Chương 017: Có chơi có chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem nàng như bò sữa hay sao?!

Dù cho đã từng gặp qua vô số người, nhưng Phác Thái Anh nghe những lời hạ lưu như thế cũng không khỏi đỏ mặt.

Lúc nàng định mắng Kim Trân Ni lưu manh, thì điện thoại Kim Trân Ni lại vang lên, nàng bò từ trên người Phác Thái Anh xuống, nhận điện thoại cùng không biết là từ người nào, trong điện thoại có tiếng ầm ĩ vang lên, Kim Trân Ni chưa kịp trả lời, chỉ im lặng nghe, còn nhìn về phía Phác Thái Anh mấy lần, sau đó nói "Không sao" rồi mới cúp điện thoại.

"Hôm nay Tề ca và Hán ca đều muốn đến Tinh Toản để tiêu khiển, muốn tôi qua đó cho đông vui." Kim Trân Ni cất điện thoại, vào nhà bếp làm cho bọn mèo hoang một ít thức ăn. Nàng bình thường cũng hay cho ăn, nên trong tủ lạnh chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho mèo. Có thể nhìn ra được nàng đối với bọn mèo này thực chiếu cố.

"Ừm, vậy tôi về trước, tôi cũng có công việc." Phác Thái Anh đứng dậy đi về phía cười, nàng đi trước ở dưới lầu chờ Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni sau khi mặc áo khoác, áo khoác dài ôm khít thân người, phía trên trang trí rất nhiều hoa văn, nhìn từa tựa như là cung đình hầu tước, nàng còn phối với đôi giày cao cổ gắn đinh tán, hòa lẫn chất nữ nhi ôn nhu với soái khí đặc trưng, càng tăng thêm khí chất nữ nhân xấu xa, khiến Phác Thái Anh nhận ra nàng giống như người trong ban nhạc...

Có lẽ nàng nên khuyên Kim Trân Ni rút khỏi giang hồ, về làm nghệ sĩ được rồi.

Hai người lái xe quay lại Tinh Toản, hiện tại trời còn sớm, nhóm Tề Ca cùng Hán ca còn chưa đến, Phác Thái Anh xuống xe liền vội vàng đến phòng trang điểm, nàng vừa muốn đóng cửa lại thì Kim Trân Ni liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, phòng trang điểm chỉ có hai người bọn họ, bất quá lát nữa mấy tiếp viên nữ cũng sẽ đến bất cứ lúc nào.

"Tôi muốn làm việc, cô có thể tránh đi một chút được không?" Phác Thái Anh nhìn chằm chằm nàng, phát hiện Kim Trân Ni tựa hồ không muốn rời đi.

"Dù sao em cũng sẽ phục vụ chỗ tôi, tôi muốn tự mình hướng dẫn tạo hình" Nàng vòng qua người Phác Thái Anh, rất phối hợp mà đứng trước dãy quần áo lựa chọn.

Phác Thái Anh cũng không ý kiến, nàng trang điểm đơn giản, xịt nước hoa, còn buộc lên tóc lên xong thì nhìn qua gương thấy Kim Trân Ni do dự, cho nên nàng đứng dậy đi đến, phát hiện Kim Trân Ni cầm trên tay rất nhiều bộ quần áo, trẻ trung có, thành thục có, hở hang có, kín đáo có.

"Ngươi quyết định xong chưa?" Phác Thái Anh khoang tay trước ngực, tiếng nói rất trầm ổn, không có một tia nào không kiên nhẫn.

"Ai, thật khó lựa chọn, nhiều quần áo như vậy quả thật không có cái nào để chê, mặc dù em đẹp nhất là lúc không mặc gì, nhưng tôi cũng không muốn cùng người khác chia sẻ, em nói xem tôi nên làm gì bây giờ?" Kim Trân Ni vừa nói vừa đến gần Phác Thái Anh, cười dò xét nét mặt nàng.

Đáng tiếc, Phác Thái Anh hoàn toàn miễn dịch.

"Vậy thì mặc áo bảo thủ chút, còn phải mặc càng nhiều càng tốt được không?" Nàng nín cười, hỏi Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni nghe vậy cũng gật đầu tán thành, "Đương nhiên được, em mặc nhiều một chút, kiểu vậy cởi ra mới có khoái cảm" Nàng lúc nói chuyện còn đánh mông Phác Thái Anh, sau đó tươi cười rời khỏi phòng hóa trang.

Nàng thật lưu manh, Phác Thái Anh có chút bất lực đối phó nàng, bởi vậy nàng đêm nay mặc thật kín đáo, áo lót nhỏ khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi buộc ngang hông, còn có váy xòe, bên ngoài được che bởi một tầng sa mỏng, dù gió có thổi qua thì lộ ra da thịt rất ít, nhiều lắm chỉ lộ ra một đôi chân dài đẹp khiến người vui sướng ngắm nhìn.

Một lúc sau ở Tinh toản, bọn Hán ca về Tề ca mới đến, má mì nhiệt tình nghênh đón, còn cố tình sắp xếp mấy nữ tiếp viên hạng nhất ở Tinh Toản đến chào hỏi, trong đó có Phác Thái Anh là trường hợp đặc biệt, nàng hoàn toàn vì dính đến Kim Trân Ni mới được vào phòng VIP, nếu không với lai lịch của nàng, ngay cả làm nữ đưa rượu vào cũng không có tư cách

Ở Bắc khu Hán ca và Tề ca chính là thế lực lớn nhất. ngoại trừ mấy đại ca thế hệ trước, hai vị đại ca này chính là tân tú có tiềm lực lớn trở thành cánh tay phải, tay trái của Ngô đường lão đại, bởi vì bắc khu có rất nhiều chỗ ăn chơi, ai thấy bọn họ đều phải xem như Thành Hoàng mà hầu hạ, tuyệt không dám giả bộ ngu ngốc.

Phác Thái Anh tiến vào phòng, lập tức thấy Kim Trí Tú cũng đến, trang phục của nàng không đổi, vẫn như cũ áo khoác có nón che khuất khuôn mặt, thần thần bí bí. Hai người Hán ca và Tề ca cùng nhau nói chuyện, khí chất của bọn họ hoàn toàn khác biệt, Hán ca mặc âu phục màu xám, ngôn từ cử chỉ tương đối nội liễm nhã nhặn, không giống như đại ca dễ nhận biết ngoài đường phố, ngược lại thì trông như một đai gia doanh nhân, còn Tề ca ăn mặc tùy hứng, quần Jean cùng áo chẽn, nói chuyện hay quơ tay múa chân, ăn nói cũng rất lớn tiếng, nghiễm nhiên chính là một tên lưu manh côn đồ.

"Lão đầu kia xong rồi, chắc chắn sẽ mất mạng lúc rời khỏi bệnh viện"

Phác Thái Anh không dám quấy rầy, chỉ ở cách đó không xa lắng nghe bọn họ nói chuyện.

"Người nối nghiệp Minh gia bị đánh chết, hiện tại lão đại có ý tứ để chúng ta phân chia."

Hán ca lúc nói chuyện tâm bình khí tĩnh, hắn ám chỉ người nối nghiệp chính là cái người trẻ tuổi đã bị Kim Trân Ni bẻ gãy cổ.

Phác Thái Anh trầm tư nâng ly rượu, ngồi cách đó không xa nghe bọn họ trò chuyện, nàng cũng đoán được là gì, lần này Kim Trân Ni đến đập phá nơi làm ăn của Minh Gia, chỉ sợ là do hai người này ra lệnh, hiện tại Minh gia tức giận đến mức xuất huyết não phải nằm viện, ở dưới hắn không có ai kế vị, ông trời quả nhiên đem địa bàn của hắn mang cho thủ hạ mạnh mẽ nhất dưới trướng Ngô đường là Hán ca cùng Tề ca.

"Cô qua đây!" Phác Thái Anh chính mình không tính toán tới đã bị một cái nam nhân lôi đến khu vực sofa

Mấy tên tiểu đệ đang chơi bài, cùng ba nữ tiếp viên ở bên cạnh bồi rượu, Phác Thái Anh bị hắn kéo ngồi trên ghế sofa, nam nhân lập tức cầm bài poker, bọn hắn nói ngay tại chỗ so đo chơi lớn chơi nhỏ, thua liền một trận, hỏi Phác Thái Anh có dám tham gia không

Nàng liếc mấy nữ tiếp viên, trên cở bản có cái gì cởi được đã cởi hết, nhưng bọn nam nhân lại ăn mặc chỉnh tề, nói rõ là cùng nữ tiếp viên chơi bài nhưng khẳng định chắc chắn có vấn đề bên trong.

"Được thôi, mong các bị đại ca cao thủ lưu tình." thế nhưng nàng cũng không thể đắc tội bên nào.

Mấy tên nam nhân trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức cắt bài để Phác Thái Anh rút một lá.

"Ba hoa mai" Nàng rũ mắt, đem bài đặt lên bàn

Nam nhân bên cạnh rút bài "Bảy hồng tâm, cởi!"

Phác Thái Anh nghe vậy, đàng hoàng cởi một lớp tầng sa mỏng.

"Hoa mai năm" nàng tiện tay rút một trương, bài nhỏ đến đáng thương.

"Ách bích chín, cởi!" nam nhân đem bài ách bích chín quẳng trên bàn, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

Nàng cởi rất chậm, động tác thực chọc người, nàng muốn biết cái bọn nam nhân này sẽ để nàng cởi đến mức còn cái gì trên người.

Ngay lúc nàng cởi bỏ cúc áo sau lưng, nàng đưa mắt nhìn quanh căn phòng, Hán ca cùng Tề ca đang ôm mấy nữ tiếp viên, không biết nói gì chính là cười đến mức vui vẻ, Kim Trân Ni không biết đã đi chỗ nào, từ lúc nàng đến phòng VIP liền không thấy người, trong phòng chỉ còn một người duy nhất khiến nàng để ý nhất chính là người luôn lựa chọn ngồi một mình dựa lưng vào tường, yên lặng uống rượu Kim Trí Tú, mặt mũi nàng giấu kín dưới nón, cùng bóng tối, nhưng Phác Thái Anh cảm giác được là nàng đang nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt.

... Chế giễu?

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, miệng câu lên một nụ cười như có như không.

Sau mấy lượt bài, Phác Thái Anh thua rất thảm, mỗi lần nàng rút đều là bài nhỏ nhất, không phải là hoa mai thì bọn nam nhân kia như có mắt nhìn xuyên tường đυ.ng đến bài nào cũng là hàng hiệu, bằng không thì so màu sắc vẫn hơn Phác Thái Anh. nàng không lên tiếng phản đối, cười nhẹ cởi y phục, ném váy, giày cũng mất, cho đến trên thân chỉ còn một kiện áo sơ mi che mông, cũng khiến nhiều người mơ màng ngắm nhìn chân thon dài.

"Các bị đại ca, em không còn gì để cởi, còn chơi nữa hay sao?" Phác Thái Anh cầm lấy ly rượu để trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Nàng đã phối hợp đủ, mấy cái tiếp viên nữ còn có váy để mặc, nàng thế nhưng ngay cả váy cũng bị cởi sạch.

"Sao lại không chơi? Dù sao tuổi cô cũng không còn nhỏ, bận tâm gì mặt mũi chứ? Dứt khoát cởi sạch sau đó làm một điệu nhảy cuồng nhiệt thì thế nào hả?" Nam nhân tửu lực yếu, hai gò má đã đỏ tươi nói, hắn mấy lần xào bài, gào to ép Phác Thái Anh rút bài.

"Uy! Cô vừa mới đến cũng nên giữ thể diện cho bọn anh chứ! chẳng lẽ cô nghĩ đắc tội bọn anh sao?" Một tên nam nhân khác dùng sức đập bàn, kéo cánh tay Phác Thái Anh "Bảo cô cởi thì cởi ngay đi, hay cô nghĩ chúng tôi chơi chưa đủ thô bạo hả?" Lúc hắn nói chuyện, ngón tay nắm gương mặt Phác Thái Anh, ý tứ hắn nói thô bạo, Phác Thái Anh đương nhiên hiểu rõ.

"Đã khiến các vị mất hứng, thành thật có lỗi, em sẽ rút một lá bài." Nàng đẩy tay nam nhân ra, tùy ý kéo bài trên bàn.

Hoa mai hai...

"Ha ha! Không cần so sánh luôn! Cởi đi! Nam nhân vỗ tay khen phải, mấy người an vị trên sofa chờ Phác Thái Anh biểu diễn.

Vạn chúng nhìn trừng trừng, Phác Thái Anh chờ nửa ngày, đêm nay bọn chúng chính là muốn nhìn màn kịch hay của nàng, ngay cả mấy tiếp viên nữ khác cũng che miệng cười trộm, nàng biết thân phận của nàng tại Tinh Toản hiện tại rất ư là thấp kém, không phải do Bằng ca giới thiệu cũng không có tư cách tham gia buổi tiệc mừng công này, bây giờ nàng là tên hề, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh người xem.

Đang lúc Phác Thái Anh cởi bỏ hàng nút thứ hai, cổ tay của nàng bị người khác nắm chặt.

"Cờ bạc gian lận." Người giải cứu nàng là Kim Trí Tú, tiếng nói của nàng mạnh mẽ rất ư là mê hoặc, trên thân mang một chút mùi rượu nhàn nhạt.

Nàng nói nam nhân chơi bẩn, Phác Thái Anh cũng biết, nhưng nàng không có tư cách mở miệng.

"Dạ, Dạ tỷ.. tụi tôi.. chỉ giỡn chút thôi" Nguyên bản nam nhân phách lối ương ngạnh vừa nhìn thấy Kim Trí Tú liền cúi đầu kiếm chuyện khác làm, chỉ một mình nàng bị để mắt đến, ngay cả nam nhân chơi gian cũng ném đi bộ bài lúng túng giải thích. Chơi gian lận ở trên sới bạc là một chuyện khá là nghiêm trọng, nặng là chặt đứt hai ngón tay, nhẹ thì bị giáo huấn vài câu.

Những nam nhân này đều thích đến Tinh Toản giở chút chiêu trò, trêu đùa tiếp viên nữ, cho nên Kim Trí Tú cũng không nói gì hết.

"Đến đây" Nàng kéo Phác Thái Anh đến nơi vắng người, ép nàng vào giữa góc tường, thân thể che chắn ánh mắt bọn nam nhân phía sau. nghiêng người hướng về phía trước, lạnh nhạt nói:

"Có chơi có chịu, cởi." lúc nàng nói chuyện, hơi thở phả vào mặt bên của Phác Thái Anh, nàng nhịn không được nhịp thở tăng lên.

Có chơi có chịu.

Là Phác Thái Anh muốn tham gia trò chơi không công bằng này, hiện tại nàng thua, đương nhiên chịu phạt.

Nàng biết, dù cho hiện tại có Kim Trí Tú làm chỗ dựa cho nàng, nhưng cũng khó tránh khiến bọn nam nhân kia sinh lòng oán khí, đến lúc đó tự mình đến phạt Phác Thái Anh sẽ không tốt, cho nên Kim Trí Tú để cho nàng cởi, sự việc sẽ chấm dứt, người kia cũng không thể tìm nàng gây phiền phức. Chỉ là vải vóc trên người Phác Thái Anh cũng không còn bao nhiêu, nàng sờ cúc áo sơ mi, giương mắt nhìn Kim Trí Tú.

Biểu cảm của nàng rất lạnh lùng, thế nhưng lại thay Phác Thái Anh giải vây.

"Cô nói xem tôi nên cởi cái gì đây?" Phác Thái Anh nói rất nhỏ, tựa như một làn khói nhẹ mơn trớn, không hề mang chút tâm tình nào.

Kỳ thật cởi cái gì cũng không sao, nhưng tốt nhất nàng nên hỏi ý kiến của Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú trầm mặc, phía dưới mũ lưỡi trai không nhìn rõ khuôn mặt nàng, chỉ có thể mơ hồ trông thấy cánh mũi thẳng đứng của nàng.

"Cô nói đi, tôi sẽ cởi ngay." Nàng chậm rãi tiến thêm bước nữa, hai tay cẩn thận từng li từng tí chạm lên vai Kim Trí Tú.

Lúc này nàng cảm giác được có bàn tay chụp lên hông mình, nhiệt độ nóng rực truyền qua áo sơ mi, sưởi ấm thân thể nàng.

Kim Trí Tú không nói lời nào, bàn tay chậm rãi lướt bên hông Phác Thái Anh, từ từ đi xuống dưới vạt áo sơ mi nàng.

Ngón tay linh xảo gầy yếu đi nhẹ nhàng lên phía trước, động tác nhu hòa lại không thể không để ý, nàng tìm kiếm ngược xuôi, cởi bỏ áo ngực của Đông ân Vũ, tay trái rút ra áo ngực đỏ thẫm viền ren, tay phải còn ở trên lưng nàng vuốt ve, khoảng cách giữa hai người không biết từ lúc nào đã cực gần,hơi thở hòa quyện, mập mờ trêu chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro