Chương 014: Kim Trân Ni yêu cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối tình đầu có tư vị gì, Phác Thái Anh cơ hồ muốn quên.

Nhờ có Lý Huệ Lợi mà trái tim nàng lâu ngày khô héo trở nên thoải mái...

Nữ nhân quá nhiên là động vật cần được che chở.

"Có vấn đề!" Kim Trân Ni ngồi trên ghế sofa nhìn Phác Thái Anh chằm chằm, nàng hôm nay ăn mặc rất có phong cách, áo da, quần da, toàn thân trên dưới đeo trang sức đinh tán chói lòa, ủng đen cao tăng thêm phần soái khí, mặc dù cách ăn mặc tương đối trung tính, nhưng khuôn mặt nàng nhìn thế nào vẫn là một đại mỹ nhân, nàng cười rộ bộ dáng cực kỳ tùy tiện, đôi mắt đỏ như lửa càng khiến lòng người thêm sợ hãi.

"Rượu dở hay sao?" Phác Thái Anh ngồi cạnh nàng, cầm chai rượu để trên bàn kiểm tra, không có vấn đề gì.

"Không, tôi nói em có vấn đề!" Kim Trân Ni đặt ly rượu xuống, rất nghiêm túc dò xét Phác Thái Anh, tựa như điều tra cái gì.

"Nếu đúng thì thật có lỗi." nàng bất đắc dĩ nói một câu, ánh mắt dời đi không nhìn vào đôi mắt đỏ của Kim Trân Ni.

Người gì mấy ngày không gặp, vừa gặp lại bảo người khác có vấn đề? Lại nói ngay từ đầu nàng có khác gì giới đại gia doanh nhân đến quán rượu tìm tiếp viên, hết lần này đd61n lần khác đều đòi hỏi nàng phải đến hầu rượu, không đến sẽ dọa vào cướp người, khiến má mì vội vàng gọi nàng đến.

Hôm nay Hán ca không đến, chỉ có Kim Trân Ni và đám đệ tử đến tiêu khiển, chỉ có khoảng chín người, lại lớn lối như vậy.

"Nói thế nào nhỉ... em bỗng dưng lại không giống như em hồi trước cho lắm?" Kim Trân Ni sờ cằm tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, nàng nhìn Phác Thái Anh mấy ngày không gặp, bỗng dưng mặt mày tươi tắn, lúc hầu rượu nàng còn si ngốc cười ngây ngô "Em có phải mới trúng số độc đắc đúng không? Hay có chuyện vui gì?"

Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni đang nói cái gì, bất quá nàng không có giải thích rõ ràng, chỉ nói gần đây có đối tượng để ý.

"Nam hay nữ?" Kim Trân Ni đón ly rượu trong tay nàng, tiến gần sát ôm eo nói nhỏ vào tai Phác Thái Anh.

"Là người tôn trọng tôi, đồng thời đối xử tốt với tôi." Là nam hay nữ cũng không quan trọng, nàng chỉ muốn được tôn trọng đối xử tốt.

Kim Trân Ni nhướn lông mày, đặt ly rượu xuống nhìn Phác Thái Anh, đột nhiên nhảy xổ đè ép Phác Thái Anh xuống ghế sofa, giống như con chó lớn vùi đầu vào cổ nàng cọ cọ. Thỉnh thoảng còn cắn cằm nàng, nếu như nàng ta có đuôi thì nhất định đang lắc trái phải vui vẻ. Phác Thái Anh đẩy nàng, thế nhưng Kim Trân Ni càng nắm chặt hai tay, cười híp mắt nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

"Cô đừng đè tôi, nặng lắm." Phác Thái Anh đẩy nàng, nhưng Kim Trân Ni không chịu buông.

"Em không thấy hiện giờ tôi rất tôn trọng em, đối xử với em rất tốt sao?" Kim Trân Ni chép miệng, sau đó cười xấu xa "Em nhất định không nhận ra đúng không? Nếu như tôi không tôn trọng em, tôi liền trước mặt bọn đệ tử lột đồ em sạch sẽ, nếu tôi không đối xử tốt với em, tôi liền ở trước mặt bọn nó giải quyết em tại chổ, em có tin hay không?"

Nàng lúc nói chuyện hơi nóng phả vào môi Phác Thái Anh, mang theo mùi rượu cùng mùi nước hoa cuồng dã.

"Tin" nàng tin, nàng sao lại không tin? Tên lưu manh này có gì mà không dám làm "Cám ơn cô hạ thủ lưu tình."

"Có gì đâu, chúng ta là khuê phòng mật hữu mà, không cần khách khí như vậy," Kim Trân Ni dùng sức hôn lên môi nàng một cái "Chụt" khiến khuôn mặt Phác Thái Anh có chút đỏ ửng, loại hôn hít kiểu trẻ con được ăn ngon uống sướng này khiến nàng có cảm giác mới lạ.

"Khuê phòng mật hữu sẽ không như vậy, vừa ôm vừa hôn chẳng giống ai cả?" Phác Thái Anh ám chỉ nàng đừng không quy củ như thế.

Kim Trân Ni nước đổ đầu vịt, trong từ điển của nàng không có cái gì gọi là "Chẳng giống ai" Nàng thích ôm thì ôm, chán ghét liền đá bay người đó "Liên quan gì? Cái này gọi là giao lưu tình cảm, con gái không phải đều thế sao? Ôm một cái, hôn một cái có gì là kỳ cục." Nàng móc ra điếu thuốc, nhóm lửa hít một ngụm lốn, khói trắng mỏng manh quẩn quanh khóe môi Phác Thái Anh, lưu lại vết son giống như dụ hoặc.

Phác Thái Anh rũ mắt, không có đẩy Kim Trân Ni ra nữa, mà cầm lấy điếu thuốc trên tay nàng, hít một hơi "Cô hôm nay đến hình như không chỉ để tiêu khiển đúng không?" Ánh mắt nàng từ chổ Kim Trân Ni chuyển đến đám huynh đệ ngồi đó không xa, bên cạnh còn để mấy cây gậy bóng chày, lúc uống rượu cũng rất có tiết chế, tránh để bị say.

Xem ra còn có hành động.

"Em muốn biết hả?" Kim Trân Ni cố ý làm ra vẻ thần bí, nàng hạ giọng thật nhỏ, ở bên tai Phác Thái Anh thì thầm như muốn chỉ một mình nàng nghe được, còn cố ý cọ chiếc mũi cao thẳng đứng vào mặt nàng.

"Nói được hả?" Phác Thái Anh nhẹ quay đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm, mỉm cười nhàn nhạt.

Kim Trân Ni theo Hán ca làm việc, bọn hắn chính là vào club để bàn tính, không phải ai cũng có thể kể ra.

Cho nên nàng hỏi Kim Trân Ni.

"Tôi làm việc xưa này chưa từng bí mật, em muốn biết tôi liền nói cho em biết." Kim Trân Ni nắm cằm của nàng, thân mật chui vào hõm vai nàng, mặc dù mùi nước hoa trên người của Phác Thái Anh không phải loại cao cấp nhưng tỏa ra từ người nàng lại khiến Kim Trân Ni rất thích.

Không có bí mật.

Nàng nghe Kim Trân Ni nói vậy, mí mắt thoáng kích động mấy lần, làm sao giống như đang ám chỉ nàng "Có chuyện gì thì cứ hỏi trực tiếp, đừng có quanh co lòng vòng." Bất quá Phác Thái Anh không mở miệng hỏi, nàng sợ bị Kim Trân Ni hiểu lầm, nghĩ nàng đối với hộp đêm có ý khác, hiện tại không phải là thời điểm phù hợp, vô luận là thân phận hay địa vị, đều không cho phép nàng tự tiện thám thính.

"Tôi chờ ở đây một chút đi đập phá quán." Kim Trân Ni thấy nàng không hỏi, ngược lại tự mình khai ra hết, nàng cười cười nghịch ngợm, ngón trỏ chạm vào mũi Phác Thái Anh "Tôi muốn dẫn bọn chúng đi đập phá chỗ làm ăn của Minh Gia, em chắc biết Minh gia đúng không? Chính là lão già nửa chân đặt trong quan tài." Nàng nói chuyện rất thất đức, nhưng nàng lại có phong cách riêng.

"Cô hành động tùy tiện như thế không sợ bị Hán ca phạt hả?" Phác Thái Anh giương mắt nhìn nàng chằm chằm, cảm thấy Kim Trân Ni rất tùy hứng.

Bọn nam nhân lúc trước truy sát Kim Trân Ni cũng là thủ hạ của Minh Gia.

"Em lo cho tôi hả?" Kim Trân Ni đắc ý cười, nàng xiết tay Phác Thái Anh chặt một chút.

"Hừm" Nàng dùng giọng mũi thừa nhận, hòa chữ ừ vào giữa âm hừ.

Kim Trân Ni buông Phác Thái Anh, nàng đứng lên gọi, mấy tên đệ tử xung quanh đều quay lại nhìn nàng, nàng so với bọn chúng đều nhỏ tuổi hơn nhìn lại yếu ớt, nhưng Kim Trân Ni lúc nãy ngồi trên ghế sofa cùng Phác Thái Anh "mật đàm", bọn hắn lại rất quy củ ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, tựa hồ đối với Kim Trân Ni có chút kính sợ.

"Đi, đúng vậy, giờ chúng ta đến chổ Minh Gia thỉnh an." nàng khoa tay múa chân, các huynh đệ reo hò vài tiếng, tất cả đều cầm gậy bóng chày đi ra đại sảnh, nhưng Kim Trân Ni không có lập tức rời đi, nàng hăng hái quay đầu nhìn Phác Thái Anh cười nói "Có đi hay không?"

Nàng để Phác Thái Anh đi phá quán cùng bọn hắn.

Âm mưu gì đây?

"Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý cô."  n oán giữa Hán ca và Minh ca là vấn đề của 2 hộp đêm, nàng chỉ là tiếp viên, không có lý do gì dính đến, hiện tại Kim Trân Ni lại hỏi nàng có muốn đi phá quán hay không? Điều này khiến Phác Thái Anh buồn bực nhìn Kim Trân Ni, mặc dù nàng làm việc cùng nói chuyện không đâu, nhưng chuyện này xác thực có chút nguy hiểm.

"Em không phải vừa mới nói lo lắng cho tôi hay sao? Cho nên tôi mới hỏi em có muốn đi cùng hay không, tránh việc tôi bị người ta đánh chết lại không có ai nhặt xác." Kim Trân Ni nói rất nhẹ nhàng, hai mắt cười thành hình bán nguyệt, tựa như là rủ Phác Thái Anh đi hẹn hò chứ không phải đi đập phá.

... Có đi không?

Lúc nàng đang do dự, Kim Trân Ni đứng sát vào người Phác Thái Anh lẩm bẩm "Tôi biết em muốn nói gì."

....

Minh gia ở bắc khu rất có thế lực, nhưng đó là chuyện tám năm trước.

Thế lực của hắn bị tân tú làm cho suy yếu, địa bàn hoạt động đã bị mấy tay đại ca xung quanh cướp đoạt, có người khuyên hắn tốt nhất nên nhún nhường, nhưng tính tình Minh gia cứng rắn, hắn nhất quyết không chịu nhún nhường, nhưng những hộp đêm của hắn đều do những tay đệ tử mạt hạng không ra gì điều hành, nhân tại bị xói mòn thêm nữa địa vị khó giữ được, đã có rất nhiều người không để hắn vào mắt, nhiều lắm là gọi hắn một tiếng Minh gia, nhưng có chuyện quan trọng thì chẳng có ai gọi đến hắn.

Địa bàn của Minh gia toàn là sàn nhảy, còn có nhà hàng kết hợp sàn nhảy, rất ít mấy người trẻ tuổi lui tới, khách nhân đến chơi toàn trung niên, hoặc là những người từng trong nghề đến chơi. Hôm nay Kim Trân Ni cũng đi, nhưng nàng đến để đập phá quán, lần trước nàng cũng đập một lần, thiếu chút nữa còn đốt chết Minh Gia, lần này nàng đem theo nhiều đệ tử hơn đến quậy phá, cũng coi như cho Minh gia chút mặt mũi.

Nhưng hành động này của nàng, hoàn toàn xuất phát từ bản ý, Hán ca chỉ có ngầm đồng thuận.

"Em sợ hả?" Kim Trân Ni dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh đang ngồi bên phía tay lái phụ.

Nàng nhìn qua kính chắn gió, quan sát đèn nê ông đủ màu sắc, hộp đêm khiêu vũ bên ngoài nhìn vô cùng cũ kỹ, kiến trúc vừa xưa vừa nát, đập phá cũng chẳng có ý nghĩa gì, thoạt nhìn như là bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ sập. Trước cổng có mấy tên tay chân đang ngồi hút thuốc lá, thấy Kim Trân Ni ngồi phía sau xe, tất cả đều đứng lên, bộ dáng đầy cảnh giác.

"Tôi nhìn sợ hãi làm hả?" Phác Thái Anh từ kính chiếu hậu quan sát nét mặt của mình, nàng không có chút gì e ngại, mấy loại lưu manh nhỏ bé này nàng chẳng xem vào mắt. Nhưng hiện tại nàng chỉ là một cô tiếp viên, không thể xuất thủ được.

"Không có, em nhìn rất là bình tĩnh, khiến tôi hơi thất vọng." Kim Trân Ni ngoắc ngón tay về phía nàng, ra hiệu cho Phác Thái Anh đến gần.

"Làm gì?" Nàng không nghe lời, chỉ nhìn chằm chằm xem Kim Trân Ni định giở trò gì.

"Hôn môi đó, chứ muốn làm gì nữa." Hiện tại phải đi đập phá quán, làm trọn gói thì không có đủ thời gian "Nàng thấy Phác Thái Anh không chịu đến gần, liền mở dây an toàn nghiêng mình về phía Phác Thái Anh, nhưng bị nàng tránh thoát, cái hôn rơi trên mặt, Kim Trân Ni nhíu mày cười nói: "Được rồi, hiện tại không có thời gian so đo cùng với em, chờ đập xong tôi muốn một cái hôn nồng nhiệt đi cùng với lưỡi." Nàng chu miệng ngậm lấy vành tai Phác Thái Anh, giống như đang chờ nàng đồng ý.

Phác Thái Anh bị hơi thở nóng hổi của nàng thổi lên mặt có chút nhột, chê cười nói: "Đợi cô an toàn rồi nói."

Kim Trân Ni cũng không cãi lại, nàng cười vài tiếng xong đạp mở cửa xe, lúc này bọn đàn em thấy nàng xuống xe, cũng cầm gậy bóng chày đi sau, Phác Thái Anh rời xe, nhưng nàng cũng chỉ đứng cạnh xe quan sát.

Chỉ thấy Kim Trân Ni suất lĩnh tám đàn em đứng trước cửa hộp đêm khiêu vũ, không biết cùng tiểu đệ canh cửa nói gì, không đến một phút sau, hai bên đột nhiên liền ra tay đánh nhau, mà người tiên phong dẫn đầu lại là Kim Trân Ni.

"Gọi người gọi người!" Tiểu đệ bị Kim Trân Ni đánh giẫm lên mặt, hắn to tiếng rống lớn, mấy cái tiểu đệ thấy huynh đệ bị đánh lập tức gọi bảo an của hộp đêm khiêu vũ. Không bỏ trốn mà ở trước cửa hộp đêm hỗn đấu, mấy cái tráng hán từ phòng khiêu vũ đi ra đều ra thanh niên cơ bắp, còn đệ tử của Kim Trân Ni toàn phường lưu manh đầu đường xó chợ.

Hai bên chênh lệch lực lượng có thể thấy rõ, đệ tử bên Kim Trân Ni rất nhanh đã bị đập đến mức kêu đau thấu trời, rõ ràng đến đập phá quán, lại bị người ta nện cho vỡ đầu. Phác Thái Anh đứng bên cạnh xe nhíu mày, nguyên lai thủ hạ của Hán ca cũng không có thành tích, rõ ràng ba tráng hán quật ngã tám tên tiểu đệ, chỉ còn lại mỗi Kim Trân Ni đứng vững.

"Thao! lại là cái con đàn bà thúi này!" trong đó có nam tử mặc áo thun ba lỗ đen trông thấy Kim Trân Ni, tức giận đến mức hốc mắt bốc hỏa.

Hiển nhiên là thù mới thêm hận cũ.

Kim Trân Ni thấy thế lơ đễnh, còn lớn mật ngoắc tay với bọn họ, cười đến vô lại "Đừng khách khí cùng lên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro