Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Shino

Sáng sớm thứ hai, trước tiên Kiều Vinh Vinh cho mình một liều thuốc ức chế rồi mới đến trường học.

Quả nhiên, đến lúc xế chiều, thân thể nàng bắt bắt đầu nóng lên, nội tâm xao động, thuốc ức chế tuy rằng không có tác dụng phụ, nhưng vẫn không thể đem ảnh hưởng của kỳ động dục đánh tan, khó tránh khỏi thân thể sẽ không thoải mái.

Điều ấy tuy khó chịu thật nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới công việc thường ngày của nàng, chỉ là trạng thái này cũng không hẳn là tốt như bình thường.

Khi nghe tin trong lớp có một bé trai đang đánh nhau với một đứa bé ở lớp bên cạnh, đánh lại còn rất hăng, đến lúc nàng chạy tới, cả hai đều đã bị thương.

Trước tiên đưa học sinh đến đến phòng y tế, sau đó Kiều Vinh mới gọi điện thông báo cho bố mẹ hai bên.

Phụ huynh học sinh rất nhanh chóng đã chạy tới, cơ thể nàng không thoải mái, cho nên phần lớn là chủ nhiệm lớp bên cạnh hỏi rõ tình hình chuyện đã xảy ra, mới biết là do mấy đứa trẻ đùa nghịch, lại đùa quá trớn nên mới đánh nhau, học sinh của lớp mình là người động thủ trước.

Tính chất sự việc cũng không quá nghiêm trọng, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường, việc này nhanh chóng rơi vào dĩ vãng.

Học sinh của Kiều Vinh Vinh là một nữ Alpha rất đẹp tự xưng là chị của đứa bé, nhìn qua cũng mới đôi mươi, còn rất hiểu lý lẽ, không làm ầm ĩ như những phụ huynh khác, không những nhấn đầu em trai xuống răn dạy, mà còn biểu thị rằng nếu xảy ra chuyện thì mình sẽ chi trả hết phần thuốc men.

Sự tình được giải quyết rất dễ dàng, vừa vặn đã đến giờ tan học, Kiều Vinh Vinh quay trở lại lớp dặn dò mấy câu rồi cho về, nàng cũng định đi về nhà luôn.

Lúc này nữ Alpha kia đến tìm nàng, nói rằng rất xấu hổ về hành vi của em mình, muốn mời nàng một bữa cơm để xin lỗi, thuận tiện hỏi thăm mấy chuyện của em trai ở lớp học hôm nay.

"Chị của Hà Vũ à, ở lớp bé rất là ngoan ngoãn, ngày hôm nay chỉ là do bé nó cáu kỉnh, không có chuyện gì hết, em trở về cũng không nên nói nó làm gì, chuyện ăn cơm thì coi như thôi đi." Kiều Vinh Vinh kỳ thực rất mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi nên nhẹ nhàng từ chối.

"Em gọi là Hà Cung, cô cứ trực tiếp gọi tên em đi." Hà Cung thế nhưng rất cố chấp, "Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, em đã đặt bàn sẵn rồi, tiện em cũng muốn thay mặt cả nhà cảm ơn sự dạy dỗ của cô giáo đối với Hà Vũ."

Kiều Vinh Vinh từ chối không được chỉ đành đồng ý, rồi nhắn tin nói cho Lâm Sơ Lan đêm nay không về ăn tối.

Cũng may Hà Cung là một Alpha rất nhiệt tình, lại có khiếu hài hước, Kiều Vinh Vinh đang trong kỳ phát tình so với ngày bình thường ít nói rất nhiều, đại đa số là Hà Cung nói, dĩ nhiên cũng không đến mức tẻ nhạt.

Sau khi cơm nước xong, Hà Cung nói muốn đưa nàng về nhà, còn kết bạn với WeChat của nàng. Kỳ phát tình của Omega rất dễ cảm thấy mệt mỏi, Kiều Vinh Vinh về đến nhà, tắm rửa qua rồi đi ngủ sớm.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, nàng mở điện thoại, phát hiện tối hôm qua Hà Cung nhắn tin cho nàng qua WeChat:

"Cô giáo đã về đến nhà chưa?"

"Kỳ thực em muốn nói với cô rằng em yêu thích tin tức tố của cô, cũng càng yêu thích cô hơn."

"Em muốn theo đuổi cô giáo."

Kiều Vinh Vinh đã nhiều năm chưa gặp người theo đuổi trắng trợn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao trả lời.

Thân thể nàng lại mơ hồ phát nhiệt, thế là trước tiên tiêm cho mình một liều thuốc ức chế, mới nhắn lại, "Tôi đã kết hôn."

Đối phương không có phản hồi, Kiều Vinh Vinh cho rằng nàng biết khó mà lui, kết quả lúc đến trường học lại phát hiện Hà Cung đang đứng ở cửa.

Trong tay Hà Cung còn cầm bữa sáng, thấy nàng lại gần, trước tiên kín đáo đưa cho nàng, Kiều Vinh Vinh cầm bữa sáng trả lại, có chút bất đắc dĩ, "Em không thấy tin nhắn tôi gửi cho em sao."

"Nhìn thấy a." Hà Cung vẫn là bộ dạng nhiệt tình đáp lại, cười hì hì, "Trước tiên cô giáo ăn điểm tâm đi."

"Em ăn đi, tôi không thấy ngon miệng." Kiều Vinh Vinh là thật sự cảm thấy như vậy, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hà Cung, tâm tình cũng biến đổi theo, biết là thế, nhưng nên từ chối hay là bản thân muốn từ chối, "Đừng theo đuổi cô."

"Nhưng em cảm thấy em còn có cơ hội." Hà Cung đột nhiên ghé sát lại, ở trên cổ nàng ngửi một cái, thấp giọng nói, "Em ngửi thấy được trên trên người cô có mùi vị của Alpha, nhưng sao tin tức tố của cô lại đậm như thế, hẳn là do kỳ động dục? Người đó không ở bên cạnh cô sao?"

Hơi thở nóng rực của Hà Cung phả trên cổ nàng, có chút ngứa, Kiều Vinh Vinh lui về phía sau một bước, "Người yêu tôi phải đi làm."

Nàng không cho Hà Cung cơ hội nói chuyện, "Đã đến giờ lên lớp, tôi phải đi trước."

Nàng cất bước đi nhanh, cứ như ở sau có quái thú vậy.

Nhưng câu nói của Hà Cung vẫn văng vẳng trong đầu nàng.

Người đó không ở bên cạnh cô sao?

Kiều Vinh Vinh cũng không nhớ rõ, chính mình phải dựa vào thuốc ức chế qua bao nhiêu kỳ phát tình nữa, lúc đầu đúng là bởi vì nàng muốn lên lớp, xin nghỉ quá phiền phức, vì thế nên mới dùng thuốc ức chế.

Hai người đều quá bận, hơn nữa, bình thường đều sinh hoạt về đêm không ít, liền không lưu ý mấy cái ngày tới kỳ phát phát tình.

Vì lẽ đó, Kiều Vinh Vinh cũng không để tâm đến chuyện đó.

Nhưng hôm nay nghe Hà Cung nói vậy, trong lòng nàng liền hiện ra một luồng không nói rõ được, cũng không biết diễn tả ra sao, có thể là do ảnh hưởng của kỳ phát tình lưu lại, có thể là, nàng đã vốn cảm thấy oan ức.

Lúc các nàng mới vừa bên nhau hai năm, bất luận tình huống thế nào, Lâm Sơ Lan đều sẽ cùng nàng nàng vượt qua kỳ phát tình, vì thế còn xảy ra không ít chuyện.

Nhưng là hiện tại, nên đi làm thì vẫn đi làm như thường lệ, nên đi công tác thì vẫn đi công tác, đã theo vô số ngày bình thường như thế.

Nàng nói muốn dùng thuốc ức chế, Lâm Sơ Lan liền ngoan ngoãn cho nàng dùng ư!

Alpha đều là tên lừa gạt!

Lâm Sơ Lan đúng là cái đại ngu ngốc!

Lúc này Lâm Sơ Lan còn không biết suy nghĩ của vợ, cô còn đang nói chuyện hợp tác.

Người phụ trách ở bên đối phương là một một nữ Beta, họ La, nhìn qua lớn tuổi hơn so với cô, trưởng thành mà khôn khéo, trong lúc vung tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình. Lúc Lâm Sơ Lan mới tốt nghiệp đảm nhận chức trợ lý, thấy được đối phương đã đỏ mặt.

Lâm Sơ Lan hiện giờ đúng là không có phản ứng gì, cô gặp quá nhiều nữ nhân xinh đẹp, ở trên thương trường, loại nữ nhân càng xinh đẹp trái lại càng khó dây vào.

Quả nhiên, vị La tổng này cũng không phải nhân vật đơn giản, cùng các cô ròng rã họp suốt hai ngày, vạch ra không ít vấn đề.

Cũng may Lâm Sơ Lan chuẩn bị chu toàn, từng cái ứng đối một cách dễ dàng.

Buổi chiều ngày thứ hai, La tổng rốt cục thỏa mãn, đồng ý hợp tác, đồng thời mời Lâm Sơ Lan một bữa ăn tối.

Đồng ý hợp tác chỉ là bước thứ nhất, Lâm Sơ Lan lần này đi công tác còn muốn quyết định được cùng La tổng phát triển lâu lâu dài, nên hiện giờ tạo mối quan quan hệ là tất yếu, liền thoải mái đồng ý lời mời.

Thời điểm cơm ăn đến một nửa, Lâm Sơ Lan nhận được cuộc gọi video từ Kiều Vinh Vinh.

Cô để chế độ im lặng, ai ngờ điện thoại lại reo lên, Lâm Sơ Lan lấy lý do vợ có việc gấp, không thể làm gì khác hơn là cùng La tổng xin lỗi, một bên đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Lâm Sơ Lan, chị có phải là phiền chán em không hả?"

Lâm Sơ Lan đang không hiểu chuyện gì xảy ra, "Làm sao đột nhiên lại hỏi tôi cái này? Tôi còn đang bận xã giao đây."

"Chị thế mà không phủ nhận? Chị khẳng định là phiền chán em!"

Lâm Sơ Lan: . . .

-------------
Editor:
Tâm trạng của Kiều Vinh Vinh lúc này:

Mọi người hãy bình chọn ủng hộ nhóm dịch nhé 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro