Chương 16: Phá Trận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lẫm thon gầy, đứng thẳng giữa bầu trời xanh thẳm, nhìn lên phương trận màu lam nhạt đang di chuyển nhanh chóng trên cao. Giữa dời đi trận và linh khí tráo chỉ cách nhau một sợi chỉ, nhưng dù trải qua hàng ngàn chiêu thức, linh khí tráo vẫn không hề bị tổn thương. Mắt trận rung chuyển dữ dội vì không hút được trận thìa khi khởi trận. Thiên địa bỗng tràn đầy lệ khí, âm phong ngoài linh khí tráo ngày càng nhiều, cuối cùng tụ thành một khối đen nhánh.

"Có phải sắp mưa rồi không? Nhân viên hãy chuẩn bị vài chiếc dù cho các khách mời đi!" Đạo diễn ngước nhìn bầu trời u ám, lo lắng về thời tiết. Ông không thể để nhà đầu tư phải dầm mưa trong điều kiện này.

Mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng Cố Lí hoàn toàn tin tưởng Diệp Lẫm. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng từ đôi mắt xinh đẹp kia, Cố Lí như thấy được khí khái duy ngã độc tôn của trời đất! Ánh mắt ấy khiến người khác cam nguyện phục tùng, khiến lòng người sinh ra niềm tin tưởng mạnh mẽ. Ai nói Diệp Lẫm không phải là Alpha? Giờ phút này, Diệp Lẫm thực sự tỏa sáng!

Cố Lí lùi về phía sau, bắt chước Diệp Lẫm múc một muỗng nhân thịt đặt lên lớp vỏ sủi cảo, rồi khéo léo gấp lại. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, mắt nhíu lại, tập trung theo dõi.

Cửu Ly, linh thể của Cố Lí, đứng sau lưng cô, sẵn sàng thực hiện các biện pháp bảo vệ theo chỉ dẫn của Diệp Lẫm.

Tấm ván gỗ trước phòng không có bếp độc lập, chỉ có một bếp đất ngoài trời với một chiếc chảo sắt cũ kỹ.

【 Chiếc nồi đó có bao nhiêu năm rồi? Trông đầy rỉ sét! 】

【 Cái nồi này làm sao mà nấu ăn được? Nhìn thôi đã không muốn ăn rồi. 】

【 Nếu bắt tôi phải nấu bằng cái nồi này, chắc tôi sẽ nôn mất... Xin lỗi, nhưng đúng là kinh khủng. 】

Các cư dân mạng không hiểu, nhưng Diệp Lẫm biết rõ, cái nồi này chính là chìa khóa để phá trận.

Chiếc chảo sắt này đã có từ trước khi thành lập quốc gia, từng được quân đội sử dụng trong chiến tranh để nấu ăn, và qua gần một thế kỷ gió mưa, nó đã hấp thụ đủ linh khí của trời đất, trở thành một vật báu.

Diệp Lẫm nhét củi vào bếp, lửa bùng lên đỏ rực. Điều mà không ai biết, đó là ngọn lửa này không cháy từ trên xuống, mà từ dưới lên, biến lớp tro đen thành một chất lỏng màu đỏ hồng.

Diệp Lẫm múc một gáo nước đổ vào chảo sắt cũ, cầm bàn chải xoát nồi, linh khí bám vào từng sợi lông bàn chải, di chuyển vòng quanh chảo theo chiều kim đồng hồ. Chảo sắt sáng lên một lớp ánh quang, và sau khi xoát nồi xong, Diệp Lẫm dùng sức vung cánh tay về phía đông nam của trận địa.

Phá!

Cùng với bọt nước bắn ra từ đầu bàn chải, những tia linh quang như mũi tên bay thẳng về phía mặt trời, mạnh mẽ đâm vào phía đông nam của phương trận, mở ra một lỗ lớn. Toàn bộ trận địa rung chuyển dữ dội, các phần khác của trận lẫn nhau di chuyển nhanh chóng, nhanh chóng vá lỗ hổng ở phía đông nam.

Cố Lí mở to mắt kinh ngạc, thấy Diệp Lẫm vung tay một cái, trận địa lập tức bị phá hủy một phần! Trái tim cô đập thình thịch, quá kích thích! Nếu không phải đang cầm sủi cảo, chắc chắn cô sẽ vỗ tay khen ngợi!

Cửu Ly cũng sững sờ, lần đầu tiên trong đời cô thấy ai đó phá trận bằng cách xoát nồi mà không cần khai đàn hay thi pháp. Hóa ra những đạo sĩ hoa hòe kia toàn là lừa đảo!

Diệp Lẫm lại nhúng bàn chải vào nồi, lần này nước đã ấm. Cô xoay bàn chải ngược chiều kim đồng hồ, sau đó bắn bọt nước về phía đông, tiếp tục mở rộng lỗ hổng của trận địa.

"Oa nga!" Tiếng kinh hô của Cố Lí truyền đến tai Diệp Lẫm, cô tự hào nở một nụ cười.

Lần thứ ba xoát nồi, nước trong nồi đã nóng. Diệp Lẫm rung cánh tay trong không trung, trực tiếp phá vỡ cả phía nam và tây nam của trận địa. Sau đó, cô tiếp tục phá hủy phía bắc, tây bắc... Chẳng mấy chốc, dời đi trận đã bị Diệp Lẫm phá tan tành. Chỉ còn lại mắt trận được kết nối với mặt đất bằng vài sợi linh tuyến mỏng manh, không ngừng phun ra những trận nhỏ để bù đắp cho sự tổn thất của trận địa.

【 Trời ơi, Diệp Lẫm xoát cái nồi mà như đang đánh trận vậy! 】

【 Cảm giác như cô ấy không chỉ đang xoát nồi, mà là đang chỉ huy một đạo quân. Cô ấy soái quá đi! 】

【 Tay của tỷ ấy không phải tay, mà là cái nút điều khiển lòng tôi! Vì Diệp tỷ mà đánh Call】

Với những bình luận sôi nổi trên mạng, #DiệpLẫmSoáiKhíXoátNồi nhanh chóng lên hot search. Và hiện trường đã sinh ra thêm một fan cuồng nhỏ bé.

Nhìn những trận nhỏ bị phun ra, trái tim Cố Lí càng thêm căng thẳng. Cô nắm chặt sủi cảo trong tay, như thể đang nắm lấy trái tim mình. Hai mép của chiếc sủi cảo bị ép chặt lại với nhau. Cô lo lắng nhìn Diệp Lẫm "soái", không, là phá trận. Cảm giác như một thiếu nữ đang hoài xuân. Quá khốc soái!

Cô ấy đang bảo vệ mình! Đây có phải là tình yêu không? Cố Lí nhớ lại lời Cửu Ly đã nói. Đây là tình yêu đúng không?

Camera đại ca lập tức cho Cố Lí một đặc tả, đôi mắt ấy đầy sùng bái, lo lắng và hưng phấn đều hiện rõ.

Các cư dân mạng cũng bắt được khoảnh khắc này và bắt đầu bàn tán.

【 Ánh mắt của tiểu cá chép không đúng lắm! Cô ấy và Diệp Lẫm thật sự có gì đó sao? 】

【 Xong rồi, Cố ảnh hậu của chúng ta lún sâu rồi? 】

【 Đừng nói lung tung, đây là diễn xuất thôi, tất cả đều có kịch bản. Chắc chắn là đang giúp Diệp Lẫm tẩy trắng. 】


Sau vài lần rửa, nước trong nồi trở nên đen kịt, vẩn đục. Diệp Lẫm bưng nồi lớn, đổ hết nước bẩn ra ngoài. Khi đặt nồi xuống, chảo sắt giờ đây đã sáng bóng đến mức có thể soi bóng người, không còn một chút rỉ sét nào!

Trong phòng phát sóng trực tiếp, các võng hữu cũng trở nên phấn khích.

【 Đây là luyến tổng sao? Xác nhận đây không phải là tiết mục biến hóa thần kỳ? 】

【 Cái bàn chải kia có phải làm từ chất liệu đặc biệt không? Có khi nào chương trình sắp quảng cáo cho nó không? 】

【 Chảo sắt này đã trải qua chuyện gì vậy? Từ cũ kỹ mà trở thành mới tinh rồi! 】

Trong khi các võng hữu còn đang kinh ngạc, Diệp Lẫm lại đổ thêm hai gáo nước vào nồi. Tay phải cô nâng nắp nồi, che camera, nhanh chóng dán lá bùa "nước mắt quỷ" vào mặt trong nắp nồi. Lá bùa lập tức biến mất.

Ánh mắt Diệp Lẫm lạnh lùng khi cô đậy nắp nồi lại. Bàn tay cô, giờ đã bị bao phủ bởi một lớp linh khí dày đặc như chảo sắt.

Ngọn lửa trong lò cháy càng ngày càng mạnh, mắt trận trên không trung bắt đầu có dấu hiệu bất ổn. Khi nắp nồi đóng lại, linh khí từ dưới phóng lên, đi qua ngọn lửa, xuyên thẳng xuống sâu dưới lòng đất hàng trăm mét. Ngọn lửa đỏ rực và linh khí màu lam hòa quyện tạo thành sóng linh khí màu đỏ hồng. Diệp Lẫm dùng tay trái tạo một thủ ấn, đánh vào tay phải đang đè chặt nắp nồi.

Dưới lòng đất, sóng linh khí lan tỏa như sóng biển, đẩy về phía rìa thôn nhỏ. Khi Diệp Lẫm nhấc tay lên, linh khí đỏ rực đã thiêu đốt đến tận gốc rễ của trận địa. Lá bùa màu lam đã bị thiêu rụi gần hết, và như chiếc bát bị lật úp, trận địa bắt đầu vỡ vụn, từng mảnh màu lam nhạt biến mất dưới ánh nắng.

Trên bầu trời, mắt trận mất đi nền tảng và nguồn dinh dưỡng, bắt đầu co lại và phồng lên. Âm thanh co lại như tiếng tim đập, sóng âm lan tỏa, khiến mọi người choáng váng, thần trí mơ hồ. Ngay cả Cửu Ly cũng ôm đầu, gương mặt đầy đau đớn.

Tưởng rằng trận sẽ tự hủy? Không thể nào! Diệp Lẫm nhấc nắp nồi lên, dưới lớp hơi nước che phủ, hai viên "nước mắt quỷ" đã luyện chín phóng thẳng lên trời, đâm vào mắt trận.

Răng rắc một tiếng, thời gian như ngừng lại. Rồi, như bị nhấn nút tạm dừng, bang một tiếng, trên bầu trời bùng nổ một đóa pháo hoa ngũ sắc. Trận địa hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời của thôn nhỏ.

"Ai? Ban ngày ban mặt mà có người bắn pháo hoa à?" Các nhân viên công tác tò mò ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chẳng thấy gì.

Lúc này, ở Diệp Thành cách đó ngàn dặm.

Phốc! Một nữ tử mặc đạo bào màu xanh đen phun ra một ngụm máu tươi.

Là phản phệ! Có người phá trận của cô ta và còn lợi dụng mắt trận để phản phệ cô! Gặp được cao thủ rồi. Nhưng, chuyện này càng trở nên thú vị hơn!

Dời đi trận bị Diệp Lẫm phá trong chưa đầy ba phút. Cố Lí tận mắt chứng kiến mọi thứ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình không còn là gánh nặng cho người khác khi gặp nguy hiểm. Phải chăng điều này cũng báo hiệu mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn?

Cố Lí vẫn nắm chặt chiếc sủi cảo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ngây người nhìn Diệp Lẫm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ánh mắt ấy vừa bị Diệp Lẫm bắt gặp khi cô quay đầu lại. Diệp Lẫm mỉm cười, đôi mắt cong cong như muốn nói: "Chị thấy không, tôi đã nói là sẽ làm được, chị đã an toàn rồi."

Khi linh khí tráo bị thu lại, trên bầu trời xuất hiện hai dải cầu vồng. Camera đại ca lập tức ghi lại cảnh tượng này.

"Đẹp thật." Cố Lí nhìn về phía Diệp Lẫm, không kìm lòng được mà thốt lên.

Diệp Lẫm tưởng cô đang nói về cầu vồng, cũng gật đầu đồng ý, "Thật sự đẹop ." Đã lâu lắm rồi nàng mới thấy cảnh đẹp như vậy.

Cửu Ly lặng lẽ bay trở lại tán cây, không muốn làm phiền hai người.

"A!" Diệp Lẫm đột nhiên nhớ ra, "Còn sủi cảo thì sao?"

Chẳng ra gì. Duy nhất một chiếc sủi cảo được bao tử tế, nhưng vỏ vẫn bị rách. Diệp Lẫm cầm một miếng vỏ sủi cảo khác, tiếp tục gói sủi cảo với nhân từ tay Cố Lí, "Cũng tạm, chỉ mất một chút vỏ thôi."

Nhìn Diệp Lẫm cẩn thận gói sủi cảo, Cố Lí cắn răng, cảm thấy mình như không bằng một chiếc sủi cảo nhỏ xíu này sao?

"Để chị gói." Cố Lí ngữ khí lạnh lùng, có chút không thoải mái, chẳng lẽ đang giận?

"Được , tốt." Diệp Lẫm tự hỏi liệu mình có nói gì sai không. Sau khi xác nhận không có gì sai, cô cẩn thận dặn dò: "Vậy chị gói từ từ, nhớ siết chặt, không thì sẽ bị bung ra đấy."

"Chị sẽ siết chặt." Cố Lí cắn răng nói hai chữ "siết chặt" một cách đầy nhấn mạnh.

Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Lẫm nghiêm túc gật đầu, sau đó quay lại xử lý giỏ rau dại.

Diệp Lẫm lấy dương xỉ và thịt bò ra, thái nhỏ từng thứ, rồi nấu sôi nước trong nồi, đổ đi, đợi đáy nồi ráo nước mới đổ dầu vào. Chờ dầu nóng, cô thả hành và gừng vào xào, rồi cho thịt bò vào. Khi thịt bò bắt đầu săn lại, cô thêm dương xỉ và gia vị, xào thêm chút nữa rồi cho ra đĩa. Một đĩa dương xỉ xào thịt bò đã hoàn thành.

Mùi thơm của món ăn lan tỏa trong không khí, kích thích cơn đói của Cố Lí sau những giờ phút căng thẳng.

Kế tiếp, Diệp Lẫm rửa nồi, đun nóng dầu, thả nấm dại vào, rồi hầm một nồi canh nấm.

"A! Đồ ăn đã nấu xong rồi sao? Có gì cần chúng tôi giúp không?" Minh Phàn Sương và Thẩm Biệt Quân, cặp đôi vừa tan học, vội vã chạy đến.

Nhìn Cố Lí đang gói sủi cảo, Minh Phàn Sương vội vàng rửa tay rồi lao vào giúp, nhưng... Cố ảnh hậu xinh đẹp như vậy mà gói sủi cảo sao lại xấu thế này?

Thẩm Biệt Quân không biết nấu ăn, nên lặng lẽ lấy rìu chặt củi, chuẩn bị lửa cho việc nấu sủi cảo.

Nồi canh đã sôi, Diệp Lẫm lấy bát múc canh ra. Sau đó, cô xào một ít tương ớt.

Còn lại một ít rau dấp cá, cô thêm hai quả dưa leo tươi, rưới tương ớt vào làm món gỏi dưa.

Trái cây mà mẹ chồng nàng dâu nhà kia tặng, Diệp Lẫm hầm nhẹ, thêm chút đường trắng, tạo thành một món trái cây tráng miệng. Cuối cùng, cô rửa sạch nồi, đổ hai gáo nước vào để nấu sủi cảo.

Các món ăn giản dị nhưng đậm đà, thơm ngon đã được bày lên bàn. Thẩm Biệt Quân thèm đến mức nước miếng chảy ra. Anh gãi đầu, rồi đi vào nhà lấy ghế ra.

Sủi cảo đã được gói xong. Có vài chiếc sủi cảo trông rất đặc biệt, hình tròn, trên đỉnh còn có một cái bím nhỏ, khác biệt hoàn toàn với các chiếc sủi cảo khác.

"Ách, Cố ảnh hậu gói sủi cảo thật đặc biệt, thật đáng yêu." Minh Phàn Sương cổ động.

Thẩm Biệt Quân thì không quan tâm đến hình dạng sủi cảo, chỉ cần có ăn là được.

Nhưng Diệp Lẫm, nhìn chăm chú vào những chiếc sủi cảo đặc biệt kia, cảm thấy có chút quen thuộc.

"Mấy cái sủi cảo này chị để dành, không ai được tranh." Cố Lí nói, rồi đặt mấy chiếc sủi cảo đặc biệt kia sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro