53. Nhan khống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Ngu cùng Nguyễn Vụ tính toán ngày mốt đi lãnh chứng, lãnh chứng xong Nguyễn Vụ một mình về thành phố A, hai nhà chọn ra thời gian, sau đó Hạ Chi Ngu sẽ cùng người nhà tới thành phố A gặp mặt.

Buổi chiều 6 giờ, người Lê gia lục tục trở về, Lê Hân cùng Lê Việt là một đôi song bào thai khác trứng, mỗi người đẹp trai theo kiểu khác nhau, đang học năm ba đại học Trung Châu.

Hai người cũng tham gia đánh cuộc, nhưng trước khi tan học trở về, Lê Đường cùng Lê Nhan cũng không có nói cho bọn họ kết quả, cho nên lúc về nhà tâm tình hai người còn tính không tồi.

Vừa vào cửa Lê Hân liền ồn ào muốn gặp bằng hữu của Hạ Chi Ngu, hai anh em là fan trung thành mê muội Hạ Chi Ngu, sở dĩ đánh cuộc cho rằng Lê lão thái thái sẽ thua, là bởi vì bọn họ cảm thấy trên thế giới không có khả năng có người xứng đôi với biểu tỷ hoàn mỹ của bọn họ.

"Ở phòng bếp, đi xem đi." Lê Đường chỉ ngón tay, ra vẻ thoải mái mà nói, "Tốt xấu gì cũng là bằng hữu của Chi Ngu, các ngươi thấy người ta không được độc miệng."

Lê Hân cùng Lê Việt là tiêu chuẩn nhan khống, thấy ai lớn lên đẹp là sẽ xem mê mẩn, từ trước thấy dung mạo bình thường hai người còn có thể nhẫn nại, nhưng gần đây bởi vì quá nhiều Omega lấy cớ tới gần Hạ Chi Ngu, hai người rốt cuộc không còn nhẫn nại, những Omega mơ ước Hạ Chi Ngu mà bị bọn họ cho rằng dung mạo không xứng thì sẽ bị trọng quyền xuất kích, lấy tiêu chuẩn là một ngày chê khóc một người, hai người mấy ngày này đã không biết thế Lê gia đắc tội bao nhiêu người.

"Nếu thật sự quá mức, chúng ta cũng không có cách nào, trừ phi Chi Ngu tỷ tự mình che miệng."

Lê Hân cùng Lê Việt thông qua Lê Đường nói, suy đoán bằng hữu của Hạ Chi Ngu có dung mạo dưới mức bình thường, hơn nữa còn lòng mang ý xấu với Hạ Chi Ngu, bằng không như thế nào lại kêu bọn hắn kiềm chế.

Cho nên không cần phải nói những điểm khác, chỉ bằng dung mạo bình thường thôi cũng đủ biết bọn họ đánh cuộc thắng rồi.

Hạ Chi Ngu cũng là có nhất định nhan khống thuộc tính, tuyệt đối sẽ không thích một Omega tướng mạo thường thường.

Lê Hân cùng Lê Việt thoả thuê đắc ý đi vào phòng bếp.

"Chủ động vào phòng bếp nấu cơm, nói không chừng muốn dùng mỹ thực bắt lấy dạ dày Chi Ngu tỷ."

"Chi Ngu tỷ tuy rằng thích ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mỹ thực từ bỏ nhân cách bản thân, cùng một người mà mình không thích ở bên nhau."

Hai người đi đến phòng bếp, thấy cửa đóng, trong lòng cả kinh.

Nấu cơm vì cái gì muốn đóng cửa, người kia muốn đối Chi Ngu tỷ làm cái gì?

Lê Hân tính tình bạo, duỗi tay kéo cửa ra: "Không cho chạm vào Chi Ngu.....tỷ?"

Chỉ thấy trong phòng bếp mấy cái nồi đều hầm đồ ăn, không cần thiết vẫn luôn trông coi, Hạ Chi Ngu bị một nữ nhân dáng người mảnh khảnh tóc dài như thác nước ôm cổ hôn, mà biểu tỷ Hạ Chi Ngu của bọn họ chẳng những không biểu hiện ra chút nào phản kháng, tương phản, thoạt nhìn còn thập phần hưởng thụ.

Cảnh tượng này trực tiếp đem Lê Hân cùng Lê Việt chấn ở ngoài cửa, hồi lâu không dám nhấc chân tiến phòng bếp.

Sự việc đang diễn ra bên trong quá mức kinh khủng, hai người nhất thời phân không rõ cái kia ở Trung Châu không gần O sắc Hạ Chi Ngu cùng trước mắt Hạ Chi Ngu có phải hay không một người.

Vẫn là Nguyễn Vụ nhận thấy được có người tới, nhẹ nhàng đẩy ra Hạ Chi Ngu, ngượng ngùng mà đi xem trong nồi hầm đồ ăn cùng canh thế nào.

Hạ Chi Ngu sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu thấy ngoài cửa ngây ra như phỗng hai huynh đệ, cười đi qua hỏi: "Đây là làm sao vậy? Đói bụng tới tìm đồ ăn?"

Lê Việt hoãn thần lại trước, vội vàng kéo Hạ Chi Ngu đến một bên dò hỏi tình huống: "Chi Ngu tỷ, ngươi có phải hay không bị uy hiếp?"

Lê Hân cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Hạ Chi Ngu.

Hạ Chi Ngu kinh ngạc: "Vì cái gì nói như vậy?"

"Ngươi nếu không bị uy hiếp thì sao lại để bằng hữu kia hôn? Vừa rồi ngươi khẳng định rất khó chịu đúng không?" Lê Hân nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Chi Ngu, hỏi.

Hạ Chi Ngu bật cười: "Ta thoạt nhìn thực miễn cưỡng sao? Ta rõ ràng rất đầu nhập chuyên chú. Còn nữa, vừa rồi cùng ta hôn môi không phải bằng hữu mà là vị hôn thê của ta, biểu tẩu của các ngươi."

Lê Hân cùng Lê Việt: "???!!!"

Bởi vì cực độ kinh ngạc cùng khiếp sợ, hai người biểu tình bày ra trống rỗng.

"Nàng vừa rồi bị các ngươi xem đến ngượng ngùng. Các ngươi lại đây, ta cho các ngươi giới thiệu một chút." Hạ Chi Ngu đang muốn trở lại phòng bếp, lại bị Lê Hân bắt lấy.

"Chi Ngu tỷ, nếu ngươi bị uy hiếp liền chớp chớp mắt." Hắn nôn nóng mà nói.

Không có khả năng, Chi Ngu tỷ sao có thể sẽ thích những cái đó Omega, trên thế giới căn bản không có người xứng đôi Chi Ngu tỷ.

Hạ Chi Ngu trợn tròn mắt cùng hắn đối diện, "Ta không có bị uy hiếp. Các ngươi đừng suy nghĩ lung tung, còn muốn hay không nhận thức biểu tẩu các ngươi?"

"Ta trước không cần, làm ta chậm rãi." Lê Việt biểu tình đều sắp khóc, như thế nào lại đột nhiên toát ra tới biểu tẩu, nếu đối phương dung mạo không đạt tiêu chuẩn, hắn cùng Lê Hân thấy đối phương cùng Hạ Chi Ngu đứng chung một chỗ, tuyệt đối sẽ phi thường thống khổ.

"Đợi lúc ăn cơm rồi gặp mặt đi, chúng ta cần chuẩn bị tâm lý thật tốt." Lê Hân nói xong lôi kéo Lê Việt chạy, sợ Hạ Chi Ngu làm cho bọn họ thấy Nguyễn Vụ.

Hạ Chi Ngu nhìn bóng dáng hai người hoảng loạn, lắc đầu bật cười.

Lê Hân cùng Lê Việt chạy về phòng khách, Lê An Hoa đã trở về đang cùng hai nữ nhi nói chuyện phiếm, thấy bộ dáng hấp tấp của bọn họ, nhíu mày nói: "Ở trong nhà mình mà chạy cái gì."

Lê Đường mặt ngoài quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có phải hay không thấy cái gì?"

Lê Hân thất hồn lạc phách đến căn bản không nghe thấy Lê An Hoa nói, ngồi xuống sô pha nói: "Chi Ngu tỷ như thế nào sẽ đột nhiên có vị hôn thê, nàng nói không ai bức bách nàng, vậy nàng rốt cuộc vì cái gì muốn tùy tiện tìm một Omega không xứng với chính mình?"

Lê Đường kinh ngạc: "Hai ngươi không nhìn thấy Nguyễn Vụ?"

"Thấy." Lê Việt ngồi xuống bên cạnh Lê Hân, "Bóng dáng thoạt nhìn là không tồi, nhưng bóng dáng cho dù đẹp cũng không kéo được gương mặt xấu."

Lê An Hoa còn không biết việc này, bất luận là mẹ ruột hay là nữ nhi cũng chưa cùng hắn nói, "Chi Ngu có vị hôn thê?"

"Đúng rồi, các ngươi đều đừng nóng vội, một hồi ăn sẽ nhìn thấy thôi." Lê Nhan nói.

Rốt cuộc tới giờ cơm, Lê lão thái gia cùng Lê lão thái thái ngồi ghế đầu bàn, người trong phòng khách đều đi rửa tay, bảo mẫu cùng Hạ Chi Ngu và Nguyễn Vụ bưng đồ ăn ra tới.

Lê lão thái gia đã gặp qua Nguyễn Vụ, cùng Lê lão thái thái giống nhau, đối nàng không thể vừa lòng hơn được nữa, cho nên chẳng sợ Trung Châu là một địa phương tư tưởng tương đối phong kiến, bọn họ cũng nguyện ý phối hợp, không lấy phong kiến ra bắt bẻ lễ nghi."

Lê An Hoa là người thứ nhất ra tới, Hạ Chi Ngu kéo tay Nguyễn Vụ đứng lên, nói: "Đây là cữu cữu."

Nguyễn Vụ ngoan ngoãn chào: "Cữu cữu hảo, ta là Nguyễn Vụ."

Lê An Hoa thấy mặt Nguyễn Vụ liền biết Hạ Chi Ngu vì cái gì đột nhiên đính hôn, lại thấy bộ dáng Nguyễn Vụ ngoan ngoãn đáng yêu, vừa lòng cực kỳ, "Hảo hảo, Nguyễn Vụ, cơm nước xong cữu cữu cho ngươi một bao lì xì to."

"Mau ngồi xuống, đừng đứng." Lê An Hoa gương mặt lạnh như tiền giờ phút này cũng cười thành hoa.

Liền tính là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Chi Ngu, Lê An Hoa cũng không cười thành như vậy, xét đến cùng là do trong nhà có tận năm Alpha, không có Omega nào.

Lúc trước nếu không phải vì cố sinh cho được Omega, cũng sẽ không sinh ra nhiều như vậy Alpha.

Nguyễn Vụ là tiểu bối Omega đầu tiên trong nhà, Lê An Hoa không có khả năng sinh thêm nữa, trực tiếp đem Nguyễn Vụ trở thành nữ nhi.

Lê Trạch trọ ở trường, ngày mai mới có thể xin nghỉ trở về, bạn lữ của Lê An Hoa là một vị Omega nam tính, gần đây thân thể không tốt cho nên ở tại viện điều dưỡng, ngày mai trở về mừng thọ Lê lão thái thái, cả nhà có thể gặp nhau.

Lê Đường cùng Lê Nhan rửa tay xong thực mau trở lại ngồi xuống, các nàng đã gặp qua Nguyễn Vụ, sẽ không lại đại kinh tiểu quái, thấy sắc mặt Lê An Hoa xong liền trêu ghẹo bọn họ mấy đứa con ruột sắp thất sủng, làm cho Lê An Hoa rất là ngượng ngùng.

Trên bàn cơm hoan thanh tiếu ngữ, Lê Hân cùng Lê Việt vạn phần không muốn nhìn thấy Nguyễn Vụ, chỉ cần không thấy là có thể ảo tưởng Hạ Chi Ngu tìm được một Omega hoàn mỹ.

Hai người cọ tới cọ lui trở về, cúi đầu nhập bàn ngồi xuống.

Lê An Hoa không vui nói: "Các ngươi cúi đầu làm cái gì? Cùng Nguyễn Vụ chào hỏi chưa?"

Lê Hân tuy rằng có chút kinh ngạc Lê An Hoa ngữ khí, nhưng không có nghĩ nhiều, cúi đầu nói: "Biểu tẩu hảo."

Lê Việt lòng hiếu kỳ so Lê Hân cường, chung quy không nhịn xuống, nhanh chóng nâng đầu nói: "Biểu tẩu......"

Lê Việt há to miệng kinh ngạc mà nhìn Nguyễn Vụ đang cười, trước mặt Omega làn da tuyết trắng, khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh thuần ôn nhu, ngồi ở bên cạnh Hạ Chi Ngu không hề bị so đi xuống.

Vô luận là bề ngoài hay là khí chất, đều cùng Hạ Chi Ngu thập phần xứng đôi.

Lê Việt gương mặt nháy mắt bởi vì kích động mà đỏ bừng, đứng lên lớn tiếng nói: "Biểu tẩu hảo! Ta là biểu đệ Lê Việt của Chi Ngu tỷ, về sau cũng là biểu đệ của ngươi, ngươi có thể kêu ta Tiểu Việt, ngươi cùng Chi Ngu tỷ thật sự quá xứng đôi, ngươi là Omega mà ta gặp qua xứng đôi nhất với Chi Ngu tỷ, ta thật cao hứng ngươi có thể làm biểu tẩu của ta!"

Trên bàn mọi người đều bị Lê Việt này một hồi thổ lộ chọc cười, Lê Việt phát hiện Nguyễn Vụ cười rộ lên càng thêm xinh đẹp, choáng váng mà bị Lê Hân lôi kéo ngồi xuống.

"Ngươi điên rồi!" Lê Hân hạ giọng nói.

"Ta không điên, là biểu tẩu quá đẹp, Lê Hân ngươi mau ngẩng đầu nhìn xem."

Lê Hân nửa tin nửa ngờ mà ngẩng đầu, thấy gương mặt Nguyễn Vụ: "!!!"

"Biểu tẩu." Lê Hân trên mặt nóng rát, phía trước có bao nhiêu kháng cự Nguyễn Vụ, hiện tại liền có bao nhiêu cao hứng.

"Ta kêu Lê Hân, là ca ca song sinh của Lê Việt, chúc ngươi cùng Chi Ngu tỷ bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử." Lê Hân khẩn trương đến căn bản không biết chính mình nói cái gì, nói xong ngồi xuống thấy Nguyễn Vụ cười gật đầu với hắn, trên người đỏ phừng phừng.

Người Lê gia lộ ra ngoài cảm xúc biểu đạt phương thức cùng Hạ Chi Ngu không có sai biệt, làm Nguyễn Vụ thực dễ dàng sinh ra hảo cảm.

"Các ngươi hảo, Tiểu Việt, Tiểu Hân." Nguyễn Vụ cười đối hai người gật gật đầu.

Lê Hân cùng Lê Việt trực tiếp kích động đến hoảng hốt, ăn một ngụm cơm, xem một cái ngồi ở cùng nhau Hạ Chi Ngu cùng Nguyễn Vụ, rất giống trạng thái si ngốc cắn cp.

Cơm nước xong, Lê Đường tỷ đệ bốn người tự động thu dọn bàn rửa chén, Nguyễn Vụ ở trong ánh mắt chờ mong của Lê lão thái thái, lấy ra di động, gọi video trò chuyện cho cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro