Chương 29 - Tình nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hôm nay là một ngày rất nóng vào tháng Bảy, nhưng nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống vì sự hiện diện của Khương Tố Ngôn. Cố Khởi cảm thấy lạnh đến đáng sợ.

Nhiệt độ xung quanh tụi yêu ma quỷ quái thực sự thấp, chỉ cần nhìn vào Lý Diễm Hồng là biết.

Cố Khởi thấy bà ta mặc quần áo dày hơn mọi khi, bây giờ bà ta như được bọc trong một chiếc áo khoác bông dày, cũng đủ hiểu xung quanh ác linh lạnh như thế nào.

Mà độ lạnh lẽo KhươngTố Ngôn so với ác linh còn cao hơn, nàng còn chưa tới gần, đã có một luồng khí lạnh bao phủ lấy mình —— có lẽ không nên gọi là hàn khí, mà là quỷ khí.

Trong tình huống này vẫn có một giọt mồ hôi trượt trên trán Cố Khởi, rơi xuống đất.

"Nàng đang lo hả?"

Đôi mắt đen của Khương Tố Ngôn nhìn Cố Khởi, với tư cách là một vị Quỷ Vương, kỹ năng quan sát của Khương Tố Ngôn rất nhạy bén, nàng đương nhiên chú ý đến giọt mồ hôi lạnh. Khương Tố Ngôn liếc mồ hôi rơi trên mặt đất, rồi nhìn Cố Khởi.

Cố Khởi muốn cười, nhưng phát hiện ra rằng cô không thể cười được, vì vậy chỉ có thể gật đầu.

"Nàng đang lo lắng về điều gì?"

Cố Khởi còn chưa mở miệng, Khương Tố Ngôn đã tiếp tục tự nói với mình: "Nàng sợ ta sẽ trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt mình sao? Nàng sợ ta giống như lời nó nói, muốn mang nàng xuống âm phủ sao?"

Lời nói của Khương Tố Ngôn làm trái tim treo trên cổ họng của Cố Khởi lại rơi xuống về đúng vị trị của nó, và ác linh tưởng rằng mình đã thắng trò chơi giờ đây rơi vào hoảng loạn.

Nó muốn cùng Lý Diễm Hồng chạy thật nhanh, nhưng cả nó và Lý Diễm Hồng đều bị mắc kẹt trong màn sương đen, hoàn toàn không thể di chuyển. So với Khương Tố Ngôn, nó quá yếu.

Cố Khởi bây giờ không có tâm trạng để quan tâm Lý Diễm Hồng và ác linh, so với hai người họ, Khương Tố Ngôn có sức ảnh hưởng đến Cố Khởi nhiều hơn.

Cố Khởi không muốn nói dối vào lúc này, bởi lẽ nói dối sẽ không có lợi gì cho cô, nhưng nếu cô nói thật sẽ khiến Khương Tố Ngôn càng thêm đau lòng.

Cuối cùng Cố Khởi vẫn chủ động, dù sao Khương Tố Ngôn cũng để cô tự nói vẫn tốt hơn là bị chính miệng người khác khui ra.

Điều cô sợ nhất là không thể nói ra và bị Khương Tố Ngôn xác định sẽ mang cô đi. Nhưng từ những gì nàng nói, Khương Tố Ngôn thực sự không có ý định đưa cô đến âm phủ.

"Đúng, tôi sợ."

Cố Khởi thẳng thắn thừa nhận.

Cô bình tĩnh đến mức có chút giảo hoạt, lúc này Cố Khởi đã khôi phục khả năng nói chuyện, hoàn toàn khác với biểu hiện vừa rồi của cô trước mặt nữ quỷ.

"Bởi vì cô chưa bao giờ cho tôi cảm giác an toàn, cô lúc nào cũng hù dọa tôi."

Khương Tố Ngôn hiểu tất cả những từ ngữ mà Cố Khởi nói, dù sao xem phim truyền hình nhiều ngày như vậy cũng không phải là vô dụng, nàng luôn cảm thấy như thể mình đã xuất hiện trong một bộ phim truyền hình nào đó, nhưng nửa câu cuối cùng lại khiến Khương Tố Ngôn cau mày: "Ta dọa nàng khi nào?"

"Sao cô lại không dọa tôi! Hôm đó ở chỗ Trần Tư Nam, cô bóp cổ tôi! Còn tối hôm qua, treo ngược người lên trần nhà! Y chang trong phim ma còn gì, cô làm tất cả những chuyện này mà còn nói không dọa tôi?"

Nhắc đến tối hôm qua, Khương Tố Ngôn nhớ rằng nàng dường như treo ngược trên trần nhà để nói chuyện với cô thiệt, nhưng Khương Tố Ngôn không muốn làm Cố Khởi sợ, nghĩ lại thấy như vậy rất dễ nói chuyện mà.

Thấy Khương Tố Ngôn không nói nên lời, Cố Khởi tăng tốc: "Làm sao mà tôi tin tưởng cô được? Tại sao không sợ? Nếu không phải trước đó cô đã nói là sẽ không mang tôi đi thì chắc tôi đã tin nó sái cổ!"

Cố Khởi cảm thấy mình như sống lại sau cơn mưa rào. Khi đã thả lỏng, cô lập tức đứng thẳng người, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói.

Khương Tố Ngôn kiên nhẫn lắng nghe cô một lúc, đợi cô nói xong, nàng nói: "Nàng sẽ giết chúng à?" Đương nhiên Khương Tố Ngôn đang nói đến Lý Diễm Hồng và ác linh, cô ngẩng đầu lên và liếc nhìn Khương Tố Ngôn, ác linh đã phản ứng rất mạnh.

"Đợi đã! Đừng ăn thịt ta!"

Nó phát hiện Khương Tố Ngôn không hề động đậy, Lý Diễm Hồng còn đang ngây dại, vì vậy nó lại kích hoạt kỹ năng thao túng, nó túm lấy Lý Diễm Hồng: "Hãy nghĩ đến con gái của mình! Bà thậm chí còn chưa tìm thấy con gái! Sống phải thấy người chết phải thấy xác, bà không muốn đưa con gái của bà về nhà sao?! Hơn nữa, bà vẫn chưa trả thù xong! Bà có muốn chết như thế này không?!"

Đôi mắt đờ đẫn của Lý Diễm Hồng lập tức thay đổi, con gái Nhân Nhân là điểm chết của bà, Lý Diễm Hồng không cam lòng bị Khương Tố Ngôn giết liền vùng vẫy đòi sống.

Lý Diễm Hồng dường như vùng vẫy mạnh hơn ác linh, Cố Khởi có thể thấy hồn lực trên người Lý Diễm Hồng chảy dọc theo cơ thể bà ta đến ác linh, sau đó ác linh như mạnh hơn trước.

——Nó đang ăn hồn lực của Lý Diễm Hồng.

Cố Khởi nhận thấy điều này.

Bọn họ kịch liệt giãy giụa, nhưng hai người họ không đủ để chống lại Khương Tố Ngôn, màn sương đen bao phủ lấy bọn họ, sau đó từ từ siết chặt lại.

Nhìn thấy bộ dạng của Lý Diễm Hồng, Cố Khởi tiến lên một bước nắm lấy ống tay áo Khương Tố Ngôn: "Đừng giết dì ấy."

Sau khi Cố Khởi nói xong, Khương Tố Ngôn liếc nhìn cô, vẫy tay một cái làn sương đen lập tức biến mất. Lúc này Cố Khởi mới nhận ra, làn sương này chính là hồn lực thực sự của Khương Tố Ngôn.

Ác linh muốn chạy trốn nhưng lại không dám, nó biết dù như thế nào cũng không phải là đối thủ của Khương Tố Ngôn. Nếu bây giờ nó bỏ chạy lỡ đâu chọc giận Khương Tố Ngôn, một giây cũng đủ để Khương Tố Ngôn đè chết mình và Lý Diễm Hồng.

Vì vậy, ác linh yên lặng ở tại chỗ, cẩn thận quan sát Khương Tố Ngôn và Cố Khởi.

"Nhưng ả muốn giết nàng."

Khương Tố Ngôn nói một cách rất bình tĩnh. Cố Khởi liếc nhìn Lý Diễm Hồng. Bà ta bây giờ thậm chí còn xấu hổ hơn trước. Tay cầm con dao đang run rẩy, bà ta nhìn lại chính mình. Cô có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu của bà ta, Lý Diễm Hồng đã không có một giấc ngủ ngon trong một thời gian dài.

Cố Khởi có thể đoán được rằng chỉ cần Lý Diễm Hồng nhắm mắt lại, hình dáng của Nhân Nhân sẽ hiện ra trước mắt bà cùng với từng cử chỉ, nụ cười, tiếng gọi mẹ, tất cả tạo thành một cơn ác mộng ám ảnh trái tim Lý Diễm Hồng mãi mãi.

Gần đây, những cơn ác mộng của Lý Diễm Hồng lại tăng lên, có lẽ bà ta đã mơ hồ nắm được nguyên nhân cái chết của Nhân Nhân. Mỗi ngày khi nhắm mắt lại, ngoại trừ dáng vẻ của Nhân Nhân trước khi còn sống, còn có cảnh Nhân Nhân chết mà chính Lý Diễm Hồng đã đoán ra.

Cố Khởi hiểu, cô cũng ở trong hoàn cảnh tương tự khi lần đầu tiên biết tin cha mẹ mình mất tích.

"Tôi biết."

Cố Khởi nhìn Khương Tố Ngôn và nói lý do chính tại sao cô không muốn giết bà ta: "Chúng ta không thể giết dì ấy dù dì ấy đã giết hai người và rất đáng chết , nhưng người trừng phạt dì ấy không nên là tôi. Hơn nữa, tôi không thể để mẹ của Nhân Nhân chết trước mặt mình."

"Tôi không muốn giết dì ấy, cho dù dì ấy muốn giết tôi. Tại vì tôi biết tôi có cô ở bên nên chắc chắc dì ấy sẽ thất bại. Nhưng tôi không thể để Nhân Nhân đau khổ! Tôi không muốn Nhân Nhân khóc nữa!"

Cố Khởi không muốn Lý Diễm Hồng chết, không phải vì cô cho rằng bà ta không đáng chết, mà vì cô biết một đứa trẻ sẽ đau khổ như thế nào khi mất mẹ.

Cô không muốn làm một cô gái tốt như Nhân Nhân phải buồn.

So với Lý Diễm Hồng, Nhân Nhân là người cô có thể đồng cảm nhất.

Cố Khởi hiển nhiên không ngờ rằng sau khi cô nói nhiều như vậy, thông tin chính mà Khương Tố Ngôn nắm bắt được lại là: "Có ta ở đây, phu quân sẽ được an toàn. Ta sẽ không để bất cứ thứ gì mang nàng đi, và ta sẽ không mang nàng đến âm phủ." Nàng không chỉ nắm bắt được một từ khóa tương đối độc đáo mà còn mở rộng nó, nhớ lại những gì Cố Khởi đã nói trước đó, để mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Cố Khởi nghẹn ngào trong giây lát, phải nói rằng, câu nói này thực sự khiến Cố Khởi cảm thấy rất yên lòng.

Chỉ là câu tiếp theo, sự an toàn mà Khương Tố Ngôn mang lại hoàn toàn bay biến mất sạch.

"Ta muốn nàng tự nguyện đi cùng ta, ta sẽ đợi đến ngày đó."

Đôi mắt đen của Khương Tố Ngôn phản chiếu bóng dáng của Cố Khởi, khi Cố Khởi nghe những gì nàng nói, cô thậm chí còn muốn cười haha.

Khóe miệng Cố Khởi nhếch lên, như thể Khương Tố Ngôn đang kể một câu chuyện cười lớn nào đó: "Sẽ không có ngày đó đâu."

Cô không phải ngốc, cùng Khương Tố Ngôn xuống âm phủ? Muốn cô tự nguyện? Trừ khi não cô bị kẹt ở cửa, hoặc cô bị điên, nếu không thì không bao giờ đồng ý.

Cố Khởi cảm thấy rằng đêm đầu tiên cô đến tiệm vàng mã đã bị dí đến âm phủ, cảnh tượng gây sốc ở đó làm cô không bao giờ muốn nhìn lại nó trong đời thêm một lần nào nữa.

Hai người bọn họ tựa hồ ở chỗ này tình tình tứ tứ, mà con ngươi của ác linh lại láo liên một vòng, chuẩn bị bỏ chạy.

Nó biết bây giờ Lý Diễm Hồng không gặp nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là nó không gặp nguy hiểm! Vào lúc này, ác linh muốn bỏ rơi Lý Diễm Hồng và chạy trốn. Chứ không lẽ ở lại đợi đến khi người và quỷ bên kia tỉnh lại rồi tìm cách thu phục mình hả?

Nhưng trên thực tế, Cố Khởi vẫn không có cách nào để đối phó với ác linh đó. Tối hôm qua cô mới đạt được hồn lực, sáng sớm đi thi, còn chưa kịp chuẩn bị đồ nghề. Nếu hai ngày sau ác linh đến đây, nhất định cô sẽ chuẩn bị xong đạo cụ, nhưng bây giờ, Cố Khởi thật sự không thể đả động gì đến ác linh.

Cố Khởi không thể kéo ác linh ra khỏi Lý Diễm Hồng, và cô không muốn giết Lý Diễm Hồng, vì vậy sự việc đã bế tắc ở đây. Cố Khởi suy nghĩ một lúc, cô có nên mang ác linh và Lý Diễm Hồng về tiệm vàng mã không, để Khương Tố Ngôn trông chừng họ, sau khi trục vong xong thì đưa ác linh cho Khương Tố Ngôn nhăm nhăm.

Nhưng không ngờ lúc này, còi báo động vang lên.

Khi đó Cố Khởi mới nhớ ra vừa rồi nữ cảnh sát đã gọi cho cô, nói rằng họ sẽ đến ngay.

Bọn họ tới nhanh thật, Cố Khởi đã biết vừa rồi Lý Diễm Hồng khó đối phó như thế nào, và cách hành động vô lý này thực sự có thể mang lại khó khăn lớn cho cảnh sát.

Nhưng họ cứ đuổi sát nút Lý Diễm Hồng như này cũng đủ để chứng minh họ đã làm việc chăm chỉ như thế nào.

Chỉ là... Bằng cách này, Cố Khởi không thể bắt cóc Lý Diễm Hồng và ác linh về tiệm vàng mã, bởi vì những cảnh sát không thể để Lý Diễm Hồng đi được. Nhưng nếu để cảnh sát bắt được bà ta, ác linh rất có thể sẽ giết bọn họ.

Cố Khởi đã nhận ra rằng cô không có khả năng che mắt trời để bắt cóc Lý Diễm Hồng trước mặt cảnh sát mà không hề hay biết.

Lý Diễm Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên, và cô cũng nhận ra.

"Đi thôi." Lý Diễm Hồng cứ như vậy biến mất trước mặt Cố Khởi, mang theo cả ác linh.

Cố Khởi ra hiệu cho Khương Tố Ngôn trở về cái bóng của mình.

Lúc này, vùng đất vốn băng giá và lạnh lẽo đã quay trở lại với bầu không khí nóng nực tháng Bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro