Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người bên quân đội đồng ý thực sảng khoái, ngày hôm sau liền gửi bức thư đến.

Nhân lúc Lâm Thần đang nghỉ trưa, Vân Khởi lặng lẽ bò dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Không còn mùi hương hoa bách hợp vờn xung quanh, Vân Khởi cảm thấy có chút không quen, cô có chút chán ghét tình trạng hiện tại của mình. Cũng may là thời kỳ đặc biệt Alpha không giống với người thân nào đó của cô ở thế giới cũ, mỗi tháng lại đến một lần. Nếu không Omega có lẽ sẽ bị cô làm phiền đến chết.

người thân nào đó: bà dì

Nếu có một người lúc nào cũng ôm lấy mình, dính lấy mình, nàng hẳn là sẽ thực phiền đi. Thế nhưng Omega bị cô làm phiền suốt bao nhiêu ngày mà đến giờ vẫn chưa một lần lộ ra vẻ khó chịu.

Cầm lá thư trên tay, Vân Khởi trở về thư phòng. Nếu nói nơi cô quen thuộc nhất trong căn nhà này, thì hẳn là cái thư phòng này đi. Ở đây giống như không gian riêng của cô, nơi cô có thể trút bỏ mọi vỏ bọc nguỵ trang. Hơn nữa môi trường ở đây cũng rất thoải mái, có thể ngồi trên ghế sofa mềm mại rồi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ.

Chữ trên thư rất đẹp, tựa như mây trôi nước chảy, hoàn toàn trái ngược với cảm giác mà Dễ Phi mang lại cho Vân Khởi.

Nội dung thư lại giống với phong cách hành sự của Dễ Phi, có chút giống như đang giải trí cho người khác. Cô là từ miệng của Lâm Thần mà biết chuyện này, từ đó cũng cảm thấy hứng thú với người tên Không Doanh này. "Một Alpha ái mộ hư vinh, tự cao tự đại như vậy mà lại không có bản lĩnh, cũng thật hiếm thấy." Đây là cách mà Dễ Phi mô tả Không Doanh.

Có lẽ vì cùng một lĩnh vực cho nên Dễ Phi dễ dàng thu thập được thông tin của Không Doanh. "Có vẻ là do quá trình nghiên cứu lâu dài về tin tức tố, tiếp xúc gần với các loại thuốc có tác động mạnh đến tin tức tố cho nên cơ thể Không Doanh trở nên không tốt lắm. Cho nên cô ta tạm thời rút khỏi phòng nghiên cứu, chuyển giao một số dự án của mình cho đồng nghiệp, rồi sau đó chuyển sang giảng dạy tại Đại học Mery."

Việc cơ thể không khỏe đương nhiên chỉ là một cái cớ, thực tế là do bản thảo mà cô ta ăn cắp từ Lâm Thần đã dùng xong rồi. Không Doanh cũng từng thử dùng những gì mình nghiên cứu để đưa cho người khác xem, kết quả lại bị nghĩ nhầm là do học sinh nào đó gửi đến. Không Doanh lúc đó cũng không có phủ nhận.

"Cơ bản thì nắm rất tốt, nhưng điểm sáng tạo thì không có, toàn bộ chỉ là máy móc làm theo sách vở. Nói chung, một học sinh có thể làm được như thế này cũng đã rất giỏi rồi." Đây là lời nhận xét lúc đó của các bậc tiền bối.

Dễ Phi thì lại chủ động tiến đến, cung cấp những nghiên cứu của mình cho Không Doanh, chính là vô điều kiện mà cung cấp cho cô ta. Bởi vì cô muốn nhìn thấy Alpha ái mộ hư vinh đó bay càng cao lại càng cao, sau đó lại đột nhiên không kịp phòng bị mà rơi xuống, rơi xuống đáy xã hội, bị những người từng ngưỡng mộ cô ta phỉ nhổ.

Cũng coi như là trả thù cho Lâm Thần.

Đọc đến đây, Vân Khởi cảm thấy Dễ Phi thật sự rất quan tâm đến Lâm Thần. Cô càng ngày càng không thể hiểu nổi hành động của Dễ Phi.

"Nếu để cái loại Alpha này một ngày nào đó tỉnh dậy, phát hiện bản thân không chỉ rơi xuống đáy xã hội mà còn bị biến thành một Omega, không biết cảnh tượng đó sẽ thú vị đến mức nào. Chỉ tiếc là tôi sẽ không được nhìn thấy nó. Người đang đọc bức thư này, ngươi cũng thực may mắn, có thể sau này không lâu nữa sẽ được chứng kiến cảnh tượng thú vị đó."

Đọc đến đây Vân Khởi cảm thấy Không Doanh sắp gặp phải tình huống tương tự như lần trước.

Phần còn lại của bức thư chỉ là việc Dễ Phi giới thiệu một số kết quả nghiên cứu mà cô ta đã cung cấp cho Không Doanh, cùng với vị trí của chiếc bút ghi âm cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.

Vân Khởi biết nếu công khai những thứ này ra, sự nghiệp của Không Doanh cũng sẽ chấm dứt. Bất quá đó đều là chuyện mà cô ta đáng phải nhận.

"Ta sai rồi, ngươi nói đúng." Đây là câu cuối cùng trong lá thư của Dễ Phi, so với nội dung trước đó hoàn toàn không liên quan.

Sau khi đọc xong Vân Khởi tóm tắt lại sự việc cho Từ Kế Lâm rồi kêu cô ấy hỗ trợ điều tra, sau đó lại công bố kết quả ra ngoài.

"Được ạ."

"Đúng rồi, giúp ta điều tra thêm một chút về Liên An Tinh." Vân Khởi cảm thấy đối phương có thể là một mắt xích quan trọng.

Hơn nữa với tính cách của Liên An Tinh..... Vân Khởi cảm thấy đối phương hẳn là sẽ dễ dàng để lộ thông tin.

"Ngài còn việc gì nữa không?" Đại công vẫn chưa tắt điện thoại, Từ Kế Lâm không biết đại công còn gì muốn dặn dò hay không.

"Kế Lâm này, gần đây em có nghĩ đến chuyện tìm một người bạn đời không?" Vân Khởi đột nhiên nhớ đến chuyện chị họ mình thích Từ Kế Lâm.

"Vẫn chưa nghĩ tới đâu ạ." Giọng nói truyền từ đầu dây bên kia có chút hoảng hốt.

"Em có mẫu người yêu thích không?" Vân Khởi cảm thấy chuyện này cũng không quá quan trọng. Bản thân cô không thích những người ồn ào, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ồn ào của Lâm Thần, cô lại chỉ thấy đáng yêu.

Tất cả những tiêu chuẩn trước đây, tất cả những sở thích, tất cả những ác cảm, đợi đến khi gặp được người mình thực sự yêu thích đều sẽ thay đổi.

".....Không có." Thanh âm có chút chột dạ.

Xem ra là có.

Từ Kế Lâm không giỏi nói dối, đặc biệt là trước những người quan trọng như đại công.

"Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi." Vân Khởi cười cười rồi tắt điện thoại.

......

"Vẫn chưa nói cho em ấy à?" Vân Tiêu Nguyệt ngồi trên ghế trong văn phòng của Từ Kế Lâm, cười cười nhìn Alpha trước mặt đang bối rối.

"Chuyện lần trước, tôi thật sự xin lỗi." Từ Kế Lâm nghĩ đến sự việc lần trước, liền cảm thấy có chút nhức đầu.

Cô vẫn luôn tin tưởng vào khả năng kiểm soát của bản thân. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, cũng sẽ có những người đem Omega đang trong thời kỳ đặc biệt đẩy vào lòng cô, nhưng chưa có lúc nào cô bị ảnh hưởng hoặc là có phản ứng gì. Kết quả cô vẫn là đánh giá quá cao năng lực bản thân.

Vân Tiêu Nguyệt đến nhà cô nói muốn tìm hiểu tình hình gần đây của đại công.

"Em ấy gần đây đi chơi cùng ta luôn mang vẻ mặt thực ưu tư, ta có chút lo lắng. Cô có biết gần đây em ấy gặp phải chuyện gì phiền toái không?" Đó là lời Vân Tiêu Nguyệt nói khi xuất hiện trước cửa nhà cô.

Ngay từ đầu cô đã khéo léo từ chối không cho Vân Tiêu Nguyệt vào nhà, đề nghị hai người có thể ra ngoài tìm chỗ nói chuyện.

"Nhưng bên ngoài đông người quá, lỡ như bị ai đó nghe thấy thì sao? Hơn nữa ta cũng không muốn đi bộ thêm nữa, mệt quá a ~"

Từ Kế Lâm biết vị chị họ này của đại công từ nhỏ đã có tính kiêu kỳ. Lúc cô đến báo cáo cho đại công, đã mấy lần chứng kiến Vân Tiêu Nguyệt tức giận đánh vào người đại công, còn đại công thì đang cúi đầu xin lỗi cô ấy. Trước sự đòi hỏi không được sẽ không buông tha của Vân Tiêu Nguyệt, cô đành phải để cho người kia vào nhà.

Mặc dù mấy câu mà Vân Tiêu Nguyệt hỏi đều là về chuyện gần đây của đại công, nhưng những gì cô ấy nói đều là những việc nhỏ, cũng không liên quan gì nhiều đến đại công. Là một trợ lý giỏi, dù là người thân của đại công đến hỏi cô cũng sẽ không tiết lộ những chuyện hoặc nhiệm vụ mà đại công giao cho.

Sau đó cô chỉ nhớ mình đã ngửi thấy một mùi hương hoa hồng ngọt ngào. Ban đầu nó chỉ thoang thoảng, sau đó càng ngày càng đậm, dụ dỗ cô đi tìm.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Omega trước mặt, cô mới ý thức được mùi hương hoa hồng đó chính là phát ra từ người Vân Tiêu Nguyệt. Cô định rời đi để tìm thuốc ức chế, nhưng khi đứng dậy cô liền bị kéo lại.

Sức lực của Omega rất nhỏ, rõ ràng chỉ cần dùng chút sức là có thể gỡ tay Vân Tiêu Nguyệt ra, nhưng cô cũng không làm vậy, cuối cùng để cả người Vân Tiêu Nguyệt quấn lấy mình, bị mùi hương hoa hồng nồng nàn bao quanh.

Từng hơi thở của Vân Tiêu Nguyệt toả ra ngoài dường như đều mang theo hương hoa hồng.

Đôi môi mềm mại chạm vào môi cô. Đến bây giờ cô vẫn không biết, rốt cuộc là Vân Tiêu Nguyệt trong lúc mất ý thức đã chủ động hôn mình, hay là do chính mình không thể kiềm chế được bản thân mà hôn Vân Tiêu Nguyệt.

Sau đó ký ức của cô cũng chỉ là những đoạn ngắn rời rạc. Mỗi lần nhớ ra được, cô đều sẽ không thể kìm nén được đỏ mặt cùng hưng phấn, chuyện này làm cho cô càng thêm ghét chính mình.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Cô nỗ lực muốn quên đi những ký ức đó. Mỗi lần nghĩ lại cô đều cảm thấy mình đã lợi dụng Omega, đó là sự thiếu tôn trọng đối với Omega, là một sự lăng mạ. Nhưng sau đó đêm nào cô cũng mơ thấy những đoá hoa hồng nở rộ, ngửi được mùi hương quyến rũ của hoa hồng, sau đó lại tỉnh giấc trong hoảng loạn.

Cô cảm thấy mình đã có lỗi với đại công, cũng càng có lỗi với Vân Tiêu Nguyệt.

Chuyện ngày hôm đó mọi lỗi lầm chỉ thuộc về một mình cô. Omega đang trong thời kỳ đặc biệt cho nên tâm trí dĩ nhiên sẽ không được tỉnh táo, nhưng cô thì tỉnh táo, vậy mà vẫn làm ra loại chuyện này.

Lúc cô đến tìm đại công, có vài lần nghe thấy Vân Tiêu Nguyệt kể cho đại công nghe về vài vị Alpha đại minh tinh mà cô ấy thích. Sau khi về đến nhà cũng không hiểu tại sao cô lại lên mạng tra cứu những cái tên đó.

Những vị Alpha đại minh tinh đó, ai cũng vậy, đều là những người xinh đẹp, mảnh mai, cùng với nụ cười rạng rỡ, cảm giác giống như hình mẫu đại tỷ tỷ nhà bên.

Kể từ sau ngày hôm đó cô lại thường xuyên tình cờ gặp được Vân Tiêu Nguyệt, cô cũng nhìn ra được là đối phương đang cố ý chờ cô.

Bất quá cô cũng không cảm thấy Vân Tiêu Nguyệt thích mình. Trước đây hai người tiếp xúc cũng không nhiều, Vân Tiêu Nguyệt lúc gặp cô cũng thường tỏ thái độ lạnh nhạt làm lơ. Cô cho rằng sự thay đổi trong thái độ của Omega có lẽ là do tác động của tin tức tố.

Sức ảnh hưởng của tin tức tố có thể khiến Omega vô thức muốn gần gũi Alpha, vậy nên Từ Kế Lâm nghĩ có lẽ Vân Tiêu Nguyệt đã bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của cô.

Còn cô..... có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Vân Tiêu Nguyệt.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Vân Tiêu Nguyệt là tim cô liền đập loạn không ngừng.

Nói không chừng qua một thời gian nữa, đợi đến khi tác động của tin tức tố tan biến, Vân Tiêu Nguyệt liền sẽ cảm thấy xấu hổ vì đã bám theo một Alpha nhàm chán như cô, và cũng sẽ thấy thẹn nếu có ai đó biết về chuyện này.

Vân Tiêu Nguyệt xứng đáng có được một người tốt hơn, dù là về nhan sắc, gia thế hay tính cách, cô ấy đều xứng đáng với một người tốt hơn.

"Mấy câu này ta nghe chán rồi." Vân Tiêu Nguyệt bĩu môi.

"Tháng sau hẵng nói."

Tháng sau có lẽ tác động của tin tức tố sẽ biến mất. Đến lúc đó lại xem thái độ của Omega như thế nào đi. Nghĩ đến chuyện Vân Tiêu Nguyệt có thể sẽ nhìn cô với vẻ mặt chán ghét, hận cuộc đời mình sao lại xuất hiện một vết nhơ như vậy, Từ Kế Lâm không hiểu tại sao lúc này mình lại cảm thấy tinh thần có chút sa sút.

"Sao lại không nói gì nữa?" Vân Tiêu Nguyệt ngồi trên ghế làm việc, có chút buồn chán đung đưa chân.

Cô cảm thấy Từ Kế Lâm cũng không có chán ghét mình, bởi vì lúc cô cố ý lại gần đối phương còn sẽ đỏ mặt, giọng nói cũng sẽ có chút hoảng loạn không biết phải làm sao. Nhưng không hiểu tại sao đối phương không chịu để người khác biết về mối quan hệ của hai người.

"Trái tim Alpha, như kim dưới đáy biển." Vân Tiêu Nguyệt quyết định, khi nào có thời gian rảnh liền đi tìm em họ, nhờ em ấy cũng là một Alpha, phân tích thử.

......

"Lá thư tình đó... là do Dao Dao viết." Lâm Thần dựa vào lòng Vân Khởi chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía xa, giống như đang chìm trong hồi ức.

Vân Khởi phát hiện hương hoa bách hợp xung quanh dường như đang mang theo một chút đắng cay. Cô liền dùng cằm cọ cọ lên đầu Omega.

"Em nặng lắm sao?" Lâm Thần đột nhiên đổi chủ đề.

"Ta không phải người sẽ chấp nhận chịu thiệt thòi, cũng không phải người vì người khác mà tự làm khổ mình." Alpha không trả lời trực tiếp.

Vân Khởi có đôi khi cũng thực lo lắng. Sau khi Lâm Thần mang thai bụng nàng so với trước đây cũng chỉ hơi nhô lên một chút. Thỉnh thoảng Vân Khởi cũng sẽ nhịn không được mà nghĩ liệu đứa trẻ có khỏe mạnh hay không, nhưng mỗi lần nhận kết quả từ bệnh viện đều cho thấy cả mẹ và con đều rất khỏe mạnh, cô cũng dần dần yên tâm hơn.

Bụng nhỏ một chút cũng tốt, Lâm Thần sẽ không mệt mỏi như vậy.

"Em ấy cố ý làm thế. Từ nhỏ em ấy đã thích cướp những món mà em yêu thích. Lúc đó Không Doanh là sư tỷ trong phòng thí nghiệm dẫn dắt em, cho nên thỉnh thoảng em sẽ thảo luận với cô ta một số vấn đề về học thuật." Nói đến đây Omega ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của Vân Khởi không thay đổi nhiều liền tiếp tục, "Em ấy nghĩ là em thích Không Doanh cho nên cố ý tiếp cận cô ta. Sau khi biết Không Doanh thích em ấy thì liền cố ý đưa ra bức thư tình giả, rồi từ chối cô ta. Kể từ đó Không Doanh luôn nghĩ là do em không cho phép Dao Dao đến với cô ta, thậm chí còn đi đánh cắp bản thảo của em."

Đến nỗi chuyện Không Doanh đến buổi tiệc lần trước tìm Lâm Thần, cũng không phải cô ta đến để nói về chuyện kết hôn của Lâm Thần mà là chỉ muốn thu hoạch được chút gì đó từ Lâm Thần mà thôi.

Trong suy nghĩ của cô ta thì Lâm Thần vẫn luôn thích mình, thậm chí lúc bị mình lấy mất vài thứ Lâm Thần cũng không hề lên tiếng, cô ta cảm thấy đó là một loại biểu hiện của tình cảm. Trên thực tế là do Không Doanh đã phá hủy hết mọi bằng chứng, mặt khác bản thân Lâm Thần cũng biết dù mình có nói ra cũng vô ích, cho nên lúc đó nàng mới không nói gì cả.

Lâm Thần tin vào năng lực của mình. Không Doanh chính là dùng thành quả của mình để thành danh, nàng biết loại thành danh này cũng sẽ thể không kéo dài, vì vậy nàng mới không để tâm tới. Hơn nữa thời gian đó nàng cũng không thân với những người trong phòng thí nghiệm, cho nên ngay cả khi nói ra những người khác cũng sẽ chỉ nghĩ là nàng đang nói lung tung.

Không Doanh sau này lại nghe nói Vân Khởi đối xử không tốt với Lâm Thần, cô ta còn rằng sự xuất hiện của mình sẽ là sự cứu rỗi cho Lâm Thần, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã từng cướp đi thành quả của người khác. Cho nên lúc bị Lâm Thần từ chối cô ta mới không thể tin nổi như vậy, cảm thấy Lâm Thần là đang sỉ nhục mình.

Khi Omega kể lại chuyện này, ngón tay đang đan vào tay Vân Khởi khẽ siết chặt, giống như là đang cố kìm nén bi thương trong lòng.

Lúc đó tính cách nàng có phần cô lập, không thích nói chuyện. Cộng thêm việc bị Lâm Dao Dao không ngừng bôi xấu, mọi người xung quanh đều biết đến chuyện nàng thích bắt nạt em gái mình. Không Doanh là một trong số ít những người chủ động tỏ ra có thiện chí với nàng, cho nên trong lúc đầu khi bị phản bội, nàng là thật sự đau lòng. Sau này nỗi đau lại liên quan đến Vân Khởi. Đôi khi nàng sẽ nghĩ nếu Vân Khởi không bị mất trí nhớ, nếu mẹ vẫn còn bên cạnh, liệu mọi thứ có thể khác đi không?

Khoảng thời gian đó nàng thường hay đến công viên Walden, tay cầm cuốn ‘Walden’, cảm giác như mình vẫn còn là người có quyền thể hiện nỗi buồn cùng sự phẫn nộ của bản thân.

Còn bây giờ thì sao? Nàng đã có được những gì mình mong muốn, vậy tại sao vẫn còn buồn đây? Nỗi buồn hư không này bất quá là để cho Alpha càng thương tiếc mình thêm một chút, càng đau lòng mình thêm một chút mà thôi.

Mấy thứ này nàng trước nay đều không chê thiếu.

‘Cái gì ăn vào rồi, cuối cùng cũng phải nhổ ra thôi.’ Alpha chậm rãi nói, tay càng dùng sức siết chặt tay vợ iu.

Thời kỳ đặc biệt hình như đã đến hồi kết, nhưng Vân Khởi vẫn còn rất thích ôm Omega, bởi vì đây cũng là cơ hội duy nhất mà cô có thể liên tục ôm Lâm Thần một cách chính đáng, mọi lời giải thích cho Tiểu Tra đều có thể được bao biện bằng bản năng Alpha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro