Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xác định Alpha bên cạnh đã ngủ Lâm Thần mới mở mắt ra.

Sau khi Vân Khởi trở về, chị ấy biểu hiện rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm mình. Đến khi mình nhìn lại thì chị ấy nhanh chóng quay mặt đi, đợi mình không nhìn nữa thì lại đặt tầm mắt lên người mình.

Lúc bị nàng nhìn chằm chằm lại, cô ấy sẽ hung dữ mà hỏi nàng 'nhìn cái gì mà nhìn'.

Không biết hôm qua Alpha đã gặp chuyện gì ở viện nghiên cứu, sau khi trở về liền trở thành một đại cẩu cẩu dính người như vậy. Nàng cố ý hỏi vu vơ Alpha đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đã khỏe lại như thế nào....

Alpha tuy giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng đều trả lời hết các câu hỏi.

Gói hàng bí ẩn sao? Gói hàng sao.....

Vân Khởi không đem chuyện của bói toán sư nói ra, nên phản ứng đầu tiên của Lâm Thần là người của tổ chức đã tìm được rồi.

Tất nhiên, Vân Khởi cũng không nói ra chuyện gặp Mục Mộ ở quân đội, cô hy vọng Lâm Thần cùng Mục Mộ sẽ như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.

Cô chỉ nói mình đã đi dạo một vòng quanh quân đội, thấy có người bị phạt, tiện thể an ủi vài câu rồi hài lòng rời đi.

Nhìn Alpha vui vẻ hả hê khi thấy người gặp hoạ, cảm xúc giống như muốn tràn ra ngoài làm cho Lâm Thần cũng có chút muốn cười. Nàng nhớ hồi nhỏ Vân Khởi còn có quan hệ rất tốt với người trong quân đội, thường được các anh chị ở đó dẫn đi chơi, tất nhiên cũng sẽ mang nàng theo.

Nhưng sau này Vân Khởi mất trí nhớ, lúc nàng đến tìm thì bị đuổi ra ngoài, cho nên nàng không còn hiểu rõ tình hình bên trong nữa, chỉ nghe những tin đồn về quân đội cùng đại công tranh chấp với nhau.

Nhưng dù thế nào, nàng vẫn đứng về phía bạn đời của mình.

"Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Thấy Vân Khởi ngáp một cái, Lâm Thần cảm thấy cô ấy thực sự nên nghỉ ngơi.

Có thể do đêm qua không ngủ ngon, hoặc là tác dụng phụ của thuốc, Vân Khởi sau khi trở về có chút mệt mỏi, nhưng cô cũng không muốn để Lâm Thần rời khỏi tầm mắt mình.

Omega thoạt nhìn có vẻ đêm qua ngủ rất ngon, bây giờ rất tỉnh táo, hẳn là không muốn đi ngủ nữa.

Nhìn Vân Khởi từ chối đề nghị của mình, xong rồi mệt mỏi nằm nghiêng trên ghế sofa trong phòng làm việc, Lâm Thần có chút bất lực.

Hồi nhỏ Vân Khởi sợ ma nhưng không muốn người khác biết, cho nên mỗi khi hai người xem xong phim kinh dị, cô sẽ dùng ánh mắt thật đáng thương để nhìn nàng, hy vọng nàng sẽ không rời đi, ở lại với cô ấy. Nhưng ngoài miệng thì không nói ra, có lúc còn hỏi sao mình chưa về nhà, như thể miệng và mắt của cô ấy không cùng một chỗ, bây giờ Vân Khởi cũng rất giống lúc đó.

Sau khi nghe câu trả lời của Vân Khởi, Lâm Thần cũng không cảm thấy có gì bất thường, có lẽ Alpha mới hồi phục ngày đầu tiên, tin tức tố còn chưa ổn định cho nên muốn dính lấy Omega hơn.

"Em buồn ngủ rồi, ngài có thể ngủ cùng với em không ạ?" Lâm Thần đổi cách hỏi.

Alpha nghe xong miễn cưỡng gật gật đầu, miệng còn oán giận nàng eo chanh hy, suốt ngày chỉ biết ngủ.

"Đúng là người lười biếng." Cuộc trò chuyện của họ kết thúc bằng câu oán giận của Alpha.

‘Ta cố ý đấy, người không buồn ngủ nằm trên giường không nhúc nhích sẽ rất đau khổ, đúng lúc ta buồn ngủ còn nàng ấy thì không, đây là cơ hội tốt để hành hạ nàng ấy không phải sao? Giống như khi ngươi bị nhốt trong phòng tối, tỉnh táo nhưng không làm được gì, rất nhàm chán. Hơn nữa lần này danh nghĩa là nàng ấy buồn ngủ ta đi ngủ cùng, hành hạ nàng ấy đồng thời lại có lý do chính đáng.’

......

Khi hơi thở của Vân Khởi dần trở nên đều đặn, Lâm Thần mới từ từ di chuyển cơ thể rời đi.

Alpha ngủ rất say, không bị đánh thức bởi động tác của nàng, nhìn thấy vậy Lâm Thần mới yên tâm rời đi.

"Có phải các người đã gửi gói hàng đến viện nghiên cứu không?" Lâm Thần gọi điện cho Nam Nguyệt.

"???" Nam Nguyệt thấy mấy lần bạn thân tìm tới mình đều nói chuyện về Vân Khởi cho nên rất không vui, sau đó là thắc mắc về câu hỏi của Lâm Thần, "Người của tổ chức đã đến khu rừng nhỏ đó, nhưng tạm thời cái gì cũng chưa tìm được."

"Họ đã đến đó, nhưng kết luận cũng giống như những lần trước, loại cây đó chỉ mọc riêng lẻ, xung quanh không có loại nào tương thích hoặc khắc chế."

Ngạc nhiên trước câu trả lời của Nam Nguyệt, Lâm Thần kể cho cô nghe về chuyện Vân Khởi đã khỏe lại, còn nói về gói hàng bí ẩn đã giúp đỡ rất nhiều.

"Chắc chắn không phải người của chúng ta, cũng không thể nào là Dễ Phi."

Nghe thấy cái tên này, tâm trạng của Lâm Thần có chút không tốt lắm, nàng cùng Nam Nguyệt nói chuyện phiếm, nói một chút về tiến trình thí nghiệm của Nam Nguyệt rồi cúp máy. Cuối cuộc gọi còn bị ép phải đồng ý vài ngày tới gặp nhau.

Khi nàng quay lại phòng ngủ, thấy Vân Khởi hình như đang gặp ác mộng, nhưng cũng không giống lần ở rừng Roth.

Vân Khởi trông rất sợ hãi, nhíu mày lẩm bẩm gì đó, nàng ghé sát lại, chỉ nghe loáng thoáng được hai âm "mu, yu", không biết là tên người hay gì.

*穆遇: Mu Yu tên Mục Mộ nha

Vừa mới ghé sát thêm một chút, đã bị Vân Khởi duỗi tay ôm chặt, lực cũng rất mạnh, Lâm Thần sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, cố gắng gỡ tay Alpha ra nhưng chỉ vô ích.

Vân Khởi có chút bất an, vùi đầu vào ngực nàng như một đứa trẻ bị bỏ rơi, làm cho Lâm Thần dần dần giảm bớt động tác, có lẽ nàng nên đổi cách?

Nếu không thể gỡ tay Alpha ra, nàng có thể thử xoa dịu cảm xúc của Alpha, để cô ấy giảm bớt lực tay.

Lâm Thần mở miệng, nhỏ giọng hát bài hát mà hai người thường nghe khi còn nhỏ, cũng là bài đồng dao mà Vân Khởi đã hát cho nàng nghe vào đêm nàng khó chịu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người trong lòng.

Dưới giai điệu quen thuộc của bài đồng dao, Alpha dần dần thư giãn, nếp nhăn giữa trán cũng giãn ra.

Chất tóc của Hề Nhi giống mẫu thân hơn, có chút xoăn tự nhiên.

Bây giờ Vân Khởi đang vùi đầu vào lòng nàng, nàng có thể nhìn thấy rõ từng lọn tóc xoăn nhẹ, lúc này Vân Khởi thoạt nhìn ôn nhu cực kỳ, trông rất giống lão phu nhân.

Kiểu tóc của Vân Khởi thừa hưởng từ mẹ cô, trong trí nhớ, vị phu nhân đó thường dịu dàng làm bánh ngọt cùng mẹ nàng, khi nàng và Vân Khởi ăn không hết, sẽ đem chia cho những người hầu trong phủ.

Còn lão đại công thì nghiêm khắc hơn nhiều, cũng ít khi ở nhà, Lâm Thần cũng không gặp ông ấy nhiều.

Mặc dù ngoại hình của Vân Khởi trông giống lão đại công, nhưng tính cách của cô lại giống mẹ hơn, Lâm Thần nghĩ vậy.

"Mu, yu là cái gì?" Đợi người trong lòng bình tĩnh lại một lúc, nàng khẽ hỏi bên tai Vân Khởi.

Khi nghe thấy hai âm thanh đó, Alpha quả thật lại bắt đầu nhăn mày, sức nắm trên cánh tay cũng trở nên chặt chẽ hơn.

Lâm Thần chỉ có thể vuốt ve lên tóc Vân Khởi, lúc nhìn cô cố gắng chui vào sâu hơn, nàng cũng không hề chống cự, dung túng mọi hành động của cô.

Nhưng dù nàng có hỏi thế nào đi nữa, Vân Khởi đều không nói ra hai âm đó cuối cùng đại diện cho cái gì, hơn nữa mỗi lần được hỏi, phản ứng của Vân Khởi đều tương đối kịch liệt.

Lâm Thần không nỡ làm Vân Khởi khó chịu như vậy nữa, cho nên cũng không hỏi thêm, sau này cơ hội ở cạnh Alpha còn nhiều, nàng tự tin mình sẽ biết được ý nghĩa của hai âm đó.

Trước giờ đều là Alpha ôm nàng, hiện tại là nàng đến ôm Alpha. Đây cũng là một loại cảm giác đặc biệt thú vị.

Vân Khởi nếu thực sự là Omega, chắc chắn sẽ giống như một chú mèo nhỏ với bộ lông mềm mại. Từ khi còn nhỏ, hai người sẽ như chị em, lớn lên bên nhau. Nàng cảm thấy dù có như vậy thì nàng vẫn như cũ, vẫn yêu người này.

Lúc còn bé nàng cũng từng nghĩ rằng Vân Khởi là Omega, còn tưởng tượng lúc trưởng thành, hai người sẽ như bạn bè mà sống cùng nhau. Lúc đó, nàng còn chưa biết tình yêu là gì, chỉ là cảm thấy chuyện từ đâu xuất hiện hai Alpha xa lạ xen vào giữa hai người sẽ có chút kỳ quái.

Đợi đến khi nàng thoát ra khỏi đoạn hồi tưởng, chợt nhận ra cánh tay Vân Khởi chặt chẽ ôm nàng không thật sự dùng sức, mà chính là để nàng không thể rời xa. Lâm Thần di chuyển một chút nhưng cũng không thể thoát khỏi. Lúc thấy Alpha bắt đầu nhíu nhíu mày, nàng đành phải từ bỏ kế hoạch của mình, an an phận phận nằm bên cạnh người bạn to xác nhưng rất dính người này, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hôm qua nàng đã ngủ thật lâu, Lâm Thần cố gắng thử vài lần nhưng đều không thành công, nàng nhẹ nhàng véo véo má Vân Khởi giải tỏa cơn giận, ban đầu chỉ định véo một cái rồi thôi, nhưng cảm giác lúc chạm vào khuôn mặt này quá tốt, nàng không nhịn được mà véo thêm vài cái nữa. Nàng biết có một chỗ nào đó cảm giác khi chạm vào còn tốt hơn, nhưng nàng có chút sợ không dám chạm vào, sợ rằng chỉ cần véo một cái Alpha liền tỉnh giấc, theo tính cách của Alpha, khẳng định sẽ xấu hổ mà trốn tránh nàng mấy ngày.

Rõ ràng mấy ngày trước mình luôn trong trạng thái buồn ngủ, bây giờ lại ngoài ý muốn mà tỉnh táo, Lâm Thần có chút ghét trạng thái của mình tốt như vậy, bên cạnh Vân Khởi là thực đáng yêu, nhưng nàng phải kiềm chế bản thân không trêu chọc cô, liền có chút đau khổ. Nhưng mà không nhìn Vân Khởi thì lại có chút buồn chán.

Sau đó Lâm Thần lại thử vài lần, nàng phát hiện cánh tay của Vân Khởi trước sau đều là giữ chặt lấy mình, như thể không có cảm giác an toàn. Thấy vậy nàng càng không hài lòng với sự tồn tại của âm thanh mà Vân Khởi phát ra, dù là người hay vật, nàng đều không thích những thứ khiến Vân Khởi không vui.

Lúc Vân Khởi tỉnh dậy, cô liền trở lại dáng vẻ như trước, không còn dính người nữa. Lâm Thần cao hứng vì Vân Khởi trở lại dáng vẻ kiêu ngạo như trước, nhưng cũng có chút thất vọng vì không thể thấy Vân Khởi dính người nữa.

......

"Ngài tìm ta có việc gì không?" Mục Mộ nhìn thẳng vào người trước mặt.

Đối với chuyện Vân Khởi lại tìm đến, cô cũng có dự cảm, khi gặp Vân Khởi lần trước, không chỉ Vân Khởi có cảm giác khác lạ, chính cô cũng có cảm giác đó cho nên cô đoán khi đối phương rảnh rỗi, có lẽ sẽ lại tìm mình.

Đại công lần thứ hai đến quân bộ, mọi người trong đây đều nghĩ cô đến để gây sự, không ngờ là đến tìm người.

Mặc dù Mục Mộ luôn giải thích với mọi người cô cảm thấy đại công không muốn làm hại mình, chỉ đơn giản là muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện. Nhưng mọi người vẫn còn lo lắng, cuối cùng cô chỉ có thể dẫn Vân Khởi về ký túc xá của mình, vì đám bạn đó không cho Vân Khởi đưa cô ra ngoài.

Nghĩ đến đám bạn lỗ mãng hấp tấp nhưng lại thập phần quan tâm mình, Mục Mộ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

"Ta có thể giúp cô thăng tiến." Đại công ngẩng cao đầu, có chút tùy ý mở miệng.

"Ta rất hài lòng với hiện tại." Mục Mộ cười cười, trước lời nói của Vân Khởi cũng không để lộ cảm xúc gì .

"Ta có thể giúp cô nhanh chóng thăng đến vị trí mà cả đời này cô cũng không thể tự mình đạt được." Alpha kiêu ngạo cảm thấy người phụ nữ trước mặt từ chối đề nghị của mình là vì cô ấy chưa từng thấy cảnh đẹp ở nơi cao, là cái đồ quê mùa.

Cô đã cho người điều tra về Mục Ngộ. Người phụ nữ trước mặt đến từ một thị trấn nhỏ xa xôi, có thể lực tốt, được một sĩ quan nghỉ hưu tại địa phương để mắt đến, giới thiệu cho đơn vị địa phương. Qua nhiều lần kiểm tra rồi được giới thiệu đến đế đô.

‘Cũng chỉ có vậy thôi, không phải sao?’ Đại công khinh thường người trước mặt, dù sao thì trong đế quốc người có thể cạnh tranh với cô về xuất thân cũng rất ít.

Chỉ có thái độ điềm tĩnh đó là tạm chấp nhận được, có phong thái của Alpha.

"Hiện tại như vậy rất tốt rồi, ta thích làm việc đến nơi đến chốn." Mục Mộ khéo léo từ chối đề nghị của đại công, cũng không có cảm xúc gì trước thái độ của đối phương.

Hai người trong phòng rơi vào im lặng, nhưng bên ngoài thì lại bàn tán sôi nổi, khí thế ngất trời.

Những Alpha trong quân đội ríu ra ríu rít phát biểu ý kiến.

"Ngươi có nghe họ nói gì không?"

"Không có, nói chuyện nhỏ quá."

"Vậy ngươi còn ngồi ở chỗ gần nhất, tránh ra, để ta nghe." Người hỏi đẩy người phía trước.

"Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Bị phát hiện bây giờ."

"Để ta nghe, thính giác của ta tốt nhất, ta chắc chắn biết họ nói gì." Người thứ ba tham gia vào cuộc tranh cãi.

Tiếp theo là người thứ tư, người thứ năm.....

Bên trong phòng--

"Ta hy vọng ngươi có thể rời đi nơi này, ta nghĩ chuyện này đều tốt cho cả ngươi và ta." Đại công phá vỡ sự im lặng trước.

"Có yêu cầu gì, có thể đề xuất thoải mái."

Nhưng một lần nữa, người phụ nữ trước mặt từ chối, Mục Mộ lại một lần nữa lặp lại sự hài lòng của cô ấy với cuộc sống hiện tại.

Dụ dỗ ngon ngọt không được thì chuyển sang đe dọa, nhưng Mục Mộ vẫn giữ thái độ đó không kiêu ngạo, không siểm nịnh làm cho Vân Khởi đau đầu.

Mặc dù cô không muốn Mục Mộ gặp Omega nhà mình, vì số phận của Mục Mộ và Lâm Thần đan xen khiến cô không thoải mái. Nhưng cũng không thể thực sự làm hại một người như vậy.

Thái độ không thể lay chuyển của đối phương làm cho cô không biết phải làm gì.

Lớn lên ở một quốc gia hòa bình, Vân Khởi chưa từng có tâm lý mạnh mẽ muốn giết một người không phạm lỗi, hơn nữa cô cũng sợ mình sẽ làm hỏng mọi thứ, biến khéo thành vụng. Ban đầu, với sự can thiệp của cô, có lẽ Lâm Thần và Mục Ngộ đã không còn khả năng gì, nhưng cô vẫn sợ những hành động sau này của mình sẽ đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo bình thường, làm cho hai nhân vật chính này hiểu nhau yêu nhau.

Nhưng nếu không làm gì cả, cô lại càng cảm thấy bất an, âm thanh mà cô nghe thấy trước đó nhấn mạnh rằng không nên để Lâm Thần và Mục Ngộ gặp nhau, cô cảm thấy đó là một lời nhắc nhở cho mình.

"Hy vọng lúc đó, cơ thể ngươi cũng cứng rắn như miệng ngươi." Đại công để lại câu nói này rồi rời đi, Mục Mộ cũng tiễn cô ra ngoài, trông giống như cô cũng không bị đe dọa.

‘Thật là một ngày thất bại.’ Vân Khởi có chút buồn bực nghĩ, có lẽ cô nên thử dùng chuyện bị thương lần trước làm con bài, uy hiếp quân đội đưa Mục Mộ đến nơi khác.

Bất quá cô chưa kịp động thủ thì Lâm Thần đã gặp Mục Mộ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro