Chương 31 - Đã lâu không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi chúng ta đến, trên trán con bé đổ mồ hôi, hơi thở không ổn định, thậm chí còn mất sức. Cô nói chuyện điện thoại với con bé không bao lâu thì cúp máy, chứng tỏ tình thế thật sự khẩn cấp. Lẽ ra nó nên chạy trốn chứ không phải ở lại đánh nhau với Lý Diễm Hồng. Dựa theo thông tin trước đó, cô bé đã được học cận chiến từ nhỏ, đó hẳn là nguyên nhân giúp nó sống sót."

Trương Gia Hào vừa đi vừa phân tích cho nữ cảnh sát và khoanh tròn một vài điểm chính trước khi đưa lại cho nữ cảnh sát.

Khi ông đang đi, một đồng nghiệp khác đi về phía ông ta đưa cho Trương Gia Hào một chiếc áo khoác cảnh sát, sau khi Trương Gia Hào khoác áo vào thì đẩy cửa phòng điều tra ra bước vào bên trong.

Trong phòng điều tra, trên chiếc "ghế sám hối" mà mọi người hay nói đùa, ngồi trên đó là một cậu bé học sinh trung học chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Hai tay bị còng vào ghế, đôi mắt đỏ hoe như thể đã khóc.

Sau khi Trương Gia Hào bước vào, ông ta đứng trước chiếc bàn đối diện với chiếc ghế sám hối, cầm cuốn sổ ghi chép trên bàn lên, liếc nhìn nó hai lần rồi lại đặt trở lại vị trí cũ.

"Nghĩ ra lời khai chưa?"

Trương Gia Hào vừa hỏi, nam sinh ngồi đối diện đã kích động lên: "Tôi nói rồi! Tôi không có liên quan gì tới Lý Nhân hết! Con nhỏ đó mất tích thì mấy người đi kiếm nó đi! Kiếm tôi làm gì!"

Trương Gia Hào không bị sự kích động ảnh hưởng, ngược lại rất bình tĩnh đọc tên hai người, sau khi đối phương sửng sốt một chút, Trương Gia Hào tiếp tục nói: "Hai người này đã bị mẹ của Lý Nhân, Lý Diễm Hồng giết hại dã man cách đây không lâu. Chúng tôi tìm cậu trước Lý Diễm Hồng cũng chỉ để bảo vệ cậu. Nếu không, cứ để cậu lang thang ở ngoài kiểu gì cũng bị Lý Diễm Hồng giết như hai người kia."

"Giờ thì khai đi, còn có ai tham gia giết Lý Nhân? Cậu chôn Lý Nhân ở đâu?"

Ánh mắt của thiếu niên có chút né tránh, nhưng vẫn ngoan cố chối: "Ông nói cái gì tôi không có hiểu! Tôi muốn về nhà! Tôi còn chưa thành niên, mấy người không có được làm vậy với tôi! Tôi muốn gặp mẹ! Cha ơi cứu con!"

Trương Gia Hào cúi đầu nhắm mắt lại, không khỏi nhíu lông mày, ông bận rộn với vụ án của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân đã lâu, mấy ngày rồi chưa được chợp mắt. Thật khó để đạt được tiến bộ, nhưng bên kia quá bất hợp tác.

Ông nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa đột nhiên mở mắt ra, dùng bàn tay to lớn đập vào tấm vách ngăn nhỏ trước ghế sám hối, phát ra một tiếng "đùng" thật lớn, đồng thời hét lớn tên nam sinh trước mặt.

Ông nói rất lớn như đang bắn đại bác bên tai, nước bọt văng tung tóe vào mặt cậu con trai.

"Cậu cho rằng tôi muốn bảo vệ cậu sao? Loại cặn bã như cậu, tôi hận không thể ném ra ngoài để cho Lý Diễm Hồng giết cậu! Nhưng đây không phải là xã hội dùng bạo lực khống chế bạo lực, cậu và Lý Diễm Hồng đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật! Tuy rằng cậu còn chưa đủ mười tám, nhưng cũng đã mười bốn rồi! Tôi đưa cậu tới quan tòa, để hắn phán xét coi cậu sẽ ngồi tù bao nhiêu năm!"

"Người tôi nên bảo vệ không phải là cậu! Mà là Lý Nhân! Loại cặn bã như cậu, không chỉ là mẹ của Lý Nhân đến tôi còn muốn trực tiếp..."

"Đội Trương bình tĩnh!"

"Đội Trương, chỗ này có giám sát!"

Trương Gia Hào trông như muốn xông lên đánh cậu bé, nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay đã bị những cảnh sát khác có mặt ngăn lại. Trương Gia Hào là một cảnh sát rất mạnh mẽ, nhưng vì tính khí hung bạo của mình đã nhiều lần suýt bị sa thải.

Sau khi bị chặn lại, Trương Gia Hào lấy lại bình tĩnh và tra hỏi cậu bé thêm vài câu, nhưng cậu ta vẫn lì lợm như cũ.

Thẩm vấn một đứa trẻ như vậy còn khó hơn người trưởng thành.

Dựa vào số tuổi và bản thân là trẻ vị thành niên, bọn chúng cảm thấy rằng pháp luật không liên quan gì đến mình. Chúng vẫn tin vào tình anh em và cho rằng mình sẽ trở thành kẻ phản bội nếu như nói ra tên đồng bọn, nên hầu hết bọn chúng đều tìm cách nói dối.

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Trương Gia Hào nhanh chóng hỏi về thông tin vào ngày Lý Nhân gặp nạn, ông đi vào từng chi tiết, từ việc cậu bé ở đâu vào lúc mấy giờ ngày hôm đó cho đến việc cậu đi cùng ai.

Chỉ cần cậu bé này gặp bất cứ ai liên quan đến chuyện nhỏ nhất cũng sẽ nói: "Tôi có quyền im lặng".

Hoặc nếu không: "Tôi không nhớ."

Điều này dẫn đến rất nhiều bất tiện cho Trương Gia Hào và những người thẩm vấn khác, nhưng Trương Gia Hào dù sao cũng là người linh hoạt và có kinh nghiệm, vì vậy ông đã tìm ra manh mối từ vài điểm: "Đi thôi."

Trương Gia Hào dẫn theo một nhóm lớn người đến thăm và điều tra ra ngoài. Họ phải tìm những người còn lại trước Lý Diễm Hồng.

Cảnh sát đã đào ba thước ở thành phố Lễ Phong rồi mà vẫn chưa tìm được tung tích của Lý Nhân, điều này chứng tỏ thi thể của Lý Nhân chắc chắn không còn ở đây nữa, nhưng bọn chúng chỉ là đám học sinh làm sao có thể đưa thi thể của Lý Nhân đi quá xa? Đáp án rất rõ ràng, nếu không phải bọn chúng che giấu Lý Nhân quá kỹ, thì là đã có người lớn hỗ trợ mang xác đi chôn ở nơi xa.

"Điều tra, tiếp tục điều tra! Đừng để cha mẹ của hai người đã chết ở bên trong! Điều tra xem bọn họ đã làm gì vào ngày Lý Nhân mất tích!"

"Một đám khốn kiếp."

Trương Gia Hào chửi rủa.

Phía bên này làm việc gặp nhiều bất trắc, nhưng phía Cố Khởi lại khá thuận lợi.

Sau khi Cố Khởi lên xe, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: Tối hôm qua Nhân Nhân đã cho cô một nửa hồn lực, vậy cô bé sẽ đối phó với Đầu Tảo như thế nào? Tên Đầu Tảo vốn là muốn đuổi Nhân Nhân đi, khi đó đánh không được cô bé nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi cô bé đi, hiện tại Nhân Nhân đã mất đi một nửa hồn lực, nếu đánh không lại Đầu Tảo chẳng phải sẽ bị nó ăn sao?

Không được.

Cố Khởi rất thích Nhân Nhân, cô thực sự không muốn nhìn thấy Nhân Nhân hóa quỷ để rồi cuối cùng linh hồn của mình bị tiêu tán và biến thành thức ăn của đồng loại.

Cố Khởi vẫn còn nhớ Đầu Tảo đã nói trước đó rằng nó sống ở phía tây của con sông ngoại ô thành phố, Cố Khởi lấy điện thoại di động ra để nghiên cứu nó. Không chút do dự, cô xuống xe ở bến tiếp theo và trực tiếp gọi một chiếc taxi.

Cô không chắc Đầu Tảo sống ở chỗ nào phía tây, cô đưa cho tài xế một địa chỉ và yêu cầu ông lái xe đến một công viên gần đó.

Trên đường đi, Cố Khởi dùng điện thoại di động kiểm tra tin đồn về thành phố Lễ Phong, nơi không có nguy hiểm gì; trong khi nói chuyện phiếm với bác tài, cô đã hỏi về những tin đồn ở phía tây.

Bác tài không hổ danh là người sống lâu ở đây, không bao lâu liền tán gẫu: "Còn phải nói sao, phía Tây có một số lời đồn đại, nghe nói cách con sông không xa có một ngôi mộ tập thể. Ngày xưa, thành phố Lễ Phong không lớn lắm, hơn nữa còn là ngoại ô thành phố, hồi đó tính mạng con người không được coi trọng, người chết không có tiền chôn cất thì cứ cuốn rơm ném vào bãi tha ma đó."

"Ngay cả bây giờ, vùng đất đó vẫn u ám và không ai dám đến đó vào ban đêm."

Cố Khởi mỉm cười: "Bác tài, cứ đưa cháu đến đó đi. Nói thật với bác, tôi là một nhà sưu tầm văn hóa, tôi rất tò mò về những thứ kỳ lạ này."

Tài xế đạp chân ga tăng tốc: "Được."

Sau hơn nửa giờ, bác tài lái xe đến địa điểm rồi chỉ vào mã QR trên vách ngăn hàng ghế sau và báo giá: "Bốn mươi tám."

Khóe mắt Cố Khởi giật giật, nhưng cô vẫn quét mã QR trước khi xuống xe.

Cố Khởi xách túi lên đi tìm Đầu Tảo.

"Vợ ơi, em có biết Đầu Tảo ở đâu không?"

Cố Khởi gọi Khương Tố Ngôn là vợ riết thành quen. Cô nghĩ rằng nếu Khương Tố Ngôn không biết cách tìm ra nó, thì cô sẽ phải mua lại một phương pháp từ Trần Tư Nam.

Nàng bước ra từ cái bóng của Cố Khởi với vẻ mặt có phần không vui.

Cố Khởi cho rằng nàng không thể tìm ra Đầu Tảo ở đâu, đang định an ủi thì Khương Tố Ngôn đột nhiên nói:

"Chồng nè, mốt đừng có đi tới chỗ đó nữa, em rất khó chịu."

Cố Khởi sững người một lúc trước khi nhận ra rằng nơi mà Khương Tố Ngôn đang nói đến là đồn cảnh sát. Cô đã từng đọc tiểu thuyết và truyện, trong đó viết rằng đồn cảnh sát là kẻ thù của ma quỷ, chúng không dám gây sự ở đồn cảnh sát, nhưng cô không ngờ đó là sự thật.

"Ở đó nắng quá, em không thích."

Không phải bị khắc chế mà chỉ là Khương Tố Ngôn không thoải mái mà thôi. Bởi vì Khương Tố Ngôn là một con quỷ ngàn năm, nếu mấy đứa non hơn mà đến thì không biết sẽ bị gì.

Cố Khởi gật đầu thầm nói: "Tôi cố gắng hết sức để không đến đó rồi, nhưng nếu họ cứ tìm tôi thì tôi cũng không thể làm gì được. Em có thể coi đồn cảnh sát là một nha môn, nếu quan bắt tôi đi, tôi không thể không đi."

Khương Tố Ngôn cũng hiểu, Cố Khởi tự hứa với bản thân sẽ không đến đó nữa.

Nói xong Khương Tố Ngôn vẫy tay áo dài của mình và một mũi tên xuất hiện trên mặt đất.

Nó thực sự là một mũi tên, một mũi tên giống như "→", và có rất nhiều "→" "→" và "→", liên tục tạo thành một dấu hướng dẫn. Cảm giác này giống như một dấu hướng dẫn trong một trò chơi thực tế ảo.

Cố Khởi đi về phía trước dọc theo mũi tên khi đi ngang qua dấu "→" thì dấu "→" sẽ biến mất.

Đây có được coi là cyberpunk(1) huyền bí không?

(1) Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.

Cố Khởi cùng Khương Tố Ngôn đi theo mũi tên, đi bộ khoảng mười phút thì đến một nơi đặc biệt. Nơi đó thực sự khác với những nơi khác, Cố Khởi nhìn thấy có một khoảng đen dày đặc.

Chỗ đó ở còn cạnh con sông, bên cạnh có đường đi bộ nhưng nhìn đã xuống cấp, nhiều chỗ đã bong tróc. Sánh vai đi về phía trước, Cố Khởi đến dưới cây cầu.

Cây cầu to che phủ không để một ánh nắng nào lọt vào, lúc bước vào đó, Cố Khởi hiển nhiên cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.

Sau khi trải qua chuyện buổi chiều, giờ đã khoảng năm giờ chiều. Nhưng vì là đầu hè nên trời tối muộn, hiện trời vẫn còn sáng và rất nóng.

Cố Khởi vừa bước đến cây cầu, cô đã cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, mặc dù Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh cô, ban đầu nhiệt độ chênh lệch nhiều, nhưng khi hai bên cộng lại, nhiệt độ càng thấp hơn.

Cố Khởi biết cô nhất định đã tìm đúng chỗ, không chỉ vì nhiệt độ đã giảm xuống mà còn vì cô đã đi từ "→" đến "☆" Khương Tố Ngôn đánh dấu cho cô, hơn nữa cô còn tình cờ nhìn thấy đầu của Đầu Tảo.

Đầu Tảo ở ngay trước mắt cô, nó vươn tay ngoạm lấy cổ Nhân Nhân, nước từ trên người Nhân Nhân rơi xuống dưới cầu nhanh chóng tụ lại thành một vũng nước.

Cố Khởi nhìn thấy Đầu Tảo và Đầu Tảo cũng nhìn thấy Cố Khởi. Nó quay đầu nhìn Cố Khởi một hồi, sau đó lại quay đầu nhìn Nhân Nhân, trong lòng có chút hiểu rõ.

Cố Khởi nhìn Đầu Tảo lộ ra một nụ cười rất tiêu chuẩn: "Đã lâu không gặp."

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cố Khởi: Đã lâu không gặp

Đầu Tảo: Gặp sau được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro