Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, sau khi Vân Khởi từ phòng ngủ bước xuống lầu, cô thấy Lâm Thần và Lâm Hề đã sớm chờ đợi mình ở trong phòng khách. Cả hai đều mặc trang phục màu lam nhạt giống nhau, đồng thời nhìn về phía Vân Khởi vừa xuất hiện.

Thật là dễ thương! Một lớn một nhỏ, hai Omega với đôi mắt đen to tròn cùng lúc vọng lại đây, đôi mắt nhỏ của Lâm Hề còn lấp lánh như có những ngôi sao nhỏ. Ai có thể cưỡng lại được chứ?

Vân Khởi cố gắng đứng vững, ít nhất là bề ngoài.

Trong trí nhớ, đây dường như là lần đầu tiên Lâm Thần mặc váy trước mặt "Vân Khởi", khác hẳn với vẻ chất phác mềm yếu ngày xưa, mà lại có một cảm giác giống như tối hôm qua...

Lâm Thần trang điểm nhẹ nhàng, Lâm Hề đội chiếc mũ hình gấu vàng nhạt, trông họ thật sự rất mong chờ chuyến đi hôm nay. Đáng tiếc, Vân Khởi thở dài trong lòng, họ hiện tại vui vẻ bao nhiêu, lát nữa sẽ thất vọng bấy nhiêu.

Nếu Vân Khởi tự xưng là tra A cặn bã số hai của thế giới này, thì không ai dám xưng số một.

Alpha tàn nhẫn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sắp tới, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Ăn sáng xong chúng ta có thể đi rồi, vé xem phim ta đã đặt xong." Vân Khởi ôn nhu nói với Omega và con gái.

Lâm Thần nhìn đuôi cáo lộ ra ngoe nguẩy trước mặt, biết rằng có thể sẽ xảy ra một số chuyện không ngờ tới, nhưng có lẽ sẽ không có gì nguy hại.

Sau khi ăn bữa tối kỳ lạ hôm qua xong, sáng nay Lâm Thần cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều. Kể từ khi tin tức tố thất thường, nàng thường xuyên bị đau đầu cùng căng thẳng, nhưng hôm nay lại không có những cảm giác đó.

Lâm Thần có chút hối hận, biết vậy đã lén giữ lại một ít thức ăn. Trong quá trình nghiên cứu thuốc, nàng chưa từng gặp loại nào có công hiệu như vậy mà lại không màu không mùi. Các loại thuốc có thể trấn an tin tức tố thất thường của Omega thường có mùi hương kỳ lạ, rất khó sản xuất và đắt đỏ, không phải Omega nào cũng có thể sử dụng.

Nếu biết được Vân Khởi đã thêm gì vào thức ăn, có lẽ nàng có thể đạt được một đột phá lớn trong nghiên cứu.

'Còn có Vân Khởi... Tựa hồ có một ít bí mật mà ta không biết.' Lâm Thần nhận thấy gần đây Vân Khởi thường thất thần, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng nàng có tin tưởng mình sẽ khám phá ra bí mật của con hồ ly này.

"Tốt." Omega ngoan ngoãn nói, dẫn theo Omega bé con đi rửa tay.

Sau khi chuẩn bị xong, ba người đeo thiết bị thay đổi diện mạo, cũng không sắp xếp tài xế. Vân Khởi muốn chuyến đi gia đình này không có người ngoài, đương nhiên nhờ vậy nàng cũng có một lý do hoàn hảo cho hệ thống.

"Ta lái xe mới có thể tối đa hóa giá trị mong đợi của họ, và họ sẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc nhất, đúng không Tiểu Tra?"

【......】 Hệ thống cũng không muốn nói chuyện với ký chủ xạo ke này.

Vân Khởi đã lên kế hoạch cho hành trình: đầu tiên là xem phim kinh dị tại rạp chiếu phim, sau đó đến nhà ma đáng sợ nhất đế quốc, ăn trưa xong sẽ đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc và các trò chơi khác. Ngồi vào ghế lái, Vân Khởi như nghe thấy tiếng cặn bã giá trị tăng lên rầm rầm, có thể dùng một câu ca để miêu tả thì nó chính là "nhân sinh đạt tới cao trào".

Lâm Hề nhìn mẫu thân phảng phất như đang vui với vẻ ngạc nhiên, kéo kéo áo mẹ. Lâm Thần nhẹ nhàng vỗ đầu con gái, cười nhạt lắc lắc đầu, ra hiệu cho Lâm Hề không cần đi quấy rầy mẫu thân.

Rạp chiếu phim không xa, chỉ mất khoảng một giờ lái xe.

Vân Khởi chọn phim kinh dị tên là "Ái Cười Mễ Ngươi". Nàng đã tìm hiểu trên mạng, đây là bộ phim kinh dị được đánh giá cao nhất, gây ám ảnh tâm lý cho nhiều người.

Mễ Ngươi là một đứa trẻ bình thường, ném vào trong một đám người chắc chắn tìm không thấy, Mễ Ngươi sống ở một thị trấn nhỏ xa xôi, không tầm thường tên là "Hạnh Phúc". Thị trấn này thường có người chết, nhưng ai cũng "vui vẻ", luôn nở nụ cười nhiệt tình. Những người không vui sẽ bị thị trấn này hủy diệt.

Đạo diễn từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng ông hy vọng dùng những cảnh quay bình thường để thể hiện sự kinh dị.

Sự kinh dị trong cuộc sống hàng ngày dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến thực tế, và Vân Khởi cảm thấy tự hào với ý tưởng của mình.

Người xem không nhiều, lác đác vài người trong rạp chiếu phim. Điều khiến Vân Khởi chú ý là đôi tình nhân ngồi hàng trước nàng, đều là nữ nhưng không có khí vị của Alpha, Beta hay Omega. Ở thế giới này, dù A hay O không chủ động tỏa ra tin tức tố, người khác vẫn có thể nhận biết thân phận qua hơi thở cơ bản. Nhưng hai người này, Vân Khởi không nghe thấy gì.

Hơn nữa, cô gái bên phải rõ ràng rất sợ hãi, dường như sợ cô gái bên trái, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô gái bên trái. Thật kỳ lạ.

Phim bắt đầu, Vân Khởi thu hồi ánh mắt. Nàng không để ý rằng Lâm Thần cũng thu hồi ánh mắt theo.

Dù hai người phía trước không có khí vị gì làm cho Lâm Thần tò mò, nhưng việc họ thu hút ánh mắt Vân Khởi lâu như vậy khiến nàng rất không vui. Nếu Vân Khởi không thu hồi ánh mắt, có lẽ Lâm Thần sẽ làm gì đó để kéo ánh mắt Alpha không nghe lời này trở lại.

Mở đầu phim là cảnh Mễ Ngươi về nhà, trên đường mọi người đều nở nụ cười dưới ánh mặt trời. Một người nhìn sẽ thấy rất thoải mái, nhưng khi tất cả đều giữ nụ cười này, lại trở nên đáng sợ.

Đột nhiên, một người đàn ông điên cuồng chạy tới, biểu cảm hoảng sợ, hét lên "Ta muốn chạy ra! Ta muốn chạy ra!" Giây tiếp theo, anh ta bị một thứ vô hình chém đứt. Những người khác đi trên đường cũng không vì vậy mà dừng lại, vẫn vui vẻ cười, như không có gì xảy ra.

Nhân vật chính Mễ Ngươi đi đến phía trước thi thể bị chém đôi, cười khúc khích, dùng tay điều chỉnh biểu cảm của thi thể để nó trông như đang cười.

Vân Khởi cảm thấy không thoải mái, ngón tay giật giật. Không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy độ ẩm trong rạp chiếu phim giảm xuống. Dư quang đảo qua bên cạnh, một lớn một nhỏ hai Omega đang tập trung xem phim, dường như không bị ảnh hưởng gì.

【Ngươi sợ ma hả?】 Hệ thống nào đó lặn xuống nước hồi lâu lại ngoi lên hỏi.

"Ngươi nghĩ sao?" Vân Khởi có chút bực mình. Hiện tại nàng là một Alpha, làm sao có thể sợ ma được!

【Ta nghĩ khả năng rất lớn.】 Hệ thống đáp.

Thấy Vân Khởi không trả lời, hệ thống tiếp tục thăm dò.

【Ngươi muốn ta niệm kinh Phật cho ngươi không?】

"Ra chỗ khác chơi!"

Cốt truyện chuyển cảnh, Mễ Ngươi dường như đang theo sau ai đó. Mễ Ngươi nhảy nhót đi vào một con hẻm nhỏ, cảm thấy có gì đó, quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy đất trống, liền thất vọng quay trở lại.

Lông tơ trên người Vân Khởi dựng đứng lên, vì Mễ Ngươi quay đầu lại không giống như bình thường, nàng xoay đầu 180° mà thân vẫn không nhúc nhích.

【Nam mô a di đà phật...】 Hệ thống đột nhiên tự niệm.

Một cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào mu bàn tay Vân Khởi, đó là tay của Lâm Thần.

Cảm nhận được Alpha bên cạnh đang căng thẳng, cùng với hương vị tình nhân thảo tin tức tố thoang thoảng, Lâm Thần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Ai có thể nghĩ rằng, vị đại công tước tàn nhẫn lạnh lùng này lại sợ ma? Còn có thói quen phát ra tin tức tố khi căng thẳng, chờ có cơ hội phải nói chuyện này với cô, vì nàng không thích người khác ngửi thấy tin tức tố của Vân Khởi. Vừa nãy nếu không phát hiện kịp thời, có thể đã lan sang người khác.

Vân Khởi có chút ngượng ngùng muốn rút tay lại, nhưng Omega bên cạnh đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Em sợ."

Lúc này, Lâm Hề cũng xoạch xoạch chạy tới, chui vào lòng Vân Khởi, bắt chước mẹ mình, nhỏ giọng nói: "Con cũng sợ."

Vân Khởi giống như một con rùa đen, không muốn đối mặt, giả vờ như không biết gì. Nàng không rút tay ra khỏi tay Lâm Thần, tay còn lại cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Hề để ngăn con gái trượt xuống.

"Ta không phải không muốn đẩy các nàng ra, chỉ là muốn nâng cao giá trị mong đợi của các nàng. Xem phim chỉ là hoạt động đầu tiên hôm nay. Ta sẽ biểu hiện tốt trong hoạt động này, hiện tại ta càng quan tâm các nàng, đối xử tốt với các nàng, thì lát nữa các nàng sẽ càng thất vọng, càng buồn bã, và giá trị cặn bã của ta sẽ càng cao."

【Chúc mừng ký chủ đạt được danh hiệu -- Alpha sợ ma.】 Hệ thống không đáp lại lời giải thích của Vân Khởi, mà chỉ bình luận về việc một Alpha lớn như vậy lại sợ ma.

【Chậc chậc chậc, thật mở mang tầm mắt. Ta làm việc lâu như vậy mà lần đầu tiên thấy loại danh hiệu này.】Tiếng "Cặn bã giá trị +10" vang lên, Vân Khởi không ngờ rằng giá trị cặn bã của cô tăng không phải vì Lâm Thần và Lâm Hề bị dọa, mà là vì chính mình bị doạ.

......Tâm trạng phức tạp, một lời khó nói hết.

Trong suốt quá trình xem phim, Lâm Thần càng lúc càng ôm chặt cánh tay phải của Vân Khởi, run rẩy dựa vào nàng, thỉnh thoảng thì thầm bên tai rằng mình rất sợ.

Hương bách hợp nhàn nhạt lan tỏa, cùng với hơi thở ấm áp từ đôi môi của Lâm Thần làm đỏ hai tai Vân Khởi. Lâm Hề chăm chú nhìn màn hình lớn, hoàn toàn bị cuốn hút bởi cốt truyện, không để ý đến sự tương tác giữa mẫu thân và mẹ.

Vì Lâm Hề đang trong lòng, Vân Khởi khó mà nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Thần ngừng phát ra tin tức tố bách hợp. Lâm Thần còn thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, như đang tự hỏi tại sao Vân Khởi lại bực mình.

Cũng không biết Lâm Thần có nhận ra tin tức tố của mình đang tràn ra hay không, Vân Khởi dùng tin tức tố của mình tạo thành một vòng nhỏ kín đáo quanh ba người, ngăn không cho tin tức tố của Lâm Thần lan ra ngoài.

Thân thể ấm áp mềm mại của Lâm Thần dựa vào làm Vân Khởi có chút mất tự nhiên, không thể tập trung xem phim. Cuối cùng, phim rốt cuộc cũng kết thúc, Vân Khởi nhẹ nhàng đẩy Lâm Thần ra một chút, rồi đặt Hề Nhi xuống.

"Phim kết thúc rồi, ta sẽ dẫn các ngươi đi hoạt động tiếp theo."

"Được." Lâm Thần cười nhìn Vân Khởi, giọng nói mềm mại.

Kỳ lạ là, cặp đôi vừa rồi không thấy đâu nữa, không biết họ đã rời đi từ khi nào.

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng bao giờ thức khuya! Đừng bao giờ thức khuya!

Tôi không biết liệu đó có phải là do tôi đã thức quá khuya trong thời gian gần đây không, nhưng tôi đã bắt đầu bị đau đầu từ hôm kia cho đến hôm nay, và còn cảm thấy muốn nôn. Hôm qua, trán tôi đau nhức đến mức không thể ngủ được, khiến tâm trạng của tôi không được tốt lắm, tôi còn gọi điện cho cô ấy khóc nữa, mặc dù rõ ràng là không có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro