Chương 4: Cá Chép Đang Vẫy Gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Quý hành khách thân mến, máy bay của chúng ta hiện đang gặp phải nhiễu động không khí, khiến máy bay bị xóc nảy. Xin quý vị vui lòng ngồi yên tại chỗ và thắt dây an toàn. Nhà vệ sinh sẽ tạm thời không sử dụng được. Cảm ơn sự hợp tác của quý vị.】

Kèm theo thông báo này, thân máy bay liên tục rung lắc mạnh. Một số hành khách sợ hãi đến mức khóc thành tiếng. Gần đây, thông tin về tai nạn máy bay lan truyền, khiến mọi người càng dễ bị hoảng loạn. Có những gia đình cùng đi du lịch đã ôm nhau khóc rống. Một số hành khách với tâm lý không vững bắt đầu la mắng tiếp viên. Ở độ cao 13.000 mét, không ai không sợ hãi.

Các tiếp viên vẫn cố gắng trấn an hành khách, nhưng trong buồng lái, các phi công đang bối rối. Trước mắt là trời trong xanh, không có dòng khí đối kháng, không có bất kỳ dấu hiệu nào bất thường, nhưng máy bay cứ như bị một bàn tay vô hình điều khiển, khiến nó lệch khỏi quỹ đạo, rất nguy hiểm! Điều duy nhất họ có thể làm là liên tục điều chỉnh, cố gắng giữ cho máy bay ổn định trong phạm vi đường bay.

Diệp Lẫm nhíu mày. Theo lý thuyết, với người không có vận khí tốt như cô, đôi khi sẽ gặp những sự cố nhỏ, nhưng không đến mức gây ra tai họa lớn thế này. Cô nhìn qua cửa sổ nhỏ, thấy bầu trời quang đãng. Bằng mắt thường, cô có thể thấy máy bay đang bị ảnh hưởng từng chút một!

Trong lúc khẩn cấp, hành khách không được phép di chuyển, Diệp Lẫm nhắm mắt lại, mở rộng linh thức để quét toàn bộ máy bay. Cô đang ngồi ở khoang hạng thương gia, nhưng tại khu vực phía sau khoang phổ thông, trong nhà vệ sinh, có một luồng hắc khí. Lúc mới lên máy bay, cô đã kiểm tra và không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Ai đã đặt thứ đó ở đó? Đây chẳng khác nào tìm đường chết!

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô kết pháp ấn: "Phá!"

Một luồng ánh sáng xanh lóe lên từ dưới bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, lá bùa màu thổ hoàng hóa thành tro bụi. Ngay lập tức, các phi công cảm thấy như có một lực vô hình biến mất, máy bay trở lại trạng thái ổn định.

Hành khách trong khoang thở phào, cảm ơn phi công và cảm thấy may mắn khi đã tránh được một tai nạn lớn.

Diệp Lẫm không vội thu hồi linh thức, cô tiếp tục quét qua mọi người trên máy bay, cố tìm ra kẻ đã đặt thứ đó, nhưng không phát hiện điều gì khả nghi. Sau đó, cô kết thêm một cái thanh tâm ấn để làm dịu cảm xúc lo lắng của nhân viên và hành khách.

Cô dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy máy bay đang bay ổn định trên tầng mây. Lá bùa vừa rồi có thể là loại duyên khi phù, một loại bùa chú chỉ có hiệu lực trong thời gian ngắn và không thể phát hiện trước khi nó kích hoạt. Xem ra, đối phương là một cao thủ. Nhưng tại sao hắn lại làm điều này? Giết người không phân biệt? Hay là vì muốn giết một người mà không tiếc hy sinh nhiều người khác?

Diệp Lẫm nhíu chặt mày. Người có bản lĩnh như vậy mà không đi theo chính đạo, chắc chắn là một kẻ rất nguy hiểm. Nhà vệ sinh là nơi công cộng, nhiều người tiếp xúc, rất khó để truy ra thủ phạm. Người này không chỉ nguy hiểm mà còn rất giảo hoạt.

Chuyến bay của cô bị trễ hai tiếng. Khi ra khỏi sân bay, Diệp Lẫm đeo balo lên vai, đội mũ lưỡi trai thấp xuống, bước nhanh qua hành lang đặc biệt.

Vừa qua khỏi khúc quanh, cô nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở lối ra, nổi bật nhất là một người phụ nữ ở giữa. Người phụ nữ này có vóc dáng quyến rũ nhưng lại toát lên khí chất thanh cao, tạo cho người khác cảm giác bị áp chế vô hình. Mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt thanh tú, đôi chân dài được giấu kín trong quần jean. Có những người sinh ra đã được trời phú cho vẻ đẹp nổi bật, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến họ tỏa sáng giữa đám đông. Cố Lí chính là người như vậy.

Diệp Lẫm chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Cố Lí, không chỉ vì vẻ đẹp xuất sắc của cô ấy mà còn vì hào quang màu vàng kim phát ra từ quanh thân cô ấy. Thật ngưỡng mộ, có những người sinh ra đã là con cưng của trời, không còn cách nào khác, họ sinh ra đã thắng ở vạch xuất phát.

Cô bước nhanh tới, với tốc độ sét đánh, cô nắm lấy tay Cố Lí. Khoảnh khắc này, cô đã thèm khát từ lâu. "Cố Ảnh Hậu, chào chị! Tôi ngưỡng mộ chị từ lâu rồi!" Trước khi hành động, Diệp Lẫm đã nghĩ kỹ cách thực hiện, cô không khỏi tự tán thưởng bản thân, "Mình cũng thật thông minh."

Hào quang vàng kim của Cố Lí mang theo độ ấm đặc biệt, Diệp Lẫm cảm thấy nếu bây giờ mua vé số, chắc chắn cô sẽ trúng giải lớn.

Cố Lí thoáng sững sờ, rồi cô nở nụ cười chuyên nghiệp, đáp lại lời chào của Diệp Lẫm.

La Tuyền, người từng có tin đồn với Cố Lí, bị phớt lờ, Trần Thanh Dương, người từng bị Diệp Lẫm quấy rầy, cũng bị bỏ qua. Mọi người xung quanh đầu tiên là sốc, sau đó như có tia sáng lóe lên trong đầu: "Diệp Lẫm định tấn công Cố Ảnh Hậu sao?"

Không để mọi người hết kinh ngạc, Diệp Lẫm đã buông tay ra. Cô không tham lam, hơn hai mươi giây là đủ, cô đã cọ được một chút vận may, chắc hẳn thời gian tới cô sẽ không gặp xui xẻo nữa.

Minh Phàn Sương vội vàng bước lên, chắn giữa Diệp Lẫm và Cố Lí. "Cô... cô... cô..." Động tác của cô ấy quá đột ngột, bên cạnh còn có máy quay, cô ấy chưa kịp nghĩ ra từ ngữ thích hợp.

"Chào cô." Diệp Lẫm gật đầu chào Minh Phàn Sương, sau đó quay lại chào hỏi những người khác. Cố Lí chú ý rằng Diệp Lẫm không còn bắt tay với ai khác.

Cô nắm chặt tay vừa bị Diệp Lẫm nắm, cảm thấy có chút thú vị.

La Tuyền và Trần Thanh Dương, từng bị Diệp Lẫm quấy rầy, lập tức lựa chọn giữ khoảng cách với cô, nhanh chóng đi về phía lối ra. Minh Phàn Sương, với quyết tâm bảo vệ thần tượng của mình, dứt khoát đẩy Thẩm Biệt Quân ra ngoài, để hai người đàn ông nói chuyện với nhau, còn cô kéo Cố Lí đi nhanh. Diệp Lẫm không nhanh không chậm đi theo phía sau, cả đoàn người hướng về phía xe của đoàn phim.

Thẩm Biệt Quân không phải là người tinh tế, vô tư cười và bắt chuyện với Diệp Lẫm. Hai người nói về chuyện máy bay trễ giờ, khi nghe Diệp Lẫm nói về sự cố dòng khí trên máy bay, Thẩm Biệt Quân thở dài, vỗ vai cô và khen cô may mắn.

"Cô chỉ mang theo ít đồ vậy thôi à? Không có trợ lý sao?" Thẩm Biệt Quân nhìn thoáng qua phía sau Diệp Lẫm, xác nhận không có ai đi theo.

"Chỉ ba ngày ba đêm thôi mà." Diệp Lẫm trả lời.

Khương tỷ đã nhắc nhở cô rằng nếu trong quá trình quay phim, cô không quá nổi bật, người ta sẽ không chụp riêng cô. Đến lúc đó, cô chỉ cần lười biếng một chút là có thể thoải mái qua ngày. Kiếm tiền dễ quá mà.

"Nhưng giữa chừng cần trang điểm, liên lạc công việc, còn nhiều việc khác cần trợ lý lo liệu." Thẩm Biệt Quân, dù là người thô lỗ, cũng mang theo một trợ lý. Anh tò mò không biết Diệp Lẫm sẽ ứng phó thế nào khi không có ai giúp đỡ.

Nghe Diệp Lẫm không có trợ lý, La Tuyền và Trần Thanh Dương càng bước nhanh hơn, sợ cô đuổi theo để mượn trợ lý của họ.

"A! Tôi nghĩ mình không cần trang điểm, hơn nữa dạo này tôi cũng không có công việc gì." Diệp Lẫm nghĩ chỉ cần cô trông sạch sẽ là được. Trước đây, Diệp Lẫm luôn trang điểm đậm, nhưng khuôn mặt vốn đã đẹp của cô lại bị che lấp bởi lớp trang điểm quá mức, cô không thể chấp nhận được việc phải trang điểm nữa. Hơn nữa, cô cũng không có khả năng tiêu tiền như vậy.

Nhưng khi cô nói ra điều đó, mọi người lại hiểu lầm rằng Diệp Lẫm đang khoe nhan sắc của mình. Ai cũng biết rằng Diệp Lẫm có nhan sắc thuộc hàng đệ nhất trong giới giải trí, không ai dám tranh với cô, kể cả Cố Lí. Dù điều đó là thật, nhưng nói thẳng ra như vậy lại mang ý nghĩa khoe khoang.

La Tuyền bĩu môi, vẫn như vậy, không có chút đầu óc.

Cố Lí nhìn Diệp Lẫm. Cô từng nghe nói rằng Diệp Lẫm luôn trang điểm đậm, mặc quần áo cao cấp, và ra ngoài luôn cần hai trợ lý trở lên. Nhưng trước mắt, Diệp Lẫm chỉ buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không có kính râm to bản, cũng không mang theo hành lý lớn, thậm chí trang phục cô mặc là đồ thể thao bình thường, trông giống như một học sinh đi dã ngoại.

Tin đồn quả nhiên không thể tin hoàn toàn.

Điều quan trọng là, khi bắt tay với cô, Diệp Lẫm biểu hiện rất phấn khởi, nhưng sau khi buông tay ra, cô lại không thèm nhìn Cố Lí thêm một cái nào. Thật thú vị, nữ nhân này, cô đã thành công khiến tôi chú ý. Editor: lại motip tổng tài mất não rồi =))

Chiếc xe của đoàn phim là loại 11 chỗ ngồi. Nhiếp ảnh gia ngồi ở hàng ghế cuối cùng và ghế phụ trước. Chỉ còn lại tám chỗ ở giữa.

La Tuyền có ý đồ riêng, mặc dù đi trước, nhưng anh lại dừng lại ở cửa xe, tỏ ra lịch sự, để các Omega và nữ sĩ lên xe trước.

Minh Phàn Sương kéo tay Cố Lí, định cùng cô ngồi chung, nhưng Cố Lí lại khéo léo rút tay ra, bảo cô lên xe trước, "Cô cứ lên trước đi."

Cô bé Minh Phàn Sương ngồi ở ghế đầu bên cửa sổ, định gọi Cố Lí ngồi cùng, nhưng thấy Cố Lí ngồi ở hàng ghế thứ hai bên phải, làm cho bên trong không còn ai có thể ngồi chung.

Trước máy quay, Minh Phàn Sương không tiện gọi Cố Lí, vì cô lo sợ fan của Ảnh Hậu sẽ mắng cô là cố ý cọ fame. Một nữ diễn viên nhỏ như cô không thể chịu nổi sự chỉ trích của fan Cố. Vì vậy, cô lặng lẽ dịch ra ngoài, chiếm luôn hàng ghế bên trái.

Trần Thanh Dương, sau khi lên xe, chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên trái, sát lối đi. Cậu lo sợ Diệp Lẫm sẽ ngồi cạnh mình, nên dứt khoát chiếm luôn hai chỗ ngồi và giả vờ ngủ. Với fan ít ỏi của mình, cậu không muốn đắc tội với ai cả, ngủ là cách an toàn nhất.

Khi La Tuyền lên xe, anh cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ba người lên xe trước đều đang giả vờ ngủ! Làm thế nào anh có thể đi đẩy người khác để ngồi? Đẩy ai bây giờ? Đẩy Cố Lí? Đó là điều không thể, trước mặt hai máy quay, anh không muốn làm điều dại dột. Hơn nữa, nhân vật của anh là một người cao lãnh, không cho phép anh hạ thấp mình. Để tránh rắc rối, anh chọn ngồi ở ghế đầu bên phải, gần lối đi.

Nhưng không kịp nhắm mắt, Thẩm Biệt Quân lên xe, ngồi phịch xuống bên cạnh anh và cười to.

Cười cái gì chứ? La Tuyền cảm thấy một cơn tức giận trào dâng, nhưng cố gắng kiềm chế, ôm ngực nhắm mắt lại.

Khi Diệp Lẫm lên xe, tất cả mọi người đều đang giả vờ ngủ, và dường như không còn chỗ ngồi? Tình huống này là sao? Có phải nguyên chủ đã sống quá tệ trong giới giải trí không? Trước xe, ai cũng có vẻ căm ghét cô.

Nếu không phải vì cô không có tiền, cô đã định bắt taxi mà đi rồi.

"Diệp Lẫm, lại đây ngồi."

Đột nhiên bị gọi tên, Diệp Lẫm theo hướng giọng nói dễ nghe nhìn lại, ôi trời! Một Cố Lí đang mỉm cười gọi cô, cô nên đi đâu? Hay là đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro