Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

Cố Triều Lan đứng dậy.

Cô so với Thi Linh Âm cao hơn một cái đầu, cho nên chỉ cần hơi cúi đầu nhìn Thi Linh Âm cộng thêm vẻ mặt lạnh nhạt, liền tạo thành dáng vẻ rất đả kích người khác.

Thi Linh Âm khiếp sợ trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn Cố Triều Lan, nửa ngày mới phản ứng lại: "Chân của chị không bị làm sao?"

Cố Triều Lan nhìn dáng vẻ bị dọa đến khiếp sợ của nàng, đáy mắt xoẹt qua ý cười, cô nói: "Đúng vậy."

Thi Linh Âm sinh khí nói: "Cho nên chị lại không thể đi được, lại phải ngồi xe lăn thực chất là lừa tôi?"

Cố Triều Lan nói: "Không phải cố ý."

Thi Linh Âm oan ức: "Bất luận chị cố ý hay không cố ý, lúc trước ở trên xe tại sao chị không nói cho tôi biết? Tôi còn tưởng ông ngoại lại sai người cấy con chip vào người chị."

Quan trọng nhất chính là hại nàng cao hứng hụt một hồi, làm nàng chờ mong màn tắm rửa lâu như vậy!

Cố Triều Lan khựng một chút, cô cũng không biết ngày đó bản thân xuất phát từ tâm lý gì mà không nói cho nàng biết sự thật.

Cố Triều Lan trầm mặc không nói.

Thi Linh Âm ngẩng mặt lên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi oán hận: "Thượng tướng là cố ý muốn chỉnh tôi sao?"

Cố Triều Lan giải thích: "Ông ngoại quả thật lại cấy chip vào người tôi nhưng lần này không chặn mất tín hiệu thần kinh."

Thi Linh Âm nói: "Tại sao?"

Cố Triều Lan lắc đầu.

"Nhưng chị vẫn lừa tôi." Thi Linh Âm không muốn chịu thiệt thòi như vậy, đặc biệt khi nghĩ đến cảnh nàng ở trước mặt Cố Triều Lan làm trò khùng trò điên nói nhăng nói cuội, cực kì mất mặt, "Chị phải bồi thường cho tôi."

Cố Triều Lan nói: "Tôi không có."

Thi Linh Âm có chút không dám tin tưởng, nguyên lai đại danh đỉnh đỉnh, lãnh mạc như núi Cố Thượng tướng cũng sẽ mạnh miệng đôi co.

Thi Linh Âm quyết không buông tha: "Tại sao không? Vừa nãy lúc còn ở trên xe, không phải ngươi vẫn luôn gạt tôi sao? Rõ ràng chân đã sớm khỏi."

Cố Triều Lan nói: "Tôi chưa từng nói tôi không thể đứng lên, là cô nói."

Thi Linh Âm bị cô nói tới á khẩu không trả lời được, nàng gật gù: "Thượng tướng nói đúng, là tôi bất cẩn rồi."

Nàng đỡ sofa, quay lưng với Cố Triều Lan yên lặng ngồi xuống, bóng lưng cực kì ủy khuất.

Cố Triều Lan nhìn nàng vài giây, muốn nói gì đó nhưng lại thực sự không tìm được chủ đề gì để nói, cuối cùng vẫn giữ im lặng, tiến vào phòng tắm rửa.

Thi Linh Âm một mình ngồi trên sofa, càng nghĩ càng thấy bản thân không thể chịu thiệt thòi như vậy được.

Nàng nhất định phải hòa nhau một ván.

Kết quả bầu không khí đêm đầu tiên sau khi đồng sinh cộng tử không mấy ôn hòa trôi qua.

Không có con wủy tà răm trong Thi Linh Âm trỗi dậy, cũng không có những cái ôm ngọt ngào. Chỉ có Thi Linh Âm ôm một đống âm mưu trong bụng.

Nàng nhất định phải để Cố Triều Lan ăn một cú lừa.

Chỉ có điều bắt đầu từ ngày thứ hai, Cố Triều Lan liền trở nên càng ngày càng bận rộn hơn so với trước, cả ngày không thấy được bóng người. Buổi tối trở lại phòng ngủ, cũng là một mặt mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống liền ngủ say.

Thi Linh Âm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thực sự tẻ nhạt cũng bắt đầu thường xuyên ra ngoài.

Cứ như vậy một tuần, bình an vô sự.

***

Cứ mỗi hai tuần Cố Văn Thâm và Cố Triều Lan lại liên lạc với nhau một lần.

Mỗi lần liên lạc, nội dung cũng phi thường nhất thành bất biến*. Cố Văn Thâm hỏi Cố Triều Lan chuyện ăn uống, quần áo, nghỉ ngơi, thuận tiện dặn nàng phải chú ý thân thể như thế nào.

<*Nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới>

Nhưng lần này có thêm một nội dung.

Cố Văn Thâm hỏi Cố Triều Lan về vợ mới cưới Thi Linh Âm.

Hắn bảo Cố Triều Lan gọi Thi Linh Âm đến cho hắn nhìn một cái.

Cố Triều Lan để số một đi gọi nàng, nhưng người tới không phải Thi Linh Âm mà lại là Mai Thanh.

"Thái thái đã ra ngoài, sáng nay vừa qua tám giờ liền đi đến giờ vẫn chưa thấy trở lại, Thượng tướng có cần tôi gọi thái thái trở về không?"

Cố Triều Lan khẽ cau mày, mấy ngày nay cô quá bận, buổi tối trở lại phòng ngủ đều thấy Thi Linh Âm ở trong phòng cho nên cô hoàn toàn không biết việc Thi Linh Âm ra ngoài.

Mai Thanh thấy phản ứng này của cô, không thể chờ được nói: "Mấy ngày nay thái thái mỗi ngày đều ra ngoài, dáng vẻ cũng rất bận rộn."

Cố Triều Lan nói: "Được rồi, bà lui xuống đi."

Mai Thanh đứng yên không chịu đi, muốn nói lại thôi.

Cố Triều Lan nhấc mắt nhìn bà nói: "Còn không đi?"

Mai Thanh nói: "Tôi chính là có mấy lời muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không."

Cố Triều Lan liếc mắt nhìn bà: "Tôi không thích người lắm miệng."

Cho nên câu trả lời cho câu hỏi nên nói hay không nên nói chính là —— câm miệng.

Mai Thanh hiểu ý cô, nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi nói: "Thượng tướng, việc này liên quan đến chắt trai của thủ trưởng, tôi không thể không nói."

Cố Triều Lan mặt lạnh nhìn bà.

Mai Thanh nói: "Thủ trưởng điều tôi tới nơi này, một mặt là chăm sóc ngài cùng thái thái, mặt khác là hỗ trợ thái thái sớm ngày mang thai. Nhưng tôi tới nơi này lâu như vậy rồi, thái thái không chỉ không cho tôi kết quả kiểm tra tuyến thể, ngay cả thời gian diễn ra kỳ động dục cũng không nói cho tôi biết. Như vậy làm sao tôi có thể giúp nàng chuẩn bị kế hoạch mang thai? Tôi không có cách nào báo cáo lại cho thủ trưởng a."

Cố Triều Lan giọng nói rét run, từng chữ rành mạch mà chậm rãi mang theo một loại loại áp bách lạnh đến tận xương tủy: "Bà báo cáo lại cho thủ trưởng?"

Mai Thanh thấp thỏm bất an, vội vàng nói: "Tuy rằng bây giờ tôi là người của Thượng tướng, chỉ vì Thượng tướng mà phục vụ, nhưng thủ trưởng đã ra lệnh cho tôi, tôi cũng . . ."

"Đủ rồi." Cố Triều Lan đánh gãy lời bà, "Ông ngoại bên kia không cần bà bàn giao. Bây giờ đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn phí lời."

Mai Thanh không dám nói thêm nữa, rời khỏi thư phòng.

Bà ta đi rồi, căn phòng lại trở về dáng vẻ yên tĩnh.

Cố Triều Lan sửng sốt vài phút, suy nghĩ xem khoảng thời gian này mỗi ngày Thi Linh Âm đều ra ngoài để làm những gì.

Đi dạo phố, tụ tập với bạn bè, hay là... các loại tiệc rượu chè bê tha?

Nếu như dựa theo cái tính cách phóng đãng vô liêm sỉ được đồn xa của Thi tiểu thư, khả năng cao Thi Linh Âm hiện giờ đang thật sự mơ mơ màng màng hồ nháo ở nơi nào đó.

Cố Triều Lan đột nhiên cảm giác có chút phiền.

Cô một lần nữa nhận được video call của Cố Văn Thâm.

Cố Văn Thâm và Cố Triều Lan tướng mạo hoàn toàn khác biệt, Cố Văn Thâm có nét giống Thạch Chinh, đường nét sắc xảo, rất kiên cường, ngũ quan vừa giống người cha Cố Kế Hồng, đoan chính trong sáng, vừa anh tuấn chính trực.

Mà Cố Triều Lan chỉ có khuân mặt là giống mẹ mình Thạch Ngọc Nghi. Mặt mày Cố Triều Lan quá mức lãnh đạm sắc bén, không giống bất cứ ai, khí chất lại càng độc nhất vô nhị, ít có tương tự.

"Linh Âm không ở đây." Cố Triều Lan nói, "Nàng ra ngoài rồi."

Cố Văn Thâm cau mày, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ: "Bây giờ mới nói với anh là nàng ra ngoài, xem ra em cũng mới biết việc nàng ra ngoài. Nàng trước khi đi vậy mà cũng không nói trước với em một tiếng, thật là không có giáo dưỡng."

Cố Triều Lan nói: "Do em quá bận."

Cố Văn Thâm hoàn toàn không đồng với ý lời giải thích này: "Nàng là Omega của em, đi đâu làm gì cũng phải hỏi ý kiến em trước."

Cố Triều Lan không tiếp câu nói này.

Trong cái thế giới này phần lớn mọi người quan niệm rằng Omega là vật phẩm riêng tư, mặc kệ quyền tự do hay là thân thể, toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của Alpha.

Cố Triều Lan không có loại ý nghĩ này, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà lãng phí miệng lưỡi cùng người khác tranh luận, cho nên đa số thời điểm cô đều lựa chọn trầm mặc.

Cố Văn Thâm cau mày: "Kỳ quái, để anh sai người tra giúp em xem nàng ở nơi nào."

Cố Triều Lan mở miệng: "Không cần, em không muốn biết."

Cố Văn Thâm trách cứ cô: "Nàng là Omega của em, em nên nắm giữ tất cả hành vi tung tích của nàng. Lúc trước thời điểm ông ngoại chỉ hôn cho em, anh đã rất không đồng ý. Cái cô Thi Linh Âm này thanh danh bất hảo, không xứng với em. Hiện tại đã kết hôn, còn không thèm báo cáo hành tung cho em tùy ý chạy loạn, hoàn toàn không hiểu chuyện!"

Cố Triều Lan lần này không lựa chọn trầm mặc mà phản bác lại một câu: "Nàng không phải người như vậy."

"Em thế mà lại đứng về phía nàng" Cố Văn Thâm cau mày nhìn chằm chằm Cố Triều Lan vài giây, đột nhiên nói, "Qua mấy ngày nữa anh phải quay về một chuyến."

Cố Triều Lan bất ngờ.

Cố Văn Thâm nói: "Vừa vặn giải đấu giáp máy em tổ chức sắp bắt đầu rồi, anh trở về xem một chút."

Căn cứ Cố Văn Thâm đóng quân trên sao hỏa là trạm trung chuyển vật tư cực kỳ quan trọng, hỗ trợ cung cấp toàn bộ vật phẩm, năng lượng cùng nguồn lực lượng cứu viện lấy từ sao Mộc chuyển đến sao Hải vương.

Là địa phương tuyệt đối không được phép xảy ra bất kì sự cố nào, Cố Văn Thâm đã đóng quân ở sao Hỏa năm năm, không rời nửa bước.

Cố Triều Lan lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, định nói không cần, nhưng Cố Văn Thâm quyết định dứt khoát xong liền ngắt máy.

Nửa giờ sau, Cố Văn Thâm lại gửi cho Cố Triều Lan một đường link liên quan đến một tin tức giải trí mới mẻ, kèm theo một hàng chữ: "Thi Linh Âm đang tham gia cái hoạt động này."

Cố Triều Lan mở ra, nhìn thấy tiêu đề bản tin mới: [Hạnh phúc hoa viên công bố sản phẩm mới —— mang đến cho bạn trải nghiệm sung sướng vô hạn.]

Cố Triều Lan click vào xem nội dung chi tiết.

"Đã hai năm trôi qua, siêu phẩm mới được mọi người chờ mong cuối cùng cũng chính thức được ra mắt rồi! Lần này, không chỉ về mặt thẩm mỹ, vũ khí bí mật siêu cấp vũ trụ này còn có đánh thẳng vào đại não nơi nhạy cảm nhất của con người! Trực tiếp, hiệu suất cao, ý nhị lưu! Một lần liền nghiện, giúp bạn được trải nghiệm cảm giác như trên Thiên Đường, tận hưởng hết tất thảy sung sướng của nhân gian!"

Tiếp đó là hình ảnh hiện trường bữa tiệc được công bố.

Trong bức ảnh đó Cố Triều Lan nhìn thấy gương mặt của một nam nhân hỗn huyết rất quen thuộc, Aaron Robert. Hoàn khố* thiếu gia gia tộc Robert không lo làm ăn kế nghiệp gia tộc, đầu đầy tư tưởng đen tối, sắc dục.

<"Hoàn khố" - trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, cũng là tên của tác phẩm, cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.>

Người này đã từng tham gia tiệc tân hôn của Cố Triều Lan và Thi Linh Âm.

Trước đó Cố Triều Lan không thèm để ý, bây giờ hồi tưởng lại những chi tiết nhỏ lúc hắn cùng Thi Linh Âm tương tác, nói chuyện trong yến tiệc, lúc này mới phát hiện quan hệ hai người này rất thân mật, không phải loại quan hệ bình thường.

Kéo xuống chút nữa là hình ảnh trơn bóng của sản phẩm mới.

Đầu tiên là một chuỗi dài thiết bị không thể miêu tả, thiết bị tinh xảo, robot sinh học, sau đó là hàng chữ to hơn, hình ảnh sản phẩm trọng điểm mới tinh xảo mê người vô cùng loá mắt: [Mùi hương làm thức tỉnh thần kinh cùng linh hồn vui tươi của bạn —— H.E hương huân].

"Đốt cháy tin tức tố, phóng thích nhiệt tình, khiến mỗi một tế bào của bạn đều được trải nghiệm sự sung sướng."

Cố Triều Lan mặt không cảm xúc xem xong toàn bộ tức mới mẻ, sau đó đóng website.

***

Thi Linh Âm kỳ thực không phải đi họp báo chơi, cũng không phải là bị bạn tốt không đứng đắn Aaron cưỡng ép kéo đi, nàng đi họp báo trên danh nghĩa làm chuyện đứng đắn

Công ty "Hạnh phúc hoa viên" mang lại cho người trưởng thành cảm giác sung sướng này thực chất là do Thi Linh Âm mở. Tuy nhiên nàng cũng không phải cổ đông duy nhất.

Thi Linh Âm cùng Aaron hợp tác mở ra công ty này, lấy phương thức che dấu thân phận.

Sau khi kết thúc buổi tuyên bố sản phẩm mới, Thi Linh Âm cùng Aaron đi gặp vài vị khách hàng, không cẩn thận bận bịu quá thời gian, chờ nàng tiễn khách hàng đi, lái xe về nhà cũng đã sắp chín giờ.

Thi Linh Âm trong lòng sốt ruột, dùng tốc độ cao lái xe trở về.

Điện thoại lúc này bỗng bừng sáng, có người gọi điện tới.

Phản ứng đầu tiên của Thi Linh Âm là cho rằng Cố Triều Lan gọi tới nên không thèm nhìn điện thoại liền nhấc máy.

"Linh Âm." Bên kia truyền tới âm thanh Thi Linh Âm không muốn nghe một chút nào của Thi Thượng Từ.

Thi Linh Âm giảm tốc độ xe xuống trong phạm vi xe có thể tự động lái, sau đó cười đáp lại: "Phụ thân."

Thi Thượng Từ hòa ái thân thiết nói: "Ngày mai có rảnh không, trở về nhà tụ họp một chuyến, Thanh Mặc, Thanh Minh còn có Linh Tuyết đều trở về."

Thi Linh Âm cười nói: "Gần đây sợ là không được rồi phụ thân, con rất bận."

Thi Thượng Từ nói: "Ồ? Đang bận việc gì?"

Thi Linh Âm nói: "Phụ thân cần gì phải hỏi con, ngài chẳng lẽ còn không biết sao?"

Thi Thượng Từ cười ha ha nói: "Là có nghe nói một chút. Chỉ là a, ta phải nói vài lời với con, đã kết hôn rồi liền ít tham gia những thứ tiệc rượu cùng hoạt động bát nháo kia lại, miễn cho Cố Thượng tướng tức giận. Con dù sao cũng là Omega, ít xuất đầu lộ diện mới thỏa đáng."

Thi Linh Âm nói: "Biết rồi."

Thi Thượng Từ khựng một giây, mới lên tiếng nói: "Ngày mai trở về đi, ta có lời muốn nói với con."

Thi Linh Âm biết rằng chuyến này không thể không về, nếu không Thi Thượng Từ nhất định sẽ đến tận nhà bái phỏng*.

<Bái phỏng: thăm hỏi>

"Được." Nàng đáp lại, sau đó cúp điện thoại

Hết chương 27


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro