Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, giáo viên không đánh thức mọi người như ngày hôm trước mà sau khi mọi người thức dậy một cách tự nhiên, ông mới thông báo rằng hôm nay ở trường không có lịch hoạt động nào cả. Học sinh và phụ huynh có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.

"Nhưng trường chúng tôi có một truyền thống vẫn luôn tồn tại. Những năm đến rừng Roth, chúng tôi đều tổ chức một cuộc thi nhỏ. Các gia đình có thể cùng con cái vào rừng tìm kiếm các loài thực vật hoặc động vật quý hiếm. Cuộc thi sau đó sẽ do Giáo sư Lư Niệm của chúng tôi đánh giá và người có độ hiếm cao nhất sẽ nhận được một món quà nhỏ. Tất nhiên, cuộc thi nhỏ này dựa trên tinh thần tự nguyện của mọi người, nếu như phụ huynh muốn dẫn con theo ngắm cảnh cũng được."

Rõ ràng món quà nhỏ bí ẩn này đã thu hút tâm tư của mỗi đứa trẻ, chúng nhìn cha mẹ mình với ánh mắt mong đợi.

Nếu nhận được một món quà nhỏ này, chắc chắn sẽ trở thành người ngầu nhất lớp!

Không có đứa trẻ nào rút lui khỏi cuộc thi. Giáo viên phát cho mỗi gia đình một cuốn sách nhỏ có tên "Hướng dẫn về rừng Roth", trong đó ghi lại một số địa điểm cực kỳ nguy hiểm và một số địa điểm bị cấm trong rừng, cũng ghi lại một số loài động vật, thực vật có độc và những loài có thể giải độc tương ứng với chúng.

Tất nhiên, trang đầu tiên của tập tài liệu là một dòng chữ in đậm nhỏ: Không được hái đá vân mẫu, cảm ứng thảo và các loại cây trồng khác đang được quan sát tại căn cứ.

Vân Khởi nhìn thấy dòng chữ đó bất giác sờ sờ mũi, rồi lật sang trang tiếp theo như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù nhà trường đã có hiểu biết tổng quát về các loài động, thực vật quý hiếm trong rừng nhưng họ cũng không ghi vào sách. Họ hy vọng phụ huynh và các em có thể cùng nhau vận dụng trí tưởng tượng để chọn ra những con vật, thực vật mà các em cho là đặc biệt nhất, thay vì nhìn vào đáp án rồi chỉ đi tìm mỗi sinh vật đó.

Trong các khóa trước, các phụ huynh chọn tìm những loài thực vật đặc biệt trước, bởi vì hầu hết các loài động vật quý hiếm không phải chỉ cần tìm thấy là có thể mang về được.

Nghĩ tới tính chất đặc biệt của hoạt động này, hai đứa trẻ liền không cùng nhau hành động nữa, Ngô Viên Viên dẫn theo Hoàng Tư Đình đến chào Lâm Thần rồi lên đường trước.

Các bậc phụ huynh khác sau khi chọn được hướng đi cũng lần lượt giải tán.

Giống Vân Khởi, vẫn có một số người ở lại tại chỗ, họ đang nhiệt tình nghiên cứu hướng nào có nhiều khả năng nhìn thấy động vật và thực vật quý hiếm theo tài liệu quảng cáo, cũng tin chắc rằng nhóm người đầu tiên xuất phát là nhóm người không chuẩn bị trước, dựa theo trực giác liền xuất phát, những người tìm được sinh vật quý hiếm chắc chắn không có bọn họ.

Nhìn thấy các bạn mình xuất phát, Lâm Hề có chút gấp không chờ nổi, nhưng thấy mẫu thân không có ý định di chuyển, chỉ có thể đáng thương mà nhìn chằm chằm cô.

'Làm sao Công tước có thể nhận thua được? Mặc dù ngoại hình của ta đã được ngụy trang, bọn họ cũng không nhận ra ta, nhưng lòng kiêu hãnh của giới quý tộc không cho phép ta nhận thua trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đặc biệt là trước những dân thường này. '

【 Nếu ngươi muốn tham gia thì tham gia đi. 】

'Tiểu Tra ngươi có thể cảm nhận được hướng nào trong khu rừng này là đặc biệt nhất không? '

【 Ta cũng chưa từng đến nơi này. 】Hệ thống đối với câu hỏi của Vân Khởi có chút không thể hiểu được, nhưng một lúc sau nó vẫn đưa ra câu trả lời.

【 Đi về phía nam hoặc phía bắc đi, ngươi không phải 'thứ gì đó' đáng ở đây. 】

*chú: đây là chơi chữ, nơi "南" (nam) và "北" (bắc) đều là các hướng địa lý, trong khi "不是东西" (bù shì dōng xi) có nghĩa đen là "không phải là thứ gì" dùng để chỉ một người không tốt hoặc không đáng tin cậy. Hiểu đơn giản là hệ thống nó đang nói móc Vân Khởi.

'Nam chủ hoả, bắc chủ thủy. Ý ngươi là ta có sức sống của lửa và sự linh hoạt của nước, hóa ra trong lòng ngươi ta lại có hình tượng tốt như vậy.' Vân Khởi tự động bỏ qua câu cuối cùng của hệ thống.

Muốn duy trì tâm trạng thoải mái, bạn phải học cách lắng nghe có chọn lọc những lời "khen ngợi" của người khác.

Tuy nhiên, Vân Khởi cuối cùng vẫn là chọn hướng nam. Dù sao cũng là chọn đại, chọn hướng nào cũng như nhau.

Nhìn thấy Vân Khởi di chuyển, Lâm Hề ôm thỏ vào trong lều, chuẩn bị đủ đồ ăn nước uống cho nó trong một ngày, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía Lâm Thần, kéo kéo Lâm Thần đi theo Vân Khởi.

...

Trên đường đi, Vân Khởi nhìn thấy các phụ huynh khác đang ôm những chiếc túi lớn. Nhìn thấy sinh vật nào lạ lạ là họ liền cho vào túi.

Trong đó có một Alpha trèo lên cổ thụ cao chót vót, hái một cây màu đỏ nhạt mọc trên thân cổ thụ rồi trao cây cho đứa trẻ trong tiếng gọi háo hức "bố", "bố ơi".

Vân Khởi hoài nghi cái cây kia bị tiểu Alpha ném tới ném lui có thể không tồn tại được đến lúc Lư Niệm giáo sư giám định.

Lâm Hề có chút cảm khái mà kéo kéo góc áo Vân Khởi, hình như nghĩ rằng mẫu thân không cảm giác được, liền kéo kéo lại, lực còn muốn mạnh hơn lần đầu.

Trên thân cây cũng có những cây màu đỏ tương tự, càng về gần ngọn cổ thụ thì màu của cây càng đỏ. Cây Alpha vừa hái là cây gần mặt đất nhất, có màu nhạt hơn những cây khác. bên trên.

Alpha kia nhìn thấy Vân Khởi và một số Alpha khác đang nhìn chằm chằm vào những cái cây còn lại trên thân cổ thụ, có vẻ háo hức muốn thử nên cười cười.

"Phía trước nói không chừng còn có những loại cây kỳ lạ hơn, những cây này trên thân cổ thụ quá nguy hiểm, nếu không phải trước đó ta đã từng luyện qua, khả năng ta cũng không dám trèo lên." Tuy rằng hắn nói rất khiêm tốn, tràn ngập ý tốt nhưng cũng rõ ràng nhìn ra được đắc ý trong đó.

Các Alpha khác bắt đầu do dự, có chút ảo não, khi nãy lúc còn đang quan sát, cái cây dễ lấy nhất cũng bị người kia nhanh chân lấy mất, cái cây đó giống như là đã tách khỏi đại đội vậy, những cây khác đều tập trung ở đỉnh cổ thụ, trong khi cây đó lại mọc ở giữa thân cổ thụ và cũng là cây có kích thước nhỏ nhất.

Tiểu Alpha cũng nhận ra sự độc nhất vô nhị của cái cây trong tay mình. Cho nên cũng không còn tùy tiện ném nó đi mà đưa nó cho những người bạn khác thưởng thức, trước những lời ghen tị của các bạn, cậu đã đồng ý cho một vài người bạn sờ sờ.

Lâm Hề cũng không có lại đó xem. Cô bé không thân với Alpha đó lắm, nhưng Vân Khởi nhận thấy đôi mắt cô bé thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cái cây đó.

Mặc dù rất muốn, nhưng theo lời của chú kia, việc hái loại cây này có vẻ nguy hiểm nên Lâm Hề không kéo áo của mẫu thân nữa.

'Chuyện này vậy mà coi được sao? Có người so với ta còn dương dương tự đắc hơn?' Vân Khởi chất vấn Tiểu Tra 'Hắn làm vậy là muốn cướp hình tượng của ta à?'

Nếu loại cây đó chỉ có một cây, có lẽ Vân Khởi sẽ đi ngay để tìm kiếm loại sinh vật khác, nhưng vì trên thân cổ thụ có rất nhiều cây cho nên Vân Khởi như thế nào cũng phải lấy được một cây.

'Tiểu Tra, ta có trèo lên nổi không?' Mặc dù Vân Khởi muốn hái nó nhưng cũng sợ đến lúc đó mình leo lên không được có chút xấu hổ.

【 Sản phẩm của hệ thống sản xuất nhất định phải là sản phẩm chất lượng cao. 】

Được rồi, có hệ thống đảm bảo, Vân Khởi cảm thấy mình có thể làm được.

Cô giãn gân cốt một chút rồi chạy lên cổ thụ trước ánh mắt ngạc nhiên của những người khác.

Alpha kia cũng không để tâm lắm. Mọi người đều có thể trèo cây, nhưng việc leo lên đỉnh của cái cổ thụ cao chót vót này vẫn rất khó khăn. Hắn chỉ là may mắn tìm thấy nó đầu tiên và chọn được cái dễ nhất.

"Chờ mẫu thân mang cây xuống, Hề Nhi trước tiên phải nói 'cảm ơn mẫu thân, mẫu thân thật vất vả' rồi mới được nhận cây nha." Lâm Thần sờ sờ tóc của con gái, không giống như những người khác, nàng tin chắc Vân Khởi có thể làm được, cũng rất có thể là hái được cái cây ở trên cùng.

Lâm Hề tin tưởng mẫu thân nhất. Nếu mẫu thân cô bé đã lên tiếng, nhất định có thể hái được.

Quả nhiên, một lúc sau, Vân Khởi nhảy xuống từ một nhánh gần mặt đất, cầm trên tay một cái cây màu đỏ như máu, nó lớn hơn nhiều so với thứ mà tiểu Alpha kia cầm chơi. Nó gần như có thể che mưa cho Lâm Hề

Alpha bên kia ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Vân Khởi. Hắn không ngờ người này thoạt nhìn không khỏe khoắn bằng hắn lại có thể leo lên tới đỉnh. Cái trong tay Vân Khởi này lúc leo lên hái hắn cũng đã nhìn thấy nhưng nó mọc tít trên đỉnh nên hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Vân Khởi có vẻ không mấy quan tâm, liền ném cái cây trong tay về phía Lâm Thần, sau đó Lâm Hề bên cạnh mẹ liền nói với Vân Khởi 'Mẫu thân vất vả rồi, cảm ơn mẫu thân' rồi Lâm Thần mới đưa cây cho cô bé.

Cô bé có chút hưng phấn mà giơ tay nhận lấy cây. Màu đỏ thuần khiết vô cùng đẹp, cô bé thực thích.

'Thực vật hoang dã nói không chừng còn có vi khuẩn. Mắc gì ta phải tự cầm nó chứ?'

Alpha kia cũng không đi về phía Vân Khởi, hắn ta chỉ đứng đó và giơ ngón tay cái lên với Vân Khởi. Trong mắt hắn ta không có vẻ gì là ghen tị hay thù hận, chỉ có ánh mắt loé sáng ngưỡng mộ.

Những Alpha khác không leo lên được cũng có vẻ mặt như thế.

Trên thực tế, trong lớp Lâm Hề, các bạn cùng lớp và phụ huynh đều là những người rất tốt. Vân Khởi rất thích không khí của lớp học này.

Nhìn thấy cái cây trong tay Lâm Hề to hơn và đỏ hơn mình, tiểu Alpha có chút hâm mộ cùng nho nhỏ thương tâm. Cha cô bé bế cô bé lên, đi vòng quanh dỗ dành rồi nói với cô bé phía trước sẽ có nhiều sinh vật thú vị hơn nhất định sẽ lấy cho con một cây độc nhất vô nhị.

...

Sau tình tiết này, Vân Khởi tiếp tục đi về phía nam, cô nghĩ sẽ an toàn hơn nếu tìm thêm một vài sinh vật khác, đến lúc đó sẽ chọn một cái hiếm lạ nhất để giao.

【 Có thứ gì đó ở cây thứ 7 phía trước. 】Hệ thống đột nhiên nói chuyện.

Không đầu không đuôi nói một câu như vậy, bất quá Vân Khởi vẫn chọn đi theo.

Đó là một cái cây rất bình thường có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thủ đô, nhưng trong rừng này nó lại trông có hơi lùn.

Vân Khởi trèo lên và nhìn thấy một quả trứng trắng như tuyết trên cành cây. Dù là nhìn qua hình ảnh hay là nhìn trực tiếp, Vân Khởi ở thế giới cũ cũng đã nhìn thấy nó rất nhiều lần, đó là trứng của một con cú tuyết.

'???' Nơi này sao có thể có cú tuyết?

【Chúc mừng sinh nhật. 】 Sinh nhật của Vân Khởi là vào tháng này.

'Là ngươi sắp đặt hả?'

【 Đúng vậy, bằng không thì sao trong rừng rậm lại có cú tuyết được. 】

'Không phải ngươi nói phải mở tầng thứ hai mới được sao?'

【 Ta xin để làm quà sinh nhật cho ngươi, chỉ được lần này thôi, ngươi không cần ta sẽ liền thu hồi lại. 】

'Cần chứ!!!'

Vân Khởi nhìn chăm chú, những vết nứt từ từ xuất hiện trên quả trứng, một lúc sau một con cú tuyết nhỏ liền xuất hiện.

Nó kêu lên ríu rít, sau đó nghiêng người cọ cọ vào Vân Khởi.

Hệ thống nói đây thực sự là một con cú tuyết, nhưng nó khác với con cú tuyết ở thế giới cũ của Vân Khởi. Con cú này được một ký chủ trước đó mang từ thế giới của anh ta đến và bán cho hệ thống.

Vì vậy con cú tuyết nhỏ này sinh ra đã có một lớp lông mềm mỏng, có thể hiểu được tiếng người đồng thời còn coi Vân Khởi như mẹ của nó.

Vân Khởi ôm con cú nhỏ từ trên cây đi xuống, cô trông thấy đôi mắt của hai omega một lớn và một nhỏ sáng lên khi nhìn thấy sinh vật trong tay mình.

"Thật là một con vật xinh đẹp! Khu rừng này quả thật kỳ diệu, ngay cả những sinh vật đẹp đẽ như thế này cũng có." Lâm Thần cảm động nói.

Lâm Hề tiến lại gần mẫu thân, dùng động tác nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của cú tuyết.

Có vẻ như họ không biết cú tuyết là gì? Vân Khởi nghĩ đến đá vân mẫu thì giống cây mọng nước còn cảm ứng thảo trông giống cây mắc cỡ.

Vì vậy, Vân Khởi cũng tỏ ra không hề biết mà giao con cú tuyết trong tay cho đôi mắt đang sáng ngời Lâm Thần.

Cái cây màu đỏ như máu kỳ lạ đó nhanh chóng thất sủng với Lâm Hề. Cô bé quấn lấy Lâm Thần, muốn đổi cái cây trong tay để lấy con cú tuyết nhỏ trong lòng mẹ.

Lâm Thần cũng thật thích tiểu gia hỏa trong lòng bởi vì nó rất giỏi làm nũng.

Cú Tuyết ngửi thấy mùi hương của Vân Khởi trên người nàng rồi coi nàng như người mẹ thứ hai của nó. Nó dùng mỏ dụi dụi đầu ngón tay Lâm Thần, phát ra tiếng kêu mềm mại và dùng lông mềm của dán vào tay nàng.

Nó không hề tỏ ra sợ người chút nào.

Khi Lâm Thần nắm lấy cánh nhỏ của nó để xem, nó cũng không hề chống cự mà ngoan ngoãn mở rộng đôi cánh của mình cho nàng xem, Lâm Thần sờ sờ, lại nhìn nhìn vào móng vuốt của nó, xác nhận rằng dù trông rất đáng yêu, nhưng hẳn là nó thuộc loài chim săn mồi.

Chỉ là không biết tại sao nó lại thân thiện đến vậy, có phải do hiệu ứng chim non không?

Vân Khởi biết rằng đây là do hệ thống biến ra, cho nên cũng không có chim mẹ nào ở xung quanh nhưng vẫn làm bộ làm tịch cùng Lâm Thần ở đây đợi một lúc, nhìn thấy không có chim mẹ nào bay về, Lâm Thần cũng yên tâm thoải mái đưa chú chim nhỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro