Chương 3 - Cô gia, đang đợi ngài đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông có lẽ bị hành động ngu ngốc của hai người chọc tức, nó giằng co với hai người một hồi lâu rồi cũng biến mất khỏi tai của Cố Khởi

Ngay khi thân thể lấy lại khống chế, Cố Khởi chưa kịp thở, thân thể cô đã hành động trước cả lý trí. Hai bên lề của hẻm nhỏ có đầy những mảnh ngói vụn sắc bén. Cố Khởi đã chú ý tới một mảnh ngói trong số đó hồi lâu. Sau khi cơ thể cô khôi phục quyền kiểm soát, cô liền nhặt ngay mảnh ngói đó lên.

Cố Khởi nhanh như chớp cầm mảnh gạch vỡ luồn qua chiếc lưỡi mềm mại và đâm thẳng vào nó, ghì chặt xuống khe hở giữa các phiến đá xanh.

Tên cao gầy giấu mặt trong bóng tối, chỉ để lộ cặp mắt ra ngoài. Cố Khởi không cần nhìn vào mắt tên đó nhưng cũng cảm nhận được sự đau lòng trong đó.

Dù sao thì hai người họ mới đây còn kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng một lúc sau, Cố Khởi lập tức đem tên cao gầy ra phân rõ ranh giới, nói là làm, chút thiện chí ban đầu cũng bay biến mất.

Sau khi đâm cái lưỡi đó xong, Cố Khởi vắt chân lên cổ chạy về phía lối vào khác của con hẻm mà không quay đầu lại. Vất vả thoát khỏi tên cao gầy và đám yêu ma, Cố Khởi thận trọng khám phá nơi kỳ lạ này.

Cô không thể ở mãi chỗ này, lỡ như đụng phải đám ma quỷ lúc nãy thì làm sao đây? Ít nhất cũng phải tìm một nơi an toàn trước đã!

Tuy nhiên ở nơi này, chỗ an toàn ít quá, cứ đi hai bước thì đụng phải một sinh vật kỳ quái không phải người. May mắn thay, nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn, Cố Khởi có thể tránh được những thứ quái dị đó.

Nói xong liền âm thầm cảm ơn cha mẹ.

Cha mẹ cô là người mê thể thao và du lịch, nếu không đã không tự lái xe đi du lịch núi tuyết rồi mất tích. Từ khi còn nhỏ, cha mẹ của Cố Khởi đã đưa Cố Khởi tham gia rất nhiều môn thể thao khác nhau, bao gồm leo núi và cận chiến.

Loại sở thích vô vị và nhàm chán này đối với Cố - một người luôn gắng sức để trở thành một tiểu thư yểu điệu – Khởi, thực sự vô dụng trong suốt hai mươi năm qua.

Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người của mình, Cố Khởi từ khi còn nhỏ đã được rất nhiều người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Già trẻ nam nữ, cô đều chinh phục được hết nên vốn không có ai nhẫn tâm hạ độc thủ với cô. Điều này càng làm cho mọi vốn liếng vận động của cô không có đất để phát huy.

Cô không bao giờ nghĩ rằng những kỹ năng mà mình cho là vô dụng đó sẽ có ích vào lúc này.

Nhưng dù sao thì những con yêu ma quỷ quái này cũng sẽ không nương tay với những cô gái đẹp đâu, nói không chừng Cố Khởi trong mắt chúng cũng xấu xí y chang một con ma vậy.

Phải nói rằng, nhờ những kỹ năng mà Cố Khởi gần như đã quên này, cô mới chế ngự thành công tên cao gầy trong chớp nhoáng, tránh được những thứ quái dị và âm thầm tìm được một nơi an toàn như hiện tại.

Đúng vậy, Cố Khởi hiện đang ở một nơi mà cô cảm thấy an toàn.

Đây hình như là nhà của một tên nhà giàu nào đó, nhìn bề ngoài không giống những nhà khác: tường còn nguyên vẹn, trước cửa không có gạch ngói vỡ dưới đất.

Trước đó, Cố Khởi đã ngắm nghía bên trong ngôi nhà này rất lâu thông qua khe cửa. Cô rất khẳng định bên trong đó không có thứ quái quỷ như trên đường.

Lúc này, một bóng đen khác vụt qua chỗ cô đứng trong ngõ hẻm, tựa hồ sắp tiến vào ngõ nhỏ, Cố Khởi không kịp chần chờ, chỉ có thể xoay người đi vào trong đình viện.

Trong viện yên ắng không một động tĩnh mới khiến Cố Khởi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Khởi nhìn quanh, nơi này trông giống như hậu viện của một đại phú hộ từng dùng để nuôi ngựa, dĩ nhiên ở kia còn có một chuồng ngựa. Ở một góc chuồng vẫn còn rơm khô, trông khá sạch sẽ.

Cố Khởi suy nghĩ một lúc, sau đó đi về phía đống rơm, và vùi mình vào giữa đống rơm.

Đống rơm vô cùng sạch sẽ, trốn vào trong đó cũng không tệ. Đôi khi, Cố Khởi sẽ thấy ngứa ngáy do rơm khô cọ xát nhưng tính ra vẫn tốt hơn ngồi đất rất nhiều.

Cố Khởi đem rơm rạ đắp lên người, cả người cô núp sâu vào trong, cảm giác an toàn càng tăng thêm.

Hơn nữa, không dễ bị đám yêu ma bên ngoài phát hiện.

Cố Khởi lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng.

Cô đã làm việc nguyên ngày hôm nay, mệt gần chết. Thân thể rã rời lại còn trải qua chuyện vừa rồi, thần kinh căng thẳng tột độ, lúc này được thả lỏng làm cho cô cảm thấy có choáng váng nặng nề buồn ngủ.

Cố Khởi biết bây giờ cô không nên ngủ, cô không được, ngộ nhỡ cô ngủ quên, khi tỉnh dậy biết đâu sẽ thấy mình đang nằm trong một nồi nước sôi ùng ục chuẩn bị hoàn thành xong món canh.

Biết là vậy nhưng mà cơn buồn ngủ ập đến nào có cưỡng lại được.

Cố Khởi gật gù một hồi, có lẽ là kiên trì được chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà gục xuống chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ngủ không được bao lâu, Cố Khởi bỗng phát giác đống rơm trước mặt mình đang bị xê dịch. Trong nháy mắt, cô tỉnh táo trở lại. Vì cô biết đống rơm rạ chắc chắn sẽ không tự xê dịch, hơn phân nửa là có người...hoặc có thứ nào đó đụng vào.

Nhận thức này khiến cơn buồn ngủ của Cố Khởi biến mất, cô đột nhiên tỉnh táo hẳn, cẩn thận nhìn ra ngoài từ đống rơm với ánh mắt đầy cảnh giác.

Trước sự ngạc nhiên của Cố Khởi, những gì ở bên ngoài không phải là sinh vật nhếch nhác đáng sợ mà cô đã tưởng tượng, mà là một bà dì mặt mũi hiền lành. Bà ấy mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ sẫm, trông hơi giống trang phục cổ trang.

Mặc dù Cố Khởi cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nhưng trước đó cô đã từng suy đoán bản thân cô xuyên không. Cho nên, khi nhìn thấy dáng vẻ của bà dì, cô vẫn nghĩ rằng bà ta là người địa phương.

Bà dì nhanh tay nhanh chân lôi Cố Khởi ra khỏi đống rơm, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành dễ gần, khiến Cố Khởi yên lòng.

Lòng cô không yên được bao lâu, câu nói tiếp theo của dì khiến cả trái tim Cố Khởi lần nữa giật thót: "Cô gia, sao người lại ngủ ở đây? Chúng tôi đi tìm cô gia (1) nãy giờ!"

(1) nguyên văn: anh; cậu (bố mẹ vợ gọi con rể)

Cô gia? Cô gia nào?

Cố Khởi muốn hỏi một câu, lại không tài nào nói được, dưới sự đỡ của bà dì, cô đi thẳng qua hậu viện vào trong nhà.

Càng đi xa Cố Khởi càng hoảng loạn.

Bởi vì nhìn bà dì trước mặt càng ngày càng không giống người sống. Nhất là khi bà ta kéo cô đi, tay bà ta lạnh buốt như đang cầm một cây kem vừa được lấy ra từ tủ lạnh vào giữa mùa đông, lạnh như băng.

Cố Khởi cảm thấy tay mình sắp bị lạnh cóng.

Khi Cố Khởi bị người dì này kéo đi, cô ấy đã định chống cự. Dù sao cô đã từng học cận chiến cùng với cha, cũng từng giữ chức vô địch Không Thủ Đạo giải thiếu nhi ngay khi còn bé. Cố Khởi cho rằng bản thân có lực phản kháng nhưng nào ngờ, so với bà dì kia, sức của cô đối với bà ta cũng chỉ như muỗi vo ve bên tai.

Bà dì kia không những mạnh khỏe mà còn da dày thịt béo nên bà ta vốn không sợ sự công kích của cô. Lực lôi kéo của bà ta giống như một cái kìm sắt. Mặc cho Cố Khởi bày ra tất cả những gì đã được học, bà ta cũng coi như cô chưa từng làm gì.

Thế là Cố Khởi bị kéo vào thẳng nội viện.

Xung quanh có rất nhiều yêu ma trông vô cùng kỳ lạ, tất cả bọn họ đều mặc quần áo màu đỏ, trên tay bưng đồ. Trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.

Điều đáng sợ là không có ai nào trông giống con người, và điều buồn cười là chúng mặc quần áo của con người dù chẳng giống con người chút nào. Nhìn vào cảnh tượng này, chắc ai cũng sẽ cười khinh: Đã là sói còn làm bộ vẫy đuôi? (2)

(2) nguyên văn装什么大尾巴狼呢

Hình như đám quỷ quái này đều biết mặt bà dì. Mỗi khi gặp bà ta kéo Cố Khởi đi ngang qua, chúng đều dừng lại, còn ra vẻ hành lễ với bà ta, hoặc là cúi người hoặc vái chào.

Hai người đi xuyên qua hành lang, ngang qua cái vườn. Cuối cùng, bà dì dẫn Cố Khởi đi đến trước một căn phòng. Bà ta một tay nắm tay Cố Khởi, một tay đẩy cửa phòng.

Cố Khởi tiếp tục bị kéo vào, tay chân cô càng ngày càng lạnh cóng.

Trong phòng, có không ít "nữ nhân" kỳ lạ, nhìn vào giống phụ nữ nhưng lại cứ có cái gì đó không giống lắm.

Hoặc là khuôn mặt đen như mực không thấy mắt mũi. Hoặc là mười ngón tay dài thườn thượt, móng tay có thể cào chết người. Lại có kẻ nơi đó vốn là một đôi mắt giờ đây nở đầy hoa hồng...

Nói chung là, tưởng người nhưng không phải người

Tuy nhiên, những "nữ nhân" này đều mặc đồ cổ trang màu đỏ, tóc búi cao và cài hoa đỏ, như thể họ còn sống.

Nhìn thấy Cố Khởi đi vào, họ đưa đôi tay nhợt nhạt tím tái về phía Cố Khởi.

Nếu có một sự lựa chọn, Cố Khởi ngay lập tức chọn: quay lại, quay lại, quay lại!

Nhưng cô chẳng những không có lựa chọn nào khác, mà còn bị những "nữ nhân" này ép ngồi trên một chiếc ghế đẩu tròn trong phòng, trước mặt là một chiếc bàn trang điểm, trên bàn thậm chí còn có một chiếc gương tròn bằng đồng. Hình bóng của Cố Khởi hiện rõ trong gương đồng.

Vấn đề là, chỉ có hình của Cố Khởi được phản chiếu trong gương.

Còn đám yêu ma quỷ quái bên cạnh cô, không một ai hiện hình trong gương. Chắc là ma rồi nên tấm gương mới không chiếu được nó.

Cố Khởi rất muốn bỏ chạy. Cô chợt nghĩ đến việc hồi nãy chế ngự tên cao gầy của mình. Thế nhưng, có vẻ như những thứ trước mặt này còn lợi hại hơn tên cao gầy rất nhiều. Đừng nói chạy! Bàn tay đang ghì chặt bả vai cô không hiểu sao nó lại như nặng hơn núi. Cố Khởi không thể giãy giụa dù chỉ một chút.

Tay của đám ma quỷ này không đứng đắn chút nào hết, chỉ trong nháy mắt, tất cả quần áo của Cố Khởi đều bị xé toạc. Ngay lúc Cố Khởi đưa tay che lại vị trí nhạy cảm trên người, bà dì kia vừa lúc lấy ra một bộ trang phục cổ trang cũng màu đỏ.

Cố Khởi không biết nhiều về Hán phục, nhưng với lượng kiến thức nông cạn về Hán phục của mình, cô cũng nhận ra: đây là một bộ đồ cưới, còn là đồ cưới kiểu nam đó!

Cô chợt nhớ lại lời nói của bà dì lúc ban đầu. Khao khát chạy trốn ngày càng mãnh liệt.

Nhưng mà hình như bà dì không nhìn thấy sự cự tuyệt trên mặt cô, bà ta cười rất hiền lành: "Cô gia, người mau thay quần áo đi, giờ lành sắp đến rồi!"

Cố Khởi nuốt nước miếng, nhỏ nhẹ hỏi bà dì: "Không thay có được không?"

Sắc mặt bà dì không đổi, chỉ cầm lấy quần áo đưa cho đám ma quỷ đang vây quanh Cố Khởi: "Mau thay cho cô gia đi!"

Thực ra Cố Khởi biết bà dì nghe thấy mình nói, nhưng thái độ thờ ơ của bà ta thực sự khiến Cố Khởi cảm thấy lạnh sống lưng.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khởi: Lui lui lui!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro