Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Cuối cùng tối hôm qua Thi Linh Âm phải ngủ trong phòng khách nhỏ ở tòa nhà chính, ngày hôm sau bị Mai Thanh chú ý đến, nàng một bên oán giận Cố Triều Lan không cho nàng vào phòng, một bên đi tới phòng ngủ cho khách ở tòa nhà phụ.

Trở lại tòa nhà phụ, nàng nhanh chóng đem hành lý thu thập gọn gàng, rồi nhờ số 2 lặng lẽ mang hành lí của nàng vào phòng ngủ chính.

Số 2 từ chối nói: "Thượng tướng không cho phép bọn tôi mang đồ đến phòng ngủ của ngài nếu như chưa có sự đồng ý. Ngài yêu cầu tất cả mọi thứ trong nhà phải gọn gàng, có trật tự."

Thi Linh Âm nói: "Vậy bây giờ ngươi gọi điện thoại cho Thượng tướng, tôi tự mình nói với cô ấy."

Số 2: "Được."

Bấm điện thoại xong, bên kia Cố Triều Lan đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô được mời đi quan sát một giáp máy tập luyện. Sĩ quan phụ tá Vưu Ánh Hàn lái xe tới đón người, Điền Tây cùng cần vụ binh thông tin Chương đều đi theo sau.

Một nhóm bốn người.

Điện thoại được kết nối với số 1, nó thuật lại với Cố Triều Lan: "Thi tiểu thư muốn nói chuyện với ngài."

Cố Triều Lan lông mi cũng không nhấc: "Không rảnh."

"Cố Thượng tướng" âm thanh Thi Linh Âm trực tiếp từ bộ truyền tin trên miệng số 1 truyền tới, "Tối hôm qua ngài xé rách nội y của tôi, khi nào định đền cho tôi đây?"

Cố Triều Lan dừng xe lăn lại.

Điền Tây và Chương cần vụ ở phía sau trợn to hai mắt, Vưu Ánh Hàn mặt đơ đứng bên cạnh cũng phải bối rối một hồi.

"Tôi dọn đến đây ở quá vội, chỉ mang theo mỗi một bộ đồ còn bị ngài làm hỏng, bây giờ không có gì mặc, không có cách nào đi ra ngoài. Hơn nữa tối hôm qua lúc ngài kích động còn bóp cổ tôi, hiện tại đều thành . . ."

Cố Triều Lan nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Thi! Linh! Âm!"

Thi Linh Âm dừng lại: "Cố Thượng tướng, ngài ngày hôm nay thật sự không rảnh đưa tôi về nhà sao?"

Cố Triều Lan không lên tiếng, cô sợ sau khi mình nói không rảnh, Thi Linh Âm lại phun ra cái gì đó kinh người.

"Được, cô chờ tôi!" Cố Triều Lan mạnh mẽ quăng một câu, cắt đứt cuộc trò chuyện.

Tiếng nói chuyện dừng lại, xung quanh trở nên yên lặng không tên.

Cố Triều Lan táo bạo nói: "Còn không đi, phải chờ tôi ra lệnh nữa sao?"

Vưu Ánh Hàn là người đầu tiên phản ứng, đẩy xe lăn Cố Triều Lan đi.

Chương cần vụ lái xe, Điền Tây ngồi trên ghế phụ.

Vưu Ánh Hàn dựa gần vào Cố Triều Lan, từ máy truyền tin trên cổ tay chiếu ra một phần văn kiện, màn hình sáng xuất hiện trước mặt Cố Triều Lan.

"Đã tra được nguyên nhân hỏa tiễn phát nổ, hệ thống động cơ bị thay đổi, nhiệt độ đốt quá giới hạn quy định dẫn đến nhiên liệu nổ tung." Cô lướt xem biểu mẫu cùng số liệu trên hồ sơ, cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan mặc quân trang chính thống, tóc quấn lại cẩn thận tỉ mỉ, mắt cụp xuống, đôi mắt phượng vốn đơn bạc lạnh nhạt giờ càng hiện ra một luồng lạnh lùng nghiêm nghị, môi đỏ mím chặt, tâm tình có vẻ rất không tốt.

Vưu Ánh Hàn chợt nhớ tới những lời về việc xé rách nội y kia của Thi Linh Âm, cảm thấy nhất định là nàng nói lung tung. Cố Triều Lan là người lãnh cảm nhất mà cô biết, cô thậm chí còn chưa từng thấy Cố Triều Lan đến kỳ cáu kỉnh.

Thật giống như Cố Thượng tướng đối với tất cả tin tức tố của Omega đều miễn dịch hoặc là nói hết thảy những tin tức tố gây nên phản ứng đối với cô đều như không.

Cố Triều Lan có thể chính là người tự kiềm chế bản năng tốt nhất trên thế giới.

Nữ nhân như Thi Linh Âm tuyệt đối không thể là trường hợp ngoại lệ.

Cố Triều Lan lướt một trang văn kiện, nhìn thấy một bức ảnh mơ hồ đến từ camera giám sát, phóng to hai mươi lần.

Hình ảnh phát ra từ một nhà hàng gần bệ phóng, trong số những bóng người đi đường trong ảnh, có một bóng người gầy gò, mảnh khảnh. Mái tóc dài màu đen, mặc hoodie đen cùng với cái mũ màu đen trên đỉnh đầu.

Vành nón hơi thấp, chỉ lộ ra một nửa sườn mặt trẻ trung.

Cố Triều Lan nhìn chằm chằm bóng người đó, toàn thân căng thẳng. Người này chính là Cao Ninh Hành.

Vưu Ánh Hàn thấp giọng nói: "Chúng ta chắc chắn 100% Cao Ninh Hành có tham gia sự việc phát nổ lần này."

Cố Triều Lan đóng văn kiện, tựa người vào ghế: "Những chuyện khác thì sao?"

Vưu Ánh Hàn lắc đầu: "Những việc khác cái gì cũng không tra được. Tất cả quá khứ của Cao Ninh Hành đều trống không. Ngoại trừ khoảng thời gian cô ta và ngài cùng trường."

Cao Ninh Hành là bạn học cấp 3 của Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan gật đầu, còn nói: "Điều tra Thi Linh Âm một lần nữa cho tôi, tư liệu viết về nàng không thể đơn giản như vậy."

Được nhà từ thiện nhận nuôi, câu dẫn cha nuôi của chính mình, phóng đãng vô liêm sỉ, còn bị vô số người tiêu ký —— những từ ngữ này cùng với Thi Linh Âm mà Cố Triều Lan tận mắt nhìn thấy không hề có một chút quan hệ.

Cô nhìn thấy Thi Linh Âm là một nữ nhân nguy hiểm mà mạnh mẽ.

Thi Linh Âm quả thật xinh đẹp khiến lòng người nảy ra ý đồ xấu, nhưng đồng thời nàng cũng dị thường khó giải quyết, tuyệt đối không thể dễ dàng bị người khác tiêu ký như vậy.

Cố Triều Lan vuốt nhẹ vết chai mỏng trên ngón trỏ, đột nhiên nở nụ cười.

Vưu Ánh Hàn ở bên cạnh kinh ngạc một hồi, Thượng tướng của bọn họ cười chính là sắp có chuyện xảy ra.

"Có chuyện gì vậy Thượng tướng?" Vưu Ánh Hàn mang theo bất an hỏi.

Cố Triều Lan lắc đầu: "Tìm cho tôi mấy người, đưa họ đến Oasis."

"Vâng."

***

Cố Triều Lan trực tiếp đón Thi Linh Âm tại cửa Oasis.

Thời điểm Thi Linh Âm lên xe, cô đặc biệt liếc mắt nhìn ngực Thi Linh Âm, rõ ràng bên trong có mặc nội y.

Cố Triều Lan cảm thấy rất khó chịu vì bị Thi Linh Âm không biết xấu hổ trêu đùa khắp nơi.

Thi Linh Âm sau khi lên xe chủ động cùng Cố Triều Lan bắt chuyện nhưng Cố Triều Lan không để ý đến nàng.

Một đường yên lặng.

Phi xa từ bãi đậu máy bay Oasis cất cánh, hạ xuống độ cao 500 mét, tiến vào khu quản chế, khu vực này có một lượng lớn pháo đài và biệt thự loại nhỏ trôi nổi trên không trung.

Lại xuống phía dưới một nghìn mét mới là thành thị trên mặt đất.

90% nhân khẩu thành phố Coffie, đều sống trên mặt đất, 10% còn lại, chín mươi chín phần trăm đều sống ở khu quản chế, cuối cùng chỉ có một số rất ít, mới có tư cách sống trên bầu trời phía trên khu quản chế.

Phi xa xuyên thẳng bay qua đại lộ số một trong khu quản chế, hai bên đường là do những ngôi biệt thư xinh đẹp trên không trung tạo thành, mỗi một ngôi nhà trên không trung đều có một hoa viên tinh xảo, trong vườn hoa trồng đủ loài thực vật biến đổi gen màu sắc rực rỡ.

Từ cửa sổ xe nhìn ra, những ngôi nhà sặc sỡ bảy màu chồng chất trên không trung xoẹt qua tầm nhìn, tựa như đang đi vào thế giới cổ tích.

Thi Linh Âm sống trong khu vực cây xanh um tùm ở rìa thành phố, khu vực nằm giữa khu quản chế và mặt đất, chỉ cách mặt đất hai mấy mét, vừa vặn trôi nổi phía trên khu rừng rậm.

Đó là một tòa nhà ba tầng, trong sân trồng loại thực vật màu đỏ, tương phản rất lớn với rừng cây xanh bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng đặc biệt.

Xe đáp xuống bãi đậu máy bay chật hẹp, hai bóng người một già một trẻ rất nhanh chạy từ trong nhà ra.

Cố Triều Lan mặt lạnh ngồi trong xe, không có ý định đi xuống.

Thi Linh Âm xuống xe, dựa vào cửa xe khom lưng nói: "Thượng tướng vào nhà ngồi một lát nha, tôi thu dọn đồ đạc rất lâu đó."

Cố Triều Lan liếc mắt nhìn máy truyền tin trên cổ tay nói: "Tôi chỉ chờ cô đúng 15 phút."

Thi Linh Âm cười nói: "Thượng tướng không muốn xem phòng ngủ của tôi như thế nào sao? Nói không chừng bên trong còn có đồ vật ngài cảm thấy hứng thú đó."

Cố Triều Lan giương đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm nở nụ cười: "Vào trong đi mà Thượng tướng, đừng lo lắng như vậy, ngài sợ tôi sẽ thật sự ăn thịt ngài sao?"

Cố Triều Lan theo Thi Linh Âm tiến vào nhà.

"Đây là Thư mụ, Tiểu Địch." Thi Linh Âm giới thiệu hai người trong nhà.

Cố Triều Lan nhìn một cái, gật đầu.

"Đây là vợ tôi." Thi Linh Âm vịn nhẹ lên xe lăn, "Cố Triều Lan Thượng tướng."

Thư mụ sốt sắng nói: "Thượng tướng ngài khỏe."

Tiểu Địch đứng sát bên người Thư mụ, cúi đầu không nhìn ai cũng không cất tiếng nói.

Thi Linh Âm giải thích nói: "Nàng không biết nói, vẫn luôn như vậy, bác sĩ cũng không có cách nào chữa trị."

Thi Linh Âm để hai người đi thu dọn đồ đạc sau đó cùng nàng chuyển đến nhà Cố Triều Lan.

Phòng ngủ trên tầng ba, một căn phòng diện tích nhỏ hẹp, không có cửa sổ.

Vừa vào phòng, Cố Triều Lan liền chú ý tới giá sách che kín toàn bộ bức tường, khung ảnh 3D được xếp chỉnh tề đặt ở mỗi tầng trên giá sách.

Thi Linh Âm đẩy Cố Triều Lan đến trước kệ sách: "Ngài đọc sách chờ tôi một chút, tôi đi thu dọn đồ đạc."

Hầu hết các bức ảnh trên giá sách đều là bạn học của Thi Linh Âm cùng với một ít ảnh phong cảnh, Thi Linh Âm chỉ xuất hiện bên trong mấy bức ảnh nhóm.

Cố Triều Lan tầm mắt lơ đãng lướt qua tấm hình nào đó, bỗng nhiên dừng lại. Cô nhìn thấy ảnh chụp chung của Thi Linh Âm và Cao Ninh Hành, trên sân thượng trường học.

Mười bảy tuổi, Thi Linh Âm trong bộ đồng phục học sinh nằm nhoài trên lan can, nghiêng đầu hướng về phía ống kính cười. Lúc đó mái tóc xoăn bồng bềnh của nàng được xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt trắng đen to tròn nhìn thẳng ống kính, nở nụ cười hồn nhiên rạng rỡ.

Cao Ninh Hành đứng sau lưng nàng, mặc áo T-shirt rộng rãi màu đen, ngửa đầu nhìn bầu trời. Tóc đen dài thẳng dịu dàng buông xuống sau lưng nàng, lông mày, tóc mái bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra cặp mắt lãnh đạm, tràn ngập vẻ chán chường.

Cố Triều Lan trầm mặc nắm chặt tay vịn.

"Hiện tại tôi chỉ còn giữ bức ảnh duy nhất chụp chung cùng nàng." Thi Linh Âm bỗng nhiên đi tới, nàng nhìn người trong ảnh non nớt trắng xám, giống như một đứa trẻ sạch sẽ, Cao Ninh Hành.

Cố Triều Lan không trả lời.

Thi Linh Âm vuốt ngón tay qua mép khung ảnh một cái, một màn ánh sáng phát ra, đem hình ảnh hai nữ hài trẻ tuổi chiếu lên giữa phòng.

Tiếng gió vù vù cùng tiếng nói chuyện ồn ào trong sân trường đồng thời phát ra, Thi Linh Âm trong bức ảnh 3D nghiêng đầu nhìn về phía máy ảnh, nở nụ cười xán lạn, trong sáng. Mà phía sau nàng, Cao Ninh Hành đang lặng im nhìn bầu trời cũng quay mặt lại.

Đôi mắt Cao Ninh Hành rất to, tròng mắt đen nháy, lúc nhìn người khác ánh mắt lại lạnh lùng trầm tĩnh, tựa như muốn dùng sự yên lặng nhìn thấu con người của ngươi, lại giống như căn bản không nhìn ngươi mà là xuyên qua thân thể ngươi, nhìn chăm chú vào những thứ đồ khác.

Cố Triều Lan nhìn người trong ảnh kia, ngơ ngác xuất thần.

Thi Linh Âm bỗng nhiên chắn trước mặt cô, chống tay lên xe lăn, cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Triều Lan.

"Tình cảm Thượng tướng dành cho A Hành quả thật không bình thường nha, một tấm hình cũng có thể làm cho Thượng tướng xuất thần lâu như vậy." Thi Linh Âm áp sát mấy phần, mỉm cười nói, "Ngài nhớ nàng sao?"

Cố Triều Lan lùi về sau, cảnh cáo: "Cách xa tôi một chút."

Thi Linh Âm lùi lại, giơ tay thu hồi ảnh chiếu 3D, cầm lấy cuốn album, nhìn đầy hoài niệm: "Sau này A Hành lựa chọn đi theo ngài, ngài không biết chuyện này khiến tôi có bao nhiêu thương tâm đâu."

Nàng đem cuốn album đặt trên mặt bàn, ánh mắt vi tán, như rơi vào trong hồi ức .

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nàng là tại nơi tổ chức thi đấu giáp máy chiến lần thứ nhất của ngài." Thi Linh Âm lại đột nhiên nở nụ cười, "Cuộc so tài kia thật sự lưu lại trong tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đặc biệt là ngài, Cố Thượng tướng."

Cố Triều Lan là người đầu tiên tổ chức cuộc thi đấu giáp máy không giới hạn giới tính và thuộc tính ABO. Người tham dự chỉ cần lọt vào top 5 liền có thể nhận được một lượng tiền thưởng vô cùng lớn, cùng với một vé thông hành đặc biệt vào thẳng quân đội của Cố Triều Lan, còn nếu như tại giải thi đấu đánh bại được Cố Triều Lan thì lại lập tức kế thừa tất cả tài sản dưới danh nghĩa Cố Triều Lan.

Giải thi đấu lần thứ nhất có rất nhiều nam Alpha tham gia, kể từ khi thuộc tính ABO được tạo ra từ 200 năm trước, Alpha giới tính nam đã được thăng cấp vượt trội hơn giới tính nữ. Ý thức về sự ưu việt này càng ngày càng thêm sâu sắc, cho tới tận bây giờ, nữ Alpha bất luận ở trong quân đội hay ở nơi làm việc bình thường đều bị phân biệt đối xử.

Chỉ có ở giải đấu giáp máy do Cố Triều Lan làm chủ là ngoại lệ. Không cần bất kỳ điều kiện gì miễn là có thể thắng.

Cố Triều Lan vì tạo sự tin tưởng, tại giải thi đấu lần thứ nhất lấy một địch mười, vinh quang đại thắng, từ đó tên tuổi vang khắp bốn phương, tiền đồ vô hạn.

Chỉ là tiền đồ ngắn ngủi mười năm, một thời anh hùng liền kết thúc.

Thi Linh Âm liếc mắt nhìn chân Cố Triều Lan, cười nói: "Giải thi đấu lần này nếu như tôi thắng, Thượng tướng có thể đáp ứng tôi một điều kiện không? Điều kiện rất đơn giản."

Cố Triều Lan nhìn chằm chằm nàng nói: "Nhưng không phải cô là Omega sao?"

Thi Linh Âm nói: "Thượng tướng đây là kỳ thị thuộc tính và giới tính của tôi sao?"

Cố Triều Lan cau mày, cô tổ chức thi đấu giáp máy, mục đích chính là để chứng minh nữ Alpha so với nam Alpha không yếu hơn. Trên đời này, cô ghét nhất chính là sự kỳ thị nhưng vừa rồi . . . cô theo bản năng lại nói ra câu nói kia.

"Sao nào?" Thi Linh Âm hỏi, "Ngài dám đáp ứng tôi không? Nếu như tôi thắng, ngài đáp ứng ta một điều kiện, nếu như ngài thắng, tôi liền đem mạng của tôi cho ngài, sau này ngài muốn tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó."

Cố Triều Lan: "Cô muốn điều kiện gì."

Thi Linh Âm nhất thời long lanh cười: "Tôi muốn ngài đem tôi từ đầu đến chân liếm một lần."

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro