Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đang ăn, điện thoại của Vân Khởi reo lên, là chị họ gọi.

"Dạo này em có bận không?"

"Có chút việc, sao vậy?"

"Dạo này em có quên chuyện gì không?" Vân Tiêu Nguyệt cười hỏi nhưng Vân Khởi vẫn nghe ra sự đe dọa trong đó, giống như nếu cô thực sự trả lời là quên, Vân Tiêu Nguyệt sẽ bò qua điện thoại để đánh cô.

Cô cẩn thận nhớ lại trước khi xảy ra chuyện, cô đã thảo luận với chị họ về chuyện của Từ Kế Lâm, lúc đó cô còn đảm bảo với chị họ mình sẽ đi tiên phong hỏi xem Từ Kế Lâm có thích ai không, nếu không, cô liền sẽ lập tức báo cho chị họ để xây dựng nhịp cầu tình yêu giữa hai người.

Không lẽ là chuyện này?

"Sao có thể quên được? Chuyện của chị em vẫn luôn nhớ rõ ràng." Vân Khởi cười nói, con cú tuyết nhỏ không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, chạy từ phòng ngủ của Lâm Thần ra, chạy đến bên cạnh Vân Khởi rồi dùng móng vuốt giẫm lên giày cô.

"Em đã hỏi Kế Lâm rồi, cô ấy hiện không có thích ai."

"Thật không?" Vân Khởi cảm thấy giọng của Vân Tiêu Nguyệt có chút không đúng.

"Tất nhiên là thật, hơn nữa cô ấy....." Vân Khởi chuyển lời của Từ Kế Lâm cho Vân Tiêu Nguyệt, nhấn mạnh rằng Từ Kế Lâm sau này sẽ là một mẫu thân cùng một người bạn đời rất có trách nhiệm.

Nói đến đây, Vân Khởi cảm nhận được một tầm mắt từ bên cạnh, là Lâm Thần, nàng cảm thấy bộ dáng Vân Khởi làm mai rất thú vị, còn đang che miệng cười cười nhìn cô.

Alpha cảm thấy mình bị Omega coi thường, sau đó hung tợn trừng mắt với người kia một cái, Omega thấy vậy liền bỏ tay che miệng xuống, chớp chớp mắt với Alpha bày tỏ sự xin lỗi.

Lúc Vân Khởi cùng Lâm Thần tương tác, bên kia Vân Tiêu Nguyệt lại rất im lặng.

"Chị? Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt? Chị có nghe thấy không?" Nguyệt Nguyệt là tên gọi thân mật của Vân Tiêu Nguyệt, vì bên kia không có phản hồi, Vân Khởi vô thức gọi tên thân mật của chị.

Mỗi khi Vân Tiêu Nguyệt giận dỗi, nguyên chủ luôn thích gọi tên thân mật của cô ấy, sau đó Vân Tiêu Nguyệt sẽ không khóc nữa, tức giận nói với nguyên chủ, 'Chị là chị của em, em không được gọi tên thân mật của chị.

"Nghe thấy rồi, cô ấy nói với em như vậy à."

Vân Khởi cảm thấy giọng của đối phương có chút không đúng, so với trước đây có chút khàn, không còn sự kiêu ngạo cùng duyên dáng như thường ngày.

"Không tin à? Kế Lâm luôn bên cạnh em, cũng không có cơ hội tiếp xúc với Omega nào."

"Vậy nên học theo em, cá mè một lứa."

Rất tốt, bây giờ Vân Khởi đã nghe ra đối phương thực sự đang giận.

Nhưng cũng chưa kịp nói gì, Vân Tiêu Nguyệt trực tiếp cúp máy.

"Sao vậy?" Nhìn thấy Vân Khởi không còn cười, Lâm Thần nhẹ giọng hỏi.

"Ăn cơm đi, không liên quan đến ngươi." Bị chị họ làm bực mình, Alpha tự nhiên trút giận lên người bạn đời mà mình không thích.

【Cặn bã giá trị +30.】

Cô chọn một số món ngọt đặt trước mặt Lâm Thần, ý bảo nàng ấy ăn cơm đi, đừng nói gì nữa.

Vân Khởi cũng không quá để tâm đến hành động của Vân Tiêu Nguyệt, mặc dù cô tỏ ra rất thân thiết với Vân Tiêu Nguyệt, nhưng dù sao cô cũng là người xuyên qua, không có mối liên kết huyết thống sâu sắc như nguyên chủ.

Hơn nữa, sau khi xem lại ký ức của nguyên chủ, Vân Khởi không nghĩ rằng nguyên chủ thích người chị họ này lắm, ngoài việc cực kỳ ghét Lâm Thần, cảm xúc của nguyên chủ đối với những người khác dường như đều thay đổi.

Nói đến đây, một khi đã xác định được tấm lòng của mình, cô cần phải gặp một nhân vật chính khác, nhưng cũng phải đợi đến khi cô hồi phục.

"Con đó, con đó nha, có cánh mà không dùng, ngày nào cũng chạy như gà trên mặt đất, chị thấy sau này con đều sẽ không biết bay nữa." Một lát sau, con cú tuyết nhỏ đã chạy đến chỗ Lâm Thần, lắc lư đầu, kêu "gù gù, gù gù" làm nũng, rồi được Omega bế lên xoa xoa mặt.

Vân Khởi không tự chủ được nhìn vào cơ thể mềm mại của con cú tuyết nhỏ, cánh phì phì mập mạp, thoạt nhìn cũng giống như không thể bay được.

Chú ý đến ánh nhìn của Vân Khởi, con cú tuyết nhỏ kêu "gù gù" với cô một tiếng rồi lao vào lòng Lâm Thần, chỉ để lại cái lưng cho Vân Khởi xem.

Nó vẫn còn nhớ mối thù cũ!

......

Khi Vân Khởi nghĩ rằng hôm nay sẽ trôi qua thật bình yên thì điện thoại của cô lại reo lên, vẫn là Vân Tiêu Nguyệt.

"Vừa nãy chị không nên nổi giận với em." Vân Tiêu Nguyệt gọi đến xin lỗi.

"Ừm." Đại công không dễ dỗ dành như vậy.

"Vì vậy chị quyết định trực tiếp đến xin lỗi."

"?" Đại công bắt đầu hoảng, chị họ này cũng không phải là người có thể giữ bí mật.

"Chị sắp đến rồi, nhớ bảo vệ sĩ cho chị vào." Vân Tiêu Nguyệt nghĩ một lúc, bổ sung thêm, "Đừng nói với mẹ chị, mẹ biết sẽ liền đến giết chị."

"Dạo này em có chút việc, không ở trong phủ, khi nào rảnh em sẽ đến tìm chị."

"Chị có thể đợi em về."

"Đừng quấy rầy Lâm Thần, dạo này cơ thể nàng ấy không thoải mái." Alpha cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ.

"Nghe lời." Nghe thấy giọng nũng nịu tiếp tục từ đầu dây bên kia, đại công bổ sung thêm một câu.

Nói về nũng nịu, vẫn là Lâm Thần nghe hay hơn, làm cho cô không thể từ chối. Vân Khởi nhìn Omega bên cạnh đang nghỉ trưa, cô gái mềm mại như thỏ này luôn thích dùng giọng mềm mại để nói những lời cứng rắn, đồng thời dùng đôi mắt đẹp ấy nhìn nhìn cô, làm cho cô càng không thể nói ra lời từ chối, chỉ có thể hết lần này đến lần khác vi phạm ý định ban đầu của mình.

Có lẽ bị tiếng nói chuyện của Vân Khởi làm phiền, Lâm Thần cựa quậy, kéo chăn lên che lại tai.

Trong lúc ngủ Lâm Thần không bao giờ che giấu bất mãn của mình, sẽ làm ra nhiều động tác để thể hiện sự hiện diện của mình, như thể đang làm nũng với người bên cạnh, 'Đừng làm ồn nữa, em sắp bị đánh thức rồi'. Những động tác này trong mắt Vân Khởi đều vô cùng đáng yêu.

Hơn nữa, có lẽ vì đã hiểu rõ tình cảm của mình, Vân Khởi cảm thấy một chút tự hào khi bị những động tác của Lâm Thần làm cho mềm lòng. Lâm Thần bên cạnh cô với dáng vẻ không phòng bị này, cô không nghĩ đó là chuyện dễ dàng, trong cốt truyện, ngay cả Mục Mộ cũng phải đến gần cuối mới chạm được vào sâu thẳm trái tim của Lâm Thần.

Nhưng để Omega không bị ngạt, cô vẫn là kéo chăn xuống một chút rồi đứng dậy vào phòng tắm nói chuyện với chị họ.

Vân Tiêu Nguyệt nhận ra không còn chỗ để xoay chuyển, biết rằng em họ mình tương đối cố chấp, giống như mẹ cô cho nên cô cũng không ép buộc nữa, chỉ oán giận vài câu "Sao mọi người đều giấu chị.", rồi không yêu cầu thêm gì nữa.

"Chị thấy Từ Kế Lâm đi ăn với một Omega lạ mặt nào đó." Vân Tiêu Nguyệt có chút ấm ức nói với Vân Khởi.

"Chắc chị nhìn nhầm rồi, dạo này Kế Lâm rất bận." Vân Khởi nhớ lại, không tìm thấy ai phù hợp.

"Là một Omega rất cao, lát nữa chị gửi ảnh cho em."

Rất cao? Vân Khởi càng chắc chắn mình chưa từng gặp người đó.

......

Trước khi Vân Tiêu Nguyệt gửi ảnh, Vân Khởi rất chắc chắn rằng chị họ đã nhận nhầm người, cho đến khi nhìn thấy chính mình trong bức ảnh,... cô ngây người một lúc.

Quả thực rất phù hợp với mô tả vừa rồi của chị họ.

"Em giúp chị hỏi cô ta, người phụ nữ này là ai?" Thanh âm tức giận của Vân Tiêu Nguyệt kéo Vân Khởi trở lại thực tại.

"....Cô ấy là một trong những người gần đây phụ trách công việc của em, em đã bảo Kế Lâm làm việc với cô ấy."

"Nhưng chính là họ đã cùng nhau vào phòng riêng!"

"Họ là có việc muốn bàn bạc, trước đó cũng có báo cáo với em."

"Thật vậy sao?" Vân Khởi nghe ra, mặc dù giọng của Vân Tiêu Nguyệt vẫn còn vẻ nghi ngờ nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

"Em đã bao giờ lừa chị chưa?" Chỉ cần chị không biết thì coi như chưa lừa.

Gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, đây là điều Vân Khởi học được từ thế giới cũ, cho dù không muốn tham gia nhiều vào xã giao nhưng cũng phải làm theo.

Nếu nói rằng thế giới này có ai đó mà cô không muốn lừa dối, thì đó chắc chắn là Lâm Thần đi, Lâm Hề vẫn là một đứa trẻ nên không tính. Dù là lời nói dối thiện ý, cũng có thể tạo ra một vết nứt trong mối quan hệ, phải dùng vô số lời nói dối nhỏ để bù đắp.

Cuộc đời rất dài, cô không thể đảm bảo mình có thể giữ mãi một lời nói dối, cô không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Omega.

"Được rồi....."

Sau đó, Vân Tiêu Nguyệt lại phàn nàn vớ vẩn với Vân Khởi một lúc về tin đồn giải trí, chủ yếu là về Cẩn Mạt.

Ban đầu cô không thích loại dây tơ hồng đó, nhưng em họ lúc đó lại rất thích cho nên cô cũng không thể nói gì.

Rõ ràng ban đầu Cẩn Mạt là bạn của đám hồ bằng cẩu hữu* của Vân Khởi, nhưng lại tỏ vẻ ta đây thanh tao, mỗi lần cô đến đều làm vẻ mặt tội nghiệp, như thể cô bắt nạt cô ta không bằng.

*Hồ bằng cẩu hữu: lộn cái bàn

Gần đây hợp đồng đại diện của Cẩn Mạt bị một người mới cướp mất, trùng hợp chính là người mới đó cũng chỉ thích mặc đồ trắng, cũng cùng công ty với Cẩn Mạt.

Trong bộ phim mới ra mắt gần đây, khắp nơi, che trời lấp đất đều là ảnh quảng cáo của Cẩn Mạt, nhưng lúc đến rạp chiếu phim mới phát hiện nhân vật chính là người mới ở góc của bức ảnh quảng cáo, Cẩn Mạt chỉ xuất hiện trong các đoạn hồi tưởng.

Sau đó, các nền tảng đánh giá người mới cũng giới thiệu người mới đó là "tiểu Cẩn Mạt".

Mặc dù bề ngoài Cẩn Mạt tỏ ra rất rộng lượng, nói chuyện với bạn bè về chuyện giúp đỡ hậu bối, nhưng ai cũng thấy rõ công ty đang dùng danh tiếng của cô để lót đường cho người mới.

Đối với cách làm của công ty, có người vui, có người buồn, Vân Tiêu Nguyệt tất nhiên là một trong số những người vui, cô dặn dò Vân Khởi nếu thấy Cẩn Mạt tìm đến, không cần giúp đỡ cô ta.

Suy đoán của cô ấy cũng có cơ sở, vì gần đây tin tức giải trí có hai chủ đề lớn nhất: một là sự ra mắt của người mới, hai là tai tiếng giữa Cẩn Mạt và Vân Khởi, rõ ràng đều là những chuyện đã được nấu từ lâu, gần đây lại bị đem ra hâm lại.

"Em chị có giống loại người ăn cỏ cũ không?" Nếu không phải Vân Tiêu Nguyệt nhắc đến, cô có lẽ cũng quên mất người này.

Cảm giác của cô về người này rất phức tạp, đối phương khi ở cùng nguyên chủ, hoặc ở cùng cô sau khi xuyên không, đều có cảm giác giống với Lâm Thần, hoàn toàn khác với vẻ ngoài tiên khí phiêu phiêu của cô ấy. Nhưng lúc đó mọi người ở đế quốc đều biết đại công chán ghét bạn đời của mình, cho nên không ai lại đi bắt chước người mà nguyên chủ ghét để tiếp cận nguyên chủ đúng không??

Cô tự an ủi rằng những thứ này chỉ là trùng hợp, nhưng cảm giác giống Lâm Thần trên người Cẩn Mạt quá mạnh, làm cô có chút không thoải mái.

Sau khi trò chuyện với Vân Tiêu Nguyệt một lúc, cô cúp máy.

......

Lúc cô ra khỏi phòng tắm phát hiện chỗ của mình đã bị chiếm, con cú tuyết nhỏ từ ổ nhỏ dưới sàn chạy lên giường. Cái ổ đó là vừa mới mua, là do Tiểu Tuyết tự thấy trên mạng, nhưng chỉ được ba phút là nó bỏ ổ.

"Tránh ra." Vân Khởi nhỏ giọng đe dọa con cú tuyết nhỏ.

Sau đó Vân Khởi liền nằm lại chỗ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro