Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vân Khởi tỉnh dậy, Omega vẫn còn ngủ say, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.

Nhìn đồng hồ, sau đó từ từ rời khỏi Omega để xuống giường. Khi gần thành công, một bên cánh tay của cô bị ôm chặt, bất quá Omega vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ là một phản xạ theo thói quen.

Vân Khởi cố gắng rút cánh tay ra.

"Đừng mà." Cảm nhận được cánh tay trong lòng đang cử động, Omega không hài lòng lẩm bẩm.

Nhìn đồng hồ, Vân Khởi ước tính thời gian di chuyển. Nếu lái xe nhanh hơn một chút, hẳn là có thể tiết kiệm vài phút so với thường lệ.

Từ khi bắt đầu đi theo bá phụ làm việc, cô cảm thấy mình không còn là đại công nữa, mà là một nhân viên tội nghiệp làm việc 996*.

*phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.

Cánh tay trong lòng đã ngừng cử động, Omega khôi phục yên tĩnh.

"Sẽ không.... đi đâu...." Omega hài lòng lẩm bẩm vài tiếng.

"Đi đâu?" Vân Khởi ghé sát vào Lâm Thần. Cô cảm thấy giọng điệu của Lâm Thần khi nói câu này có chút tủi thân, nhưng cô không nghe rõ được.

Khi Alpha vừa đến gần, Lâm Thần đã từ bỏ cánh tay đơn độc trong lòng, ôm lấy eo của Alpha, hài lòng ôm chặt người chỉ thuộc về một mình mình.

"Sẽ không cho chị đi gặp Cẩn Mạt đâu." Lần này Alpha mới nghe rõ tiếng vợ iu bĩu môi lải nhải.

Cẩn Mạt? Đã lâu rồi cô không nghe đến cái tên này. Không đúng, hôm qua lúc cô xem cốt truyện, kết cục cuối cùng của nguyên chủ là cùng Cẩn Mạt đi đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nếu sau đó không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ Omega cũng mơ thấy những chuyện của kiếp trước? Vân Khởi có chút hoảng hốt, cô không muốn Lâm Thần nhìn thấy những ký ức của kiếp trước, mặc dù những chuyện đó cũng không phải do chính cô gây ra.

"Ai nói ta muốn đi tìm Cẩn Mạt?" Vân Khởi nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Thần, dùng tay vuốt ve mái tóc của nàng ấy.

Omega cắn môi, không nói gì.

Vân Khởi nhìn đồng hồ, biết hôm nay chắc chắn sẽ bị trễ cho nên cũng không vội ngồi dậy. Kiên nhẫn trấn an vợ iu trong lòng.

【Sắp trễ rồi.】Hồi lâu sau , Tiểu Tra mới lên tiếng.

Gần đây Tiểu Tra hình như bận gì đó, ngoài những lúc thông báo cặn bã giá trị thì nó hầu như không xuất hiện.

'Đến lúc đó ta sẽ nói với họ là do Lâm Thần ở nhà cáu kỉnh không cho ta ra ngoài, phá hỏng hình tượng của cô ấy.'

Lâm Thần giống như cảm nhận được sự tin tưởng của bạn đời, cũng dần dần thả lỏng.

Thấy Lâm Thần không còn cắn môi, Vân Khởi dự cảm Omega sẽ nói gì đó, trước tiên nhích sát vào một chút.

"Cô ta nói chị sẽ đuổi em ra khỏi nhà."

"Ai nói?" Cô biết Lâm Thần trước giờ vẫn luôn bình thường, không hiểu tại sao mấy ngày nay lại gặp ác mộng nói mê, quả nhiên là có người nào nói lời không hay. Sau khi mang thai, Omega dĩ nhiên là dễ overlinhtinh, cảm xúc cũng dao động lớn. Người đó khẳng định là cố ý.

"Cẩn Mạt." Cái tên trong dự đoán, trước đây cô chỉ cảm thấy không thoải mái với người mang bóng dáng của Lâm Thần, nhưng giờ thì triệt triệt để để chán ghét.

Nếu đã trễ rồi, thì cũng không cần phải lo lắng là trễ một phút hay trễ một giờ nữa.

Alpha ôm lấy người bạn đời có chút tủi thân, phát ra tin tức tố, làm cho căn phòng tràn ngập hương thơm dễ chịu của tình nhân thảo. Cô không nói lời nào để an ủi Omega, mà dùng hành động để thể hiện mình sẽ không rời đi, mình luôn ở đây.

Vân Khởi cảm nhận được lực ôm của Lâm Thần đã giảm bớt, thử buông lỏng vòng tay rồi từ từ rời đi, Lâm Thần không còn phản ứng như trước nữa.

Omega yên ổn nằm trong chăn nghỉ ngơi, không còn bất an khi Alpha rời đi nữa.

......

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Omega đang ngủ say trên giường mở mắt ra.

Lúc Vân Khởi bắt đầu đứng dậy di chuyển, nàng đã có cảm giác, theo bản năng ôm lấy cánh tay Alpha đang rút ra, nhưng lúc đó nàng vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Nhưng sau một lúc ôm thì nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cẩn Mạt, nàng có dự cảm người này thế nào cũng sẽ đến tìm Alpha, mặc dù nàng rất chắc chắn hiện tại Alpha không có tình cảm đặc biệt gì với Cẩn Mạt, nhưng nàng vẫn muốn làm chuyện gì đó để Alpha tự nguyện tránh xa người đó.

Những chuyện trong giấc mơ đã trở thành cái gai trong lòng nàng, nàng muốn nhìn Cẩn Mạt rơi xuống đáy xã hội, cắt đứt mọi nguy cơ gây hại cho Hề Nhi và đứa con trong bụng.

Lâm Thần không có ý định giết Cẩn Mạt, cô chỉ muốn nhìn người đó, từng bước, từng bước rơi xuống, để Cẩn Mạt trơ mắt nhìn tất cả những gì mình có được tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước, tan thành mây khói.

......

Không có gì bất ngờ, Vân Khởi đã bị trễ.

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của bá phụ, Vân Khởi thành thật nhận lỗi.

Lúc Vân Lan đại công nhìn thấy khuôn mặt giống em trai mình đang làm biểu cảm hối lỗi, ông liền mềm lòng. Nhớ lại đây là lần đầu tiên Vân Khởi bị trễ trong nhiều ngày qua, ông chỉ trách mắng vài câu rồi không nói thêm gì nữa.

Vân Lan nói cho Vân Khởi Dễ Phi đã bị quân đội tìm thấy trong một nhà máy bỏ hoang, nhưng người đã về với cát bụi rồi.

Vân Khởi đối với chuyện này có chút kinh ngạc, Dễ Phi trong cốt truyện gốc là một nhân vật rất quan trọng, không nghĩ tới nhân vật này lại kết thúc nhanh như vậy. Đợi tới khi thực sự đến hiện trường, Vân Khởi mới chấp nhận được sự thật này.

Vẻ mặt của Dễ Phi rất bình yên, trông giống như đang ngủ. Trong nhà máy hoang phế, cũ nát không người, có một người nằm im trên ghế bập bênh, tạo ra cảm giác có chút quỷ dị.

Một Alpha mặc quân phục đến giải thích sau khi bị Dễ Phi tập kích, họ đã gắn thiết bị định vị trên người Omega này, nhưng trong một thời gian dài, tín hiệu liên tục bị gián đoạn, họ không thể xác định vị trí chính xác. Hôm nay, khi phát hiện thiết bị định vị không di chuyển, họ đã tìm đến đây và thấy cảnh tượng hiện tại.

Vân Khởi có chút rối rắm, cô không biết làm thế nào để nói với Omega nhà mình, người bạn đã từng thân nhất, không biết vì sao lại hãm hại mình. Omega chắc chắn muốn gặp người này để hỏi rõ lý do. Còn về những lời lẩm bẩm của Dễ Phi trong phòng thẩm vấn lần trước, Vân Khởi cũng không suy nghĩ đến, những lời điên cuồng đó, cô không hiểu ý nghĩa của chúng.

Thi thể đã được gửi đến pháp y, kết quả cho thấy các cơ quan trong cơ thể đã suy yếu, cuối cùng dẫn đến cái chết của Dễ Phi. Các cơ quan và mô trong cơ thể Dễ Phi giống như một người già.

Nhớ lại sức mạnh kỳ lạ của Dễ Phi lần trước cùng loại thuốc kỳ lạ mà cô ta đã tiêm vào người mình, Vân Khởi nghĩ có lẽ đó là di chứng của loại thuốc đó.

Không biết từ đâu, Vân Khởi cảm thấy loại thuốc mà Dễ Phi đã sử dụng cùng thuốc giải do bói toán sư mang đến đều không thuộc về thế giới này, chúng là đột nhiên xuất hiện, cũng chưa có ai từng thấy trước đây.

Trong cốt truyện gốc, Lâm Thần cùng Mục Mộ đã giành được chiến thắng cuối cùng nhờ sử dụng những loại thuốc này để làm suy yếu sức mạnh của các Alpha có chức quyền. Vân Khởi chỉ biết thuốc này được các dược sĩ bên Mục Mộ tạo ra, nhưng cách làm cụ thể thì không được giải thích rõ ràng.

Đế quốc đã phát triển trong nhiều năm như vậy, các dược sĩ được đào tạo đều thuộc hàng đỉnh cao, nhưng không ai có thể nghĩ ra chiến lược đối phó với những loại thuốc này, thậm chí là không có phương pháp giảm nhẹ tác dụng của chúng....

Vân Khởi càng muốn gặp trực tiếp vị bói toán sư đó.

......

Bói toán sư thì chưa gặp nhưng cô lại gặp người mà Omega đã lẩm bẩm mấy ngày trước.

Cẩn Mạt mặc một chiếc váy màu trắng, đang đợi Vân Khởi ở điểm đến, thoạt nhìn có chút tiều tụy, có lẽ đã bị áp lực dư luận trên mạng dày vò.

Mặc dù biết rõ trên mạng mình sẽ bị những bình luận kia chửi rủa như thế nào, nhưng Cẩn Mạt vẫn không nhịn được mà muốn xem. Những thủy quân mà cô thuê lại không đáng kể trong vô số những bình luận cuồng hoan này, phải xem đến hàng nghìn bình luận mới có thể thấy được một hai bình luận bênh vực cô. Hơn nữa một số fan lớn trước đây của mình, có người đã xóa tài khoản, có người thì dẫn người khác đến để chửi rủa cô.

Còn về người đại diện, cô phát hiện ra mình vậy mà bị cô ta chặn!!

Những người bạn kia cũng không nhận cuộc gọi của cô, khi cô đến nhà tìm, bảo vệ nói họ không có nhà, cũng không cho cô vào. Cô thử đến vài lần, liền biết là họ đang tránh mặt cô, vậy nên cũng không còn phí công nữa.

Khi nhìn thấy Vân Khởi, đối phương dường như quay trở về bộ dáng như xưa, trùng khớp với hình ảnh của Alpha lúc còn nhỏ. Đôi mắt kia nhìn về phía cô đã không còn ấm áp như trước nữa. Cô biết lần này mình đến có lẽ cũng chỉ là vô ích, nhưng cô vẫn muốn thử.

“Em....” Lời còn chưa nói hết, đã bị người đối diện ngăn lại, không muốn cô tiến đến gần.

Vân Khởi biết, Omega rất nhạy cảm với tin tức tố của đồng loại, mà trong thời kỳ mang thai lại càng nhạy cảm hơn. Cô không muốn vì đứng gần với Cẩn Mạt mà trên người bị nhiễm mùi gì kỳ lạ, sau đó sẽ bị Omega ở nhà ghét bỏ.

Huống chi đối phương còn gọi cho Omega nhà mình, nói những lời khó nghe. Cái này làm cho cô càng không vui. Lâm Thần vốn là người thích giữ mọi chuyện trong lòng, nếu không phải hôm đó Omega nói mớ, Vân Khởi cũng không biết bao giờ mình mới biết chuyện này, cũng không biết Lâm Thần còn phải âm thầm chịu đựng bao lâu nữa.

“Cô đã theo tôi lâu như vậy rồi, tôi nghĩ cô cũng hiểu quy tắc của tôi mà.” Alpha nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, đối với biểu cảm uất ức của đối phương không gợi lên bất kỳ sự cảm thông nào.

Trước đây khi đại công không tìm đến những tình nhân cũ nữa, đó có nghĩa là đã chia tay. Cũng có những người không biết điều đến gây rối, nhưng kết cục đều không được tốt. Đối với những Omega mà cô đã mất hứng thú, đại công không còn muốn đối xử nhẹ nhàng nữa. Cô nghĩ Cẩn Mạt đã ở bên cô lâu như vậy thì những điều này hẳn là phải biết rồi.

“Em biết, nhưng ngài có thể giúp em một lần cuối cùng được không?” Cẩn Mạt cầu xin, chỉ cần Vân Khởi giúp đỡ, cô sẽ nhanh chóng vượt qua khó khăn lần này.

“Con người khi trưởng thành rồi, thì phải học cách tự mình bước đi, không phải sao?” Alpha chậm chậm nói, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cẩn Mạt.

Kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của cô, nhưng vẫn rất khó chấp nhận. Cẩn Mạt ngồi xổm xuống khóc, tiếng nức nở toát lên nỗi uất ức vô tận, nhưng Alpha đứng cách đó không xa chỉ thấy ồn ào.

Đại Công ra lệnh đuổi người đi.

Ánh mắt Alpha lúc này nhìn cô giống như lúc nhỏ khi hỏi tại sao cô lại đi theo vậy.

“Có phải ngài đã nhớ ra rồi không?” Cẩn Mạt đột nhiên hỏi, vì vậy mới bỏ rơi cô để đi tìm "bản gốc".

Cô không phục. Lâm Thần chỉ dựa vào gia thế, thuở nhỏ lúc còn trong giai đoạn để mềm lòng liền gặp được đại công, cho nên đã được bước vào lòng đại công, giống như những người dựa vào gia thế để cướp đi tài nguyên của cô, thật đáng ghê tởm.

Nếu lúc nhỏ cô cũng là bạn của đại công, liệu giờ đây người được đại công đối xử đặc biệt có phải là cô không? Cuộc đời của con người rõ ràng dài như vậy, tại sao có những thứ lại được quyết định từ khi còn nhỏ?

Tại sao ông trời luôn ưu ái những người đó, còn những người như cô, cố gắng leo lên lại bị khinh miệt? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, Cẩn Mạt vô thức bỏ qua những người cô từng coi là chướng ngại vật, những người vô tội đã bị cô hãm hại.

Một câu hỏi không rõ đầu đuôi, Vân Khởi liền ra lệnh khoan đuổi Cẩn Mạt.

Vì vậy Cẩn Mạt liền nhận ra vậy là đại công cũng chưa nhớ lại. Nghĩ thầm chỉ là do đại công xa lánh cô, còn thái độ với Lâm Thần vẫn không có nhiều thay đổi, Cẩn Mạt càng chắc chắn đại công vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra.

Có lẽ sự thay đổi gần đây của đại công chỉ là vì đứa trẻ trong bụng Lâm Thần. Trước khi diễn ra khủng hoảng này, cô đã nghe bạn bè của đại công nói lần này sẽ là một tiểu Alpha. Có thể đại công chỉ đang mong chờ đứa trẻ này, tiện thể đối xử tốt hơn với mẹ của đứa trẻ một chút.

Cho nên cô liền im lặng, không cần đuổi, cô có thể tự mình rời đi. Cô không có hứng thú trợ giúp Lâm Thần.

Đối phương đã đủ may mắn rồi, không cần người khốn khổ như cô giúp đỡ thêm.

Thật khó hiểu, Vân Khởi nghĩ nghĩ, sau đó liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro