đi tới giành điều khiển chuột ── loại không dây, tránh xa một chút không sao, dù sao thị lực của Duẫn Hạo cũng rất tốt.

Sau đó ──

"Ngươi thật ngu ngốc, ổ E đầy đương nhiên không thể tải xuống thêm nữa, #¥@^&×&%^&. . ."

Tiểu Bạch che lỗ tai lại, không sao, đánh là cưng, mắng là yêu ^^

"Đừng có đá a! Thực đấy, đừng đá!" Bỗng dưng Tiểu Bạch la lớn, nhưng mà cũng không thể ngăn cản cơn tức giận của Duẫn Hạo, cũng như không thể ngăn nguồn tinh dịch xung não của hắn.

"Đã bảo cậu đừng đá, a. Chảy ra rồi, khiến tôi lại muốn chơi đùa nó..."

Về phần, cái gì chảy ra rồi, dùng phương pháp gì chơi đùa, sau khi chơi đùa xong còn chảy hay không chảy...

Việc đó thì, người ngây thơ trong sáng, không biết ^^

―― Hết ――

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro