Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi cũng ra ngoài đi.” Sau khi Omega rời đi, Vân Khởi quay đầu nói với Từ Kế Lâm đứng sau lưng.

“Vâng.” Từ Kế Lâm đáp lại rồi ra ngoài.

Cô không biết đại công làm vậy là vì lý do gì, nhưng 'không hỏi' là nguyên tắc sống của cô, đại công nói gì thì cô làm đó là tốt rồi, còn nguyên nhân không phải là chuyện cô cần biết.

......

Chờ Từ Kế Lâm ra ngoài, Vân Khởi thả lỏng cơ thể, mềm mại nằm trên ghế sofa, dường như toàn bộ sức lực đều bị rút đi hết.

Mùi hương hoa baby trong không khí sau khi Omega kia rời đi đã nhạt dần đến mức gần như không còn ngửi thấy, Vân Khởi cảm thấy đầu óc căng thẳng của mình cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Giống như lần thử nghiệm với Cẩn Mạt trước đây, cô không có hứng thú với tin tức tố của các Omega khác, thậm chí là ghét bỏ, cảm giác dính dính chạm vào da sẽ khiến cô khó chịu, sẽ căng da để chống lại những tin tức tố này, ngay cả với hoa sao có độ tương thích 96% cũng không được.

Cô đã từng tra cứu tài liệu, khi Alpha gặp Omega phát ra tin tức tố, ngay cả Omega có độ tương thích không cao lắm cũng thường có thể kích thích tin tức tố của Alpha, làm rối loạn thần hồn, nhưng trường hợp giống như cô dường như là thiểu số.

Là do cô? Hay là do cơ thể của nguyên chủ?

Vân Khởi hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, mặc dù trong cốt truyện mà Tiểu Tra truyền đạt, nguyên chủ nóng lạnh gì cũng ăn, thường xuyên lưu luyến giữa các Omega khác nhau, nhưng trong ký ức của nguyên chủ trước khi cô xuyên qua, dường như không có cảnh 'tiếp xúc sâu' với các Omega khác.

Mặc dù cũng có tán tỉnh trêu đùa với các Omega khác, nhưng Vân Khởi tạm thời chưa thấy đoạn kết hợp nào.

Chỉ có ký ức nguyên chủ dẫn các Omega khác nhau vào phòng bao, sau đó là một mảng tối đen, Vân Khởi trước đây nghĩ là Tiểu Tra chu đáo che mờ, nhưng khi cô xem ký ức, có thể thấy toàn bộ quá trình vận động của mẹ và Jack, không có lý do gì đến nguyên chủ lại bị che mờ.

Thôi, không nghĩ chuyện nguyên chủ nữa.

Quay lại phát hiện vừa rồi.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này, nhưng trước đó, cô vẫn luôn có chút hy vọng may mắn. Nhưng bây giờ nhìn thấy kết quả này, cô lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm?

Giống như biết rõ luận văn của mình toàn là bịa đặt, chắp vá, sau khi giao cho giáo sư xem, dù biết rằng luận văn của mình rất có thể bị trả lại, vẫn ôm một tia hy vọng, vì vậy trong lúc chờ đợi luôn lo lắng không yên. Nhưng khi luận văn thực sự bị trả lại yêu cầu viết lại, thất vọng là điều chắc chắn có, nhưng trong đó còn xen lẫn một chút cảm giác nhẹ nhõm vì kết quả cuối cùng đã rõ ràng, không cần phải lo lắng suốt ngày nữa.

Vân Khởi đặt tay lên mắt mình, bóng tối làm cho cô dễ dàng suy nghĩ hơn.

Cô không nghĩ tới lần xuyên không kỳ lạ này lại khiến cô gặp được người mình thích, hoặc có thể nói là người mình yêu. Nếu Lâm Thần ở thế giới ban đầu của cô thì tốt biết bao.

Mặc dù người ở thế giới cũ sẽ nhìn người đồng tính bằng một ánh mắt khác thường, nhưng cùng lắm thì ra nước ngoài là được.

Đến một thị trấn nhỏ nơi không ai biết họ, nuôi một con mèo cùng một con chó, còn có thể đón ông nội qua sống cùng.....

Ở thế giới đó, có lẽ ông nội là người cô khó lòng bỏ lại nhất, còn ở thế giới này Lâm Thần cùng Lâm Hề là những người cô khó lòng bỏ lại nhất...

“Tiểu Tra, có thể đưa Lâm Thần đến thế giới ban đầu của tôi không?” Trong phòng không có ai khác, Vân Khởi trực tiếp hỏi.

【Người khác thì được, nhưng Lâm Thần thì không. Nàng ấy là nhân vật chính của thế giới này, nàng ấy không thể rời khỏi.】

“Ngay cả khi hoàn thành đại kết cục cũng không được sao?”

Vân Khởi cảm thấy sự tồn tại của Lâm Thần và Mục Mộ là để thế giới này khôi phục lại xã hội bình thường, tức là thế giới bình đẳng ABO. Nếu cô giúp một tay, bỏ qua nhiều tình tiết để tăng tốc độ tiến hóa của thế giới, liệu có thể đưa Lâm Thần đi không?

【Không được, nàng ấy liên quan mật thiết đến thế giới này.】

“Vậy có thể đưa ông nội ta qua đây không?”

Chỉ là có thể phải thuyết phục ông từ bỏ tất cả những gì đã gây dựng, nhưng Vân Khởi tin rằng ông nội sẽ sẵn lòng qua đây.

【Không được.】

"Tại sao?" Giọng Vân Khởi có chút vỡ. Nghe hệ thống nói trước đó, Lâm Thần không thể cùng cô trở về thế giới ban đầu vì cô ấy là nhân vật chính của thế giới này, vậy có nghĩa là những người không phải nhân vật chính thì có thể?

Chẳng lẽ ông nội cô cũng là nhân vật chính? Nhưng chuyện này càng không hợp lý, ở thế giới ban đầu ông nội cô cũng có quyền lực, nhưng chỉ là ở trong khu vực. Trong thế giới rộng lớn, có rất nhiều người giỏi hơn ông nội cô.

Nhưng lần này hệ thống không lên tiếng nữa, bầu không khí dường như rơi vào bế tắc.

Ký ức kiếp trước cùng những khoảnh khắc bên Lâm Thần sau khi xuyên không đang đấu tranh dữ dội, kịch liệt chém giết trong đầu cô, hai nhân vật nhỏ phiên bản Q đứng bên cạnh cô cãi nhau.

"Không đúng!" Vân Khởi đột nhiên nhớ ra, còn một người có thể phá vỡ tình thế này.

Chính là bói toán sư bí ẩn đó, cô ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống, cũng đã tiên đoán về sự xuất hiện của cô.

"Vì chấp niệm mà đến, cũng sẽ vì chấp niệm mà đi, cái giá đã có người vì ngươi mà thanh toán." Đây là lời bói toán sư kia nói với cô khi cô mới đến.

Tại nơi tế đàn cổ xưa mà cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, cô cũng nhìn thấy bói toán sư đó khi rời đi, cảnh vật xung quanh cũng phù hợp một cách kỳ lạ.

Bất quá cô cũng không định nói chuyện này với hệ thống, nhìn vào tình hình hiện tại, cô cảm thấy hệ thống và bói toán sư không phải cùng một phe.

Nghĩ đến bói toán sư, Vân Khởi cảm thấy mình dường như tìm thấy một tia hy vọng, cơ thể mềm nhũn trên ghế sofa bỗng chốc hồi phục lại sức sống.

Bên ngoài, Từ Kế Lâm yên lặng chờ đợi, quan sát mọi thứ xung quanh, phòng ngừa những kẻ có ý đồ xấu đến quấy rầy đại công.

Vân Khởi đẩy cửa phòng bao, bước ra ngoài, cô cảm thấy không khí hôm nay trong lành hơn nhiều, nhưng vẫn thiếu một thứ, thiếu mùi hương hoa bách hợp. Hiểu được lòng mình, cô khao khát gặp lại đoá hoa bách hợp của mình, muốn đi ngửi hơi thở hương thơm đó.

"Về nhà." Vân Khởi nói với Từ Kế Lâm.

Nhà, đó là một từ tuyệt vời biết bao, thêm chữ "về" phía trước tự nhiên lại càng tăng thêm vài phần ấm áp.

Ở nơi gọi là "nhà" đó, có một đóa hoa bách hợp đang chờ nở, một đoá hoa thuộc về cô và sẽ chỉ nở vì cô.

Nghĩ vậy, cô liền nhịn không được mà mỉm cười.

Nhưng có điều bọn họ không nhận ra, khi họ rời đi, có một chiếc camera đang hướng về phía họ.....

......

Trên xe--

“Kế Lâm, bây giờ em có thích Omega nào không?” Vân Khởi hỏi Từ Kế Lâm đang lái xe phía trước.

Alpha nghe câu hỏi của đại công thì đỏ mặt.

“Không có, bây giờ em chưa quan tâm đến những chuyện này.” Cô không biết tại sao đại công lại đột nhiên quan tâm đến đời sống tình cảm của mình.

“Không cần ngại, theo huyết thống thì ta cũng coi như chị em rồi. Nếu em có người mình thích thì có thể nói với ta, ta sẽ giúp em phân tích một chút.”

Giải quyết xong chuyện của mình, Vân Khởi đột nhiên nghĩ đến việc chị họ Vân Tiêu Nguyệt thầm thích Từ Kế Lâm. Cô nghĩ mình cũng có thể giúp chị họ thăm dò một chút. Từ Kế Lâm là người thân cận của cô, nhân phẩm cũng tốt. Cô nghĩ nếu Vân Tiêu Nguyệt thực sự lấy Từ Kế Lâm thì sẽ rất hạnh phúc.

Chị họ cô cũng là một mỹ nhân hiếm có, ngoại hình cùng khí chất đều rất tốt. Tính cách của Từ Kế Lâm đầu đất trầm lặng như vậy cũng rất hợp với chị họ hoạt bát.

“Thật sự không có, đại công không hài lòng với những chuyện em làm sao?” Từ Kế Lâm có chút lo lắng, cô nhớ lại những hành động gần đây của mình, dường như không có việc nào làm tốt. Cô nghĩ liệu có phải đại công muốn lấy cớ “đến lúc kết hôn rồi” để đuổi cô đi không.

“Không có gì, ta chỉ muốn quan tâm đến chung thân đại sứ của em gái thôi.” Vân Khởi nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc, thị tiền sanh chú định sự, mạc thác quá nhân duyên*.

*Chú: nguyện cho những đôi tình nhân trong thiên hạ, đều thành quyến thuộc của nhau. Nếu đã là chú định từ kiếp trước, thì đừng để lầm mà bỏ qua nhân duyên.

“Không có, tạm thời em chưa muốn kết hôn.” Thấy đại công không có ý gì khác, cô thoáng yên tâm.

Dưới sự truy vấn của Vân Khởi, Từ Kế Lâm nói ra lý do: “Em cảm thấy mình chưa sẵn sàng, chưa thể gánh vác trách nhiệm của một mẫu thân.”

Vân Khởi biết tình hình gia đình của Từ Kế Lâm. Cha mẹ cô ấy rất yêu nhau, nhưng sau này cha cô vẫn cưới thêm một tiểu minh tinh Omega trẻ đẹp. Tuy nhiên, tiểu minh tinh đó cùng mẹ của Từ Kế Lâm sống rất hòa thuận, cha của Từ Kế Lâm khi gặp vật gì thú vị bên ngoài cũng sẽ mang về cho mẹ cô.

Gia đình họ cũng thường xuất hiện trên các tờ báo giải trí, được coi là hình mẫu của gia đình hạnh phúc.

“Mẹ em khi em còn nhỏ cũng vì những chuyện này mà buồn trong lòng, bất quá sau đó dường như đã quen, nhưng cũng không còn thân mật với cha như trước, giống như luôn có một lớp màn trong suốt ngăn cách.”

Từ Kế Lâm thẳng thắn với Vân Khởi, cô sợ mình cuối cùng sẽ trở nên giống như cha, đã từng rất yêu mẹ nhưng khi lớn tuổi lại thay đổi. Tình yêu của hai người lại chen thêm một người thứ ba, chung quy vẫn có chút chật chội.

Cô sợ cuối cùng sẽ làm tổn thương Omega mà mình cưới, giống như cha đã làm tổn thương mẹ.

“Em có ghét ta không?” Vân Khởi nghĩ đến những việc mình đã làm với Lâm Thần.

“Đại công làm mọi việc đều đúng.” Từ Kế Lâm nhìn Vân Khởi bằng ánh mắt kiên định.

Vân Khởi cũng thấy được, Từ Kế Lâm là thật lòng.

Con người đôi khi thật kỳ lạ, có thể đồng tình với hai quan điểm hoàn toàn trái ngược. Ví dụ như Từ Kế Lâm ghét những Alpha không có trách nhiệm với gia đình, nhưng lại cảm thấy mọi việc đại công làm đều đúng.

Nhưng vì Từ Kế Lâm không có thích Omega nào cho nên chị họ của cô vẫn còn nhiều cơ hội. Có lẽ cô nên tìm một cơ hội nào đó để hai người tiếp xúc.

Còn về lo lắng của Từ Kế Lâm, theo Vân Khởi thấy cũng không phải là vấn đề lớn, vì sau này một số luật pháp hiện tại sẽ bị lật đổ, chẳng hạn như Alpha có thể cưới nhiều Omega.

Vân Khởi không nói gì thêm, Từ Kế Lâm cũng không chủ động mở miệng, trong xe lại trở nên yên tĩnh.

......

Ở một nơi khác--

Một Omega xinh đẹp cầm bức ảnh trong tay, tức giận ném tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Alpha trong bức ảnh, cắn chặt hàm răng, rồi lại nhìn sang Omega cao gầy bên cạnh, bóng lưng trông thập phần đẹp.

“Tốt lắm, rất tốt, không nghĩ tới chị lại thích kiểu này.” Vân Tiêu Nguyệt so sánh mình với người trong ảnh, có chút tủi thân. Cô đã thuộc dạng cao trong số các Omega, nhưng vẫn không cao bằng Omega trong ảnh.

“Giống y như người khổng lồ vậy, nhìn là biết không đẹp rồi.” Cô ác ý nói.

“Tại sao không có ảnh chụp chính diện?” Bình tĩnh lại một chút, cô gọi cho thám tử mình thuê.

“Alpha đó quá cảnh giác, chụp chính diện sẽ bị phát hiện.”

Nhìn thấy Từ Kế Lâm bảo vệ Omega lạ mặt, cô càng cảm thấy tức giận hơn.

Một Alpha cùng một Omega gặp riêng nhau trong phòng bao hộp đêm, đến quỷ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi phát tiết lửa giận trong lòng xong, cô cảm thấy mình hẳn là nên đi tìm Vân Khởi hỏi cho rõ một chút. Chỉ là gần đây mẹ không cho cô đi tìm Vân Khởi, cô chỉ có thể lén lút hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro