Chương 16 - Vị khách đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cố Khởi đang do dự có nên sử dụng kỹ năng chạy trước rồi tính của mình không, thứ to lớn có vẻ ngoài độc đáo đó đã lên tiếng trước: "Tôi, tôi nghe nói... đây là... tiệm vàng mã lão Cố..."

"Đây quả thực là một tiệm vàng mã." Sau khi nghe nó nói như vậy, trong lòng Cố Khởi khẽ động: Chẳng lẽ là đơn hàng đầu tiên trong đời mình sao?

Sau đó, ngoài mặt Cố Khởi nở một nụ cười rạng rỡ và tươi sáng như mùa xuân tháng ba, trong lòng lại âm thầm tính toán.

Ngay từ khi cô đọc "Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã", Cố Khởi đã có một số ý tưởng khá kỳ lạ.

Ví dụ, khi kinh doanh thực tế, bạn phải bán hàng đúng với giá đã kê khai với Cục Quản lý giá.

Nếu bán quá đắt sẽ bị người khác báo cáo và bị niêm phong cửa hàng để cải tà quy chính.

Nhưng giao dịch với quỷ thì khác, chẳng lẽ ở dưới âm phủ cũng có Cục Quản lý giá cho tụi quỷ quỷ này định giá sao?

Nếu không có thì thời của cô tới rồi.

Bây giờ Cố Khởi nhìn thấy con quỷ đến tiệm của cô, nỗi sợ hãi trong lòng cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loại sung sướng: Thần tài đến, thần tài đến!

Quả nhiên, dưới nụ cười tỏa nắng của Cố Khởi, Đầu Tảo nói: "Nghe nói tiệm vàng mã lão Cố có thể giải quyết rất nhiều vấn đề cho yêu quỷ chúng ta, vì vậy tôi đã đến đây."

"Vâng, vâng, mời vào."

Cố Khởi mở cửa hông và giơ tay ra hiệu "xin mời".

Con quỷ ngoài cửa được Cố Khởi tạm gọi là Đầu Tảo cho giống y đúc cái ngoại hình của nó, sau khi thành quỷ, Đầu Tảo đã lâu không giao tiếp với con người, thỉnh thoảng ra ngoài gặp người sống đều dọa người ta chết khiếp.

Bây giờ gặp được Cố Khởi, thấy cô ân cần như vậy, Đầu Tảo xúc động muốn khóc.

"Làm phiền rồi."

-- Một bé Đầu Tảo lễ phép, Cố Khởi nghĩ.

Đầu Tảo cúi đầu luồn qua cánh cửa. Khi nó đi, những giọt nước trên cơ thể nó rơi xuống đất phát ra âm thanh "tí tách", "tí tách". Sau khi nó vào, lúc Cố Khởi đóng cửa lại cũng không để ý tới có một vũng nước to đùng ngay dưới chỗ con quỷ vừa đứng.

Bất chợt Cố Khởi nghĩ đến câu nói của Khương Tố Ngôn: "Càng không giống con người thì càng mất nhân tính."

Ngoại trừ cái đầu tảo bẹ khác biệt thì thân hình có phần giống con người, nhưng da thịt mỗi một tấc đều là màu đen, không chỉ có nước nhỏ giọt từ trên đầu rơi xuống mà còn có rất nhiều giọt nước từ trên người nó rơi xuống.

Một con quỷ như vậy, ngoài cái thân ra thì không có chỗ nào giống người.

Nhưng nó vẫn cư xử hệt một con người. Cố Khởi không hiểu, một con quỷ như vậy có được coi là vô nhân tính không?

Cô thực sự hơi bối rối, nhưng đây là vị khách đầu tiên của cô! Không thể để nó đi!

Mà Cố Khởi tin gia hỏa này khẳng định không lợi hại như Khương Tố Ngôn, nếu nó muốn giở trò với Cố Khởi thì cuối cùng kết cục đều là biến thành đồ ăn cho Khương Tố Ngôn.

Cố Khởi rất tin tưởng Khương Tố Ngôn, đầu tiên, nàng là một con quỷ ngàn năm dù gì đi nữa trên thế giới này có mấy con quỷ ngàn năm đâu chứ. Thứ hai là những ngày này, mấy con quỷ đến gây rắc rối cho Cố Khởi đều bị Khương Tố Ngôn ăn sạch sẽ.

Có một người vợ như vậy, liệu cô có còn sợ Đầu Tảo không?

Cố Khởi buộc mình phải bình tĩnh và mời Đầu Tảo ngồi xuống đối diện mình.

"Bạn còn nguyện vọng gì chưa thực hiện được sao?"

Theo quan điểm của Cố Khởi, ma quỷ khi đến nhờ giúp đỡ, có thể là do họ có những ước nguyện chưa thành trong suốt cuộc đời. Những điều cơ bản này thường được thấy trên phim và trong cả tiểu thuyết! Để giúp những con quỷ này hoàn thành tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu, đồng thời thu thập hồn lực, công việc kinh doanh này đã được Cố gia mở bát làm ăn từ lâu.

Không gian trống trong tiệm vàng mã không nhiều nên chỗ họ ngồi cũng tương đối chật chội. Cố Khởi ngồi trên chiếc ghế phía sau quầy, và đưa một chiếc cho Đầu Tảo ngồi đối diện quầy.

Giữa hai người có một cái quầy, mặt trên và mặt ngoài của quầy đều được che bằng thủy tinh, có thể nhìn rõ các loại đồ tang lễ đặt bên trong quầy.

Còn có Cố Khởi mấy ngày nay gấp giấy làm đồ tang, Khương Tố Ngôn rất thích ăn mấy món này, nên thi thoảng Cố Khởi sẽ đốt một ít cho nàng ăn vặt.

Tảo bẹ trên đầu nó rũ xuống khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của nó, nhưng Cố Khởi lại chú ý tới nó hơi cúi đầu xuống, liền đoán rằng nó có thể đang nhìn mấy thứ lặt vặt trong quầy.

Đối với mấy con quỷ này, những thứ trên quầy của tiệm vàng mã lão Cố giống như những món tráng miệng ngon, và trong vô thức chúng sẽ nhìn chằm chằm vào nó.

Nghe được âm thanh của Cố Khởi, Đầu Tảo hơi hơi ngẩng đầu lên biểu thị đã nghe thấy rồi.

Trước sự ngạc nhiên của Cố Khởi, Đầu Tảo nghe câu hỏi khẽ lắc đầu nước cũng theo đó mà rơi xuống quầy lễ tân.

Ban nãy Cố Khởi không chú ý nhưng bây giờ nước rơi xuống mặt kính mới thấy - nước chảy ra từ Đầu Tảo thực sự rất bẩn, không đen đúa như mực nhưng cũng tầm cỡ cái chậu nước giặt hai lần giẻ bẩn vậy.

Cố Khởi cố gắng không chú ý đến điểm này, cô chỉ nhìn vào Đầu Tảo.

Đầu Tảo lộ vẻ có chút ngượng ngùng, động tác thận trọng hồi lâu mới nói: "Là như thế này. Tôi không có tâm nguyện nào chưa hoàn thành. Thực ra, tôi nghĩ làm quỷ cũng tốt. Tôi không có dự định đầu thai khi hoàn thành tâm nguyện của mình... Nhưng gần đây, có một số vấn đề nhỏ đã phát sinh."

Đầu Tảo càng lúc càng cúi gằm mặt: "Như cô thấy, tôi là quỷ nước." Cái này có thể nhìn ra tại vì người nó luôn đẫm nước. " Tôi đã sống ở phía tây con sông ở ngoại ô thành phố, sống ở đó cũng mấy năm rồi. Cũng không có ai quấy rầy, nhiều lắm cũng sẽ gặp một ít ngư dân, nhưng tôi vẫn luôn sống yên ổn. Chỉ là gần đây tôi có một người hàng xóm, hắn mới thành quỷ thôi còn có chút ngu ngơ, nhưng tôi đã là quỷ nhiều năm như vậy, thực sự rất khó để thích nghi với điều này."

Đầu Tảo ban đầu chỉ nhỏ vài giọt nước giờ đây càng lúc càng nhỏ giọt nhiều. Ngồi đối diện, Cố Khởi có thể nghe thấy âm thanh "tí tách" , "tí tách" chuyển dần thành "tách tách tách".

Có thể nói Đầu Tảo thực sự rất phiền muộn.

Vừa nghe Đầu Tảo nói xong, Cố Khởi muốn vò đầu bứt tai: "Vậy muốn bạn muốn tôi giúp bạn như nào?"

"Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể giúp tôi thuyết phục con quỷ mới đó đến sống ở một nơi khác. Lý do chính là tôi không có thoải mái. Điều đó sẽ tốt cho nó và tôi mà. Thành phố này nhiều sông như vậy, không có nhất thiết phải chen chúc một chỗ với tôi đâu."

Cố Khởi suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn vào Đầu Tảo, trong lòng thì thầm: Đầu Tảo này không có lừa cô rồi ăn thịt đó chứ?

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi thẳng vào trọng tâm: "Bạn đã thảo luận về vấn đề này với nó chưa?"

"Tôi muốn thảo luận với nó, nhưng hiện tại nó đang bị hoảng không hiểu tôi nói gì."

Sau khi nghe những gì nó nói, Cố Khởi cảm thấy rằng vấn đề này thực sự không dễ xử lý.

Ban đầu, Cố Khởi nghĩ đến thỏa thuận: cô sẽ giúp người và quỷ kết nối với nhau hoặc gửi những cái như thư từ gì đó, không ngờ vị khách đầu tiên đến lại muốn cô giúp nó nói chuyện với một con quỷ khác.

Quỷ đến tìm mình là một chuyện còn mình chạy đi tìm quỷ lại là một chuyện khác nữa.

Cố Khởi thật sự không muốn tiếp nhận, cũng không biết Đầu Tảo muốn đối phương rời đi như nào, không phải rất khó chịu sao?

Có Khương Tố Ngôn ở bên, Cố Khởi không cần lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nhưng cô cũng không muốn bị quỷ dọa sợ.

Vì vậy muốn vội vàng thuyết phục Đầu Tảo rời đi.

Nhưng Cố Khởi còn chưa mở miệng nói chuyện, Đầu Tảo ngồi đối diện tựa hồ ý thức được, đầu nó cúi xuống giọng trầm hẳn đi: "Tôi nghe nói tiệm vàng mã lão Cố cái gì cũng có thể giúp ma quỷ tụi tôi, đừng nói là...Cô làm không được!?"

Đầu Tảo ngẩng mặt lên, tảo bẹ trên đầu biến thành vũ khí lợi hại nhất của nó, tảo bẹ đột nhiên xoay tròn xoắn thành hình xoắn ốc đâm về phía Cố Khởi.

Tốc độ của Đầu Tảo quá nhanh khiến Cố Khởi không kịp phản ứng.

Mặc dù Cố Khởi không có thời gian để phản ứng, nhưng cô có một người vợ phản ứng đủ nhanh ở bên cạnh.

Cố Khởi ngã sõng soài trên mặt đất dưới ánh đèn, vào khoảnh khắc Đầu Tảo lao tới, một dáng người màu đỏ từ trong cái bóng phía sau cô xuất hiện.

Trước khi Cố Khởi kịp phản ứng, Khương Tố Ngôn đã đưa tay ra và ôm Cố Khởi vào lòng.

Đầu Tảo với cái đầu xoắn ốc dừng lại trước người Cố Khởi chưa đến mười centimet, không thể tiến lên được nữa. Khi Cố Khởi nhận ra điều đó, cô đã đứng dậy và lùi lại một bước. Chiếc ghế đẩu dưới mông cô trượt về phía sau và ngã ra đất, phát ra âm thanh.

Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, Đầu Tảo trở nên vô cùng xấu hổ. Cố Khởi thấy mấy cái xoắn sắc nhọn cách cô không tới mười centimet đã trở nên mềm mại hơn nhiều so với lúc ban đầu, và cuối cùng từ từ rút lại.

Đầu Tảo rõ ràng đã nhìn thấy đôi mắt đen láy của Khương Tố Ngôn, ánh mắt vô cảm đầy lạnh lùng. Đầu Tảo biết chắc rằng mình không phải là đối thủ của Khương Tố Ngôn nên đã thay đổi dáng vẻ hung hăng, kiêu ngạo vừa rồi thành ngoan ngoan trở về ghế mình ngồi.

Bởi vì Cố Khởi đứng lên, cô cư nhiên từ trên cao nhìn xuống Đầu Tảo: "Hãy nói cho tôi biết về bạn, không có gì phải lo lắng cả."

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đầu Tảo: Cái đồ có quỷ chống lưng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro