Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ--

Alpha vẫn đang say ngủ, một tay nắm chặt tay của Omega bên cạnh, mười ngón tương khấu.

Đã đến giờ ăn tối nhưng cũng không có ai đến quấy rầy. Quản gia cũng đã dặn dò những người hầu khác nếu không có lệnh của đại công thì không được phép đến gần phòng ngủ.

Lại không biết qua bao lâu, Vân Khởi khẽ cử động cách tay đang nắm lấy tay Lâm Thần.

"Ưm..." Vân Khởi rên rỉ, chậm rãi mở mắt, bất quá ánh mắt lại đờ đẫn vô hồn.

Dần dần, ký ức quay trở lại, Vân Khởi nhớ ra những gì xảy ra sau khi cô trở về, ánh mắt cũng dần trở nên tỉnh táo hơn. Cô nhớ lại chuyện mình đã dính chặt lấy Lâm Thần, còn đứng ngay dưới lầu mà đã quấn lấy nàng muốn hôn môi, thậm chí còn muốn ở tại đó làm những chuyện hạ lưu hơn.

Những ký ức đó làm cho Vân Khởi có chút xấu hổ che mặt lại. Căn cứ theo những kiến thức sinh lý học của nguyên chủ đã học lúc trước, Vân Khởi biết lúc đó hẳn là cô đã bước vào thời kỳ đặc biệt, nhưng bản thân cô cũng không ngờ mình trong giai đoạn này lại có những hành động như vậy.

Cũng may là đã về đến nhà. Nếu lúc đó Lâm Thần không đề nghị về nhà, liệu cô có thể ở tại hồ Walden, dưới bầu trời trong xanh quấn lấy Lâm Thần giống như vừa rồi dưới lầu không?

Lúc trước khi bị Lâm Thần dẫn dắt vào thời kỳ đặc biệt, cô chỉ cảm thấy mình táo bạo hơn một chút, nhu cầu cũng tăng cao hơn một chút. Cho nên cô cũng chỉ nghĩ lúc tự bước vào giai đoạn này, bản thân cũng sẽ không khác là mấy.

Lúc đó cô còn nghĩ do cô không phải là người bản địa của thế giới này, hẳn là sẽ không xuất hiện những triệu chứng như trong sách đã nói. Nhưng cuối cùng vẫn là
mình tự đánh giá mình quá cao, cũng xem nhẹ sức ảnh hưởng của Lâm Thần đối với mình.

Về nguyên nhân ngày hôm nay làm cho mình bước vào thời kỳ đặc biệt, Vân Khởi có một suy đoán mơ hồ, có lẽ là do cô thấy Lâm Thần vì sự thân mật giữa Mục Mộ cùng Liên An Tinh mà không vui. Những ý nghĩ đen tối trong cô trỗi dậy, sự chiếm hữu của cô với Lâm Thần dần tràn ngập khắp cơ thể.

Vân Khởi lại nghĩ đến lý do mình trở về từ hồ Walden là vì Omega nói nàng mệt.

Vân Khởi quay đầu nhìn Omega bên cạnh, cô có chút đau lòng vuốt những sợi tóc trên mặt Omega ra một bên, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

Lâm Thần ngủ rất sâu, đôi môi hồng như cánh hoa đào có in hình một dấu răng nhợt nhạt, là do Lâm Thần tự mình cắn.

Omega không thích phát ra âm thanh lớn, cho nên lúc cảm xúc dâng trào sẽ thường không kiềm được mà cắn môi mình, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Với Vân Khởi âm thanh đó là âm thanh ngọt ngào nhất, thường thường đều sẽ làm cho cô không thể kiềm chế bản thân.

Bàn tay đang vuốt ve Lâm Thần dần siết chặt lại. Một người tuyệt vời như vậy, làm sao cô có thể nhường cho người khác? Làm sao có thể để yên cho cho người khác cướp mất? Đây là bảo vật mà ông trời ban cho cô, bù đắp cho những thiếu thốn tình cảm kiếp trước của cô. Đây là người chỉ có thể thuộc về cô!

"Ưm." Lâm Thần có chút không thoải mái phát ra một tiếng rên nhẹ, cũng làm cho Vân Khởi thoát khỏi trạng thái bị ám ảnh.

Lâm Thần là mệt mới trở về, nhưng cô lại làm cho Lâm Thần càng thêm mệt mỏi hơn.

Omega luôn là như vậy, trước nay chưa bao giờ từ chối những yêu cầu vô lý của cô, lần nào cũng luôn nhẫn nhịn, uỷ khuất chính mình để làm cô vui.

Tay Vân Khởi từ từ trượt xuống đôi môi của Lâm Thần, vuốt ve những dấu răng mờ nhạt đó.

Trước kia lúc tỉnh táo, khi nhìn thấy Omega cắn chặt môi mình, cô sẽ cống hiến vai mình ra để cho Omega cắn, dù Omega lần nào cũng sẽ từ chối.

Nhưng lần này cô chỉ lo cho cảm thụ của bản thân, không để ý đến những hành động nhỏ này của Lâm Thần, làm cho đôi môi nàng ấy xuất hiện những "vết thương" này.

Vân Khởi càng cảm thấy hối hận hơn.

Cô ghét chính mình lúc đó, như một con thú hoang.

"Buồn ngủ." Trong cơn mơ màng Omega lẩm bẩm một câu.

Động tác của Vân Khởi đã quậy cho Lâm Thần thức một nửa, sở dĩ nói là một nửa là vì Lâm Thần vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Lâm Thần đang ngủ ngon, cảm thấy có ai đó đang chạm chạm vào mình, đầu tiên là tóc, sau đó lại đến mặt, rồi từ má trượt xuống môi.

Bàn tay cứ quấy rầy trên mặt làm cho nàng có chút khó chịu, làm gián đoạn giấc mơ đẹp, nhưng bàn tay đó lại có mùi hương dễ chịu, làm cho nàng vui vẻ, cho nên Lâm Thần chỉ là mở nửa mắt, có chút uể oải oán giận kêu buồn ngủ.

Nàng buồn ngủ quá, cũng mệt mỏi quá, có thể nào đừng trêu chọc nàng nữa không.

Mơ hồ nhớ lại, Lâm Thần nghĩ đến chủ nhân của bàn tay này từ nhỏ đã thích trêu chọc nàng. Trước mặt người lớn thì luôn tỏ ra nho nhã lễ độ, nhưng trước mặt nàng lại như một tiểu ác ma, luôn bắt nạt nàng.

"Được, được." Alpha miệng thì an ủi, nhưng bàn tay đặt trên môi Lâm Thần vẫn không rút lại.

Vân Khởi trong thời kỳ đặc biệt chung quy vẫn là có chút khác với trước đây, chẳng hạn như bây giờ.

Đôi môi của Lâm Thần đỏ mọng như cánh hoa đào, kiều diễm thủy nộn, hôn lên lại cảm thấy ngọt ngào, làm cho người ta không khỏi mê đắm.

Biểu cảm ủy khuất oán giận của Omega quá đáng yêu, làm cho Vân Khởi không muốn rút tay lại. Cô muốn nhìn thử một chút xem liệu Lâm Thần có thể lộ ra biểu cảm càng đáng yêu hơn nữa hay không.

Rõ ràng biết Omega hiện tại rất mệt, cô hẳn là nên rút tay lại, nhưng Vân Khởi lại không nỡ.

'Mình thật quá xấu rồi.' Vân Khởi nghĩ thầm.

Bàn tay luôn quấy rầy trên mặt nàng mãi vẫn không chịu rời đi, làm cho Omega một lần nữa mở mắt, đôi mắt tràn đầy ấm ức.

"Chị chỉ biết bắt nạt em." Lâm Thần giận dỗi nói, nhưng là bởi vì quá mệt, giọng nói có phần hữu khí vô lực.

"Chị hư, chị hư." Vân Khởi phụ họa.

"Chị hư!" Nghe được Alpha thừa nhận, Lâm Thần càng tức giận, cũng càng cảm thấy mình có lý hơn.

"Ngày nào cũng nhìn chằm chằm Omega khác." Lâm Thần nghĩ đến Liên An Tinh cùng Lư Niệm ở rừng Roth trước đó.

Tuy rằng lúc Vân Khởi nói chuyện với họ ngữ khí đều thực lạnh lùng, nhưng lúc đầu khi gặp họ lại nhìn chằm chằm rất lâu, rất lâu!

"Chị đâu có?" Alpha kêu than oán giận.

Nói cô dữ cô nhận, nói cô hư cô cũng nhận, nhưng là nói cô ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào Omega khác thì cô liền không nhận.

Rõ ràng từ khi cô đến thế giới này, ngoài Lâm Thần ra thì cô luôn giữ khoảng cách với các Omega khác, rất giữ đạo đức của một Alpha.

"Có!"

"Không có thật mà."

"Có!" Chuyện chính bản thân đã làm, lại còn làm ngay trước mặt nàng, giờ lại còn không chịu thừa nhận.

"Được rồi, được rồi, chị làm, chị làm." Thấy biểu cảm của Lâm Thần càng ngày càng uất ức, Vân Khởi chỉ có thể đành bất lực thừa nhận.

Thật ra nghĩ lại những chuyện nguyên chủ đã làm, Omega trách móc cũng đúng thôi.

Nghe được Vân Khởi thừa nhận, Lâm Thần càng thêm tức giận, cắn vào ngón tay đang chọc chọc vào mình.

Vân Khởi cũng bất lực, câu hỏi này, thật là trả lời thế nào cũng sai.

Lâm Thần cắn cũng không mạnh, nhưng Vân Khởi lại cảm giác như bị điện giật, vội rút tay lại.

Không còn bị Vân Khởi quấy rầy nữa, Lâm Thần cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa, chỉ có đôi mày vẫn là còn nhíu lại.

Hiển nhiên là nàng đã mang theo bất mãn với bạn đời mà ngủ thiếp đi mất.

Vân Khởi nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày của Lâm Thần. Lúc Lâm Thần lại một lần nữa phát ra tiếng bất mãn hừ hừ, cô mới nhanh chóng rút tay lại.

Cô không muốn đánh thức Omega đang mệt mỏi thêm lần nữa.

Lúc Lâm Thần buồn ngủ tính cách sẽ trở nên đặc biệt giống trẻ con, cần được dỗ dành, cũng sẽ hỏi những câu hỏi khó trả lời.

Vân Khởi không muốn nghe lại những câu hỏi khó trả lời như vừa rồi, sau đó lại một lần chọc cho Lâm Thần tức giận.

Nhìn Lâm Thần một lúc, Vân Khởi từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên đôi môi của nàng ấy, rồi sau đó cũng cùng nàng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro