Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta không khóc nữa được không mẹ!?."Niệm Niệm dùng tay lau đi nước mắt của mình và mẫu thân, thâm âm có nghẹn ngào của một tiểu hài tử.

"Được..được.."Hạ Vân gật gật đầu, nhanh lao đi nước mắt của cả hai, cố gắng không nghĩ tới việc đau lòng.

"..Con muốn ăn bánh bao!.."Niệm Niệm khuôn mặt phấn nộn, hai má hồng hồng, mỏ chu chu, đôi mắt to đen láy nhìn mẫu thân mình nói.

"Được! Về chúng ta đi chợ, mẹ sẽ mua cho Niệm Niệm.."Hạ Vân cười nhẹ, giọng cưng chiều vò vò đầu nữ nhi mình.

"Mọi người em về trước!!."Hạ Vân xoay người lại nói với hai ba người phụ nữ xung quanh.

"Các bác bái bai! Niệm Niệm về trước nha!!."Niệm Niệm cánh tay nhỏ nhắn đưa lên lắc lắc nhìn mọi người, thanh âm non nớt.

"Ân! Chào tạm biệt Niệm Niệm nha!!."Mọi người nhìn Hạ Vân gật đầu một cái, rồi nhìn tới Niệm Niệm ôn nhu đáp.

Nói đến Tần Dĩ Vận, nàng từ lúc nghe lời nói của Hiểu Thần thì lập tức chạy sang Anh, nàng rất cần hai mẹ con họ, không thể nào sống thiếu hai người, nàng nhất định phải tìm được và xin Hạ Vân tha thứ nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Một năm...hai năm...năm năm..nàng lang thang lưu lạc khắp nơi, dừng chân tại rất nhiều Thành Phố lớn, không nhà không cửa, ăn ngủ đều cơ cực, ngủ ngoài công viên nhưng nếu công viên bị đuổi thì nàng đành ngủ ngoài đường, chịu rét chịu lạnh, ăn thì người khác cho, đôi khi phải nhịn đói, nàng ăn toàn những bánh mì qua ngày cứng cỏi, rất khó nuốt nhưng năm năm thời gian cũng để nàng quen với cuộc sống này, nhiều lần bị ốm ngất xỉu được người tốt đưa vào viện từ thiện để điều trị, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều gấp rút mà đi, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp Hạ Vân, Tần Dĩ Vận đâu còn là Đại tiểu thư cao cao tại thượng mọi người ngước nhìn bây giờ nàng thê thảm chưa bao giờ hết, thân thể gầy gò, khuôn mặt cũng xanh xao tiều tụy, quần áo thì sộc sệch dơ bẩn người người gặp phải tránh xa, năm năm đây là nơi cuối cùng nàng chưa đặt chân đến, cũng là hi vọng cuối cùng của nàng, Tần Gia không kiếm ra nàng cũng dễ hiểu vì nàng không giống với lúc trước nữa nên họ nhiều lần lướt qua mà không hay biết.

Nàng ngồi trên lề đường, đầu tóc cũng bù xù, tay cầm miếng bánh mì đưa lên miệng cắn mà nhai, mắt lơ đãng nhìn đến bóng lưng của ai đó, nàng vội bật dậy thật nhanh chạy tới ôm lấy.

"...Bảo bối..cuối cùng cũng tìm được em rồi..."Tần Dĩ Vận ôm từ phía sau người kia, kích động mà nói.

"..Kẻ điên này..."Nữ nhân bị ôm tức giận thoát ra cái ôm đẩy mạnh một cái làm nàng té nhào xuống đất, bánh mì cũng bị rớt xuống.

"..Xin lỗi.."Tần Dĩ Vận hụt huẫng biết mình nhận sai người, lờm cờm ngồi dậy nhìn nữ nhân xin lỗi, tay cũng lụm lại miếng bánh mì phủi đi đất các.

"..Bẩn thỉu!!."Nữ nhân phủi phủi dơ bẩn trên váy mình, khinh thường mở ra ví giụt vài bảng xuống rồi rời đi.

Tần Dĩ Vận nhịn tiền từ trên cao rơi xuống, cười thê lương một cái, chật vật đứng dậy tới bên lề đường ngồi tiếp, nàng vẫn chưa ăn xong nên muốn ăn hết rồi lại đi.

"Dì bán cho con một ít rau này!!."Hạ Vân đứng trước quầy bán hàng nhìn người phụ nữ trung niên lễ phép nói.

"Niệm Niệm đây bà cho con này!!."Vị trung niên phụ nữ gật đầu với Hạ Vân một cái, lấy ra cái bánh bao to mình mới mua khi nãy cưng chiều nhìn Niệm Niệm nhẹ nói.

"Mẹ có mua cho Niệm Niệm rồi này!."Niệm Niệm mỏ chu lên, đưa bánh bao đang ăn mẹ mua lên nhìn bà nhẹ nói.

"Đây là của bà cho Niệm Niệm mà!!."Vị phụ nữ trung niên nhìn bộ dáng khả ái của nàng ánh mắt càng thêm sủng nịch.

"Bà cho thì con lấy đi!."Hạ Vân một bên cười nhẹ nói với nàng.

"Dạ! Vậy Niệm Niệm cảm ơn bà!!."Niệm Niệm thấy mẹ cho phép thì chu môi cười một cái, đem bánh bao trong tay đưa lên miệng, đi tới dùng hai tay cầm lấy bánh bao vị phụ nữ trung niên cho.

"Niệm Niệm vừa khả ái vừa ngoan vừa lễ phép nha, bà thật rất ghen tị với mẹ con."Vị trung niên câu đầu cảm thán khen ngợi hành vi của nàng, câu sau thì giả vờ than thở ghen tị nói.

Niệm Niệm má hồng hồng nhô lên, giọng cười giòn tan non nớt vang lên.

Niệm Niệm bỏ qua hai người kẻ bán người mua, nhìn xung quanh quan sát thì thấy đằng kia có một người rất đáng thương.

Tần Dĩ Vận cuối đầu, ánh mắt luôn không có hồn, thật sự là mình thua cuộc rồi sao? Thua thảm bại rồi sao? Hạ Vân rốt cuộc hai mẹ con em đang ở đâu?

"Khụ...khụ.."Tần Dĩ Vận do bánh cứng quá bị nghẹn, ho mà sặc sụa, cố nuốt khan xuống miếng bánh mì kia.

"Dì ơi! Bánh này cứng lắm, dì ăn được sao?."Tần Dĩ Vận nghe âm thanh non nớt của một tiểu hài thì nàng ngẩn đầu.....mơ hồ nàng nhìn ra được khuôn mặt Hạ Vân...rất giống.

"Dì ơi~."Tiếng gọi nhẹ nhưng đầy non nớt nhìn dì cứ nhìn mình chằm chằm.

Tần Dĩ Vận giật mình hồi thần, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, có phải nàng quá nhớ rồi xin ra ảo giác không?.

"Có chuyện gì cần ta giúp sao?."Tần Dĩ Vận nhìn Niệm Niệm khả ái thì rơi nước mắt, giọng nhẹ khàn khàn ôn nhu khỏi.

"Cho dì này, Niệm Niệm có tới hai cái lận, dì đừng ăn cái này nó cứng lắm!."Niệm Niệm cầm hai tay hai cái bánh bao, đưa cho nàng một cái rồi nhẹ nói.

"Ta ăn thứ này được rồi! Con ăn đi."Tần Dĩ Vận lâu đi nước mắt nhìn nàng lắc đầu nói không cần, con của nàng có lẽ cũng lớn như thế này rồi.

"Dì không thích Niệm Niệm sao?."Niệm Niệm nhíu nhẹ mi tâm nhìn nàng hỏi.

"Không có! Rất thích nha."Tần Dĩ Vận nhìn vẻ mặt của nàng thập phần khả ái thì cười ôn nhu lắc đầu nói.

"Thích vậy tại sao không ăn đồ của Niệm Niệm đưa? Không đủ sao? Vậy Niệm Niệm cho dì hết!!."Niệm Niệm có chút luyến tiếc đưa hai cái bánh bao ra, mỏ chu chu mà nói.

"Dì ăn một cái, Niệm Niệm ăn một cái!!."Tần Dĩ Vận nghe nàng nói vậy cũng không thể từ chối, đưa tay lấy một cái nhìn nàng cười nói.

"Ba mẹ con đâu?."Tần Dĩ Vận năm năm bây giờ mới cảm nhận được sự mềm ngon của thức ăn, lại nhìn Niệm Niệm đang chậm rãi ăn hỏi.

"Niệm Niệm không có ba! Niệm Niệm là đi với mẹ!!."Niệm Niệm nghe nhắc đến ba thì giọng yếu xiều đáp.

"Ta xin lỗi.."Tần Dĩ Vận nhìn nàng áy náy nhẹ xin lỗi, người kia thế nào lại bỏ rơi đứa con khả ái hiểu chuyện như vậy.

"Không sao hết!!."Niệm Niệm lắc đầu lấy lại bộ dáng bình thường nhẹ nói.

"Niệm Niệm về thôi!!."Bỗng thanh âm ôn nhu đằng xa vang lên lập tức đánh thẳng vào lòng Tần Dĩ Vận.

"Dạ!."Niệm Niệm quay lại người nhìn mẹ mình gật đầu một cái.

"Dì con về!."Lễ phép thưa nàng một cái rồi chạy tới bên mẫu thân mình.

Tần Dĩ Vận nghe giọng nói thì tim rung lên mãnh liệt, bao hồi ức, kỷ niệm ùa về trong một lúc, nước mắt như thác đổ xuống mà rơi lả chả trên đất.

Tới lúc nàng ngẩn đầu lên thì đã không còn thấy ai, nàng hoảng loạn bật dạy chạy khắp khu chợ tìm kiếm, nàng không muốn bỏ lỡ cũng như mất Hạ Vân một lần nào nữa.

Tần Dĩ Vận một buổi tìm kiếm vẫn không có, lòng nôn nóng không nói nên lời, nhớ tới đứa bỏ thì nàng khóc nấc lên, đó là con của mình, là nữ nhi của mình.

"Dì..dì có biết nhà đứa bé Niệm Niệm ở đâu không?."Tần Dĩ Vận bắt lấy một người phụ nữ, cố gắng bình tĩnh mà hỏi.

"Cháu nói Niệm Niệm con của Tiểu Vân sao? Nhà họ ở ngôi làng đằng kia!!."Vị phụ nữ tốt bụng chỉ đường cho nàng.

"Cảm ơn..cảm ơn.."Tần Dĩ Vận nghe đến không sai, tức tốc chạy đến đường vào ngôi làng đầy hoa oải hương.

"Mẹ khi nãy con gặp một người rất đáng thương, con nhìn người đó thì Niệm Niệm rất thích rất có cảm giác thân thuộc!!."Niệm Niệm ngồi bàn nhìn mẫu thân mình đang đan vòng hoa thì nhẹ nói.

"Rất quen thuộc?."Hạ Vân nghe đến thì thấy kỳ lạ, liền nhìn nàng hỏi.

"Niệm Niệm không rõ! Nhưng cảm giác nói là vậy."Niệm Niệm lắc đầu, đôi mắt long lanh nhìn nàng đáp.

"Bác...cho cháu hỏi..nhà Niệm Niệm ở đâu?.."Tần Dĩ Vận chạy một đường dài, nhìn đến người phụ nữ đang hái hoa gấp gáp hỏi.

"Nhà Niệm Niệm? À cháu qua căn nhà phía trước, thấy ngôi nhà cổ đơn sơ chính là nó."Vị trung niên tay chỉ phía xa nói.

"Con cảm ơn!."Tần Dĩ Vận gật đầu cảm ơn lia lại rồi thật nhanh chạy đi, Bảo bối cuối cùng chị cũng tìm được em.

Tần Dĩ Vận chạy tới thở phì phò, nhìn trước mắt là nữ nhân mình tưởng niệm trong suốt năm năm đang đan những vòng hoa, nhìn sang đứa con mình chờ mòng suốt năm năm đang giúp mẫu thân để vòng hoa vào rổ, cảm xúc bây giờ không thể nói nên lời, nó cứ mãnh liệt dâng chào trong lòng nàng bây giờ.

"Bảo bối!!."Tần Dĩ Vận chậm rãi đi đến, ôn nhu gọi nàng.

Hạ Vân người run lên, năm năm rồi nàng chưa nghe hai từ này từ người kia, chưa nghe giọng người kia, hôm nay lại là tiếng gọi quen thuộc đến quặn lòng đó lại vang lên, Hạ Vân ngẩn đầu thì hai người cũng đồng thời chạm mắt.

"Mẫu thân, người khi nãy con nói là dì ấy!!."Niệm Niệm nhìn đến Tần Dĩ Vận thì giọng non nớt vang lên nói.

"Niệm Niệm mau vào nhà!!."Hạ Vân nước mắt cũng rơi xuống, hốt hoảng ôm lấy Niệm Niệm chạy vào nhà đống cửa lại.

"Tiểu Vân!!."Tần Dĩ Vận hoảng sợ chạy đến ở ngoài cửa gào lên.

"Em mở cửa đi, tha lỗi cho chị được không? Năm năm không ngày nào chị không nhớ đến em, chị nhớ em thật nhiều!!."Tần Dĩ Vận đập cửa khóc rống bên ngoài.

Bên trong Hạ Vân cũng nức nở không kém, là nàng không dám đối mặt, nàng sợ mình bị tổn thương một lần nữa, thật sự rất sợ.

"Mẫu thân không khóc!!."Niệm Niệm nhìn nàng khóc thì mếu máo lắc đầu, tay nhỏ bé đưa lên mặt nàng nhẹ lau đi nước mắt nấc lên nói.

"Bảo bối chị cầu xin em mà!!."Tần Dĩ Vận quỳ gối trước cửa, đầu đập đạp vào cánh cửa mà cầu xin.

"Chị về đi...và cũng quên tôi đi."Hạ Vân cố gắng cắn môi trái với lòng giọng run mà nói.

"Không có em, Tần Dĩ Vận này có sống cũng vậy thôi.!!."

Hạ Vân nghe đến nàng nói thế thì đỏ mắt hốt hoảng thả Niệm Niệm xuống, thật nhanh mở cửa ra, ý nàng là ý gì?.

Nhưng ngờ đâu vừa mở cửa thì nàng bị ôm chọn vào lòng.

"Em vẫn không bỏ mặt chị!!."Tần Dĩ Vận ôm chặt Hạ Vân mặc cho nàng giãy dụa mà khóc nói.

"Chị lại lừa tội..."Hạ Vân đánh vào vai nàng mấy cái, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm khóc lóc nói.

"..Không lừa em! Cho em bỏ chị sao?."Tần Dĩ Vận cảm nhân sự mềm ấp áp mình nhớ bấy lâu, nghe nàng nói thì vội phản bác.

Niệm Niệm ngơ ngác nhìn hai người ôm phía trên, dì và mẹ ôm nhau? Mẹ và dì còn khóc, rồi còn nói rất nhiều.

Hạ Vân không giãy dụa nữa, bắt đầu ôm lại nàng rồi khóc nức nở.

Bỗng dưng Niệm Niệm khóc lớn lên làm hai người giật nảy mình.

"Không được khóc!."Niệm Niệm khóc lớn ngẩn đầu nhìn hai người nói.

"Ngoan bảo bối không khóc!!."Tần Dĩ Vận quên mất còn có nữ nhi mình, vội vàng buông Hạ Vân ra ngồi xuống ôm Niệm Niệm vỗ dàng.

"Sao hai người cứ khóc!!."Niệm Niệm nức nở mà nói.

"Mẫu thân không khóc nữa!!."Tần Dĩ Vận lắc đầu ôn nhu nói.

Hạ Vân cũng lau đi nước mắt, nhìn hai mẫu tử họ ôm nhau lòng cũng ấm áp, có lẽ nàng nên cho nàng thêm một cơ hội cũng cho bản thân một cơ hội.

"Mẫu thân?."Niệm Niệm nghe đến thì hít hít mũi không hiểu mà lập lại.

"Đúng vậy! Người đang đứng là vợ của ta! Nên con là con của ta!."Tần Dĩ Vận chỉ chỉ Hạ Vân rồi nhìn nàng nhẹ giọng giải thích.

"Là thật sao?."Niệm Niệm đôi mắt ngập nước lẩm bẩm rồi nhìn lên Hạ Vân.

Hạ Vân liếc nàng một cái, thật muốn tống nàng một đạp, hỏi cưới nàng khi nào mà vợ, nhưng bên ngoài thì nhẹ gật đầu.

"Vậy là Niệm Niệm không phải con hoang!!."Niệm Niệm giọng nói vui vẻ vang lên.

"Con hoang?."Tần Dĩ Vận cau mày lặp lại lời nói.

"Mấy anh chị bên đó thường nói Niệm Niệm là con hoang!!."Niệm Niệm ánh mắt trong sáng, cắn cắn môi gật đầu đáp.

"Không! Niệm Niệm không phải con hoang!!."Tần Dĩ Vận đau lòng ôm nữ nhi mình vào lòng lắc đầu phản bác.

"Niệm Niệm đã có phụ thân rồi!."Giọng non nớt chứa đầy vui vẻ vang lên.

"Là mẫu thân không phải phụ thân!!."Hạ Vân một bên sửa lại lời nói của nàng.

"Nữ nhi là trong bụng người ra mà! Nên người mới là mẫu thân, còn đây là phụ thân!!."Niệm Niệm nhíu nhẹ mi tâm không chịu chỉ chỉ vào hai người nói.



***********************

Thuần Dã: Dã không làm mọi người thất vọng chứ~~~
0931094285 Zalo Dã nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro