Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Khởi nắm chặt tay Lâm Hề, cố gắng gọi Lâm Thần ở phía bên kia tường, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

【Chú ý nhân thiết.】 Hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, âm thanh của nó ít nhiều cũng giúp Vân Khởi bình tĩnh lại.

Lâm Thần là nhân vật chính của thế giới này, sẽ không gặp chuyện gì ở nơi này. Việc cưỡng chế tách bạn đồng hành có thể là một phần của thiết kế nhà ma.

Cũng là khổ cho Hề Nhi nhất.

Vân Khởi có chút bất đắc dĩ nhìn con gái mình.  Vì thiết lập hệ thống, cô không thể bế con gái lên để dỗ dành. Không có mẹ bên cạnh, Lâm Hề trông yên tĩnh hơn trước.

Cô bé sợ hãi nhìn Vân Khởi, không gian chật hẹp gợi lên những ký ức ác mộng.

Cũng là trong căn phòng tối tăm, chật hẹp, người bên cạnh này cười lớn, roi liên tục đánh vào mẹ cô bé. Sự kinh hoàng và sợ hãi khiến cô bé không thể không khóc, chạy tới ôm chặt tay mẫu thân, hy vọng bà dừng lại.

Trong ký ức, ác ma thực sự dừng tay, nhìn đứa con gái ôm lấy chân mình, cảm giác như bị thứ đồ dơ gì chạm vào, có chút chán ghét nhíu nhíu mày, roi trong tay chuyển hướng. Nhưng roi giơ lên cao xong lại giáng xuống người Lâm Hề, Lâm Thần chạy đến dùng thân thể chặn lại.

Lâm Hề mở to mắt, nhìn mẹ đau đớn cắn môi trắng bệch, mồ hôi chảy xuống trán.

Cô bé không hiểu tại sao mẫu thân lại ghét mình và mẹ như vậy. Nàng cũng đã cố gắng nỗ lực để được mẹ khen ngợi và yêu thương, nhưng không có kết quả. Tình cảm ngưỡng mộ dần bị tiêu tan qua những lần trừng phạt.

Rồi một ngày, mẫu thân đột nhiên thay đổi, dù vẫn ghét bỏ nhưng không còn hành hạ cô và mẹ nữa, hành động cũng dịu dàng hơn.

Cô bé hỏi mẹ liệu mẫu thân có thể trở lại như trước không, mẹ nói nói cho nàng mẫu thân bây giờ đã khỏi bệnh rồi, sẽ trở lại bình thường.

Hôm nay, được cùng mẫu thân và mẹ ra ngoài ăn sinh nhật là điều cô bé vui nhất, nhưng hiện tại chỉ có mẫu thân bên cạnh, cô bé theo bản năng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

【 cặn bã giá trị +15. 】

"???"

Đối với việc đột nhiên gia tăng giá trị cặn bã, Vân Khởi có chút nghi hoặc, "Tiểu tra, ngươi đang làm từ thiện sao?"

Hỏi xong, Vân Khởi liền cảm thấy choáng váng, có lẽ là do Lâm Hề đang sợ hãi.

"Nắm chặt tay, không được chạy loạn biết chưa?" Alpha có chút không kiên nhẫn nói với con gái mình.

"Thật là xui xẻo, con của người khác sao lại bị tách ở bên phía của ta?" Càng nghĩ, nữ nhân càng giận dữ oán trách.

Trong mật thất ---

"Đây là ngươi nói rất đúng?" Mộc Họa chỉ vào người trên màn hình, "Đối với chính con gái ruột của mình mà có thái độ này cũng có thể xưng là tốt nhất sao?"

"Nhưng nàng cũng không buông tay Hề Nhi, không phải sao?" Lâm Thần bình thản ăn điểm tâm ngọt trên bàn, nàng cảm thấy Mộc Họa có lẽ không tìm được cơ hội để mang Hề Nhi ra ngoài.

Khác với sự yên bình bên Lâm Thần, Vân Khởi vẫn đang vất vả tìm lối ra.

Đi ra khỏi lối đi nhỏ, là một phòng khách không lớn không nhỏ, ở giữa có một cái bàn tròn, trên đó đặt một chiếc đèn bàn màu trắng.

Đột nhiên! Đèn đường bắt đầu tắt, Vân Khởi quay đầu lại, thấy ở cuối đường xuất hiện một quái vật hình người phát ra ánh sáng u ám, trong bóng đêm vẫn nhìn thấy được rõ ràng. Hắn mặc áo lao động màu đỏ, nửa khuôn mặt trên không có ngũ quan, nếp uốn thay thế đôi mắt, nửa khuôn mặt dưới là những chiếc răng không thuộc về con người, như thể răng mọc dài qua khỏi khuôn mặt, những chiếc răng sắc bén không ngừng mấp máy, nhìn một cái khiến người ta mất hết hình tượng.

Dù biết là giả, nhưng hiệu ứng rất thật khiến Vân Khởi vẫn có chút không thoải mái, nhưng so với ma quỷ thì vẫn tốt hơn nhiều.

Vân Khởi sợ ma, đây là bí mật mà nàng che giấu kỹ lưỡng từ khi ở thế giới cũ, chỉ có ông nội biết, nhưng đối với quái vật linh tinh thì nàng không có cảm giác gì.

Đèn đường từng bước từng bước tắt, quái vật hình người càng ngày càng gần, Vân Khởi nhanh chóng đóng cửa lối đi và phòng khách, cầm lấy đèn bàn trên bàn tròn, nắm tay Lâm Hề đi sâu vào phòng.

Phòng khách xong sau đó liên tiếp đến hai phòng ngủ, một phòng không có cửa nhưng có đèn, một phòng có cửa thì lại tối đen. Vân Khởi nghĩ đến Lâm Thần vừa nhìn thấy, chuẩn bị đi về phía phòng không có cửa, cùng lắm thì dùng đồ vật khác để bịt kín.

Nhưng khi nàng bước vào, phát hiện trên cửa có một hàng chữ: "Một phòng chỉ có thể vào một người, nếu không sẽ xảy ra chuyện không ai mong muốn."

Thật sự là cố gắng tách mọi người ra, Vân Khởi cảm thấy những kế hoạch của cô đã làm trước đây vẫn chưa đủ. Nếu biết trước kết quả như vậy, nàng đã chọn một nhà ma khác, tội gì phải tranh giành đấu đá.

Vân Khởi đẩy mạnh Lâm Hề vào phòng không có cửa, nghiêm khắc bảo cô bé ngoan ngoãn ở bên trong, không được chạy loạn, rồi đem đèn vào phòng ngủ bên cạnh.

"Phòng không có cửa chắc chắn không ngăn được, đúng không tiểu tra?"

【Tôi nghĩ đèn mới là quan trọng nhất.】

"Trên tay ta không phải đang cầm đèn sao. Một phòng không có cửa thì căn bản không ngăn được gì, ta vào phòng này có cửa chắc chắn, hơn nữa ta có đèn, hoàn hảo."

Vân Khởi xoay đèn trong tay, như thể đang khoe với hệ thống, "Thật là tra, dù nguy hiểm là giả, nhưng 'ta' vẫn đưa con gái vào phòng nguy hiểm hơn."

【Muốn gì nói luôn đi.】Hệ thống bị dáng vẻ kệch cỡm của Vân Khởi làm cho ghê tởm.

"Cặn bã giá trị." Vân Khởi đơn giản nói, nàng tin hệ thống hiểu.

【...... Cặn bã giá trị +5.】

"Sao ít vậy?" Vân Khởi có chút không hài lòng, cảm thấy tiếc vừa nãy lãng phí nước miếng.

【Hôm nay đã thêm đủ nhiều, sắp đạt hạn mức cao nhất.】

"Còn có hạn mức cao nhất!"

Tuy rằng cửa phòng khách bị đập mạnh, vang lên tiếng đùng đùng nhưng Vân Khởi cảm thấy âm thanh đó giống như nhạc nền khi đấu khẩu với hệ thống.

Trong phòng ngủ khác, Lâm Hề bị đưa vào mật thất, theo dõi đã bị đóng.

Lâm Thần bế con gái lên.

"Chào Mộc thúc thúc." Ở bên người mẹ một lúc, Lâm Hề mới chào người bên cạnh.

"Có vẻ con bécòn --"

"Hề Nhi vừa rồi có sợ không?" Mộc Họa chưa kịp nói xong, Lâm Thần đã hỏi con gái, còn lén lườm Mộc Họa, ý bảo hắn không được nói lung tung.

"Không sợ, mẫu thân vẫn luôn nắm tay con."

Lâm Thần đưa đồ ăn vặt cho Lâm Hề, chậm rãi vuốt mái tóc mềm mại của cô bé.

Vân Khởi bên này cảm thấy không dễ chịu lắm, quái vật hình người đã nhanh chóng phá cửa phòng khách. Vì Vân Khởi đã mang đèn đi, cho nên quái vật dễ dàng đi qua phòng khách, đến cửa phòng ngủ nơi nàng đang ở, dùng sức tông cửa.

"Có vẻ như ta đã đi đúng hướng."

Nhà ma thiết kế chắc chắn không muốn du khách không có sức phản kháng, nên phòng ngủ này có thể còn bí mật nào đó.

Khi Vân Khởi đang tìm kiếm trong phòng ngủ, đèn bàn đột nhiên tắt, cửa cũng bị quái vật hình người phá.

Nó nhanh chóng tấn công Vân Khởi. Ban đầu, nàng chỉ giơ tay phòng ngự tượng trưng, nhưng khi cánh tay cảm nhận được lực đạo của nó lại cho thấy quái vật này là tấn công thật.

Dần dần, Vân Khởi bắt đầu coi đây là một trận chiến thực sự, sử dụng sức mạnh Alpha để vật lộn với quái vật. Tuy nhiên, vì lần đầu sử dụng sức mạnh này, cô còn chưa thuần thục nên đã bị thương trong một lần đón đỡ.

Khi Vân Khởi chuẩn bị phản công, quái vật đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.

Một người mặc quần áo lao động vội vàng chạy tới, "Xin lỗi, hệ thống gặp trục trặc, gây phiền toái cho quý khách."

Thấy vết máu trên người Vân Khởi, anh ta gọi nhân viên y tế đến băng bó cho nàng, "Thực xin lỗi, lần này phí dụng sẽ được miễn toàn bộ." Nhân viên công tác nói, đưa qua một thẻ vàng, "Đây là thẻ vàng của nhà ma chúng tôi, có thể miễn phí vào cửa, không giới hạn số lần và số người."

"Vợ và con gái ta đâu?" Vân Khởi không động đậy, dò hỏi vị trí của Lâm Thần.

Ban đầu, nàng nghĩ rằng tất cả đều là nhân viên nhà ma hoặc người máy, không có gì nguy hiểm. Nhưng nếu hệ thống gặp trục trặc, sức lực của Omega sẽ không thể chống cự được. Nàng vừa nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ còn lại, không thấy Hề Nhi.

"Ngài yên tâm, họ đã được đưa đến phòng nghỉ ngơi."

"Dẫn đường." Đến thế giới này nhiều ngày như vậy, Vân Khởi bất tri bất giác nói chuyện mang theo ngữ khí ra lệnh.

Đến phòng nghỉ, Vân Khởi thấy Lâm Thần và Lâm Hề đều an toàn, nàng mới yên tâm.

"Đại nhân có sao không?" Lâm Thần nhìn thấy băng vải trên cánh tay Vân Khởi, đau lòng tự trách tràn ra, không nói nên lời. Nàng không nên tin lời Mộc Họa nói 'trò đùa nhỏ', tính cách của Mộc Họa, nàng không phải đã sớm biết rồi sao.

"Không chết được." Alpha châm chọc nói, chơi nhà ma mà cũng bị thương, thật mất mặt. Nàng không muốn ai biết chuyện này, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, giữ kín chuyện này.

Thu thập cái nhà ma này, về sau cơ hội không phải có rất nhiều sao? Để hạ nhân tùy tiện tìm lý do là được, hiện tại quan trọng là không bại lộ thân phận. Kế hoạch tiếp theo trong công viên giải trí, nàng không muốn tiếp tục, nàng không vui, tại sao phải bồi hai người đáng ghét làm họ vui?

Sau khi Lâm Thần và Lâm Hề chuẩn bị xong, Vân Khởi không màng đến nhân viên công tác đưa ra bồi thường, nhanh chóng rời khỏi nhà ma.

Vì cánh tay bị thương, Lâm Thần chủ động đề nghị lái xe. Trái ngược với vẻ ngoài không kiên nhẫn, Vân Khởi bên trong lòng lại rất vui sướng.

'Phát tài, phát tài!' Vân Khởi cũng không có cẩn thận tính toán kỹ xem lần này được thêm bao nhiêu giá trị cặn bã, nhưng chắc chắn là không ít. Nếu có thể, nàng muốn mua một phần cốt truyện liên quan đến cha mẹ nguyên thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro