Chương 23 (phần 1): Nịnh bợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương cảnh trưởng gần đây vô cùng xui xẻo !

Xui đến cỡ nào a ?

Buổi chiều sòng bạc hắn bị người ta đập phá, buổi tối hắn liền bị đánh vào bệnh viện.

Nếu là kẻ bình thường dám đánh hắn, hắn tất nhiên sẽ đem người này chặt thành tám khúc cho cá ăn. Nhưng thủ phạm khiến hắn xui xẻo như vậy cố tình lại là người Bạch gia.

Thật là...... Chỉ có thể đem răng huyết nuốt ngược vào trong.

Mà việc càng làm cho hắn tức giận chính là người ngoài không cảm thấy Bạch gia làm sai, chỉ cảm thấy hắn xui xẻo !

Chương cảnh trưởng trong lòng âm độc nghĩ: Tất cả việc hôm nay đợi qua mấy ngày nữa hắn nhất định sẽ trả lại trăm ngàn lần, mặc kệ là nữ nhân ngu xuẩn Tạ Khả Dần hay người Bạch gia !

Hắn đã tính toán tốt tất cả: vào hôm tân hôn đó, bái xong thiên địa liền cho người bắt Tạ Khả Dần đi, trực tiếp đem tới Thiên Tân, hãm hại cái tên Tạ nhị gia ngu xuẩn kia. Vậy là hắn đã có lý do trực tiếp ra tay với sản nghiệp của cả hai Tạ gia ở Bắc Bình lẫn Thiên Tân Vệ.

Tạ gia kia là nhà giàu với sản nghiệp phong phú nổi tiếng khắp Thiên Tân Vệ. Nếu Tạ Khả Dần bị "Tạ lão nhị" xâm phạm, như vậy bọn họ đi Thiên Tân Vệ gây khó dễ liền có thể lột xuống một tầng da của họ.

Sau đó, hắn sẽ không so đo việc Tạ Khả Dần bị thất thân mà như cũ đối tốt với nàng, như vậy nàng ta tất nhiên sẽ cảm động hết lòng đi theo hắn. Phải biết rằng, Tạ Khả Dần tuy chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng lúc nàng ta xuất giá Tạ gia vẫn cường thịnh nên hồi môn vô cùng phong phú. Sau đó, nàng lại gả đến bốn lần, tài sản trong tay cứ thế nâng gấp bốn, làm người thèm tới đỏ mắt.

Nếu so sánh, Chương cảnh trưởng tự nhận mình thận trọng tính toán bao năm cũng chưa chắc tài sản riêng trong tay nhiều bằng nàng. Mà đợi đến khi tất cả của Tạ Khả Dần đều là của hắn, hắn tất nhiên sẽ không tha cho nàng. Nàng ta sẽ như cá trong chậu, chim trong lồng, mặc hắn an bày, một tiếng cũng không dám kêu rên.

Trừ bỏ hai chỗ tốt này, còn có mối thâm giao của Tạ gia và Bạch gia, bọn họ sẽ phải cắt tiền đền bù cho hắn không ly hôn với người phụ nữ đã thất thân như Tạ Khả Dần. Tạ gia thì dễ tính, gia tộc đã không còn hùng mạnh như trước, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng Bạch gia liền không giống vậy, Bạch Giai Kỳ là Thần Tài trong truyền thuyết, đối với cô em vợ này lại luôn hết lòng quan tâm bảo vệ, nếu có bà giúp sức thì chỗ tốt sẽ ào ào vào cửa, không thể đo đếm được.

Nghĩ đến đây, Chương cảnh trưởng vô cùng hài lòng. Trong tình trạng xác ướp như hiện giờ, chỉ có nghĩ đến kế hoạch này thì tâm tình hắn mới có thể vui sướng hơn một chút, chứ không thì nỗi căm phẫn với cái nữ nhân ngu xuẩn Tạ Khả Dần kia lại dâng trào.

"Lão Chương!"

Chương cảnh trưởng đang trù tính trong đầu, cửa phòng liền bị đẩy ra, một thân sườn xám tinh xảo Tạ Khả Dần bước vào. Nàng hôm nay một thân thanh nhã xanh biếc, búi tóc không chút cẩu thả, liền trang điểm cũng vô cùng điềm đạm, dịu dàng. Nàng dẫn theo hộp đồ ăn vào cửa, ôn nhu: "Hôm nay thân thể anh thế nào ?"

Chương cảnh trưởng áp xuống trong lòng không vui, ôn hòa: "Sao em lại đến ?"

Tạ Khả Dần liếc hắn một cái, ôn nhu: "Anh nói cái gì vậy ? Em không tới chăm sóc anh thì ai tới chứ?"

Nàng đem hộp đồ ăn buông, lại nói: "Bác sĩ dặn rằng tuy anh bị thương không nặng nhưng cũng phải ăn kiêng, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ. Em đặc biệt bảo mẹ Ngô nấu cháo trắng cho anh."

Nàng ngồi bên giường, nhẹ nhàng quấy cái muỗng, mỉm cười: "Tới, em đút anh."

Chương cảnh trưởng: "Không cần......"

Tạ Khả Dần liền nước mắt doanh tròng nói: "Nhất định là anh đang trách em đúng không ? Nếu không phải vì em, anh sẽ không đến Bạch gia dự tiệc; nếu không đi Bạch gia dự tiệc, anh sẽ không gặp phải cảnh chị dâu đánh con trẻ; nếu không gặp được cảnh chị dâu đánh con trẻ, anh sẽ không ngoài ý muốn té ngã bị thương. Đều là em sai, hết thảy đều là em sai......"

Chương cảnh trưởng thở dốc mạnh, hắn cũng nghĩ như vậy a; nhưng nếu để hắn tự ý nói ra ngoài người cố ý là Bạch gia thì hắn lại không thể mở miệng được !

Trong lúc nhất thời hắn nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thực giận !

Nhưng mặc kệ hắn nghẹn đến bao nhiêu, hiện giờ lại bị bao như cái xác ướp, làm sao nhìn ra được?

"Cốc cốc !"

Tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Khả Dần lập tức quay đầu lại: "Di? Là Tiểu Ngôn cùng Tiểu Ngũ a!"

Nàng điềm đạm cười nhạt, ôn nhu: "Các con tại sao cũng tới?"

Sau đó lại nhìn thấy mấy chục người từ tổng cục cảnh sát theo sau thì mặt nàng lại tràn đầy khó hiểu.

Bạch Dụ Ngôn giòn giã nói: " Dượng út dù sao cũng bị thương tại Bạch gia chúng ta, chúng con làm sao có thể bỏ mặc cho được ? Càng đừng nói, mọi người đều là thân thích! Nga đúng rồi, con ở dưới lầu gặp phải bọn họ tới thăm bệnh, liền dẫn mọi người cùng nhau đến đây."

Mọi người vừa thấy Chương cảnh trưởng băng thành như vậy, hoảng sợ: "Trời ơi ! Cảnh trưởng ! Ngài bị thương nặng đến như vậy?"

Chương cảnh trưởng uy nghiêm: "Cũng còn ổn, không tính là gì ! Chỉ là Khả Dần không yên tâm nên bác sĩ mới băng kín chút."

Mọi người nội tâm: Này không phải kín chút, mà là kín mít.

Phùng Vũ Hân cười nói: "Dì út, không thể để mọi người đứng ngoài hành lang hoài a."

"Ai đúng đúng ! Mọi người mau vào ngồi a. Ai, mọi người thật là, tới liền tới còn mang theo lễ vật làm gì." - Tạ Khả Dần đem đoàn người mời vào, nói: "Mau ngồi."

Trong phòng lập tức đông đúc, giống như bầy kiến.

"Cảm ơn cảnh trưởng phu nhân."

Tạ Khả Dần ôn nhu: "Ôi mọi người thật là ! Sao lại xưng hô như thế ! Mọi người đều là anh em theo lão Chương vào sinh ra tử, kêu tôi cảnh trưởng phu nhân thì quá mức xa lạ, sau này cứ kêu tôi chị dâu đi. Nếu còn kêu như thế tôi sẽ giận đấy nhé ! Anh thấy em nói có đúng không ?"

Nói tới đây, Tạ Khả Dần quay đầu lại hỏi Chương thự trưởng. Hắn nhấp môi, ừ một tiếng.

Dù cho trong lòng không vui, cũng không tại trước lúc kết hôn biểu hiện ra ngoài.

Nữ nhân ngu xuẩn Tạ Khả Dần này thật làm người ta chướng mắt !

Chương cảnh trưởng bình thường làm người như thế nào? Bọn thủ hạ đi theo hắn làm sao có thể không biết, nhưng lúc này cũng không muốn làm mất mặt Tạ Khả Dần, đều mang theo vài phần xấu hổ cười hô: "Chị dâu"

Tạ Khả Dần ai một tiếng, mỉm cười: "Tôi đi rửa trái cây cho mọi người."

Phó cảnh trưởng đi đầu, lập tức nói: "Chị dâu đừng bận tâm. Bọn tôi đều dùng cơm xong rồi mới đến đây."

Cảnh trưởng phu nhân mới nhiệt tình ôn nhu như vậy, thật làm cho bọn họ không biết nên làm sao cho phải. Hơn nữa, bọn họ biết rõ cảnh trưởng không thích mình nên mọi người quyết đoán nhanh chóng đưa tiền chạy lấy người.

Hắn suy nghĩ một chút, móc ra bao lì xì, nói: "Đây là một chút tâm ý của tôi và các anh em. Bên trên là của tôi, bên dưới là của mọi người, này......"

Đặc điểm lớn nhất của Chương cảnh trưởng chính là tham tài, chỉ có vào chứ không có ra, liền thuộc hạ như bọn họ cũng không buông tha. Dù chỉ là đau bụng bình thường cũng phải lột một tầng da tiền thăm bệnh của bọn họ. Bởi vậy lần này họ cũng chỉ có thể khổ ha ha chuẩn bị tiền mang đến.

Mà hắn là phó cảnh trưởng, lại càng phải nhiều hơn những người khác một chút.

Nhưng hắn vừa lấy tiền ra, liền thấy sức mặt của Tạ Khả Dần lập tức lạnh xuống. Nàng hừ mạnh một tiếng, nói: "Mau mang tiền về đi!"

Chương cảnh trưởng: "!!!"

Tạ Khả Dần: "Mọi người làm gì vậy! Các anh xem lão Chương thành người thế nào? Hắn là cảnh trưởng, không biết kiếm được nhiều bao nhiêu hơn so với mọi người, làm sao có thể lấy tiền của các anh chứ ?"

Chương cảnh trưởng: "!!!"

Bạch Dụ Ngôn ở một bên cười tủm tỉm bổ sung: "Dì út tôi nói đúng đó ! Dượng út tôi là tấm gương sáng của quan thanh liêm, săn sóc cấp dưới, sẽ không lấy tiền của các anh. Hơn nữa, chẳng lẽ dượng út tôi lại cần chút tiền này của các anh sao?"

Chương cảnh trưởng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai bao lì xì hồng đậm kia, nhìn ra bên trong ít nhất có một ngàn đồng tiền!

Đôi mắt hắn thật độc, xem thật tinh chuẩn!

"Cũng không thể phụ tấm lòng của các anh em, hay là ......" - Chương cảnh trưởng nói một nửa.

Phùng Vũ Hân đặt mông ngồi ở mép giường, ra vẻ thực hiểu biết vỗ vỗ Chương cảnh trưởng, vô cùng sâu xa nói: "Con hiểu tâm tư của dượng út."

Cô quay đầu: "Con thấy dì út vẫn chưa hiểu ý của dượng, vẫn là nam nhân càng hiểu nam nhân. Các anh em tới cũng tới rồi, hơn nữa còn mang theo tâm ý của mọi người, nếu không cần không phải là phụ ý tốt mọi người sao?"

Chương cảnh trưởng lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chính là ý này!"

Mọi người yên lặng gật đầu, ha hả.

Phùng Vũ Hân tiếp tục: "Tới, ta thay dượng út làm chủ, thu thu!"

Phùng Vũ Hân đứng dậy rút hai bao lì xì từ tay phó cảnh trưởng, rồi quay đầu nhìn về phía Chương cảnh trưởng, nhìn nhau cười.

Chỉ là, xác ướp cười rộ lên trông vừa quỷ dị lại vừa khủng bố, Phùng Vũ Hân vẫn chưa đem lì xì giao cho Chương cảnh trưởng, ngược lại trực tiếp đem tiền rút ra, trước mặt mọi người đếm.

Mọi người: Má ơi ! Đây là thần thánh phương nào tới a !

Phùng Vũ Hân đếm xong, lại quay đầu lại: "Dượng út, tổng cộng 1000 đồng."

Chương cảnh trưởng hơi hơi híp mắt, tính toán một chút, cảm thấy số tiền này cũng xem như bọn họ có tâm.

"Tôi thu được tâm ý của mọi người rồi ."

Phùng Vũ Hân mỉm cười: "Nhìn xem dượng út đã thu được tâm ý của mọi người. Các anh em có thể yên tâm !"

Cô xếp tiền lại một chút, quay đầu đưa cho Phó cảnh trưởng: "Việc nào ra việc đó, vừa rồi dượng út tôi đã thu được tâm ý của mọi người. Hiện tại, đây là tâm ý của Chương cảnh trưởng đối với các anh em. Tới, mọi người lấy đi mua điểm tâm sáng ăn đi!"

Mọi người: "!!!"

Chương cảnh trưởng mộng bức: "Chờ một chút, chờ......"

Phùng Vũ Hân bừng tỉnh đại ngộ: "Nga nga, đúng, xem con ! Chuyện này sao có thể làm như vậy ! Thật là không thể diện!"

Cô quay đầu liền chạy đến ven tường, lập tức tìm được quần áo của Chương cảnh trưởng, thuận tay móc ra bóp da của hắn.

Chương cảnh trưởng cuối cùng cũng yên tâm! Cái này mới đúng nha, nên đem tiền bỏ vào trong đó!

Phùng Vũ Hân từ bóp da đem tất cả tiền mặt lấy ra, không thể không nói, tiền Chương cảnh trưởng mang theo bên người không ít, có đến 300 đồng.

Phùng Vũ Hân lấy tiền ra, để chung với 1000 đồng kia, lúc này mới đưa cho phó cảnh trưởng: "Tới tới tới ! Dượng út là cảnh trưởng, mọi người đưa 1000, làm sao ngài ấy có thể đưa lại 1000. Này không phải tự vả mặt mình sao? Làm sao có thể làm việc như vậy được ! Không ổn, vô cùng không ổn! Đây là 1300 đồng, tới, các anh em cầm lấy, trở về mua điểm tâm sáng phân cho các anh em trong tổng cục ! Đây là tâm ý của Chương cảnh trưởng, mọi người ngàn vạn lần không thể ghét bỏ nha. Không cần chính là khinh thường cảnh trưởng của các người!"

Mọi người lúc này đã không dám xem sắc mặt của Chương cảnh trưởng.

Nhưng...... Ách, được rồi, kỳ thật cũng không thể nào nhìn được sắc mặt của hắn, ai bảo đều băng thành như vậy!

Phùng Vũ Hân nghiêm túc: "Các anh khinh thường cảnh trưởng của mình có đúng không ?"

Phó cảnh trưởng: ".................. Không phải!"

Béo đội trưởng đi theo phó cảnh trưởng phía sau:...... Người nhà bọn họ đối với giá điểm tâm sáng có hiểu sai gì không ?

"Cầm cầm, dượng út, vẫn là con hiểu ngài đúng không ?" - Phùng Vũ Hân mỉm cười, Chương cảnh trưởng đã tức giận đến nói không thành lời.

Hắn giận thành con ~ cóc ~ thở phình phình!

"Xem xem dượng út đang cảm động, con liền hiểu tâm tư của dượng."

Phó cảnh trưởng: ".................."

Một đám cảnh sát: ".................."

Này tuyệt đối tuyệt đối không phải cảm động!

Bạch Dụ Ngôn yên lặng đứng một bên, nhìn Phùng Vũ Hân lại lần nữa thao túng toàn trường. Nữ nhân mang theo hào quang vạn trượng có thể thao túng được mọi tình huống chính là vị hôn thê của nàng ! Ánh mắt mẹ nàng quả là vô cùng độc đáo !

Nàng nhìn lướt qua Chương cảnh trưởng, đoán chừng hắn có thể đang tức giận muốn chết.

Nhìn kỹ chút, thật đúng là vậy !

Phùng Vũ Hân: "Các ngươi mau......"

"Chờ một chút!" - Tạ Khả Dần lập tức: "1300 đồng làm sao mà đủ a !"

Nàng quay đầu mở túi xách da lấp lánh  tinh xảo của mình, loát cái lấy ra 700, đặt ở cùng nhau: "Mới 300, không phải vả mặt lão Chương chúng tôi sao? Dù sao, lão Chương và tôi cũng là người một nhà, tiền này tôi ra."

"Không......" - Chương cảnh trưởng hấp tấp kinh hãi ngồi dậy.

Bạch Dụ Ngôn một tay đè hắn xuống, mỉm cười: "Dượng út không cần khách khí!"

Tạ Khả Dần đem tổng cộng 2000 đồng cùng đưa cho phó cảnh trưởng: "Được rồi được rồi, mọi người cầm đi mua điểm tâm sáng nha !"

Điểm tâm sáng, lại là điểm tâm sáng!

Phó cảnh trưởng yên lặng đem tiền tiếp nhận, cả người có chút hoang mang, không biết làm sao, hành vi của Tạ Khả Dần làm cho bọn họ có một loại ảo giác cảnh trưởng bị bao nuôi.

Cho nên nói, tìm được một người vợ giàu có là quan trọng đến cỡ nào !

Cảnh trưởng của bọn họ...... Đào được mỏ vàng!

Tạ Khả Dần cảm khái: "Sau này, mong mọi người nhiều chiếu cố Chương cảnh trưởng chút. Haizz ! Cảnh trưởng của mọi người dạo này thật là xui xẻo !"

Tạ Khả Dần lo lắng sốt ruột, dường như muốn khóc!

Một đám cảnh sát: Xem xem cảnh trưởng khốn nạn của chúng ta tìm được một người vợ tốt biết bao !

Bạch Dụ Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, nhỏ giọng: "Dì út đừng lo lắng quá ! Dượng út nhất định sẽ gặp dữ hóa lành."

Nói xong, Bạch Dụ Ngôn mạnh mẽ chụp bả vai Chương cảnh trưởng, nói: "Dượng út, sau này người nhất định không thể làm dì út thương tâm. Nếu không cháu ngoại gái là con đây sẽ là người đầu tiên không tha cho người."

Chương cảnh trưởng bị nàng chụp thiếu chút nữa thở không nổi, tay nàng là tay gấu sao!

Chương cảnh trưởng miễn cưỡng ngồi dậy: "Con đừng chụp."

Bạch Dụ Ngôn : "Dượng út......"

"Cẩn thận!"

Phùng Vũ Hân đột nhiên liền ôm lấy Bạch Dụ Ngôn hướng mặt bên chợt ngồi thụp xuống ........................

PHANH

Một tiếng súng vang.

"A a a a a!" - Tiếng thét chói tai của Chương cảnh trưởng vang lên như tiếng gà tây bị giết.

Bạch Dụ Ngôn vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy cánh tay hắn bị bắn trúng.

Dụ Ngôn: ".................."

Trời đất chứng giám, đây là ngoài ý muốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro