Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả phiên ngoại 1

【 Tách tách 】
【 Tách tach 】

"A. . .~" cho dù rất không vui, nhưng Hạ Lãng vẫn phải cố gắng mở mắt vì liên tục bị tiếng động làm phiền, vừa định ngồi dậy thì hạ thân đau đến nổi không thể rời khỏi giường, gân cốt đau nhức liền nhắc nhở nàng đã thả trôi dục vọng đến đến cỡ nào và không để ý đến lý trí gì nữa, chỉ có thể trơ mắt ghé nhìn vào người đang ở đầu giường loay hoay.

"Chị, chị đang làm gì gì thế?" Thật sự không muốn hỏi, nhưng tình huống trước mắt không khỏi. . . có chút. . . ảo diệu. . . Người bình thường gặp phải tình huống này còn không phải nằm trên giường người nông ta nông sao?

"Chị đang chụp ảnh, sao thế?" Đương nhiên là trả lời, nhưng tiếng tách tách không hề ngừng vang.

"Em biết, nhưng, ý em là, sao lại chụp ảnh?" Nàng đương nhiên biết là đang chụp ảnh rồi, cái camera kia là quà sinh nhật mình tặng tỷ tỷ, nhưng không nghĩ tới một ngày chính nó là chụp mình, hơn nữa lại còn là lúc khỏa thân.

Một đêm tẩy lễ, Hạ Lãng được Hạ Tinh ôm ấp hầu hạ biến thành nữ nhân nên thẹn thùng mất đi một phần thêm vào đó là phân hàm xúc. Chỉ là, việc này thật là khiến cho người ta e lệ a. Cái chăn không biết đã chạy nơi phương nào, muốn trùm lại nhưng e là không thể.

"À?" Dừng lại việc đang làm ngẩn đầu lên nhìn Hạ Lãng đang nằm trên giường, trong nháy mắt ngẩn ra, đúng a, tại sao lại chụp ảnh nhỉ? Giống như có rất chuyện trọng yếu mới đúng .

"Chị. . ." Nếu không phải khí lực để tức giận một chút đầu không có, nàng nhất định phải giáo huấn lại tỷ tỷ ngốc nghếch này môt trận. Nàng chính là biết, cái gia hỏa kia chính là chợt có ý nghĩ nên chụp khỏa thân nàng thôi.

"Nha. Đúng rồi đúng rồi." Đối với người đó nộ khí đang dâng trào không thèm để ý, Hạ Tinh cuối cùng cũng nhớ đến dự tính ban đầu của mình, liên nhanh đưa camera lên liên tục chụp tiếp.

"Tỷ - - !" Vừa định thở phào.

"Lãng, em xem em xem." Rốt cuộc ngay lúc Hạ Lãng chuẩn bị gầm lên trước khi đem camera vứt ra, "Những cái này đều là những chứng cứ xác thực à nha." Mở coi lại hình trong máy vừa chụp, chỉ sợ khuôn mặt người kia đỏ bừng đến không tưởng.

"Chị, chị chụp những tấm hình này để làm gì? Hơn nữa chứng cứ gì chứ?" Không biết là kỹ thuật chụp ảnh của tỷ tỷ quá tốt hay tướng ngủ của mình quá kém, những tấm hình bộ dạng không hề phòng bị kia đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận là mình. Vừa định xóa bỏ những tấm hình đáng giận kia, thì liền bị giật máy lại.

"Tất cả đều có chứng cứ rồi. Chỉ cần những hình này còn sẽ không sợ Lãng sau khi ăn sạch ta rồi vỗ mông rời đi a." Nhớ được ý nghĩ của mình, Hạ Tinh không thể không vui, nàng thật sự thông minh, như vậy cũng nghĩ ra được. Nghĩ vậy, liền bảo hộ chặt camera ôm vào lòng ngực.

"Ăn? Rời đi?" Nhướng lông mày, nhìn vẻ mặt đắc ý của tỷ tỷ, Hạ Lãng đột nhiên thấy đau đầu, nói như thế nào tối qua người ăn đều là nàng a, mình cũng không có lo lắng tỷ tỷ không chịu trách nhiềm, còn nàng thì ngược lại, đem hết trách nhiệm đẩy lên người mình, sao lại có loại người thế này chứ, "Nếu như ta thật sự ăn xong rời đi vậy ngươi có thể giữ ta như thế nào?" Không quen nhìn cái mặt tràn đầy tính toán, Hạ Lãng sẽ không cho nàng vừa lòng.

Vừa nghe nói thế, khuôn mặt đang vui vẻ tràn đầy cảnh xuân lập tức như hoa cúc vàng héo úa, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ làm nũng nói một câu :" Lãng ~ em khi dễ chị." Lời nói mang theo hơi hướng như bị chịu ủy khuất cực lớn, ai nghe xong cũng không chịu được rơi lệ. "Bất quá, nếu em không chịu trách nhiệm, chị sẽ cầm những bức chụp của em đi rêu rao." Lời nói xoay chuyển, ủy khuất vừa rồi liền tan biến, chỉ còn lại tràn ngập đắc ý. Đúng vậy, chỉ cần Lãng không muốn nàng, nàng sẽ. . .sẽ đem Lãng trói lại. Lúc tỉnh giấc, nhìn cái người vẫn đang ngủ trong vòng tay mình, còn chưa kịp hưởng thụ vui sướng liền bị ý nghĩ đối phương sẽ rời xa đánh tan. Không còn cách nào khác, cho dù dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp cũng hy vọng Lãng sẽ lưu lại bên cạnh mình.

Uy hiếp - - ! ! ! Trắng trợn uy hiếp ! ! Loại cách ngu ngốc này chỉ có mấy kẻ dở hơi mới nghĩ ra, xoa xoa cái sợi gân xanh nổi lên trên trán, "Chị, chúng ta là sinh đôi a." Thong thả mở miệng, không nghĩ đến tỷ tỷ nhà mình lại dùng cách này, vấn đề trước mắt trọng yếu hơn, còn chuyện khác, lúc sau lại tính. Trời ạ. . .đầu hình như càng ngày càng đau.

"Ân, đúng vậy a." Gật gật đầu, Hạ Tinh không hiểu tại sao Lãng lại nói cái vấn đề mà ai cũng biết này.

Xem nhẹ ánh mắt ngu ngốc của tỷ tỷ, Hạ Lãng nhẹ nhàng từng câu từng chữ nói: "Như vậy, đem hình giường chiếu của em người mà giống chị như đúc khoe khoang với người khác, thử hỏi người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

"Bọn họ. . .bọn họ sẽ. . .cho rằng người trong ảnh chụp là chị? !" Sao có thể như vậy? Khó trách sao này cảm thấy có điểm gì đó là lạ, nguyên lai cảm giác không sai, như vậy cái kế hoạch "Tính toán tỉ mỉ" của mình đều trở thành bọt nước sao?

"Cho dù không phải, bọn họ cũng sẽ tưởng tượng đó là chị." Một nhát trí mạng làm tia hi vọng cuối cùng của Hạ Tinh cũng tan biến. Suy nghĩ lại, tuy kiểu tóc, quần áo, trang sức, cách trang điểm của hai người đều có chỗ khác nhau, nhưng khuôn mặt thì vô cùng giống nhau đến các nàng cũng từng một lần thử không làm chính mình, cho dù tráo đổi thân phận cũng không khiến ai hoài nghi. Dưới cái loại tình huống này, nàng cầm hình khỏa thân này thì cũng không khác là đang cầm hình khỏa thân của chính mình.

Buồn cười nhìn khuôn mặt ngốc trệ của tỷ tỷ, Hạ Lãng đột nhiên cảm thấy đầu hình như không còn đau nữa, chống người đứng dậy chuẩn bị triệu hồn tỷ tỷ về, lại bị người kia dùi đầu vào không thể nào cử động thêm được.

"Ô ~~ Lãng xấu. . . xấu xấu. . . . khi dễ người ta. Xấu .... xấu...." nhào vào trong lòng Hạ Lãng, Hạ Tinh một bên "khóc lóc kể lể" một bên dựa vào chỗ no đủ của đối phương thực hiện "hành vi phạm tội" cọ xát lấy. Hạ Tinh ngàn phần tin tưởng giọng nói nũng nịu khổ tâm luôn là đòn sát thủ lợi hại nhất.

Đáng tiếc chình là, Hạ Lãng lần này lực chú ý toàn bộ tập trung tại cái đầu tiểu lưu manh đang đùa nghịch hai khỏa ngực của mình, cũng không giống lúc xưa nhanh chóng đi hống người kia. Da thịt lạnh buốt tiếp xúc đến một hơi thở ấm áp không phải của mình làm nàng bắt đầu xao động, nàng đột nhiên muốn đem trận điên cuồng đêm qua phản hồi lại hết. "Tỷ. Đừng như vậy." Nàng cũng không nhận ra mình có thể một mực chịu đựng.

"Lãng em ăn hiếp chị. . ." Không được an ủi như trong kế hoạch, Hạ Tinh thật ủy khuất, mặt chôn giữa ngực ngày càng sâu, thương tâm nói: "Lãng ăn hiếp... ăn hiếp. Hảo ngực. . . hảo ngực. . . Lãng đáng ghét nhất." Lại lên án đối phương không đúng, tay đang ôm chặt nơi lưng cũng bắt đầu vòng ra trước bắt đầu vân vê.

"Chị - - ! Đừng như vậy ~ dừng lại ~" cắn chặt môi dưới, Hạ Lãng cưỡng chế đè xuống thân thể đang bạo động gian nan nói. Trời biết nàng đã phí bao nhiêu sức lực mới cho mình không bị "Mỹ thực" hấp dẫn.

Không đếm xỉa đến lời cảnh cáo kia, Hạ Tinh dứt khoát dùng ngón tay xoa nắn lên cái tiểu hồng đậu kia, miệng cũng không quên ngừng nhắc lại: "Xấu. . . bại hoại. . . đại phôi đản. . ." ngón tay linh hoạt ngay lúc nói lên một chữ liền tạo một lực đè nhẹ lên.

Một người thì sức chịu đựng tốt một người thì nhịn không được biệt khuất. Mà ở đây, Trung Quốc năm ngàn năm lịch sử cùng với hàng ngàn án lệ từ thuở chí kim đến giờ vẫn không thay đổi, tỷ dụ như vui quá hóa buồn, tỷ như chó cùng rứt giậu, tỷ như phong thủy luân chuyển, tỷ như phản đẩy, ngược lại, lẫn nhau đẩy, đẩy hết lại đẩy. . . Bởi vì quá nhiều chuyện phát sinh, liền thành mỹ ước kỳ danh - cẩu huyết. Nên, chuyện tới cùng, Hạ Lãng cẩu huyết đem Hạ Tinh đè ép, tiếp theo chỉ cần ưu nhã đem người kia ăn tươi nuốt sống, trận cẩu huyết này thật hoa lệ phun trào.

Đè chặt Hạ Tinh xuống giường, nồng nhiệt môi ở môi anh đào của Hạ Tinh, trong tai, cổ trắng, trước ngực điên cuồng hôn nút, hai tay cố ý xâm lược, đem những chuyện đêm qua tái hiện lại, từ cao tới thấp. Ngậm lấy vành tay xinh xắn, thừa dịp đối phương vẫn chưa hoàn hồn xoay người rất nhanh đến nơi ẩm ướt giữa hai chân, dọc theo đường cong hướng tới, lúc chạm đến nơi nguồn nước thì một lực giữ chặt lại, "Chị, chị - - " nâng người nhìn lên tỷ tỷ đang đỏ ửng toàn thân, Hạ Lãng không hiểu, tại sao lại cự tuyệt nàng, rõ ràng nàng cũng đã động tình, thế nhưng mà. . . bị người yêu cự tuyệt thật không dễ chịu, nhưng Hạ Lãng cũng không muốn mảy may làm tổn thương tỷ tỷ. Đành phải trân ngốc nhìn tỷ tỷ hồi phục lại.

Dùng sức thở hổn hển, nắm chặc tay không dám buông, nguy hiểm thật, nàng vừa rồi chủ quan thiếu chút nữa mất Kinh Châu. Thân để đã ở trong trạng thái không an phận, chỉ cần chậm một bước, chỉ sợ giờ phút này đã cùng Lãng mây mưa rồi. "Lãng, em đến giờ làm rồi." Vừa thở ra một hơi, âm thanh mang theo vẻ khàn khàn.

"A? Đi làm?" Đang lúc Hạ Lãng yên lặng ở giữa đống cảm xúc khổ sở nghe xong một câu liền một trận rối bời, tiếp theo sau không khống chế được vui mừng, cuối cùng thì một trận hỏa nhìn Hạ Tinh oán hận: "Chị là cố ý! Đúng không." Nàng coi như với tỷ tỷ hiểu rõ, nàng tuyệt đối tin tưởng là mình bị tỷ tỷ chơi xỏ rồi.Sớm không nói muộn không nói lại ngay lúc quan trọng nhất thì mới nhắc mình đến giờ đi làm. Ngay từ lúc đầu người kia không câu dẫn thì mình sao lại có thể mắc câu, rồi đợi lúc nàng dục vọng dâng trào thì liền bỏ trốn mất dạng. Có lẽ là trả đũa cái vụ hình chụp kia không thể uy hiếp được mình.

"Cố ý gì chứ, chị mới không hiểu nha. Người ta chỉ là không muốn Lãng bị trễ giờ làm thôi mà." Đơn thuần nhìn Lãng, một bộ mặt vô tội hiện lên 3 chữ "Chị trong sạch. . ." Nếu như nàng dừng mò mẫm đùi đối phương, thì có lẽ biểu lộ này hẳn sẽ có hiệu quả.

"Chị lợi hại. . . !" Khí cực theo khẽ răng phun ra 3 chữ, muốn nàng không để ý tới tỷ tỷ, thì lại càng muốn chiếm hữu nàng ấy. Đúng lúc hôm nay có một hợp đồng cần ký, thân là quản lý mà vắng họp thì rất phi lý. Có trời biết nàng có bao nhiêu ý muốn đem tỷ tỷ đóng gói đến công ty rồi ăn hết ?

Ôm chặt Hạ Lãng, đối với cơn giận của nàng bất vi bất động. Hai thân hình gián chặt vào nhau đồng thời bên tai người kia mập mờ nói: "Đem nay, Lãng trở về. Có thể đồi với chị muốn ~ làm ~ gì ~ thì ~ làm" nói xong câu cuối, Hạ Tinh hoài nghi mình hay không là đang đùa với lửa. Nhất là khi nói lời này, như thế nào cũng giống tự chui đầu vào rọ.

Tinh thần chấn động, tất cả những bất mãn chỉ vì lời nới này đều tan biết hư không, 【 muốn làm gì thì làm 】những từ ngữ thật tốt đẹp. Lấy roi da S M dĩ nhiên là nàng không thể làm trên người tỷ tỷ rồi, cho dù tỷ tỷ chấp nhận nhưng nàng cũng không nỡ. Bất quá đã có ngươi cam đoan, như vậy đêm nay. .. hắc hắc. . .

"Lãng, nếu không đi nữa thì sẽ muộn giờ làm đấy." Thúc giục cái gia hỏa đang cười như sói vớ được cừu kia, trong nội tâm Hạ Tinh liền bạo động, nàng hối hận, hối hận đến ruột đều xanh hết rồi, nhất thời không suy nghĩ tự đem mình chui vào rọ. Nhìn tư thế của Lãng, nàng biết chính mình đêm nay lành ít dữ nhiều. Điều này chẵng lẽ chính là đào hầm nhiếu quá rồi tự mình lọt hố sao? Cái gọi là khóc không ra nước mắt, nay nàng có thể nhận chận cảm nhận một lần.

"Như vậy, chị, em đi làm đây." Trang phục gọn gàng thanh tao cho thấy chủ nhân của nó rất giỏi giang khôn khéo. Hiện giờ Hạ Lãng rất là hạnh phúc, cho dù toàn thân không có chút sức lực nào.

"Ân." Âm thanh phát ra từ người nào đó đang ôm lấy Tiểu L.

"Em ra ngoài. Hẹn . Tối. Gặp." Đóng của phòng nháy mắt nhìn bóng lưng cứng đờ của tỷ tỷ, tâm tình Hạ Lãng trở nên đặt biệt tốt. Tiểu tử, chỉ cho ngươi nằm dưới không cho phép phản pháo đẩy ngã ta a.

Hôm nay, túng dục quá độ cộng với chưa thỏa mãn được dục vọng nhưng Hạ Lãng mặc kệ một bộ dạng vui sướng tới công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro